Giải cứu
← Ch.017 | Ch.019 → |
Người đàn ông mặt áo đen dẫn Hà Tiêu theo mật thất đi đến một vùng khá xa, ra đến địa điểm khá vắng, hai người đồng thời bước lên xe một mạch chạy thẳng rồi mất hút trên con đường ra ngoài ngoại ô. Mất khoãng mười phút sau, rời khỏi con đường quốc lộ, nó rẽ vào trong một lối tắt ven khu rừng, ở đó có một căn nhà gỗ nhỏ, ánh đèn heo hắt tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt.
"Két!!!" người đàn ông dừng xe trước cánh cửa phía trước của ngôi nhà, anh ta ra hiệu với Hà Tiêu cho ông ta xuống xe."Hà Tiêu, lão đại của chúng tôi sắp xếp nơi tạm trú của ông ở đây, có thức ăn đủ trong một tuần..." rồi lấy từ trong vạt áo của mình ra một khẩu súng lục màu đen giơ ra trước mặt ông ta."Còn đây là lão đại chuẩn bị cho ông. (Nhướng mày) Hẳn ông cũng biết những gì mình sẽ phải đối mặt, nếu bây giờ ông đổi suy nghĩ thì vẫn còn..." Lời nói của anh ta còn chưa dứt đã bị Hà Tiêu cắt ngang.
"Không có bữa cơm nào miễn phí cả." Đúng là không từ bỏ nhỉ? - Hà Tiêu nghĩ. Suy tính trong đầu ông ta lúc này không còn nhiều, cũng không so đo lắm, có khẩu súng này trong tay, nếu đến phút cuối cùng lắm là tự kết liễu bản thân là được, còn đỡ hơn phải rơi vào tay Hoắc Minh Long, nếu chết đi mà nhìn thấy cảnh cậu thất bại, ông ta cũng sẽ cảm thấy rất vui sướng. Dầu gì thì không phải người đàn ông kia không bao lâu nữa sẽ đánh chiếm bang Hắc Long sao? Ông ta cười khẩy, ngày đó hẳn không còn xa đi.
Nhưng Hà Tiêu không hề biết rằng điều mà ông ta đang nghĩ trong đầu kia vốn chẳng bao giờ xảy ra, còn người mà mới đây thôi còn vô cùng tự tin đối thoại với ông như thể bang Hắc Long không sớm thì muộn cũng về tay mình kia, vốn đã không còn mảy may suy nghĩ đến chuyện đó nữa, không chừng giờ này gã đang chạy nước rút đến sân bay, rồi vội vội vàng vàng lên máy bay riêng rời khỏi X thị, rời khỏi nước Y này.
Xuyên qua ánh đèn vàng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng nho nhỏ đang thiêm thiếp ngủ tựa đầu vào ghế salong trong căn phòng, người đàn ông mặt áo đen, hất cầm về phía Tiểu Thiên."Cô bé ở trong đó." Nói rồi, liếc nhìn về phía Hà Tiêu lần cuối một lần rồi đầy nuối tiếc rồ máy, chiếc xe một lần nữa chạy vút đi.
Sờ sờ khẩu súng có trong tay, con ngươi Hà Tiêu lóe lên tia ngoan tuyệt. Trời đã triệt đường con người, đến những giây phút cuối cùng này, ông ta chỉ hi vọng Hoắc Minh Long có thể một phát kết liễu mình, à không, để ông ta tự kết liễu mình. Nhưng trên hết, ông ta cũng muốn nhìn thấy cậu đau khổ một lần.
Trong lúc này, tại một địa bàn trong nội ô thành phố X, tại tầng cao nhất khách sạn Hưng Long, một bóng dáng cao ngạo duy ngã độc tôn đang lạnh lùng nhìn về phía tòa nhà đối diện, có thể nhìn thấy một sân bay trên không và một đám người đang vội vã bước lên chiếc trực thăng là một gã đàn ông và một cô nhóc nhỏ cùng đoàn người phụ tá tháp tùng. Con ngươi lam lạnh lẽo nhìn đến, mí mắt khẽ híp lại, cậu đoán gã đàn ông trước mắt dung dịch dung, dầu vậy, thân phận phận của gã ta về mặt này Hoắc Minh Long cũng đoán ra được là ai rồi.
"Không tóm ông ta sao?" Đứng bên cạnh, người phụ tá của cậu - Lôi dõi mắt nhìn theo. Từ vị trí của họ có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của đám người bên dưới, mặc dù sân bay trên tầng thượng này có thể là vị trí rất cao trong thành phố, nhưng cao nhất lại chính là khách sạn Hưng Long mà cậu đang đứng ở đây.
Nhìn qua lớp kính một chiều trong vắt, Hoắc Minh Long có thể dễ dàng nhìn thấy mọi việc xảy ra bên dưới nhưng những người kia thì lại hoàn toàn không thấy được gì."Họ biết chúng ta cho họ một đường lui." Bạc môi mỏng hơi câu lên, đạm mạc nói ra một câu như vậy. Đúng chính cậu cho gã một đường lui bây giờ nếu có được gã trong tay bang nhóm của gã sẽ nhưng rắn mất đều dễ bề thâu tóm. Nhưng dù cho cậu có dành được bang nhóm đó thì sao? Dù cho bang Hắc Long là bang phái lớn nhất châu Á thì sao, trên thế giới không phải không còn bang phái lớn mạnh khác, tỉ như bang Thần Dữ phía Tây chẳng hạn.
Sau thế chiến chiến thứ hai, các bang phái hắc đạo trên thế giới đều bị lùng soát rất mạnh, hầu hết các bang phái lớn mạnh chuyên môn buôn bán vũ khí cho các nước tư bản đều bị triệt phá, đối với các thành phần thuộc bạch đạo mà nói, hắc đạo là một mối đe dọa cực kì nguy hiểm. Nhưng do một số nguyên nhân nào đấy, thì từ những năm 60 các băng nhóm đều đồng loạt mất tích, nói đúng hơn là hoạt động một cách im ắng đến đầu những năm 80, họ bắt đầu công khai trở lại và ngay cả nội bộ các nhà nước cũng không thể kiểm soát được nữa mà điều duy nhất có thể làm với họ là kí kết một bản hiệp ước.
Nội dung hiệp ước là giới Hắc lẫn Bạch nước sông không phạm nước giếng. Nhờ đó mà cả hai giới điều yên ổn cho đến ngày hôm nay. Vào thời điểm kí kết bản hiệp ước này, có đại diện của ba bang phái lớn cùng các quốc gia trên thế giới, trong đó ba bang phái lớn là Hắc Long, Thần Dữ và, Diêu Mạch. Địa bàn của ba bang phái này đồng thời xen kẽ với các thế lực Bạch đạo, từ đấy đã mấy mươi năm chưa tùng xảy ra bất kỳ xung đột gì. Hiện nay ngay cả chính phủ các nước cũng có xu hướng hợp tác với các thể lực này trên cơ bản hỗ trợ đồng thời giải quyết các vấn đề chung.
Có thể nói, trong một số trường hợp Bạch đạo không thể vươn tay đi quá xa để giải quyết vấn đề trong nước mình, tội phạm vượt biên, hoặc là tài sản của các vụ tham ô bị tẩu tán qua các nước khác, ... đối với các tổ chức hắc đạo xuyên biên giới thì những chuyện này sẽ dễ dàng được giải quyết, do vậy trên cơ bản không thể hợp tác với Hắc đạo nhưng theo một phương diện nào đó, nếu không gây tổn hại lợi ích hai bên, giữa các bang phái có đấu đá gì thì họ cũng không quan tâm. (Tác giả: Sức mạnh thứ hai của ta... ka ka ka!!! * Hư cấu *)
Nhưng điều quan trọng nhất trong mắt Hoắc Minh Long lúc này không gì khác chính là nhóc con, chỉ riêng nhóc con thôi thì cậu cũng đã không còn tâm tình để mặt với các vấn đề khác. Nếu bây giờ trực tiếp bắt lấy gã đàn ông kia, chưa chắc thuận lợi để ông ta nói ra tung tích của Tiểu Thiên, huống hồ không phải là cậu sắp biết được rồi sao."Có tin gì chưa?" Nhưng tiên quyết là trước khi gã đàn ông kia có thể chỉ điểm nơi mà Hà Tiêu đang giữ con tin là Tiểu Thiên kia ở đâu, thì cậu cần phải tìm ra địa điểm đó trước, càng nhanh càng tốt. Nếu đợi gã đàn ông đưa thư đến thì chắc chắn Hà Tiêu sẽ không dễ dàng đẻ yên cho Tiểu Thiên trong suốt thời gian vừa qua này...
Câu hỏi của cậu vừa dứt Mộ Lăng từ bên ngoài chạy hồng hộc vào."Tìm thấy Tiểu Thư rồi."
Hai giờ sau tại địa bàn chính của Bang Hắc Long - Khách sạn Hưng Long, một người đàn ông mặt áo đen, chạy một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng khách sạn, anh ta không xuống xe mà đưa một phong bì từa cửa sổ bên hông x echo người bảo vệ đang đứng canh ở đó, kính xe vừa định kéo lên thì bị người khác chặn lại."Thiếu gia chúng tôi muốn gặp anh!" Lôi cười nhạt nói với người đàn ông.
Trong lòng anh ta thầm kêu không ổn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ bình tĩnh, xuống xe rồi bước vào bên trong. Không phải anh ta không biết rõ người mà mình sẽ gặp tới đây còn rất trẻ, trẻ hơn anh ta gần một con giáp, nhưng điều đó có là gì đi chăng nữa, thì Hoắc Minh Long cũng là một người rất đáng sợ, không phải là cậu có thể giết người mà không có lấy một tia sát ý sao? Những người như vậy còn đáng sợ hơn sát thủ. Tâm trí không khống chế được sự run rẩy, bước chân người đàn ông có chút lỗi nhịp, ừ cũng phải thôi, đến ngay cả lão đại của anh ta còn phải e ngại mà...
"Thiếu gia không làm gì anh đâu..." Lôi cười buông một câu nhẹ nhàng như vậy.
Tác giả: Có một sự mất nết nhẹ ở đây.. à đại khái là... ta lười... * Cúi đầu * Hi vọng mai ta sẽ siêng để có thêm một chương mới...
← Ch. 017 | Ch. 019 → |