← Ch.15 | Ch.17 → |
Hoa nhài trong viện đã nở, màu sắt rực rỡ.
Diệp Nhiễm mở cửa sổ ở dưới đại sảnh để thông gió, mùa đông vừa qua khỏi, mùa xuân lại ập tới. Một cơn mưa, hoa liền nở.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại quả nhiên nhìn thấy Kha Dĩ Huân đang xuống lầu, anh gầy, tết âm lịch kỳ này anh bận bịu suốt ngày, thậm chí ngay cả ngày nghỉ lễ anh cũng không có. Cô mỉm cười nhìn anh, kỳ thực...... bọn họ đều hiểu rõ, chỉ cần anh muốn, thời gian dành cho cô vẫn dư dã.
Diệp Nhiễm mang thai đã hơn 4 tháng, nhưng Kha Dĩ Huân cũng không đề nghị cô trở về phòng.
Nửa đêm hôm qua trời đổ mưa, sáng nay vẫn còn âm u. Kha Dĩ Huân nhìn qua cửa sổ xem xét thời tiết, nhíu mày.
"Anh dùng điểm tâm đi." Diệp Nhiễm nói.
"Không kịp......" Kha Dĩ Huân do dự một lát: "Tối nay cùng anh ra ngoài được không?"
Diệp Nhiễm cứng người, đã vài tháng không cùng anh ra ngoài, mắt cô sáng lên. Cô toan tính đật đầu, lại nghe anh nói: "Hôm nay là ngày sinh nhật của con trai Đường Lăng Đào và Thần Thần."
Cô dừng động tác, cúi đầu nhìn chân.
"Thần Thần đặc biệt mời em."
"Em không muốn đi!" Cô đột nhiên nói, giọng nói của cô khiến anh ngạc nhiên.
"Không muốn đi...... Trong người không khỏe......" Cô hít thở sâu, thong thả lập lại lần nữa, cơn tức giận đã được giảm bớt.
"Ừ." Anh gật đầu, bước ra cửa trước.
"Kha Dĩ Huân!" Cô gọi.
"Làm sao?" Anh thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn cô.
"Hôm nay anh đừng ra ngoài được không? Ở nhà trò chuyện với em." Cô nhìn thẳng anh, đôi mắt mở to. Cô biết mình rất vô vị, nhưng cô không muốn anh gặp Đới Thần Thần.
"Lại muốn làm nũng?" Anh cười, gần đây cô thích quấn anh như sam.
Bị nụ cười của Kha Dĩ Huân làm cho yếu lòng, Diệp Nhiễm cũng gật gật đầu.
"Hôm nay anh bận, chắc không thể ở nhà, không khỏe thì nghỉ ngơi đi." Anh lại bước ra cửa, coi như nhẫn nại giải thích.
"Kha Dĩ Huân!" Cô nhịn không được lại gọi, anh muốn đi gặp Đới Thần Thần thay vì phải ở nhà với cô sao? "Đừng đi được không?"
Cuối cùng anh phiền hà nói: "Em muốn anh ở nhà làm gì? Anh cũng không phải bác sĩ!" Kha Dĩ Huân trách móc.
Cô nhìn anh hai giây, sau đó mở miệng: "Đi đường cẩn thận."
"Ừ." Anh xoay người rời đi.
Diệp Nhiễm đi đến sofa ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, hai người...... hai người cũng không thể làm anh yếu lòng sao?
Càng ngày Diệp Nhiễm càng không tự tin.
Từ khi cô mang thai anh luôn luôn tỏ ra lạnh lùng, thậm chí nói lời dịu dàng dành cho cô anh cũng không làm. Mỗi đêm trước khi ngủ cô đều suy nghĩ, rốt cuộc anh là người thế nào?
Anh luôn luôn là người đàn ông cô không thể hiểu.
Cô siết chặt điện thoại di động cả ngày, vô số lần muốn ấn số điện thoại của anh, muốn gọi anh trở về nhưng lại sợ anh cự tuyệt. Anh càng ít nói, cô càng cảm thấy tổn thương.
Buổi chiều, Diệp Nhiễm không ngủ được, an vị ngẩn người ngồi trên sofa đối diện cửa sổ, cô hy vọng có thể thấy nhìn thấy chiếc xe của anh lăn bánh vào nhà, sau đó anh đẩy cửa mỉm cười.
Nếu anh có thể trở về chăm sóc cô, cô nguyện sẽ nói chuyện với anh suốt cả ngày.
5 giờ, người giúp việc theo giờ tan ca, mặc dù mùa xuân đã đến, 6 giờ bầu trời đã bắt đầu tối.
Diệp Nhiễm không ăn cơm, đợi đến 8 giờ tối, cuối cùng cô biết hôm nay Kha Dĩ Huân sẽ không về.
Kỳ thực cô cũng không bất ngờ.... .
Diệp Nhiễm đi vào phòng tắm tắm rửa, nước nóng khiến cả người cô ấm lên. Cô tắt vòi sen, cả người lạnh băng, nhịn không được run rẩy, cô nhanh chóng đưa tay cầm lấy áo ngủ trên kệ. Nền gạch ẩm ướt trơn tru, bất thình lình Diệp Nhiễm bị té xuống đất, cô cảm thấy chóng mặt, toàn thân đau nhức, giữa hai chân trở nên nóng ẩm, cô muốn nỗ lực đứng dậy, bụng quặn đau, cổ họng buồn nôn.
Cô bình tĩnh nhìn dòng máu chảy, thậm chí còn cố chịu đựng đau đớn, khoác áo ngủ đi từ phòng tắm ra ngoài, cầm điện thoại, mắt cô mờ mịt, cô nên gọi cho ai, cô có thể gọi cho ai.
Khi ông bà Diệp nhận được điện thoại của Diệp Nhiễm, chỉ hai mươi mấy phút sau liền xuất hiện, cô đã vật lộn mặc xong quần áo, lót băng vệ sinh, nhưng lượng máu chảy ra rất lớn, trên người cô vẫn còn choáng váng.
Diệp Nhiễm được cha cõng xuống lầu, trên mặt cô cũng không khóc.
Lúc này cô mới phát hiện, ngoại trừ cha mẹ, cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Lúc Kha Dĩ Huân nhận được điện thoại của mẹ chạy tới bệnh viện, mọi người đều đã có mặt.
Trong phòng bệnh, anh thấy cha mẹ thương tiếc nắm tay Diệp Nhiễm, liên tục an ủi: "Tiểu Nhiễm, không sao, đừng buồn nữa. Tuy rằng đứa bé không còn, cha mẹ vẫn giao quyền điều hành cửa tiệm hoành thánh cho con. Con cố gắng lấy lại sức khỏe, còn trẻ, cơ hội rất nhiều."
Mọi người nhìn Kha Dĩ Huân trách cứ, giống như chuyện cô hư thai là do anh làm hại.
Diệp Nhiễm nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn Kha Dĩ Huân đến gần, anh sẽ nói cái gì, sẽ nói với cô cái gì?
"Đứa bé mất rồi?" Anh hỏi.
Mọi người ở trong phòng bệnh đều im lặng, Kha Dĩ Huân đi tới liền đứng cạnh Diệp Nhiễm, nói: "Không sao, không phải em vẫn lấy được thứ mình muốn sao?"
Cô mỉm cười nhìn anh, đúng vậy, cuộc sống là phải đặt nhiều niềm tin vào những điều bất ngờ.
*****
Nằm ở trên giường bệnh, gương mặt Diệp Nhiễm bình tĩnh. Sự thờ ơ này bắt nguồn từ việc mất mát quá lớn.
Điều cô lo lắng quả nhiên dư thừa, cả cô và con đều không chiếm được trái tim anh, cô còn có thể làm gì? Bây giờ, tốt rồi.
Cô chỉ muốn biết cô nên làm thế nào cho tốt, anh dửng dưng khiến cô cảm thấy việc mình dùng đứa con trói buộc có thể là một sai lầm, cô cố chấp kết hôn, sau này lại là một sai lầm khác.
Muốn cô tận lực giết chết con mình cô không làm được, bây giờ mất rồi, cô có thể thản nhiên hoài niệm, đối với cô mà nói đây mới chính là một loại giải thoát.
Kha Dĩ Huân bị ông bà Kha gọi ra ngoài phòng bệnh, không cần nghĩ, nhất định là đang bị mắng rồi.
Mấy ngày nay cô rất bội phục mình, đã biết được "bí mật" của anh, lại còn thể nằm mộng mà không tỉnh ngộ.
Cô hy vọng anh có thể quên đi quá khứ để đến với mình, là mộng. Rõ ràng không có khả năng, là ngộ nhận.
Mặt anh tái xanh đẩy cửa bước vào, hơi thở gấp gáp.
Cô nhìn anh, kỳ thực anh cũng bất lực, anh trở thành một kẻ tội đồ trong cuộc hôn nhân, nguyên nhân đều do cô làm hại. Nụ cười của anh, sự hận thù của anh, là do cô đẩy anh vào, anh cự tuyệt, sau đó trở thành đối tượng để người trong nhà lên án.
Người sai vốn dĩ là cô.
Cha mẹ bị Diệp Nhiễm ép buộc về nhà nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và cô.
Anh lạnh mặt ngồi ở cạnh giường, không nói một lời.
"Đau lòng không, Kha Dĩ Huân?" Lúc cô hỏi, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Kha Dĩ Huân hừ lạnh một tiếng, đứa bé này anh chưa từng muốn, bây giờ không còn nữa cũng không lấy gì thoải mái. Anh vô tình giương mắt, thấy cô nở nụ cười mỉm, tim quặn đau: "Chúng ta vẫn còn trẻ, em điều hành cửa hàng, những chuyện sau này không cần lo lắng, từ từ sẽ đến." Anh muốn an ủi cô, nhưng trong lòng lại không cam tâm. Thiên sứ vĩnh viễn là cô, anh đương nhiên trở thành ác quỷ.
Diệp Nhiễm nhắm mắt, quả nhiên, cuộc sống là phải đặt nhiều niềm tin vào những điều bất ngờ.
Từ từ sẽ đến?
Cô lại nhìn anh: "Kha Dĩ Huân, anh cần bao nhiêu thời gian?"
Anh thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Chuyện gì?".
"Quên đi quá khứ và bắt đầu một lần nữa." Cô cười, nhắc nhở một chút.
Anh sửng sốt, nhíu mày nhìn cô rất lâu: "Ngày đó em nghe được hết?" Là câu nghi vấn.
"Ừ." Diệp Nhiễm thẳng thắn thừa nhận: "Em luôn chờ đợi bởi vì anh nói anh cần thời gian." Cô nhắm mắt lại, không có nước mắt, chỉ là hơi nước. Câu nói lúc đó của anh đã đem lại hy vọng cho cô bấy nhiêu.
"Em luôn chờ đợi, luôn luôn chờ. Sợ mình không đủ phân lượng còn nỗ lực mang thai để hy vọng chiếm lấy trái tim anh, đã từng cho rằng cả hai người thì sẽ giảm bớt một nửa thời gian."
Anh nắm chặt tay, không nói chuyện.
Diệp Nhiễm hít vào một hơi: "Chắc hẳn là anh cần rất nhiều thời gian, có điều em đã không chờ nổi nữa rồi." Cô cúi đầu chôn mặt xuống gối: "Cửa hàng hoành thánh, em không cần."
Không phải là cô đang dỗi, không phải là cô xúc động, cô thật sự kiệt sức. Trước kia cô kinh doanh vất vả, không có anh trợ giúp, xác thực cô không thể duy trì cửa hàng.
Thất bại trong hôn nhân, học được nhiều bài học đắt giá, hiểu được thế nào là buông tay, hiểu được thử một lần nữa bắt đầu. Cô biết, cô so với bất luận kẻ nào đều biết, bọn họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Đáng tiếc, anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu......
Từ lúc cha cô quyết định bán đi cửa tiệm hoành thánh, đáng lẽ cô nên buông tay, không đủ khả năng nắm chặt thì chỉ tự mang lại khó khăn cho mình.
"Diệp Nhiễm......" Kha Dĩ Huân gian nan gọi, rốt cuộc nói không nên lời.
"Em thật sự rất mệt." Cô thoải mái nói, còn cười: "Kha Dĩ Huân, chắc là anh không biết, con người không biểu lộ cảm xúc sẽ phí thể lực, giả bộ hồ đồ cũng rất mệt mỏi." Cô thậm chí còn dùng từ ngữ hài hước nói chuyện: "Bản thân anh luôn đợi một người, so với công việc khó khăn mà anh đang tạo dựng còn vất vả hơn." Cô cười ha ha, dòng nước theo khóe mi chảy xuống: "Có lẽ đứa bé cũng cảm thấy quá mệt nên mới rời đi."
"Diệp Nhiễm!" Anh chặn lời cô, đột nhiên cô nói ra những lời đó, trái tim anh càng lạnh.
Cô nhất thời im lặng không lên tiếng nữa, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt từng đợt chảy xuống.
Anh nhìn cô rơi lệ, muốn nâng tay mình lau đi làn nước mắt, không nghĩ tới cô nhanh chóng cầm chăn lau, khuôn mặt tái nhợt, thở dài ra một hơi, xoay người đưa lưng về phía anh.
"Em muốn ngủ một giấc." Cô nói.
Anh không hé răng, cô cũng không nói nữa, không biết thời gian trôi qua bao lâu, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của Diệp Nhiễm đều đều. Sau khi Kha Dĩ Huân rung chuông kêu ý tá đến rút châm, thuận tiện đo luôn nhiệt độ cơ thể của Diệp Nhiễm. Y tá gọi cô vài tiếng cô cũng không tỉnh, an ổn ngủ sâu, Kha Dĩ Huân đi qua trợ giúp y tá đem nhiệt kế đặt ở dưới nách Diệp Nhiễm, cẩn thận nhìn hai mắt cô, không phải giả vờ ngủ.
Người y tá trung niên cười khổ, trong khi chờ đợi trắc lượng kết quả liền nói với Kha Dĩ Huân: "Thanh thiếu niên bây giờ thật mạnh mẽ, vừa mới hư thai còn có thể ngủ sâu như vậy."
Kha Dĩ Huân rũ mắt xuống, cô nói, cô mệt rồi.
Anh lái xe về nhà là gần nửa đêm, bầu không khí chung quanh yên tĩnh lạ thường. Người giúp việc theo giờ sáng mai mới đến, phòng còn chưa dọn dẹp, anh nhìn chằm chằm những vệt máu trên đá cẩm thạch, màu đỏ sẫm kéo dài cho đến trên lầu.
Kha Dĩ Huân nhíu mày thật chặt, đứa bé đã không còn, anh nghĩ nhiều cũng vô ích.
Cố ý xem nhẹ, anh bước nhanh lên lầu.
Đèn trong phòng Diệp Nhiễm vẫn còn sáng, cửa phòng mở toang, vết máu cũng dày đặc, Kha Dĩ Huân đờ đẫn đi qua. Cửa phòng tắm mở ra, vết máu trong đây lan tỏa thành một vệt khô rất lớn, kéo dài đến điện thoại đầu giường. Anh gian nan hít thở, giống như mường tượng được cảnh cô đang lết đến đây.
Điện thoại của cô, không gọi cho anh.
Anh là chồng cô, là cha của đứa bé, vì sao cô lại không gọi cho anh? Anh tức giận, phân không rõ là đau lòng hay là thất vọng.
Kha Dĩ Huân nắm chặt nắm tay, cho tới bây giờ anh luôn nghĩ rằng cô vì muốn giữ cửa tiệm nên mới dùng kế hoạch mang thai, không nghĩ tới, thứ cô muốn đổi là trái tim anh.
Nghị kỵ của anh, lạnh lùng của anh đẩy cô và đứa bé càng xa!
Kha Dĩ Huân nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Diệp Nhiễm, nhớ tới khoảnh khắc cô đứng ở trước cửa sổ vẫy vẫy tay, nhớ tới lúc anh lơ đãng giương mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô buồn bã. Ngày đó, nước mắt của cô càng khiến cho trái tim anh quặn đau.
Anh thấy trên bàn trang điểm của cô có một con thỏ bông, đột nhiên anh ý thức được, cô cũng chỉ là một gái mới 21 tuổi. Anh có thể không yêu cô, nhưng đối với cô anh tựa hồ quá tàn nhẫn, anh đem suy nghĩ của cô áp đặt thành nỗi phiền muộn trong lòng.
Kha Dĩ Huân thu dọn xong xuôi, anh lái xe chạy đến bệnh viện, yêu cô, hiện tại anh chưa làm được, điều anh có thể làm, chính là tận lực đối xử tốt với cô.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |