Truyện:Giảo Phụ - Chương 35

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 35
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Giữa tháng mười rồi, trời lành lạnh, thình lình một trận gió thổi tới, lại thổi cát lên đầy mặt người, làm cho người ta chật vật không chịu nổi.

Nhậm Đạt Lương cưỡi ngựa lên núi, đến trước am Kim Sa thì xuống ngựa, vừa lau mặt, cũng là đầy mặt cát bụi, không khỏi nói với Đinh Tam Hữu: "Chỗ này cũng quá yên lặng rồi, lại thêm hai ngày một chuyến đi đi về về như vậy, cũng có chút không chịu nổi."

Đinh Tam Hữu cũng xuống ngựa, giơ tay áo phủi phủi bụi bặm trên người, lên tiếng: "Vương Gia lệnh chúng ta điều tra những việc này, lại để cho chúng ta bẩm từng chuyện với Trạng Nguyên gia, để Trạng Nguyên gia định đoạt, mà những chuyện này không thể truyền qua miệng người khác, chúng ta không đích thân tự chạy tới chạy lui, còn có thể thế nào?"

Hai người vừa nói chuyện, cột ngựa ở trước cửa núi, sóng vai vào am Kim Sa.

Mười ngày trước, có thích khách dùng cung tên muốn Cửu Giang vương bị thương, may mà Chân Ngọc nương kịp thời xuất hiện, thay Vương gia đỡ mũi tên kia. Lúc ấy mặc dù kịp thời rút mũi tên cầm máu băng bó, cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh. Vì sợ vết thương nứt ra, cũng không dám chuyển người xuống núi chữa trị, chỉ có thể đón đại phu am hiểu chữa trị trúng tên lên núi chẩn bệnh.

Tới hôm nay đã mười ngày, Chân Ngọc nương vẫn sốt cao không lùi như cũ, ngay cả đại phu cũng kinh hãi, rất sợ Chân Ngọc nương không chịu đựng được, Cửu Giang Vương và Vương Chính Khanh sẽ trách phạt bọn họ.

Mà tiểu ni cô bị bắt giữ đêm đó, sau khi thẩm vấn, lại phát hiện là nữ mật thám mà công chúa An Tuệ bí mật nuôi. Theo nữ mật thám này, lại tra ra Xảo Nhi hầu hạ bên cạnh Tô nhũ nhân trong vương phủ là tai mắt công chúa An Tuệ cài ở vương phủ. Tiếp đó mà tra ra, cái chết của Chân Bảng nhãn, cũng là do Xảo Nhi phụng mệnh công chúa An Tuệ ra lệnh hạ độc sát hại.

Nghe được Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu tới, Vương Chính Khanh lấy lại tinh thần, vào một gian tĩnh thất được tạm thời làm thư phòng, sai người dâng trà lên tiếp đãi khách.

Nhậm Đạt Lương đợi nha đầu bưng trà lui xuống, lúc này mới nói lại tình trạng gần đây của vương phủ, rồi lại nói: "Sau khi Xảo Nhi, Tô nhũ nhân bị cấm túc, ý tứ của vương gia cũng là, công chúa An Tuệ tay nắm tài chính kinh thành, giờ không nên trở mặt, bởi vậy muốn che giấu những chuyện này, ngày sau mới tính sổ."

Vương Chính Khanh khẽ nhắm mắt, lại mở ra, hỏi "Quận chúa Diệu Đan thì sao?"

Nhậm Đạt Lương chỉ biết Đường Diệu Đan cấu kết với Xảo Nhi mưu hại Chân Bảng nhãn, về phần sự tình cụ thể trong đó, cũng không biết rõ. Lúc này nghe được Vương Chính Khanh hỏi tới, liền đáp: " Quận chúa Diệu Đan náo loạn muốn xuất gia làm ni cô, vương gia và vương phi trách phạt nàng, không cho nàng ra khỏi cửa phòng, cũng là cấm túc rồi."

Đợi Nhậm Đạt Lương nói xong, Đinh Tam Hữu liền bẩm: "Đã tra ra thích khách bắn tên đêm đó, chính là ám vệ trong phủ Tứ Vương gia. Ám vệ kia lại bị người khác giết rồi, hiện nay không có đối chứng."

Lông mày Vương Chính Khanh nhướng lên, lại chậm rãi hạ xuống, chỉ thị nói: "Sai người bảo vệ Vương Gia thật tốt, ra vào đều đề phòng cẩn thận, không thể để vương gia ra ngoài một mình. Tiểu ni cô bắt được trong đêm đó, trông coi cho thật kỹ, không thể để nàng chết. Hiện nay tăng cường chiêu binh mãi mã, tăng cường huấn luyện tư binh trong vương phủ. Chỉ khi binh cường mã tráng rồi, lời nói ra mới có trọng lượng, Tam vương gia và Tứ Vương Gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."

Đinh Tam Hữu nói: "Chuyện làm người lo lắng hiện nay, cũng là tài chính chưa đủ. Nuôi quân thật sự tốn không ít tiền."

Vương Chính Khanh nói: "Cuối năm phú thương Giang Nam sẽ hiếu kính chút tiền, các ngươi sắp xếp một chút, cứ âm thầm cho bọn họ một chức quan rảnh rỗi trước, để bọn họ cho vương phủ vay tiền nuôi quân. Nhớ kĩ, chọn những phú thương bình thường có chút bất mãn với Tam vương gia Tứ Vương gia mà xuống tay."

Nhậm Đạt Lương hỏi "Chỗ này đào khoáng, khai thác bùn tử sa, chỉ sợ còn phải đợi vài tháng sau mới có lợi nhuận?"

Vương Chính Khanh nói: "Theo tính toán, chỉ sợ còn phải đợi nửa năm mới có lợi nhuận. Chỉ là, một khi ấm tử sa được chế thành, sau này sẽ đầy đủ, tương lại sẽ là nguồn thu nhập ổn định."

Tiễn Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu đi, Vương Chính Khanh lại cho gọi Chương Phi Bạch vào phân phó mấy câu.

Chương Phi Bạch nhìn Vương Chính Khanh một cái, mắt thấy thời gian này hắn tiều tụy đi rất nhiều, không nhịn nổi khuyên nhủ: "Phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại, Tam gia không cần quá lo lắng."

"Ừm!" Vương Chính Khanh thở dài nói: "Cũng mười ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, có thể đã......"

Chương Phi Bạch lại liếc mắt nhìn Vương Chính Khanh, có chút ảo giác, chủ tử giống như uy nghiêm hơn rồi, bắt đầu từ đêm phu nhân trúng tên kia, chủ tử dường như trưởng thành trong một đêm, thành thục hơn mấy tuổi vậy. Ừm, nếu phu nhân không tỉnh lại, chẳng lẽ chủ tử sẽ bạc đầu sau một đêm sao? Hắn lo lắng, lại khuyên nữa: "Tam gia cũng nên bảo trọng thân thể, nếu không, phu nhân vừa tỉnh lại, phát hiện Tam gia gầy thành như vậy, hẳn sẽ đau lòng lắm?"

Vương Chính Khanh vừa nghe cũng lộ ra chút ý cười, hỏi Chương Phi Bạch: "Ngươi cảm thấy, phu nhân là một người như thế nào?"

Chương Phi Bạch thấy Vương Chính Khanh không buồn bực nữa, có ý nói chuyện phiếm, lập tức cười nói: "Phu nhân dĩ nhiên là nữ trung hào kiệt, là kỳ nữ tử."

Vương Chính Khanh nghe Chương Phi Bạch chỉ cho thông suốt, tâm tình không hề nặng nề như vậy nữa, nhất thời xử lí một số chuyện gần đây, lúc này mới cất bước đi thăm Chân Ngọc.

*****

Chân Ngọc rất là nghi hoặc, sờ sờ mặt nói: "Trước đây ta quá phận như vậy, ma ma nha đầu đầy phòng không sai khiến, chỉ thích sai khiến phu quân như ngươi, để ngươi hầu hạ tắm rửa?"

Vương Chính Khanh ho nhẹ một tiếng nói: "Đây là thú vui vợ chồng, ta cũng là nguyện ý."

Thì ra là như vậy, Chân Ngọc chợt hiểu, nàng suy nghĩ một chút nói: "Nay ta với ngươi không quen, không cần ngươi hầu hạ, kêu một nha đầu xinh xắn tới hầu hạ là được."

"Vậy làm sao được chứ? Nha đầu tay chân vụng về, nào có hầu hạ tốt như ta? Hơn nữa, đại phu đã nói rồi, làm nhiều chuyện ngày trước hay làm, mới có lợi cho nàng." Vương Chính Khanh gấp gáp, dù sao, không thể để cho nàng và nha đầu xinh đẹp ở chung một chỗ, đặc biệt là chuyện tắm rửa này.

Chân Ngọc suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa, cũng không phải là yêu cầu mình giúp hắn tắm, mà là hắn muốn hầu hạ mình tắm, giống như người chịu thiệt là hắn nha!

Nha đầu chờ ngoài cửa một lát, nghe được tiếng động ở cửa, Vương Chính Khanh mở cửa, nàng ta nhanh chóng bưng nước nóng đi vào, chỉ là nước súc miệng rửa mặt, cũng không phải là nước tắm rửa. Nha đầu hầu hạ Chân Ngọc rửa mặt, rửa tay sạch, lúc này mới nói: "Đại phu nói rồi, phu nhân vừa tỉnh, không nên ăn đồ quá dầu mỡ, chỉ nên ăn thanh đạm, bởi vậy chỉ bị cháo trắng rau dưa, một chút điểm tâm, phu nhân muốn bây giờ ăn một chút, hay là uống thuốc rồi mới ăn?"

Chân Ngọc đói bụng từ lâu, vừa nghe liền nói: "Dĩ nhiên là bây giờ ăn."

Nha đầu nghe xong, vội thu dọn đồ đạc rồi lui xuống, quay đầu nói với Hồ ma ma. Hồ ma ma không dám mượn tay người khác, đích thân trông cháo ở phòng bếp, nghe nha đầu nói Chân Ngọc muốn ăn cháo bây giờ, liền cầm chén múc gần nửa chén, thêm chút thức ăn cùng điểm tâm, dặn bảo nha đầu trông phòng bếp, không cho người khác đến gần, lúc này mới cầm hộp đồ ăn đến phòng Chân Ngọc.

Vương Chính Khanh thấy Hồ ma ma cầm hộp đồ ăn đi vào, liền nói: "Đặt xuống đi, để ta. Mấy ngày nay các ngươi cũng mệt mỏi rồi, tận dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, buổi tối thay phiên trông nàng."

Hồ ma ma nói: "Tam gia mấy ngày nay ăn không ngon không ngủ yên, cũng mệt mỏi rồi! Không bằng Tam gia đi nghỉ trước, nơi này giao cho ta. Đợi chút nữa hầu hạ phu nhân ăn xong, tắm rửa xong, rồi Tam gia tới đây nói chuyện?"

Vương Chính Khanh đột nhiên nháy mắt với Hồ ma ma, cười nói: "Ngọc nương luôn thích dùng bữa cùng ta, ma ma cứ làm chuyện của mình đi!"

Hồ ma ma nhất thời hiểu ý, âm thầm vui mừng, phu nhân tuy là mất trí nhớ, hiếm khi Tam gia lại đối đãi với nàng như thế, đây là vì họa được phúc sao? Bà vội làm bộ như nhớ lại chuyện gì nói: "Đúng rồi đúng rồi, sao lại quên phu nhân thích nhất dùng bữa với Tam gia rồi." Nói xong vẻ mặt tươi cười, xoay người đi xuống.

Chân Ngọc sớm đã nhìn thấy Vương Chính Khanh nháy mắt với Hồ ma ma rồi, nhất thời cảm thán: người này lại liếc mắt đưa tình với một ma ma, nhìn thật cổ quái.

Vương Chính Khanh nhất thời nhấc hộp đồ ăn lên, mở ra nhìn, vừa hỏi Chân Ngọc: "Nhìn bộ dạng này một mặt trầm tư, nhớ ra gì rồi sao?"

Chân Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ra sức hồi tưởng cũng không nhớ ra cái gì, đang khổ não, nhất thời ngửi thấy mùi cháo, liền bỏ qua, đưa tay ra muốn bưng chén. Vương Chính Khanh nhìn thấy, sớm đã bưng chén lên, cầm thìa múc cháo đút tới miệng nàng.

Chân Ngọc có chút không quen, nhưng vẫn ngậm cháo, một ngụm nuốt vào, hỏi "Ngày trước ta thích nhất để ngươi đút ta ăn cháo sao?"

Vương Chính Khanh gật đầu nói: "Thật sự là như vậy, giờ nàng không thích sao?"

Hình như cũng không có gì không thích. Chân Ngọc lắc lắc đầu nói: "Chỉ là có chút kỳ quái, nếu trước đây chúng ta chung sống như vậy, ngươi có chút giống mẫu thân ta vậy."

"Khụ!" Vương Chính Khanh suýt bị nước miếng của mình làm sặc, nhất thời âm thầm đổ mồ hôi, được rồi, Bảng nhãn gia, coi như nàng mất trí nhớ, vẫn độc miệng như cũ được chưa?

Đút Chân Ngọc nửa chén cháo, xem không sai biệt lắm, Vương Chính Khanh cũng không dám đút nàng ăn nữa, chỉ khuyên nhủ: "No bảy phần là được rồi, nếu chốc nữa đói bụng, thì ăn thêm điểm tâm."

Chân Ngọc gật đầu một cái, nhìn Vương Chính Khanh kêu nha đầu vào dọn dẹp hộp đồ ăn, liền quan tâm hỏi một câu nói: "Ngươi còn chưa ăn mà, tại sao không ăn đi?"

Từ lúc Chân Ngọc trúng tên ngã xuống, Vương Chính Khanh lúc nào cũng sợ Chân Ngọc không thể tỉnh lại nữa, vào lúc này thấy nàng hoạt sắc sinh hương ngay trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn liền không nỡ rời khỏi nàng, chỉ thấp giọng nói: "Đợi hầu hạ nàng tắm xong, uống thuốc rồi ngủ, ta sẽ đi ăn."

Thật săn sóc! Chân Ngọc vô cùng cảm thán nhìn Vương Chính Khanh một cái, phu quân như vậy, thật là tìm ngàn dặm mới có được một người, không trách được ngày trước mình thời thời khắc khắc muốn ở cùng hắn một chỗ.

Bởi vì mới vừa ăn xong, không thể tắm rửa ngay, muốn tiêu cơm một chút, Vương Chính Khanh lại nối với Chân Ngọc chút chuyện trước đây, trọng điểm là miêu tả hai người thích nhau rồi thành thân như thế nào, sau đó lại ân ái như thế nào vân vân.

Chân Ngọc hỏi cha mẹ họ hàng hai bên, lại hỏi tên những người bên mình, dần dần yên tâm.

Vương Chính Khanh thấy nàng đang nói chuyện, muốn gãi lưng, gấp rút ngăn nàng lại nói: "Vết thương kết vảy, không nên gãi linh tinh."

Chân Ngọc chỉ đành phải nhịn lại, hỏi mình bị thương như thế nào, khi nghe được mình bị trúng tên, liền hỏi: "Đang yên đang lành, ta sao lại chạy đi đỡ mũi tên giúp người khác vậy?"

Vương Chính Khanh thở dài nói: "Đó là vương gia, là chủ tử của ta, cũng là chủ tử của nàng. Mũi tên kia đột nhiên bay tới, ta không kịp chạy tới kéo vương gia ra, nàng lại đứng gần, lúc ấy có lẽ sợ vương gia bị thương, sẽ liên luỵ đến ta, liền nhào tới đỡ mũi tên. Cho nên lần bị thương này của nàng, suy cho cùng, cũng là vì ta mà bị thương. Bảo ta làm sao không tự trách, làm sao không đau lòng cho nàng?"

"Cho nên, ngươi liền tốt với ta gấp bội, hầu hạ ăn cơm hầu hạ tắm rửa để báo đáp sao?" Chân Ngọc đột nhiên hiểu được Vương Chính Khanh, đúng thế, thê thất vì hắn mà bị thương, hắn hầu hạ chu đáo, rất bình thường mà!

Vương Chính Khanh ra sức gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Thời gian không còn sớm nữa, để vi phu tới hầu hạ nàng tắm rửa đi?" Hắn nói xong, kêu nha đầu bưng nước nóng đi vào.

Nha đầu vội đi thúc giục nước. Lập Hạ nghe được Chân Ngọc muốn tắm rửa, đợi nha đầu bưng nước vào phòng, nàng cũng theo vào, tìm xiêm áo cho Chân Ngọc thay, lại để tạo tử (xà phòng tắm), mắt thấy Vương Chính Khanh còn đợi trong phòng, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhìn hắn một cái.

Vương Chính Khanh mặt dày nói: "Các ngươi lui xuống đi, hôm nay để ta hầu hạ phu nhân tắm rửa."

Nha đầu làm việc nặng và Lập Hạ cùng ngẩn ngơ, đỏ mặt lên trong nháy mắt, không dám nhiều lời, hành lễ, cúi đầu chạy thật nhanh, nhân tiện đóng chặt cửa.

Cửa vừa đóng, tim Vương Chính Khanh đập mạnh, nhìn trộm Chân Ngọc một cái, thấy nàng đang ngẩn người, lại thở nhẹ một hơi, không nghĩ nhiều là tốt nhất. Bởi vậy ngồi bên mép giường, đưa tay ra nói: "Thời gian nay nàng bị bệnh, chỉ sợ chân còn mềm, ta ôm nàng xuống nhé!"

Rốt cuộc là chỗ nào không ổn đây? Chân Ngọc cảm giác lời nói và hành động của Vương Chính Khanh là lạ, lại không nói ra được cổ quái ở chỗ nào, đến khi liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới phát hiện gương mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, mang chút ngại ngùng, ngẩn ra nói: "Ngươi đang xấu hổ?"

Vương Chính Khanh lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, có chút oán giận mình, nhảy cái gì chứ? Không phải chỉ là hầu hạ Bảng nhãn gia tắm rửa sao, làm sao lại kích động thành ra như vậy rồi? Lúc này nghe được lời Chân Ngọc nói, có chút xấu hổ, cúi đầu che giấu biểu cảm nói: "Cửa sổ đóng, có chút nóng mà thôi!"

"Ồ!" Chân Ngọc chuyển đến bên giường, vươn cánh tay quàng qua cổ Vương Chính Khanh, hai chân một vòng qua, vắt trên eo hắn, chờ hắn ôm mình đến thùng tắm.

Tuy Chân Ngọc hôn mê mấy ngày, đám người Hồ ma ma mỗi ngày đều giúp nàng lau người, mỗi ngày đều giúp nàng thay y phục, lúc này treo trên người Vương Chính Khanh, lại có mùi hương thoang thoảng cùng một ít mùi thuốc xông vào mũi hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trái tim nhỏ của Vương Chính Khanh vô cùng không có tiền đồ, nhảy "thình thịch" rung trời.

Chân Ngọc cũng đã nghe thấy, cúi đầu trước ngực hắn nói: "Đập nhanh quá, như tiếng trống vậy."

Vương Chính Khanh âm thầm đổ mồ hôi, chỉ cần nghĩ tới nữ tử trước mắt này là Bảng nhãn gia, tâm can liền nhảy loạn không ngừng, cái này thật sự là không có cách nào!

Chân Ngọc nhìn gương mặt tuấn tú của Vương Chính Khanh có hai đóa mây hồng nổi lên, chỉ cảm thấy hắn rất đáng yêu, không khỏi đưa tay sờ sờ, lại vuốt vuốt, nhìn chung quanh nói: "Không tệ, sắc đẹp thay cơm."

Phải nói Vương Chính Khanh vốn là còn nghi ngờ, không phân biệt được nữ tử mất trí nhớ trước mắt này là Ngọc nương trước đây, hay là Chân Bảng nhãn sau này, nay vừa nghe lời này của nàng, lập tức xác nhận, người này tuyệt đối là Chân Bảng nhãn.

Từ giường đến chỗ thùng tắm, Vương Chính Khanh hẳn là đi một lúc lâu mới tới.

Chân Ngọc cảm thấy cả người Vương Chính Khanh nóng hổi, được hắn ôm rất thoải mái, cũng nguyện ý hắn đi lâu một chút. Đợi Vương Chính Khanh đặt nàng xuống, nàng liền tựa vào thùng nước tắm để đứng vững, chờ Vương Chính Khanh hầu hạ nàng cởi xiêm áo.

Vương Chính Khanh lấy tay thử nước, thấy nước ấm vừa đủ, liền xoay người lại giúp Chân Ngọc cởi xiêm áo, vừa cởi tâm tư vừa thay đổi không ngừng, thiếu chút nữa khống chế không nổi.

Dưới ánh nến, mỹ nhân như ngọc, da trắng nõn nà, eo nhỏ mông đầy, ngực đầy đặn, hai điểm đỏ tươi tỏa sáng mê người, tựa như đang dẫn dụ người tới hái. Vương Chính Khanh liều mạng dời đi lực chú ý của mình, lại lẩm bẩm tâm kinh, lúc này mới không có nhào tới.

Chân Ngọc đợi Vương Chính Khanh giúp nàng cởi xiêm áo xong, liền nhảy vào thùng tắm, thở ra một hơi nói: "Thật thoải mái."

Vương Chính Khanh lại không đi tới trước mặt Chân Ngọc, chỉ đứng ở sau lưng nàng, lấy tay cọ xát lưng cho nàng, lại cẩn thận tránh nơi bị thương đang vảy kết, thật là tự chuốc khổ mà, nhìn xong sờ xong, có thể ăn một chút không? Sẽ không hù dọa nàng chứ? Hơn nữa nàng hôn mê vừa mới tỉnh, có tiện vận động kịch liệt như vậy không?

Chân Ngọc lấy tay nhẹ nhàng dội nước, nói chuyện với Vương Chính Khanh, đợi hắn đi tới trước mặt, đột nhiên chơi xấu, dội cho hắn một thân toàn nước.

Vương Chính Khanh bị dội nước, xiêm áo dính vào người, hiện ra một chỗ đang nhô ra cực kì rõ ràng ở dưới bụng, lại không mềm được. Hắn bận cúi người che giấu, có chút chật vật.

Khuỷu tay Chân Ngọc đặt ở trên cạnh thùng suy nghĩ, nửa ngực lộ trên mặt nước, một điểm đỏ tươi nhấp nhô trên mặt nước, lại mê người hơn vừa nãy. Khi Vương Chính Khanh đưa tay giúp nàng rửa, không tự chủ được dừng lại ở đỏ tươi đó một chút, bàn tay bao trùm bất động, chỉ dùng mắt nhìn Chân Ngọc. Ngọc nương, chúng ta......

Chân Ngọc co rụt người lại, rúc vào trong nước, đẩy tay Vương Chính Khanh ra, nũng nịu: "Nước cũng sắp lạnh rồi, còn không đỡ ta lên mặc xiêm áo?"

Vương Chính Khanh rút tay về, lấy khăn lông to quấn quanh người Chân Ngọc, nhìn nàng tự lau khô, liền lại mang xiêm áo tới cho nàng mặc vào, nhất thời sột sột soạt soạt, lại rỉ tai gọi: "Ngọc nương, Ngọc nương, Ngọc Lang......" Mấy câu gọi phía sau, thấp tới không thể nghe thấy.

Chân Ngọc thính tai, cũng là nghe được tiếng gọi Ngọc Lang phía sau kia, tim nhất thời đập mạnh, nhỏ giọng nói: "Tam lang, ta thích như chàng gọi như vậy."

"Hả?" Vương Chính Khanh dùng giọng mũi hỏi một tiếng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chân Ngọc đỏ lên như uống rượu, lặng lẽ nói: "Ta thích chàng gọi ta là Ngọc Lang. Nghe rất có cảm giác, hình như sắp nhớ ra cái gì."

"Ngọc Lang, Ngọc Lang, Ngọc Lang tốt của ta!" Vương Chính Khanh không dám quá đường đột, khống chế tay của mình, âm thanh lại run rẩy, vừa mập mờ vừa triền miên, mang theo một tia hưng phấn không thể khống chế nổi.

"Ừm!" Chân Ngọc đáp một tiếng, điểm hồng trên mặt tản ra, hóa thành ráng hồng, kiều diễm ướt át.

Chương (1-54)