Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 115

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 115
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng ngày tại giây phút cuối cùng, đột nhiên Sở Vân vung chuyển động tác, xuất một chiêu vốn không phải là chiêu thức của Lưu Vân kiếm pháp, nhưng suýt chút nữa là đã làm cho nhánh cây trong tay Linh Hi rớt xuống, Linh Hi ngạc nhiên, thu thế, cực kỳ kinh ngạc nhìn nàng: "Sở Vân, trước kia ngươi đã từng luyện kiếm sao?"

Sở Vân thấy chỉ một chiêu thức mà đã khiến tay Linh Hi đỏ cả lên, nên nhanh tay ném nhánh cây xuống, tiến lên nói: "Vương phi không sao chứ ạ? Sao nô tỳ có thể từng luyện kiếm chứ, chiêu thức đó là do Thập Nônghất gia dạy cho nô tỳ, nô tỳ không nghĩ sẽ làm Vương phi bị thương, xin Vương phi thứ tội."

Hô hấp của Linh Hi lỡ mất một nhịp: "Thập Nhất gia?"

Sở Vân chỉ lo xem xét thương thế trên tay nàng, nên không để ý mà tiếp tục nói: "Đúng vậy ạ, Thập Nhất gia nói Vương phi nhất định sẽ cùng nô tỳ so tài, đến lúc nô tỳ không chống đỡ được, là có thể sử dụng chiêu đó, có thể chuyển bại thành thắng, nô tỳ vô tâm quá làm Vương phi bị thương."

Linh Hi run sợ một lát, nói: "Vậy Lưu Vân kiếm của ngươi luyện tốt như thế, cũng đều do Thập Nhất gia chỉ điểm cho ngươi à?"

Sở Vân gật đầu.

Linh Hi đứng bất động nơi đó, hồi lâu sau, lại đột nhiên không khắc chế được mà cười thành tiếng: "Tốt, vậy trận tỷ thí hôm nay, rõ ràng Sở Vân đã thắng, phần thưởng của ta sẽ chỉ ban cho một mình cô ấy!"

Sau đó, Linh Hi xoay kéo theo Thúy Trúc: "Theo ta vào lấy vật đó ra"

Vào phòng, Thúy Trúc lập tức đi đến ngăn tủ cất chủy thủ, lấy chủy thủ ra, vừa quay lại thì thấy Linh Hi đang tìm kiếm trên bàn trang điểm, không nhịn được cau mày bước lại hỏi: "Tiểu thư, chủy thủ ở trong này mà, người loay hoay tìm gì thế ạ?"

Linh Hi lại vui vẻ lấy ra một viên Nam Hải minh châu: "Đem vật này thưởng cho nàng ta được chứ?"

"Tiểu thư!" Thúy Trúc không nhịn được sợ hãi lên tiếng, lại nhìn chủy thủ trong tay, tức giận nói, "Vậy cái này thì sao?"

Linh Hi lại một phen cầm lấy chủy thủ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn chạm trỗ nổi lên mắt, khóe miệng không giấu được ý cười: "Vật này là của ta."

Thúy Trúc bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Em biết rồi, em biết rồi! Lúc trước nói những lời sắc lạnh, băng giá, nay chẳng qua là nghe người khác nhắc đến ngài ấy, người nhìn lại bản thân xem đã thành bộ dáng gì nữa rồi?"

Linh Hi không nhịn được gõ vào đầu nàng: "Em nói bậy bạ gì đó! Còn không mau đem Minh Châu ra ban cho Sở Vân đi."

Thúy Trúc không nhịn được bèn thở dài một hơi, bực bội nhận dạ minh châu từ tay nàng, rồi đi ra ngoài.

Sau đó, từ giữa vườn truyền đến nhiều lời hoan hô và tán thưởng, còn trong phòng, Linh Hi cầm chủy thủ, khóe miệng dần mỉm cười.

Ngay cả bản thân cuối cùng cũng không biết vì sao, rõ ràng hắn không tỏ vẻ gì hết, thậm chí còn dạy nha hoàn làm thế nào để đánh bại nàng, nhưng trong lòng Linh Hi lại vui mừng, là sự vui mừng trước nay chưa từng có.

Đêm nay, Thập Nhất vừa trở về phủ, lập tức, Sở Vân mặt mày đầy ý cười phụng trà cho hắn, lại bày lên một đĩa điểm tâm: "Nô tỳ xin hiếu kính Thập Nhất gia."

Thập Nhất nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng thản nhiên lộ ra ý cười: "Xrm ra phần thường kia, ngươi đã giành được?"

Sở Vân gật đầu: "Vâng, Vương phi thưởng cho nô tỳ một dạ minh châu rất quý, bọn tỷ muội đều vô cùng hâm mộ ạ!" Nói xong, nàng gắp một miếng điểm tâm để vào bát của Thập Nhất: "Thập Nhất gia nếm thử đi ạ."

Thập Nhất cười cười, tùy tay lấy một miếng cho vào miệng, thì thấy tay nghề làm món này so với Sở Vân làm ngày thường rất khác nhau, không quá ngọt, rất nhẹ nhàng thanh khiết, trong lòng không biết nghĩ đến điều gì: "Ngươi làm à?"

Sở Vân thè lưỡi, cười nói: "Nô tỳ biết là không thể gạt được Thập Nhất gia mà, là người của Vương phi đưa tới ạ."

Nghe vậy, Thập Nhất thản nhiên hạ tầm mắt, lên tiếng nói: "Được rồi, lui xuống đi."

********

Đêm nay, đã đến giờ Tý rồi, Linh Hi vẫn không ngủ được, mà vẫn còn ở lại hoa viến, đi đến một cây đại thụ rậm rạp, ngồi ở cành cây khô phía trên, lúc thì ngắm trăng, lúc thì lại để ý đến động tĩnh trong hoa viên.

Nàng vốn nghĩ sẽ không thấy được hắn, nhưng không ngờ rằng, vậy mà lại thật sự gặp được.

Trong ánh trăng mông lung, hắn từ xa đi tới, đi ngang qua tàng cây, đi về phía Trục Nguyệt lâu.

Trong lòng Linnh Hi căng thẳng, cắn răng nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn, thầm nghĩ, quả nhiên, hắn vẫn không cách nào từ bỏ được thuốc phiện.

Nhưng mà không ngờ, lúc nàng đang do dự không biết có nên ngăn cản hắn không, thì bước chân của Thập Nhất dừng lại, sau đó, hắn ngập ngừng, cứ ngập ngừng mãi.

Hô hấp của Linh Hi trở nên căng thẳng, ánh mắt không dám rời khỏi hắn dù chỉ một phút.

Đến khi nàng khẩn trương đến cả người mềm oặt đi, rốt cuộc, hắn phẩy tay áo một cái, rồi quay trở về!

Thời khắc đó, Linh Hi suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà kêu ra tiếng, nhưng chỉ có thể gắt gao che miệng mình lại, nhìn thân ảnh hắn lại đến gần, thế nhưng vẫn không kìm nén được, nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng hắn đã thuyết phục bản thân, không để thuốc phiện mê hoặc mình nữa sao?

Mãi cho đến khi hắn đi xa, thân ảnh biến mất trong hoa viên, Linh Hi mới lặng lẽ từ trên cây nhảy xuống, nhìn về nơi thân ảnh hắn biến mất, thật lâu sau mới rời đi.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, nàng hy vọng bao nhiêu để được bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua những năm tháng gian nan, hắn cũng biết điều đó.

Chỉ là, hắn không cho phép.

Từ sau đêm đó, Linh Hi và Thập Nhất, lại lần nữa được một món vật phẩm gắn kết cùng nhau, chỉ là lần nãy không phải là chè lạnh, mà là đủ loại những món điểm tâm nhỏ nhẹ nhàng thanh khiết. Nhưng khác biệt là, Linh Hi không hề tự mình đưa đến cho hắn, mỗi ngày đều sai người đưa đến chỗ hắn, hắn ăn hay không ăn, nàng cũng không để ý lắm.

Chỉ cần hắn biết, nàng luôn luôn bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.

Thập Nhất cũng không phải là người tham ăn tham uống, chỉ là mỗi ngày theo lệ đều đưa đến, nhiều loại điểm tâm chồng chất, cũng khiến hắn không khỏi hoài nghi, nàng ta đến tột cùng là học ở đâu nhiều món điểm tâm như vậy. Rốt cuộc, hắn cũng bắt đầu không thèm để ý tới, lâu lâu sẽ ăn một ít, chỉ là mỗi khi ăn xong, thì càng ngày càng trầm mặc hơn.

Nàng nhớ lời hắn nói rất rõ ràng, mỗi món điểm tâm đều là những hương vị yêu thích, cũng không khác món điểm tâm quá ngọt kia, cho nên đúng là rất hợp khẩu vị của hắn.

Tấm lòng nàng dành cho hắn, đích thực là rất chân thành, đến người qua đường cũng biết được.

Có lẽ, nàng thật sự là một cô nương tốt, chỉ tiếc, phần tình cảm này, hắn nhất định phải phụ rồi.

*****

Hai tháng sau, trên triều, Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn phái binh đông chinh, thu phục lại những mảnh đất bị mất của tiền triều, Hoàng Phủ Thanh Thần tự ứng cử xin đi giết giặc. Lúc đó vì chuyện Đạm Tuyết bỏ đi mà tính tình thay đổi hẳn, nghe lời hắn nói, Thập Nhất và Thập Nhị đều hơi kinh hoàng, còn trên long ỷ ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng hiện rõ sự không đồng ý.

Thập Nhị lén lút huých Thập Nhất một cái, Thập Nhất ngẩn ra, sau đó cân nhắc kỹ lưỡng, liền bước ra: "Bẩm hoàng huynh, thần đệ xin mang binh xuất chinh, giành lại đất bị mất."

Thập Nhị giật mình trong giây lát, trợn to mắt nhìn hắn. Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm ngâm một lát, rồi mới thấp giọng nói: "Được, trẫm phông cho Nghị thân vương làm Chinh đông Đại tướng quân, lệnh cho ngươi mang hai mươn vạn quân, chinh phục hơn mười bộ lạc phía đông."

"Bẩm hoàng huynh, thần đệ nghĩ, mười vạn tinh binh là đủ rồi ạ." Ánh mắt Thập Nhất kiên định, thấp giọng nói.

Trong triều ai nấy đều ồ lên một tiếng, nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đón lấy ánh mắt trong không trung của Thập Nhất, rốt cuộc gật đầu: "Tốt, trẫm chuẩn tấu."

Lúc tin tức này đến tai Linh Hi, cũng là chuyện của ba ngày sau!

Lúc đó, nàng còn đang ở trong nhà bếp vội vàng chuẩn bị điểm tâm cho Thập Nhất, đột nhiên nghe được tin tức Thúy Trúc mang về, khối bột mì trong tay lập tức rơi xuống đất, bất chấp mặt mũi đều lấm lem bột mì, liền kéo Thúy Trúc hỏi: "Thật hay giả? Làm sao em biết được?"

Thúy Trúc cũng hơi sốt ruột, nói: "Bây giờ, toàn kinh thành mọi người đều biết hết, chắc cũng chỉ còn mình tiểu thư là chưa biết thôi. Lúc em trở về có hỏi người trong phủ, hóa ra ai cũng biết, chỉ là không nói cho chúng ta biết mà thôi!"

Là hắn cố ý gạt nàng? Linh Hi hơi ngạc nhiên một chút, lại nói: "Khi nào thì xuất phát?"

"Ngày mai là đi rồi ạ, nếu hôm nay em không ra ngoài, chỉ sợ lúc này còn chưa biết được tin này đâu!"

Linh Hi cắn chặt răng, nhíu mày xoay người đi vào nhà bếp, lại lấy bột mì ra, bắt đầu nhồi.

"Tiểu thư!" Thúy trúc thấy dáng vẻ của nàng, thật sư không đành lòng, nói, "Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều quá, dù sao chuyện của Thập Nhất gia là đại sự, người cũng không cần quan tâm cho ngài ấy làm gì."

Không cần quan tâm cho ngài ấy làm gì. Lại là những câu nói này! Linh Hi không nhịn được nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, tiếp tục nhào bột và không nói gì thêm.

Vào ban đêm, Thập Nhất từ giáo trường trở về phủ ăn món điểm được chuẩn bị trên bàn, ăn một miếng, lại không nhịn được cau mày, dừng đũa, vẫn cố gắng đem món điểm tâm này nuốt xuống.

Vừa mặn vừa chát! Hắn không nhịn được cúi đầu ho một tiếng, rồi châm một ly trà, uống ngay vào, uống xong mới thấy dễ chịu hơn một chút. Chỉ là lúc dời ánh mắt qua đĩa điểm tâm kia, ánh mắt lặng lẽ trầm xuống.

Đêm nay, trong phủ không chỉ một người mất ngủ.

Ngày hôm sau, là lúc phải lãnh binh xuất phát. Sáng sớm, Thập Nhị sẽ đến phủ của Thập Nhất, để tiễn hắn đến cửa thành. Thập Nhất cũng đã chuẩn bị đâu đó gọn gàng, khôi giáp màu trắng bạc, khí thế anh hùng cao ngất, mặt mày tuấn lãng, phảng phất bóng dáng của chiến thần đang ngồi trên lưng ngựa.

Thập Nhị thấy hắn từ xa đã không nhịn được ánh mắt liền sáng ngời, đợi đến khi hắn đi đến kế bên, bỗng nhiên không kìm được mở lời: "Thập Nhất ca này, huynh dẫn đệ đi cùng đi. Phụ hoàng có nói, nam nhi mà đẫm máu trên sa trường, thì mới gọi là nam tử hán."

Thập Nhất không nhịn được cười nhẹ: "Sớm muộn gì đệ cũng có cơ hội thôi."

Thập Nhị lầu bầu câu gì đó, bỗng nhiên quay đầu quan sát trong phủ, nói: "Chuyện huynh xuất chinh lớn như vậy, sao Thập Nhất tẩu không ra tiễn huynh vậy?"

Sắc mặt Thập Nhất thoáng trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi thúc ngựa đi trước.

"Thập Nhất gia!" Đột nhiên trong lúc đó, từ cửa truyền đến một tiếng kêu vội vàng, Thập Nhất kìm ngựa lại, quay đầu, thì ra là Thúy Trúc nha hoàn bên cạnh Linh Hi. Thập Nhất hơi cau mày, chỉ thấy trong tay nàng cầm một chiếc hộp, vội vội vàng vàng chạy đến trước ngựa của hắn, mở hộp lấy cái đỉnh ra, nói, "Thập Nhất gia, đây điểm tâm tiểu thư nhà tôi làm cho Thập Nhất gia, cầu chúc Thập Nhất gia mã đáo thành công, sớm ngày thu lại được đất mất, sớm ngày khải hoàn!"

Thập Nhất chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, rồi hất tóc: "Thay ta đa tạ tiểu thư nhà ngươi, nhưng mà, ta không cần."

Còn Thập Nhị thì lại cực kỳ hứng thú, vẫy tay kêu Thúy Trúc: "Đưa đây cho ta nếm thử."

Thúy Trúc thấy Thập Nhất không chịu dùng, liền không nhịn được mà bĩu môi, nghe Thập Nhị gọi, liền không tình nguyện bước đến trước mặt hắn, thật thà đưa chiếc hộp cho hắn. Thập Nhị đưa tay nhận lấy bóc một miếng bỏ vào miệng, hơi nhíu mày: "Không ăn được, chẳng có tí vị ngọt nào cả." Một lúc lâu sau, không biết lại muốn làm gì, mà nhìn về phía Thập Nhất: "Thập Nhất ca, nhưng món này lại hợp với khẩu vị của huynh đó."

Thập Nhất hừ một tiếng, nhấc cương ngựa lên, nói: "Đệ cứ từ từ ăn, ta đi trước." Sau đó, liền giơ roi thúc ngựa, phi nhanh đi.

Thập Nhị thấy thế, liền thúc ngựa đuổi theo.

Thúy Trúc giận dữ đóng hộp lại, xoay người đi vào phủ. Trở lại đình viên, còn chưa vào cửa, đã không kìm được mà oán giận nói: "Tiểu thư, đúng như người nói không uổng phí tâm tư, người còn không tin, cứ nhất quyết sai em đi đưa cho ngài ấy, kết quả thì sao, liếc mắt nhìn một cái người ta cũng không -----"

Lời nói của Thúy Trúc bỗng im bặt, bởi vì trống phòng trống trơn, vốn chẳng có ai cả. Đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó thì trở nên kinh hoảng: "Tiểu thư? Tiểu thư?"

Một lát sau, thanh âm hoảng sợ của Thúy Trúc truyền khắp khuôn viên: "Tiểu thư ---"

Đại binh xuất chinh, chậm rãi đi về hướng biên giới phía đông ---

Trong đội ngũ bếp núc rất náo nhiệt, bởi vì ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên với một tiểu binh mới vóc người thấp bé.

"Vóc người cậu nhỏ như vậy, thân mình lại yếu ớt, ai cho phép ngươi nhập quân vậy?" Chỉ huy đội bếp mở miệng nói.

Thì thấy tiểu binh kia, sắc mặt hơi đen lại, nhưng cũng không giấu được mi thanh mục tú, nghe vậy nhếch miệng cười: "Vóc dáng nhỏ bé thì sao chứ? Theo ta thấy, do tướng quân nhập ngũ chắc chắn là đoán được sau này ta sẽ có đất dụng võ, nên mới cho ta vào thôi."

"Ha, tuổi còn trẻ, đầu thì be bé, nhưng khẩu khí thì lại không hề nhỏ." Tất cả mọi người đều nở nụ cười, lại có người hảo tâm khuyên nhủ: "Tiểu tử này, ngươi đó, vẫn nên đi trước theo sát đội ngũ, chứ không là đến nửa đường không còn sức nữa, bị bỏ lại phía sau thành đào binh, cũng không ai quan tâm đâu."

Linh Hi nhẹ giọng cười, cố ý thanh cổ họng, nói: "Dưới sự lãnh đạo của Thập Nhất gia anh minh thần võ, ai sẽ đi làm đào binh chứ? Ta chỉ mong Thập Nhất gia dẫn chúng ta đánh thắng trận, vinh quy về lành đấy!"

Nghe vậy, cả đội lại được một trận cười sảng khoái, không biết ai la lên một câu "Nói rất hay", ngay sau đó, lại người lặp một câu khác "Thập Nhất gia anh minh thần võ" từ từ, một truyền mười, mười truyền trăm, cả đoàn quân lại nhất tề hô to: "Thập Nhất gia anh minh thần võ --- "

Cả đoàn quân đi cuồn cuộn phía trước, Thập Nhất thản nhiên gợi lên khóe miệng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía khung trời rộng lớn.

*****

Ý nghĩ muốn đi theo bên cạnh hắn, thật ra cũng không vì điều khác, thậm chí đến bây giờ cũng không nghĩ tới việc muốn hắn biết. Duy nhất một yêu cầu, chẳng qua là ngày ngày được biết được hắn bình an vô sự, như vậy cũng đủ rồi.

Sau khi đại quân đến biên cảnh, tức khắc liền đóng quân tại đây, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là đã hồi phục, là có thể khởi binh ngay.

Mà trong hai ngày này, đèn đuốc trong lều của chủ soái hầu như đều để sáng trưng cả đêm, Thập Nhất luôn thức trắng đêm cùng tiên phong và phó tướng nghiên cứu chiến lược, cố gắng để thực hiện kế hoạch một đòn tất thắng. Vì vậy mỗi đêm, đội ngũ bếp núc hầu như lúc nào cũng phải lên đưa rượu và thức ăn lên lều vài lần, còn những món chè hay điểm tâm mỗi khi dọn thì đều được chén cực kỳ sạch sẽ, có thể thấy những con người bên trong rất vất vả.

Mỗi đêm Linh cũng ngồi trước lều bếp, từ xa nhìn về lều của chủ soái, đau lòng than thở. Đánh giặc là muốn thắng, nhưng cứ không màng đến việc ngủ nghỉ thì cũng không phải là cách hay!

Mỗi đêm, lúc tiểu Lữ ở đội bếp chuẩn bị rượu và điểm tâm cho lều chủ soái, nàng cũng luôn canh giữ ở bên cạnh, tuy bản thân sẽ không làm, nhưng lại luôn lo lắng này lo lắng nọ, còn luôn múa tay múa chân, sợ tiểu Lữ chuẩn bị thức ăn không hợp khẩu vị của hắn, sợ hắn ăn không đủ no.

Hai ngày sau, trong quân doanh tiếng kèn phát lệnh xuất binh nổi lên, trận chiến lần này, do Thập Nhất Vương gia tự mình lãnh binh, quyết tâm muốn thu phục lại mảnh đất châu thành bị cướp mất của tiền triều.

Linh Hi canh giữ trong quân doanh, lo lắng nhất là an nguy của hắn, nên lúc nhóm lửa suýt chút là thiêu rụi cả doanh trại, bị quở trách một trận ra hồn, Linh Hi phải cam đoan chắc chắn chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa, chuyện này mới dịu xuống.

Vào ban đêm, quân đội Bắc Mạc giờ mới rút binh, đại thắng quay về.

"Thập Nhất gia đánh trận này quả là mãn nhãn. Cứ như thế này thì, không quá năm ngày, nhất định có thể chiếm được khâm châu thành." Trở lại trong quân doanh, Thập Nhất từ trong những tiếng tung hô nhảy xuống ngựa đi vào doanh trại, phó tướng Từ Dương phấn chấn nói, "Thập Nhất gia suốt đêm vạch định kế hoách tác chiến, hôm nay nên nghỉ sớm chứ ạ?"

Thập Nhất lắc đầu, nói: "Sai người chuẩn bị cho ra chút thức ăn và rượu, tối nay, mọi người ngủ đi, đưa lộ trinh hành quân ngày mai hoạch định lần nữa, ta không muốn có bất kỳ sai sót nào."

Vừa dứt lời, Thập Nhất đã bước vào trong doanh trại, Từ Dương đứng phía sau không nhịn được mà lắc đầu thở dài, liều mạng như vậy, tội tình gì chứ?

Còn trong lều bếp, lúc này đương nhiên là sẽ bận tối mày tối mặt, Linh Hi vừa ngồi canh mấy cái bếp lò, vừa chú ý động tĩnh của tiểu Lữ, nhìn thấy hắn nhanh chóng chuẩn bị rượu và thức ăn chu đáo, không nhịn được bước đến hỏi: "Thập Nhất gia vất vả cả ngày, huynh chỉ cho người ăn những món này sao? Tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một chén cơm trắng chứ?"

Tiểu Lữ không nhịn được trợn mắt liếc nàng: "Ngươi thì biết cái gì? Thói quen của Thập Nhất gia là vậy mà, trong quân ngũ người rất ít khi ăn cơm trắng.""

Nghe vậy, Linh Hi không nhịn được mà cau chặt mày, vất vả như vậy, lại chỉ trông vào rượu bạc và chừng này thức ăn để giữ sức khỏe ư, có ai như thế không chứ?

Đến đêm khuya, lều bếp rốt cuộc mới yên tĩnh được một chút, Linh Hi nhân cơ hội này đi đến bên cạnh Triệu Huy, nói: "Triệu gia, Thập Nhất gia lãnh binh đánh giặc vất vả như vậy, ta nghĩ nên làm cho ngài một món điểm tâm để cảm tạ, người thấy thế nào?"

Triệu Huy tựa vào thành lều nghỉ ngơi, nghe vậy thản nhiên nhìn nàng một cái, chỉ nghĩ là nàng sùng kính Thập Nhất gia, nên tìm cách biểu đạt thành ý, nên thản nhiên đáp: "Vậy thì làm liền đi, nhưng đừng cầu kỳ quá, bị cấp trên trách phạt, thì ngươi đừng trách ta."

Linh Hi nghe vậy trong lòng mừng rỡ, liền xua tay nói: "Không có đâu ạ."

Trong quân doanh dù sao cũng không thể bằng vương phủ, chỉ có vài nguyên liệu chế biến đơn giản, cũng may là làm một món điểm tâm không phải việc gì khó. Không bao lâu, điểm tâm của Linh Hi đã ra lò, cố gắng lắm rồi mà vẫn kém một chút, song, hương vị lại không khác lần trước tí nào. Nàng vẫn luôn luôn ghi nhớ, hắn không thích quá ngọt, vì vậy vẫn như lúc trước không cho quá nhiều đường.

Đương nhiên nàng không dám đến lều của Thập Nhất đưa điểm tâm, vì vậy đành nhờ một tiểu binh trong lều đưa vào giúp nàng.

Trong lều chủ soái, Thập Nhất đang cùng vài vị tướng quân cẩn thận thảo luận phương án hành quân cho ngày mai, thì một tiểu binh bước vào, rồi đi qua chỗ bàn rượu và thức ăn khi nãy, thuận tiện đặt đĩa điểm tâm lên bàn.

Từ Dương tinh mắt, liếc một cái là thấy ngay: "Ồ, trong đội bếp từ khi nào mà có người tinh ý thế, lại biết bổn tướng quân đêm khuya sẽ đói, còn làm điểm tâm đưa đến nữa."

Do xuất thân nên thói quen của võ tướng khá cẩu thả, huống hồ Thập Nhất ở trong quân đội đến bây giờ cũng chưa bao giờ tỏ vẻ gì cả, bởi vậy, mấy vị tướng quân trước mặt hắn đều rất tùy hứng. Từ Dương lập tức bước đến gần, lấy hai miếng điểm tâm bỏ vào miệng, ăn được một chút, nhíu mày nói: "Tay nghề của đầu bếp này cũng không tốt cho lắm."

Nghe vậy, những người khác nở nụ cười, rồi lại tiếp tục quay lại thảo luận.

Lại qua một khoảng thời gian dài nữa, mọi kế hoạch rốt cuộc cũng được thống nhất, xong xuôi Thập Nhất mới nói: "Được rồi, vất vả cho các vị tướng quân, tất cả đều về lều nghỉ ngơi ngay đi."

Tiễn mọi người xong, Thập Nhất trở lại cạnh thư án, lại thấy đĩa điểm tâm dường như trong đầu chợt có điều gì thoáng qua, bất giác đưa tay bỏ một miếng vào miệng, rồi giật mình trong chốc lát – hương vị này, sao lại giống như đã từng quen thuộc?

Gắt gao cau mày, hắn từ từ nuốt điểm tâm xuống, cố không để bản thân nghĩ thêm điều gì nữa, đi vào phía trong, mặc luôn cả áo mà nằm xuống nhuyễn tháp đơn sơ ngủ.

Nhưng nằm lăn qua lộn lại chừng một nén nhang rồi, mà trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh được, rốt cuộc không nhịn được đứng dậy, ra ngoài gọi người: "Đi đến lều bếp hỏi thăm, xem điểm tâm hôm nay do ai làm, đưa đến gặp ta!"

Mệnh lệnh vừa đưa ra, hơn nữa còn nghe nói "Sắc mặt Thập Nhất gia không được tốt lắm", cả đội bếp nhất thời hoảng hốt, Triệu Huy hổn ha hổn hến chỉ vào Linh Hi mắng: "Ngươi đó, gây ra chuyện gì? Ta cũng sẽ không giúp ngươi gánh tội đâu, tự mình đi gặp Thập Nhất gia nhận tội đi!"

Linh Hi đón nhận 'ngũ lôi oanh đỉnh' – vì sao hắn muốn gặp nàng? Chẳng lẽ hắn nếm ra được hương vị trong điểm tâm, đoán ra là do nàng làm? Trong chốc lát, trong lòng nàng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng chỉ biết rằng tuyệt đối không thể để hắn biết nàng ở đây, đành bất đắc dĩ kéo tiểu Lữ đến một góc: "Huynh giúp ta đi gặp Thập Nhất gia, nói là điểm tâm do huynh làm!"

Tiểu Lữ chợt quát to: "Ta không điên đâu!"

Linh Hi sốt ruột đến mức giữ chặt tay hắn: "Huynh hãy nghe ta nói! Huynh hầu hạ Thập Nhất gia lâu như vậy, huynh cảm thấy người sẽ vì một món điểm tâm mà giáng tội huynh sao? Theo ta đoán, nhất định là người thích món điểm tâm này, huynh thay ta đi, nhất định sẽ được ban thưởng đó!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)