Vay nóng Tima

Truyện:Vẫn Có Nhạn Bay Về - Chương 15

Vẫn Có Nhạn Bay Về
Trọn bộ 25 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)

Siêu sale Lazada


Lúc Kha Dĩ Huân đẩy cửa ra liền giật mình: "Em đứng đây làm gì" Anh khẽ nhíu mày nhìn Diệp Nhiễm ngây ngốc đứng ở đại sảnh: "Vừa về sao?" Anh nhìn nhìn đồng hồ, 11 giờ rồi!

Diệp Nhiễm mặc áo khoác vào, nước mắt chảy xuống, người cô đổ đầy mồ hôi, cơ thể lạnh run.

"Sao vậy?" Anh có chút nghi hoặc, đi tới, phát hiện tròng mắt cô đỏ hoe, tóc ẩm ướt. Anh lau mặt cô, nói: "Về nhà còn mặc áo khoác? Đổ đầy mồ hôi rồi này!"

Kha Dĩ Huân mới từ bên ngoài trở về, tay anh hơi lạnh, cả người Diệp Nhiễm run lên, cô liếc mắt nhìn anh, đột nhiên phát hiện muốn nói một câu lại gian nan đến vậy.

Anh nhíu mày chặt hơn: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại khóc?" Anh cất cao giọng: "Em về khi nào?"

Diệp Nhiễm chăm chú nhìn Kha Dĩ Huân, biết anh hoài nghi cái gì. Đột nhiên cô rất sợ hãi, sợ anh phát hiện cô nghe lén, hoặc là anh lại đối xử với cô lạnh lùng như trước, hoặc là đến cả bóng lưng cô anh cũng không muốn nhìn?

"Hôm nay......" Rốt cuộc cô cũng mở miệng, tuy rằng giọng nói khô khốc khó nghe: "Hôm nay...... hôm nay là sinh nhật của em."

Biểu cảm trên mặt Kha Dĩ Huân thả lỏng, giống như đứa trẻ đứng nhìn cô: "Thế thì sao lại khóc? Em muốn quà gì!"

"Không muốn......" Cô lắc lắc đầu, nước mắt lại rơi, anh đã cho cô món quà tốt nhất rồi.

Anh bất lực mỉm cười, ôm cô đi lên lầu: "Ngày mai anh sẽ tặng quà cho em, thích cái gì?"

Cô thụ động ở trong lòng anh: "Em không cần, chỉ cần anh nhớ đến ngày sinh nhật của em sau anh một tuần là được." Cô sâu sắc nói.

Biểu cảm trên mặt Kha Dĩ Huân căng thẳng, một tuần trước anh đúng là tội đồ. Anh thấy cô run rẩy, vừa rồi anh lại không phát hiện, trán cô nóng quá, cô phát sốt rồi!

Anh ôm lấy cô: "Cảm rồi!" Anh bước nhanh lên lầu, giận tái mặt.

Diệp Nhiễm chua xót ôm chặt thắt lưng Kha Dĩ Huân, cô không muốn mất anh, sự dịu dàng này cô không muốn mất đi! Bất kể là anh không yêu cô, cô cũng không muốn buông tay.

Anh đặt cô lên giường, cởi bỏ áo khoác ngoài, dùng khăn ấm chà người cô, sau đó giúp cô đắp chăn.

Cô mở to mắt, dõi theo hình bóng anh.

Anh cầm thuốc, rót nước ấm, đỡ cô ngồi dậy: "Uống thuốc mau!"

Cô cắn môi dưới, nhìn khuôn mặt đẹp trai không đành lòng dời đi nơi khác: "Em có tên, gọi tên em chứ!"

Anh cười nhạo một tiếng: "Còn muốn tranh luận? Xem ra em bệnh không nặng. Diệp Nhiễm, uống thuốc mau!"

Cô cười thỏa mãn.

Anh giúp cô nằm xuống, cô nắm lấy tay anh thật chặt.

"Sao vậy?" Anh buồn cười hỏi.

"Kha Dĩ Huân...... Chúng ta sinh một đứa bé đi."

Thậm chí chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng không muốn buông tay!

"Cảm mạo nói bậy!" Anh dùng tay chỉ vào trán cô: "Suy nghĩ lung tung!"

Suy nghĩ bậy bạ? Không, anh không hiểu, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ!

Ngày hôm sau anh tan việc trở về rất sớm, cô nằm ở trên giường ngẩn ngơ, cả người yếu ớt.

"Sinh nhật vui vẻ!" Kha Dĩ Huân ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhiễm, anh đưa tới cho cô một hộp quà.

Cô rất vui, thật sự rất vui.

Là một chiếc vòng tay rất đẹp, kiểu trang sức thịnh hành trong năm nay.

"Thích không?" Anh nhìn khóe môi cô mỉm cười, rốt cuộc anh cũng khiến cô nở nụ cười.

Cô cầm lấy vòng tay cẩn thận nhìn: "Kha Dĩ Huân, có thể khắc chữ vào trong vòng tay không?"

Anh vừa cười vừa nhìn cô: "Ừ?"

"Em muốn khắc chữ Kha Dĩ Huân tặng cho Diệp Nhiễm."

Anh bật cười: "Ai lại đi khắc như vậy!"

"Em muốn mà!" Cô kiên trì.

"Kha Dĩ Huân tặng cho Diệp Nhiễm?" Anh cười rộ lên: "Ngốc thật. Được rồi, anh chìu ý em. Lần tới anh sẽ sai thư ký làm chuyện này."

Cô im lặng nghiêm túc nhìn chiếc vòng tay.

***

Kha Dĩ Huân ngày càng nhiệt tình, anh nắm chặt thắt lưng cô xoay người, lại còn bị chiếc vòng trên cổ tay cô sượt trúng mí mắt. Tự anh tặng cho cô, cuối cùng bị chính đồ vật này phản chủ.

Cô khẽ khẽ rên, nơi đó của cô rất bót, gắt gao siết chặt dục vọng của anh, cơ thể cô dẻo dai phối hợp khiến anh phát cuồng, động tác của anh nhanh hơn, từ trước đến nay anh chưa từng sung sướng như vậy, anh khẽ thở dốc rồi giải thoát toàn bộ nhiệt tình của mình vào trong người cô.

Kha Dĩ Huân thở hổn hển nghiêng người ngã xuống, tham luyến nhìn vẻ mặt đối diện, gương mặt cô mông lung như một nàng tiên.

Diệp Nhiễm dần dần mở mắt, tròng mắt cô rất cứng rắn, mục đích toan tính quá mạnh mẽ, đó là một loại quyết tâm, mà không phải là chuyện tình cảm.

Mặc dù cơ thể đau đớn nhưng cô không muốn lùi bước, cô giống như con rắn nhỏ quấn quanh người anh, khiêu khích vuốt ve cơ thể đầm đìa mồ hôi của anh: "Một lần nữa."

Dục vọng của Kha Dĩ Huân đột nhiên tụt xuống, mỗi lần cô chủ động yêu cầu cũng là lúc anh mất hứng.

"Không, anh rất mệt." Kha Dĩ Huân trực tiếp cự tuyệt.

"......" Cô thất vọng trượt xuống người anh, âm thầm suy nghĩ.

"Em thật nỗ lực, vì cửa hàng hoành thánh mà nỗ lực đến đáng sợ." Mỗi lần cô muốn đạt được mục đích thì không hề che giấu quyết tâm, anh cảm thấy vô cùng khinh miệt, bao nhiêu trìu mến đối với cô bỗng chốc tan biến.

Cô nằm trên giường kiệt sức, cô không muốn giải thích, cũng không thể giải thích. Cô nhắm mắt lại, Kha Dĩ Huân, anh vĩnh viễn không biết, không biết rằng em muốn vì anh mà sinh con.

***

Khi cô cầm que thử thai từ trong phòng tắm lao tới, sung sướng nói: "Kha Dĩ Huân, hai vạch, là hai vạch đó! Em, em mang thai rồi!" Trên mặt Kha Dĩ Huân không biểu lộ gì, đầu tiên là cô dùng hôn nhân đổi lấy lợi ích, bây giờ thì muốn dùng đứa nhỏ để cầm cán nhà họ Kha, càng ngày anh càng chán ghét cô.

Có lẽ cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu được cảm xúc của anh, đem tất cả mục đích để đổi lấy quyền lợi! Có điều cô lên kế hoạch rất tốt, có thể dụ dỗ được anh, hoặc là cha mẹ anh cho cô quá nhiều hứa hẹn, gần đây cô đặc biệt vội vàng, toàn bộ tâm tư đều dồn vào việc mang thai.

"Ngạc nhiên cái gì?" Anh ngồi trước máy tính cũng không thèm nhìn cô: "Em cuồng nhiệt như thế mà."

Diệp Nhiễm bị thái độ lạnh băng của Kha Dĩ Huân khiến cho ngây ngốc. Cô cho rằng anh sẽ mừng rỡ như điên, không nghĩ tới anh lại thờ ơ như vậy.

"Kha Dĩ Huân......" Trái tim cô chợt quặn đau, rất đau: "Anh thích con nít không?" Cô hỏi, cô cần xác nhận, nếu cả cô và đứa con cũng không thể chiếm được tình cảm của anh, cô...... cô cũng không biết nên làm cái gì.

Anh giương mắt nhìn cô, phát hiện trong mắt cô mông lung mờ mịt khiến anh mủi lòng. Mặc kệ mục đích của cô xuất phát từ cái gì, cô đã là vợ anh, trong bụng còn có đứa con: "Ừ, thích chứ." Anh mỉm cười nói.

Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống trên mặt Diệp Nhiễm, thích...... là tốt rồi.

*****

Kha Dĩ Huân ngừng xe, anh nhìn xuyên qua cửa sổ nhíu mày cười nhạo. Từ khi Diệp Nhiễm mang thai, cha mẹ anh thường xuyên đến đây thăm hỏi, còn mời các đầu bếp ẩm thực phụ trách bồi bổ cho cô, thậm chí gọi luôn quản gia của nhà Kha về đây trông nom.

Anh cười lãnh đạm, mở cửa xuống xe.

Hiện tại nhà anh giống như một trung tâm tiếp đãi khách khứa, thân thích, hàng xóm...... đều có mặt đông đủ.

Mở cửa ra là có thể nhìn thấy hoa quả chất đầy bàn. Tình trạng này kéo dài một thời gian, mẹ anh thậm chí còn sai anh mua thêm một cái tủ lạnh thật lớn để chứa đồ ăn, biến phòng bếp giống như kho hàng.

Thai phụ cần bổ sung dinh dưỡng hai lần một tuần, những người giúp việc bận rộn ở trong bếp, quản gia lo lắng chạy tới chạy lui, lầu trên lầu dưới có người bưng trà đưa nước.

Kha Dĩ Huân im lặng đứng ở tầng trệt, cửa phòng ngủ mở, vài người đang nói chuyện.

Anh kích động nhíu mày, bước vào phòng, đầu anh phát đau, bọn họ đều quay lại nhìn anh, cười nói: "Dĩ Huân về rồi."

Bà Hồ đứng dậy, mặt không tình nguyện lôi kéo anh ngồi vào bên cạnh Diệp Nhiễm.

"Dĩ Huân" Bà Kha lại nói: "Vừa rồi chúng ta đã thương lượng, trong ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, vợ chồng cùng phòng không tốt, con chuyển đến phòng dành cho khách đi."

Hồ Doanh ngồi kế bên cười khúc khích. Anh lạnh mặt nhìn Diệp Nhiễm đang nằm trên giường, người nhà anh còn dám bàn cả chuyện riêng tư của vợ chồng anh.

"Để cô ấy ở phòng dành cho khách đi, phòng này thông với phòng làm việc của con, không tiện." Anh cau mày, không che giấu buồn bực.

"Không phải chiếc giường trong phòng kia rất nhỏ sao!" Bà Kha không từ bỏ ý định.

"Mẹ ——" Diệp Nhiễm phát hiện Kha Dĩ Huân không vui, cô nhanh chóng lên tiếng: "Không sao đâu ạ."

Bà Kha nhìn con trai trách móc, quay đầu áy náy với Diệp Nhiễm: "Lát nữa mẹ sai tiểu Lý và tiểu Lâm giúp con di chuyển."

Kha Thiệu Vĩ ngồi ở một bên không nói chuyện, lúc này ông đứng dậy tự mình đi qua phòng dành cho khách, bà Hồ và Hồ Doanh cũng đi theo. Một lúc sau ông Kha trở về phòng, nói: "Phòng đó không có tivi, tiểu Nhiễm, cha sẽ mua cho con một cái tivi mới, ít phóng xạ, tiên tiến nhất, đỡ phải con nhàm chán."

Anh thật sự không thể nhịn nữa, nói: "Chỉ là một đứa bé, có cần thiết phải chăm sóc cô ấy kỹ lưỡng vậy không? Phụ nữ nào không sinh con? Cha mẹ cứ chiều chuộng cô ấy."

Tất cả mọi người dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh, càng như vậy anh càng mệt mỏi, muốn nói vài câu khó nghe để kích thích bọn họ.

"Tiểu Nhiễm rất gầy, không chăm sóc tốt sao được? Tuổi nó còn nhỏ, lại mang thai lần đầu, chúng ta là trưởng bối, chẳng lẽ trưởng bối dạy dỗ tiểu bối không được hay sao? Con sắp trở thành cha, nếu con có thể ôm đồm hết mọi chuyện, còn cần cha mẹ nhúng tay vào sao?" Bà Kha nghe con trai nói như vậy thì giận dữ, giọng nặng nề.

Kha Dĩ Huân bị trách móc thì cũng tức giận đứng lên: "Cô ấy là vợ con, nếu đã gả cho con thì phải biết tự lực cánh sinh, phụ nữ mang thai ai chẳng giống ai! Không có cha mẹ chẳng lẽ cô ấy không sống được!"

"Kha Dĩ Huân!" Ông bà Kha tức giận đứng bật dậy, mẹ con bà Hồ cũng không dám xen mồm, ánh mắt nhìn tới nhìn lui xem chuyện náo nhiệt.

Tay Diệp Nhiễm nắm chặt drap giường, đau lòng mỉm cười ngượng ngạo: "Cha, mẹ, Dĩ Huân nói đúng, hai người không nên chiều chuộng con, hai người đừng thấy con gầy nên cho rằng sức khỏe con yếu! Vẫn khỏe mạnh đó ạ!" Cô vươn cánh tay gầy guộc lên, phô trương cơ bắp: "Con rất khỏe nha, có thể bưng cùng lúc mười bát hoành thánh."

"Tiểu Nhiễm......" Bà Kha âu yếm nhìn cô, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện.

Kha Dĩ Huân khịt mũi, buồn cười nhếch khóe miệng, thảo nào cha mẹ anh luôn vui vẻ, xem ra cô diễn xuất quá giỏi! Hơn nữa mọi việc đều thuận lợi, anh cũng không muốn tranh cãi cùng cha mẹ, chỉ cần đơn giản bỏ đi là được.

Anh cố tình ở bên ngoài chơi đến khuya mới về, giờ này cha mẹ anh chắc đã đi rồi, Diệp Nhiễm chắc cũng đang ngủ. Anh đột nhiên cảm thấy lười giải thích với cô. Về cuộc sống, cô đã đóng vai trò người vợ rất thành công.

Thấy phòng ngủ còn sáng đèn, Kha Dĩ Huân cũng không ngạc nhiên. Hôn nhân của anh, thậm chí sinh hoạt của anh cũng là do cô bé hai mươi tuổi đầu thao túng.

Kha Dĩ Huân đẩy cửa phòng nhìn thấy Diệp Nhiễm, anh cởi áo khoác chuẩn bị tắm rửa.

Cô ngồi trên mép giường lặng lẽ nhìn anh.

Phản ứng này là gì? Chờ anh chủ động nói lời xin lỗi? Trong lòng anh cười lạnh, cố ý coi thường sự tồn tại của cô.

"Kha Dĩ Huân......" Nhìn anh cầm áo ngủ bước tới phòng tắm, cô kích động mở miệng. Đúng vậy, cô hy vọng anh có thể chủ động nói cái gì đó, kỳ thực cô không giận anh, chuyện chiều hôm nay cô có thể hiểu, chính bản thân cô cũng cảm thấy cha mẹ chồng quá nuông chiều mình. Kha Dĩ Huân 28 tuổi, cha mẹ anh đương nhiên mong mỏi bồng cháu, bọn họ cũng là con người, lại có tiền bạc, cho nên phô trương là chuyện bình thường.

"Em...... em nói chuyện với mẹ rồi, em sẽ không nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người, vẫn thuê người giúp việc theo giờ như trước......" Cô lắp bắp nói. Kỳ thực cô rất muốn nói, cô không phải là loại người nông cạn, cảm thấy cha mẹ chồng có ý tốt, từ chối lại sợ bọn họ mất hứng.

Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, giọng mỉa mai: "Tốt nhất là em nên hưởng thụ đi, gả cho anh không phải là có ý đồ đó sao. Còn cái gì chưa hài lòng, cứ việc nói thẳng với cha mẹ."

Cô nghẹn lời, đôi mắt đột nhiên mở to.

Anh, chẳng lẽ từ trước đến giờ anh luôn nghĩ rằng cô như vậy sao?

Kha Dĩ Huân bước vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Diệp Nhiễm gục đầu xuống, cô còn có thể khiến anh nghĩ cô như thế nào? Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu chính cô lên kế hoạch đưa ra các loại điều kiện, các loại yêu cầu, ngoại trừ việc cô không đề cập đến tình yêu.

Bây giờ, cô không thể yêu cầu anh cho mình một tình yêu. Cô cười, tình yêu ư? Không nằm trong đàm phán của bọn họ.

Anh tắm rửa đi ra, nhìn cô cúi thấp đầu ngồi ở đó, cơ thể gầy guộc u ám ở dưới ánh đèn cô đơn tịch mịch, thật khó có thể tưởng tượng, mỏng manh như vậy làm sao có thể sinh em bé.

Trái tim anh lại bắt đầu mềm yếu.

"Ngủ đi." Giọng anh vang lên, tay chân cô lạnh run.

"Vâng." Cô bừng tỉnh đứng dậy, đầu còn cúi thấp: "Anh nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi." Cô bước ra cửa, anh mới nhớ là cô đã chuyển đến phòng dành cho khách.

Diệp Nhiễm cố ý bước thật chậm, anh gọi cô đi, chỉ cần anh gọi cô một tiếng là được, chỉ cần anh nói một câu, cô sẽ không đi nữa! Trước kia không biết, thói quen ở cạnh anh dường như là tiềm thức, dọn đến căn phòng kia lại cảm thấy cô đơn.

Kha Dĩ Huân chỉ lạnh lùng cười, cơ thể anh ngã xuống giường, cũng không liếc cô một cái.

Đóng cửa phòng, cô khóc, ngậm ngùi khóc cũng không dám để anh nghe thấy.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-25)