Truyện:Giảo Phụ - Chương 36

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vương Chính Khanh tiến lên trước nửa bước, đưa tay phủ lên vai Chân Ngọc, ánh mắt tĩnh mịch, khóe môi cười tà, tự cho là sắp đắc thủ.

Nháy mắt sau đó, Chân Ngọc một huơ quyền ra, nện trên sống mũi Vương Chính Khanh, lại bởi vì dưới đất có nước, nền nhà trơn, Vương Chính Khanh bị một đập như vậy, thêm trượt nữa, "Ầm" một tiếng, liền ngã xuống đất, buồn buồn kêu một tiếng.

"Ngọc nương!" Vương Chính Khanh rống lên một tiếng, khó nhịn trên người tiêu tan một chút, vừa nghi ngờ vừa tức giận, "Nàng lại đánh người?" Chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ?

Chân Ngọc vừa ra một đấm, cũng ngây dại, thấy Vương Chính Khanh bò dậy căm tức nhìn nàng, không khỏi lẩm bẩm nói: "Ai bảo chàng cười đến đê tiện, không nhịn được liền muốn đánh chàng một quyền đấy!"

Đám người Hồ ma ma chờ ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong đầu tiên là yên lặng không một tiếng động, đột nhiên"Ầm" một tiếng, lại thêm một tiếng gào lớn của Vương Chính Khanh, không khỏi kinh hãi, hô: "Tam gia, Tam phu nhân!"

Vương Chính Khanh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu là dễ dàng đắc thủ, nàng đã không phải là Chân Bảng nhãn rồi, không cần phải nóng lòng trong lúc nhất thời, bởi vậy chỉnh trang lại xiêm áo, hít một hơi thật sâu, đi tới mở cửa để đám người Hồ ma ma đi vào, bản thân hắn thì bước ra ngoài, chạy thẳng tới thư phòng tạm thời.

Vương Chính Khanh dạo bước trong thư phòng, nhớ lại quá trình giúp Chân Ngọc tắm rửa, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bất đắc dĩ uống hai ly trà nguội, mới bình tĩnh lại.

Ngọc nương, Ngọc Lang, có một ngày, nhất địn sẽ thu thập nàng một phen!

Sau đó, tự có ma ma bưng nước vào cho Vương Chính Khanh tắm rửa, lại bưng cơm qua hầu hạ hắn ăn.

Vương Chính Khanh cơm nước xong, kêu Chương Phi Bạch vào thương nghị một số chuyện, lại phân phó nói: "Công chúa An Tuệ nếu có thể an bài tai mắt vào vương phủ, không chừng còn có thể an bài khác tai mắt trong phủ ta, ngươi hãy tra xét kỹ càng lai lịch đám người nha đầu ma ma trong phủ, còn có, Điền Loan Loan vốn xuất thân là ca cơ của Trích Nguyệt lâu, người đứng sau Trích Nguyệt lâu này cũng là công chúa An Tuệ, không chừng Điền Loan Loan chính là người của công chúa An Tuệ, ngươi cũng nên tra xét nàng kỹ càng."

Chương Phi Bạch kinh hãi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi rồi, lúc trước mình đã giúp Điền Loan Loan, chính là một thời gian trước, Điền Loan Loan còn sai nha đầu của nàng ta tới tìm mình, muốn mình giúp nàng một lần nữa, lúc ấy mình không đồng ý ngay, chỉ nghĩ có cơ hội thì giúp, nếu Điền Loan Loan thật sự là người của công chúa An Tuệ, một khi xảy ra chuyện gì, mình tất nhiên cũng không tránh khỏi bị hiềm nghi, chỉ có thể rời khỏi Trạng Nguyên gia. Người hắn đổ mồ hôi lạnh, Điền Loan Loan, quả thật phải tra xét kỹ càng.

Một nơi khác, Chân Ngọc uống thuốc xong, liền nằm dài trên giường, nhất thời không ngủ được, chỉ kéo Hồ ma ma nói chuyện, hỏi chút chuyện trước kia, lại thăm dò nói: "Ta và Tam gia, trước kia rất ân ái sao?" Người ta chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải là mất trí, chút sơ hở kia, sao lại không nhìn ra được?

Hồ ma ma cuối cùng không muốn lừa gạt Chân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy Tam gia bất đắc dĩ cưới Tam phu nhân vào cửa, vào cửa trọn một năm, cũng không nghỉ ngơi trong phòng phu nhân, chỉ thanh coi chừng (thứ lỗi ta không hiểu nên để nguyên). Phu nhân vì thế đã khóc qua náo qua, thêm bệnh nặng qua một trận. Lần đó sau khi khỏi bệnh, phu nhân không hề khóc náo nữa, Tam gia ngược lại chịu hạ cố, thỉnh thoảng tới ngồi một chút, quan hệ dần dần hòa hoãn. Tới lần lên am Kim Sa ở này, Tam gia đối xử với phu nhân, lại là cực tốt rồi."

Chân Ngọc chợt hiểu, gật đầu nói: "Nói như vậy, quan hệ nam nữ đều là một tiến một lùi, ta tiến rồi, hắn liền lùi, ta lùi rồi, hắn lại tiến?"

Hồ ma ma kinh ngạc nói: "Nói ra cũng có chút giống. Ngày trước Tam phu nhân nghĩ mọi cách lại gần Tam gia, Tam gia đâu chịu cho mặt mũi? Sau lại tìm mọi cách từ chối Tam gia, Tam gia lại nghĩ mọi cách muốn tới gần."

Chân Ngọc trầm tư một hồi hỏi "Lúc đầu khi Tam gia lấy ta vì sao là bất đắc dĩ?"

Hồ ma ma đang không muốn nói, thấy ánh mắt Chân Ngọc sáng quắc, đành phải nói ra chuyện Bạch Cốc Lan, lại nói: "Lần đó Tam phu nhân thắng được trà Vân Vụ của miếu Thanh Phong, còn bị Tam gia cầm đi lấy lòng, cho Bạch Cốc Lan một hộp. Tam phu nhân biết, giận đến đau ruột gan."

Chân Ngọc cau mày nói: "Tam gia thật đúng là......"

Hồ ma ma vội vàng bổ sung nói: "Tam gia hiện nay đã quay đầu lại, chỉ một lòng đối tốt với Tam phu nhân, chuyện quá khứ, Tam phu nhân không cần để ở trong lòng nữa."

Chân Ngọc yên lặng suy nghĩ, sau một hồi nói: "Ma ma, ta muốn ngủ, bà cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!"

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc buồn ngủ, liền hạ màn, cẩn thận dém lại, lúc này mới khép cửa phòng đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, lại có Chân Thạch đưa Kiều thị cùng một trai một gái tới thăm Chân Ngọc, bởi vì thấy Chân Ngọc tỉnh lại, Kiều thị thiếu chút nữa vui quá mà khóc, gạt lệ nói: "Ngọc nương hôn mê mấy ngày liền, làm chúng ta lo lắng quá. Ngay cả Nguyên Gia và Nguyên Phương, cũng vẫn luôn hỏi, hỏi cô cô lúc nào sẽ tỉnh lại!"

Chân Ngọc vừa thấy Nguyên Gia và Nguyên Phương, đã là vẫy hai đứa đi qua, một tay ôm một đứa, để chúng ngồi bên cạnh mình, tỉ mỉ hỏi tên cùng tuổi, lệnh Lập Hạ đưa hà bao cho hai đứa nhỏ.

Chân Thạch và Kiều thị biết được hiện nay Chân Ngọc đã mất trí nhớ, không khỏi thở dài, an ủi: "Chỉ là tạm thời mất trí nhớ, một ngày nào đó có thể nhớ lại, không cần phải quá lo lắng."

Vương Chính Khanh biết được Chân Thạch tới, liền sai người mời hắn đến thư phòng nói chuyện. Cũng là để cho hắn đi theo làm việc bên mình, đến lúc đó giúp đỡ chuyện khai thác bùn tử sa.

Chân Thạch vừa nghe liền mừng rỡ, có thể đi theo làm việc bên cạnh Vương Chính Khanh, đó là tiền đồ vô lượng, nhất thời xoa xoa tay nói: "Được Trạng Nguyên gia coi trọng, đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý làm việc. Chỉ là, hiện nay ta vẫn còn làm tiên sinh kế toán trong cửa hàng của Ngọc nương, phải thương lượng với Ngọc nương một tiếng rồi nói."

Vương Chính Khanh gật đầu một cái, nói tiếp: "Lúc trước nghe Ngọc nương nói, cũng là muốn kết bái thành huynh muội với huynh?"

Chân Thạch lên tiếng: "Ngọc nương nói muốn cùng Trạng Nguyên gia thương lượng trước đã, nếu Trạng Nguyên gia không có ý kiến, sẽ cùng ta kết bái. Ta cũng biết, đây là với cao, nhưng lúc ấy Ngọc nương vô cùng chân thành, hơn nữa ta lại có cảm giác sâu sắc ngôn hành cử chỉ của muội ấy rất giống Ngọc Lang nhà ta, liền không đành lòng phật ý tốt của muội ấy. Nếu Trạng Nguyên gia cảm thấy không ổn, chuyện này không nhắc tới là được."

Vương Chính Khanh nói: "Ta không phải ý này. Hiện nay Ngọc nương mất trí nhớ, đang cần có người thân cận qua lại nhiều hơn, huynh là đại ca của Chân Bảng nhãn, với Ngọc nương mà nói, cũng bằng với đại ca của nàng rồi, chuyện kết bái, cũng muốn chọn ngày tiến hành cho sớm."

Chân Thạch có chút ngoài ý muốn, nhất thời lại hạ quyết tâm, nhất định phải làm việc thật tốt cho Vương Chính Khanh, lại cố gắng vươn lên, làm một đại ca tốt sau lưng Chân Ngọc nương.

Sau khi Chân Thạch và Kiều thị cáo từ, am Kim Sa lại có một đám nhân mã nữa tới thăm, là Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu.

Nghe nói Chân Ngọc tỉnh lại, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu vui mừng, tới sớm không bằng tới đúng dịp, vừa đúng lúc phu nhân tỉnh lại, cũng không uổng khổ tâm họ cầu xin lão phu nhân, đặc biệt ra cửa tới thăm.

Chân Ngọc đang buồn bực, nhìn thấy rèm được vạch ra, hai nữ tử như hoa như ngọc đi vào, hai mắt nhất thời tỏa sáng, trái tim vui mừng, hỏi Hồ ma ma nói: "Hai vị này là?"

Hồ ma ma vội vàng giới thiệu: "Vị này là Chu di nương, vị này là Hạ di nương, đều là thiếp thị của Tam gia."

A, thiếp thị của Tam gia, đương nhiên cũng là thiếp thị của ta. Chân Ngọc gật đầu, kêu Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu ngồi ở bên cạnh, lại sai người bưng trà.

Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu nghe được chuyện Chân Ngọc tạm thời mất trí nhớ, đương nhiên an ủi một phen, khi thấy Chân Ngọc vẫn thương yêu họ như ngày trước, nhất thời thở nhẹ một hơi, phu nhân vẫn thân thiện như vậy, cũng khiến người không lo âu.

Một nơi khác, lại có người trong vương phủ tới bẩm chuyện với Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh lần lượt xử lý, lại phân phó vài sự kiện, tiễn người đó đi, lúc này mới qua chỗ Chân Ngọc, mới đi tới trước đình (trước đình có lẽ là trước cửa phòng hoặc là cửa trước của một viện tử, ta tìm hình ảnh mãi mà không thấy -_-), đã nghe thấy có tiếng cười trong phòng Chân Ngọc, nhất thời hơi kinh ngạc, ở cùng ai một chỗ đây? Cười đến vui vẻ như vậy?

Lập Hạ cầm bình trà tới, thấy Vương Chính Khanh đứng ở trước đình, hành lễ xong, bẩm: "Là hai vị di nương tới thăm phu nhân theo lệnh của lão phu nhân. Bởi vì thấy Tam gia còn bận làm việc, hai vị di nương cũng không dám qua quấy rầy, chỉ nói cười giúp phu nhân giải buồn."

Vương Chính Khanh nghe xong, bước nhanh đi qua, vén rèm nhìn lên, Chân Ngọc ngồi nghiêng ở trên giường, Chu Hàm Xảo đang giúp nàng bóp lưng, Hạ Sơ Liễu đang bưng trà đút cho nàng uống... , đẹp cho một bức mỹ nhân hành nhạc đồ.

Trong nháy mắt, trái tim Vương Chính Khanh cực kỳ không vui, Bảng nhãn gia, nàng thừa cơ thân mật với nữ nhân như vậy, thật quá đáng mà.

Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu nghe được tiếng vang, ngẩng đầu thấy là Vương Chính Khanh, vội vàng xuống dưới hành lễ, miệng nói gặp qua Tam gia.

Vương Chính Khanh tức giận, phất tay nói: "Tất cả đi xuống, ta có việc muốn nói riêng với Ngọc nương."

Không dễ dàng gì mới gặp mặt một lần, lại xua đuổi chúng ta như vậy?Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu có chút lạnh tâm, nhìn nhau một cái, liền lui xuống.

Chân Ngọc có mỹ nhân ở bên, vốn là dễ chịu, thấy Vương Chính Khanh vừa tới, đã đuổi mỹ nhân đuổi đi, không khỏi có chút không vui, cau mày nói: "Có lời gì muốn nói?"

Vương Chính Khanh bật thốt lên nói: "Hai di nương này không phải người tốt, nàng đừng ở cùng một chỗ với các nàng."

Ah, lại còn nói xấu di nương! Chân Ngọc kinh ngạc cực kỳ, "Họ không phải người tốt, ngươi lại nạp họ làm thiếp thị?"

Lời Vương Chính Khanh vừa ra khỏi miệng, cũng là phát hiện, tài năng Trạng Nguyên của mình không thấy đâu hết, nói chuyện giống như tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ a***), nhưng bây giờ cũng không thể rút lại được nữa, chỉ đành phải nói: "Chu di nương là a nương cho, hơn nữa hầu hạ ta từ nhỏ, không tiện từ chối."

A, hiểu rồi. Chân Ngọc gật đầu một cái.

Vương Chính Khanh vỗ vỗ trán, nhìn Chân Ngọc một cái nói: "Hạ di nương, là Vương Gia ban thưởng, cũng không thể từ chối."

"Đáng thương, lại bị nhét hai di nương mình không thích ở bên người." Chân Ngọc thở dài nói: "Chỉ là họ hoa dung nguyệt mạo, để không cũng đáng tiếc, bình thường cũng phải gọi các nàng tới hồng tụ thiên hương, tăng chút hứng thú, mới không uổng tướng mạo kia của họ. Cũng không phụ ý tốt của a nương và vương gia."

Nghĩ khá lắm! Trong lòng Vương Chính Khanh hừ một tiếng, không tiếp lời của nàng, lại đưa một phương thuốc ra nói: "Nàng xem cái này một chút."

Chân Ngọc mặc dù mất trí nhớ, phương thuốc cũng là đọc được, nhìn xong nghi ngờ nói: "Canh bồi bổ tốt như vậy, vì sao bên trong lại thêm tuyệt tử tán?"

Vương Chính Khanh nói: "Đây cũng là chén thuốc lần trước tiểu ni cô kia bưng cho nàng uống, nàng nổi lên nghi ngờ nên không uống, giữ lại chén thuốc để cho ta cầm cho đại phu kiểm tra. Giờ đại phu tra được thành phần trong canh thuốc kia, không ngờ bên trong cho thêm tuyệt tử tán. Nếu nàng uống, hậu quả khó mà lường được."

Chân Ngọc hỏi "Đây là ai muốn hại ta?"

Vương Chính Khanh hừ nói: "Là vương phi. Nàng ta sợ nàng vào vương phủ tranh giành tình cảm với nàng ta, am chủ hạ tuyệt tử tán với nàng." Nói xong lại nói vắn tắt một số chuyện trước đây. Trừ câu nói Chân Ngọc tự thừa nhận thân phận nói mình là Chân Bảng nhãn ra, những chuyện khác, Vương Chính Khanh cũng không gạt nàng.

Lại nói, mình không nói cho nàng, cũng sẽ có người khác nói cho nàng biết.

Chân Ngọc vừa nghe vừa ngạc nhiên, thì ra mình lại là kỳ nữ tử như vậy!

Vương Chính Khanh nói xong, nhìn Chân Ngọc nói: "Chúng ta mau sinh đứa nhỏ đi, đừng để một ngày nào đó bị người hạ tuyệt tử tán, chúng ta liền tuyệt hậu rồi."

*****

Chân Ngọc lại ở am Kim Sa nghỉ ngơi ba ngày, đại phu chẩn qua mạch, nói không còn gì đáng ngại nữa, lúc này mới chuẩn bị xuống núi trở về phủ.

AmKim Sa sớm đã đổi am chủ, tiểu ni cô cũng ít đi vài người, tới ngày Chân Ngọc đi, tới tiễn cũng chỉ lác đác mấy người. Vẫn là Hồ ma ma nói đến am chủ trước kia, còn cắn răng, mắng: "Không ngờ nàng ta cũng dám, cho thêm tuyệt tử tán vào thuốc, cũng may phu nhân nhạy bén, lúc ấy không có uống, nếu không, cho dù có chín cái mạng, cũng không đền nổi."

Lập Hạ cũng là sợ, chen miệng nói: "Về sau ra cửa, những thứ ăn uống này, vẫn nên tự mình trông chừng mới yên tâm."

Chân Ngọc bởi vì thấy xe ngựa rộng rãi, lại kéo Hồ ma ma và Lập Hạ cùng vào xe ngựa, nghe được họ nói chuyện, liền cười nói: "Lần này chỉ là trường hợp đặc biệt, bình thường nào có nhiều người muốn hại ta như vậy?"

Hồ ma ma do dự một chút, cuối cùng hỏi "Rốt cuộc là ai chỉ điểm am chủ bỏ thuốc? Nếu chúng ta biết rồi, về sau cũng có thể đề phòng một chút, không đến nỗi một mắt đen(???)."

Chân Ngọc cười một cái nói: "Ma ma yên tâm, sau này người đó sẽ không hại ta nữa đâu." Nói xong đóng chặt miệng.

Hồ ma ma thấy thế, biết không hỏi được gì, chỉ đành phải thôi.

Lập Hạ lại nói: "Tính ra, phu nhân vào Vương gia cũng hơn một năm, lần này trở về, phải điều dưỡng thân thể thật tốt, mau mau sinh hạ nhất nam bán nữ, mới có thể an tâm."

Trong lòng Chân Ngọc có một câu, chỉ là không có nói ra. Ừ, thật ra thì, chuyện sinh con này, không nhất định phải là chủ mẫu sinh mà, di nương cũng có thể. Đợi di nương sinh con, ôm đến trước mặt để ta nuôi, không phải được rồi sao? Nếu không, nuôi di nương lại không cho họ sinh con, để các nàng nhàn rỗi, không phải quá lãng phí sao?

Xe ngựa đến cửa phủ Vương gia, cả đám sớm ra đón. Đều cùng có vinh yên. Lần này, phu nhân nhà chúng ta lại cứu Cửu Giang Vương một mạng, trong kinh thành cũng truyền ra, nói phu nhân trí dũng song toàn, thật sự là một kỳ nữ tử. Nhiều lão phu nhân của các phủ còn cố ý tới kéo quan hệ với lão phu nhân nhà chúng ta, tán dương Tam phu nhân lợi hại. Lại hỏi trước đây sao lại có tuệ nhãn chọn được một nàng dâu tốt như vậy. Mấy ngày nay lão phu nhân đều vui tươi hớn hở, tâm tình tốt lên, liền ban thưởng không ít cho hạ nhân. Chúng ta cũng thơm lây nha!

Ninh lão phu nhân nghe được đám người Chân Ngọc trở lại, liền đợi ở phòng khách, đợi khi Hồ ma ma đỡ Chân Ngọc thỉnh an bà, đã vội vàng tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, liếc nhìn nàng một cái nói: "Gầy đi nhiều rồi." Lại thở dài nói: "Thiếu chút nữa mất mạng rồi, có thể phải bồi bổ thật tốt, chuyện trong phủ còn có ta."

Chân Ngọc vội nói tạ ơn, lại nói tới chuyện mình mất trí nhớ, nói nếu có chỗ không đúng, xin lão phu nhân chỉ giáo.

Ninh lão phu nhân cười nói: "Được rồi, chỉ là tạm thời mất trí nhớ, nghỉ ngơi một thời gian tự nhiên sẽ nhớ ra thôi, cũng không có gì to tát. Hơn nữa con cũng chỉ là không nhớ rõ người và chuyện, một bụng học thức không quên là được. Lão phu nhân phủ Đức Khánh Công còn chạy tới, hỏi khi nào thì con viết thêm kịch bản nữa, ta cũng chờ." Nói rồi bản thân đã cười trước.

Chân Ngọc cũng cười, đáp: "Kịch bản sao, cái này dễ mà. Đợi con nghỉ ngơi mấy ngày, có tinh thần rồi, sẽ viết một bản."

Ninh lão phu nhân nghĩ tới Chân Ngọc liên tiếp cứu Cửu Giang vương hai lần, ân cứu mạng này, Cửu Giang vương không thể quên, đứa con nhà mình tự nhiên cũng là thuận nước đẩy thuyền, càng được Cửu Giang vương trọng dụng. Tương lai Cửu Giang Vương thành đại sự, nhi tử và tức phụ dĩ nhiên được phong thưởng không ít. Trong khoảng thời gian ngắn, nhìn Chân Ngọc đã thấy thuận mắt hơn rất nhiều, cũng không so đo nhiều chỗ thất lễ ngày trước của nàng nữa. Lúc này nghe nàng nói còn có thể viết thêm kịch bản, liền thấy điều thú vị nói: "Đến lúc đó để Tam lang mài mực cho con."

Hồ ma ma thấy Ninh lão phu nhân lúc này đối xử với Chân Ngọc rõ ràng bất đồng, đã là coi trọng một chút rồi, trong bụng âm thầm mừng rỡ. Đợi khi ra khỏi phòng Ninh lão phu nhân, khóe miệng bà còn treo nụ cười, trong thời gian phu nhân vào cửa, lúc nào thì được mẹ chồng ưu đãi như vậy? Lần bị thương này, đúng là vì họa được phúc.

Chân Ngọc trở về phủ, Cửu Giang vương mỗi ngày đều sai người đến thăm, lại thưởng rất nhiều thuốc bổ, cùng lúc đó, lại triệu Vương Chính Khanh tới nói chuyện.

Vương Chính Khanh suy nghĩ, trong chuyện Chân Ngọc này Cửu Giang vương tuy có sai, hơn nữa có chút hồ đồ, nhưng trong chuyện khác, suy cho cùng cũng một minh chủ. Lại nghĩ cho dù là kiếp trước, hay kiếp này, Chân Ngọc cũng một lòng với Cửu Giang vương, di nguyện cũng là hi vọng Cửu Giang vương phải thành đại sự, trở thành hiền chủ thiên hạ, nhất thời khẽ thở dài, giấu những chuyện Cửu Giang vương có lỗi với Chân Ngọc ở đáy lòng.

Lúc này Cửu Giang vương gặp Vương Chính Khanh, rốt cuộc có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút, cho hạ nhân lui xuống hết, bồi lễ (Các nàng xem phim cổ trang của TQ, khi tạ lỗi với ai đó người ta thường chắp hai tay qua đầu người hơi cong đầu hơi chúi xuống, đây là bồi lễ)với Vương Chính Khanh nói: "Mọi chuyện, là Bổn vương là không đúng, Trạng Nguyên gia không cần để ở trong lòng. Đối với chuyện Trạng Nguyên phu nhân mất trí nhớ, đương nhiên sẽ tìm kiếm danh y chẩn bệnh, nhất định khiến nàng khôi phục trí nhớ."

Vương Chính Khanh thấy Cửu Giang vương bồi lễ, rốt cuộc không dám nhận, nghiêng người tránh, đáp: "Lễ này của Vương Gia, là nên bồi với Ngọc nương, không phải với ta."

Cửu Giang vương đạo: "phải, đợi gặp được Trạng Nguyên phu nhân, tất nhiên bồi lễ tử tế." Hắn nói xong, rốt cuộc còn bổ sung thêm một câu: "Diệu Đan muốn hạ độc sát hại Trạng Nguyên phu nhân, vương phi lại lệnh am chủ bỏ tử tuyệt tán vào thuốc bổ của Trạng Nguyên phu nhân, nhưng Trạng Nguyên phu nhan lại bất chấp tất cả cứu Bổn vương một mạng, ân cứu mạng này của nàng, Bổn vương tuyệt sẽ không quên. Chỉ Diệu Đan là cốt nhục duy nhất của Trấn Bắc vương, ở điểm này mong Trạng Nguyên gia nể tình, để cho nó sống! Về phần vương phi, đã biết sai rồi, hiện đangchép kinh chuộc tội ở Phật đường!"

Vương Chính Khanh tra rõ tất cả mọi chuyện, lại trình lên cho Cửu Giang vương, chỉ là Cửu Giang vương chậm chạp không phạt nặng Đường Diệu Đan, chỉ cấm túc cho xong việc, cũng không nghe nói trách phạt vương phi như thế nào, suy cho cùng không thoải mái, bây giờ nghe thấy lời này của Cửu Giang vương, cuối cùng sảng khoái một chút.

Cửu Giang vương bồi lễ, cũng thở phào nhẹ nhõm, Chân thị cứu mình hai lần liền, Vương Chính Khanh lại một lòng trung thành, trung thần như vậy, thật sự không dễ có được. Mình muốn thành tựu đại sự, cũng phải đối xử chân thành, giữ chặt lòng của bọn họ mới được.

Ra khỏi vương phủ, Vương Chính Khanh liền đi gặp Chân Thạch, sau khi ngồi xuống, cười nói: "Gia mẫu nghe nói Ngọc nương muốn kết bái huynh muội với huynh, cho người xem bát tự, cũng nói có duyên huynh muội duyên, đợi sáng mai huynh dẫn theo tẩu tẩu đến phủ, mọi người gặp mặt một lần, cũng tốt thương lượng chọn một ngày lành, để hai người cử hành lễ kết bái."

Chân Thạch vừa nghe, đương nhiên đáp ứng.

Ngày hôm sau, Chân Thạch liền dẫn theo Kiều thị cùng hai đứa bé đến Vương gia bái kiến Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân. Ninh lão phu nhân thấy Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương trắn trẻo đáng yêu, cực kỳ yêu thích, nhất thời nhìn kỹ Chân Nguyên Gia, cũng cười nói: "Vẻ mặt động tác của đứa bé này, lại có chút giống Ngọc nương. Ai không biết, còn tưởng rằng là cô cháu ruột!"

Vương Chính Khanh cười nói: "Đợi kết bái rồi, liền hơn hẳn cô cháu ruột rồi."

Ninh lão phu nhân vốn không để ý chuyện Chân Ngọc muốn kết bái với Chân Thạch lắm, khi thấy Chân Nguyên Gia tuổi còn nhỏ, thông tuệ khác thường, đoán lớn lên nhất định bất phàm, cũng gật đầu, ba tuổi nhìn già, đứa nhỏ này tương lai sẽ có thành tựu, hiện nay nhận làm thân thích, ra sức giúp nó một chút, cũng không phải là chuyện xấu.

Có Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân ra mặt, đến ngày Chân Ngọc và Chân Thạch kết bái, trong phủ liền có rất nhiều người tới, cũng cười nói Chân Ngọc từ nay có ca tẩu chống lưng rồi, về sau cũng không thể cứ khi dễ Trạng Nguyên Lang vân vân.

Đối với Chân Thạch, Chân Ngọc cũng là cảm thấy thân thiết, mặc dù mất trí nhớ, lại cảm giác Chân Thạch là đại ca ruột của mình, đợi kết bái xong, chỉ cảm thấy hoàn thành một chuyện lớn, trái tim khoan khoái không ít.

Đến tối, Chân Ngọc lại đích thân đến phòng Vương Chính Khanh nói cám ơn, cám ơn hắn thay mặt mình chủ trì chuyện kết bái, cũng cho Chân Thạch mặt mũi.

Vương Chính Khanh cười nói: "Một câu nói nhẹ tễnh như vậy, là cám ơn xong rồi sao?"

Chân Ngọc thấy ánh mắt hắn khác thường, xoay người một cái liền rời đi.

Vương Chính Khanh cười khổ nói: "Gia hỏa qua cầu rút cầu."

Bận rộn trôi qua vài ngày, Vương Chính Khanh làm xong chuyện tích trữ trên tay, lại dẫn Chân Thạch tới chỗ khai thác kiểm tra một chút, khi trở về liền nói tới Chân Bảng nhãn với Chân Thạch. Cười hỏi chút chuyện Chân Bảng nhãn khi còn bé, thích ăn gì, thích nghe khúc nhạc gì.

Chân Thạch không nghi ngờ gì, chỉ cho là Vương Chính Khanh nhớ tới bạn cũ, liền nói tới sở thích của Chân Ngọc khi còn sống.

Chân Ngọc ngoại trừ thích đọc sách thích đánh cờ thích vẽ tranh ra, càng thích sưu tầm các loại ấm tử sa nổi tiếng, trong đó thích nhất là ấm Thụ Anh của đại sư chế bình Cung Xuân. Chỉ là ấm Thụ Anh truyền lại đời sau cực ít, nhưng trong phủ Cửu Giang vương, lại có một ấm.

Buổi tối nay, Chân Ngọc đang suy nghĩ kịch bản, chép chép viết viết thì Lập Hạ liền đi vào bẩm: "Tam phu nhân, Tam gia đến rồi!"

Tiếng nói vừa dứt, Vương Chính Khanh nâng một cái hộp cười cười tiến vào.

"Ngọc nương, nhìn xem ta đem tới cho nàng thứ gì?" Vương Chính Khanh ý bảo Lập Hạ đi xuống, hắn ngồi vào trước án, mở cái hộp, lấy ra một ấm Thụ Anh, cẩn thận đưa tới trước mặt Chân Ngọc, cười nói: "Nàng xem!"

"Ấm Thụ Anh?" Chân Ngọc giật mình, nâng bình lên nhìn kỹ, thấy đáy bộ có khắc hai chữ Cung Xuân, kích động đến nỗi tay cũng run lên, "Đây là đồ thật? Ngươi có được từ chỗ nào?"

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nhận ra ấm Thụ Anh, sờ đầu một cái nói: "Ngươi không nhớ chúng ta, cũng không nhớ chuyện xảy ra trước kia, vì sao lại nhớ được những chữ này, cũng nhớ loại ấm này đây? Kỳ quái."

Chân Ngọc cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: "Quả thật rất kỳ quái." Vừa nói vừa đi xem ấm, sờ sờ, chuyển tới dưới đèn xem xét, cất giọng phân phó Lập Hạ nói: "Dấy lò trà trong sân đi, ta muốn dùng ấm Thụ Anh pha trà."

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc chỉ nhìn ấm, hoàn toàn không nhìn cái người tặng ấm này, không khỏi nhắc nhở: "Này này, nàng còn chưa có cám ơn ta. Vì lấy được cái ấm này, ta rất là tốn công tốn sức đấy."

Chân Ngọc cẩn thận để ấm xuống, ngoắc ngoắc tay Vương Chính Khanh, đợi hắn đến gần, liền vươn tay sờ sờ mặt của hắn, cười nói: "Ngày khác, ta chọn một vị mỹ nhân đáp tạ ngươi, không để ngươi mỗi đêm đều ngủ một mình."

Mặt Vương Chính Khanh trầm xuống, đẩy tay Chân Ngọc ra, "Ngươi cho rằng ấm này chỉ đáng giá bằng một mỹ nhân?"

Chân Ngọc phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Một mỹ nhân quả thật không đủ, ba thì như thế nào? Nếu còn không được, Hồng Tụ yêu quý của ta cũng tặng cho ngươi là được."

Nói cái gì? Ta chỉ là vì ba mỹ nhân và một Hồng Tụ lạ đi cầu khẩn Vương Gia nhiều lần muốn cái ấm này sao? Vương Chính Khanh lạnh mặt nói: "Mỹ nhân ta không muốn, trả ấm cho ta."

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Chân Ngọc nóng nảy, ngăn ở trước án, không để cho Vương Chính Khanh lấy ấm Thụ Anh đi.

Vương Chính Khanh thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng, vừa nói ra, lại nói: "Cũng không muốn như thế nào, chỉ muốn nàng sinh cho ta một đứa bé."

Một ấm Thụ Anh đổi một đứa bé? Chân Ngọc nghiêng đầu nhìn ấm Thụ Anh một chút, nhìn lại bụng mình một chút, cực kỳ khó xử, ấm Thụ Anh, sở thích của ta, đứa bé, ta không muốn sinh.

Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt của Chân Ngọc, lập tức lùi một bước nói: "Nếu không, trước hết để cho ta chuyển qua ở chung với nàng, buổi tối cùng nhau thưởng thức ấm này. Lúc nào nàng muốn sinh con, cái ấm này sẽ thuộc về nàng."

Chân Ngọc cân nhắc một chút, không phải trong phòng nhiều hơn một cái ấm, đồng thời nhiều hơn một người sao? Nàng sảng khoái đáp: "Được, đồng ý." Liền cùng nhau thưởng thức cái ấm này, thưởng thức đến khi thiếp thị sinh hạ đứa bé thay ta, cái ấm này liền thuộc về ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)