Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 118

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 118
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là sau khi thu hồi được các vùng đất bị đánh chiếm, các tướng sĩ tiếp nhận được tin tức họ không phải khải hoàn hồi kinh, mà Thập Nhất gia thượng tấu thỉnh chỉ tiếp tục chinh phạt tiểu bộ lạc ở phía đông, chuyện này đối với tân hoàng đế mới đăng cơ mà nói tuyệt đối được cho là công tích vĩ đại, còn đối vị Thập Nhất gia mà nói chính là công lao to lớn.

Ngày mùng mười tháng giêng, quân đội được đóng quân nghĩ ngơi hồi phục, đợi sau xuân sẽ bắt đầu cuộc chiến mới.

Trong thời gian đó, Linh Hi cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thập Nhất. Trong quân doanh, bất luận là tuần tra, hay mang binh thao luyện, hắn vĩnh viễn luôn là người hăng hái nhất, dáng người thẳng tắp, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra được, hào quang tỏa ra làm người ta chói mắt.

Trong quân, tin đồn nàng là nam sủng của Thập Nhất gia dần dần chìm lắng xuống, bởi vì từ lần đó về sau nàng chưa từng bước vào doanh trướng củaThập Nhất gia nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tiếng xì xầm sau lưng nàng, bởi vì mùa đông đã đến, trong quân bổ sung quần áo mùa đông, Thập Nhất gia sai người thưởng riêng cho nàng một chiếc áo choàng chất lượng thượng thừa, làm cho trong quân vô cùng chấn động.

Linh Hi bình thường cũng chưa từng dùng quachiếc áo choàng kia, nhưng đêm về nàng dùng nó phủ lên tấm chăn, làm như thế mỗi đêm nàng đều cảm thấy được sự ấm áp.

Vào ngày mười lăm tháng giêng, bởi vì là tiết nguyên tiêu nên trong quân vô cùng náo nhiệt, tiệc rượu bày ra để tất cả các tướng sĩ đều có thể thoải mái ăn uống sảng khoái, Thập Nhất đứng ở giữa các tướng sĩ vui cười nói chuyện cùng mọi người, hễ có ai đến kính rượu, hắn cũng đều không cự tuyệt uống cạn ly.

Linh Hi ngồi ở một góc cách xa đống lửa trại, từ xa xa nhìn hắn lẫn trong đám người, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an.

Hắn rõ ràng là đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt hắn tràn ngập bi thương. Nhưng bi thương ư, vì sao lại thế chứ? Huống hồ cách xa như vậy, nàng làm sao có thể nhìn thấy được nỗi bi thương của hắn?

Tới nửa đêm, các tướng sĩ uống say đến nỗi ngã trái ngã phải, Linh Hinhìn thấy Thập Nhất cũng uống đến nỗi hai mắt đỏ bừng, bộ dáng lắc la lắc lư, tâm nàng nhịn không được co thắt lại.

Nàng thấy hắn khoát tay, không cho phó tướng đi theo mình, bước đi có chút hỗn độn hướng về phía bên ngoài quân doanh. Linh Hi vẫn tránh ở góc tối nhìn hắn, dừng một chút, nàng bèn nhấc chân bước theo sau.

Nhìn thấy hắn từng bước lại từng bước lảo đảo đi đến hồ nước bên ngoài quân doanh, đây chính là nơi lần trước nàng bị hắn bắt gặp. Linh Hitừ đầu đến cuối vẫn bất động thanh sắc đi theo phía sauhắn, kỳ thật nàng không phải là cố ý lén lút như thế, huống chi, bằng bản lãnh của hắn làm sao có thể không phát hiện được nàng đi theo phía sau hắn chứ?

Cách vài chục bước chân, nàng nhìn thấy hắn đứng yên ở bên hồ nước, dáng người cao to không hề nhúc nhích. Linh Hi cũng dừng chân lại, nàng cảm thấy thân ảnh của hắn thoạt nhìn hiu quạnh cùng cô đơn không thể diễn đạt bằng lời. Nhưng giờ này khắc này, sự hiu quạnh cô đơn đó lại chỉ một mình hắn chịu đựng?

Gió lạnh thấu xương, hắn vẫn đứng yên ở nơi đó, nửa canh giờ trôi qua cũng không hề động đậy, Linh Hi dần dần không chịu nổi sự lạnh giá này, nàng ngồi ở nơi đó ôm lấy thân mình, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi hắndù chỉ một khắc.

Qua hồi lâu sau, đôi mắt của nàng cũng trở nên đau rát, nàng đột nhiên nhìn thấy hắn khẽ cử động thân mình, sau đó ngửa mặt lên trời hô to một tiếng, kế tiếp, thân thể đang đứng thẳng tắp bỗng ngã xuống!

Linh Hi cả kinh đứng bật dây, nhưng chỉ nghe một thanh âm vang lên nặng nề, sau đó, thân mình hắn nằm ngửa ở nơi kia, vẫn không hề nhúc nhích.

Trong lòng Linh Hivô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy lên phía trước, bổ nhào vào bên cạnh hắn, thanh âm run run gọi một tiếng:"Thanh Dung?"

Trong bóng tối, nàng không nhìn thấy bộ dángcủa hắn, cũng nghe không được thanh âmcủa hắn, chỉ nghĩ là hắn đã ngất đi, vội vàng đưa tay kiểm tra mặt hắn, cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo. Linh Hi hơi kinh hãi, bàn tay chậm rãi vỗ về ở trên mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo từ trên tay càng ngày càng rõ ràng, lòng nàng cũng càng ngày càng lạnh.

Hắn đang rơi lệ, toàn bộ khuôn mặt đều là nước mắt.

Nhưng vì sao chứ?

"Thanh Dung?" Linh Hi cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn, lại gọi hắn một tiếng, hy vọng hắn có thể đáp lại mình, nhưng đồng thời nàng lại có chút sợ hãi hắn sẽ đáp lại mình.

Vì sao hắn lại có thể thất thốnhư thế, để cho lệ rơi đầy mặt chứ?

Hồi lâu sau, nàng rốt cuộc mới nghe được hắn cúi đầu cườimột tiếng, nhưng lại thê lương đến mức tận cùng:"Vì sao tất cả đều phải rời đi......"

Thanh âm của hắn rất nhẹ, cổ họng như có gì chặn lại, nhưng những lời này vẫn truyền rõ ràng vào trong tai Linh Hi. Tất cả đều phải rời đi? Ai muốn rời đi? Ngoại trừ Mẫu Đơn, còn có ai rời đi nữa? Linh Hiđương nhiên sẽ không cho rằng lời nói của hắn có liên quan đến mình, nhưng trong lòng nàng dâng lên từng cơn đau xót:"Ai muốn rời đi?"

"Nàng......" Hắn thấp giọng lẩm bẩm, "Nàng phải rời khỏi, có lẽ đã rời khỏi, có lẽ, hai ngày sau, nàng sẽ rời khỏi --"

Lời hắn nói, Linh Hi nghe được như lọt vào trong sương mù, căn bản không hiểu rõ ràng lắm, nàng cũng không biết trong miệng hắn đến tột cùng là "Hắn" hay là "Nàng", nhưng không biết vì sao, nàng có cảm giác mãnh liệt, hắn nói là "Nàng", nhưng "Nàng" này là ai?

Thập Nhất đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên cười to lên, thanh âm khàn khàn làm cho người ta sợ hãi. Linh Hi chưa bao giờ gặp qua bộ dángnày của hắn, trong lòng nàng vừa sợ hãi lại vừa đau lòng, cuối cùng không đành lòng nên dùng sức lôi kéo hắn:"Thanh Dung, chàng đứng lên trước đi, trở về doanh trướng được không?"

Phải mất khí lựcrất lớn, nàng rốt cuộc mới kéo được nửa người trên của hắn đứng lên, không ngờ hắn vẫn ngồi bất động như vậy, Linh Hi lại dùng sức lôi kéolần nữa, nhưng bất luận như thế nào nàng cũng không kéo được hắn nhúc nhích, cuối cùng, nàng vô lực bất đắc dĩ tựa vào vai hắn:"Thanh Dung, đứng lên đi được không?"

Trong bóng tối, hắn tựa hồ quay đầu sang nhìn nàng, bởi vì nàng cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên mặt mình, Linh Hi vừa muốn mở miệng khuyên hắn, bỗng nhiên nghe hắn cất giọng khàn khàn:"Nàng nói nàng thay ta đi xuống làm bạn vớiVũ nhi, lại muốn ta thay nàng tiếp tục ở bên cạnhThất ca, nhưng ta nguyện cho nàng vẫn còn sống, bình yên sống sót......"

Quả nhiên là người có liên quan tới Mẫu Đơn. Thân mình Linh Hicứng đờ, không khỏi không nhớ tới đêm hôm đó, hai người thân mật nằmôm nhau như vậy, nhưng trong miệng hắn gọi cũng là "Vũ nhi", thế lúc này đây, hắn lại xem nàng trở thành ai nữa?

Linh Hi ngừng thở chờ đợi, nhưng mà hồi lâu sau, nàng không nghe được hắn mở miệng nữa. Nàng rũ mắt xuống, kéo tay hắn, nghĩ rằng cố gắng dùng một tay kéo hắn dậy, nhưng Thập Nhất đột nhiên liền trở tay cầm lấy tay nàng, thì thào mở miệng:"Đệ không muốn tẩu chết đâu, Thất tẩu......"

*****

Thất tẩu trong miệng hắn, ngày hôm sau Linh Hi liền đoán được là ai.

Một năm trước hoàng cung Đại Sở từng truyền ra tin vui, nói là quận chúa Hoa Tịch Nhan cùng Dự thân vương Nam Cung Ngự đã định hôn ước, lúc ấy có thể nói là làm cho thiên hạ khiếp sợ, bởi vì quận chúa Tịch Nhan mấy năm trướctừng được gả cho đương kim hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ, rồi sau đó lại truyền ra tin tức nàng ta chết vì bạo bệnh, nay lại đột nhiên sống lại, không thể không làm cho người khác kinh sợ. Nhưng trong khoảng thời gian đó, sau khi Thập Nhất đi một chuyến đến Đại Sở trở về liền nghiện nha phiến. Mà nữ tửkiaquả thật từng là Thất tẩucủa hắn. Tất cả các chứng cứ đã nói lên tất cả mọi chuyện.

Nàng không biết cảm tình của hắn cùng với vị Thất tẩu này tốt đến mức độ nào, nhưng thân ảnh hiu quạnh thê lương của hắn đêm qua, cùng với nước mắt ràn rụa tựa hồ làm cho tất cả mọi chuyện không cần nói ra người ta cũng hiểu được.

Khi đoán được chân tướng kia, tâm Linh Hi trở nên đau đớn khôn cùng.

Nàng vốn nghĩ trong lòng hắn chỉ có một mình Mẫu Đơn, vì cái chết của Mẫu Đơn mà thống khổ, cho nên hắn mới chán ghét mình như vậy, ngăn cản mình cố gắng tiến đến bên cạnh hắn. Thì ra, không phải như vậy. Hắn kháng cự mìnhnhư vậy, không phải là bởi vì Mẫu Đơn mà thôi! Hắn nghiện nha phiến, cũng không phải bởi vì Mẫu Đơn!

Mẫu Đơn là người yêu đầu tiên của hắn, cũng đã qua đời, hơn nữa cái chết của nàng có liên quan đến phụ thân mình, Linh Hi cảm thấy áy náy nên chưa từng nghĩ tới cùng với người đã qua đời tranh nhau cái gì. Nhưng Thất tẩu của hắn thì không phải như thế! Nếu hắn đối với Mẫu Đơn tình thâm ý trọng, vì sao còn nảy sinh tình cảm đối với Thất tẩu của hắn chứ? Hơn nữa người đó còn làchị dâu của hắn!

Linh Hi không thể chấp nhận sự thậtnhư vậy. Chuyện này, so với hắn ôm nàng gọi Mẫu Đơn càng đả thương nàng hơn.

Khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nàng bắt đầu trở nên chua ngoa ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy sợ hãi.

Nàng không hề sợ gây thêm phiền toáicho hắn, không hề sợ mình sẽ làm phiền đến hắn, sang hôm sau liền tự mình mang rượu và thức ăn đưa vào đại trướng của hắn.

Có lẽ là đêm qua uống khá nhiều rượu, nên hắn chống đầu ngồi ở trong trướng, khi cúi đầu xem bản đồ, mày nhíu chặt lại.

Trong lòng Linh Hi lạnh lùng cười, tiến lên đem rượu và thức ăn bày ra trước mặt hắn:"Thập Nhất gia mời dùng bữa."

Thập Nhất ngẩng đầu lên, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không ngờ nàng sẽ xuất hiện ở trong này.

Nhìn vẻ mặtcủa hắn tựa hồ cũng không nhớ rõ đêm qua đã phát sinh ra chuyện gì.

Linh Hi bày biện rượu và thức ăn xong, lại đem chiếc đũa nhét vào trong tay hắn, rồi mỉm cười nói:"Thập Nhất gia mời chậm rãi dùng."

Nụ cười của nàng quả thực rất cổ quái, một chút cũng không giống với nụ cười sáng ngời từ trước tới nay. Mày Thập Nhất vẫn nhíu chặt như cũ không thả lỏng, nhìn nàng ôm khay đứng ở nơi đó, trong lòng không biết vì sao không bình tĩnh được.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau đêm đó hai người trực tiếp mặt đối mặt, cũng là lần đầu tiên nàng nói chuyệnvới hắn.

Kỳ thật sau đêm hôm đó, ngày hôm sau hắn tỉnh lại liền ý thức được bản thân mình đã phạm nhiều lỗi, bởi vậy, khi nàng biến mất khỏi doanh trướng của hắn, kỳ thật ở một mức độ nào đó mà nói làm cho tâm hắn hoàn toàn trấn an, bởi vậy hắn không đi tìm nàng. Khi hắn thấy nàng, nàng làm bộ nhìn không thấy, hắn liền xem nhẹnàng.

Nhưng hôm nay, có chỗ nào đó không đúng.

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Linh Hi cười lạnh một tiếng:"Thập Nhất gia không nếm thử chút sao? Nếu khẩu vị của Thập Nhất gia không tốt, vậy phân phó một tiếng, ta lập tức dọn rượu và thức ăn này xuống. Nếu Thập Nhất gia vẫn không muốn ăn, đêm nay, ngày mai chúng ta sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho Thập Nhất gia nữa, đỡ phải lãng phí!"

Ngữ khí củanàng co với trước kia là một trời một vực, Thập Nhất giống như còn chưa hồi thần, nhíu mi liếc mắt nàng nhìn một cái, rốt cuộc mở miệng nói:"Nàng làm sao vậy?"

Nếu là trước kia, hắn nói một câu như vậy với nàng, Linh Hi chỉ sợ vui mừng muốn nhảy dựng lên, nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy rất châm chọc, nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng:"Ta thật sự rất tốt, không dám làm phiền Thập Nhất gia lo lắng."

"Tiết Linh Hi." Nghi hoặc trong lòng Thập Nhất rốt cuộc hóa thành nỗi tức giậnnho nhỏ, "Nàng đangbày ra sắc mặt này cho ta xem sao?"

Linh Hi cắn chặt răng, nhìn hắn nở nụ cười:"Chàng để tâm đến sắc mặt của ta sao? Ta khóc hay cười, từ bao giờ Thập Nhất gia quan tâm tới sao? Dù sao ta ở trong mắt Thập Nhất gia chính là một ngườivô hình, sắc mặt của ta như thế nào, Thập Nhất gia chắc hẳn sẽ không quan tâm chứ?" Dứt lời, nàng nhìn lướt qua rượu và thức ăn trước mặt hắn, nói:"Thập Nhất gia không ăn sao? Ta đây dọn xuống."

Nàng nhanh chóng đem rượu và thức ăn thu hồi vào trong khay, không hề liếc hắn một cái, xoay người ra khỏi đại trướng.

Mãi cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất, Thập Nhất vẫn còn chưa hồi thần lại, sau một lúc lâu ngồi yên suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Một nữ tử luôn luôn mỉm cười, ôn nhu, hiểu chuyện ở trước mặt hắn vì sao chỉ trong một đêm đã mọc thêm răng nanh sắc nhọn rồi?

Buổi trưa, phó tướng của Thập Nhất gia lại xuất hiện ở trong bếp:"Tiết Lâm, Thập Nhất gia truyền cho ngươi qua hỏi chuyện."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Linh Hi, Linh Hi cười lạnh một tiếng:"Không đi! Hắn muốn gặp ta ta phải cho hắn gặp sao? Ngươi đi nói cho hắn biết, ta không muốngặp hắn!"

Chung quanh không người nào không cả kinh thất sắc, phó tướng kia cũng bị nghẹn nói không ra lời, sau một lúc lâu trừng mắt bèn trở về phục mệnh.

Thập Nhất nghe phó tướng tường thuật lại xong, nghi hoặc trong lòng đã chuyển sang khiếp sợ, thế nên cả một ngày tâm thần không yên.

Buổi chiều, Linh Hi ôm một đống quần áo bẩn đi tới một con suối nhỏ phụ cận, chà chà xát xát đánh đánh, dùng sức chà đạp quần áo trong tay, nhưng mà bấtluận nàng dùng sứcnhư thế nào, cũng không thể đem đau khổ tích tụ trong lòng tản mát ra một chút nào.

Khi tiếng bước chân của Thập Nhất truyền đến, nàng nghe được, nhưng lại làm bộ như không hay biết, vừa ca, vừa vui vẻ giặt quần áo.

Thập Nhất đứng ở phía sau nàng hồi lâu, nhìn thân ảnh đơn độc mỏng manh của nữ tử này, trong lòng không biết vì sao co thắt lại, cúi đầu ho khan một tiếng, nói:"Nàngnên trở về ở trong doanh trướng của ta đi, một nữ tửkhông tiện suốt ngày làm bạn với một đám nam tử."

"Đa tạ hảo ý của Thập Nhất gia." Linh Hi cũng không quay đầu lại nói, "Nhưng Thập Nhất gia không biết lời này nói ra quá muộn hay sao? Ta trà trộn làm bạn cùng đám nam tử này hơn nửa năm rồi, nếu lúc trước không tiện thì nay đã trở thành thói quen."

Thập Nhất hơi mím môi, cuối cùng lại thản nhiên nói:"Tùy nàng thôi."

Vừa mới xoay người, đột nhiên nghe được phía sau rầm một tiếng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấynàng thẳng tay ném một chậu quần áo vào dòng suối nhỏ, sau đó cầm lấy cái chậukhông, xoay người đi ngang qua người hắn, lạnh lùng cười, cũng không quay đầu lại rời khỏi hiện trường.

*****

Ban đêm, trong doanh trướngcủa chủ soái.

"...... Đám mọi rợ kia còn muốn tập hợp lại chống đối quân đội Bắc Mạc chúng ta, không phải bọn chúng không biết tự lượng sức mình thì là gì? Thủ lĩnh của bọn chúng gọi là gì nhỉ?......"

Thập Nhất vốn đang thất thần nghe thanh âm tục tằng của Tả tướng quân nên phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ:"Xích liệt."

"Đúng!" Tả tướng quân mạnh vỗ mạnh lên bàn, "Cái lũ mọi rợ lúc này đang hối hả ngược xuôi, thật là vui đến quên trời quên đất!"

Trong doanh trướng nhất thời vang lên một trận cười nghiêng ngả, Thập Nhất cũng khẽ cười ra tiếng.

Mành che củađại trướng đột nhiên bị xốc lên, mọi người đồng thời nhìn ra, thì ra là Linh Himangtheo khay rượu và thức ăn đi vào đại trướng. Sau khi tiến vào, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn bất luận kẻ nào một cái, lập tức bày rượu và thức ăn lên bàn.

Mày của Thập Nhất hơi nhếch lên, chợt Từ Dương chỉ vào Linh Hi cao giọng cười nói:"Nói ra các người cũng không tin được đâu, ta ở trong quân doanh mười mấy năm trời nhưng chưa bao giờ kén chọn thức ăn, nhưng hôm qua đượcnếm thử rượu và thức ăn của tên tiểu tử này, những thứ khác đều ăn không vô nữa, các ngươi nói xem có kỳ lạ hay không? Cho nên ta ra lệnh cho hắn tối nay làm chút rượu và thức ăn cho các người nếm thử! Thập Nhất gia, đến đây, ngài cũng thử xem."

Trong trướng cũng chỉ có một mình hắn cười nói, sắc mặt những người khác đều có chút xấu hổ.

Từ Dương là một người cực kỳ hào sảng, nhưng cũng nhận thấy được không khí có chỗ nào đó không đúng, nhìn trái nhìn phải vào cái:"Làm sao vậy?"

Tả tướng quân ho khan một tiếng, quay mặt đi. Lúc trước còn có lời đồn đại tên tiểu tử gọi là Tiết Lâm này chính là nam sủng của Thập Nhất gia, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, chỉ có tênTừ Dương này không thèm quan tâm tới lời đồn đãi, thế cho nên không biết nhân vật chính của tin đồn kia đang ở ngay trước mắt mình.

Thập Nhất liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, lúc này mới thản nhiên nở nụ cười, nói với mọi người:"Nếu như thế mọi người đều lại đây ăn một chút, nếm thử xem tay nghề đã làm cho Từ tướng quân khen không dứt miệng đi."

Từ Dương cũng không để tâm nhiều, lập tức lôi kéo mọi người cùng nhau đến nếm thử. Thập Nhất cũng không có khẩu vịgì, nên vẫn không động đũa, chính là ngẫu nhiên giương mắt nhìn xem Linh Hi vẫn đứng yên không nhúc nhích ở một bên. Trên khuôn mặt thiếu đi nụ cười, thật đúng là làm cho người ta không quen được.

Linh Hi quay đầu nhìn một bên, chỉ để lại cho hắn một bên mặt. Đưa rượu và thức ăn vào đây vốn không phải là ý nguyện của nàng, nếu không phảidoTừ Dương ra lệnh, nàng nhất định không bao giờ chủ động vào đây.

Không lâu sau, Thập Nhất đột nhiên đứng dậy, nói:"Các ngươi chậm dùng, ta thay đổi xiêm y xong sẽ trở lại."

Rốt cuộc hắn vẫn là người xuất thân từ hoàng tộc, tuy rằng đang ở trong quân, nhưng vẫn còn duy trì lễ tiết khí độcủa mình, toàn bộ võ tướng đều tự trách bản thân quá thất thố, vừa nhìn thấy hắn đi vào nội trướng, mọi người đều tạm dừngđũa. Tả tướng quân kéo Từ Dương vẫn đang há mồm uống rượu ăn thịt như cũ lại gần, ánh mắt nhìn Linh Hi, nói khẽ với hắn một câu.

"Phụt" một tiếng, một ngụm rượu trong miệng Từ Dương phun ra, một bàn đồ ănđều bị dính rượu. Hắn không thể tin ngẩng đầu liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, kinh ngạc nói:"Tiểu Tiết, thì ra ngươi chính là 'người kia' của Thập Nhất gia...... Ấy chà......" Hắn không tiếp tục nói nữa, ngược lại dùng ánh mắt nhìn Linh Hi từ trên xuống dưới, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải không thể nào, xem tên tiểu tử này bộ dạng mi thanh mục tú, Thập Nhất gia lại là người đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, trong lúckiềm chế không được cũng là bình thường.

Linh Hi bị ánh mắt có vẻ thông suốt của hắn làm cho khuôn mặt đỏ bừng, những người khác vừa nhìn thấy tình hìnhnày làm sao còn dám tiếp tục giả ngốc nữa, trong chốc lát liền liên tiếp đứng dậy cáo lui, tiện thể quăng cho Từ Dương nhiệm vụ cáo từ với Thập Nhất gia.

Linh Hi cắn chặt răng, cũng muốn xoay người đi ra ngoài, Từ Dương vội đứng dậy ngăn nàng lại:"Đừng đừng đừng, ngươi chớ đi, mọi thứ còn chưathu dọn, đi cái gì mà đi chứ."

Thập Nhất đúng lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tình hình này cũng không kinh ngạc, có lẽ là đã nghe được những lời vừa rồi, cúi đầu ho một tiếng rồi ngồi xuống.

Từ Dương nở nụ cười:"Thập Nhất gia, ngài đã tới, mọi người đột nhiên nhớ tới còn có một đám binh lính thao luyện chưa xong, cho nên tất cả cáo lui rồi. Thập Nhất gia ngài nên nghỉ ngơi cho tốt, tiểu Tiết, ngươi phải hầu hạ Thập Nhất gia thật cẩn thận!" Nói xong, hắn xoay người liền không ngừng chạy ra ngoài.

Trong trướng giờ chỉ còn lại Thập Nhất cùng Linh Hi, cả hai đều bởi vì lời nói cuối cùng có thâm ý khác của hắn mà có chút xấu hổ. Linh Hitức giận muốn dậm chân, kiên trì tiến lên bắt đầu thu dọn đống chén bát hỗn độn trên bàn.

Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn nàng một cái, rốt cuộcmở miệng:"Làm ra vẻ làm chi, ta sẽ gọi người tới thu dọn."

Linh Hi nói:"Không cần, ta đã làm quen rồi."

Thập Nhất bất ngờ đứng dậy, đè lại bàn tay bận rộn không ngừng của nàng, trong giọng nói tựa hồ mang theo sự tức giận:"Ta nói không cần nàng làm."

Linh Hi cũng nổi giận, ngẩng đầu nhìn hắn:"Vậy ta đây nên làm gì? Hầu hạ Thập Nhất gia ngài sao?"

Ánh mắt hắn tựa hồ ngưng trọng lại, bất động nhìn nàng.

Linh Hi tránh một chút, không giãy ra, rốt cuộc cũng cứng người lại.

"Nàng rốt cuộc đang làm mình làm mẩy điều gì chứ?" Hắn lại mở miệng, thanh âm hơi trầm xuống.

Linh Hi tựa hồ chấn động, nâng mắt nhìn về phía hắn, bỗng nhiên nở nụ cười:"Sớm biết rằng làm mình làm mẩy như vậy mới có thể làm cho Thập Nhất gia liếc mắt nhìn ta, nói với ta như vậy, ta nên làm mình làm mẩy từ sớm rồi phải không?"

Thập Nhất giật mình. Trong nháy mắt, hắn nhớ tới Mẫu Đơn. Mẫu Đơn là nữ tử ôn nhu ẩn nhẫn, cũng từng làm mình làm mẩy với hắn, nhưng mặc dù trong lòng không được thoải mái, nàng cũng vẫn ôn nhu, chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng chỉ cần nàng cúi đầu, hắn liền nhìn ra được. Mà nữ tử trước mặt này, lại hoàn toàn khác biệt, nàng làm mình làm mẩy, nói với hắn những lời lạnh nhạt, nhưng hắn lại chú ý nàng đang làm mình làm mẩy với hắn?

Trong thoáng chốc, hắn đột nhiên chán ghét bản thân mình, vội buông lỏng Linh Hira, thản nhiên nói:"Hai ngày nữa ta sẽ phái người đưa nàng hồi kinh."

Linh Hi cắn môi dưới nhìn hắn, bỗng nhiên nói:"Hoàng Phủ Thanh Dung, ngoại trừ trốn tránh, chàng còn có thể làm được gì? Sau cái chết của Mẫu Đơn chàng bắt đầu trốn tránh, chàng muốn chạy trốn tới khi nào?"

Hắn không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới Mẫu Đơn, trong nháy mắt ánh mắt liền ám trầm xuống, gân xanh trên trán cũng hiện ra, mắt lạnh nhìn nàng.

Linh Hi cơ hồ không chút nghi ngờ, nếu hắn không phải là Thập Nhất Vương gia có giáo dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ động thủ với nàng. Nhưng nàng vẫn nhịn không được, cười lạnh nói:"Ngay đếnThất tẩu của chàng, chàng vẫn đang trốn tránh, không phải sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)