Vay nóng Tima

Truyện:Long Phượng Tình Trường - Chương 034

Long Phượng Tình Trường
Trọn bộ 116 chương
Chương 034
Đoán một quẻ, chờ ngày ươm mật
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Lazada


Thái tử điện hạ vừa ăn những món trân quý mà Lưu Niên sai cung nga dọn lên, vừa lành lạnh liếc mắt nhìn ta. Ta chột dạ, co đầu rụt cổ đang chuẩn bị chuồn đi, hắn đã mở miệng nói: "Bổn vương nhớ, chưởng lại và Long tam thái tử có chút quan hệ?"

Ta không biết dụng ý của hắn là gì, ha ha nói: "Điện hạ cũng biết...chuyện Thanh Loan bị phạt xuống núi Nữ Sàng cùng với việc đánh Long tam thái tử không khỏi có chút liên can."

Hắn gắp một đũa rau xanh, chầm chậm chầm chậm nhai, nuốt xuống, mới như bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, Bổn vương nhớ rồi, hơn bốn trăm năm trước có một sự việc phát sinh làm chấn động Thiên giới. Đông Hải Long Vương thượng cáo lên Thiên đình, trong điện văn thần võ tướng đều cười thán không thôi, bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải truyền Xích Diễm đại thủ lĩnh Điểu tộc lên Thiên đình bàn bạc đối sách."

Ta đương nhiên nhớ rõ việc này, vạn năm thể diện đều mất hết trên Cửu Trùng Thiên. Thái tử điện hạ nhắc lại chuyện này khiến da mặt ta nóng bừng, nghĩ thấy cũng đã đỏ hết cả rồi.

Hắn lại hớp một ngụm trà nóng, trầm ngâm một hồi, nói: "Khi đó Xích Diễm Đại thủ lĩnh nói thế nào nhỉ? À, đúng rồi, Đại thủ lĩnh nói, cô nương này từ nhỏ thiếu quản giáo, đều là sơ sót của thần mới phạm phải sai lầm lớn này. Mong Thiên đế phạt nặng để lấy đó làm gương."

Nội tâm ta từ từ trầm xuống, bởi nhớ tới lúc mới gặp Đan Chu có nói qua, nếu như không phải dì ở trên Thiên đình vì ta ra mặt, ta há lại có thể ở núi Nữ Sàng mà cư ngụ? Sao lời Thái tử điện hạ nói và điều nàng ta nói lại hoàn toàn trái ngược?

Thái tử điện hạ vừa ăn vừa nói: "Phụ Vương nhân hậu, còn nói hình phạt này hơi nặng, chi bằng phạt nàng tới Đông Hải, đẩy đến trước mặt Tam thái tử để hắn trút giận, chẳng qua là hai đứa nhỏ đánh nhau, đánh vài trận là huề thôi mà. Nói không chừng đây là mối nhân duyên không đánh không quen biết a. Haizzz...." Ngữ khí hắn chợt chuyển, châm chọc nói: "Chính là việc này vậy mà đã qua bốn trăm năm, dù Nguyệt Lão khi ấy có thắt tơ hồng, cũng chưa thấy hai người bị cột chung một chỗ."

Đây là đương nhiên, dây tơ của Nguyệt Lão chỉ quản nhân duyên của nhân gian, với nhân duyên của Thiên giới cũng có giới hạn.

Trong lòng ta bối rối, cũng không biết lời Thái tử điện hạ là thật hay giả. Hôn nhân đại sự, chung quy vẫn muốn tìm một phu quân tỉnh táo, nhưng con rồng ngốc Nhạc Kha đó...Bất luận thế nào cũng không phải là một lang quân có thể dựa dẫm.

Thành thân với hắn, chi bằng thành thân cùng Ly Quang, hắn chính là một người nhân hậu biết quan tâm lại sáng sủa.

Trong lòng ta khó xử, suy tính tới lui, chỉ thấy nội tâm một mớ rối rắm, mắt thấy chính là có thể dò hỏi chút manh mối, vì vậy đánh bạo nói: "Lời Thái tử điện hạ là thật? Nguyệt Lão thật sự dùng tơ hồng cột trên chân ta và Tam thái tử?"

Lăng Xương Thái tử ngẩng đầu như thể suy nghĩ một lúc: "Hôm đó Bổn Vương cảm thấy việc này khá thú vị, lời phụ vương nói cũng có lý, lại muốn nhìn thử xem tơ hồng của Nguyệt Lão có điểm nào kỳ diệu nên mới âm thầm lệnh cho ông ấy buộc cổ chân hai người lại với nhau."

Gương mặt hắn bày ra ý cười rạng rỡ, hoàn toàn chưa từng để ý đến cảm thụ của ta. Nhưng Nguyệt Lão chính là Thượng tiên, Tiên pháp cao thâm, nếu như tơ hồng thật sự phát huy tác dụng...Oành, Lăng Xương Điện hạ thật sự có chút khi dễ người khác rồi!

Đỉnh đầu ta bốc hỏa, trong lòng bị phẫn nộ đốt cháy, tiến lên hai bước liền hất đổ bàn ăn của Thái tử, bát đĩa trên bàn tất cả đều rơi xuống nền đất lót kim chuyên, vỡ thành từng mảnh.

Thái tử trong lúc nguy cấp, đôi đũa cứu được vận mệnh rơi xuống đất của một viên củ cải đỏ. Đem củ cải cho vào trong miệng mới cực kỳ từ tốn nói: "Chưởng lại, hành động phạm thượng này là sao?"

Lồng ngực ta bốc hỏa, nhớ tới vạn năm qua quanh đi quẩn lại, chẳng dễ dàng gì mới được tự tại như bây giờ, không cần tiếp tục quan sát sắc mặt người khác nhưng lại bị tên Thái tử điện hạ này lôi đến trong điện của hắn quét dọn hai trăm năm, khiến cuộc sống khoái hoạt hằng ngày đều bị phá hỏng hoàn toàn. Những chuyện này ta đều có thể nhịn, chẳng qua là do suy tính đến quyền lợi mà thôi.

Nhưng hôn nhân đại sự, từ trước đến giờ chỉ có phụ mẫu của bổn tiên là có thể làm chủ, hắn nghĩ mình là ai chứ? Ta xoa tay xắn áo, quay lại phương thức ngày xưa, dứt khoát làm con chim loan nanh nọc chuyên gây vạ khắp nơi ở núi Đan Huyệt, chỉ vào Thái tử điện hạ phẫn nộ nói: "Ngươi chẳng qua là ỷ vào khí thế của cha mình liền đem một tiểu tiên như ta đùa giỡn trong lòng bàn tay. Bị ngươi đùa bỡn suốt hai trăm năm, chỉ trách ta lúc đầu ngu ngốc, không nhớ đòi ngươi ngọc chỉ của Thiên đế. Nhưng hôn nhân đại sự của ta cũng bị ngươi đem ra làm trò đùa tìm vui, chi bằng bây giờ liều một trận, là sống hay chết do trời định đoạt!"

Hắn để ta xanh mặt chỉ trích, hết nhịn lại nhịn mới không phát hỏa ngay lập tức, chỉ là toàn bộ thức ăn trước mặt đều đã rơi xuống đất, hắt dứt khoát ném luôn đôi đũa ngọc trên tay xuống, thản nhiên nói: "Ta thấy Long tam điện hạ Đông Hải cũng cực kỳ không tệ, nàng gả cho hắn cũng không tính là làm nhục nàng?"

Trong lòng ta tức giận vô cùng, cũng không lựa lời mà nói: "Ngươi lấy một tên ngốc thử coi? Hôn nhân đại sự, há có phải là trò đùa, nếu như không có tình cảm, chi bằng không gả!"

Chút tức giận trên mặt hắn dần dần nhạt đi, lại hơi hơi mỉm cười liếc nhìn ta một cái, nói: "Ta cưới một tên ngốc thì có sao đâu? Nàng không phải vốn dĩ chính là một đứa ngốc đó sao!"

Ta bình sinh ghét nhất bị người khác ở trước mặt ta mà nhục mạ, bị người ở trước mặt mà chà đạp, nhất là trước nay trong lòng vẫn cứ mang ảo tưởng, cho rằng hắn là bạn không phải thù. Chẳng ngờ thì ra sự thật so với suy nghĩ của ta còn tàn nhẫn hơn nhiều. Hắn luôn luôn đem ta ra làm trò đùa thì cũng thôi đi, thế nhưng ngay đến hôn nhân đại sự của ta cũng đem ra làm trò đùa mà động tay động chân, rút ra Ngũ Sắc Thanh Linh trên người,  đánh về phía hắn.

Thân ảnh hắn lại nhanh tựa quỷ ảnh, biến mất ngay trước mắt ta, ta quay đầu tìm kiếm xung quanh, trên mặt bị người dịu dàng ấm áp thơm một cái, nhưng bốn phía mênh mông, Lưu Niên cùng cung nga tất cả đều không thấy bóng dáng, ta như thể đang đứng ở nơi đồng không mông quạnh bao la bát ngát, xung quanh gió lạnh vù vù, bên tai truyền đến một thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, giống như có người ở bên tai ta khẽ nói: "Thanh Loan, nàng thử nhìn vào nội tâm mình xem, nàng nhìn thấy gì?"

Tất cả nộ khí của ta không biết mất đi đâu hết, chỉ cảm thấy y phục mỏng manh, lạnh lẽo vô cùng. Ôm lấy hai cánh tay như thể bị mê hoặc mà lẩm bẩm: "Ta nhìn thấy một cánh đồng hoang vu, mênh mông vô bờ, băng phủ tuyết đọng."

Tiếng nói đó cực kỳ mê hoặc, như chứa đựng ý yêu thương gắn bó vô cùng, thấp giọng bên tai ta: "Nàng vì sao không thể nào tin tưởng ta?"

Ta vô thức lắc lắc đầu, không rõ vì sao không tin tưởng hắn. Hắn là ai? Cánh đồng hoang vắng trước mặt như thể khá quen thuộc, ta đứng ở nơi này chỉ cảm thấy từ trước tới giờ chưa từng rời đi, cô độc bi thương như sóng lớn cuồn cuộn, kế đó là nơi đồng không mông quạnh lạnh lẽo thế này, ta ngay đến bản thân thân mình còn không tin tưởng nữa là.

Người đó bên tai ta lại vô cùng ôn nhu nói: "Thế thì, nàng tin tưởng ai?"

Ôm cánh tay run rẩy mà đứng, ta tin tưởng ai? Đã từng có một nam tử, dịu dàng quan tâm săn sóc cho ta, lời nói nhẹ nhàng yêu thương che chở, cẩn thận xử lý vết thương của ta. Mấy vết thương đó ngay đến sẹo cũng sớm đã không còn, dấu vết cũng chưa từng lưu lại, thế nhưng người đó lại như thể khắc ghi mãi trong tâm khảm của ta.

Hắn khi thì sắc sảo lúc lại hay quên, cuối cùng ngay cả ta cũng không nhận ra, tín nhiệm cùng che chở bất chấp tất cả đó khiến lòng ta thoáng chua xót khổ sở, ta trước giờ luôn tin tưởng hắn sẽ không bao giờ không để ý đến ta...

Trong lòng có vô số thanh âm đang vọng đến: Nhạc Kha...Nhạc Kha....

Ta mở miệng, cơ hồ sắp lên tiếng trả lời thì bên tai vọng đến một thanh âm như tiếng sấm: "Tiểu ngốc điểu, ngươi đang làm gì?"

Sương mù trước mắt ta dần dần tản ra, đồng không mông quạnh bất tận cũng biến mất không thấy, ta đang ngồi xổm ở trong phòng, trước mặt có một gương mặt trắng trẻo bóng loáng, chính là Đồng Sa điện hạ. Bên cạnh là thức ăn bị ta lật đổ.

Ta sờ sờ đầu, không rõ bản thân bị làm sao a. Mờ mịt liếc nhìn Đồng Sa Điện hạ một cái, từng bước từng bước ra khỏi điện. Sau lưng kim chuyên lóe lên ánh sáng, cơ hồ như muốn tổn thương mắt ta. Ta che che mắt, bỗng dưng nhớ tới một việc, nghiêm nghị đứng ở cửa điện hướng phía nội điện lạnh lùng nói: "Ta không tin ngươi!"

Ta biết hắn nhất định đang ở trong nội điện. Nghe nói Thái tử điện hạ vốn dĩ thuật pháp ảo diệu, Tiên pháp sáu vạn năm tinh tiến, ta chẳng qua không lưu ý một chút liền nghe theo lời hắn nói, nếu như không phải Đồng Sa Điện hạ đến, e là ta sẽ đem từng việc từng việc cất giữ ở trong lòng nói hết cho hắn. Bên ngoài điện ánh mặt trời rực rỡ ấm áp xua tan khí lạnh trên người, nhưng ta vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn vẫn chưa lộ diện, như thể bên trong điện không một bóng người.

Đồng Sa Điện hạ theo sát ta mà đi, liếc nhìn ta một cách kỳ quái, nói: "Thanh Loan, ngươi điên rồi?"

Ta nhớ tới tiên pháp mà bản thân vừa gặp, cùng với ảo thuật của Ly Quang hoàn toàn giống nhau. Ngay thẳng nói: "Đồng Sa điện hạ, ta có một câu muốn hỏi ngươi, xin ngươi nói thật, cũng để Thanh Loan chết được minh bạch."

Hắn như thể bị bộ dạng thế này của ta dọa sợ, ý cười trên mặt biến mất, gật gật đầu.

Ta nói: "Thái tử điện hạ tu luyện ảo thuật đúng không? Ảo thuật của Giao nhân."

Hắn kinh hãi, vươn tay che miệng của ta lại, lét lút nhìn xung quanh, kéo ta tới rừng cây núi đá bên cạnh, chỉ vào ta nói: "Ngươi con chim ngốc này sao mà cái gì cũng nói hết vậy? Thiên giới tiên pháp kỳ diệu, Thiên giới thái tử sao có thể đi tu luyện ảo thuật của Giao nhân a? Đó là bàng môn tà đạo."

Nghe đồn ảo thuật của Giao tộc tách biệt, mặc dù không giống với tiên pháp của Tiên gia, nhưng có khả năng mê hoặc lòng người, hễ là chúng tiên nhân định lực không tốt đều bị trúng ảo thuật, ở Tiên giới bị coi là thuật cấm.

Ta kéo tay hắn xuống, lạnh lùng nói: "Ta mới bị trúng thuật này. Mặc dù kiến thức của ta nông cạn, nhưng cũng có bằng hữu là Giao nhân, loại ảo thuật này vẫn từng thấy qua."

Mặc dù Ly Quang chưa từng dùng ảo thuật với ta, nhưng không chứng tỏ trước nay ta chưa từng thấy qua ảo thuật của Giao nhân. Lúc trước ta hiếu kỳ,  từng tóm lấy tiểu yêu trong núi bảo hắn thi triển ảo thuật, thấy đám tiểu yêu này thốt ra lời thật từ đáy lòng, đáp án kỳ quái đủ loại đều có, từng có một lần khiến ta ôm bụng cười to. Thế nhưng hôm nay bị trúng thuật của người khác, trong lòng bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo.

Đồng Sa điện ta thấy ta nghiêm nghị thế này, kéo kéo cánh tay ta, hiếm hoi nói lời nịnh nọt: "Ca ca nhất định chỉ là đùa thôi. Huynh ấy đối với ngươi...không có ác ý."

Ta lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Điện hạ cùng Thái tử điện hạ chính là con trai ruột của đương kim Ngọc đế, đối với tiểu tiên không có ác ý tạm thời không bàn, cho dù có đem tiểu tiên ra mà lột da róc xương, tiểu tiên cũng khó mà phản kháng, một chữ cũng không nói được."

Hắn bị lời này của ta chặn họng đến độ trên mặt hết đỏ lại xanh, ngây ngốc đứng tại chỗ. Ta quay người rảo bước mà đi, chưa được vài bước, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân, Đồng Sa điện hạ ồm ồm nói: "Thanh Loan, ngươi muốn đi đâu?"

Ta kéo váy tỉ mỉ quan sát hắn một lúc, trên da thịt trắng noãn nơi cổ chân trái có một vòng tròn sắc đỏ nhàn nhạt, kéo một đường thẳng đến mắt cá chân, chỉ vào dấu vết màu phơn phớt đỏ trên đó nói: "Đi tìm Nguyệt Lão, bảo ông ấy tháo sợi tơ này ra." Không biết vì sao, trong lòng thế nhưng lại có chút do dự.

Hắn trước tiên nhắm mắt, sau đó lại mở mắt nhìn một hồi, kinh hãi nói: "Thanh Loan, trên cổ chân ngươi có sợi tơ hồng?"

Đồng Sa điện hạ này hôm nay trông có chút ngốc nghếch, vừa liếc thấy sự việc rõ ràng rành rành, hắn quả thật rất kinh ngạc.

Phủ Nguyệt Lão có hai tiểu đồng canh cửa, nhìn thấy Đồng Sa điện hạ cùng ta tiến tới, hai tiểu đồng cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái, hành lễ với Đồng Sa điện hạ rồi nói: "Chúc mừng Tam điện hạ, chúc mừng Tam điện hạ!"

Đồng Sa từ sau cổ tay áo đưa một tay lên, bang bang hai tiếng liền ném hai đứa nhỏ ra xa. Nộ khí trong lòng ta dần tắt, từ từ dâng lên chút sợ hãi, len lén sờ cổ tay áo mình.

Nguyệt Lão nghe thấy tiểu đồng ngoài cửa không ngừng than khóc, vội vàng từ bên trong chạy ra, lớn tiếng nói: "Là vị nào muốn dỡ phủ của lão phu?"

Đồng Sa điện hạ ngửa cổ, xấu xa cười nói: "Nguyệt Lão gia gia, nghe nói ông lén lút đem tơ hồng cột trên người tiên nhân, việc này chẳng phải nên bẩm báo phụ vương mới phải hay sao?"

Nguyệt Lão chạy đến cửa, nghe thấy lời này, hai hàng lông mày trắng nhíu lại một chỗ, cào cào mớ râu bạc, nói: "Tam điện hạ kể chuyện cười rồi."

Ta kéo váy, lộ ra cổ chân, chỉ vào dấu vết nhàn nhạn hơi đỏ trên đó nói: "Nghe nói Thượng tiên tuổi già mắt kém, hôm nay nhìn thấy thật sự không phải là giả, nếu không phải vậy, sao có thể đem tơ hồng kết duyên phàm nhân cột trên cổ chân tiểu tiên chứ?"

Ông ấy vội vội vàng vàng che hai mắt mình lại, nói: "Lão phu mặc dù thay người định nhân duyên một đời, nhưng bây giờ tuổi đã hoa giáp* vẫn chưa thành thân, tiểu cô nương sao có thể làm ra hành vi vô lễ như vậy."

(*) hoa giáp: sáu mươi

Ta bị ông ấy ra vẻ ta đây thế này khiến bản thân giận quá hóa cười, hạ váy xuống đi vào trong phủ mà miệng vẫn la lối: "Tiểu tiên trước giờ vô lại đanh đá, nghe nói trong phủ Nguyệt Lão nơi nơi đều trồng hoa cỏ, tất cả đều là vật có tình cảm bền chắc hơn vàng, tiểu tiên thật không tin tình yêu nam nữ há chỉ dựa vào chút tiên thảo lại có thể tình bền hơn vàng, chi bằng để tiểu tiên nhổ thử, nhổ một gốc không hiệu quả lại nhổ một gốc nữa, cuối cùng vẫn sẽ đến lúc có tác dụng."

Nguyệt Lão theo chặt phía sau ta, khổ sở khuyên: "Tiểu cô nương, làm gì có chuyện này. Nóng giận đâu cần phải lớn như vậy a, nóng giận hại thân, đừng tức giận quá như vậy."

Ta vòng qua ông ấy, thẳng hướng bên trong mà xông vào, chỉ thấy tiểu đồng trong phủ Nguyệt Lão tất cả đều mặc hỷ khánh màu đỏ, mặt mày như họa, thật giống mấy đứa bé trên tranh tết chốn nhân gian. Nơi nơi đều treo màu đỏ, cả phủ Nguyệt Lão chìm trong sắc đỏ. Vừa mới xuyên qua hai hành lang liền nhìn thấy trên vân đình trước mặt chất từng đống từng đống lớn tơ hồng, có một thân hình nho nhỏ màu trắng đang ở trên đó chơi đùa cực kỳ vui vẻ, đám tơ hồng bị nó quấn thành một đống loạn cào cào. Nguyệt Lão vốn dĩ vẫn theo sát phía sau ta khổ sở khuyên nhủ, giương mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, thiếu điều muốn ngất xỉu, tiến lên phía trước quát: "Ngươi con tiểu thú này...Ngươi con tiểu thú này. Ta vừa mới mất ba ngày ba đêm mới sắp xếp xong tơ hồng, lại bị ngươi lôi ra làm rối thành một đống. Sớm biết ngươi bướng bỉnh như vậy, ta thật không nên nhặt ngươi về."

Ta thấy thân hình nho nhỏ linh hoạt màu trắng nhạt đó, chỉ cảm thấy rất thân thuộc, vui mừng không ngừng dâng lên, những lo lắng ẩn chứa trong lòng tất thảy đều hóa thành niềm vui trùng phùng, cười lớn nói: "Nguyệt Lão, ta cảm thấy con thú nhỏ này thật sự quá mức đáng yêu. Tơ hồng sao có thể buộc rối đến như vậy?"

Con thú nhỏ ngẩng đầu, đôi đồng tử đỏ sậm như rượu lưu chuyển làm say lòng người, màu trắng bạc trước mắt trong chớp mắt đã lao tới, cái đầu đem ta đẩy ngã trên đất, một người một thú gắt gao ôm chặt nhau, vui mừng đến quên trời quên đất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)