Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 119

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 119
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng biết bản thân mình hoàn toàn chọc giận tới hắn, nếu không giờ này khắc này, nàng sẽ không bị trói hai tay sau lưng trong xe ngựa lắc lư trở lại kinh thành.

Nhớ lại thời điểm khi nàng nhắc tới Thất tẩu của hắn, trong nháy mắt vẻ mặt hắn biến đổi thành kinh ngạc lẫn khó tin, Linh Hi liền nhịn không được lòng đau như cắt. Hắn thật sự phẫn nộ, khi nàng nhắc tới Mẫu Đơn, hắn còn có thể bình tĩnh tự kiềm chế, nhưng khi nàng nhắc tới Thất tẩu củahắn, hắn lại thất thố đến tận mức này! Chỉ có một giải thích, chính là hắn cũng biết đây là giới hạn không thể chạm đến, lại không thể để cho người ta biết được, cho nên, hắn liều lĩnh phải đuổi nàng trở về kinh thành.

Trải qua nửa tháng, Linh Hi về tới kinh thành.

Thúy Trúc từ sáng sớm đã nhận được tin tức nênđứng chờ ở cửa phủ Nghị thân vương, khi xe ngựa chậm rãi ngừng lại, nàng lập tức liền tiến lên vén mành xe, nhưng khi nhìn thấyLinh Hi bị trói hai tay sau lưng ngồi ở bên trong, chỉ một thoáng sắc mặt lập tức thay đổi:"Tiểu thư!"

Trong nháy mắt Linh Hi xúc động rất muốn khóc, nhưng vẫn còn nhịn được, nàngbảo Thúy Trúc tháo dây thừng mở trói cho mình, sau đó đi vào vương phủ.

Vào trong phòng, Thúy Trúc nhìn hai tay nàng đầy dấu dây thừng, đau lòng cơ hồ muốn khóc ra, hổn hển nguyền rủa Thập Nhất gia:"...... Tiểu thư liều lĩnh vì hắn như vậy, hắn làm sao có thể đối với tiểu thư như vậy, hắn nhất định phải nhận báo ứng......"

Linh Hi tùy ý Thúy Trúc thoa thuốc trên cổ tay mình, nghe vậy, bỗng nhiên cúi đầu thấp giọng nói:"Hắn đã bị báo ứng rồi. Hắn thích hai nữ tử, cả hai đều không còn trên nhân thế."

Nghe vậy, Thúy Trúc cả kinh:"Tiểu thư?"

Sắc mặt Linh Hi rất kém, lắc lắc đầu, nói:"Không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt, ngươi đi ra ngoài đi. Đừng đánh thức ta."

Thúy Trúc thấy bộ dáng của nàng, thật sự là không thể không đau lòng, rốt cuộc mở miệng khuyên nhủ:"Tiểu thư, người không cần vì hắn như vậy nữa, không đáng đâu."

Linh Hi đứng dậy bắt đầu đuổi nàng ta ra ngoài:"Được rồi được rồi, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ."

Linh Hi ngủ liên tục ba ngàymới mở mắt ra, tỉnh lại câu đầu tiên nàng nói đó là:"Thúy Trúc, thu thập mọi thứ đi, ta trở về hầu hạ phụ thân mẫu thân một thời gian."

Nghe vậy, Thúy Trúc vui đến mức không tự kìm chế được:"Tiểu thư, người nghĩ thông suốt rồi sao?"

Nghĩ thông suốt ư? Linh Hi nghĩ rằng, có lẽ là vậy. Hắn đã từng yêu say đắm, khắc cốt ghi tâm hai nữ tử, còn nàng lại bị hắn cho là kẻ thù thì còn có tư cách gì ở trước mặt hắn tranh giành chứ? Có lẽ sẽ có một ngày, hắn nhổ cỏ tận gốc toàn bộ phủ Hộ quốc công, đến lúc đó, nàng nên lấy tư thái nào đứng ở trước mặt hắn đây?

Không phải chưa từng cố gắng, mà là rốt cuộc cố gắng không được nữa

Về nhà, hai vị lão nhângia nhìn thấy nàng đều che dấu không được sự vui mừng, nhưng đồng thời che dấu không được nỗi sầu lo trong đáy mắt.

Linh Hi lập tức liền nhận ra được điều gì:"Phụ thân, mẫu thân, làm sao vậy?"

Ngập ngừng hồi lâu, Hộ quốc công mới nói ra nỗi sầu lo trong lòngmình.

Thì ra, Hoàng Phủ Thanh Vũđã ngự giá thân chinh Đại Sở, hơn nữa liên tiếp chiếm được nhiều tòa thành trì của Đại Sở, thêm vào đó là công tích vang dội của Thập Nhất gia ở phía đông, đương kim Hoàng Thượng đăng cơ chưa đầy hai năm đã lập nên công tích vĩ đại như vậy, nhất định vang danh khắp thiên hạ. Mà lúc trước, phủ Hộ quốc công sở dĩ giữ được, thứ nhất là do Linh Hi dùng kế, thứ hai là do đương kim Hoàng Thượng mới đăng cơ, triều chính còn chưa ổn định, cho nên sẽ không làm ra những việc bị người khác dị nghị. Hiện nay, nếu Hoàng Thượng muốn thay Thập Nhất gia báo thù, tùy tiện tìm một cái cớ cũng có thể trừ khử toàn bộ phủ Hộ quốc công, đến lúc đó, trong triều làm sao còn có ai dám đối với vị Đế Vương tuổi trẻ đầy hứa hẹn này buông ra lời dị nghị gì nữa?

Nghe xong lời nói của phụ thân, Linh Hi nhịn không được hít vào một hơithật sâu, nhưng sau đó thở dài, thật may mắn, may mắn bản thân mình đã quyết định chặt đứt tơ tình, không còn bận tâm vì hắn nữa, cho nên về sau nếu có chuyện gì, nàng cũng không còn rối rắm nữa.

Nghĩ đến đây, nàng cầm tay phụ thân, nhợt nhạt cười nói:"Phụ thân ngày xưakhi bước vào triều đình, nhất định đã đoán trước đến gần vua như gần cọp, huống hồ quân muốn thần tử, thần không thể không tử, vả lại chẳng phải lúc trước phụ thân cũng là bất đắc dĩ mới phái sát thủ sao? Nếu như thế, cứ để tùy vào thiên mệnh đi, tội gì lo lắng chứ?"

Nghe xong lời nói của nữ nhi, Hộ quốc công phu nhân cũng chỉ cúi đầu thở dài:"Hi nhi, đạo lýnhư vậy, phụ thân con cùng ta cũng đã hiểu từ lâu rồi, sợ là sợ con không bỏ xuống được."

Linh Hi chậm rãi cúi đầu, cười nói:"Phụ thân mẫu thân yên tâm, nay, bất cứ điều gì con cũng buông tay rồi."

Đêm đó, Linh Hi cùng mẫu thân nằm trên giường, cả hai mẹ con tâm tình thâu đêm.

Mẫu thân thở dài một tiếng:"Những ngày an ổn như vậy không biết còn có thể kéo dài bao lâu nữa."

Linh Hi cười nói:"Có lẽ là đến khi Thập Nhất gia trở về. Thập Nhất gia hận phủ Hộ quốc công tận xương, Hoàng Thượng trân trọng hắn như vậy, nhất định sẽ để cho hắn tự tay báo lại thù này."

Mẫu thân chậm rãi ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn trên đầu nữ nhi:"Hi nhi, Thập Nhất gia cùng con, có từng trải qua chuyện chăn gối vợ chồng chưa?"

Linh Hi dừng một chút, mới nói:"Không có." Quả thật không có, bởi vì lần đó, trong cảm nhận của hắn là Mẫu Đơn, không phải nàng.

Mẫu thân cũng im lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói:"Ta cũng đoán được, Thập Nhất gia nhất định sẽ không chạm vào con. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất nữ nhi của ta, thân mình vẫn còn trong sạch."

Linh Hi cười khẽ một tiếng:"Còn có, tâm của nữ nhi cũng còntrong sạch nữa!"

Sang hôm sau, mới vừa tỉnh dậy, nàng bỗng nhiên chợt nghe tiền tuyến Đại Sở truyền đến tin tức làm người ta khiếp sợ -- quân đội Bắc Mạcthu binh! Tin tức này lập tức làm cho toàn bộ kinh thànhsôi trào, tất cả mọi người không nghĩ ra vì sao hoàng đế lại buông tha cơ hội kiến công lập nghiệp dễ như trở bàn tay, mà Hộ quốc công khi nghe tin tức này, nếp nhăn trên mặt tựa hồ càng sâu.

Qua mấy ngày sau, đột nhiên lại có tin tức truyền đến, nghe nói biến động ở Cư Dung quanngày ấy có liên quan đến một tuyệt sắcmỹ nhân! Nghe nói hoàng đế Đại Sởtreomột nữ tử trên thành lâu, rồi sau đó, Cư Dung quan máu chảy thành sông, hoàng đế Đại Sở lại thành công thoát thân, Bắc Mạc cũng lui binh.

Đại Sở, mỹ nhân, tuyệt sắc. Khi những từ này truyền vào trong tai Linh Hi, nàng cơ hồ lập tức nghĩ đến vị Thất tẩu trong miệngThập Nhất. Nhưng dựa theo cách nói của Thập Nhất, nàng kia không phải đã chết rồi sao? Hay là, trong đó có nội tìnhkhác?

Trong nháy mắt, tâm Linh Hiđang tĩnh mịch bỗng nhiên lại một lần nữa rục rịch -- nếu, mỹ nhânkia chính là Hoa Tịch Nhan, nếu nàng ta không chết, vậy hắn sẽ như thế nào?

*****

Linh Hi ở phủ Hộ quốc công cùng cha mẹ được hơn hai tháng, giống nhưcô gái chưa xuất giákhi còn chưa gặp Thập Nhất, mỗi ngày nàng đi theo phụ thân múa đao luyện kiếm, cũng như mỗi ngày nghe mẫu thân lải nhải nói nàng đầu thai nhầm thân phận nữ nhi, đơn giản như thế, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.

Cho đến ngày ấy, khi nàng đang luyện kiếm ở trong đình viện, bỗng nhiên nghe được tin tức gia đinh mang từ bên ngoài về -- Thập Nhất gia ở trong quân bị đâm!

Kiếm trong tay Linh Hi "Loảng xoảng" một tiếng liền nằm trên mặt đất, sắc mặt nàng cũng bỗng nhiên trở nên trắng bệch, môi giật giật, nhưng vẫn không nói gì thêm, sau đó nàng lại nhặt kiếm lên, tiếp tục chiêu thứclúc trước.

Hộ quốc công đứng ở hành lang nhìn nàng, mi tâm nhíu lại, nhìn về phía gia đinh nói:"Có nghe nói thương thế như thế nào không?"

"Nghe nói là không có gì trở ngại, nhưng từ trước tới nay Thập Nhất gia vốn là người [chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu] cho nên cũng không biết đến tột cùng như thế nào."

Kiếm trong tay Linh Hi hơi run lên một chút, ánh mắt sắc bén của Hộ quốc công liếc đến đây, nàng ngượng ngùng cười, thu kiếm:"Phụ thân, con hơi mệt mỏi, không luyện nữa được không?"

Hộ quốc công nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người đi vào phòng khách.

Linh Hi đứng ở trong đình viện hồi lâu, ném kiếm xuống, chậm rãi đi đến trước thác nước trong vườn, vốc nước tạt vào mặt mình, ôm tay ngồi xuống đất.

Không biết là ai nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của nàng, Linh Hi ngẩng mặt lên, nàng nhìn thấy mẫu thân đang mỉm cười.

Hộ quốc công phu nhân thấy bộ dáng của nàng, nhịn không được thở dài:"Nghiệt duyên."

Từ trước tới nay, Linh Hi được mọi người xem như là một nam nhi, không biết khóc là gì, nhất là ở trước mặt cha mẹ chưa bao giờ rớt xuống một giọt nước mắt. Nhưng khi nghe mẫu thân nói ra hai chữ này, nước mắt trong nháy mắt khắc chế không được trào ra khỏi hốc mắt.

Nếu không có nghiệt duyên, người kia làm sao có thể là chàng.

Linh Hi nhanh chóng đi tới quý phủ của Thập Nhị, lại đúng lúc vị Thập Nhị gia này đang nói chuyện với vài tên thị vệ trước mặt. Nhìn thấy nàng, Thập Nhị tỏ ra bối rối: "Thập Nhất tẩu, sao tẩu lại tới đây?"

Linh Hi cũng không quanh co lòng vòng, nói:"Đệ biết rồi thì đừng hỏi, thương thế của Thập Nhất ca như thế nào?"

Trên mặt Thập Nhịhiện ra thần sắcsốt ruột, nói:"Cũng không biết, người về báo tin nói không được rõ ràng, đệ đang muốn phái vài người đi đến quân doanh xem thử!"

Nghe vậy, Linh Hi gật gật đầu, nói:"Vậy cùng nhau đi đi, ta cũng muốn đi xem."

Tim Thập Nhị đập mạnh và loạn nhịp nhìn nàng, Linh Hi cười cười, lại nói: "Nhưng không cần cho chàng biết mới được."

Cuối cùng, Thập Nhị vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của nàng. Vừa ra đến trước cửa, Linh Hi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn:"Ta muốn hỏi đệ, ngày đó người bị trói trên thành lâu ở Cư Dung quan là ai, đệ biết không?"

Thập Nhị hơi sửng sốt, tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào, qua hồi lâu mới nói:"Là mẫu thân của Bất Ly."

Mẫu thân của trưởng công chúa sao? Vậy hẳn là sườn phi trước kia của đương kim hoàng thượng mà không phải vị quận chúa Hoa Tịch Nhan mỹ mạo kia. Trong lòng Linh Hi không biết là có tư vịgì, gật gật đầu, thúcngựatheonhững thị vệ Thập Nhị phái đi.

NhưngLinh Hi không biết là ngay trong ngày hôm đó người bị trói ở Cư Dung quan đã đi tới Bắc Mạc, tiến nhập hoàng cung. Nàng được gọi là Lăng Vi Chi, cũng được gọi là Hoa Tịch Nhan.

Đoàn người đi hơn mười ngày rốt cuộcmới đến đại quân đông chinh, sau khi đưa ra lệnh bài của Thập Nhị, họ thuận lợi tiến nhập quân doanh. Linh Hivẫn cải trang làm binh lính bình thường như cũ, đi theo phía sau mọi người, đến trước trướng của chủ soái, nhưng không theo mọi người đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi.

Trong đại trướng truyền ra tiếng nói chuyện mơ hồ, ong ong, nghe không rõ ai là ai, nhưngLinh Hi cảm thấy trong đó chắc chắn có tiếng nói chuyện của hắn, nàng nghĩ nghĩ, không ngờ thanh âm của hắn thật sự trở nên rõ ràng, vẫn trầm ổn nhẹ nhàng, nhưng so với trước kia trầm thấp hơn rất nhiều. Trong lòng Linh Hi cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi.

Buổi chiều, quân doanh sắp xếp riêng một doanh trướng cho mọi người, nhưng những người kia đều biết thân phậncủa Linh Hi, đương nhiên không dám cùng nàng ở chung một trướng, liền thương lượng với nhau đi ra canh giữ bên ngoài. Linh Hivốn là người không muốn mang thêm phiền toái cho người khác, nên đi ra, nói:"Các ngươi không cần khách khí, ta từng ở trong này một thời gian rồi, lần này trở về, quả thật ra có chút nhớ nhung kỷ niệm cũ. Ta đi thăm vài chỗ trước kia đã, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi."

Sợ bản thân mình ở trong quân doanh sẽ bị người khác nhận ra, Linh Hi lập tức liền ra khỏi quân doanh, nhưng lại không biết đi về nơi đâu, nghĩ nghĩ một chốc, vẫn đi về hướng cái ao trước kia.

Màn đêm vẫn một màu đen như nhung, chung quanh cũng vẫn yên tĩnh như vậy. Linh Hi sờ soạng đi tới bên cạnh ao, vừa muốn ngồi xuống, nhưng bỗng nhiên đá trúng cái gì đó, nàng ngồi xuống đất sờ soạng mới phát hiện thì ra là một bầu rượu. Trong lòng nàng không biết vì sao lại chấn động, bèn đi chung quanh bụi cỏ sờ soạng, quả nhiên, còn có rất rất nhiều bầu rượu, toàn bộ đều phân tán ở bên cạnh ao.

Hắn đến tột cùng ở nơi này uống bao nhiêu rượu? Nàng ôm một bầu rượu hoảng hốt nghĩ, nhưng đột nhiên lòng đau như cắt. Hắn uống rượu, vì ai mà uống? Mẫu Đơn, hay là Thất tẩu của hắn? Dù không biết là ai, nhưng chung quy cũng sẽ không là nàng. Hắn nhẫn tâm đến nỗi có thể trói hai tay nàng ra sau lưng quẳng lên xe ngựa, làm sao nàng còn dám ôm kỳ vọng gì nữa chứ.

Nhất thời, Linh Hi bỗng nhịn không được cười nhạo bản thân mình, thì ra, luôn luôn tự cho là cả gan làm loạn như nàng cũng có lúc nhát gan như vậy.

Thở dài một hơi, nàng cảm thấy thật sự nhàm chán, liền lấy bầu rượu chung quanh, ném tất cả vào trong ao, ngay cả bản thân mình cũng không đếm được đến tột cùng đã ném bao nhiêu cái, cho đến khi không sờ thấy cái nào nữa, nàng mới thở dài thật dài, nằm xuống bãi cỏ ở bên cạnh ao.

Nhưng đột nhiên lúc đó có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, càng ngày càng gần. Trong lòng Linh Hi căng thẳng, cũng may chung quanh sắc trời tối đen như mực, nàng nằm ở bên trong bụi cỏ cũng sẽ không bị người nhìn thấy.

Người vừa tới tựa hồ ngồi xuống ở bên cạnh ao, hồi lâu sau cũng không có tiếng động nào. Linh Hi lặng yên đứng dậy, cố gắng đánh giá tình hìnhchung quanh, sau một lúc lâu mới rốt cuộc phát hiện người vừa tới cũng nằm ở trên cỏ, ngay khi nàngvừa nhìn thấy hắn còn nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề nhưng lại vững vàng.

Trong không khí tựa hồ phiêu tán mùi rượu, hắn nhất định là uống rượu, thế nhưng chạy đến nơi đây để ngủ!

Linh Hi thử gọi một tiếng:"Thập Nhất gia?"

Không có tiếng đáp lại, tiếng hít thở vẫn như trước, nàng lúc này mới đánh bạo đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nàng vô cùng quen thuộc, thở dài một tiếng:"Thanh Dung."

Hắn tựa hồ thì thầm câu gì đó, Linh Hi còn chưa nghe rõ, đột nhiên đã bị hắn nắm chặt cổ tay, ngay sau đó ngay cả thắt lưng cũng bị hắn giữ chặt, bị bắt dán vào trong lòng hắn, mới nghe hắn thì thào là:"...... Đừng đi......"

*****

Vẫn là hơi thở làm cho nàng quyến luyến, mặc dù mang theo hương vị rượu, nhưng lại làm cho người ta mê muội. Trong lòng Linh Hi chứa đầy đau khổ, thân mình cứng lại một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi áp mặt vào trong ngực hắn, nghe hắn dần dần khôi phục tiếng tim đập ổn định.

"Không biết lúc này chàng lại xem ta là ai đây?" Nàng giống như đang thì thào tự nói, lại giống như đang cùng hắn nói chuyện, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nhưng làm như vậy chàng sẽ vui vẻ sao, Thanh Dung? Chàng cũng thật ngốc, mặc dù chàng giấu giếm tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng làm sao có thể giấu diếm được con tim mình...... Thế nhưng, kỳ thật ta cảm thấy nếu chàng thích Thất tẩu của chàng, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, ít nhất chứng minh tâm của chàng còn chưa chết, không phải sao? Nhưng vì sao ngay cả nàng cũng rời bỏ chàng. Thanh Dung, sau này, khi chàng động thủ đối phó với phủ Hộ quốc công, có lẽ ta cũng sẽ rời khỏi chàng, có lẽ chàng sẽ không nhớ tới ta, thậm chí hận ta sao không sớm rời khỏi chàng, nhưng ta sẽ lo lắng cho chàng. Nếu chàng vẫn nhớ tới Mẫu Đơn, nhớ tớiThất tẩu của chàng, chàng sẽ không vui vẻ......"

Nàng tự nói rất nhiều, ngay cả bản thân cũng không biết chính mình đang nói cái gì, cuối cùng, mới đột nhiên nhớ tới trên người hắn còn có thương tích, nên vội vàng đứng dậy, hận không biết hắn bị thương ở nơi nào, thở dài một tiếng, vươn tay xoa khuôn mặt hắn.

Cảm giác không đúng. Bàn tay Linh Hi cứng đờ, dừng lại ở trên mặt hắn không hề động đậy, chậm rãi cúi đầu xuống, bỗng nhiênđối diện với một đôi mắt đen như mực tỏa sáng trong bóng tối.

Trời ạ hắn đã tỉnh!

"A --" Linh Hi bỗng dưng hét lên một tiếng, xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng nàng lại quên mất mình còn đang nằm trong lòng nam nhân này, cổ tay còn bị hắn nắm chặt, cho nên khi nàng có ý đồ muốn vùng dậy nhưng vì không thể giãy khỏi bàn tay hắn, nên ngã thật mạnh vào trong lòng hắn một lần nữa, ngay sau đó là một trận trời nghiêng đất lệch, hắn xoay người một cái đã thành công đem nàng đặt ở dưới thân.

Qua hồi lâu sau, Linh Hi mới tỉnh táo lại, dùng đôi mắt thật to trừng nam nhân này, tuy rằng nàng cũng không biết hắn có nhìn thấyhay không:"Buông ra!"

Trong bóng tối, thanh âm Thập Nhất nghe qua dị thường trầm thấp, mang theo ba phần men say bảy phần tỉnh táo:"Nàng lại trở về làm gì? Ai chuẩn cho nàng trở về?"

Linh Hi lắc lắc đầu hai cái, nói:"Ta trở về nhìn trò hề của chàng! Trong cảm nhận của dân chúng, Thập Nhất gia anh minh thần võ, văn thao vũ lược cũng chỉ là tên đàn ông hàng đêm lấy rượu mua vui, còn bị người ám sát bị thương, ta đến nhìn xem chàng chật vật thành ra bộ dáng gì thôi!"

Hồi lâu sau, hắn cũng không lên tiếng, sức lực nắm giữ cổ tay nàng càng lúc càng lớn, Linh Hi nghĩ đến mình lại chọc giận hắn, cơ hồ phải nhắm mắt lại chuẩn bị nhận lấy cái chết, nàng đột nhiên nghe thấy hắn nhẹ nhàng ôn nhu nở nụ cười, dùng thanh âm cực kỳ mị hoặc phun ra hai chữ:"Nói dối."

Thân mình Linh Hi cứng đờ, vừa muốn phản bác, hắn lại đột nhiên cúi đầu xuống, Linh Hi cảm thấy trên môi trĩu nặng, là hơi thở ôn nhuyễn xa lạ mà lại quen thuộc, chỉ một thoáng, khí lực toàn thân giống như bị rút đi hết, đầu óc cũng trống rỗng, ngây ngốc nằm ở nơi đó mặc hắn thân thiết.

Nàng không còn cách nào lên tiếng hỏi, càng không còn cách nào nhúc nhích, nhưng khi hô hấp của người nằm trên người nàng bắt đầu trầm trọng, hô hấp của nàng cũng nhịn không được trở nên hỗn loạn, toàn thân đều mềm yếu, giờ phút này cho dù nàng vẫn còn duy trì lý trí, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì, nàng vô lực ôm lấy ở hắn, thì thào gọi ra một tiếng:"Thanh Dung......"

Hắn lập tức bịt kín đôi môi của nàng, khiêu khích để mở hai cánh môi của nàng, làm cho nụ hôn nồng nhiệt triền miên tới khắp mọi ngõ ngách trong miệng nàng.

Khi da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh ban đêm, hắn đưa một phần thân thể mình đưa vào thân thể của nàng, Linh Hi không thể cưỡng bật kêu thành tiếng, nhưng không ngờ được nỗi đau đớn này cùng nụ hôn nhiệt tình của hắn giống như đã làm cho người ta trầm mê sung sướng, thực xa lạ, không ngừng ở trong cơ thể lớn dần lên, cho đến khi làm cho người ta đạt đến cao trào sung sướng lại thống khổ......

Trong ánh nắng buổi sớm, Linh Hi rùng mình tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy khuôn mặt nam tử trước mắt, trong mắt bỗng dưng hiện lên một tia bối rối, giống như suy nghĩ lúc này mới trở lại trong đầu nàng, nhớ tới hành động đêm qua gần như hoang đường đủ mọi tư thế. Mà giờ này khắc này, cả người nàng đều nép vào trong lòng hắn, trên người đắp là quần áo của hai người, nhưng mặc dù như vậy, vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Linh Hi cứng đờ cả người, vội vơ lấy một mảnh quần áo che lại thân mình ngồi dậy. Mà bên cạnh, hắn cũng lập tức có động tĩnh, đầu tiên là nhíu nhíu mày, sau đó nâng tay che trán, rồi chậm rãi mở mắt ra.

Linh Hi cơ hồ xấu hổ muốn đâm đầu vào trong cái ao phía trước, làm sao nàng lại có thể cùng hắn như vậy chứ? Nàng làm sao có thể quên hắn đã uống nhiều rượu? Lần đầu tiên chẳng phải bởi vì hắn uống say mới có thể trong cơn hỗn loạn muốn nàng sao?

Nàng không quay đầu nhìn hắn, có chút kích động mặc quần áo vào

Thập Nhất vẫn nằm ở chỗ cũ nhìn bóng dáng của nàng, dần dần ý thức cũng trở lại, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo, lúc này mới ngồi dậy, lấy trung y mặc trở vào, bỗng dưng thấy bên cạnh một tấm vải trắng, tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, hắn nhặt lên đưa cho nàng:"Không cần cái này sao?"

Quần áo Linh Hi đã mặc được hơn phân nửa, nhìn lại, chỉ một thoáng ráng hồng nhuộm khắp cả khuôn mặt, căm giận tiếp nhận, nghĩ nghĩ, sau đó nàng ở trước mặt hắn một lần nữa cởi quần áo ra, lại tấm vải kiabó ngực lại, quấn từng vòng từng vòng một quanh người.

Tình hình này rất kỳ quái. Linh Hi kỳ thật đang đợi hắn mở miệng, chờ hắn nói mình đêm qua uống rượu say vân vân, chờ hắn mắng nàng đuổi nàng đi, nhưng hắn lại bình tĩnhnhư thế, bình tĩnh giống như đêm qua căn bản không phát sinh ra chuyện gì cả.

Linh Hi còn đang xuất thần, trên người lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, quay đầu lại mới phát hiện ra ngón tay hơi lạnh của hắn chạm vào lưng mình, chỉ một thoáng tim đập nhanh:"Làm gì vậy?"

Thập Nhất nâng mắt thản nhiên nhìn nàng một cái, tiếp tục động thủ sửa sang lại giúp nàng, phần thân thể còn chưa được che đậy kỹ lưỡng.

Linh Hi lúc này mới hiểu được dụng ýcủa hắn, đỏ mặt quay đầu đi, dừng một chút, khi tay hắn vừa rời khỏi người nàng, nàng mới cắn chặt răng:"Chàng biết ta là ai sao?"

Thập Nhất đã sắp mặc xong quần áo mình, nghe được lời của nàng tựa hồ giật mình, sau đó cười khẽ một tiếng:"Nàng còn có thể là ai?"

Linh Hi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo mình, đứng dậy cùng hắn mặt đối mặt, vừa định mở miệng nói mình không phải có ý tứ này, nhưng nhìn bộ dáng bình thản của hắn, cuối cùng nói không ra lời, cúi đầu làm động tác chào giống như một binh lính, lên tiếng:"Ta phải đi rồi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)