Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 32

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Lý Á nhìn vũ nữ sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy nhưng ánh mắt kiên định trước mặt, hắn biết rõ nàng sợ thế nào, khủng hoảng thế nào. Trong một khắc hắn còn muốn làm trái ý nàng, mạnh mẽ mang nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng nàng đã trốn tránh quá lâu rồi.

Mà đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua hắn cảm thấy tình hình có cơ hội xoay chuyển. Hắn không muốn rời khỏi nàng, cũng không tín nhiệm Tần lão thất kia, nhưng nàng đã quyết định, hắn biết dù nói gì nữa thì bọn họ cũng phải làm việc này, và hắn không có lựa chọn khác.

Thế nên hắn không cãi lại, thậm chí không hề chần chừ, chỉ xoay người đi vào rừng cây. Một lúc sau, một con chim đen thật to từ trong rừng bay ra, giương cánh đón gió mà biến mất vào đám mây.Ngoài cửa sổ, mưa phùn vẫn tích táp rơi xuống. Đến gần trưa thì Ôn Nhu tỉnh lại, nàng nhìn thấy khuôn mặt hắn đang ở ngay sát mình.

Nàng rất ít khi nhìn thấy hắn dựa vào mình gần như thế vào ban ngày, lại là lúc hắn đang ngủ say. Trong phút chốc nàng bất giác nín thở, sợ đánh thức hắn.

Nàng có thể cảm giác được hơi thở chậm rãi của hắn, cùng với tiếng tim đập có quy luật, còn có hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn.

Nàng không tự giác mà trộm rúc vào gần hắn hơn.

Dưới ánh sáng của một ngày mưa phùn, nàng có thể nhìn thấy cằm hắn có râu mọc lún phún, chân mày khóe miệng đều lộ mệt mỏi, nhưng cũng lộ ra thả lỏng.

Đây là bộ dáng ngày thường nàng khó có thể nhìn thấy. Có lẽ trừ nàng, chưa ai được nhìn thấy bộ dạng này của hắn.

Nàng vẫn nhớ rõ năm đó, mặc dù bị thương nặng nhưng ngay cả khi đang ở hiệu cầm đồ Nguyên Sinh, hắn vẫn làm ra vẻ vô sự, dựa vào cửa sổ mà đọc sách.Người này chưa bao giờ buông đề phòng, trước kia nàng luôn không hiểu vì sao hắn lại nghiêm khắc với bản thân mình như thế, nhưng bây giờ biết nguyên nhân rồi thì nàng càng thêm đau lòng.

Bỗng dưng, nàng biết hắn đã tỉnh lại. Tuy hắn vẫn nhắm mắt, nhưng trên mặt hắn vẫn có những thay đổi rất nhỏ, có chút đề phòng và căng thẳng.

Nàng kìm lòng không đậu mà nâng tay lên vỗ về mặt hắn.

Hắn mở mắt ra, nhưng nàng không thu tay lại mà dùng đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhìn hắn, sau đó hôn hắn.

Nụ hôn nho nhỏ kia khiến tim hắn rung lên, nháy mắt du͙© vọиɠ cũng nổi lên. Ôn Nhu có thể cảm giác được du͙© vọиɠ của hắn dán vào người nàng nhưng hắn không làm gì.

"Chàng không muốn sao?" Lúc hỏi câu này, mặt nàng đỏ lựng lên.

"Ta muốn nhưng nàng còn đang bị thương." Hắn nhìn nàng, nói giọng khàn khàn: "Nàng còn yếu, không chịu nổi đâu."Lời này khiến nàng càng thêm xấu hổ, mặt cũng càng đỏ hơn.

Hắn thấy thế thì nhếch miệng khiến nàng càng quẫn bách, lập tức muốn rời giường nhưng hắn đã nhanh chóng vươn tay kéo nàng về trên giường, ôm chặt trong lòng.

"Đừng đi, " hắn ôm lấy thắt lưng nàng, cẩn thận mà dán lên người nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Nằm với ta một chút."

Giọng nói khàn khàn kia khiến nàng mềm lòng, mặc dù vẫn xấu hổ nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.

Mưa vẫn đang rơi, hạt mưa chảy dọc theo mái ngói cong cong, mà rơi xuống như bức rèm che. Màn mưa dày đó giống như đem mọi thứ ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hắn và nàng lẳng lặng đứng nhìn màn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, cùng nhau cuộn mình trên giường, cảm giác đó thực tốt, thoải mái khiến người ta lại buồn ngủ.

Nhưng hai người lại không ngủ tiếp, cũng không muốn ngủ, chỉ muốn lưulại khoảnh khắc tốt đẹp này.

Hắn ôm lấy thắt lưng của nàng, còn nàng vỗ về tay hắn, cùng nhau nhìn mưa, nghe mưa rơi.

Không biết qua bao lâu, Chu Khánh mới cất giọng khàn khàn, tiếng nói bỗng nhiên vang lên trong mưa phùn.

"Ta từng hâm mộ Lục Nghĩa."

Lời nói bất thình lình khiến nàng sửng sốt, hỏi "Vì sao?"

"Bởi vì hắn có thể cùng nàng ở chung một chỗ, chính đại quang mình mà ở chung, cùng ngồi chung xe, cùng ăn cơm, cùng về nhà, lại có thể đứng cạnh nàng, giúp nàng che ô, còn giúp nàng lên xe."

"Hắn giúp Ôn lão bản."

"Nàng chính là Ôn lão bản, mà Ôn lão bản chính là nàng." Hắn nói với nàng: "Ta thống hận hắn có thể làm những chuyện ta muốn nhưng không thể, lại ghen tị hắn có thể đương nhiên mà bảo hộ nàng. Ta hâm mộ hắn có thể đứng chờ bên cạnh nàng, lại thắng được lòng tin của nàng."

Lòng nàng siết lại nói với hắn, "Ta chỉ coi Lục Nghĩa là anh trai."

"Một người anh trai không có huyết thống." Hắn nhếch miệng nói: "Năm đó khi nàng muốn đào hôn đã muốn dẫn hắn theo."

"Hắn là người nhà của ta."

"Ta biết."

Giọng hắn nghe thực buồn, Ôn Nhu xoay người trong lòng hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn nàng, mày kiếm nhíu lại, đáy mắt có tình cảm mà nàng chưa thấy bao giờ khiến nàng không khỏi nâng tay nehj chạm lên khuôn mặt căng cứng của nàng.

"Hiện tại chàng còn hâm mộ hắn nữa không?"

Sự đυ. ng chạm của nàng khiến lòng hắn mềm ra.

"Không hề." Hắn cầm lấy bàn tau nhỏ bé của nàng, lại nhìn nàng nói: "Tuyệt đối không."

Nàng nhìn hắn, kìm lòng không đậu mà vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại nghe tiếng trái tim hắn đập.

Mưa vẫn đang rơi tí tách không ngừng.

"Chu Khánh."

"Ừ?"

Mới đầu nàng không nói gì, cũng không tiếp tục nói chuyện. Hắn còn tưởng nàng đã ngủ rồi, nhưng sau đó một câu nói nhẹ tới mức gần như không nghe ra, lặng lẽ vang lên trong tiếng mưa rơi.

"Nếu chúng ta kiếp này vô duyên, liệu kiếp sau có thể gặp lại không?"

Lời này khiến tim hắn đau đớn. Hắn siết chặt cánh tay dài, vừa muốn mở miệng nói thì lại thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người nọ đi tới trước cửa mà gõ vài tiếng.

Ôn Nhu ngẩng đầu lên, nhìn hắn. Đôi mắt đen của Chu Khánh thật sâu, hắn cũng không quan tâm đến người đang gõ cửa kia mà chỉ cúi đầu hôn nàng thật sâu, sau đó mới nói như chém đinh chặt sắt, "Ta rất tham lam, kiếp này kiếp sau ta đều muốn có nàng."

Không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, trong lòng Ôn Nhu kinh hoảng, mặt lại đỏ bừng lên. Hắn phủ thêm một cái áo cho nàng rồi mới đứng dậy xuống giường, sải bước đi đến mở cửa.

Người ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Mặc Ly biến mất đã lâu. Hắn che một cây dù, sau khi Chu Khánh mở cửa thì hắn hạ dù, đi vào phòng.

Nàng thậm chí không biết hắn làm như thế nào để tránh được người ngoài, đi vào tiểu viện của Ôn gia đại tiểu thư nhưng hiển nhiên việc đó với hắn là quá dễ dàng.

Xuyên qua rèm cửa nàng có thể mơ hồ thấy Mặc Ly vào cửa rồi thì vẫn giống như bình thường, không thèm liếc mắt nhìn phòng ngủ này một cái, mà đứng cạnh cái bàn ở trong phòng, thấp giọng nói chuyện với Chu Khánh.

Nàng mặc quần áo, đi giày tất rồi xuống giường, vén rèm đi vào phòng khách nhỏ.

"Ôn lão bản sẽ theo gã Tri phủ đại nhân và Trương Đồng Hiểu ở hồ Kim Kê xem đua thuyền, ngươi ở Thái Hồ cởi bỏ phong ấn cho Bạch Lân, còn chúng ta ở giữa đặt mai phục, sau khi ngươi đem trận pháp chuẩn bị xong thì Lục Nghĩa ở trong thành sẽ tiến hành phong ấn đúng không?"

"Đúng."

"Cái này quá phiêu lưu."

"Ta chỉ cần có người chặn ở giữa, giúp tranh thủ chút thời gian mà thôi."

Mặc Ly giương mắt nhìn Chu Khánh: "Cho dù có người nguyện ý thì ta cũng không thể cam đoan đến lúc đó bọn họ sẽ kiên trì, chỉ cần tình huống có chút không đúng thì bọn họ sẽ tùy thời thay đổi suy nghĩ."

"Ta biết." Chu Khánh nhìn thẳng vào hắn nói: "Nhưng nếu ta thành công bày pháp trận, phong ấn Bạch Lân thì ngươi có thể làm theo quy củ mà đè ép bọn họ."

"Có thể." Mặc Ly gật đầu, "Khi nào động thủ?"

"Buổi trưa ngày 5 tháng 5." Chu Khánh nói xong liền chỉ vào bản đồ mở ra trên bàn, cùng hắn thảo luận những nơi nào có thể bố trí người mai phục.

Ôn Nhu ghi nhớ hết những thứ hai người kia bàn với nhau, không bao lâu sau Lục Nghĩa cũng đến tham gia vào việc thảo luận. Nhưng dù Mặc Ly đồng ý hợp tác thì lực lượng hai bên vẫn chênh lệch quá lớn, càng đừng nói với Tri phủ đại nhân còn nắm số lượng binh mã lớn trong tay.

"Như vậy vẫn rất mạo hiểm, chúng ta cần nhiều người hơn."

"Mấy chỗ này có thể dùng hỏa dược mai phục, chúng ta chỉ cần có người đúng lúc châm ngòi nổ."

"Cho dù chúng ta dùng hỏa dược hoặc đốt tường lửa thì cũng chỉ đỡ được một phần, có vài yêu quái không sợ lửa, có vài con có thể bay lên trời, hơn nữa nơi này đâu đâu cũng có kênh đào, hồ nước, nếu muốn dập lửa cũng không phải chuyện khó."

"Đáng chết, chúng ta không đủ người ——"

Đang lúc bọn họ tranh luận không ngớt thì A Linh đẩy cửa bước vào. Thấy nàng, mọi người trong phòng lập tức im lặng.

Nàng đi thẳng đến bên cạnh bàn, đứng bên cạnh Lục Nghĩa, mắt nhìn bản đồ mà mọi người đang thảo luận. Bọn họ đem hạt dưa và cánh hoa trở thành binh mã mà đánh dấu trên bản đồ, nàng chỉ vươn tay đem đống hạt dưa và cánh hoa đó thu vào trong chén, để vào một chỗ trên đó nói, "Như vậy là đủ rồi."

Ba nam nhân cùng trừng mắt nhìn nàng, không nói một câu, chỉ có Ôn Nhu nhất thời không phản ứng lại, khó hiểu mở miệng, "Nhưng ngươi làm sao có thể hấp dẫn mọi người qua đó chứ?"

A Linh dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng nói: "Bởi vì ta sẽ ở đó."

Ôn Nhu ngẩn ra nhìn nàng sau đó lập tức nhớ đến những lời ghi trong sách: Có được dòng máu của thần, bị yêu quái ăn thịt, thân thể bất tử ——

Sau khi hiểu ra nàng ta định làm gì, sắc mặt Ôn Nhu lập tức trở nên trắng xanh.

"Không được, ngươi không thể làm như vậy." Lục Nghĩa vươn tay lấy chén trà kia, nhưng lại không di chuyển nó được, hắn giương mắt nhìn A Linh, nhíu mày nói: "Không thể."

"Đương nhiên có thể, " A Linh bình tĩnh nhìn hắn nói, "Ta sẽ không chết."

"Nhất định có biện pháp khác." Lục Nghĩa vẫn nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.

"Ngươi cũng biết đây là biện pháp duy nhất. Ta có thể hấp dẫn toàn bộ bọn họ đến đó." A Linh nói xong thì nhìn về phía Mặc Ly vẫn trầm mặc nãy giờy: "Các ngươi có thể hỏi hắn, bọn họ không có cách nào kháng cự lại ta."

Mặc Ly mắt cũng không chớp nói: "Giống như ong mật gặp được mật hoa."

"Ruồi bọ ngửi được mùi thịt thối." A Linh lạnh lùng nói.

"Trên thực tế, ngươi cũng không hẳn là không thể kháng cự." Mặc Ly nhìn nàng nói: "Trong số chúng ta có vài người sợ Bạch Lân hơn cả ham muốn ăn thịt người, bản năng sinh tồn luôn lớn hơn du͙© vọиɠ."

"Đó là bởi vì ta còn chưa đổ máu." A Linh nhìn hắn nói.

Mặc Ly suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, lại nhìn những người khác nói, "Nàng nói đúng, đây là cách tốt nhất."

"Ta không đồng ý." Lục Nghĩa tức giận trừng mắt nhìn Mặc Ly.

A Linh nói: "Sự tồn tại của ta không chỉ hấp dẫn những yêu quái khác, mà còn giúp phân tán sự chú ý của Bạch Lân, khiến hắn không chú ý đến Chu Khánh đang làm gì, ta có thể vì Chu Khánh mà tranh thủ nhiều thời gian hơn."

Chu Khánh nhìn nàng ta hỏi: "Vì sao ngươi phải làm thế?"

"Bởi vì ta không muốn chạy trốn nữa."

Lời này khiến cho Lục Nghĩa sửng sốt, giương mắt nhìn thấy A Linh cũng đang nhìn hắn.

"Ta đã chán ghét việc đào tẩu khắp nơi, nếu có thể phong ấn Bạch Lân thì ta nguyện ý làm con mồi, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không ngây ngốc mà đứng ở đó. Ngươi cho là mấy năm nay ta đã sống thế nào? Ta là vu nữ của Bạch tháp, ta biết phải làm gì để bảo hộ mình."

Lục Nghĩa nhìn nàng mà A Linh cũng nhíu mày nhìn hắn, hai người cứ thế giằng co. Sau một lúc lâu Lục Nghĩa mới bỏ tay ra khỏi chén trà kia.

Thấy hắn nhượng bộ, A Linh mới xoay người đi đến bên tường, mở cửa ngầm thông phòng của Ôn gia đại tiểu thư với đại trạch của Ôn lão bản.

"Ta đói bụng nên đã bảo Thúy di và Vân Hương chuẩn bị một bàn đồ ăn trong phòng Ôn lão bản, các ngươi làm xong việc thì có thể qua đó ăn cơm."

Sau đó nàng quay đầu nhìn Mặc Ly liếc mắt một cái, lạnh lùng cười: "Nhưng nếu ta là ngươi thì sẽ đến chỗ khác tìm thức ăn."

Đề nghị của A Linh đã giải quyết được mọi vấn đề. Tuy Lục Nghĩa không muốn làm như thế thì cuối cùng hắn vẫn đồng ý thay đổi bố cục sắp xếp.

Mặc Ly đi rồi, Ôn Nhu và Chu Khánh cùng với Lục Nghĩa đi tới phòng Ôn Tử Ý ăn cơm, sau khi ăn xong Ôn Nhu đổi sang nam trang, cả buổi chiều đều ở trong thư phòng bàn việc với các vị quản sự.

Chu Khánh không muốn rời khỏi nàng nhưng hắn phải đến Thái Hồ xác nhận khối đá phong ấn cuối cùng. Vì thế sau khi Lục Nghĩa nói sẽ ở lại với nàng thì hắn mới rời đi.

Tuy Ôn Nhu lo lắng hắn ra ngoài sẽ bị yêu quái phát hiện nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì thêm. Nàng để bản thân chuyên tâm vào làm việc, cũng viết một phong thư cho Liễu Như Xuân, đề nghị nàng ta tham gia đua thuyền, như thế sẽ càng đảm bảo có nhiều người tham gia hơn.

Nữ nhân kia rất nhanh đã trả lời và đồng ý với đề nghị của nàng.

Nàng mở một buổi tiệc, mời tất cả các thương gia, và cho biết cuộc đua thuyền rồng năm nay càng long trọng hơn, mỗi người cơ hồ đều vui mừng, dù sao đám đông tụ hội thì cũng có nhiều cơ hội buôn bán hơn.

Nhưng nàng để ý thấy có mấy đại thương nhân đã không còn ở trong thành.

Nếu thuyền sắp chìm thì đám chuột sẽ tìm đường chạy trước, đám yêu quái đa mưu túc trí này cũng thế.

Ôn Nhu âm thầm nhớ hết tên những người vắng mặt, nhưng nàng cũng không thể phân biệt được ai là người ai là yêu nữa rồi.

Không phải nói yêu thì thế nào mà người thì thế nào nhưng nàng muốn biết mình đang đối mặt với cái gì. Tuy rằng Tri phủ đại nhân đã bị thay thế nhưng nàng đã xác nhận với Mặc Ly và biết Trương Đồng Hiểu chính là người, không phải yêu.

Nhưng hiển nhiên với ông ta mà nói thì tiền và quyền còn quan trọng hơn mạng người. Người ác so với yêu quái đôi khi còn đáng sợ hơn.

Tuy nàng không thật sự xác định có yêu quái tốt nhưng nàng xác định mình thích Mặc Ly hơn Trương Đồng Hiểu.

Có trời mới biết nàng thậm chí cũng dần dần thích Liễu Như Xuân. Nhìn thấy nàng ta sảng khoái đưa ra yêu cầu khi trả lời tin của mình, Ôn Nhu lại đề bút viết xuống một bức thư trả lời nàng ta, tiếp nhận đề nghị của nàng ta và cũng đồng ý yêu cầu.

Chu Khánh trở về thì thấy nàng đang nhịn cười mà viết thư trả lời.

"Nàng đang viết cái gì đó?" Thấy nàng vẫn có tâm tình tốt trong tình huống này hắn nhịn không được hỏi.

"Ta đang viết thư cho Liễu Như Xuân." Nàng hạ bút, chờ mực khô.

Hắn tò mò đi lên cúi đầu đọc chữ nàng viết. Ôn Nhu không che chắn, trên thực tế, nàng biết hắn sẽ có phản ứng gì.

Hắn nhìn thấy lá thư thì nhướng mày, nhịn không được cũng nhếch miệng.

"Cái này thực đồi phong bại tục." Hắn cười nhìn nàng.

"Cái này sẽ khiến mọi người đều đổ xô ra đường." Nàng cũng mỉm cười với hắn.

"Có thể."

"Không phải có thể, mà là nhất định sẽ." Nàng nhìn hắn nói: "Mọi người trong phạm vi hơn mười dặm sẽ tranh nhau đi xem thi đấu thuyền rồng."

Hắn biết nàng đúng.

"Nàng đúng là biết cách hấp dẫn mọi người." Hắn không thể không bội phục nàng đã nghĩ ra chủ ý này.

"Ta hy vọng có thể tạo được hiệu quả như mong muốn." Ôn Nhu cười đứng dậy, lấy từ trong rương ra một bộ xiêm y khác cho hăn để hắn thay bộ quần áo ướt kia ra.

Hắn cởi y phục ẩm ướt, thay bộ quần áo khô mát kia vào, nhìn nàng đem quần áo giăng ra cây móc áo sau đó quay trở lại rót cho hắn một ly trà nóng đã pha sẵn.

Hắn đón lấy, uống hết chén trà, sau đó nàng mới mở miệng hỏi vấn đề kia, "Chàng tìm được phong ấn thạch kia không?"

"Tìm được rồi." Chu Khánh nhìn nàng nói: "Nó ở đáy hồ, ngay đúng chỗ được vẽ trên pháp trận kia, bên trên là đồng cỏ và hồ nước, ta tìm một lúc mới thấy, nhưng phượng hoàng thạch thì đúng là ở đó."

Ôn Nhu nghe vậy thì thẳng lưng nhìn hắn nói, "Cho nên, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ đến Đoan ngọ thôi sao?"

Thấy được sự bất an của nàng, hắn vươn tay ra. Ôn Nhu nhìn hắn sau đó đem tay mình bỏ vào tay hắn, mà hắn thì kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm.

Trong lúc nhất thời, cổ nàng nghẹn lại, nàng không tự chủ được mà vùi mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, thật lâu không nói nên lời.

Nàng thực sợ hãi, vì chuyện hắn sắp làm, sắp phải đối mặt, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khủng hoảng.

Nàng nghe thấy bọn họ ra quyết định, ngày Đoan ngọ hắn sẽ phải tự mình đi phá phong ấn thạch kia, cũng lập lại pháp trận.

Đó là một việc vô cùng nguy hiểm, bởi vì căn cứ theo cách nói trên trận pháp thì bản thể của Bạch Lân bị phong ấn bên dưới tấm phong ấn thạch cuối cùng đó.

Nếu hồn Bạch Lân quay về thì người phá phong ấn thạch sẽ gặp nguy hiểm đầu tiên. Cha hắn trước kia cũng là đạp hư phong ấn thạch nên mới bị nhập vào người.

Nàng không muốn hắn đi làm chuyện này nhưng chỉ có hắn mới có thanh kiếm phượng hoàng bảo vệ, mới có thể thao túng thanh kiếm kia, mà thanh kiếm đó chính là mấu chốt để khởi động pháp trận.

"Tám trăm năm trước Tống Ứng Thiên đã thành công phong ấn Bạch Lân." Biết nỗi lo lắng của nàng, Chu Khánh cúi đầu hôn lên tóc nàng nói: "Hắn có thể làm được thì ta có thể làm được."

Ôn Nhu đau lòng, nhưng vẫn gật gật đầu nói, "Ta biết."

Chu Khánh rất muốn nàng đừng lo lắng nhưng hắn cũng biết đó là việc không có khả năng, cho nên hắn chỉ có thể ôm nàng vào trong lòng.

Nàng kéo lấy vạt áo hắn, đem khuôn mặt nhỏ dán lên ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập, cảm giác hơi ấm của hắn, mắt vẫn rũ xuống.

"Cha chàng còn sống đúng không?"

Nàng nghe xong câu chuyện của Lục Nghĩa kiếp trước mới hiểu ra điều này. Lúc A Ti Lam bị nhập thì vẫn có ý thức, nàng còn sống nên mới có thể ngăn cản yêu quái đang nhập vào người mình không gϊếŧ chết Ba Lang.

Chu Khánh nghe vậy thì nói: "Mặc Ly nói điều đó là có thể."

Cho nên mấy năm nay hắn mới ở lại trong thành này, không chỉ bởi vì người trong thành mà còn vì cha hắn có thể vẫn còn sống.

"Vào lúc Đoan ngọ, Bạch Lân sẽ rời đi, đến lúc đó ông ấy sẽ tự do."

Ôm tiểu cô nương ấm áp trong lòng, hắn nhìn cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Đã rất nhiều năm, có vài người sau khi bị nhập vào, tỉnh lại thì cũng bị điên luôn."

"Nhưng chàng vẫn ôm ấp hy vọng." Ôn Nhu rúc trong ngực hắn, nhỏ giọng nói.

"Ông ấy là cha ta." Hắn khàn khàn nói: "Ta hy vọng ông ấy còn sống."

Nàng không nói gì nữa, chỉ vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, ôm chặt lấy người đàn ông này.

Mưa vẫn mãi không ngừng. Trong một khắc nàng thật sự muốn đi cầu Tần lão bản, nhưng nàng chợt nhớ ra người nọ có quy củ hắn phải tuân theo, mà nàng biết nếu cầu xin mà được thì Chu Khánh đã sớm làm, và trong thành này cũng sẽ không biến thành thế này.

Bọn họ hiển nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Tống Ứng Thiên phong ấn Bạch Lân." Giống như muốn thuyết phục cô, cũng thuyết phục chính mình, Chu Khánh khàn giọng nhắc lại: "Hắn làm được, ta cũng có thể."

Nàng ngẩng đầu lên, kiễng mũi chân mà hôn lên môi hắn, vỗ về mặt hắn, nói nhỏ, "Chàng đương nhiên có thể, ta tin tưởng chàng có thể."

Nàng vừa cười vừa nói, nước mắt vẫn rưng rưng. Lòng hắn căng thẳng, nhưng vẫn cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, mở miệng hứa hẹn.

"Nhất định có thể."

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)