Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 120

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 120
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thập Nhất giống như bị giật mình, cuối cùng, mới nói:"Ừ. Theo ta trở về doanh trướng đi."

Hắn xoay người liền đi về hướng quân doanh, lúc này đổi lại là Linh Hi ngây ngẩn cả người, khi phục hồi tinh thần lại, nàng vội đuổi theo, tiến lên ngăn ở trước mặt hắn, sau khi nghĩ nghĩ, nói:"Ta không nói muốn cùng chàng trở về quân doanh, ta muốn hồi kinh với các thị vệ do Thập Nhị đệ phái tới."

Thập Nhất nhìn nàng một cái, môi tựa hồ giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói đều gì, nhấc chân tiếp tục đi về phía quân doanh.

Linh Hi cắn chặt răng, lại tiếp tục đuổi theo hắn, chính là lúc này đây, từ phía sau ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn, lớn tiếng nói:"Hoàng Phủ Thanh Dung, ta không cần chàng cho ta hy vọng giả tạo này, chàng chán ghét ta thì cứ chán ghét ta, không cần chịu đựng không nói ra. Ta chỉ muốn chàng vui vẻ mà thôi, chưa từng nghĩ tới muốn thành gánh nặng cho chàng. Đêm qua, chàng xem ta trở thành ai cũng được, coi như là một giấc mộng đi, ta sẽ quên, ta không cần chàng vì thế mà giả vờ đối xử tốt với ta! Chàng như vậy, ta sẽ tiếp tục quấn quít lấy chàng, chàng không chê phiền sao?"

Thập Nhất hơi nhướng mày, trong mắt tựa hồ có mờ mịt chợt lóe rồi tắt, một lát sau, lại hóa thành lạnh lùng:"Nàng là ai, ta thật sự rất rõ ràng."

Tinh thần Linh Hi bị kiềm hãm, những lời này của hắn là có ý tứ gì?

Khi nàng còn đang cân nhắc, Thập Nhất rõ ràng có chút không kiên nhẫn, thoát khỏi vòng tay của nàng đang quấn bên hông mình, đi về phía trước.

Linh Hi lại một lần nữa bị hắn bỏ lại phía sau, sau một lát, lại đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, cuối cùng lại đuổi theo hắn, khóe miệng mỉm cười:"Ta với chàng trở về doanh trướng."

Hắn nói, nàng là ai, ta thật sự rất rõ ràng. Những lời này có ý tứ vô cùng minh xác, nhưng lại tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy. Nhưng Linh Hi lại thà rằng tin tưởng hắn nói đêm qua, khi hắn thân thiếtvới nàng, hắn biết nàng là ai. Nàng là Tiết Linh Hi, không phải Mẫu Đơn, không phải hắn nghĩ đến người khác. Như thế, có phải nói lên rằng trong lòng hắn cũng không phải hoàn toàn không có nàng hay không?

Kỳ thật như vậy cũng đã đủ, đối với nàng mà nói, nàng muốn chính là điều đơn giản như thế mà thôi.

Trở về doanh trướng, Thập Nhất lập tức liền sai người chuẩn bị nước ấm, sau đó nói với nàng:"Nàng đi tắm rửa trước đi."

Linh Hi cười đáp ứng một tiếng, lại nhìn thấy cả người hắn cùng mình vô cùng chật vật, nhịn không được khuôn mặt ửng hồng lên, xoay người chui vào nội trướng.

Ngâm mình ở trong nước ấm, đau đớn trên người cũng chầm chậm tiêu tác đi, Linh Hi thoải mái ghé vào mép bồn tắm, cố ý xem nhẹ nỗi nôn nóng bất an trong lòng kia đi, nàng nhớ tới đêm qua, nhớ tới lời hắn nói, nhịn không được khẽ cười lên.

Khi Thập Nhất đi đến, ánh mắt giao hòa với nhau, khuôn mặt Linh Hi càng đỏ hơn, mà Thập Nhất cũng có chút xấu hổ di chuyển tầm mắt, nói:"Ta đi vào thay đổi xiêm y."

Ngoại sam của hắn đêm qua bị trải trên mặt đất, có thể nói là vô cùng thê thảm. Linh Hi đem mặt vùi vào khuỷu tay, cúi đầu lên tiếng.

Vốn đại trướng này thiết kế dành riêng cho một mình hắn, cũng không có bình phong linh tinh gì đó, Thập Nhất ngay tại phía sau nàng cởi quần áo ra, Linh Hi nhịn không được vụng trộm xoay mặt xem, liếc mắt một cái liền thấy vết thương trên lưng hắn, nhất thời hút một ngụm khí lạnh.

Thập Nhất quay đầu thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng đang nhìn chằm chằm phía sau lưng mình, thản nhiên nói:"Không có gì trở ngại."

Trên mặt Linh Hi có chút nóng lên:"Miệng vết thương bị hở rồi, đang rỉ máu."

Thập Nhất tựa hồ cũng ngẩn ra:"Sao, đắp thuốc sẽ tốt thôi."

Linh Hi làm sao có thể tiếp tục ngây ngốc trong bồn tắm được nữa, cũng không giả vờ giả vịt nữa, đứng dậy lau khô mình, khoác đại chiếc áo sam:"Thuốc ở nơi nào?"

Thập Nhất chỉ chỉ đầu giường, Linh Hi nhanh chóng tìm được kim sang dược, lấy lại đây, tinh tế đắp vào miệng vết thương của hắn, nhìn thấy không còn rỉ máu nữa, mới nhẹ nhàng thở ra:"Ổn rồi." Nghĩ nghĩ lại nói:"Quần áo bên trong không cần gài lại, nếu không miệng vết thương sẽ bị hở ra."

Thập Nhất lên tiếng, nhanh chóng thay xong quần áo lại đi ra đại trướng, một lúc sau gian ngoài liền vang lên thanh âm của các tướng lãnh khác, tiếp theo là thương lượng cách bài binh bày trận. Linh Hi ngồi ở trên giường, nghe thanh âm ở bên ngoài, dần dần cảm thấy mệt mỏi, liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại, bên ngoài đã không còn thanh âm của ai nói chuyện nữa, trên chiếc bàn ở đầu giường là xiêm y cùng thức ăn, không biết hắn đã vào đây lúc nào. Linh Hi đứng dậy, quả thật cảm thấy trong bụng trống trơn, nghĩ nghĩ, vụng trộm đi vào cửa, nhìn thăm dò bên ngoài, nhưng chỉ thấy một mình Thập Nhất đứng ở trước bản đồ hành quân, thần sắc nghiêm túc hình như đang vẽ cái gì.

"Thanh Dung." Linh Hi nhỏ giọng gọi hắn, Thập Nhất quay đầu nhìn về phía nàng, sửng sốt một lát:"Làm sao vậy?"

Linh Hi cười cười:"Hỏi chàng đã ăn gì chưa thôi."

Kết quả hắn quả nhiên cũng chưa ăn, vì thế hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Không khí có chút làm cho người ta hít thở không thông, dù sao từ trước đến nay họ chưa bao giờ trải qua việc như vậy, hơn nữa hắn luôn luôn ít nói, trong lúc nhất thời Linh Hi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ vùi đầu vào ăn, nhìn thấy hắn rất ít động đũa. Ở trước mặt nàng, khẩu vị hắn tựa hồ vĩnh viễn không được ngon miệng. Linh Hi nhịn không được mở miệng nói: "Chàng gần đây lại không ăn uống đúng giờ sao? Nếu không ta đi hái một ít quả sơn tra về nhé?"

Tim Thập Nhất đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới lắc đầu nói: "Không cần đâu. Nơi đó địa thế rất hiểm yếu, về sau không cần đi đến đó nữa."

Linh Hi hồ nghi nhìn về phía hắn:"Chàng làm sao biết nơi đó địa thế hiểm yếu?"

Cổ họng Thập Nhất giống như bị nghẹn lại, sau một lúc lâu mới hàm hồ nói: "Lần trước dẫn người đi thám thính địa hình có đi qua đó."

Linh Hi lại nhịn không được "Phốc xích" cười một tiếng. Thám thính địa hình, không nghĩ đến hắn lại lấy ra cớ này, nào có ai đi nơi đó xem xét địa hình chứ. Vừa nhấc đầu lên, lại phát hiện trên mặt hắn vốn luôn thong dong vậy mà lại hiện lên vẻ quẫn bách không kịp thu hồi, trong lòng Linh Hi nhất thời nôn nao:"Không bằng chàng nói là chàng cho người khác đi hái quả sơn tra, người đó trở về nói cho chàng biết. Như vậy có vẻ dễ tin một chút."

Thập Nhất nhìn nàng một cái, bỗng nhiên thở dài một hơi, buông chiếc đũa:"Nàng từ từ mà dùng đi."

"Không cho phép đi!" Nhìn thấy hắn muốn đứng dậy, Linh Hi vội đè vai hắn lại, sau đó khẽ cắn môi, xoay người ngồi vào trong lòng hắn, không hề chớp mắt nhìn hắn, "Thanh Dung, chàng đã đi qua nơi đó, có phải hay không?"

Hắn nhìn nàng, không nói lời nào.

Linh Hi rõ ràng đã có được đáp án, lại nói:"Vì sao chàng đi?"

Thập Nhất nhịn không được tránh khỏi tầm mắt của nàng, Linh Hi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như dùng hết dũng khí lấy đôi môi mình che kín miệng của hắn.

Hắn không đẩy nàng ra, hồi lâu sau, chậm rãi ôm lấy nàng.

Trong lòng Linh Hi mừng rỡ, nhắm hai mắt lại. Nàng cuối cùng đãchạm được vào hắn, không phải sao? Nếu nói Mẫu Đơn là nỗi đau xót của hắn, Thất tẩu là cấm kỵ của hắn, như vậy, hãy để cho nàng đến giúp hắn gánh vác cảm tình làm cho hắn cơ hồ vô lực thừa nhận đi!

*****

Từ đó về sau, Linh Hi vẫn theo sát bên cạnh Thập Nhất, sau hai năm gả cho hắn, rốt cuộc nàng cũng có một chút cảm giác vợ chồng, mỗi khi tỉnh lại lúc nửa đêm, nàng lại phát hiện mình nằm ở trong lòng hắn, đó là cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, trong lúc đó bọn họ không hề nhắc tới Mẫu Đơn, lại càng không đề cập đến Thất tẩucủa hắn, điều duy nhất không thay đổi là hắn vẫn rất ít khi mở miệng với nàng, nụ cười cũng thập phần bình thản. Nhưng mà bất luận như thế nào, Linh Hicũng giống như hình bóng của hắn, quân đội đi đến đâu, hắn ở nơi nào, nàng sẽ ở nơi đó.

Trong quân không phải không biết sự tồn tại của nàng, có lẽ có người đã nhận ra được nàng là nữ tử, cũng có lẽ những người đó nghĩ nàng là nam sủng củahắn cũng nên, nhưng tất cả đều làm bộ như không biết, đành phải mở một mắt nhắm một mắt thôi.

Cứ như vậy ngày lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến nửa năm sau, rốt cuộc hắn đã thành công chinh phục cơ hồ tất cả các bộ lạc ở phía đông, còn lại một ít bộ lạc nhỏ cũng đều chủ động đầu hàng Bắc Mạc, có thể nói là đại công cáo thành.

Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ quân doanh, tâm Linh Hi lại vô thanh vô tức trầm xuống.

Đánh thắng, nói cách khác, chính là thời điểm trở lại kinh thành. Không ai biết nàng có bao nhiêu sự không mong muốn trở về, nàng tình nguyện tiếp tục ở cùng với hắn trong quân đội như vậy, cả đời cũng được, ít nhất không cần phải trở về đối mặt với triều chính phân tranh, không cần đối mặt với món nợ mà phủ Hộ quốc công nợ hắn, nợ Mẫu Đơn...... Linh Hi không biết, trong lòng hắn có giãy dụa giống nàng hay không, kỳ thật, nàng quả thực ích kỷ hy vọng rằng hắn có.

Khi Thập Nhất đi vào trong doanh trướng, nàng đang đứng ở trước khôi giáp của hắn với dáng vẻ run sợ, ngay cả hắn tiến vào cũng không hay biết. Gần đây bộ dáng này của nàng xuất hiện càng ngày càng nhiều, kỳ thật hắn không phải không biết, chẳng qua làm bộ như không có thấy mà thôi.

Cho đến khi hắn ngồi xuống ở bên giường, nàng mới giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn hắn nở nụ cười.

Thập Nhất cũng cười nhẹ, nói:"Ngày mai khởi hành hồi kinh."

"Đã biết." Linh Hi đáp, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu vào trên vai hắn, cười nói:"Ta rốt cuộc có thể không phải buồn bực sống trong quân trướng này nữa, cũng rốt cuộc có thể không bị người khác cho rằng là nam sủng của chàng nữa."

Hắn làm như cười nhẹ một tiếng, nhưng ngay cả khí lực quay đầu nhìn hắn Linh Hi cũng không có, miễn cưỡng nở nụ cười nói:"Nếu sáng sớm ngày mai muốn khởi hành, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Chàng muốn cùng bọn họ uống rượu chúc mừng sao? Nhớ rõ uống ít một chút, đừng có không cự tuyệt bất kỳ ai đến mời rượu, không thôi lại bị bọn họ chuốc say."

Linh Hi liền đứng dậy đi tìm xiêm y cho hắn, tìm một bộ y phục màu xanh đen thường ngày giúp hắn thay đổi. Nàng một bêngiúp hắn cài nút, khi cài đến cái cuối cùng, tay nàng lại đột nhiên bị hắn nắm lấy. Linh Hi giật mình, nâng mắt nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hắn thâm thúy, nàng trước sau như một nhìn không thấu, lại nở nụ cười:"Không đi sao?"

Thập Nhất không mở miệng, Linh Hi nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại kiễng mũi chân lên, còn hắn rốt cuộc chậm rãi cúi xuống in lên đôi môi của nàng.

Miệng lưỡi giao nhau, thân mật như thế đã lâu rồi mới có. Kỳ thật nửa năm nay, tuy rằng bọn họ cơ hồ hàng đêm đều đồng giường cộng chẩm, nhưng chân chính thân mật lại thiếu đến mức đáng thương, thậm chí Linh Hi dùng ngón tay để đếm cũng không vượt qua được hai bàn tay. Nhưng mỗi một lần, nàng đều tỏ vẻ như thể tham luyến sự ấm áp mà hắn mang đến cho nàng.

Đêm nay, hắn quả nhiên không đi ra ngoài cùng mọi người uống rượu, mà ở lại doanh trướng sưởi ấm cho nàng.

Nửa tháng sau, Thập Nhất Vương gia dẫn đầu đại quân khải hoàn trở lại kinh thành, toàn thành hoan hô chào đón.

Vào thành, việc đầu tiên Thập Nhất phải làm là tiến cung, Linh Hi tuân theo sự phân phó của hắn:"Ta về phủ trước chờ chàng." Thập Nhất gật đầu, giơ roi thúc ngựa rời đi, Linh Hi quay đầu ngựa lại, trở về Nghị thân vương phủ.

Rửa mặt chải đầu xong, thay đổi váy sam đã cũ, nhưng trong lòng Linh Hi lại không có cảm giác thoải mái gì. Nàng ngồi ở trong phòng trò chuyện cùng Thúy Trúc về những chuyện xảy ra trong quân doanh, Thúy Trúc nghe xong lập tức liền mở to hai mắt nhìn:"Tiểu thư, người đang nói người cùng Thập Nhất gia đã --"

Linh Hi xấu hổ liền bịt kín miệng của nàng:"Ngươi nói nhỏ thôi."

Thúy Trúc đầu tiên là cười, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện khác:"Nhưng Thập Nhất gia sẽ bởi vì vậy mà bỏ qua cho phủ Hộ quốc công sao?"

Linh Hi dừng một chút, cười khổ một tiếng:"Đừng nói là vị trí của ta ở trong cảm nhận của hắn không có khả năng thay thế cho Mẫu Đơn, mặc dù có thể, chỉ sợ cũng không có cách nào đánh mất này ý niệm trong đầu hắn. Hắn mặc dù không nói, nhưng trong lòng ta hiểu rất rõ ràng."

Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh phòng một vòng, bỗng nhiên nhớ tới từ khi nàng gả cho hắn đến nay, ngoại trừ sau ngày thành thân hắn bước vào phòng này, từ đóvề sau cũng chưa từng bước vào nữa. Thúy Trúc giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng đụng vào vai của nàng:"Tiểu thư, người có phải đang suy nghĩ Thập Nhất gia đêm nay có đến đây hay không?"

Khuôn mặt Linh Hi nóng lên, nhưng vẫn lắc lắc đầu:"Hắn chắc chắn sẽ không đến. Lâu như vậy không trở lại kinh thành, những chuyện hắn muốn làm nhất định không ít."

Linh Hi đoán đúng phân nửa, đêm đó hắn xác thực không đến viện của nàng, hơn nữa, đêm hôm đó hắn vốn không hồi phủ.

Ngày hôm sau, Linh Hi vừa mới chuẩn bị xong muốn xuất môn đến phủ Hộ quốc công thăm viếng song thân, bỗng dưng ở cửa gặp được Thập Nhất mới vừa hồi phủ, nàng nhìn thấy tơ máu trong mắt hắn, nhất thời cả kinh:"Đêm qua chàng làm cái gì vậy?"

Thập Nhất khẽ nhu nhu mi tâm, thản nhiên nói:"Cùng Thập Nhị uống rượu cả một đêm."

Trên người hắn quả nhiên có mùi rượu rất nồng, Linh Hi cũng không nói gì nữa, chỉ nói:"Ta phải đến phủ Hộ quốc công một chuyến."

Nàng nhận ra khi nàng nhắc tới phủ Hộ quốc công, thân mình hắn tựa hồ cứng đờ, chỉ là không biểu hiện rõ mà thôi, dừng một chút, mới nghe hắn đáp lại:"Đi đi. Đúng rồi, hai ngày này, ta muốn xa nhà một chuyến."

Nghe vậy, Linh Hi vốn đang bước ra khỏi cửa nhất thời liền dừng chân lại:"Không phải mới trở lại kinh thành sao, lại muốn đi nơi nào? Sao Hoàng Thượng không thông cảm cho thần đệ một chút nào vậy."

Thập Nhất nhìn nàng một cái, cũng không chỉ trích nàng bất kính với Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ thản nhiên nói: "Muốn đi Tây Càng xem thử, không phải đại sự gì đâu. Nàng đi đi." Nói xong, hắn xoay người liền đi vào phủ.

Linh Hi cảm thấy sắc mặt hắn có chỗ nào đó không thích hợp, khi nghe được hai chữ "Tây Càng", trong lòng không biết vì sao bỗng dưng vô cùng bối rối. Sau khi lên xe ngựa, mới kéo tay Thúy Trúc:"Thúy Trúc, Tây Càng có cái gì? Có phải phát sinh chuyện gì hay không?"

Thúy Trúc nhẹ giọng cười:"Tây Càng có cái gì chứ, không phải có vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vang danh khắp nơi, quận chúa Tịch Nhan kia sao? Bất quá cũng khó trách tiểu thư không biết, trước đó vài ngày, Hoàng Đế Tây Càng tuyên bố quận chúa Tịch Nhan mới vừa trở về cung. Người nói xem vị quận chúa này sao lại truyền kỳ như vậy nha, khi thì gả cho Hoàng Thượng chúng ta, quay lưng lại đã chết, khi thì chết đi sống lại rồi gả cho Dự thân vương, lúc này lại nhớ tới hoàng cung Tây Càng......"

Sắc mặt Linh Hi trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, vội vàng cầm tay Thúy Trúc:"Em đang nói, nay, vị quận chúa Tịch Nhan kia vẫn còn sống sao?"

*****

Thúy Trúc chỉ mới vừa gật đầu một cái, nháy mắt nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình càng thêm trở nên trắng bệch, sau đó, Linh Hi lập tức vén mành xe lên nhảy xuống xe ngựa, nhấc váy chạy chạy vào trong phủ.

Đi đến bên ngoài cửa phòng Thập Nhất, Linh Hi không để ý mọi người ngăn cản, lập tức liền chạy vọt vào.

Thập Nhất đang thay quần áo, nghe được tiếng động liền đi ra bình phong, trông thấy nàng cũng không giật mình, sau đó mới nhướng mày nói:"Làm sao vậy?"

Linh Hi dựa vào cửa nhìn hắn, sau khi khôi phục hô hấp, mới thản nhiên nói:"Tâm của chàng, tro tàn lại cháy sao?"

"Nàng nói cái gì?" Ngữ khí của Thập Nhất cũng vô cùng lãnh đạm.

"Ta nói tâm của chàng tro tàn lại cháy sao?" Linh Hi đề cao thanh âm lặp lại một lần nữa, "Nghe nói Thất tẩu của chàng vẫn chưa chết, tâm lại động phải không? Trong lòng chàng lại bắt đầu nghĩ tới nàng có phải hay không?"

Bộ dáng này của nàng thật sự cực kỳ giống với tiểu thê tử đang cãi nhau với phu quân, thanh âm Thập Nhất trầm xuống: "Tiết Linh Hi, nàng có thể tiếp tục nói bậy, nhưng không cần kéo người khác vào!"

"Vậy vì sao chàng lại vội vã đi Tây Càng? Tây Càngliên quan gì đến chàng?"

"Thất ca hiện nay đang chuẩn bị điều người đếnTây Càng! Ta muốn đi Tây Càng, bất quá là vì mang Bất Lyđến đó, nàng lại miên man suy nghĩ cái gì chứ?" Ngữ khí của hắn cũng trở nên dồn dập, hơi thở mang theo sự hổn hển rất nhẹ.

Linh Hi cười lạnh:"Ta miên man suy nghĩ sao? Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng hỏi một chút tâmmình đi, chàng không nghĩ đi đến đó gặp nàng ta sao? Chàng còn nhớ rõ lần trước chàng đi Đại Sở, trở về như thế nào? Sau khi chàng trở về lập tức bắt đầu dùng nha phiến! Không phải bởi vì chàng nhìn thấy Thất tẩu của chàng sao? Chàng nói cho ta biết, tình hìnhnhư vậy, muốn ta làm sao mới có thể không miên man suy nghĩ đây?"

"Đủ rồi!" Thập Nhất không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, lạnh lùng nói, "Cho dù đúng thì có quan hệ gì tới nàng đâu?"

Cho dù đúng thì có quan hệ gì tới nàng đâu! thân mình Linh Hi cứng đờ, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt vốn bởi vì kích động mà hết sức sáng ngời, trong nháy mắt liền ảm đạm xuống. Có quan hệ gì tới nàng đâu? Thì ra từ trước đến nay, mặc dù hai người đã phát sinh quan hệ vợ chồng thân mật, trongcảm nhận của hắn, nàng vẫn là một người hoàn toàn xa lạnhư cũ, không có quan hệ với hắn!

Thập Nhất vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhất thời liền có chút bối rối, nói không nên lời, đúng lúc này, Linh Hi đột nhiên cười khẽ lên, tuy mỉm cười nhưng lại bi thương lạnh thấu xương:"Đúng vậy, chàng nguyện ý bất trung bất nghĩa, thì có quan hệ gì tới ta đâu!"

Nói xong câu này, nàng xoay người liền ra khỏi phòng, tiếp tục hướng ra cửa lớn, đi lên xe ngựa.

Thúy Trúc có chút lo lắng nhìn nàng:"Tiểu thư, người cùng Thập Nhất gia nói gì vậy?"

Sắc mặt Linh Hi dị thường khó coi, lắc lắc đầu, khẽ cười nói:"Không nói cái gì cả, ta chỉ chứng thực một chuyện với hắn thôi. Sự thật chứng minh, thì ra ta ở trong lòng hắnkhông là gì cả. Vậy mà lúc trước ta còn không biết tự lượng sức mình, mong muốn có thể ở trong lòng hắn chiếm cứ một vị trí nhỏ nhoi, thì ta chỉ là vọng tưởng mà thôi."

Khi trở lại phủ Hộ quốc công, Linh Hi vừabước xuống xe ngựa liền thay đổi sắc mặt -- vì sao phủ Hộ quốc công thoạt nhìn lại tiêu điềunhư thế? Nàng vội vàng vào cửa, một đường đi đến tiền thính, ngay cả một nha hoàn hay gã sai vặt cũng không nhìn thấy, mãi cho đến khi trên đường xuyên qua vách tường, nàng mới gặp Hộ quốc công đang đứng ở dưới mái hiên.

"Phụ thân!" Linh Hivội chạy lên đón, "Phụ thân, đây là có chuyện gì xảy ra?"

Hộ quốc công nhìn thấy nữ nhi đã lâu chưa gặp mặt, nhưng cũng chỉ cười nhẹ, nhìn khu vườn hiu quạnhtrước mắt, nói:"Không có gì, chỉ đem người trong phủ phân phát hết thôi, tương lai, nếu Thập Nhất gia truy cứu cũng sẽ không liên lụy người bên ngoài."

Trong lòng Linh Hi giật mình:"Phụ thân?"

Sắc mặt Hộ quốc công vẫn lạnh nhạtnhư trước, nói:"Lúc này đây, phủ Hộ quốc công e là vận số thật sự đã hết. Trước đó vài ngày, Hoàng Thượng lấy tội danh mưu phản bắt Tứ gia rồi, thánh chỉ chiêu cáo khắp thiên hạ, mangTứ gia cùng Lục gia dâm loạn hậu cung rachém đầu. Nhưng ta nhận được tin tức, Tứ gia không bị chém đầu, mà là đang bị giam giữ trong thiên lao, có lẽ, Hoàng Thượng muốn để cho Thập Nhất gia tự mình động thủ."

Linh Hi nặng nề ngã xuống. Nói cách khác, khi Thập Nhất giếtTứ gia, chính là lúc hắn chuẩn bị tính sổ, đến lúc đó, phủ Hộ quốc công chạy trời không khỏi nắng.

Dừng một chút, nàng lại bỗng nghĩ tới lời nói của Thập Nhất, ngẩng đầu nhìn phụ thân tuổi già sức yếu trước mặt, mỉm cười đứng lên:"Phụ thân đừng lo lắng, nay Thập Nhất gia có chuyện trọng yếu phải làm, Hoàng Thượng cũng không có ở kinh thành, trong nhất thời, phủ Hộ quốc côngkhông bị nguy hiểm. Trước sau còn có thời gian, hãy để cho nữ nhi hầu hạbên cạnh cha mẹ, hai năm nay từ khi con gả đi chưa từng hiếu kính với cha mẹ."

Mấy ngày sau, đại quân Bắc Mạc xuất động, lại một lần nữa tấn công Đại Sở, mấy ngày kế tiếp trôi qua, Thập Nhất dẫn theo Bất Ly khởi hành đi đếnTây Càng.

Sau khi đem chân tướng năm đó Thất tẩu rời đi nói cho Thất ca, Thất ca quả nhiên là không thể buông tay, mặc dù tự trách, mặc dù ảo não, hắn cũng sẽ không buông Thất tẩura. Nhưng Thập Nhất thật không ngờ Thất ca lại sốt ruột thành bộ dángnhư vậy, một mặt phái binh tấn công Đại Sở, một mặt liền chạy tới Tây Càng, có lẽ là bởi vì Thất tẩu hiện nay đã mất đi ký ức, Thất ca còn dặn riêng hắn mang theo Bất Ly đi trước. Bất luận như thế nào, nể mặt của nữ nhi, Thất tẩu cũng có thể tha thứ cho Thất ca?

Nghĩ đến sẽ gặp lại mẫu thân ngày tư đêm tưởng nhớ, Bất Ly cũng cực kỳ nhu thuận, dọc theo đường đi cũng không khóc không nháo, cho nên hành trình của Thập Nhất cũng cực kỳ thuận lợi. Nhưng khi ngựa phóng như bay trên đường, hắn lại bất giác nhớ tới Linh Hi nhiều ngày qua chưa từng trở lại vương phủ.

Từ sau ngày nàng cùng hắn khắc khẩu tông cửa xông ra, thì không hề trở về nữa. Mà hắn bận việc vội vàng xuất binh tấn công Đại Sở cũng không có tâm lực khác nghĩ đếnnàng. Hiện nay ngày đêm lên đường, hắn lại luôn bất giác nhớ tới ngày khải hoàn hồi kinh, trên đường nàng luôn chiếu cố cho mình chuyện ăn uống, đồng thời, cũng cảm thấy mình tựa hồ thật sự vắng vẻ nàng.

Hơn mười ngày sau, Thập Nhất rốt cuộc cũng tới Tây Càng, vừa vào thành lại nhận được tin tức củaHoàng Phủ Thanh Vũ, ra lệnh cho hắn lập tức đem Bất Ly đưa đến ngôi cổ tự mà Thái Hoàng Thái Hậu Tây Càng đang ở. Thập Nhất nghe theo lời dàn xếp, vừa ra khỏi chùa liền nhìn thấyHoàng Phủ Thanh Vũ.

Thì ra hắn đang trú ngụ trong hai gian phòng trong chùa, Thập Nhất nhịn không được nói:"Thất ca, huynh vẫn chưa nhìn thấy Thất tẩu sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ:"Gặp rồi. Nhưng nàng vẫn còn chưa biết ta đến đây. Ta nghĩ trước tiên để cho nàng gặp Bất Ly trước đã."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)