Ch.02 → |
Nam Chu quốc Cảnh Long năm thứ 2, tháng 3 mùa xuân đã xua tan giá lạnh, thời tiết mát mẻ.
Tân đế Mộ Dung Khuê bắt tay đứng trước cửa sổ, hai mắt nhìn bên cửa một gốc cây đang nở hoa, mắt nhìn gió thổi cánh hoa bay lả tả, lông mày dần dần nhíu lại.
Nội thị Lạc công công đang bưng trà đứng bên cạnh, lén nhìn Mộ Dung Khuê, mắt thấy Mộ Dung Khuê như có điều suy nghĩ nên không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng thẳng.
Mộ Dung Khuê trầm tư phút chốc, lúc này mới đưa tay lấy chén trà từ tay Lạc công công, truyền chỉ: "Truyền Đỗ Thị Lang tấn kiến!"
"Thưa vâng!" Lạc công công vội đáp, đi đến bên ngoài cửa điện truyền gọi.
Mộ Dung Khuê cho gọi Đỗ Thị Lang thật ra tên là Đỗ Bá Ngọc, chị ruột của hắn là Đỗ thị cũng là mẹ đẻ của Mộ Dung Khuê. Nói đến đây, Đỗ Bá Ngọc cũng là cậu ruột của Mộ Dung Khuê.
Năm đó, tiên đế Mộ Dung Khuông nam tuần đến Giang Nam, sủng hạnh dân nữ Đỗ thị, mười tháng sau Đỗ thị sinh hạ nhi tử Mộ Dung Khuê.
Đỗ thị sau khi sinh không được điều dưỡng, dung nhan tiều tụy, Mộ Dung Khuông thấy thì chán ghét, sai người ôm Mộ Dung Khuê đến chỗ hoàng hậu Khương thị, để hoàng hậu nuôi dưỡng. Không lâu sau, Đỗ thị buồn bực mà chết.
Hoàng hậu không sinh con, coi Mộ Dung Khuê như con đẻ gắng sức bồi dưỡng. Mộ Dung Khuông thấy Mộ Dung Khuê thông minh, khỏe mạnh, lại do hoàng hậu nuôi bên người nên lập hắn làm thái tử.
Năm trước Mộ Dung Khuông băng hà, Mộ Dung Khuê kế vị, sửa quốc hiệu thành Cảnh Long, đại xá thiên hạ, đồng thời hạ chỉ lập từ đường cho Đỗ thị, an ủi mẹ đẻ trên trời có linh thiêng.
Hiện tại muốn đúc tượng cho Đỗ thị, nên Mộ Dung Khuê muốn truyền Đỗ Bá Ngọc hỏi mấy câu.
Đỗ Bá Ngọc năm nay 35 tuổi, xuất thân khoa cử, nhiều lần trải qua gian khổ cũng không được phân chức vị, tới khi Mộ Dung Khuê đăng cơ, hắn mới có cơ hội vào triều làm quan, mặc dù chức quan phẩm cấp không cao, nhưng bởi vì hắn là cậu ruột của Mộ Dung Khuê nên mọi người cũng phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Đỗ Bá Ngọc lập tức đi vào Dưỡng Tâm Điện, quỳ lạy nói:"Tham kiến hoàng thượng!" Trong lòng hắn cảm khái vạn lần, chị gái chết quá sớm, nếu nàng còn sống con cháu Đỗ thị cũng có chỗ dựa, thật đáng tiếc.
"Miễn lễ, đứng lên nói!" Mộ Dung Khuê liếc mắt nhìn Đỗ Bá Ngọc, khoát tay áo.
Sau khi ban ngồi, Mộ Dung Khuê nhân tiện mới nói: "Lúc mẫu hậu còn sống, trẫm không thể phụng dưỡng một ngày, cũng không nhớ được hình dáng của người nên luôn nuối tiếc, hiện giờ vì người lập từ đường cũng là tẫn hiếu. Nhưng mẫu hậu qua đời sớm, không thể để lại di ảnh để đúc tượng, nay ngươi nhớ lại tướng mạo và dáng vẻ của người vẽ một bức họa trình lên.
Đỗ thị đã mất gần 20 năm, nói thật Đỗ Bá Ngọc cũng không nhớ rõ tướng mạo của nàng. Nhưng hoàng đế đã nói như vậy, hắn cũng không dám đồng ý ngay, đành phải về tìm người trong nhà đến hỗ trợ nhớ lại.
Đỗ Bá Ngọc vừa nói chuyện, đã bắt đầu can đảm liếc mắt nhìn Mộ Dung Khuê, thấy hắn lông mi rậm dày, hai mắt hẹp dài, tướng mạo giống như tiên đế, không giống người Đỗ gia một chút nào, lại cảm thấy buồn bã.
Đợi Đỗ Bá Ngọc lui xuống, Mộ Dung khuê lại cho truyền thị đọc học sĩ Nghiêm Thừa Ân tấn kiến.
Nghiêm Thừa Ân vốn là thư đồng của Mộ Dung Khuê, hai người tình cảm không như bình thường. Hiện nay Mộ Dung Khuê tuy là hoàng đế, Nghiêm Thừa Ân là thần tử, nhưng khi chỉ có hai người phần tình nghĩa này cũng không mất đi.
Nghiêm Thừa Ân tới, chỉ hơi hơi thi lễ liền cười hỏi: "Hoàng thượng cho gọi thần, có gì sai bảo?"
Mộ Dung Khuê phất tay cho Lạc công công lui ra, mới nói: "Từ đường của mẫu hậu sắp xây xong, trẫm muốn truyền chỉ truy phong mẫu hậu là Thánh Mẫu hoàng thái hậu, cùng với Thánh Đức thái hậu như nhau, không biết ái khanh có cao kiến gì không?"
Sau khi Mộ Dung Khuê lên ngôi, đương nhiên Khương thị thành thái hậu nương nương, nhưng Khương thị chỉ an hưởng tôn vinh nửa năm, đến năm ngoái thì mắc bệnh mà chết.
Sau khi Khương thị chết bệnh, Mộ Dung Khuê truy phong bà thành Thánh Đức thái hậu, đồng thời truy phong mẹ đẻ là Đỗ thị thành Hiền Đức thái hậu, lập từ đường tưởng niệm Đỗ thị. Lúc này hắn muôn truy phong Đỗ thị thành Thánh Mẫu hoàng thái hậu nhưng lại sợ bị phản đối, nên truyền Nghiêm Thừa Ân vào hỏi ý kiến.
Lần này Mộ Dung Khuê muốn nâng nhà mẹ đẻ, chèn ép gia tộc nhà Khương thị cũng là có nguyên nhân. Hắn tra ra được chân tướng năm đó tiên đế sủng hạnh Đỗ thị, khi đó Khương thị đi theo Mộ Dung Khuông nam tuần, vốn muốn mượn cơ hội hai người ở chung mà mang thai, không ngờ Khương thị không thể có con, đi nam tuần đã nửa năm vẫn không có hỉ mạch. Bà ta chết tâm, có ý muốn tìm người sinh con hộ, đi tìm người tuyển mỹ nữ dân gian hiến cho Mộ Dung Khuông. Đợi khi Mộ Dung Khuông sủng hạnh Đỗ thị, chờ Đỗ thị sinh con trai, Khương thị lại tìm cách khiến cho Mộ Dung Khuông chán ghét Đỗ thị, tự nhiên là sai người bế con trai Đỗ thị đến cho bà ta nuôi. Khương thị có được con trai tất nhiên sẽ làm cho Đỗ thị chết bệnh. Đến khi hồi kinh, Khương thị có con trai bên người, từ nay về sau càng ngồi vững ngôi vị hoàng hậu.
Sau khi Mộ Dung Khuê biết được sự thật, trăm mối cảm xúc lẫn lộn, đương nhiên có tâm bồi dưỡng gia tộc mẹ đẻ.
Lại nói Nghiêm Thừa Ân nghe Mộ Dung Khuê nói xong, cũng khuyên nhủ: "Hoàng thượng đã lập từ đường cho Hiền Đức thái hậu, lúc này lại truy phong, quả thật sẽ có người phản đối, không bằng hai năm nữa hãy bàn tiếp."
Mộ Dung Khuê suy nghĩ một lát mới nói: "Cũng được, hai năm sau cũng tốt. Chỉ là khi xây xong từ đường của mậu hậu, chọn ngày lành, trẫm muốn dẫn bách quan đi tế bái, để dân chúng thiên hạ biết rõ ai mới là mẹ đẻ của trẫm."
Một nơi khác, Đỗ Bá Ngọc về đến nhà, đi mời mấy vị nữ quyến thân thích lớn tuổi, nhờ các bà hỗ trợ nhớ lại hình dáng, tướng mạo Đỗ thị.
Mọi người đối với hình dáng tướng mạo Đỗ thị cũng rất mơ hồ. Chỉ biết nói bà lớn lên rất đẹp, các chi tiết khác lại không nói ra được.
Cuối cũng vẫn là nhờ một vị bà con xa nói với Đỗ Bá Ngọc: "Hàm Lan nhà ngươi mặc dù có hơi béo, nhưng nhìn tướng mạo cũng có một hai phần giống Hiền Đức thái hậu. Nếu muốn vẽ tranh, thì đối chiếu với tướng mạo Hàm Lan, mặt vẽ đẹp hơn, dáng người cũng gầy hơn một chút, chắc cũng không khác nhau là mấy."
Đỗ Bá Ngọc nghe xong, liền gọi nữ nhi Đỗ Hàm Lan đi ra. Mọi người nhìn qua, Đỗ Hàm Lan tuy mặt tròn trịa, thân người béo mập nhưng ngũ quan cũng coi như dễ nhìn, nhất thời nhìn theo đó vẽ ra, cuối cùng đều nói: "Hàm Lan dù sao cũng là cháu gái ruột Hiền Đức thái hậu, nên cũng sẽ có một hai phần tương tự."
Đỗ Bá Ngọc nghe mấy lời này, chỉ thầm nghĩ, ngay cả mình và những nữ quyến này cũng không nhớ nổi hình dánh tướng mạo thái hậu nương nương, đừng nói đến những người khác. Hôm nay phải lấy tướng mạo Hàm Lan, vẽ đẹp hơn một chút chắc cũng ra hình dáng tướng mạo thái hậu.
Đám nữ quyến vừa nói chuyện, chủ đề câu chuyện lại nói đến hoàng đế, đi hỏi Đỗ Bá Ngọc: "Thật sự hoàng thượng muốn vì tiên hoàng và thái hậu giữ đạo hiếu ba năm, không lập hoàng hậu sao?"
Trong thời gian chịu tang, dân chúng chỉ cần ba tháng là đủ. Hoàng đế cũng có đặc quyền, lấy tháng làm năm, như nhau chỉ cần chịu tang ba tháng là được rồi, không cần giữ đạo hiến ba năm. Nhưng Mộ Dung Khuê lại tuyên bố muốn giữ đạo hiếu ba năm, trong vòng ba năm không tuyển tú không lập hoàng hậu.
Thực ra Đỗ Bá Ngọc có biết chút nội tình, hoàng đế hiện nay căn cơ chưa ổn, khi đón dâu cũng phải chọn nữ tử từ các nhà Tứ đại thị lang hoặc gia tộc Khương thị làm hoàng hậu. Hoàng đế không muốn cưới nữ nhi nhà Tứ đại thị lang hay nữ nhi nhà Khương thị, lấy cớ muốn giữ đạo hiếu chỉ ba năm để lùi hôn sự mà thôi. Đợi hết thời gian chịu tang, khi đó căn cơ đã vững, hắn muốn lấy ai làm hoàng hậu thì lấy, không cần kiêng kị Tứ đại thị lang hay gia tộc Khương thị nữa.
Đám nữ quyến vừa hỏi, đã thấy Đỗ Bá Ngọc chỉ cười ha ha, không trả lời, lắc đầu mà nói:' Ngươi như một cái hồ lô kín miệng, muốn từ miệng ngươi hỏi chút tin tức cũng không được."
Phu nhân của Đỗ Bá Ngọc là Nhâm thị thấy đám nữ quyến bất mãn, vội vàng cười nói: "Chuyện nhà hoàng đế, làm sao chúng ta có thể tùy tiện đoán mò hay bàn luận? Cái này cũng không trách tướng công nhà ta được."
Nhâm thị nói chuyện đúng lúc, có bà hòa giải, đám nữ quyến cũng bỏ qua cho Đỗ Bá Ngọc, ngược lại hỏi hôn sự của Đỗ Nhược Lan: "Hàm Lan khá giống thái hậu nương nương, lớn lên phúc hậu, tất nhiên sẽ có con rể cao quý, tha hồ mà lựa chọn."
Rất nhanh có vị nữ quyến tiến đến chỗ Nhâm thị, nói bên tai: "Hoàng thượng năm nay 20 tuổi, Hàm Lan nhà ngươi mười lăm tuổi, bọn họ là anh em họ, nếu có thể thân càng thêm thân, thì..."
Nhâm thị sợ hãi vội che miệng vị nữ quyến kia lại, nhỏ giọng cầu xin: "Thím, lời này không thể nói ra, sẽ gây họa. Hơn nữa ngươi nhìn Hàm Lan nhà ta, nàng thô kệch như vậy, sao có thể lọt vào mắt quý nhân?"
Đỗ Bá Ngọc thấy đám nữ quyến nói xong khí thế ngất trời, vội vàng ngoắc Đỗ Hàm Lan, phụ tử hai người trốn vào thư phòng vẽ tranh.
Có tướng mạo của cô nương béo Hàm Lan làm cơ sở, mười ngày sau Đỗ Bá Ngọc đã vẽ xong bức họa Đỗ thị, dâng lên cho Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê cầm bức họa lên nhìn, thấy người trong tranh đoan trang tú lệ, tư thái ưu nhã, giống hệt hình dáng tướng mạo mẫu hậu trong tưởng tượng của mình đương nhiên là rất hài lòng.
Đỗ Bá Ngọc thấy Mộ Dung Khuê hài lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Một tháng sau, công bộ chiếu theo bức họa Đỗ Bá Ngọc cung cấp, làm ra bức tượng Đỗ thị.
Nghe người trong công bộ báo lại, từ đường đã hoàn thành, tượng cũng đã đúc xong, Mộ Dung Khuê sai khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt.
Đến ngày, Mộ Dung Khuê dẫn một đám thần tử đến từ đường Đỗ thị dưới chân núi Cảnh Minh tế bái.
Đi vào từ đường, Mộ Dung Khuê thấy bức tượng mẹ đẻ trang nghiêm hơn bức họa đương nhiên rất hài lòng, dự định quay về sẽ ban thưởng cho người trong Công bộ.
Người của Lễ bộ nhanh chóng đi ra chủ trì nghi thức tế bái.
Mộ Dung Khuê đứng đầu chúng thần quỳ lạy, tâm trạng chất chứa nhiều cảm xúc cũng không biểu lộ ra ngoài mặt, cánh tay giơ lên, lòng bàn tay hướng lên trên, thề: "Nấu như mẫu hậu còn sống, trẫm thề..."
Mộ Dung Khuê còn chưa nói xong, từ đường đột nhiên nổi lên tia chớp, gió thổi qua bức tượng Đỗ thị đột nhiên rung rung.
Chúng thần đang quỳ lạy, tâm trạng khiếp sợ: Chẳng lẽ thái hậu nương nương hiển linh?
Mộ Dung Khuê cũng khiếp sợ, chưa hồi phục lại tinh thần đã thấy một đạo ánh sáng chiếu xuống, ngay sau đó hai cánh tay của hắn chùng lại, nằm trong tay là một cô gái mềm mại, nàng kia giương mắt, cùng hắn hai mắt nhìn nhau.
Chúng thần bị đạo ánh sáng làm chói mắt, đợi đến khi nhìn rõ ràng, chỉ thấy trong lòng Mộ Dung Khuê là một cô gái, tuổi khoảng mười bảy mười tám, tướng mạo xinh đẹp, so sánh với bức tượng Đỗ thị cũng không khác nhau là mấy, nhất thời đều ngây ra.
Cô gái rơi vào trong ngực Mộ Dung Khuê tên là Đỗ Mạn Thanh, cô cũng đang ngây ra như phỗng. Mẹ ơi.... xuyên không? Nhưng cô đang đi dạ tiệc hóa trang, chỉ mặc trang phục cổ đại mà thôi, đừng đem cô đến cổ đại thật nha?
Đỗ Bá Nhạc phục hồi lại tinh thần trước mọi người, hô lên: "Tỷ tỷ, người hạ phàm?"
Lời Đỗ Bá Ngọc vừa dứt, chúng đại thần cũng từ trong khiếp sợ mà tỉnh lại, hô to: "Thái hậu nương nương hạ phàm!"
Mộ Dung Khuê nhìn giai nhân xinh đẹp trong ngực, khiếp sợ vô cùng, thử hỏi: "Là mẫu hậu sao?"
Ch. 02 → |