Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 121

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 121
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chuyện liên quan đếnTịch Nhan, Thập Nhất biết Hoàng Phủ Thanh Vũ luôn luôn có an bài của mình, bởi vậy nên không hỏi gì nhiều, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói:"Cũng có hai năm rồi các người không gặp nhau, nếu đệ ở nơi này vài ngày, chắc hẳn có thể nhìn thấy nàng."

Thập Nhất dừng một chút, mới cười khẽ một tiếng, nói:"Không cần. Dù sao Thất tẩu hiện nay cũng không nhớ rõ đệ, chờ sau khi tẩu ấy trở về Bắc Mạc, sẽ không thiếu gì thời gian gặp mặt."

"Ừ." Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, khẽ nhíu mày nhìn về phía hắn, "Vậy đệ tính đi ra chiến trường trước hay là muốn về kinh thànhtrước?"

Trong lòng Thập Nhất không biết vì sao đột nhiên do dự, hồi lâu sau mới thấp giọng nói:"Thất ca, đệmuốn về kinh thành trước một chuyến, sau đó mới đi đến quân doanh."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy cũng chỉ mỉm cười:"Trong quân tuy đệ là đại nguyên soái, nhưng không phải bắt buộc đệ phải luôn có mặt, huống chi lúc trước chinh đông đệ đã vất vả rồi. Đệnên trở về nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một thời gian cũng không phảilà không thể được."

Thập Nhất lên tiếng, còn nói thêm vài câu, sau đó liền xoay người lên ngựa, phóng nhanh như bay. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bóng dáng hắn dần xa, lại nhớ tới nữ nhi xinh đẹp của phủ Hộ quốc công kia, nhịn không được mỉm cười.

Thập Nhất nhanh chóng trở vềBắc Mạc, mấy ngày liền bôn ba vất vả rốt cuộc cũng làm cho hắn cảm thấy có một chút mỏi mệt, nhưng khi vừa vào phủ, câu hỏi đầu tiên thốt ra cũng không khỏi làm cho bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc:"Vương phi hồi phủ chưa?"

Phố Tần Minh lắc lắc đầu, nói:"Vương phi vẫn ở tại phủ Hộ quốc công, còn chưa trở về."

Thập Nhất dừng một chút, không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại nói:"Phân phó phòng bếp chuẩn bị cho ta vài món điểm tâm."

Tần Minh vừa nghe liền biết hắn nhất định là muốn đến nghĩa trang Đông Giaotrước, vội lên tiếng, sau đó xoay người lui xuống chuẩn bị. Đây là thói quen cố địnhcủa hắn, mỗi nửa tháng nhất định đi đến đó một lần, thậm chí có đôi khi đi thường xuyên.

Lần này đi Tây Càng, hai mươi ngày qua hắn chưa tới thăm nàng, cũng may mộ bia của nàng vẫn sạch sẽ như trước.

Thập Nhất chậm rãi ngồi xuống ở trước mộ bia của Mẫu Đơn, bàn tay mơn trớn tên của nàng trên mộ bia lạnh lẽo kia, ánh mắt tràn ngập nỗi đau xót, khóe miệng lại nhếch lên:"Vũ nhi."

Chậm rãi mở ra giỏ thức ăn, đem kia món điểm tâm đặt trên dàn tế. Mẫu Đơn lúc còn sinh tiền cũng không có món ăn yêu thích nào, bởi vậy mỗi lần đến thăm nàng, hắn chỉ có thể mang theo một hai món điểm tâm, cùng ăn với nàng. Hắn chậm rãi lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, khẽ cười nói:"Vũ nhi, ta lại nhớ đến món đậu nàng làm rồi."

Hắn dựa vào mộ bia của nàng ngồi xuống, điểm tâm chậm rãi hòa tan ở trong miệng, hắn vốn không thích ngọt. Hắn ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phía tên của nàng, trong lòng tràn ngập mỗi bi ai.

"Vũ nhi, lão Tứ đã bị giam vào thiên lao, Thất ca nói chỉ cần ta muốn, tùy thời đều có thể lấy tính mạng của hắn."

"Đúng rồi, thì ra Thất tẩu vẫn còn chưa chết, Thất ca nói độc trên người tẩu ấy đã giải được rồi. Nói đến có lẽ nàng cũng không tin, thì rathuốc giải chính là bản thân Thất ca."

"Thập Nhị cũng có người trong lòng rồi. Chỉ tiếc nàng ta là công chúa của Đại Sở, cũng không biết có thể có kết quảtốt hay không."

"Cửu ca đã đi tìm Cửu tẩu, cùng con của huynh ấy rồi. A, ngay cả bản thân mình làm phụ thân mà cũng không biết được."

"......"

Hắn tự nói rất nhiều, có liên quan hay không liên quan với nàng, toàn bộ đều nói cho nàng nghe. Mãi cho đến qua hồi lâu sau, khi sắc trời dần tối, tên của nàng trên mộ bia bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Hắn vươn tay ra, lại vuốt ve từng nét chữ tên của nàng, sau đó chậm rãi hôn lên mộ bialạnh lẽo.

"Vũ nhi, nàng có trách ta không?"

********

Sau giữa trưa, Linh Hi ngồi một mình trên bậc thang ở cửa sau của phủ Hộ quốc công, đầu dựa vào vách tường nhìn một đám trẻ conđang chơi xúc cúc trong con ngõ nhỏ, vốn là một chuyện nhàm chán thế nhưng nàng lại xemrất cao hứng phấn chấn, từ đầu đến cuối đều cười.

Cách đó không xa, Thúy Trúc cùng Hộ quốc công phu nhân mua đồ ăn trở về, Linh Hi liền đứng lên nghênh đón.

Bởi vì trong phủ mọi người đã bị phân phó ra ngoài hết, cho nên tất cả những việc lặt vặt cho đến cẩm y ngọc thực đều do chính mẫu thân động thủ, còn phụ thân lại đóng cổng chính, vài người còn sót lại trong phủ đều vào ra từ cửa sau, quả nhiên thảm cảnh từ trước tới nay chưa từng có.

"Mẫu thân, mua cái gì ăn vậy?" Linh Hi cười đi lật bó rau xanh ra. Hộ quốc công phu nhân đánh vào tay nàng một cái, thấp giọng trách mắng:"Sao lại có bộ dạng như một dã nha đầu thế này, có món ăn gì mà con còn chưa thấy qua, sao lại ngạc nhiên thành như vậy chứ?"

Linh Hirụt tay về, mỉm cười như cũ, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dài của đám trẻ con mới vừa rồi còn đang đá cầu truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là bọn chúngđá cầu qua bên tường của một nhà không có ai ở. Linh Hi lập tức xung phong nhận việc tiến lên nói:"Để ta đi lấy cho các ngươi."

Hộ quốc công phu nhân chỉ biết lắc đầu mỉm cười, mang theo Thúy Trúc hồi phủ.

Trong tiếng hoan hô của bọn nhỏ, Linh Hi bay qua tường cao vào trong sân, sau đó ném chiếc cầu ra bên ngoài, lại nhảy lên đầu tường, nhìn thấy bọn nhỏ lại tranh đoạt cầu đi xa, nhịn không được mỉm cười. Vừa muốn xuống dưới, nàng chợt nhìn thấy bên cạnh góc tường xuất hiện một người, trong lòng Linh Hi hoảng hốt, dưới chân bỗng bị trượt, sợ hãi kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất!

Nhưng nàng bị người ta vững vàng tiếp vào trong khuỷu tay, không hề bị thương một chút nào. Linh Hi mở mắt ra, cuống quít giãy khỏi vòng tay ôm ấp của người đó, thối lui vài bước, có chút xấu hổ nhìn váy áo hỗn loạn của mình, gian nan nở nụ cười:"Thập Nhất gia."

Thập Nhất ninh mi nhìn nàng, vừa muốn tiến lên hai bước nói chuyệnvới nàng, Linh Hi lại vội vàng thối lui vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người giống như hai người xa lạ, mới cười lên:"Thập Nhất gia làm sao lại ở nơi này?"

Thập Nhất nhăn mặt nhíu mày càng chặt, lúc vừa định mở miệng nói, nàng lại đột nhiên "A" một tiếng, nhìn hắn xấu hổ cười cười:"Ta nhớta còn có việc, không quấy rầy Thập Nhất gia nữa."

Dứt lời, nàng xoay người chạy vào trong phủ.

Thập Nhất nhanh chóng tiến lên, cản đường của nàng, giữ chặt cánh tay của nàng, trầm giọng nói:"Nàng đang làm cái quỷ gì vậy?"

Ngoài ý muốn, nàng chỉ rũ mắt xuống, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, không giãy dụa, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói:"Ta chỉ muốn đứng lên, chuyện của Thập Nhất gia không quan hệ tới ta, ta không nên hỏi đến."

*****

Ngoài ý muốn, nàng chỉrũ mắt xuống, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, không giãy dụa, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói:"Ta chỉ muốn đứng lên, chuyện của Thập Nhất gia không quan hệ gì tới ta, ta không nên hỏi đến."

Trong ngữ khí mang theo sự ủy khuất, những từ "không quan hệ gì tới ta" được thốt ra từ miệng nàng bỗng trở nên yếu đuối đến đáng thương?

Nghĩ đến đây, Linh Hi lại nhịn không được lẩn tránh, nhưng Thập Nhất không buông tay, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Linh Hi cười lên hai tiếng, cố dùng sức làm cho thần sắc của mình trông được tự nhiên:"Đúng rồi, đã quên hỏi Thập Nhất gia trở về khi nào, lần này đi Tây Càng chắc là thuận lợi chứ?"

Hắn vẫn không trả lời, dù sao trong lòng Linh Hicũng không hờn không giận, lại nói tiếp:"Thập Nhất gia, ta muốn về nhà. Ngài...... Xin cứ tự nhiên."

Nàng biết hắn sẽ không bước vào phủ Hộ quốc công, bởi vậy suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nói với hắnnhư vậy.

"Ngày mai ta sẽ khởi hành đi đến quân doanh, nàng co đi không?" Thập Nhất rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm thực trầm thấp.

Linh Hi ngẩn người ra, qua hồi lâu sau mới phản ứng lại ý tứ trong lời hắn nói, nàng cũng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhất thời trong lòng cũng không biết là vui hay buồn, không biết nên đáp lạinhư thế nào.

Thập Nhất đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của nàng, chỉ thấy nàng sững sờ ở trước mặtmình, khi hắn nhịn không được vừa muốn mở miệng nàng lại đột nhiên cúi đầu lên tiếng:"Là chính chàng nói chuyện của chàng không quan hệ gì tới ta, ta đã cố hết sức làm cho bản thân mình phân ranh giới với chàng rồi, sao chàng lại đến đây trêu chọc ta?"

Hắn mới vừa nhớ lại những lời đã nói với nàng ngày nàng rời phủ, thì ra nàng để ý đến câu nói "không quan hệ gì tới nàng", cho nên đến giờ nàng vẫn không chịu trở về vương phủ!

"Lúc trước ta đã nói quá lời, ta không cần chàng cho ta ảo vọng, nếu không ta sẽ vẫn quấn quít lấy chàng, nhưng chàng đã cho ta, kết quả là lại --" Linh Hi cắn răng, không tiếp tục nói nữa, quay đầu nhìn về một bên.

Thập Nhất lại chậm rãi buông lỏng tay nàng ra, thản nhiên nói:"Được, ta đã biết."

Hắn xoay người rời đi, Linh Hi đứng ở tại chỗ, trên người không còn một chút sức lực nào, nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, nàng chỉ cảm thấy khổ sở. Lúc ban đầu nàng rõ ràng không muốn làm cho hắn khổ sở, không muốn làm cho hắn cô độc, mới cố ý tiếp cận hắn lấy lòng hắn, nhưng hiện nay, nàng lại trơ mắt nhìn một mình hắn đi xa sao?

Đây là cái mà mẫu thân cái gọi là oan nghiệt sao? Trốn cũng trốn không thoát, tránh cũng tránh không khỏi oan nghiệt!

Nàng rốt cuộc cũng nhanh chân đuổi theo, từ phía sau đưa tay ôm lấyhắn. Giống như luôn như vậy, vĩnh viễn đều là như vậy, nàng chỉ có thể từ phía sau ôm lấy hắn, khiến hắn tạm dừng chân lại.

"Chàng rõ ràng biết, ta làm hết thảy đều là vì chàng, chàng nói muốn, ta làm sao có thể không cho đây? Cho dù là không có, ta cũng sẽ cố tìm cho ra."

Thanh âm của nàng run run, nghẹn ngào, làm cho tâm hắn càng nặng nề.

Sáng hôm sau, Linh Hi cải trang thành một binh lính bình thường như cũ, cưỡi ngựa ngoan ngoãn chạy ở phía sauhắn, cùng vài thân tín bên cạnh hắn lên đường, tiến đến quân doanh. Tuy rằng như thế, nhưng trong lòng nàng rốt cuộc vẫn rối rắm về cảm tình của hắn đối với Thất tẩucủa hắn, vẫn giận câu nói ngày đó của hắn, dọc theo đường đi cũng không thèm quan tâm đến hắn, ngược lại nàng lạivui đùa với những thân tín của hắn dọc đường đi.

Suốt cả ngày, trời xanh nắng ấm, đoàn người nghỉ chân ở bên một con sông nhỏ. Những thân tín của Thập Nhất tụ tập lại bàn luận về chiến sựlần này, còn một mình hắn dắt ngựa đi đến bờ sông, tại đây hắn lại còn có tâm tư tắm ngựa, thậm chí còn lấy ra bàn chải tắm ngựa thật sạch sẽ.

Linh Hi ngồi dưới một gốc cây ở bên cạnh, bất giác lại đưa ánh mắt về phía hắn.

--

Thập Nhất nghiêng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với nàng. Nàng đứng lên, có chút không tình nguyện chậm rãi đến bên cạnh hắn, vươn tay ra vuốt đầu ngựa:"Thập Nhất gia có cái gì phân phó?"

Thập Nhất chỉ chỉ con sông nhỏ:"Đi rửa mặt cho sạch đi."

Linh Hi ngẩn ra, đi đến bờ sông soi mình xuống dòng nước, bỗng dưng phát hiện thì ra bởi vì trời nóng đổ mồ hôi, nàng vốn dùng màu đen hóa trang khuôn mặt nhưng đã bị mồ hôi rửa trôi lớp màu đi, giờ phút này trên mặt vệt trắng vệt đen, thật đúng là dọa người. Linh Hi ảo não vốc từng vốc nước tạt vào mặt, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽdần dần lộ ra, nàng liền nhịn không được muốn tận hưởng thêm sự thanh mát của dòng nước bèn ngồi bên bờ sông không muốn đứng dậy.

Vừa mới hưởng thụ một lát, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay, thì ra Thập Nhất cầm viên phấn màu đen nàng đã dùng để thoa trên mặt đưa sang. Linh Hi quay đầu đi không muốn thoa phấn, Thập Nhất liền đem viên phấn bỏ vào trong lòng bàn taynàng, sau đó cũng quay về chỗ cũngồi xuống.

Linh Hi dừng một chút, cuối cùng cũng bắt đầu viên phấn đenthoa lên mặt một lần nữa. Hắn ở bên cạnh cũng không nói gì, nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái, liền mở miệng nói:"Lần này đánh Đại Sở là vì cái gì?"

Thập Nhất cũng đang vốc nước rửa mặt, sau đó nói:"Vì một nữ nhân."

Tim Linh Hi đập nhanh:"Thất tẩu của chàng sao? Là vì lúc trước Dự thân vương muốn kết hôn với nàng, Thất ca của chàng hận hắn đoạt thê sao?"

Thập Nhất lắc lắc đầu:"Là vì có thể cưới Thất tẩu một lần nữa."

Linh Hi nghe thấy mà hồ đồ:"Hai việc có quan hệgì sao?"

"Sính lễ." Thập Nhất thản nhiên phun ra hai chữ.

"Ông trời ơi!" Linh Hi nhịn không được kinh hô một tiếng, cuối cùng mới dùng ngữ khí chua xót nói, "Nhân sinh của nàng thật đúng là mỹ mãn."

Ánh mắt của Thập Nhất trầm xuống, cười lạnh một tiếng:"Thất ca của ta đã vì tẩu ấymà trả giá, người bình thường không ai có thể tưởng tượng được. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không hy vọng có được nhân sinh như tẩu ấyđâu."

Linh Hinghiêng đầu nhìn thần sắchắn, trong lòng lại chua xót, cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ, ta cũng không có năng lực để có nhân sinhnhư vậy. Nhưng nàng lại nhịn không được tò mò về vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này đến tột cùng là như thế nào, liền hỏi:"Nàng ấy thật sự rất đẹp sao?"

Thập Nhất lấy một viện đá ném về phía mặt sông, cười nhẹ:"Rất đẹp, là nữ nhân đẹp nhất mà cả đời ta từng gặp qua, cũng là...... nữ nhântốt nhất."

Tâm Linh Hi co thắt lại, cười lạnh nói:"Hèn chi, cũng khó trách Thập Nhất gia đối với nàng ta sinh lòng nhớ mong."

Thập Nhất dừng một chút, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cũng không trả lời, chỉ chậm rãi đứng dậy, đem yên ngựa đóng vào ngựa, hướng về những người ở bên kia nói:"Ra đi."

Linh Hi khổ sở cơ hồ muốn rơi lệ, nhưng vẫn cố nén xuống, đi đến trước ngựa liền xoay người lên ngựa, cũng không chờ những người phía, lập tức liền xông ra ngoài.

*****

Đêm hôm nay, mọi người ngủ trọ tại khách điếm, Linh Hivẫn lên lầu vào phòng một mình trước như cũ, ngay cả thời điểm ăn cơm cũng không hề xuống.

Thập Nhất cùng mấy người còn lại ngồitrong đại sảnh, thấy nàng không xuất hiện, liền dặn chưởng quầy đưa chút đồ ăn lên cho nàng. Sau chưởng quầy đi lên lại nhanh chóng đi xuống, ngược lại lấy mộ bầu rượu đi lên lầu tiếp.

Thập Nhất nhịn không được nhíu mày, vốn đã không có khẩu vịgì, nên gác đũa đứng dậy đi ra bên ngoài.

Mãi cho đến khi trăng lên cao hắn mới nhớ phải quay về khách điếm, lên lầu, đi ngang qua phòng Linh Hi, chỉ nghe bên trong "Phù phù" một tiếng. Tinh thần bị kiềm hãm nãy giờ không kịp do dự, đã đẩy cửa xông vào.

Sau bức bình phong, trên người nàng ẩm ướt hơn phân nửa, ngồi dưới đất, bộ dáng dại ra, hai gò má phiếm hồng, rõ ràng là do uống rượu.

Thật ra Thập Nhất chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của nàng như thế này bao giờ, bèn tiến lên ôm nàng dậy.

Thần trí của nàng đã không cònthanh tĩnh nữa, nheo mắt nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, sau một lúc lâu mới rốt cuộc thấy rõ hắn là ai, bỗng nhiên nở nụ cười, vươn một bàn tay vuốt ve trên mặt hắn:"Thanh Dung, Thanh Dung thích Thất tẩu của mình."

Thập Nhất khắc chế không được cơn giận dữ, kiềm chế hai tay của nàng lại, lạnh lùng gọi nàng một tiếng:"Tiết Linh Hi!"

Đôi mắt của nàng lờ đờ mê ly nhìn hắn, vui sướng đáp trả một tiếng:"Vâng, Thập Nhất gia!"

Thập Nhất có chút dở khóc dở cười, ném nàng lên trên giường, xoay người đi lấy khăn mặt lại lau mặt cho nàng, không ngờ vừa mới lau đến một nửa, nàng lại bỗng nhiên ngồi dậy, ôm hắn, vùi vào trong lònghắn.

Thập Nhất bất động, nàng lại dần dần khóc thút thít lên:"Thanh Dung, vì sao chàng lại thích nàng ta, chàng biết rõ đó là không thể mà, nàng ta là Thất tẩu của chàng mà! Cho dù nàng ta đẹp như thế nào chăng nữa, chàng cũng không thể thích nàng ta......"

Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy đôi mắt nàng rung động, trong lòng nhịn không được thở dài.

"...... Ta muốn nói với chàng, nhưng lại sợ......" Nàng nấc lên một cái, nói tiếp, "Lại sợ chàng nói, có quan hệ gì tới ta đâu...... Thanh Dung, cho dù chàng không thích ta, chàng cũng đừng thích nàng ta......"

Khó trách hôm nay khi nàng nghe hắn nhắc tới Tịch Nhantốt đẹp như thế nào, nàng lại không phản ứng mạnh giống lúc trước, thì ra vẫn còn giận câu nói kia của hắn. Hắn chưa từng nghĩ tới, lời nói vô tâm của mình lại làm cho nàng canh cánh trong lòngnhư thế!

Nàng nhẹ giọng khóc nức nở, tâm hắn chỉ một thoáng mềm mại xuống, sau một cơn đau đớn, chậm rãi cúi đầu hôn nàng.

********

Sáng sớm hôm sau, khiLinh Hi đau đầu như búa bổ chậm rãi ra khỏi phòng, trong đại sảnh, những người đồng hành đang ăn điểm tâm. Thập Nhất ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái, liền cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Linh Hi đi xuống lầu, đến bên một cái bàn, thuận tay cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng, xoay người đi ra bên ngoài khách điếm, ngồi ở trước cửa hít thở không khí trong lành.

Đêm qua do những ấm ức tích tụ trong lòng bấy lâu nay, nàng học theo hắn mượn rượu tiêu sầu, nào biết được sau khi tỉnh rượu lại khó chịunhư vậy.

Một cái bánh bao, sau một lúc lâu nàng cũng chỉ cắn một ngụm, đau đầu, trong lòng cũng như cũ là tích tụ khó tiêu.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Linh Hi ngay cả khí lực quay đầu cũng không có, nàng vẫn ngây người ngồi nguyên chỗ cũ.

Thập Nhất đưa cái bát cầm trong tay cho nàng:"Uống hết đi."

Linh Hi phản ứng trì độn tiếp nhận cái bát, ngửi ngửi, lại uống một ngụm, mới nhớ ra hỏi hắn:"Đây là cái gì?"

"Canh giải rượu." Thập Nhất thản nhiên nói, "Uống xong thì mau chóng dẫn ngựa ra đi."

Trong đầu Linh Hivẫn hoàn toàn mờ mịt, sau khi uống bát canh giải rượucũng không suy nghĩ làm sao hắn có thể biết mình bị đau đầu sau cơn say rượu, liền theo mọi người cùng nhau lên đường.

Bốn ngày sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới quân doanh, mà khi đó, đại quân Bắc Mạc đã chiếm được vài toà thành trì của Đại Sở, khi sĩ khí đang dâng cao, nhìn thấy vị đại nguyên soái chinh đông Thập Nhất gia bách chiến bách thắng đến đây, quân tâm càng thêm phấn chấn, toàn bộ quân doanh đều là tiếng hoan hô vang dội.

Sau khi Thập Nhị nhận được tin tức liền ra khỏi đại trướngnghênh đón, nhìn thấy Thập Nhất, bộ dáng có chút hữu khí vô lực:"Thập Nhất ca, huynh cuối cùng cũng đến đây."

Thập Nhất nhìn hắn một cái:"Đệ làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Hắn ủ rũ đáp lại một câu, kéo Thập Nhất, "Vào trướng đi."

Thập Nhất theo sau hắn đi được hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Linh Hi, thấy nàng quả nhiên đứng bất động tại chỗ, nhân tiện nói:"Tiến vào đi."

Thập Nhị nhìn theo ánh mắt hắn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nhíu mày suy nghĩ, vừa vào đại trướng, lập tức khiếp sợ hô lên:"Thập Nhất tẩu?"

Linh Hi cười nhẹ, đứng ở một bên.

Thập Nhị chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ Thập Nhất, lập tức bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đùi:"Đệ biết mà, lúc trước có nghe tướng sĩ trong quân đồn đãi Thập Nhất ca thích nam nhân, lúc chinh đông còn dẫn theo một nam sủng bên cãnh, chính là Thập Nhất tẩu phải không?"

Linh Hi có chút xấu hổ, khuôn mặt nóng lên, Thập Nhất thuận tay cầm lấy tấu chương trên bàn liền ném tới Thập Nhị:"Câm miệng lại."

Thập Nhị phẫn nộ đem tấu chương bỏ lại chỗ cũ:"Đệ còn tưởng rằng lúc này hai ta cùng ở chung một đại trướng, xem ra ta phải đi bảo bọn họ dựng cho đệ một doanh trướng khác rồi."

Hắn chậm rãi đi ra ngoài, Linh Hi nhịn không được cảm thấy buồn cười vì vẻ mặt của hắn, quay người lại liền chạy vào nội trướng nhìn nhìn, nàng thấy bên trong bố trí hai chiếc giường, cảm thấy gánh nặng trong lòng được giải thoát, nhưng sau một lúc lâu, bỗng cảm thấy có chút chua xót.

Nay quan hệ giữa hắn và nàng làm cho nàng rất bối rối–nói là vợ chồng, nhưng từ sau đông chinh cho tới nay, một chút thân mật cũng không có; Vậy hắn mang nàng tới nơi này đến tột cùng là vì mục đích gì?

Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được nhìn hắn:"Chàng cho ta đến nhà bếp hỗ trợ đi, ta không muốn giống như trước đây suốt ngày ở trong doanh trướng nữa."

Thập Nhất đang ở bên kia lật xem bản đồ nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, sau khi cân nhắc, liền gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói:"Nàng đi giúp việc ở nhà bếp thì cứ đi nhưng phải ở bên cạnh ta như cũ."

Linh Hi hơi nhíu mi, giống như khó hiểu:"Vì sao?"

"Nàng muốn ở cùng một đám nam nhân sao?" Thập Nhất thản nhiên nhíu mày nhìn nàng.

"Nhưng chàng cũng là nam nhân."

"Chúng ta là --" Thập Nhất nhấn mạnh, nhưng ở thời khắc mấu chốt chợt ngừng lại.

Linh Hi lại nở nụ cườiđắc ý:"Là cái gì?"

Thập Nhất liếc mắt nhìn nàng một cái, không thèm nhắc lại.

Trong lòng Linh Hi vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện cũng không đến tồi tệ giống như trong tưởng tượng của nàng. Nếu nàng giống như lúc trước nơm nớp lo sợ khi ở chung với hắn thì cũng thật sự là mệt mỏi.

Lần này chiến sự tấn công Đại Sở, so với dự đoán của mọi người càng thoải mái hơn. Linh Hi cũng nhìn ra được, đại quân Bắc Mạcvốn không cần dùng hết toàn lực, mỗi một lần công thành cũng đều đánh vô cùng thoải mái. Mà vị chiến thần Dự thân vương của Đại Sở trong truyền thuyết lại không có làmgì cả. Thập Nhất cũng không cần phải tự mình ra trận, cơ hồ mỗi một cuộc chiến đều chỉ cần tọa trấn chỉ huy cũng đủ. Nhưng mà càng như thế, tiếng tăm của hắn ở trong quân lại càng cao, mỗi khi Linh Hi nghe binh lính trong quân khen ngợi hắn, bản thân cũng không che giấunỗi vui mừng.

Ở trong quân doanh, việc nàng thường làm nhất chính là đến nhà bếp nấu cơm hoặc làm điểm tâm cho Thập Nhất ăn, thời gian còn lại cơ hồ không có chuyện gì làm liền theo bên cạnh hắn, lúc nào cũng vì hắn mà châm thêm trà, giống như một thê tử chăm sóc cho trượng phu, hầu hạ cẩn thận. Chỉ trừ bỏ một chuyện -- vợ chồng thân mật.

[

Từ khi đến quân doanh cho tới nay, bọn họ đều ở chung một trướng, nhưng phân giường mà ngủ. Có đôi khi nửa đêm Linh Hi tỉnh lại, luôn bất giác hoài niệm về cảm giác nằm trong lònghắn đi vào giấc ngủ thời điểm đông chinh, mà lúc này, lại chỉ có thể nằm trên một chiếc giường khác, lắng nghe hô hấpvững vàng của hắn.

Mấy tháng sau, hoàng đế Hoàng Phủ Thanh Vũbị bệnh tới quân doanh. LúcLinh Hi nghe được tin tức hắn tới nơi này, liền nhịn không được bắt đầu lo lắng hắn có thể dẫn theo vị quận chúa tuyệt sắc kia đếnhay không, cuối cùng, xuất hiện ở doanh trướng của Thập Nhất chỉ có một mìnhHoàng Phủ Thanh Vũ, nàng quả thật thở dài nhẹ nhõm.

Hoàng Phủ Thanh Vũ tuy mang bệnh, nhưng bộ dáng vẫn tôn quý trước sau như một, vào trướng một lát liền đã chú ý tới nàng, ánh mắt thâm ý nhìn về phía Thập Nhất:"Thập Nhất, đệ biết tội không?"

Thập Nhất cũng liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, có chút xấu hổ gọi một tiếng:"Thất ca."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng:"Nể mặt đệ là đại nguyên soái nên ta không trừng trị đệ!"

Thập Nhất liền thu xếp để hắn ngồi xuống, cũng không biết gì bèn nói lảng sang chuyện khác:"Thất ca đang bị bệnh, thật sự không nên bôn banhư vậy, nếu đểThất tẩu biết, chỉ sợ tẩu ấy lại đau lòng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy chỉ khoát tay, cười khẽ một tiếng.

Linh Hi nghe Thập Nhất bình tĩnh nhắc tới Tịch Nhannhư thế, trong lòng liền nhịn không được cảm thấy rất đau xót, cắn chặt răng, lại nghe hắn tiếp tục nói:"Thất tẩu có khỏe không? Trí nhớ có khôi phục chưa?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nói:"Thân thể đã tốt rồi, còn việc trí nhớ, trong nhất thời ta thật sự là không còn cách nào khác."

Thập Nhất lại cười khẽ một tiếng:"Vậy thì có quan hệ gì đâu, nay Thất tẩu có trí nhớhay không cũng chỉ nhận định một mình Thất ca thôi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.

Đợi đến khi hắn đứng dậy trở về doanh trướng của mình, Linh Hi mới lạnh lùng liếc mắt mắt Thập Nhất một cái, xoay người đi vào nội trướng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)