Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng - Chương 019

Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng
Hiện có 101 chương (chưa hoàn)
Chương 019
Giải cứu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-101 )

Siêu sale Lazada


Trời dần về đêm, không khí trong khu rừng bắt đầu hanh lại, giống như một đêm nào đấy năm trước, giữa không gian tịch mịch mà lạnh lẽo của màng đêm, trong ánh sáng nến đèn cầy tỏa ra màu vàng nhạt, con ngươi của Hà Tiêu khẽ chớp động mang một tia độc ác, nhìn về phía bóng dáng nhỏ màu trắng đang nằm trên ghế salong con ngươi ông ta sáng lên một tia sáng lạnh lùng tàn nhẫn.

Không phải nhóc con này là người mà Hoắc Minh Long rất thương yêu sao? Hôm nay kết cục một khi rơi vào tay ông ta, nhất định ông ta sẽ khiến cho cô nhóc sống không bằng chết.

Tám năm trước cuộc gặp gỡ đinh mệnh với gã đàn ông ấy dường như toàn bộ thế giới mà ông ta gây dựng vào thời điểm mở cái đĩa CD kia lên thì hoàn toàn đã sụp đổ. Trước lúc ấy, ông ta đã từng nghĩ phải chăng những thứ gì mà ông ta đang có, một người vợ mặc dù thân thể không trong sạch nhưng hết lòng yêu thương mình, một đứa con gái bé bỏng vừa tròn một tuổi đã bập bẹ gọi pa pa, cuộc sống ấy vốn điền viên hạnh phúc biết bao.

Nhưng trong Hắc đạo, mọi mơ mộng hão huyền ấy cũng chỉ tồn tại trong chốc lát, không phải như vậy sao? Ông ta tận mắt nhìn thấy chính người lão đại mà mình tin tưởng lại đang triền mien với người vợ mà mình vẫn yêu thương lâu nay, nhìn khuôn mặt nhiễm màu sắc dục đến ửng hồng, nhìn thân thể xích lõa dán chặc vào nhau và những âm thanh ám muội, chưa bao giờ ông ta lại cảm thấy nhục nhã như vậy, nhưng hơn hết là ông ta rõ ràng sự phản bội như thế nào. Tất cả mọi oán hận của một người đàn ông bị đội nón xanh như ông đều dồn hết sang người đàn ông thứ ba... Vâng không sai, người mà ông ta nhìn thấy trên màn hình kia có khuôn mặt của Hoắc Mạnh Hùng.

Nếu sau này, ông ta vẫn còn có thể sống và coi lại đoạn video đó một lần nữa, có lẽ ông ta đã không phạm phải sai lầm lớn như thế này. Sau ngày đó, ông ta ghẻ lạnh người phụ nữ mà ông ta thương yêu để rồi heo mòn theo tháng năm đến cùng cực thì người đó cũng ra đi... Nhưng không chỉ như vậy, điều trớ trêu hơn cả, chính là trên đoạn băng ghi hình kia ngày tháng năm lại rất trùng khớp với thời gian có Hà Doãn Doãn. Mà vì như vậy thì có nghĩ như thế nào, có bao nhiêu lí do gì đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể không tin rằng tiểu công chúa của mình phải hay không chẳng phải là con ruột...

Có một số chuyện sẽ được phơi bày trước khi người ta chết đi, để họ có thể trãi nghiệm cảm giác muốn trở lại quá khứ, nhưng ngay khi cái suy nghĩ ấy nó vừa bùng lên, làm tâm can người ta đau đớn đến kiệt quệ, thì một phút giây sau đó đón lấy họ chính là cái chết...

Sờ soạn con dao sắt vốn đã rỉ sét trong tay, Hà Tiêu biết những người trong tay Hoắc Minh Long có khả năng cứu người chết thành người sống như thế nào, những ngày qua, bên cạnh việc chiến đấu thì ông ta cũng đã cho người đi điều tra rõ ràng, không biết là vì cố tình hay vô ý mà người của ông ta rất dễ dàng biết được, Tề Mặc Hiên bác sĩ thiên tài của Tề gia lại là người thuộc Hoắc tộc... như vậy... chỉ còn cách để lại một số vết thương không bao giờ lành...

Bất chợt con đường rừng đột nhiên có tiếng náo động, cành lá đen sạm phất phơ trong gió nghe rõ từng tiếng rào rào xáo động, chim bay xào xạt tán loạn, mặt đất rung lên, nếu áp sát tai xuống đất có thể loáng thoáng nghe được âm thanh của động cơ, ánh sáng đèn xuyên qua màn đêm đang dần tiến về đây...

Vốn tâm trí còn đang chìm trong suy nghĩ, đôi mắt nhấm chặt, con ngươi Hà Tiêu chợt co rút lại, nhanh như vậy sao??? Trong mấy mươi năm sống trong hắc đạo, ông ta không thể không nhận ra được âm thanh này, huống hồ còn rất rõ ràng, mang con dao sắt vắt vào túi, cầm lấy khẩu súng lục, rồi lướt qua bóng dáng nhỏ của Tiểu Thiên, ôm cô nhóc lẻn theo cửa sau chạy đi...

Tiếng bước chân giẫm lên cỏ cây nghe loạt xoạt, ông ta không đoán nói đúng hơn là ông ta đinh ninh rằng chính gã đàn ông kia đã qua cầu rút ván mà thông báo cho Hoắc Minh Long trước, nếu ông ta đoán không nhằm, có không ít hơn năm mươi chiếc xe đang chạy vào khu rừng này, chắc người của Hoắc Minh Long đã bắt đầu lùng sục khắp nơi tìm căn nhà gỗ kia rồi. Rất nhanh thôi thì họ sẽ tìm được đến đến đó.

Trong đầu Hà Tiêu chỉ mơ hồ phỏng đoán gã đàn ông kia giờ hẳn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, còn công việc ông ta lúc này sẽ mang nhóc con đi càng xa và càng kéo dài nhiều thời gian càng tốt, nhằm thu hút sự chú ý của Hoắc Minh Long về một phía, phần còn lại chính là việc của ông ta. Bước chân của ông ta càng lúc càng nhanh chân hơn, vội vã hơn...

Phía sau người của Hoắc Minh Long quả nhiên đã tìm thấy căn nhà gỗ nhỏ đó. Nhưng bên trong trống rỗng không có mộ bóng người, điều duy nhất họ phát hiện là sáp đèn cầy vẫn còn nóng điều này chứng tỏ mới vừa tắt không lâu, trước khi rời khỏi ông ta đã thổi tắt đèn cầy vì ánh sáng như vậy rất dễ dàng bị phát hiện. Trong chiếc xe, Hoắc Minh Long không hề nhìn vào ngôi nhà mà nhìn sang phía lân cận, con ngươi lam khẽ híp lại một tia lạnh lẽo xẹt qua."Ở đó, tìm theo hướng đó." Rồi phân phó người lần theo vị trí đám cỏ bị vạch ra do ông ta rẽ đường đi vào sâu trong khu rừng.

Đến khi trời đà hừng sáng, Hà Tiêu sớm đã thấm mệt, ông ta cũng chẳng thể trụ được đâu liền để Tiểu Thiên lúc này thần trí cũng đã dần tỉnh lại, nhưng toàn thân vẫn vô lực tựa người vào một thân cây trong rừng ánh mắt he hé ra nhìn, con ngươi trong trẻo không nhuỗm bận lặng lẽ nhìn người đàn ông đang còn loay hoay nhìn đông nhìn tây sọ rằng người của Hoắc Minh Long sẽ đến ngay thôi. (Tác giả: * Nâng kính * Bạn nhỏ Tiểu Thiên chuẩn bị nha nha nha...)

Nhìn Hà Tiêu, nhóc con ngờ ngợ đã thấy qua ở đâu, kí ức đột nhiên chợt nhớ đến một ngày năm năm trước không phải đây là pa pa của cô nhóc có ý định giành Tiểu Tiểu của Tiểu Thiên đây sao? Chính là người này không sai."Hà thúc..." Nhóc con thều thào mở miệng, thành công đem lực chú ý của ông ta về phía mình. Liếm liếm môi khô khốc, Tiểu Thiên nhìn ông ta hỏi."Thúc dẫn con đi đâu vậy?" ánh mắt tinh khiết nhìn sâu vào mắt ông ta, sạch sẽ đến mức một người trên tay đã bị nhiễm máu tanh cũng cảm thấy một giây phút nào đấy thanh thản.

Trong giây lát, Hà Tiêu cảm thấy vô cùng bối rối, nhất là đôi con ngươi trong trẻo kia, làm ông ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy dường như mọi suy nghĩ trong đầu mình, mọi sự biến chuyển nơi đáy mắt đều bị phơi bày ra trước ánh sáng. Giống như nhìn thấu hết tất cả... "Ờ thúc dẫn con đi chơi đó mà..."

Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Tiểu Thiên, nhóc con mĩm cười, hỏi lại."Thúc ơi, thúc có dẫn chị xinh đẹp đi theo cùng không ạ?" Nhìn xung quanh, toàn cây cỏ rậm rạp, tiếng côn trùng kêu rôm rã, làm sao nhóc con tin là vị thúc thúc có vẻ hiền hậu này là đang dẫn cô nhóc đi chơi đây? Mà Tiểu Thiên với thúc ấy cũng đâu phải là quen biết nhau, không phải sao? Vậy nguyên nhân là gì? Không tìm ra được nguyên nhân nên Tiểu Thiên hỏi bâng quơ một câu như vậy, nhóc con có nhớ mang máng có một cô nhóc nữa lần trước đi cùng với thúc thúc này mà. Vậy dẫn trẻ con đi chơi thì không phải càng đông càng vui sao?

Bàn tay đặt bên con dao bên hông của ông ta run lên... Hà Doãn Doãn là miếng thịt mềm trong tâm ông ta, dẫu biết có thể cô nhóc kia chẳng phải là con của mình, nhưng mười mấy năm qua ông đối xử cũng không tệ. Mấy ngày qua kịch chiến e là... càng nghĩ đến càng không yên ổn, nhưng mà đó không phải là nghiệt thai là sự sỉ nhục của ông ta sao. Trong đầu đột nhiên có một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội, càng như vậy tay ông ta run càng lợi hại, vừa lúc ấy đột nhiên có một bàn tay nho nhỏ khẽ đặt lên trên bàn tay thô sạm." Sao thúc lại run như vậy? Lạnh lắm sao?" Nhóc con lo lắng hỏi." Như vậy sẽ không lạnh nữa." Rồi nắm chặc lấy tay ông ta như thể từ bàn tay nhỏ của mình truyền hơi ấm đến tay Hà Tiêu vậy.

Hơi ấm nhè nhẹ từ bàn tay Tiểu Thiên truyền đến một luồn cảm xúc ấm áp, khiến một kẻ lãnh tình như Hà Tiêu cũng chợt cảm thấy nao núng. Từng có một bàn tay nhỏ bé như vậy cũng từng đặt lên tay ông ta, cũng từng được ông ta nắm lấy trong tay, cũng từng được ông ta nâng niu như trân bảo chỉ là... "Không!!! Mày đừng tưởng mày giả nhân giả nghĩa vói tao thì tao sẽ tha cho mày." Hà Tiêu bất thình lình gạt phăng tay của Tiểu Thiên ra, khuôn mặt đỏ lên vì phẩn nộ.

Thân ảnh bé nhỏ trước mắt dường như mờ ảo và ông ta ngờ ngợ rằng đây là Hà Doãn Doãn. Biết bao năm qua, ngay cả người phụ nữ mà ông ta từng thương yêu cũng bị vùi dập, bị cô quạnh đến nỗi chính mình tự tìm đến cái chết, ông ta cũng không hề mảy may quan tâm đến. Nhưng Hà Doãn Doãn thì không, tình thương mà ông ta dành cho cô nhóc kia đôi khi còn lấn át luôn cả tình cảm mà ông ta dành cho người phụ nữ kia, mạnh mẽ tới mức suốt bao nhiêu năm qua, ông ta vẫn tự lừa chính mình rằng, đối xử tốt với Hà Doãn Doãn là vì một ngày nào đó có thể dung con nhóc này để thực hiện được mục đích của bản thân.

Nhưng có lẽ chính Hà Tiêu cũng không hề nhận ra, trước đến nay trong bất kỳ kế sách gì của mình, ngay cả việt biến Hà Doãn Doãn thành một món đồ vật để trả thù Hoắc Minh Long ông ta cũng không hề nghĩ đến. Hoặc đúng hơn là ông ta không muốn cô nhóc ấy nhúng tay vào sự nhơ bẩn của Hắc Đạo. Đôi khi chính ông ta mỗi đêm không ngủ cũng thường hay tự hỏi chính bản thân mình vì sao lại như vậy? Nhưng mỗi lần như thế hình ảnh kia lại hiện lên trong mắt ông ta... và cuối cùng chỉ còn lại sự oán hận ép ông ta đến cùng cực.

"Mày biết thứ gì làm tay tao ấm lên không?" Đột nhiên Hà Tiêu chộp lấy bàn tay nhỏ vô lực của Tiểu Thiên, con ngươi tóe lên tia tàn độc, trên đời này có một thứ vô cùng ấm áp nhưng là đại diện của sự chết choc là máu."Bây giờ tao sẽ rạch trên tay mày mấy đường máu chảy ra sẽ rất ấm." Vừa nói, con ngươi vừa long lên song sọc, đáy mắt lạnh nhạt mà nguy hiểm. Ông ta rút con dao sắt rỉ sét ra lia lia trước mặt Tiểu Thiên.

Đối với bất kì con thú săn mồi nào, bản năng luôn khiến cho con mồi bị động trong bất kì tình huống gì, đặc biệt vô cùng có khoái cảm đối với sự sợ sệt e dè mà con mồi biểu lộ trước mắt mình, càng như vậy thú tính trong người càng tăng cao. (Tác giả: --- mờ ám ---) Vào lúc này Hà Tiêu chẳng khác gì thú săn mồi, bản năng cho ông ta thấy phải khiến cho nhóc con sợ đến khóc thét, nhưng đáng tiếc đối mặt với lão chỉ là một khuôn mặt nhỏ không khóc không nháo, không có biểu tình gì hơn hết nhóc con lại...

"Thúc làm đi!" Nhóc con chìa cánh tay mỏng ra trước mặt Hà Tiêu, ngây ngô cười nói một câu như vậy.

Con ngươi ông ta trừng lớn, con dao sắt cùn trên tay dường như sức nặng ngàn cân, bàn tay nắm chặc dường như không thể cử động được, hơi thở bị kìm nén trong tích tắt. Đối mặt với ông ta là một khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười không có chút lực sát thương nào... thịch thịch... tim ông ta đập mạnh, hơi thở bị áp bức Hà Tiêu cảm thấy sức lực bản thân vừa bị rút trọn, từ bao giờ một con nhóc cũng có thể khiến ông ta cảm thấy áp lực cỡ này."Mày mày mày mày..." Một câu lấp bắp mãi không tròn.

Trong một bụi cỏ gần đó, có một con ngươi lam nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ của Tiểu Thiên, trong phút chốc khi nhóc con giơ tay ra, hiếm khi đôi mắt ấy lóe lên tia kinh ngạc, bóng dáng nhỏ hơi xơ xác, nếu nhìn kĩ có thể thấy môi hơi bị khô, trên chân có vài vết trầy xướt nhỏ hẳn là do tối ngày hôm qua bị Hà Tiêu ôm vào trong rừng không cẩn thận quẹt phải các cành lá, chỉ hận không thể ôm nhóc con về hảo hảo chăm sóc một phen.

Mày khẽ nhíu lại, bên cạnh Hoắc Minh Long, Lôi cũng bị kinh ngạc không nhỏ, đừng nói là một đứa trẻ 10 tuổi có thể mạnh dạng không chút sợ sệt đối mặt với tình huống này mà nói, Tiểu Thiên còn có cách ứng phó rất... Chỉ là vào lúc này Hà Tiêu đã phần nhiều đã sắp bị bức đến không khống chế được rồi, không cẩn thận chỉ sợ làm tổn hại đến Tiểu Thiên."Thiếu gia, chuyện này..."

Nhìn về phía Tiểu Thiên một lần, đột nhiên Hoắc Minh Long nhận được một ánh mắt an tâm ném đến. Nhóc con phát hiện ra bọn họ rồi sao? Mặc dù không biết là vô tình hay cố ý, trong một giây hai ánh mắt chạm nhau cậu có thể đọc được hai chữ 'Yên tâm' trong mắt Tiểu Thiên."Từ từ..." Cậu lựa chọn tin tưởng cô nhóc, huống hồ, đối với một kẻ vào lúc này đã bị đẩy đến đường cùng tâm lí không còn được bình thường như Hà Tiêu thì đối chọi trực tiếp không phải là phương án tốt.

Chỉ là có nhiều truyện người tính không bằng trời tính... Hoắc Minh Long vừa ra lệnh án binh bất động với Lôi thì phía con tin bên trong tại cậu lại bị động, chính là con gái của Hà Tiêu - Hà Doãn Doãn bị bắt đi nhằm làm điều kiện trao đổi với Tiểu Thiên.

"Ba ba..." Hà Doãn Doãn cất tiếng gọi, lúc nãy cô nhóc này nhân cơ hội ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hà Tiêu tranh thủ kéo cái khăn bịt miệng xuống, tay vẫn bị trói về phía sau nhưng chân thì không. Xong nhảy xuống đất và chạy về phía ông ta, đi được nửa đường thì bị Mị tóm lại, nhưng cô nhóc này kháng cự dữ dội không ngừng nhìn về phía Hà Tiêu." Ba ba cứu con... ba ba... mau buông ta ra... ba ba..."

Giọng nói này vừa cất lên, dây thần kinh trong đầu Hà Tiêu liền căng lên như dây đàn. Là nó... Xoay đầu nhìn lại thì phía sau lưng ông ta đã là một rừng người, mà trong đó người dẫn đầu là Hoắc Minh Long. Vào khoãng thời gian mà ông ta nói chuyện với Tiểu Thiên thì người của cậu đã sớm bao vây cả khu vực này lại rồi, một con ruồi cũng không thoát nổi.

"Ông hết đường rồi." Lôi cười nhạt nói.

Nấm tay của Hà Tiêu siết chặc. Nhìn về bộ dáng sợ sệt của Hà Doãn Doãn, tâm của ông ta mềm một mảng. Không phải trong tay còn có một con tin sao? Đoạn ông ta tóm lấy Tiểu Thiên, lấy khẩu súng lục kề sát vào thái dương cô nhóc vừa không ngừng lùi từng bước về sau.

" Các ngươi không được tới gần nếu không ta sẽ xử con nhóc này!!!"

Bên kia, Hà Doãn Doãn vừa sợ sệt nhìn về phía Mị, vừa nhìn về phía ba mình, đánh bạo cắn một cái thật mạnh vào cánh tay của Mị, rồi chạy ù về hướng Hà Tiêu. Trò này vốn đã cũ, chỉ là Mị vừa định động thì một giọng nói lạnh nhạt của phụ nữ cất lên." Đừng..." Lúc cô xoay đầu nhìn lại, thì sau lưng ngoài người của mình ra chẳng có ai... (Tác giả: Sợ chưa... ma đó... )

Sau đó...

" Đoàng..."

" Đoàng..."

Hai phát súng vang lên chênh nhau chưa đến một giây của hai khẩu súng khác nhau... sau đó là một khoãng lặng ngắt như tờ...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-101 )