← Ch.01 | Ch.03 → |
Mẫu hậu? Đỗ Mạn Thanh nhìn vào ánh mắt Mộ Dung Khuê, từ mắt hắn nhìn thấy hình ảnh bản thân, trong lòng trống rỗng.
Mộ Dung Khuê ngước mắt nhìn bức tượng, lại cúi đầu nhìn Đỗ Mạn Thanh, giọng nói càng khẳng định hơn: "Mẫu hậu!"
Đỗ Mạn Thanh nhìn theo tầm mắt Mộ Dung Khuê, ngước mắt nhìn sang bên cạnh đúng lúc thấy bức tượng Đỗ thị, lại thấy bên cạnh bức tượng khắc chữ Hiền Đức thái hậu, tim đập thình thịch, suy đoán: Bức tượng này là một vị thái hậu, tướng mạo và trang phục đều giống mình, đúng lúc bản thân xuyên không đến liền bị nhận lầm là thái hậu hạ phàm?
Mộ Dung Khuê lại hô một tiếng mẫu hậu hết sức tình cảm.
Giọng nam trầm thấp dễ nghe, Đỗ Mạn Thanh cảm giác bên tai rung động rầm rầm, cô không thể tin được tình cảnh trước mặt, chỉ vươn tay nhéo cánh tay Mộ Dung Khuê, hỏi: "Đau không?"
Mộ Dung Khuê bị đau, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, rất nhanh gật đầu nói: "Đau, không phải nằm mơ!"
Nam tử mở miệng nói chuyện, hơi thở đàn ông phả lên mặt, trên người có mùi thơm thoang thoảng. Đỗ Mạn Thanh nghĩ cái này không giống như đang mơ, chẳng lẽ cô thật sự xuyên không. Trong phút chốc, cô trợn mắt, ngất xỉu.
Một phút trước, cô gái trong ngực hắn khỏe mạnh, sau một phút lại ngất xỉu, mềm oặt nằm trên cánh tay hắn. Mộ Dung Khuê từ khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, có chút khó hiểu, có chút không dám tin, nhưng cô gái trong lòng này, đúng là đột nhiên xuất hiện, không có khả năng là giả.
Hắn ôm Đỗ Mạn Thanh xoay người, nói với chúng thần:"Này..."
Đỗ Bá Ngọc kích động nói lắp, giành nói: "Nàng là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ của ta!"
Tất cả chúng thần đều thấy đạo ánh sáng kia, đột nhiên xuất hiện thêm Đỗ Mạn Thanh, đều run giọng nói: "Thái hậu nương nương hiển linh!"
Mộ Dung Khuê lại ngước mắt nhìn bức tượng Đỗ thị, nhìn cô gái trong lòng, nhìn lên từ đường, muốn tin thần linh, nhưng cũng sợ thần linh.
Đỗ Bá Ngọc nhìn Đỗ Mạn Thanh không nhúc nhích, gấp gáp hỏi: "Tỷ tỷ bị làm sao vậy?"
Mộ Dung Khuê ngạc nhiên trả lời: "Đã hôn mê!" Nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng nói với Lạc công công bên cạnh: "Truyền ngự y?"
Lạc công công cũng vừa mơ hồ tỉnh lại, nghe Mộ Dung Khuê nói, vội vàng cao giọng gọi Chương ngự y.
Chương ngự y nghe truyền gọi, chạy vội đến, thấp giọng nói: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
Mộ Dung Khuê nhíu mày nói: "Không thấy mẫu hậu trẫm ngất đi sao? Còn không bắt mạch?"
Chương ngự y cũng mới thấy cảnh tượng kỳ lạ, hai đầu gối run rẩy, bước đến cầm cổ tay Trương Mạn Thanh bắt mạch, mới nói: "Thái hậu nương nương dính phải trần khí, nhất thời không khỏe thôi, không có gì đáng ngại. Điều dưỡng một thời gian sẽ tốt lên." Hắn vừa nói chuyện, tầm mắt lại nhìn vào đồ vật mà Đỗ Mạn Thanh nắm trong tay.
Mộ Dung Khuê cũng biết Đỗ Mạn Thanh tuy hôn mê nhưng trong tay vẫn nắm chặt thứ này không buông. Hắn nhẹ nhàng nâng tay Đỗ Mạn Thanh, nhìn năm ngón tay nàng nắm chặt thứ đồ kia, suy nghĩ một lát cũng không biết là cái gì, hướng bên Công bộ thị lang nói: "Tới đây!"
Công bộ thị lang cũng run run hai đầu gối đi qua, dưới chỉ thị của Mộ Dung Khuê bắt đầu nghiên cứu đồ vật mà Mộ Dung Thanh nắm chặt trong tay, run giọng nói: "Nhìn giống như một khối thủy tinh đen, không phải vàng hay ngọc, cũng không biết là vật gì. Thứ này, chắc là bảo bối của thái hậu nương nương."
Mộ Dung Khuê gật đầu, dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói với chúng thần: "Mẫu hậu đã hạ phàm, rơi xuống tay trẫm, đây là ân đức trời ban. Trẫm muốn đưa mẫu hậu hồi cung phụng dưỡng, lấy chữ hiếu làm đầu cảm tạ ông trời ban ơn.
Chúng thần bái lạy, run giọng nói: "Trời ban thánh mẫu, khấu tạ ân đức trời cao!"
Mộ Dung Khuê nắm chặt cánh tay, phát hiện cô gái kỳ lạ trong lòng, tâm trạng có hơi khác thưởng, đây chính là thần nữ trời ban, hay là mẫu hậu của mình...
Đỗ Mạn Thanh tuy rằng hôn mê, nhưng vẫn còn chút ý thức, chỉ cảm thấy mình bị ôm ra khỏi từ đường, ngồi lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa an ổn đi trên đường, bên trong xe là người đàn ông ôm mình đang lẩm bẩm: "Mẫu hậu, thật là mẫu hậu chăng?"
Đỗ Mạn Thanh trong lòng thổ huyết, ngày gì đây, bản thân mình lại có con trai làm hoàng đế lớn như vậy, mình già rồi sao?
Đỗ Mạn Thanh năm nay 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đi làm trợ lý tại một xí nghiệp tư nhân, hôm nay công ty mở cuộc họp hàng năm, đồng nghiệp hẹn cô muốn cùng nhau mặc đồ phụ nữ cổ đại lên sân khấu, cô chuẩn bị đi thuê một bộ trang phục cổ đại, đột nhiên nhớ đến bà nội trước khi mất có giao cho cô một cái rương, trong rương có một bộ trang phục cổ đại, nghe nói là tổ tiên của bà nội truyền lại. Cô suy nghĩ một chút, chạy nhanh về nhà lấy bộ đồ kia, nhìn bộ đồ tuy hơi cũ kỹ nhưng rất khéo léo, tinh xảo thì mặc vào. Rất nhanh lại nghĩ ra một kế, cắm một cây trâm ngọc, khi nhìn vào gương lại phát hiện bản thân mặc vào trang phục phụ nữ cổ đại, không ngờ lại đẹp lên nhiều, rất là vui mừng.
Đỗ Mạn Thanh thưởng thức bản thân mình trong gương, hơi ngạc nhiên, nhanh chóng lấy điện thoại mới mua, đứng trước gương tự chụp ảnh cho mình. Cô quay người mở chức năng chụp ảnh trong điện thoại, nhắm vào mình trong gương, "Tách" một tiếng vang lên, theo âm thanh, một đạo ánh sáng chợt lóe, chiếu lên đầu cô, cô chỉ ngẩn ra lại có cảm giác chóng mặt, đến khi hồi phục lại tinh thần, đã rơi vào lòng một người đàn ông cổ đại trẻ tuổi. Người kia còn gọi cô "Mẫu hậu", cô còn có thể tỉnh táo sao?
Đoàn người Mộ Dung Khuê trở về cung, hắn đem Đỗ Mạn Thanh an bài tại Khôn Ninh Cung rất gần với Dưỡng Tâm Điện, tự mình coi chừng, chờ đến khi nàng tỉnh lại.
Một nơi khác, trưởng công chúa Mộ Dung Bội nghe được chuyện kỳ lạ, không thể tin được, chỉ luôn hỏi đi hỏi lại Công bộ thị lang: "Thật là các ngươi nhìn thấy tận mắt chuyện này? Thái hậu nương nương thật sự từ trên trời rơi xuống?"
Mộ Dung Bội lớn hơn Mộ Dung Khuê một tuổi, lúc trước tuyển phò mã do có quá nhiều sự lựa chọn nên chậm chạp chưa đưa ra quyết định, sau này Mộ Dung Khuông và Khương thị lần lượt chết, nàng muốn giữ đạo hiếu, đến hôm nay cũng chưa có hôn phối.
Mộ Dung Khuê hiện tại chưa lập hậu, mọi chuyện trong hậu cung để luôn cho vị tỷ tỷ này xử lý.
Mộ Dung Bội nghe tin thái hậu từ trên trời rơi xuống, đương nhiên là không thể tin.
Công bộ thị lang Giải Nguyên Hóa gật đầu, tường thuật tình hình lúc đó, nói: "Thái hậu do trời ban cho, công chúa điện hạ nhớ phải hiếu kính phụng dưỡng, tích phúc đức về sau."
Mẹ đẻ Mộ Dung Bội là chị gái của Giải Nguyên Hóa, tuy Giải quý phi chết sớm, Mộ Dung Khuông cũng tốt, tân đế Mộ Dung Khuê cũng tốt, chờ đợi gia tộc Giải cũng là hoàng ân có thừa. Giải Nguyên Hóa là một trung thần, chỉ một lòng phải báo ân hoàng gia, hôm nay thấy cảnh tượng thần kỳ, vội vàng chạy đến bẩm báo Mộ Dung Bội, để cho nàng đừng đụng vào vị thái hậu nương nương ông trời ban thưởng này.
Thấy Mộ Dung Bội còn bán tín bán nghi, Giải Nguyên Hóa lại nói: "Hoàng thưởng đến từ đưởng, xung quanh thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, người khác tuyệt đối không có khả năng trà trộn vào. Sau khi Hoàng thượng bế thái hậu nương nương ra khỏi, đại tướng quân và thị vệ đã kiểm tra lại từ đường không phát hiện ra sơ hở gì, thái hậu nương nương đúng là đột nhiên xuất hiện, rơi vào trong lòng hoàng thượng. Việc này chúng thần đều tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể là giả."
Mộ Dung Bội nghe xong há hốc mồm, một lát lại hỏi: "Hình dáng, tướng mạo của nàng kia như thế nào?"
Giải Nguyên Hóa nói: "Bức tượng Hiền Đức thái hậu là do thần tự mình trong coi làm ra, mắt mũi miệng này chỗ nào thần cũng rất quen thuộc. Thái hậu từ trên trời rơi xuống này. hình dáng tướng mạo so với bức tượng rất giống nhau.
Mộ dung Bội kinh ngạc nói: "Qúa thần kỳ!"
Trong Khôn Ninh Cung, Đỗ Mạn Thanh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nghe giọng nói vui vẻ bên giường: "Mẫu hậu đã tỉnh!"
Đỗ Mạn Thanh nghe thấy giọng nói này, hung hăng cắn lưỡi, cảm thấy đau quá không dám cắn tiếp, đầu óc cũng tỉnh táo lại, tự lẩm bẩm: "Thật.... thật sự xuyên không?
Mộ Dung Khuê ôm Đỗ Mạn Thanh từ từ đường về cung, đã không còn khiếp sợ, im lặng suy tư. Nếu trời ban cho mẫu hậu, tất nhiên phải phụng dưỡng thật tốt, về phần những chuyện khác, để về sau bàn tiếp thôi! Hắn thấy Đỗ Mạn Thanh nhíu mi, quan tâm hỏi: "Mẫu hậu thấy thế nào?"
Xong chưa? Đỗ Mạn Thanh ngực co rút một hồi, bàn tay nắm lại thật chặt, lúc này mới phát hiện chính mình còn đang cầm điện thoại di động, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm máy lên kiểm tra, vừa đụng vào màn hình điện thoại đã sáng lên.
Mộ Dung Khuê và Chương ngự ý đứng chờ ở bên giường, thấy Đỗ Mạn Thanh vừa tỉnh lại đã cầm bảo vật, đều nhìn kinh ngạc.
Đỗ Mạn Thanh cầm điện thoại di động khóc không ra nước mắt, không có tín hiệu, danh bạ trong điện thoại cũng không còn, chỉ còn bức ảnh bản thân tự chụp trong máy. Cô chưa từ bỏ ý định, nhấn xuống một dãy số gọi đi, sau đó cầm lên tai nghe, hơn nửa ngày cũng không có một chút động tĩnh, ngay cả tiếng tút tút cũng không vang lên.
Mộ Dung Khuê và Chương ngự y thấy Đỗ Mạn Thanh vừa đụng vào bảo vật đã sáng lên, hiện ra rất nhiều ký hiệu đều kinh hãi.
Bên giường có mấy cung nữ hầu hạ, đã sớm quỳ xuống lễ bái, có hai người còn nằm lăn ra đất không nhúc nhích.
Đỗ Mạn Thanh cầm điện thoại di động đập mấy cái, cũng không có động tĩnh gì đành thở dài một hơi, bỏ qua hành động vô ích này, đem màn hình điện thoại làm cái gương, nhìn mặt mũi của mình, vừa nhìn thấy lại có chút giật mình, này, bản thân không già đi, lại giống như trẻ ra.
Đỗ Mạn Thanh lăn lông lốc đứng lên, giương mắt hỏi: "Cái gương đâu?"
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh giống như lời nói của Chương ngự y, cũng không bị làm sao liền thở dài nhẹ nhõm, đứng lên đưa tay nhấn vào bình phong ở bên giường, bình phong lùi lại về phía sau, rất nhanh lộ ra một tấm gương to trong đó.
Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc nhìn, này, cổ đại cũng khá tiên tiến nha! Nàng bước chân xuống đất, đã có cung nữ bò qua đến mang giày giúp nàng, đỡ nàng đứng ngay ngắn.
Đỗ Mạn Thanh xua tay cho cung nữ lui ra, chính mình đứng trước gương nhìn kỹ bản thân, thật đúng là trẻ ra! Da vừa mềm lại vừa trắng, xem dáng người, nhiều nhất cũng mới 18 tuổi.
Đỗ Mạn Thanh vui mừng, từ từ giơ tay lên máy chuẩn bị chụp hình bản thân trong gương, tuy rằng không có tín hiệu không thể gọi điện, thế nhưng vẫn có thể chụp ảnh nha! Chỉ cần "Tách" một tiếng không chừng lại có ánh sáng hiện ra, đem mình quay về hiện đại.
Đỗ Mạn Thanh tinh thần tỉnh táo, không ngừng nhìn mỹ nam hoàng đế, lại nhìn qua các loại trang sức quý báu trong điện, tự nhủ thầm: Không có con trai hoàng đế, không có cổ đại!
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhìn qua, cho là nàng có việc muốn sai bảo, vội vàng qua đứng bên người nàng.
Đỗ Mạn Thanh đúng lúc đè xuống nút chụp ảnh, chỉ nghe "Tách" vừa vang lên, nàng và hoàng đế chụp ảnh chung thành công.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |