Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 34

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hắn không nghĩ tới Bạch Lân lại không lập tức vứt bỏ thân thể của Chu Báo mà lại mang cả người chạy tới.

Chu Báo không phát hiện ra hắn, mà Chu Khánh lại lập tức vận lực để cả người mình rơi vào trong nước.

Chu Báo đi tới trước mặt quái thú bốn chân kia, con quái vật lập tức ngừng di chuyển. Hồ nước vẫn không ngừng ầm ào, nhưng vì con quái thú kia đã dừng di chuyển nên mặt nước chậm rãi an tĩnh lại. Chu Khánh ở đáy nước nín thở ngưng thần. Hắn có thể thấy bát quái trận ngay phía dưới hắn, dưới chân con quái thú, nhưng một khi hắn ngẩng đầu liền thấy Chu Báo vẫn đứng giữa không trung.

Bỗng dưng, Chu Báo vươn hai tay với con quái thú kia. Chu Khánh thấy một luồng khói đen theo thất khiếu của Chu Báo tuôn ra, chui vào trong miệng mũi con quái thú.Hiểu Bạch Lân đang làm gì, Chu Khánh nắm chặt trường kiếm, nín thở ngưng thần, chậm rãi di chuyển đến bát quái trận ở đáy hồ.

Bạch Lân vội vàng thả cho hồn phách vào thân thể, hơn nữa bát quái trận quá lớn, mỗi phiến đá tạo thành bát quái trận dưới đáy hồ đều cao lớn, ước chừng cao bằng một người vì thế đủ để giúp hắn che giấu. Chu Khánh lặng yên không một tiếng động, thật cẩn thận đi tới trung tâm trận đồ, nhanh chóng đến được Thái Cực đồ ở giữa mắt trận.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên mặt hồ, chờ đợi hồn phách của Bạch Lân cùng nguyên thần hợp nhất. Lúc khói đen chảy ra hết, thân thể Chu Báo không còn chỗ dựa liền rơi vào trong nước.

Chu Khánh lập tức giơ trường kiếm đâm vào lỗ kiếm ở ngay giữa Thái Cực đồ. Mà trường kiếm vừa cắm xuống thì Chu Khánh đã biết không hay.Bởi vì Thái Cực đồ và bát quái trận dưới chân hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng xanh tận trời.

Nếu trận đồ bát quái này nhỏ như ở trong thành thì có lẽ sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng trận đồ này quá lớn, lớn vô cùng. Chỉ nguyên Thái Cực đồ này đã đủ để hắn lăn vài vòng, cả bát quái trận liền rộng đến không thấy bờ.

Ánh sáng phát ra từ trận đồ vì thế vô cùng rõ ràng, chỉ có kẻ mù mới không nhìn thấy. Mà càng không xong hơn chính là ánh sáng xanh này tạo ra một bức tường khí, khiến cho nước hồ rẽ ra, khiến cả trận đồ bại lộ và Chu Khánh cũng hiện ra rõ mồn một.

Chỗ nào mà ánh sáng xanh chiếu đến thì không có một giọt nước nào, còn ở bên ngoài thì nước mỗi lúc lại càng dâng cao lên, dựng thành những bước tường xung quanh trận đồ. Phạm vi trận đồ quá lớn đến nỗi bản thể của Bạch Lân cũng bị bao trọn trong đó, dị tượng rõ ràng thế này có không muốn người ta chú ý cũng khó.Bạch Lân đã trở lại bản thể, lúc này nó ngửa mặt lên trời phẫn nộ rít gào, Chu Khánh lập tức đứng tấn, nắm chặt lấy chuôi kiếm, dùng hết khí lực toàn thân mà xoay tròn thân kiếm.

Con quái thú cao như núi kia cúi đầu, giơ cao một bàn chân dùng sức mà dẫm về phía hắn ——

Mặc Ly thấy Chu Báo.

Sau khi hắn để Chu Báo đi qua thì mới mang theo một đội nhân mã hiện thân ngăn cản Tri phủ đại nhân đang chạy vội đến.

"Mặc Ly! Các ngươi đang làm cái gì?!" Con yêu quái giả làm Tri phủ đại nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Bạch Lân đại nhân đã phá được phong ấn, các ngươi muốn chết sao? Còn không mau mau tránh ra!"

"Thật có lỗi, Bạch Lân xuất thế sẽ chỉ có sinh linh đồ thán, chúng ta không thể để chuyện xưa tái diễn."

Đi theo phía sau Tri phủ đại nhân còn có các yêu quái khác, mắt thấy bọn chúng sắp tới, Mặc Lỹ duỗi tay phải ra, một cây roi dài xuất hiện.

"Mặc Ly! Ngươi dám!" Tri phủ đại nhân cả kinh, giận dữ ra tay với hắn. Tay hắn nháy mắt đã hóa thành hắc trảo thẳng tắp mà đâm đến đầu hắn.

Mặc Ly cũng chuẩn bị công kích, roi dài bốc lên ngọn lửa màu xanh, hắn vung roi lên, cây roi mang theo lửa phá không mà bắn ra mấy ngọn lửa, nhưng không bắn trúng Tri phủ đại nhân khiến cho con yêu quái kia há miệng cười to.

"Ha ha ha ha, quả nhiên đồn đãi không bằng gặp mặt, ta còn nghe nói ngươi rất lợi hại, chẳng qua cũng thế mà thôi, —"

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nổ thật mạnh, xoay người thì thấy đám yêu quái vừa mới chạy theo phía sau hắn trong nháy mắt đã bị nổ hơn nửa, đang kêu rên thảm thiết mà rơi xuống đất.

"Một roi kia không phải để đối phó với ngươi." Mặc Ly nhìn hắn, thản nhiên nói: "Một roi này mới đúng."

Roi dài mang theo ngọn lửa bay đến, đánh thẳng vào con yêu quái kia, nhưng nó không phải hạng tôm tép. Nó lạp tức túm lấy ngọn roi, cơ thể nháy mắt to lên, cả người lớn gấp ba, lộ ra nguyên hình có lông màu hồng, da màu xanh.

"Tên ngu ngốc này, ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu!"

Nói xong hắn vọt đến trước, nghênh chiến với Mặc Ly, hai bên đều rút vũ khí ra, rít gào mà quấn vào nhau đánh loạn lên.

A Linh thì đứng trên một ngọn núi khác. Đứng ở chỗ này nàng có thể thấy sóng nước Thái Hồ dâng lên tận trời, cũng có thể thấy hai phương yêu quái đang đánh nhau.

Mặc Ly lợi hại ngoài dự đoán của nàng, nhưng nhân số của hắn quá ít, tuy đã lấy hỏa lực ngăn chặn một nửa đám yêu quái nhưng vẫn có không ít yêu quái chạy đến.

Mà ở Thái Hồ bên kia, Bạch Lân đã bắt đầu trở lại bản thể của mình, Chu Khánh thì trốn dưới đáy hồ.

Nhìn thấy con quái thú to lớn kia nàng vẫn thấy sợ hãi, nhưng chuyện nàng còn sợ hơn chính là những gì sắp xảy ra.

Nàng nhìn lên phía chân trời, tìm kiếm bóng dáng Tô Lý Á, nhưng trừ bỏ cây cỏ rậm rạp cùng với bầy yêu đang chiến đấu kịch liệt thì nàng chẳng nhìn thấy gì khác.

Bỗng dưng, nơi phương xa có một điểm đen khiến lòng nàng giật mình. Nàng thấy nữ nhân bị kèm chặt kia thì lập tức căm giận rủa thầm một tiếng.

Đúng lúc này, Chu Khánh đâm kiếm xuống mắt trận, pháp trận nháy mắt dâng lên ánh sáng tận trời, nàng có thể thấy trong thành có mấy đạo ánh sáng cũng vươn lên.

Bạch Lân ngửa mặt lên trời rít gào, người của Mặc Ly liên tiếp phải lui lại. Mắt thấy Bạch Lân sẽ một cước dẫm nát Chi Khánh, nàng biết mình không đợi được nữa.

A Linh thở sâu, nhảy lên không trung, ngay chính giữa Bạch Lân và đám yêu quái kia, sau đó nàng rút chủy thủ ra, vẽ một đao lên lòng bàn tay như tuyết trắng của mình. Một giọt máu chậm rãi chảy ra, mang theo mùi vị kỳ lạ.

Trong phút chốc đám yêu quái đang đánh đấm ì xèo lập tức dừng lại, Bạch Lân muốn dẫm nát Chu Khánh cũng dừng động tác. Cho dù là yêu quái trên bầu trời hay dứoi đất đều dừng động tác.

Bọn chúng cơ hồ lập tức quay đầu, nhìn về phía nàng, ngay cả Mặc Ly đã biết trước kế hoạch cũng không nhịn được quay đầu lại.

Thế giới trở nên vô cùng im lặng, chỉ có tiếng nước ầm ầm, và lửa cháy rung động. Vô số con mắt đủ màu xanh đỏ tím vàng đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Chúng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thở dốc, sợ run.

Giây tiếp theo thế giới yên lặng đột nhiên bị phá vỡ, ngàn vạn yêu quái như châu chấu mà giương nanh vuốt, nhếch miệng bay về phía nàng, gào thét chen chúc.

Nàng xoay người bỏ chạy về phía Bạch Lân, đám yêu quái kia rít vào mà đuổi theo, muốn túm được nàng, ngay cả Bạch Lân cũng quên mất bát quái trận, quên mất Chu Khánh, mà lập tức mở ra cái miệng như chậu máu muốn đớp lấy nàng khi nàng chạy qua người nó.

A Linh đã sớm có chuẩn bị, lấy máu vẽ thành chú văn, mà chú văn kia phát ra kim quang, đánh vào trên đầu Bạch Lân khiến nó cắn chệch.

Bạch Lân cắn chệch liền ngậm luôn một đám yêu quái đuổi theo phía sau nàng. Trong phút chốc, máu bay đầy trời. Bạch Lân phẫn nộ vung cái đuôi thật dài, đánh bay một nửa yêu quái, sau đó nó rống lên với đám yêu quái kia, "Của tao chứ! Là của tao ——"

Nhưng đám yêu quái kia nào có nghe ra, chúng nó như nổi điên mà đuổi theo nàng, mặc kệ lời đe dọa của Bạch Lân.

Chu khánh không thể tin mà nhìn cảnh quần ma loạn vũ trước mặt. Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt.

Hắn nắm chắc cơ hội, dùng hết sức xoay tròn chuôi kiếm, khởi động bát quái trận, toàn bộ những khối đá trong Thái Cực đồ bắt đầu di chuyển, thuận theo kim đồng hồ mà đi vào các vạch quẻ.

Bát quái trận bị khởi động khiến Bạch Lân lại hoàn hồn, đuối dài lập tức hất về phía hắn.

Chu khánh thấy thế, thì đúng lúc rút kiếm chạy ngay. Cái đuôi dài quất vào Thái Cực Đồ, nhưng không biết đá này làm bằng cái gì mà không hề sứt mẻ.

Bạch Lân giận dữ, toàn thân đánh tới, há mồm, vung móng vuốt, nhưng vì Chu Khánh tránh trong hốc đá của trận đồ bát quái nên mấy lần nó không bắt được hắn.

Tuy thế Chu Khánh vẫn không thể đến gần Thái Cực đồ, pháp trận còn một nửa nữa mới hoàn thành, cần phải xoay kiếm để quẻ khôn nữa thì mở ra được cửa tử. Nhưng Bạch Lân đã phát hiện ra không thể phá hỏng trận đồ, vì thế nó lập tức ngăn cản hắn tới gần.

Bạch Lân đột nhiên vươn một trảo suýt nữa là túm được hắn nhưng Chu Khánh đúng lúc rút được trường kiếm ra mà đỡ. Kiếm này bình thường chém sắt như chém bùn thế mà lại không cắt được vảy cứng trên người Bạch Lân.

Trong lúc hỗn loạn, Chu Khánh nhìn về phía A Linh. Vu nữ kia căn bản ốc còn không mang nổi mình ốc, có quá nhiều yêu quái tụ tập về phía nàng ta. Chúng từ bốn phương tám hướng mà đến, càng ngày càng nhiều. Nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy bọn chúng đang đánh nhau, một đám chém gϊếŧ đến đỏ mắt, thỉnh thoảng có yêu quái vì bị chém chết nên rơi xuống.

Mặc dù nàng dùng bùa chú ngăn cản nhưng vẫn bị đám yêu quái vây quanh. Chu Khánh ở trong khe đá trốn tránh lợi trảo to lớn của Bạch Lân cùng cái đuôi và cái sừng khủng bố của nó. Bởi vì thân thể quá lớn nên Bạch Lân vẫn không bắt được Chu Khánh, cũng không rảnh đi bắt vu nữ kia. Bạch Lân vô cùng tức giận liền ngửa đầu lên trời há mồm, phun khói đen từ trong miệng ra.

Giây tiếp theo, hắn chỉ thấy khói đen bỗng nhiên lủi vào trong bức tường nước bị trận đồ vây bên ngoài. Chu Khánh còn chưa kịp phản ứng thì Chu Báo đã vọt vào, tức sùi bọt mép, cầm trường kiếm mà tấn công hắn.

Chu Khánh cả kinh, sắc mặt trắng xanh, không thể dự đoán được Bạch Lân sẽ lại cướp lấy thân thể Chu Báo. Hắn giơ kiếm lên chắn, nhưng lại bị sức lực lớn mạnh của Chu Báo đẩy ra ngoài. Chu Báo không vì thế mà dừng lại, trong nháy mắt hắn liền tới, lại bổ thêm một nhát kiếm nữa, sau đó hé ra khuôn mặt dữ tợn rống lên.

"Tên tiểu vương bát đản này! Dám phản ta ư?! Ta nuôi ngươi lớn đến như thế vậy mà ngươi con mẹ nó dám nhân lúc ta bế quan mà gϊếŧ người của ta! Hiện tại ngươi còn ở sau lưng ta làm trò quỷ gì?! Sớm biết thế thì năm đó ta sẽ một chưởng đánh chết ngươi ——"

Chu Báo há mồm rít gào, mỗi câu đều theo một kiếm bổ xuống, Chu Khánh ra sức chắn lại nhưng vẫn chỉ có thể nỗ lực chăncs. Khi hắn tránh né công kích của Chu Báo thì nhảy lên không. Mà đuôi của con yêu quái kia cũng lập tức hất đến. Hắn lập tức phải vung kiếm chắn, nhưng con quái vật và Chu Báo phối hợp nhịp nhàng khiến hắn cảm giác mình như quả bóng bị đá qua đá lại.

Một người một thú ăn ý như thế làm cho hắn bỗng nhiên hiểu ra hồn phách của Bạch Lân còn chưa rời khỏi bản thể toàn bộ.

Đột nhiên cái đuôi dài kia lại phất đến, hắn không kịp né tránh liền bị nó quật bay ra ngoài, đập vào một viên đá lớn mới dừng lại được.

Va chạm kia quá lớn, làm cho hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Chu Khánh còn chưa kịp thở dốc thì Chu Báo đã trợn mắt vung kiếm chém tới.

"Xú tiểu tử! Đi chết đi ——"

Nàng là vu nữ của Bạch tháp. Trong sách nói nàng có thể sai sử vạn thú, có tấm thân bất tử. Nhưng giờ này khắc này, chuyện đó chẳng quan trọng chút nào.

Đối với bọn chúng mà nói thì nàng chỉ là một miếng thịt! Một khối thịt thơm mà bọn chúng không cưỡng lại được!

Tuy nàng đã cực lực chạy trốn và ngăn cản nhưng yêu quái càng lúc càng nhiều, chúng che ánh mặt trời, chặn không trung khiến ban ngày biến thành đêm tối.

Chỉ trong giây lát xung quanh nàng đã tràn đầy yêu ma muốn ăn thịt nàng, bọn chúng vây quanh, khiến nàng không còn đường chạy trốn.

Nhìn thấy đám yêu ma đang giương nanh múa vuốt này, nàng bỗng nảy ra ý định ác độc, vì thế nàng cắn răng, cắt cho miệng vết thương lớn hơn, sau đó đem máu tươi vẩy vào đám yêu quái quanh đó.

Những yêu quái bị dính máu lập tức bị những kẻ phía sau tranh giành cắn nuốt, giống như thứ nàng vẩy ra là mật chứ không phải máu và những con yêu quái dính máu kia là những con sơn dương dính mật.

Cảnh tượng kia vô cùng khủng bố và đáng sợ, nhưng chỉ trong chớp mắt, càng có nhiều yêu quái vây đến, chúng như tre già măng mọc, phía sau tiếp phía trước.

Bóng tối, cùng cuồng phong mang theo mùi tanh hôi thổi tung tóc và xiêm y của nàng. Cả người nàng căng lên, cắn chặt hàm, nhưng nhất quyết không nhắm mắt. Nàng sẽ không sợ hãi, nàng vẫn nhớ rõ từng khuôn mặt của bọn chúng, chờ nàng tìm được cơ hội sẽ khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn ——

Không, ngươi phải nhớ ta – Giọng nói của người kia lặng lẽ vang lên – Nhớ kỹ ta.

Hắn đã nói thế.

Nghĩ đến ta.

Một giọt lệ tràn mi mắt chảy xuống.

Vô số cái miệng mở to như những chậu máu, cùng với răng nanh giương ra trước mắt nàng. Nàng nhắm mắt lại và nghĩ đến hắn.

Kỳ dị thay, trong một giây nhỏ nhỏ, nàng nhìn thấy hắn nắm lấy tay nàng, thấy hắn nhếch miệng, nhìn thấy đôi mắt đầy ôn nhu của hắn.

Nàng chờ đợi đau đớn vì bị cắn xé, nhưng không có việc gì xuất hiện, đột nhiên, giống như mọi thứ đều im lặng, nàng thậm chí còn không nghe thấy tiếng đám yêu ma kia điên cuồng gào thét.

Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, sau đó có một người há mồm phun ra một câu, "Oa, nguy hiểm thật."

Linh sửng sốt mở mắt ra, thấy vô số cái mồm to đang há ra, nhưng chúng chỉ giữ nguyên tư thế đó, yên lặng như những tảng đá, bất kể là con đang bay hay con chạy dưới đất đều thế.

Tay nàng quả nhiên bị người ta cầm lấy. Nàng quay đầu lại thì thấy Tần Thiên Cung. Tên kia đang một tay nắm lấy tay nàng, một tay cầm một thứ dụng cụ nhìn nàng nói, "Ngươi điên rồi hả? Sao có thể coi bản thân như mồi nhử như thế? Đúng là làm ta sợ chết khϊếp, ta còn tưởng mình không đến kịp nữa chứ."

Nàng trừng mắt nhìn hắn, nhất thời á khẩu không nói được gì.

Tên kia nói xong, còn ghét bỏ đẩy đẩy miệng một con yêu quái ở gần nhất, "Oa, miệng con này thối quá."

Tình huống trước mặt quá mức quỷ dị khiến Linh không kịp phản ứng, chỉ tiếp tục trừng mắt nhìn Tần lão thất siêu cấp vô dụng trước mặt. Thấy nàng không có phản ứng, hắn cũng không để ý, chỉ kép một mảnh tay áo xuống giúp nàng băng bó tay trái bị cắt.

Lúc này nàng mới để ý thấy trừ bỏ nàng và hắn thì mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, không chỉ đám yêu quái mà cỏ cây, thậm chí nước hồ, giọt máu nàng vẩy ra, tất cả đều ngừng lại, lặng yên giữa không trung.

"Đúng vậy, chúng ta có quy củ phải tuân thủ." Tần Thiên Cung nhìn nàng nói: "Chúng ta không thể tùy tiện nhúng tay vào việc ở nhân gian nhưng nếu bị công kích thì có thể tự bảo vệ mình."

Hắn nói xong thì vươn ngón tay chọc chọc đám yêu quái đang giương nanh múa vuốt quanh mình, miệng thì cười hinh hích nói: "Tình hình hiện tại có thể coi là ta bị công kích rồi đúng không? Ngươi xem xem, ngươi xem xem, trong nháy mắt kia, suýt nữa, chỉ kém chút nữa là cái miệng đầy răng của tên yêu quái này đã cắn được cái mũi ta. Ta hoàn hoàn toàn toàn chỉ vì tự vệ mà thôi, tuyệt đối không làm trái quy định, đúng không?"

Nàng trừng mắt nhìn cái tên mặt đầy đắc ý kia, vẫn không nói gì.

"A, thời gian sắp đến rồi, từ từ, ngươi cầm lấy cái này, nếu không muốn bị ăn thịt thì đừng có mà lộn xộn, để ta xử lý mấy thứ này trước đã."

Hắn vừa nói vừa đem dụng cụ nhét vào trong tay nàng, sau đó lấy từ trong lòng ra một cái quạt màu đen, xoát một cái mở nó ra, sau đó quét về phía yêu ma bốn bên.

Cây quạt phóng ra một đám bạch quang, phạm vi vài dặm, mà đám yêu ma gặp phải ánh sáng đó thì lập tức biến thành một viên châu màu đen dừng giữa không trung. Hắn vừa lật cây quạt thì ngàn vạn hạt châu đã bay đến chỗ cây quạt, nhập vào mặt quạt đen tuyền.

Mặt quạt lúc này như một cái hố đen không đáy, vô thanh vô tức đích đem số lượng lớn hạt châu kia nuốt vào không còn một mảnh.

Linh sửng sốt, không khỏi thốt lên, "Ngươi đang làm cái gì?"

"Bọn họ công kích ta nên ta đương nhiên phải tẫn trách đem những kẻ gian ngoan xảo quyệt này mang đến cho Thập điện Diêm La nghiêm hình thẩm vấn."

Nghe vậy, nàng nâng ngón tay chỉ về phía con quái thú đang ở giữa hồ với đám yêu quái ở đằng xa đang bay đến.

"Bạch Lân thì sao? Đám yêu quái kia thì sao?"

"Cô nãi nãi của ta, nó và đám yêu quái kia có tấn công ta đâu." Tần Thiên Cung gấp quạt vào, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Nói thật, ta thật sự có quy củ phải tuân theo mà."

Nàng nhíu mày, đang muốn kéo hắn đến trước mặt Bạch Lân, để hắn lại tự bảo vệ mình một phen, nhưng không khí vỗn yên tĩnh bỗng truyền đến một cỗ dao động.

Tần Thiên Cung ngẩn ra, hướng chỗ dao động kia nhìn lại.

Hắn có thể dừng thời gian lại, và không một ai là không chịu ảnh hưởng nhưng lúc mọi vật đều yên lặng dừng lại thì có một bóng đen ở xa tiến đến.

Hắn vừa thấy đã sợ hãi đến mức quay đầu về phía vu nữ kia thất thanh gào lên, "Ngươi có lầm hay không?! Người nào ngươi không mời lại mời hắn? Ngươi cũng biết tên này mời thì dễ đuổi thì khó đúng không ——"

Linh còn không kịp trả lời thì đã thấy huyết châu trong không trung rơi xuống, cũng cảm nhận được cuồng phong nghênh diện đánh tới, nước hồ lại ầm ào.

Thời gian lúc này lại bắt đầu trôi qua. Tần Thiên Cung mắng một tiếng, kéo nàng chạy lấy người.

"Vì sao ngươi không dùng thứ này khống chế thời gian lần nữa?" Câu hỏi của nàng theo gió bay đi.

"Ta cũng muốn!" Tần Thiên Cung liều mạng chạy như điên, vừa chạy vừa hét: "Nhưng một ngày chỉ được dùng một lần thôi!"

Bạch Lân giơ cao thanh đao, đang muốn chém xuống Chu Khánh thì lông tơ sau gáy hắn lập tức dựng thẳng lên.

Không chỉ lông tơ trên người Chu Báo mà còn có những mảnh vảy trên thân thể to lớn của hắn cũng run lên. Hắn rùng mình, cả người như bị điện giật, giống như cảm nhận được uy hϊếp, cảm giác sắp có đại họa giáng xuống.

Đã rất lâu hắn không có cảm giác này, mặc dù lần trước bị tên xú tiểu tử họ Tống đùa bỡn phong ấn hắn cũng không có cảm giác này.

Mà trên đời này chỉ có một người có thể khiến hắn sợ hãi đến mức này. Hắn quay đầu nhìn lại. Người nọ đã tới trong nháy mắt.

Hắn không thể tin vào hai mắt của mình, không thể tin được giờ này khắc này người kia lại xuất hiện ở đây. Trong nháy mắt, hắn muốn chạy trốn, giấu mình ở chỗ nào mà ngừoi này không nhìn thấy, nhưng lam quang vẫn chiếu rọi, hồ nước vẫn bị tách ra, mà bản thể của hắn ở ngay kia, thật lớn, lồ lộ, bị lam quang chiếu rọi không chạy đi đâu được.

Giờ khắc này, hắn biết mình ngu ngốc thế nào.

Hắn không nên vì cười nhạo tiểu tử này, không nên vì thể hiện bản thân cường đại mà cướp lấy thân thể Chu Báo lần nữa. Hắn không cần mượn thân thể người khác thì chân thân của hắn cũng có thể biến ảo ra nhiều kích thước.

Hắn ném thân thể Chu Báo lại, dùng tốc độ nhanh nhất mà trở lại chân thân của mình.

Lúc Chu Báo quay đầu, Chu Khánh giật mình không hiểu được vì sao Bạch Lân không chém xuống mà ngược lại mặt lộ ra biểu tình giật mình, hoảng sợ, sau đó nhìn về nơi xa.

Giây tiếp theo hắn thấy khói đen chui ra khỏi miệng mũi của Chu Báo, nhanh chóng chui vào miệng mũi của con quái thú kia.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết Bạch Lân thấy cái gì khiến hắn sợ tới mức thậm chí còn không có thời gian chém xuống, thậm chí ngay cả con quái thú to lớn kia cũng lập tức xoay đầu muốn chạy trốn, lộ ra Thái Cực đồ dưới chân.

Bạch Lân bỏ lại Chu Báo khiến cả người ông ta ngã mạnh trên đất.

Đây là cơ hội ngàn năm một thủa.

Cả người Chu Khánh đau nhức không chịu nổi, miệng mũi hắn còn đang chảy máu nhưng hắn biết không thể buông tha cơ hội này. Bạch Lân đã chạy, mà pháp trận đang mở ra trước mặt, hắn dùng sức nhảy lên, cầm kiếm đâm xuống trung tâm Thái Cực đồ.

Hai tay hắn cầm kiếm, đem thân kiếm nhét vào lỗ kiếm trên trận đồ. Nhưng đúng lúc này có người hạ xuống cạnh hắn, kêu to tên hắn.

"Chu Khánh!"

Hắn ngước mắt thì thấy Ôn Nhu, còn có Thập Nương đang uy hϊếp nàng.

"Ngươi dám động! Ta sẽ gϊếŧ chết nữ nhân của ngưoi ——"

Cuồng phong gào thét, sóng nước ngập trời. Trong lúc đó Bạch Lân hóa thành hình người, nhỏ lại, muốn bay lên trời trốn thoát.

Cơ hội sắp lướt qua rồi. Chu Khánh biết, Ôn Nhu cũng hiểu được. Hắn nhìn vào mắt nàng.

Ta chỉ là một quân cờ trong tay chàng

Đúng vậy, nàng chỉ là một quân cờ trong tay ta.

Hiện giờ, nàng còn cảm thấy ở trong bàn cờ này của ta mình sẽ sống lâu hơn sao?

Tuyệt đối không.

Ôn Nhu không có thời gian mở miệng, Chu Khánh cũng không có, hắn nhìn thẳng vào nàng, thấy trong mắt nàng không hề có sợ hãi, cũng không có khϊếp đảm, vì thế hắn nắm chặt chuôi kiếm, bắt đầu xoay tròn.

Những khối đá trong bát quái trận lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Đồng thời lúc đó ánh sáng màu xanh chuyển thành màu trắng.

"Không ——" Thập Nương thét chói tai, phẫn hận mà nâng chủy thủ, muốn gϊếŧ chết Ôn Nhu.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp hạ đao thì ngực đã truyền đến một cơn đau nhức. Nàng ta không thể tin được mà cúi đầu, chỉ thấy một mũi tên nhỏ đang cắm vào ngực mình. Tiện nhân trói gà không chặt kia đã thoát khỏi sự trói buộc của nàng ta, giơ tay phải lên, dưới ống tay áo của nàng ta có một bộ cung tên nhỏ được gắn vào.

Thập Nương há mồm muốn kêu nhưng lại không kêu được, cả người nàng ta nhũn ra, ngã xuống đất. Mà Bạch Lân vốn đã thu nhỏ người, muốn nhảy lên trời lúc này lại bị biến lớn, còn bị ánh sáng trắng kéo về, ngoài hắn ra còn có một yêu quái mới tới, cũng bị trận pháp kéo vào.

Ôn Nhu thoát khỏi Thập Nương thì cũng ngẩng đầu nhìn. Nàng có thể nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Bạch Lân và cả yêu quái không biết từ đâu hiện ra kia.

Vạn trượng kim quang chiếu sáng người kia đến rõ ràng. Yêu quái kia cũng có hình người, tóc đen, mắt vàng, có răng nanh, có móng vuốt, cơ thể cường tráng chắc nịch, chân trần, trên người chỉ có một mảnh khố bằng da của dị quốc.

Hắn vừa mới đến đã bị ánh sáng trắng kéo xuống. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện mình bị nhốt trong pháp trận nhì nhíu mày, bàn tay to duỗi ra túm lấy Bạch Lân cũng bị nhốt cùng.

"Không ——" Bạch Lân hoảng sợ vạn phần, giãy dụa muốn đào tẩu, không biết là vì muốn chạy ra khỏi pháp trận hay vì chạy khỏi tay yêu quái kia. Hắn quá mức sợ hãi, động tác lại quá chậm nên bị túm được. Mà hắn biết rõ người này sẽ làm gì, cũng biết bản thân không thể tiếp tục ở lại thân thể này.

Trong lúc hỗn loạn, vì sống sót, hắn thoát khỏi chân thân, chạy tới người đứng gần mình nhất, mà chân thân kia mất đi hồn phách thì lại biến thành một con quái thú khổng lồ.

Chu Khánh nhìn thấy khói đen lao ra khỏi người Bạch Lân, vọt về phía hắn, Ôn Nhu thấy, mà Thập Nương cũng thấy. Bọn họ đều biết Bạch Lân muốn làm gì. Hắn muốn nhập vào người Chu Khánh.

Ôn Nhu sợ hãi khủng hoảng, muốn xông lên trước nhưng hắn cách nàng quá xa. Trong một khắc kinh tâm động phách đó, mọi người ở đây không ai kịp làm gì.

Khói đen bay đến.

Chu Khánh biết mình không thể buông tay, hắn chỉ có cơ hội này, hắn có chết cũng không thể buông tha. Hắn trừng đôi mắt sáng ngời nhìn đám khói đen kia bay đến, cắn răng đem chuôi kiếm kéo đến.

Ôn Nhu biết hắn muốn làm gì, nàng cũng biết A Ti Lam năm đó bị yêu ma nhập vào người đã chết thế nào.

Hắn muốn tự sát, trước khi Bạch Lân nhập vào người hắn, khi hắn còn điều khiển được cơ thể mình thì hắn sẽ tự sát. Bạch Lân không có chỗ trốn, cũng không kịp tìm một người khác để nhập vào thì sẽ bị phong ấn.

Trong phút chốc, nàng không thể thở, đau đớn trào ra. Nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắn giơ cao thanh kiếm màu đen ——

Ngay trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông kia một người vọt đến trước người Chu Khánh. Khói đen kia nháy mắt chui vào trong cơ thể người kia.

Chu Khánh không thể tin được, nhưng người đang bị Bạch Lân nhập vào này lập tức xoay tròn cổ tay hắn, đâm kiếm vào ngực mình. Bởi vì mọi việc quá mức đột ngột nên Chu Khánh hoàn toàn không phản ứng kịp.

Nhưng lúc này Bạch Lân đã khống chế được người kia, khiến hắn dừng động tác tự sát lại. Người kia cố gắng kháng cự lại Bạch Lân, dùng đôi mắt quen thuộc kia nhìn Chu Khánh mà gào lên, "Gϊếŧ ta!"

Hắn không thể, sao hắn có thể?!

"Chu Khánh!" Người kia vẫn gào lên với hắn: "Làm xong việc ngươi nên làm đi ——"

Gân xanh trên trán Chu Khánh gồ lên, hắn trừng mắt nắm chặt trường kiếm, hét lớn một tiếng, tiếp tục đâm mũi kiếm vào ngực người kia.

Bạch quang vẫn đang chớp động, mà làn khói đen kia phẫn nộ chui ra, muốn chui vào trong người Chu Khánh, nhưng pháp trận đã được khởi động, bạch quang nháy mắt kéo hắn lại. Mà tên yêu quái ở phía trên vì tự bảo vệ mình nên bẻ gãy luôn sừng trên đầu Bạch Lân, khiến hắn đau đớn đến nỗi hồn phách cũng phải rít lên. Hắn còn muốn chạy nhưng yêu quái khủng bố kia đã cắm cái sừng kia vào thân thể hắn, hung hăng cắm cả hồn phách và chân thân của hắn lên bát quái trận bằng đá.

Một kích này kinh thiên động địa, lực đạo to lớn khiến bát quái trận vỡ tan, làm cho mây trắng trên bầu trời và cả nước hồ xôn xao bốn phía đều phải dạt ra.

Bát quái trận bị hủy, bạch quang cũng lập tức biến mất. Chu Khánh vẫn đứng ở bên trong Thái Cực đồ, hai tay cầm lấy thanh kiếm kia.

Mũi kiếm vẫn cắm trong l*иg ngực người đàn ông hắn vô cùng quen thuộc kia. Người kia thở phì phò, nâng tay lên vỗ vỗ vai hắn cười nói, "Đây mới là...... Đại lang...... của Chu gia ta."

Bàn tay to của người kia từ đầu vai hắn trượt xuống, người nọ thở một hơi cuối cùng, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

Chu Khánh không thể suy nghĩ cũng không thể động đậy. Thanh kiếm trên tay hắn không biết đã tiêu tan từ khi nào, hắn vươn tay đỡ lấy người kia nhưng không cảm nhận được tiếng tim đập, chỉ có máu đỏ tươi nhuộm đầy người.

Hắn không thở nổi, chỉ cảm thấy đau lòng.

Bỗng dưng, một bàn tay bé nhỏ chạm vào tay hắn. Hắn ngước mắt thấy Ôn Nhu, trong mắt nàng là lệ nhưng vẫn cố khàn giọng nói: "Chu Khánh, chúng ta đi thôi."

Hắn biết nàng đúng, Bạch Lân tuy đáng chết nhưng yêu quái đáng sợ này vẫn còn đang ở trên không, mà nước hồ từ bốn phương tám hướng lại chảy tràn về chỗ cũ.

Mà hắn đã làm xong việc hắn nên làm. Chu Khánh bắt buộc mình buông người đàn ông kia ra, khiêng cả người hắn lên vai, lại vươn tay với nàng.

Ôn Nhu đi đến trước mặt hắn, để hắn ôm mình. Hắn vươn tay ôm chặt lấy nàng, chân nhún một cái, lập tức bay lên, trước khi nước hồ ào đến.

Nước hồ ầm âm chảy về, nhưng lại giúp che giấu tung tích của bọn họ.

Tên yêu quái với sức mạnh đáng sợ kia không chú ý đến họ, sau khi hắn xử lý Bạch Lân rồi thì cao cao tại thượng đứng trong không trung, nhìn làn da hơi bị cháy xém vì bạch quang, sau đó hai tay duỗi ra, rồi nắm chặt lại, đống da bị cháy bong ra, lộ ra tầng da mới cùng với vảy màu xanh ẩn hiện.

Đám yêu quái vốn bị A Linh hấp dẫn mà bu đến không biết đã biến mất từ khi nào, mà yêu quái từ xa đến nhìn thấy đại yêu này thì lập tức xoay người bỏ chạy trối chết không thấy bóng dáng.

Trước khi Chu Khánh rơi xuống đất liền cảm giác được một ánh mắt khiến người ta dựng hết lông tơ. Hắn quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt màu vàng của tên yêu quái kia.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ con yêu quái kia sẽ bay về phía này nhưng giây tiếp theo hắn thấy con yêu quái kia chuyển tầm mắt, nhìn về một đầu khác.

Hắn nhìn theo thì thấy Tần Thiên Cung cầm lấy tay A Linh đang chạy như điên, mà A Linh thì đang giơ lên bàn tay quấn vải.

Đại yêu kia nhanh như chớp đuổi theo, trong nháy mắt đã đến bên người hai người kia, hắn vừa mới vung móng vuốt thì Tần Thiên Cung đã biến mất.

Mà trong mộg khắc ngắn ngủi đó đã đủ để Chu Khánh rơi xuôgns đất, mang theo Chu Báo và Ôn Nhu ẩn vào trong rừng cây.

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)