Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 116

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 116
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Và tiểu Lữ cũng bị Linh Hi thuyết phục thành công, lúc bị đưa đến lều của chủ soái, đối mặt với sắc mặt không mấy tốt lắm của Thập Nhất gia, không nhịn được trở nên nơm nớp lo sợ, cất giọng run run thỉnh an.

Thập Nhất nhìn hắn một lúc, đôi lông mày nhíu chặt lúc này rốt cuộc cũng thả lỏng, chỉ vào đĩa điểm tâm trước mặt: "Đây là do ngươi làm?"

Tiểu Lữ càng lúc càng trở nên sợ hãi, do dự một lúc lâu, lại lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, rồi rốt cuộc mới miễn cưỡng gật đầu: "Bẩm Thập Nhất gia, đúng vậy ạ."

Thập Nhất lại trầm mặc trong giây lát, rồi thản nhiên nói: "Làm ngon đấy, có thưởng."

Tiểu Lữ vốn nghĩ sẽ bị trách phạt nặng, bỗng chốc vui mừng đến mức cả người vô lực: "Tạ Thập Nhất gia ban thưởng, tạ Thập Nhất gia."

Hắn vô cùng mừng rỡ từ lều của Thập Nhất đia ra, lập tức bị Linh Hi kéo qua một bên: "Thế nào thế nào? Ngài nói những gì?"

Tiểu Lữ cười 'ha ha' hai tiếng: "Ngươi đoán quả không sai, Thập Nhất gia nói món đó ngon lắm, nên ban thưởng."

Nghe vậy, trong lòng Linh Hi càng lúc càng rối, cũng không rõ là cảm giác gì, đột nhiên nghe tiểu Lữ hỏi: "Chuyện tốt như vậy, vì sao ngươi lại đẩy hết cho ta?" Linh Hi lập tức ngượng ngùng nở nụ cười: "Ta thấy cũng không phải là chuyện to tát gì, ta sợ thấy được Thập Nhất gia thì sẽ ngất xỉu đó!"

Tiểu Lữ không thấy đúng chút nào đành bĩu môi, xoay người đi ra, vừa đi được hai bước, lại quay đầu lại nói: "Này, ta thấy ngươi mỗi ngày đều ở kế bên nhìn ta chuẩn bị rượu và thức ăn chính là muốn tranh thủ học lởm đúng không? Thật ra sau này ta có thể dạy cho ngươi."

"Thật sao?" Linh Hi lập tức vừa vui mừng, lại nghĩ đến việc sau này hắn có thể ăn những món do chính tay mình làm, nàng liền không giấu được ý cười ngập tràn trên mặt.

Chiến sự lấy lại phần đất bị mất tiến hành cực kỳ thuận lợi, hầu như có thể nói là bách chiến bách thắng. Mỗi ngày Linh Hi đều dựng thẳng tai nghe nội dung trò chuyện của các tướng sĩ, nói về Thập Nhất thì toàn là khen ngợi, thái độ mọi người đối với Thập Nhất gia không chỉ là sùng kính, chỉ thiếu mỗi việc tôn hắn làm thần linh. Linh Hi nghe xong, rồi so với những lời nói mình nghe được lại càng thêm hưng phấn.

Còn việc nàng theo tiểu Lữ học trù nghệ, cũng tiến bộ thần tốc, chỉ vài ngày thôi, đã làm được một mâm rượu và thức ăn y đúc, lại bắt đầu năn nỉ tiểu Lữ đem những món đó vào lều chủ soái, đưa cho Thập Nhất gia nếm thử tay nghề của nàng.

Không ngờ tiểu Lữ lại làm ra vẻ mặt đau khổ nói: "Gần đây, khẩu vị của Thập Nhất gia không tốt lắm, đưa món nào lên dù ngài chưa ăn được mấy đũa thì cũng bảo đem xuống."

Nghe vậy, Linh Hi lập tức lại trở nên lo lắng, nhớ đến nhiều ngày qua dõi theo hắn từ xa, dường như là gầy đi một ít, vội hỏi: "Vậy phải làm thế nào đây?"

Tiểu Lữ nhún vai: "Trong quân ngũ cũng không có món nào ngon có thể đưa lên Thập Nhất gia để thay đổi khẩu vị, ta còn ngồi đây buồn rầu à!"

Linh Hi nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Quả tre núi! Không biết lân cận trên núi có cây tre nào không, nếu có, thì thật ra có thể hái một ít trái cây, cho vào điểm tâm của Thập Nhất gia, như vậy là có thể khai vị được rồi!"

Sau khi tiểu Lữ và nàng gỡ rối xong, hắn thường ra chiều suy nghĩ như 'chỉ huy' rồi phân công nàng đi làm việc, nghe nàng nói, mặt mày hắn hớn hở: "Ý kiến hay, chiều này, ngươi phải lên núi tìm thử, tốt nhất là có thể mang về nhiều trái một chút."

Đến buổi chiều, quả nhiên Linh Hi liền ra khỏi doanh trại, đi về phía mấy vùng lân cận trên núi để tìm xem có cây tre núi nào ở đây không. Từ trước nàng cũng không phải là người yếu đuối, nhưng cứ đi như vậy tìm hết núi đồi, thì vẫn không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, kết quả là lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn không tìm được, còn bản thân thì thở hồng hộc.

Nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc.

"Đi hết qua khe núi này, nếu không tìm được thì mai tìm tiếp." Nàng tự nói với bản thân như thế, liền đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.

Kết quả là, không ngờ lại tìm được hai cây tre núi ở cạnh khe núi kia! Cuối cùng, Linh Hi bất chấp cả mệt mỏi, bước đến cao hứng phấn chấn hái vài trái, lòng ngập tràn sự mãn nguyện nghĩ đến dáng vẻ khi khẩu vị của hắn chuyển biến tốt, nhưng sau khi hái xong, mới phát hiện trời đã tối rồi.

Ban đêm đường núi rất khó đi, trên núi, ánh trăng bị rừng cây rậm rạp che khuất, hơn nữa ngoại trừ ánh đèn đuốc cự kỳ xa từ doanh trại hắt đến, trước mặt Linh Hi vốn dĩ là một màn đêm tối, chỉ có thể bước đi lung tung về hướng quân doanh, có vài lần suýt chút nữa đã trượt ngã, lại có nhiều lúc không cẩn thận thì đụng vào một thân cây.

Đến khi nàng lảo đảo nghiêng ngã xuống núi, trên người trên mặt đã sớm thê thảm vô cùng. Quân phục trên người bị cành cây quẹt trúng rách tóe ra, trên mặt cũng có vài chỗ trầy xước, nhưng nhìn thấy quân doanh phía trước còn cách không xa, Linh Hi bất chấp mọi thứ, chạy nhanh về phía đó.

Không ngờ, vừa chạy được vài bước, nàng lại hụt chân, Linh Hi chỉ cảm thấy cả người đều ngã nhào xuống, ngay sau đó tiếng "Ào ào" vang lên, nàng ngã xuống một cái hồ!

Đợi cho nàng chật vật để nổi lên, mới phát hiện bao quả tre núi của mình, phần lớn cũng đều rớt xuống hồ, không nhịn được có phần chán nản, những vẫn ngụp xuống nước, tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được gần hết số quả tre núi, xong xuôi, lại lần nữa ngoi lên mặt nước, còn chưa kịp lên bờ, đành ghé vào một bên thở mệt nhọc.

Nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó, nàng lại cảm giác có điều gì đó không thích hợp, cố gắng mở to đôi mắt nhìn lên bờ trước mặt, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt mình có một người! Trong lòng Linh Hi nhất thời kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn một lượt người đó, liền mông lung nhìn thấy thân ảnh mình ngày nhớ đêm mong!

Tuyệt đối là hắn! Mặc dù trong đêm tối, mặc dù nàng dùng hết sức lức cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng đó nhất định là hắn, nàng tuyệt đối không sai!

Linh Hi nhất thời sợ tới mức không dám hó hé tiếng nào, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ là --- trốn! Tuyệt đối không thể để hắn biết là nàng! Trong đầu vừa mới nghĩ như vậy, cả người nàng đã trầm xuống, lại lần nữa ngập trong nước.

Nhưng đột nhiên, một bàn tay to lại nhanh chóng nắm lấy ót nàng, sau đó, Linh Hi cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, lại bị hắn kéo từ dưới nước lên! Nàng kinh ngạc, ho một cái, đến khi thân thể tiếp xúc mạnh lên nền đất rắn chắc, sau đó không nhịn được lại ho lên.

Quả nhiên là nàng! Thập Nhất đứng trong bóng tối, nghe tiếng nàng ho khan, trong lòng đã hiểu rõ, trong giây lát lại chỉ cảm thấy tức giận, nắm chặt tay, lạnh lùng gọi tên nàng: "Tiết Linh Hi!"

Hắn lại biết là nàng! Linh Hi bị dọa, nhất thời ho càng thêm dữ dội, hồi lâu sau, rốt cuộc mới chậm rãi thở đều, nhưng toàn thân không nhịn được hơi mềm oặt, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người hắn, khó khăn nhoẻn miệng cười: "Thập Nhất gia."

*****

Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ mặt hắn, càng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại chỉ thấy hắn trầm mặc rất lâu, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, vừa muốn nói điều gì đó, hắn lại dột nhiên xoay người đi về phía doanh trại!

Trong lòng Linh Hi hoảng hốt, nên đuổi theo sau, vừa chạy được vài bước, lại nhớ là chưa lấy túi quả tre núi, lại vòng lại vài bước, mò mẫm cái túi trên mặt đất, nhặt lên ôm vào ngực, nghĩ ngợi, sợ bản thân vừa mới rơi xuống nước đã để lộ ra gương mặt vốn có, lập tức lấy bùn đất bôi lên mặt vài lần, xong xuôi mới xoay người đuổi theo bước chân hắn.

Thập Nhất đi rất nhanh, cả quãng đường đi về quân doanh cũng chưa dừng lại nửa phút, cả người Linh Hi ướt đẫm, vẻ mặt mệt mỏi, ôm chặt túi quả tre núi trong lòng chạy chậm theo sau hắn: "Thập Nhất gia, người đi chậm một chút ----"

Trong quân doanh, nhóm binh lính gác đêm đều chứng kiến một màn mờ ám, ngay khi Thập Nhất bước vào lều chủ soái, còn Linh Hi bị chặn bên ngoài không thể đi vào. Trong lòng vẫn ôm chặt túi quả tre núi, thật ra là để che đậy thân mình --- bởi vì rơi xuống nước, vải thô vốn đã dính chặt lên người, nàng sợ bị người khác phát hiện thân nữ nhi, nên căn bản không dám buông lỏng.

Đứng bên ngoài lều của Thập Nhất ngập ngừng một lúc lâu, lại cũng không thấy có động tĩnh gì, Linh Hi thì lạnh run hắt hơi một cái, suy nghĩ giây lát, chung quy cảm thấy bản thân gây cho hắn thêm phiền toái, nên ôm quả tre núi về lều bếp.

Một đám nam nhân đang ngủ say, thường ngày nàng đều rất cẩn thận ngủ ở trong một góc tối, còn tiểu Lữ thì ngủ cách nàng không xa lắm, bởi vậy nàng đã tìm ra hắn rất nhanh, lay hắn tỉnh dậy, đem quả tre núi dí vào lòng hắn, cất giọng buồn bã nói: "Quả tre núi nè, có thể ăn sống, bây giờ huynh đi đưa cho Thập Nhất gia ăn đi."

Tiểu Lữ vốn mơ mơ màng màng, lại nghe nàng nhắc đến quả tre núi, tinh thần lập tức tỉnh táo: "Ngươi quả thật đã tìm được rồi à?" Nói xong, trong lòng mới thấy có điều gì đó không đúng, nói, "Ngươi làm sao vậy? Rơi xuống nước à?"

Không phải bị rơi xuống nước mà! Linh Hi căm giận nghĩ, rơi xuống thì cũng đành chịu thôi, vì sao còn để hắn phát hiện cơ chứ!

Đương nhiên tiểu Lữ sẽ không bỏ qua cơ hội lập công, nên cũng không ngủ nữa, vui mừng ôm quả tre núi đến lều của Thập Nhất.

Linh Hi ngồi một mình trong góc lều, trong lòng như một mảnh hỗn loạn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt trong đầu đã hiện lên rất nhiều những suy nghĩ, nhưng không có cái nào thực hiện được.

Tiểu Lữ nghe thông truyền, rất nhanh đã vào căn lều lớn của Thập Nhất, nhìn thấy Thập Nhất đang ngồi ở ghế chủ soái, sắc mặt có chút âm trầm, hẳn cũng không đáng sợ lắm, nên bước lên thỉnh an, cười nói: "Thập Nhất gia, gần đây khẩu vị của Thập Nhất gia không tốt, đây là tiểu nhân đi tìm quả tre núi về cho người, có thế giúp người thay đổi khẩu vị. Thập Nhất nên bảo trọng sức khỏe mới tốt ạ"

Thập Nhất nhìn thoáng qua chiếc túi trái cây đang nhiễu nước kia, lúc đó sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc nhìn tiểu Lữ: "Thứ này do ai tìm được?"

Tiểu Lữ đã lâu chưa thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời trở nên hoảng sợ, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cả người run lên nói: "Thập Nhất gia, món này là tiểu nhân sai ngươi đi hái về...."

Thập Nhất phiền chán đập mấy cái lên bàn: "Đi ra ngoài!"

Tiểu Lữ nghe thế, không ngừng chạy trối chết khỏi lều trại, nhưng vẫn sợ đến mức hai chân phát run.

Trong lều trại, Thập Nhất vẫn ngồi yên không nhúc nhích đằng kia, nhìn túi trái cây trước mặt, sắc mặt càng ngày càng trầm.

Ước chừng một nén nhang sau, phó tướng bên cạnh Thập Nhất đi đến trước lều bếp, gọi người bên trong dậy hết: "Trong lều các ngươi có ai họ Tiết không, Thập Nhất gia muốn gặp hắn."

Lúc đó, Linh Hi đang lui trong góc, nghe vậy, ngẩng đầu mạnh lên, trong lòng ý nghĩ đầu tiên vẫn là chạy trốn, sợ sẽ mang đến cho hắn thêm phiền toái. Nhưng mà Triệu Huy đã thấy nàng, sắc mặt không tốt nói: "Tiết Lâm, Thập Nhất gia muốn gặp ngươi, còn không mau đi?"

Linh Hi vẫn ôm chặt bản thân, không tình nguyện bước lên đây, Triều Huy vừa thấy dáng vẻ chật vật của nàng liền nhíu mày: "Rửa mặt trước đi."

Nghe vậy, Linh Hi không nhịn được liền tỏ vẻ khinh thường – rửa mặt, vì sao còn muốn nàng rửa sạch bùn trên mặt kia chứ?

Theo phó tướng của Thập Nhất đi vào trước sảnh lều, lần này, thủ vệ canh gác rốt cuộc không chặn nàng lại nữa. Linh Hi cẩn thận bước vào, nhất thời lều trại của chủ soái thật không giống như nàng nghĩ, mà lại cực kỳ ấm áp. Còn Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, cúi đầu nghiên cứu một bức bản đồ quân sự, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.

Linh Hi chỉ đứng ở đó, cũng không dám quấy rầy hắn, nhưng mà đứng hồi lâu, đúng là vẫn không thể chịu thêm được nữa, lại hắt hơi một cái.

Thập Nhất rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, mày nhanh chóng cau lại, chỉ vào một bộ quần áo binh linh bên cạnh, thấp giọng nói: "Thay bộ y phục này vào."

Đầu tiên Linh Hi ngẩn ra, sau đó trong lòng không thể ngăn được cảm giác vui vẻ, bước lên ôm bộ binh phục kia vào lòng.

Hóa ra phòng bên trong đã chuẩn bị nước ấm và khăn mặt sạch sẽ, trong lòng Linh Hi cảm động, thay đổi binh phục, rồi lấy nước gội đầu một chút, do dự chốc lát, vẫn không lau sạch bùn đất trên mặt, xong hết mới đi ra ngoài, thấy Thập Nhất vẫn ngồi ở đằng kia, lúc này mới mở lời: "Thập Nhất gia, ta không phải cố ý đem đến cho người thêm phiền toái đâu, người có thể vẫn làm như không biết ta có mặt ở đây là được."

Thập Nhất hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn nàng, lại lập tức lại cau mày: "Lau cho sạch mặt đi."

Linh Hi cắn môi, xấu hổ cười nói: "Vậy, nơi này của Thập Nhất gia có lọ nghẹ không?"

Thập Nhất không nhịn được day day huyết thái dương, Linh Hi thấy sắc mặt hắn thật sự rất khó coi, rốt cuộc đành đi vào trong cầm khăn lau sạch mặt, lại cảm thấy đau, thế mới nhớ là mặt mình đập mạnh vào cây nên bị trầy da.

Bởi vậy lúc nàng lần nữa xuất hiện trước mặt Thập Nhất, vẻ mặt vẫn chật vật như cũ, chỉ là lần này không còn là bùn đất nữa, mà là vết thương.

Sắc mặt Thập Nhất so với khi nãy mà nói, thì giờ càng thêm khó coi hơn vài phần, dừng một lát, mới đè nén lửa giận trong lòng, thản nhiên nói: "Đi vào trong nghỉ ngơi, ngày mai ta phái người đưa cô hồi kinh."

"Ta không đi" Linh Hi lập tức mở miệng nói, "Ta không về đâu, ta nán lại trong quân đội cũng được mà." Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp hắn, nàng sẽ vẫn ở lại đến ngày đại quân khải hoàn luôn ấy chứ.

Thập Nhất cười lạnh một tiếng: "Ở lại cũng được? Ta không biết là thiên kim của Hộ Quốc công, ở giữa một đám nam nhân cũng có thể như cá gặp nước đến vậy."

Sao Linh Hi lại không nghe ra ý tứ trong lời hắn nói chứ, lập tức cắn răng nói: "Chuyện này không cần người quan tâm, dù sao người cứ coi như hôm nay chưa từng thấy ta, không phải là được rồi sao?"

"Không cần ta quan tâm?" Thập Nhất thản nhiên quét mắt nhìn nàng, "Cô cũng biết, nữ tữ lẫn vào quân doanh, là tội chết."

*****

"Thập Nhất gia!" Linh Hi rốt cuộc không nhịn được nữa bước lên, một tay chống lên án thư phía trước hắn, "Không ai biết ta là nữ tử cả, nếu Thập Nhất người hôm nay không phải tình cờ gặp được ta, cũng chưa chắc gì biết ta đang ở đây, không đúng sao?"

Thập Nhất thản nhiên nở nụ cười một tiếng, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.

Linh Hi thấy sự ấm áp trong mắt hắn dần mất đi, nên lòng nàng cũng trầm theo: "Ta cũng không hề đem đến phiền toái cho người, không phải sao?"

"Cô cho là vậy sao?" Hắn lạnh lùng đáp lại một câu, đứng dậy, không hề nhìn nàng, mà nhanh chóng đi ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Linh Hi lại đau đớn đến tột cùng, nhìn thấy hắn đi đến giữa lều trại, còn liều lĩnh chạy đến ôm lấy hắn.

Thân mình Thập Nhất cứng đờ, dừng chân tại chỗ.

Cánh tay của Linh Hi vòng ngay eo hắn, để mặt vùi vào lồng ngực hắn, cắn chặt răng, lớn tiếng nói: "Nếu ta có đem đến phiền toái cho chàng, xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà, ta có thể cam đoan về sau sẽ không thế nữa, ta sẽ không xuất hiện trước mặt chàng nữa, giống như ta không có mặt ở đây vậy, chàng đừng đưa ta về, có thể chứ?"

Gương mặt Thập Nhất hơi giãn ra, sau đó khóe miệng hiện lên ý cười châm chọc, nhẫn tâm gỡ cánh tay bên hông mình ra, lạnh lùng nói: "Không thể."

Linh Hi bị hắn đẩy ra, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, nhưng cũng phục hồi lại tinh thần, còn không nhịn được mà cười tự giễu mình. Thái độ của hắn như vậy, vốn đã nằm trong dự kiến của nàng, cần gì phải thương tâm, thất vọng làm gì chứ? Hít thật sâu một hơi, nàng gật đầu: "Được, ta đi."

Thập Nhất đã đi đến trước cửa, nghe câu nói của nàng, mới vòng lại, cố ý dời tầm mắt tránh những vết thương nực cười trên mặt nàng, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy, tối nay cô nghỉ ngơi ngay tại đây luôn, chờ đến sáng mai lên đường."

"Này!" Đột nhiên Linh Hi lại lên tiếng, hạ tầm mắt nói: "Quả tre núi này có thể ăn khai vị, chàng thường xuyên phải dẫn binh, không thể để mất khẩu vị được, nên bảo trọng thân thể."

Mi tâm Thập Nhất hơi động một chút, đáp lời, rồi đi ra khỏi lều trại.

Toàn bộ lều trại của chủ soái bỗng chốc chỉ còn lại một mình nàng, Linh Hi ngồi vào chỗ khi nãy hắn đã ngồi, nhìn bản đồ hắn đánh dấu, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên hít thật sâu một hơi, hơi gượng cười ảm đạm.

Thanh Dung, nếu đây là khoảng cách gần nhất của ta trong lòng chàng, vậy thì, ta thật sự không biết bản thân phải làm gì cho đúng đây.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Thập Nhất trở lại lều của mình, cũng đã không thấy bóng dáng của Linh Hi đâu cả.

Việc này hắn đã sớm đoán được kết quả, cho nên, thật ra hắn cũng đã phái người đi bên nàng, nếu nàng rời đi, nhất định có người hộ tống.

Chậm rãi ngồi xuống trở lại chủ vị, hơi ngửa đầu nghỉ ngơi, nhắm mắt hồi lâu, lòng lại không an tĩnh được. Túi quả tre núi kia, nằm trên thư án, đã được rửa qua, đặt trên một chiếc đĩa sạch sẽ, hắn cố ý không để ý đến, nhưng nó lại luôn nhanh chóng tiến vào tầm mắt hắn.

Nhìn đến loại trái cây kia, trong đầu hắn bất giác hiện lên gương mặt bị thương của nàng, rũ bỏ không được. Rốt cuộc, hắn bực bội đứng lên: "Người đâu, truyền Lí Từ Trương - ba vị tướng quân, đến giúp ta quan sát địa hình."

Hắn vừa đi, thì đi suốt một ngày, đến trời tối hẳn mới trở về quân doanh, hắn còn giữ vài người lại trong lều dùng bữa tối, sau đó tiến hành thảo luận chiến thuật mới, xong xuôi mới cho mấy người đó rời đi.

Không nghĩ đến bọn họ vừa rời đi không lâu, thì lập tức có thám tử bước vào lều, nhìn dáng vẻ kia không biết đã đợi bên ngoài bao lâu, hẳn là ngại mấy vị tướng quân bên trong thương nghị quân tình, nên không dám vào.

"Bẩm Thập Nhất gia, trên đường trở về kinh thành hơn năm mươi lý phát hiện ba xác chết, trong đó có hai người là huynh đệ của chúng ta, còn cái xác còn lại có thân người khỏe mạnh, thoạt nhìn chắc là ngoại bang. Mà hai huynh đệ ka, hình như là thuộc hạ của Thập Nhất gia."

Thập Nhất vốn đang cau mày nghe hắn bẩm báo, khi nghe câu cuối cùng, sắc mặt lập tức đại biến, tức khắc đứng dậy: "Cái gì?"

Thuộc hạ của hắn, toàn bộ đều ở đây, duy chỉ thiếu hai người hôm qua phái đi theo cạnh nàng thôi!

Thảm tử kia vẫn cúi đầu nói: "Bẩm Thập Nhất gia, là thuộc hạ của Thập Nhất gia, tiểu nhân dám khẳng định." Dừng một chút, hắn vừa nghĩ đến điều gì, từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo, dâng lên Thập Nhất, "Đây là thanh chủy thủ đã giết chết tên ngoại bang kia, xin Thập Nhất gia xem xét."

Thập Nhát chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, lập tức vươn tay đoạt lấy thanh chủy thủ kia lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi, không kịp nghĩ gì nhiều, đã mạnh mẽ chạy ra khỏi lều: "Người đâu, chuẩn bị ngựa!"

Giờ phút này đã là đêm khuya, hắn tự mình dẫn theo một đội nhân mã, thắp đuốc vội vàng chạy về hướng kinh thành. Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc, đúng như lời thám tử báo, quả nhiên trên đường có ba xác chết nằm ngổn ngang, nhưng có hai người thân mặc binh phục của Bắc Mạc, chính là hai người hắn phái đi bảo vệ Linh Hi!

Chỉ một thoáng, mặc dù dưới ánh sáng chiếu từ đuốc, sắc mặt hắn cũng đã trở nên trắng bệch, giọng nói trầm thấp nói: "Chia nhau ra, truy tìm xung quanh, xem còn người nào khả nghi, thì dẫn đến gặp ta."

Cả đội nhân mã lập tức tản ra khắp nơi, tìm kiếm dấu vết còn sót lại. Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, chỉ cảm thấy chuyện cũ dần dần nổi lên trong lòng. Cảnh tưởng Mẫu Đơn gặp nạn, toàn bộ đều xuất hiện trước mặt hắn, rõ ràng như mực, như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Tim hắn trở nên đau đớn, hắn vươn tay, gắt gao đè lên chỗ ngực trái --- có phải, hắn, Hoàng Phủ Thanh Dung, cuộc đời này nhất định làm kẻ cô đơn, phàm là nữ tử có ràng buộc với hắn, tất cả đều gặp bất trắc không chứ?

"Chàng đừng đưa ta về, có thể chứ?" Không biết là giọng nói của ai, quanh quẩn trong đầu óc hắn, nhưng lại khiến người ta đau như vậy!

Gió đêm thổi phất phơ, thổi trúng thần trí hoảng hốt của hắn, theo hướng gió thổi, hắn vô thức bước về phía trước.

Hóa ra là gió, là gió từ lân cận chỗ đoạn đồi này thổi đến. Trên đồi, vừa hay có ánh trăng, nương theo ánh sáng từ mặt trăng, hắn có thể thấy rõ ràng, vách đá kia, lại có người nằm!

Chỉ một thoáng Thập Nhất giật mình, tỉnh táo lại, đi nhanh đến, nhìn thấy nằm ở đó là một nữ tử, trong nháy mắt, cảm thấy hô hấp của mình đều ngưng trọng.

Chậm rãi bước lên, hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ mặt nàng: "Tiết Linh Hi?

Trên người, trên mặt nàng đều thật lạnh lẽo, thân mình nàng run nhè nhẹ, nghe giọng nói của hắn, động tác mở to mắt cực kỳ gian nan. Dường như là dùng sức rất nhiều, rốt cuộc nàng thấy mặt hắn, còn nở nụ cười, sau đó, lại khóc: "Thanh Dung, ta đã giết người --- "

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)