Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 114

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 114
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khoảng nửa canh giờ sau, thân ảnh Linh Hi lặng lẽ xuất hiện phía trên kho hàng bí mật tại thành Tây.

Thật đúng là một nơi bí ẩn, hơn nữa khắp nơi đều có lính gác, nàng vất vả lắm mới leo lên được nóc nhà. Lặng lẽ bóc hai mảnh ngói nhà, nhìn vào trong phòng, vui mừng vì phát hiện bên trong không có ai cả, hơn nữa ở đây quả thật chất đầy thuốc phiện.

Tuy rằng bốn phía kho hàng đều có người gác, nàng không thể thiêu hết số thuốc phiện bên trong, nhưng ít nhất có thể làm nơi đầu cơ tích trữ thuốc phiện này trải qua một trận đại loạn, cũng xem như là giải tỏa mối hận trong lòng.

Nàng chậm rãi lấy cây đuốc nhỏ và một bình dầu hỏa nhỏ trong áo ra, rồi đổ dầu hỏa đầy phòng, sau đó từ từ thổi cây đuốc nhỏ, nhìn thấy lửa đã bập bùng, mới ném xuống đất.

Cây đuốc nhỏ vừa rơi xuống gặp dầu liền bùng lên thành đám lửa lớn, chỉ là nếu bị người bên ngoài phát hiện, e là đám chảy chỉ kéo dài được một lúc thôi.

Trong lòng Linh Hi vui vẻ hẳn, đứng dậy, vừa muốn rời đi, lại không cẩn thận đụng vài một mảnh ngói nhà, trong đêm đen tĩnh lặng, chợt có một âm thanh phát ra cực kỳ rõ ràng. Trong lòng nàng thầm nói không xong rồi, quả nhiên, tên lính gác vốn đang canh cửa đã lớn tiếng la lên: "Ai đó?"

Linh Hi lập tức xoay người trốn đi, nghĩ rằng tên lính gác chỉ nghĩ cùng lắm là một tên trộm xoàng thôi, nên chỉ có hai người đuổi theo nàng, nhưng Linh Hi chẳng qua cũng chỉ là thân nhi nữ, không lâu sau đã bị hai người kia chặn lại, tiến không được lùi cũng không xong.

Nhìn thấy trong tay bọn họ đều cầm vũ khí, còn nàng lại tay không tấc sắt, trong lòng Linh Hi cũng không biết làm gì ngoài tùy cơ ứng biến.

"Là một nữ nhi" Một trong hai người mở miệng, "Bắt cô ta!"

Tình thế cực kỳ nguy hiểm, ngược lại Linh Hi không hề hoảng hốt, cười lạnh một tiếng: "Vậy để xem các ngươi có bản lĩnh đó không!"

Hai người kia nghe câu nói ấy, đương nhiên sẽ không nương tay, Linh Hi chỉ dùng nắm đấm chống lại bọn họ, vừa đánh vừa né binh khí, cùng lắm chỉ chống đỡ được một lát đã rơi xuống thế hạ phong, nâng tay chặn một đao từ một tên, trên cánh tay lập tức lại có bị thêm một nhát thật mạnh của tên còn lại!

Đột nhiên trong lúc đó, có vật gì cắt ngang ban đêm yên tĩnh, xé gió mà bay đến, ngay sau đó, trúng tên cầm đao đứng gần nàng khiến tên đó ngã xuống, Linh Hi cúi đầu nhìn lại, đã thấy vật đánh ngã tên đó là một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ!

Có người ngầm giúp nàng! Linh Hi lập tức ý thức được việc này, nhìn thấy tên còn lại vẫn chưa kịp phản ứng lại, tức thì nàng nhặt thanh kiếm kia lên, kiếm đã bay khỏi vỏ liền khí thế bừng bừng.

Cứ thế tự nhiên lại trở thành một trận đấu ác liệt, Lưu Vân kiếm của Linh Hi đi thật đi cực kỳ đẹp mắt, cũng chẳng đúng tư thế cho lắm, từng chiêu từng thức, nhưng lại có thể dần dần chế trụ tên lính, sau đó, đâm trúng vai hắn, hắn đau đớn khôn cùng, ném binh khí rồi bỏ chạy.

Linh Hi chậm rãi thu lại kiếm, lấy tay che vết thương trên tay kia, rồi quay đầu nhìn khắp bốn phía, nhưng lại vắng vẻ không tiếng động, ngoại trừ tiếng rên của người đang nằm dưới đấy, còn lại thì chẳng thấy bóng dáng của ai nữa.

Khi Thúy Trúc nhìn thấy nàng thương tích nghiêng ngả lảo đảo đi vào khuôn viên, nhất thời sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, rồi đỡ nàng vào phòng, thấy cánh tay nàng chảy máu, sợ đến nỗi suýt chút nữa là đã chảy nước mắt: "Không phải người nói là không có việc gì sao? Sao lại bị thương ra thế này? Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Linh Hi vừa bắt đầu kéo tay áo bên tay kia xuống, vừa mỉm cười: "Chỉ bị thương mỗi chỗ này thôi, không có gì đáng lo đâu, em đi mang kim sang dược đến đây"

Thúy Trúc vừa đau lòng vừa lo lắng, nên cuống quít chạy đi lấy thuốc, Linh Hi ôm cánh tay ngồi chỗ kia, ánh mắt lại chăm chú nhìn bảo kiếm mình mang về, thật sự không nghĩ ra người nào lại ngầm ra tay giúp nàng, nhưng lại keo kiệt đến mức chỉ để lại một thanh kiếm, để kiếm lại thì sao chứ, không chịu hiện thân gặp mặt.

***************

Có lẽ bị thương rồi mất máu quá nhiều, hơn nữa lại đấu một trận ác liệt, miệng vết thương tuy đã được bôi thuốc, nhưng đến ngày hôm sau vẫn đau không chịu được, Thúy Trúc thấy sắc mặt Linh hơi trắng bệch, lời oán giận càng lúc càng nhiều: "Không có việc gì, bị thương ngoài da thôi, người ta thì không biết gì hết, còn người thì tự làm tự chịu"

Linh Hi bất đắc dĩ, đơn giản là không để ý đến nàng ta, còn mình thì dựa vào giường nghỉ ngơi.

Nhưng mà ngoài dự liệu của hai người, Tần Minh đột nhiên đến đây.

"Vương phi, hôm nây là sinh thần của Dung phi, theo lệ, Vương phi hẳn là nên vào cung mừng thọ Dung phi. Vương gia sợ Vương phi không hiểu luật lệ, nên đặc biệt căn dặn nô tài đến chuyển lời đến Vương phi"

Nghe vậy, sắc mặt Thúy Trúc lập tức trở nên khó coi, Linh Hi cũng cố gắng chịu đau, ngồi dậy, thay xiêm y rồi ra ngoài, nói với Tần Minh: "Vương gia bảo Tần quản gia đến chuyển lời cho ta sao?"

"Vâng ạ" Tần Minh cúi đầu đáp, "Vương phi chuẩn bị chu đáo rồi xuất môn là được, quà mừng nô tài đã chuẩn bị đủ rồi ạ"

Trong lòng Linh Hi nhịn không được hơi vui mừng, trở lại phòng, sắc mặt Thúy Trúc trầm giống như mây đen trên trời: "Không được đi. Tiểu thư à, chẳng lẽ người không biết bản thân đang bị thương sao?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, huống hồ là đối phó một buổi yến tiệc, chắc cũng không có việc gì đâu" Linh Hi đến ngồi ngay trước bàn trang điểm, "Em mau đến chải tóc cho ta đi"

"Nếu không có việc gì thì đừng đi! Dù sao, việc người có đi cùng hay không, Thập Nhất gia cũng không cần, có gì đâu chứ!" Thúy Trúc lầu bầu, ngồi bất động một bên.

Linh Hi bất đắc dĩ thở dài: "Vậy được rồi, ý em là muốn ta tự chải tóc phải không?." Sau đó, nàng liền hơi nhấc cánh tay bị thương lên, lập tức thấy cơn đau ập tới, trên trán, mồ hôi lạnh chỉ trong nháy mắt túa ra.

Thúy Trúc thấy thế, cuống quít chạy đến đè tay nàng lại: "Được rồi, được rồi, ai bảo người là chủ chứ!"

Đợi cho xe ngựa dừng ở cửa cung, Linh Hi mới phát hiện ra cái gọi là đến mừng sinh thần Dung phi, chẳng qua chỉ là một yến tiệc bình thường. Trong bữa tiệc có đương kim hoàng thượng Hoàng Phủ Thanh Vũ, Cửu gia Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất và Thập Nhị, còn nữ quyến cũng chỉ có hai Sườn phi của Cửu gia và nàng mà thôi.

Linh Hi bước lên hành lễ, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ vào vị trí cạnh Thập Nhất rồi cho nàng ngồi xuống, nói: "Chỉ là tiệc gia đình bình thường thôi, Thập Nhất đệ muội không cần giữ lễ tiết quá"

Linh Hi cảm tạ, rồi mừng thọ Dung phi, xong xuôi mới đến ngồi cạnh Thập Nhất.

Dáng vẻ của hắn ở trước mặt các huynh đệ, thật ra so với cùng nàng thì có thể rõ ràng thấy được là hoàn toàn khác nhau, ôn nhuận, trầm ổn lại chu đáo, còn lúc cùng nàng thì vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh như băng.

Chẳng qua, khi ánh mắt hắn đảo qua nàng, cũng vẫn là lạnh lùng.

*****

Ngoài việc thân phận là hoàng đế, thật ra Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không có gì đặc biệt, tuy vậy Linh Hi cũng bất giác cảm thấy không được tự nhiên, nhưng đến giữa tiệc, hắn liền đứng dậy rời đi, chắc là hắn cũng biết bản thân nhất định sẽ khiến Dung phi, Cửu gia và gia quyến thấy gò bó. Nhưng Linh Hi cũng đoán hắn nhất định cũng nghĩ như vậy, bởi vì từ sa khi khai tiệc, nàng chẳng hề động đũa lần nào. Không phải bởi vì ngại gì đâu, mà là do tay bị thương, thật sự không cho phép nàng cử động nhiều, mỗi lần vừa nhấc tay, là cơn đau lại kéo đến.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đi rồi, không khí trong điện quả nhiên lập tức thoải mái hơn rất nhiều, mấy huynh đệ bọn họ vẫn giữ dáng vẻ như lúc đầu, uống rượu chơi đoán số, còn sườn phi của Cửu gia rốt cuộc cũng nói cười vui vẻ với Dung phi.

Chỉ có nàng, giống như người ngoài cuộc bình thường ngồi yên một góc.

"Thập Nhất tẩu?" Bên cạnh, Thập Nhị đột nhiên gọi nàng, thật ra Linh Hi cũng hơi giật mình một chút, cũng may nhìn ra được vị Thập Nhị gia này tính tình tùy hứng, liền cười lên tiếng: "Thập Nhị đệ"

Thập Nhị tránh ánh mắt lạnh lùng trên gương mặt thờ ơ của Thập Nhất, tiếp tục cùng Linh Hi nói chuyện: "Đồ ăn này không hợp khẩu vị của tẩu sao? Đệ thấy tẩu chưa động đũa lần nào cả. Lần trước, yến tiệc ở điện Vinh Hoa cũng vậy, tẩu vốn chưa ăn gì, thức ăn trong cung không hợp khẩu vị của tẩu sao?"

Thật ra hắn vốn có ý tốt, nhưng Linh Hi lại sợ Thập Nhất nghĩ mình phiền phức, nên xua tay cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, thật ra tẩu đã ăn không ít rồi" Sau đó, nàng cố tự cầm lấy đôi đũa, chịu đựng cơn đau, gắp đại đồ ăn trước mặt bỏ vào chén mình, rồi bỏ vào miệng trước sự chứng kiến của Thập Nhị, nhưng lại cảm thấy cơn đau ở vết thương trên tay đau đến mức chết lặng đi luôn.

Thập Nhị cười phì, rồi nhìn thoáng qua gương mặt nàng, kinh ngạc nói: "Thập Nhất tẩu, sắc mặt tẩu không tốt lắm, không khỏe sao?"

"Không có" Linh Hi bèn dùng tay che mặt mình, trong lòng không nhịn được thầm trách ánh mắt nhạy bén của vị Thập Nhị gia này. Vì che dấu sắc mặt tái nhợt, nàng đã dùng nhiều son phấn hơn thường ngày, cũng không nghĩ là vẫn bị nhìn ra.

Đột nhiên, từ phía sau có một bàn tay bay đến, chụp mạnh vào ót của Thập Nhị: "Đệ bớt nói chuyện vô nghĩa chút đi được không hả?"

Giọng nói của Thập Nhất cũng chẳng lạnh băng như mọi lần, chắc là vì người trước mặt là huynh đệ, nhưng mà Linh Hi lại thấy lòng mình thấy cảm kích, ngẩng mặt lên nhìn hắn, lộ ra một nụ cười. Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, lại lập tức nhìn Thập Nhị: "Trong đại điện vẫn còn vài tấu sớ đó, đệ dùng cơm xong thì nên đi đến đó chú ý một chút"

Nghe vậy, Thập Nhị liền dở tính trẻ con, lớn tiếng nói: "Huynh đúng là chẳng có lương tâm, bản thân không đi làm, lại còn muốn giao hết cho đệ!"

Thập Nhất lại chẳng thèm để ý đến hắn, trong lòng Linh Hi chỉ cảm thấy buồn cười, hơi ngước lên nhìn Thập Nhị một chút, trong ánh mắt hiện lên tia cổ vũ.

Thập Nhị tiếp nhận ánh mắt rồi lùi về sau, lại cúi đầu, dùng giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Thập Nhất có thể nghe thấy, nói: "Tướng công của tẩu lúc nào cũng vô lương tâm thế đó, Thập Nhất tẩu, tẩu phải cẩn thận đó"

Vô lương tâm sao? Chân mày Linh Hi tỏ vẻ khó hiểu, nở nụ cười.

Tức khắc sau, Thập Nhất lại nổi trận lôi đình, đứng lên kéo tay Thập Nhị, Thập Nhị đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, chỉ vào phía hông trống lổng của hắn cất giọng thật to: "Hoàng Phủ Thanh Dung, bảo kiếm hôm qua Thất ca tặng cho huynh đâu rồi? Đệ chỉ biết huynh vô lương tâm, nhưng những vật tốt nhất đều giữ lại cho huynh, huynh xem huynh đi, làm mất rồi chứ gì? Đệ sẽ đi nói với Thất ca ngay, để xem huynh ấy còn tặng gì cho huynh nữa không!"

Bảo kiếm! Trong lòng Linh Hi chấn động, cũng quay đầu nhìn về phía hông hắn, lại ngẩng đầu nhìn thần sắc hắn.

Sắc mặt Thập Nhất không chút gợn sóng sợ hãi, cười khẩy một tiếng: "Vào cung mừng sinh thần của Dung phi, thì mang kiếm gì, trong đầu đệ đang nghĩ gì thế hả?"

Thập Nhị bất mãn đẩy tay hắn ra, rồi ngồi xuống.

Thập Nhất cũng lười so đo với hắn, cũng ngồi xuống luôn.

Ánh mắt Linh Hi chẳng hề di chuyển, chỉ kinh ngạc chăm chú dừng trên mặt hắn, giống như không thể nhìn ra được bất kỳ điều gì.

Nếu người đêm qua là hắn, nếu là hắn... Cảm giác trong lòng nàng không nói rõ đó là gì nữa, chỉ cảm thấy một trận kinh hoàng, nhưng bởi vì không khẳng định được, nên mạnh mẽ áp chế cảm giác rung động kia xuống.

Rốt cuộc Thập Nhất nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến đáy lòng Linh Hi giật mình, nên quay đầu tránh đi, rồi cúi xuống dùng bữa, nhưng bởi vì cơn đau trên tay, đau đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh đầy trán.

Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, vẫn bất động thanh sắc như cũ.

Lúc rời cung hồi phủ, Thập Nhất không dùng ngựa, trước cửa cung thì có hai cỗ xe ngựa, Thập Nhất đi lên cỗ xe phía trước, lập tức có người vén mành cho Linh Hi ở cỗ xe còn lại. Linh Hi ngập ngừng, cắn răng một lúc lại đi về phía xe ngựa của Thập Nhất.

"Thập Nhất gia, ta có thể ngồi chung với người không?" Linh Hi cười hỏi, cũng đã bước vào trong xe.

Thập Nhất cũng không nhìn nàng, chỉ thản nhiên phân phó một tiếng: "Khởi hành"

Trong lòng Linh Hi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đối diện hắn, rồi nhân tiện mở lời nói: "Đêm qua Thập Nhất gia ngủ ngon giấc không?"

"Ngon" Ánh mắt hắn vẫn khăng khăng dừng nơi cửa sổ, xuyên qua chiếc rèm mỏng nhìn ra bên ngoài.

Linh Hi dừng một chút, vừa cười vừa nói: "Lúc trước nghe Thập Nhị gia nhắc đến bảo kiếm của Thập Nhất gia, thật ra, hôm qua ta ở trong phủ nhặt được một thanh kiếm, nhưng nhìn rất quý giá, chắc không phải là của Thập Nhất gia chứ?"

Thập Nhất lạnh lùng nở nụ cười, nhưng không đáp lời.

Linh Hi biết hỏi như vậy, nhất định sẽ không hỏi được gì, nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Ta nhớ rõ là Thập Nhất gia không thích ăn đồ ngọt lắm, sau này ta sẽ lại đi tìm sư phó học điểm tâm nhé, rất thanh đạm và sảng khoái, chi bằng tìm lúc nào đó để Thập Nhất gia nếm thử được chứ?"

"Trong phủ, đầu bếp không ít vậy đâu, không phiền Vương phi động tay vào" Thập Nhất thản nhiên đáp lại một câu.

Linh Hi lại dừng một chút, đơn giản tất cả, không vòng vo: "Lần này Thập Nhất gia đi Đại Sở, là để gặp ai vậy?"

Ánh mắt không gợn sóng của hắn rốt cuộ cũng hiện lên một chút khác thường, nâng mắt nhìn nàng: "Cái gì?"

Linh Hi cắn răng cười lạnh một tiếng: "Nếu không gặp ai, thì người bị chuyện gì kích động vậy, sau này Thập Nhất, sao lại có thể dùng nha phiến nữa chứ? Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng tuyệt đối không tin tưởng những lời đồn về Thập Nhất gia, đương nhiên là một người chỉ biết trốn tránh hiện thức, còn mình thì trốn trong cảnh mê ly, là một người vô dụng!"

Thập Nhất nhìn nàng thật chăm chú, bỗng nhiên, nâng chân lên, đá mạnh vào vách tường xe bên cạnh nàng, chỉ chốc lát, toàn bộ toa xe đều kinh động. Suýt chút nữa Linh Hi đã ngã xuống, lại chỉ nghe tiếng cười lạnh đến tột cùng của hắn truyền đến: "Ta chính là một người vô dụng vậy đấy, cho nên, cũng không dám phiền Vương phi lại lo lắng cho ta nhiều quá làm gì!"

*****

Từ sau ngày hôm ấy, quan hệ giữa Linh Hi và Thập Nhất lúc đó, lại trở về như lúc ban đầu, nhưng ban đầu cũng chưa từng lạnh lùng như thế này. Linh Hi cảm thấy Thúy Trúc nói rất đúng, rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có nàng là người thân thiện, nên quan hệ của bọn họ trong lúc đó có lẽ vốn chưa từng tốn tại cái gọi là chuyển biến tốt. Rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là con gái của Hộ Quốc công, lần trước bị hắn nói tàn nhẫn đến vậy, chung quy cũng do tính tình của bản thân, nên từ lúc đó về sau, không lần nào xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Tuy rằng, mỗi khi nửa đêm thức giấc, nàng luôn bất giác lo lắng, hắn có thể lại đến Trục Nguyệt lâu không, lại dùng thứ thuốc đó nữa hay không.

Ngày tiếp theo, nàng bắt đầu cố ý không xuất hiện trước mặt hắn, Tần Minh cầm đến một thanh chủy thủ đến khuôn viên của Linh Hi, nói những lời tốt đẹp, đường hoàng, nhưng ý tứ chẳng qua là muốn dùng thanh chủy thủ này, đổi lấy bảo kiếm mà Linh Hi đang giữ.

Mà từ lúc đó, Linh Hi cuối cùng cũng khẳng định suy đoán của bản thân --- thanh kiếm kia quả nhiên là của hắn! Nói cách khác, người tối hôm đó rõ ràng đi theo mình, lại trơ mắt nhìn nàng bị thương, rồi để tự nàng đối phó với hai tên lính kia. Linh Hi không nhịn được mà suy nghĩ tiếp, nếu khi đó, nàng bị bọn người kia giết chết, chỉ e hắn cũng sẽ không ra mặt cứu giúp. Mà ngày sinh thần của Dung pho, hắn cũng biết tay nàng bị thương, cũng không làm gì khác, mà chỉ muốn chê cười sự lúng túng của nàng.

Có thể nghĩ đến đây, cuối cùng không nhịn được, lần đầu tiên tự cười nhạo mình là đồ ngu dốt. Xoay người vào phòng, lấy thanh kiếm kia ra lần nữa, giao cho Tần Minh. Mà chủy thủ trong tay hắn, Linh Hi lại chưa lần nào thèm liếc mắt đến. Bởi vì theo lời phân phó của Thập Nhất, Tần Minh y lời thực hiện để chủy thủ ở lại, còn mình thì mang kiếm về phục mệnh.

Thúy Trúc thấy ánh mắt Linh Hi ảm đạm, không nhịn được bèn cầm chủy thủ lên đưa qua đưa lại trước mắt Linh Hi: "Tiểu thư ơi, cái chuôi của thanh chủy thủ này đúng là bảo vật đó, người nhìn bảo thạch được khảm trên vỏ xem, không biết một viên đáng giá bao nhiêu nhỉ? Tiểu thư, nếu người đã không cần, vậy thì tặng cho em, được không?"

Cuối cùng Linh Hi cũng giương mắt lên nhìn chủy thủ một chút, lấy nó từ tay Thúy Trúc, chỉ thấy tay nghề của thợ làm quả thật rất tinh tế, lưỡi dao cũng sáng bóng và sắc bén, đúng là bảo vật hiếm có. Chỉ tiếc là, trong mắt hắn, quý hiếm như vậy thì sao chứ, chẳng qua cũng là một món hàng bình thường mà thôi.

Quả thật, xem xong, Linh Hi quẳng thanh chủy thủ qua một bên, Thúy Trúc thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, nhưng mặt khác lại nhặt chủy thủ kia lên phủi cho sạch.

Đã nhiều ngày kể từ sự kiện lần đó, Linh Hi không gặp lại Thập Nhất nữa, vết thương trên tay cũng đã bình phục, mỗi ngày đều dẫn theo nha hoàn vào vườn múa đao luyện kiếm, không như trước, dáng vẻ nàng lúc này là vui mừng và tự đắc.

Không ngờ đến những hành động như thế, lại truyền khắp toàn bộ Nghị Thân vương phủ, mỗi ngày nàng ra vườn cũng đã thu hút một đám nha hoàn, lén lút nhìn vị Vương phi này luyện kiếm. Có một ngày, một nha hoàn lá gan cũng khá lớn, lúc nàng luyện kiếm, lại đơn giản đứng ngay giữa vườn, thậm chí còn dũng cảm thỉnh giáo nàng, ra vẻ nóng lòng muốn thử lắm.

Ngày qua ngày cũng chẳng thú vị nữa, Linh Hi bèn chọn một ít nha hoàn có tư chất, rồi dạy cho họ Lưu Vân kiếm pháp của mình, chỉ cần luyện tập tốt, thì mọi người đều có thưởng.

Cứ như thế, toàn bộ trong Nghị Thân vương phủ, hầu như khắp nơi đều có thể thấy nha hoàn đang múa Lưu Vân kiếm pháp.

Gần một tháng sau Thập Nhất trở về, mới phát hiện trong khu vực của mình lại có người học luyện kiếm.

Một ngày, công việc trong cung không nhiều, hắn hồi phủ sớm, vào viện, lại phát hiện đại nha hoàn Sở Vân ở viện của mình đang dẫn theo vài tiểu nha hoàn đến khu đất trống dùng nhánh cây luyện kiếm, mỗi chiêu mỗi thức, đều có kỹ thuật rõ ràng, nhìn kỹ lại thì, hóa ra là Lưu Vân kiếm pháp, trong lòng không nhịn được liền có chút khó tin.

Sở Vân không nghĩ hắn về phủ sớm như vậy, nhất thời đành ra hiệu cho bọn nha hoàn ném nhánh cây đi, nhìn hắn cười ngượng ngùng: "Thập Nhất gia"

Sở Vân đã theo hắn nhiều năm, cũng có thể xem là người thân cận nhất của hắn, Thập Nhất không khỏi cười nhẹ: "Bao lâu nay ta không biết trong phủ lại có nhiều anh tài thế này nhỉ?"

Sở Vân bước lên nhận lấy áo choàng hắn cởi ra, mặt hơi phiếm hồng, nói: "Thập Nhất gia sao lại chê cười bọn nô tỳ chứ? Bọn nô tỳ chẳng qua chỉ theo Vương phi học cho vui mà thôi."

"Sao?" Hóa ra là nàng. Thập Nhất thản nhiên nhướng mày: "Luyện chơi, vậy mà các ngươi cũng dốc hết sức như vậy ư?"

Sở Vân "phì" cười một tiếng: "Đúng là không thể gạt được Thập Nhất gia. Vương phi nói, nếu ai luyện tốt, sẽ có thưởng lớn đó ạ"

Thập Nhất cười lạnh một tiếng: "Vậy chắc là ngày thường ta bạc đãi ngươi lắm, nên muốn viện cớ này để xin ban thưởng à?"

Sở Vân thấy sắc mặt hắn không có gì là không vui, nên thè lưỡi: "Thân là nô tỳ, bọn nô tỳ chẳng qua cũng chỉ muốn được thưởng chút ít thôi, Thập Nhất sao lại khiến bọn nô tỳ khó xử làm gì chứ?"

Nhất thời, Thập Nhất cũng thấy mình có phần hơi quá, quay đầu nhìn Sở Vân: "Có thật là ngươi chỉ muốn phần thưởng đó? Nhưng mà, so ra tư thế lúc nãy của ngươi, chỉ e khó mà lấy được phần thưởng."

Sở Vân lập tức hiểu ra được huyền cơ trong lời nói của hắn, bèn nói: "Không phải Thập Nhất gia muốn chỉ điểm cho nô tỳ chứ?"

Thập Nhất cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến, xoay người đi vào thư phòng. Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác thú vị.

Đến ngày nghiệm thu thành quả, thật ra Linh Hi đã dậy từ sớm, Thúy Trúc không nhịn được trêu nàng: "Tiểu thư à, người muốn tìm niềm vui cho mình, đem Lưu Vân kiếm pháp của lão gia truyền dạy khắp nơi, còn muốn ban thưởng nữa, người lấy gì để thưởng cho mọi người đây?"

Thật ra Linh Hi làm vẻ chẳng thèm để ý, nghĩ một chút, nói: "Lấy thanh chủy thủ lần trước đến, ai thắng, thì thưởng cho người đó"

Nghe vậy, Thúy Trúc suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình: "Không phải là thanh chủy thủ Thập Nhất gia ban tặng đấy chứ ạ?"

Linh Hi hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, Thúy Trúc bĩu môi, không nói gì nữa.

Toàn thể nha hoàn đều là học cho vui thôi, dù sao cũng chưa từng được học trọn vẹn gì cả, lại chẳng có võ công cơ bạn, có thể múa vui như vậy, Linh Hi cũng có phần khó hiểu, chỉ là không nhịn được mà có chút do dự, không biết nên tặng chủy thủ kia cho ai.

Trong lúc đang cân nhắc, đã thấy nha hoàn tên Sở Vân đứng dậy, nghiêm trang ôm quyền nói với Linh Hi: "Nô tỳ xin Vương phi chỉ bảo thêm" Vừa dứt lời, nhánh cây đã bắt đầu chuyển động, mỗi chiêu mỗi thức đều như thật, hơn nữa lại hoàn toàn chuẩn xác, chỉ có điều là vẫn có một chút không nhuần nhuyễn, thế mà lại không sai chút nào!

Nhất thời tinh thần Linh Hi liền tỉnh táo, khí thế bừng bừng, nhường, nhường đến lúc không thể nhịn được nữa bèn xuất chiêu đánh trả, cầm lấy một nhánh cây khác, cùng Sở Vân tranh tài.

Nhưng dù sao nàng cũng đã luyện võ, còn Sở Vân chẳng qua chỉ mới học sơ sơ, làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ, vì thế, mặc dù Linh Hi đã nhường gần hết các chiêu, Sở Vân cũng sẽ rất nhanh mà bại trận thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)