Giải cứu (3)
← Ch.019 | Ch.021 → |
... Thịch................ thịch...
...
... Tách............... tách...
...
... Thụp.........
Thời gian dường như cô đọng lại trong một phút giây đó...
Một phút trước, Hà Doãn Doãn vụt khỏi tầm tay của Mị chạy về phía Hà Tiêu, khuôn mặt vui vẻ giống như thoát khỏi gông xích. Một phút sau, thịch thịch... tim vẫn còn đập nhưng hơn ai hết, Hà Doãn Doãn hiểu rõ cơ thể dần mất đi khống chế... ánh mắt sững sờ không tin vào thực tế này... nhìn máu đỏ tươm ra trước ngực mình con ngươi thảng thốt nhìn về phía cha mình mấp máy môi...
Còn Hà Tiêu, trước ngực bị một viên đạn găm phập vào trong, trên tay vẫn còn nắm con dao sắt, và nó vẫn còn đang kề trên cổ Thuần Hi Thiên, nhưng ông ta không cảm thấy điều gì, dường như mọi thứ trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ, đỏ như máu... bàn tay cầm khẩu súng đặt giữa không trung rơi xuống đất...
... Cạch cạch...
Bóng dáng Hà Tiêu chao đảo, con ngươi ngây ngốc nhìn về phía con gái mình... ông ta nhìn thấy đôi môi của nhóc kia mấp máy gọi 'pa pa'... cả thế giới dường như đã sụp đổ trước mắt ông ta, mọi chuyện diễn ra quá nhanh... Nhanh đến mức khiến cho mọi người sửng sờ... Cơ thể Hà Tiêu dần mất trọng tâm mà gã xuống nền đất... trước khi trước tối đen hình ảnh cuối cùng vẫn là ánh mắt kinh tâm của Hà Doãn Doãn...
Không... Không...!!! Ông ta không làm điều đó. Khung cảnh một phút sau đó tái hiện trước mắt Hà Tiêu. Nhớ rõ, trong lúc mọi ánh mắt của mọi người đều đặt vào Hà Doãn Doãn, trong âm thầm, Hà Tiêu lén đổi thứ đang đặt vào huyệt thái dương của Thuần Hi Thiên thành con dao sắt bị hoen rỉ, rồi cầm súng nhấm thẳng về phía Hoắc Minh Long mà bắn.
Nhưng cũng vào khoảnh khắc đó, Hoắc Minh Long cũng đứng từ phía đối diện, việc Hà Doãn Doãn vụt khỏi cũng không làm cậu mảy may lai động, con ngươi lam vẫn nhìn chầm chầm mọi cử động của Hà Tiêu, khi ông ta vừa giơ súng lên trước mặt cậu, thì Hoắc Minh Long đã sớm bóp cò, viên đạn của Hoắc Minh Long nhanh hơn của Hà Tiêu vài khoảnh khắc... nhưng khi viên đạn ấy xuyên vào ngực của ông ta, thì viên đạn trong súng ông ta đã vút đi và nó... vừa vặn xuyên lồng ngực của... Hà Doãn Doãn.
Có lẽ định mệnh đã như vậy, xét theo bản chất của Hoắc Minh Long, oan có đầu nợ có chủ, chỉ cần bắt được Hà tiêu, cậu cũng sẽ không chấp nhất một cô nhóc Hà Doãn Doãn làm gì, nhưng khi nhóc con kia rời khỏi vòng tay của Mị chạy về phía Hà Tiêu, rồi vô cùng vừa vặn cản trước viên đạn kia, trong khoảnh khắc ấy có lẽ chỉ một mình Hà Doãn Doãn phát hiện không phải là vô tình mà cô nhóc này lại trùng hợp như vậy... trúng đạn của chính cha mình. Trong giây phút đó, trong mắt cô nhóc đó hiện lên hình ảnh mẹ mình, bà mĩm cười và nói."Đi với mẹ đi con." Vào lúc ấy, có lẽ chính cô nhóc cũng chẳng phân được đâu là thật đâu là giả... cứ thế bước theo và... (Tác giả: Phần này hơi loạn xì ngầu... nếu không hợp lí thì pm cho ta nha...)
Sau khi bóng dáng Hà Tiêu ngã xuống, Thuần Hi Thiên cũng nương theo đó ngã theo, nhưng một cơn gió lướt qua, chỉ thấy một bóng dáng đã đứng bên cạnh, nhóc con vừa vặn ngã vào lòng Hoắc Minh Long, ánh mắt ngước lên nhìn cậu khẽ cười an tâm."Long." Rồi kiệt sức mà ngất đi trong lòng cậu.
Bế Tiểu Thiên trên cánh tay, con ngươi lam lóe chút nhu hòa rồi tan biến như chưa từng có, ánh mắt dừng trên người Hà Tiêu ngã quỵ trên đất, con ngươi lạnh lẽo không chút độ ấm nào, chuyện này là tự thân ông ta chuốt lấy, cậu biết đằng sau tất cả là do ông ta bị người khác sắp đặt, nhưng những gì ông ta đã làm đều phải trả giá, mà cái giá phải trả cho ông ta chính là sự giằng vặt."Không để ông ta chết, còn có một vài món nợ cần tính." Hoắc Minh Long lạnh lùng phân phó, rồi xoay người theo hướng những chiếc xe màu đen đã đậu ở đó không xa.
Ánh mắt nhìn về phía Hà Tiêu một lần, cậu biết khả năng bắn súng của mình, dù rằng một phát súng đấy chính xác gâm và ngực của Hà Tiêu, nhưng không đến nỗi lấy cả mạng ông ta... bởi lẽ ông ta không đáng được chết...
Ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra khắp căn phòng, cổ họng khô ran khiến cho tiểu bóng dáng đang say ngủ trên giường cũng phải thức dậy, ánh mắt lơ mơ mở ra đập vào mắt chính là vòm ngực quen thuộc, mùi hương quen thuộc và ngẩn mặt lên chính là khuôn mặt quen thuộc của Hoắc Minh Long. Nhóc con sờ soạn lung tung kiếm đường đi tìm nước uống, thân thể vẫn còn hơi yếu nhưng trong lúc bất tỉnh Tề Mặc Hiên đã cho dùng qua loại thức ăn tổng hợp dành cho bệnh nhân nên thân thể cô nhóc đỡ hơn đôi chút.
Cử động nhỏ của cô nhóc dễ dàng làm cho cậu tỉnh dậy, xoa xoa khuôn mặt còn lơ mơ của Tiểu Thiên, cậu cười hỏi."Khát nước rồi phải không." Rồi với tay lấy cốc nước đã đặt sẳn từ trên bàn cạnh chiếc giường lại cho cô nhóc.
Mấy ngày qua, ngoài được ăn một chút và uống vài ngụm nước nhỏ, cả người Tiểu Thiên dường như sút đi mấy cân, bóng dáng nhỏ bé mũm mĩm ốm đi mất một vòng. Lúc tắm cho cô nhóc, Hoắc Minh Long đã phải rất cẩn thận không phạm vào các vết trầy xước trên chân, nhưng rất may nhóc con ngoài bị đói đến kiệt sức ra thì vẫn hảo hảo lắm.
Uống nước no, con ngươi đen xinh đẹp của Tiểu Thiên mới tìm lại được sự trong trẻo, ánh mắt vẫn còn nhập nhèm, nhìn người trước mắt mình, bao nhiêu uất ức bị người ta nhốt trong một phòng giam tối đen như mực, còn cả cái bộ dáng ngả ngớn của con nhóc kia nữa, làm cho cô nhóc không kiềm được mà mắt đỏ hoe lại như người vẫn nằm trong mộng, lo lắng hỏi."Có phải Long không? Có phải Long không???" sau đó vùi vào lòng cậu khóc hết sức thương tâm.
Bờ vai nhỏ run run, tiếng khóc nhỏ của Tiểu Thiên làm tâm Hoắc Minh Long mềm một mãng, chỉ hận không thể đem tất cả những gì mình có ra làm cô nhóc vui lên được, bất lực, cậu chỉ biết vỗ vào vai nhóc con an ủi."Là tại Long..." Đúng chính là tại cậu không bảo vệ tốt Tiểu Thiên, tất cả đều tại cậu cả.
Thật ra thì Tiểu Thiên chỉ khóc một chút thôi (Tác giả: Mới uống nước vào lại khóc ra hết à?), nhóc con nào đấy sau khi khóc đã, hít hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt ngẩn lên nhìn Hoắc Minh Long, hết sức ngây ngô nói."Tiểu Thiên đói bụng."
"..." .........
Nhóc con ăn xong thì lại vùi đầu ngủ tiếp, thấy nhóc con nào đã an ổn ngủ cậu đắp lại chăn cho cô nhóc rồi bước ra ngoài... Có một số món nợ cần phải tính.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |