Vay nóng Tima

Truyện:Long Phượng Tình Trường - Chương 033

Long Phượng Tình Trường
Trọn bộ 116 chương
Chương 033
Tình này cùng ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Nói tới quan hệ giữa ta và Thái tử điện hạ, từ ngoài nhìn vào chính là phong quang tễ nguyệt *, còn bên trong, một bụng là đen là đỏ. Ta kỳ thật không hiểu rõ.

*tâm địa thẳng thắn

Nhưng mấy việc suy đoán lòng người kiểu này trước giờ không phải là thế mạnh của ta, ta trầm ngâm hồi lâu, không muốn nói mấy lời giả dối với Ly Quang, lại tìm không ra manh mối chứng minh Thái tử điện hạ chính là ra vẻ có tình ý với ta, hoặc nói rõ ra là hắn chỉ muốn trêu chọc ta, nên đành phải qua loa nói: "Việc này nhất thời không nói rõ được. Nhưng mà Ly Quang, trong khoảng thời gian hai trăm năm ta ở trên Cửu Trùng Thiên, nghe nói ngươi với Nhạc Kha cùng nhau mất tích, đây là thật hay giả?"

Hắn khẽ mỉm cười, chứa vài phần ngượng ngùng xấu hổ trước giờ chưa có: "Từ khi nàng rời khỏi thành San Hô, ta liền cùng Tam thái tử đi tìm nàng khắp nơi. Trước đi núi Nữ Sàng, nhưng nhà tranh trong núi đã sớm sụp đổ, hoang vắng không người. Sau đó lại đến núi Đan Huyệt, trưởng tộc Xích Diễm thật sự rất nhiệt tình, chỉ là bà cũng không biết nàng đi đâu, sau đó chúng ta lại cùng nhau đến Điền Trì, Điền Trì Giao Vương nhàn rỗi đến độ sắp mốc meo, nhờ chúng ta gửi lời hỏi thăm tới nàng, nếu như sau này tìm được nàng, hoan nghênh nàng đến Điền Trì chơi."

Ta nghe đến độ vui vẻ, kéo tay hắn nói: "Hai người lẽ nào đến những nơi chúng ta đã từng đi qua tìm kiếm một lượt? Sau đó thế nào lại lên Cửu Trùng Thiên?"

Ly Quang cười nói: "Nàng quả thật cực kỳ thông minh, mới đoán liền trúng. Ta với Tam thái tử tìm nàng suốt hai trăm năm, nàng cứ như đã bốc hơi, tìm hoài không thấy. Chẳng là mấy ngày trước Nguyệt Lão xuống hạ giới, tới đền Nguyệt Lão thay người phàm kết duyên, gặp ta và Nhạc Kha, ông ấy mới nói, trong Tước La điện của Thái tử điện hạ không rõ từ lúc nào thì có một tiên tử Loan điểu ngốc ngốc nghếch nghếch, nghe nói là chuyên quản việc quét dọn. Chúng ta đoán không biết chừng loan điểu tiên tử này chính là nàng, liền muốn kiểm chứng một phen. Hàn đầm này nước sâu không thấy đáy, hắn liền dùng thuật pháp đưa ta ẩn nấp ở đây, còn mình thì quay về Đông Hải thỉnh cầu Long Vương, xem thử mấy ngày tới trên trời có pháp hội gì không, cũng mượn dịp tốt lên Thiên đình tìm nàng."

Trong lòng ta cảm kích vô cùng, nếu nói Tiên giới ngoại trừ Tu La Vương cùng với dì, vẫn còn người nhớ đến ta, thì chính là hai người này đây. Nhất thời kích động khó nói, khổ sở vì không có cách đáp tạ hai người họ suốt hai trăm năm trải qua bao gian nan, nắm chặt tay hắn nói: "Ly Quang, từ nay về sau, nếu ngươi có yêu cầu gì mà Thanh Loan không đáp ứng, liền để ta trên trời dưới đất này chết không yên ổn."

Dưới ánh trăng, hắn vội vàng rút tay ra che miệng ta lại, thế nhưng lại mím môi cười, hết nhìn lại nhìn ta, mãn nguyện vô cùng, nhẹ giọng than: "Ly Quang cũng không phải vì cảm kích này của Thanh nhi, ta chỉ xin nàng—"

Ta mở to hai mắt, vui vẻ nói: "Xin ta điều gì? Xin cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi!"

Hắn cúi đầu nói: "Chỉ xin Thanh nhi từ nay về sau luôn luôn đem ta ghi nhớ trong lòng, yêu thích ta, ta liền cực kỳ mãn nguyện."

Ta đưa tay vỗ vỗ ngực, từng chữ từng chữ rõ ràng, bảo đảm nói: "Ta vốn dĩ thích ngươi, bằng không, vì sao suốt mấy ngàn năm lại cùng ngươi quấn quít một chỗ?"

Ly Quang tính tình nhân hậu, quả thực là một quân tử trong Giao tộc!

"Thật sao?" Hắn hỏi lại lần nữa, lại có chút không an lòng, thấp thỏm nói: "Nhạc Kha thì sao?"

Ta vỗ vỗ vai hắn, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, không tự chủ được mỉm cười: "Con rồng ngốc đó nhắc tới hắn làm gì? Coi như hôm nay nhớ ta, ngày mai ngủ một giấc dậy sẽ lại đem ta quên sạch sẽ. Chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, trí nhớ lại một mực không tốt, lần đầu gặp mỹ nhân cười như hoa nở, lần sau gặp lại lại lạnh lẽo như băng, cuối cùng làm cho mỹ nhân người ta nước mắt ràn rụa, trái tim thiếu nữ thiếu điều tan vỡ. Nếu không phải ta năm đó tỉnh táo." Đương nhiên, năm đó là đã qua mấy ngàn năm, ta không nhất thiết lại đề cập tới.

Ly Quang nghe thấy lời này, chân chính nở nụ cười, trên mặt không còn vẻ lo âu khó xử. Trước đây ta chỉ cảm thấy người này ôn nhuận như ngọc, vạn liệu không ngờ hắn cũng có ngày rạng rỡ như vậy. Gương mặt tươi cười này tựa như minh châu bị chôn giấu thật sâu, bất chợt một ngày nọ cơ duyên xảo hợp, liền lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng. Ta nhất thời nhìn đến ngây ngốc, liên tục than thở: "Mọi người đều nói Thái tử trên Cửu Trùng Thiên xinh đẹp như ngọc, theo như ta thấy, thật ra Ly Quang càng đẹp hơn, chỉ là Ly Quang ở lâu dưới biển sâu, mới như minh châu bị chôn vùi, không người biết được mà thôi."

Hắn đưa tay ôm lấy vai ta, đem cái trán lạnh lẽo đặt trên đỉnh đầu ta, khẽ cười nói: "Ly Quang vốn dĩ bình thường, nhưng trong mắt Thanh nhi lại lộ ra nét bất phàm, tâm ý này của Thanh nhi, ta nhất định ghi khắc trong tim. Sẽ nhanh chóng khiến phụ vương hồi tâm chuyển ý." Trước giờ trong lúc chúng ta cười đùa cũng có khi thân thiết thế này, ta cũng chưa từng cự tuyệt.

Hắn không nói tới Giao Vương thì thôi, nói đến liền khiến ta sực nhớ, vội vàng đẩy hắn ra, nói: "Nếu Giao Vương đã không thích ngươi gặp ta, chi bằng từ giờ trở đi liền giấu ông ấy? Giống như dì mặc dù không đồng ý ta gặp gỡ Tu La Vương, nhưng ta vẫn mong có một ngày có thể gặp người, chính miệng hỏi thử người liệu có thể đem ta để ở trong lòng."

Trên mặt Ly Quang hiện lên nét lúng túng, nói: "Thanh nhi, việc này không giống nhau. Nếu như Phụ Vương đồng ý chuyện ta với nàng, ta liền hi vọng sớm ngày cưới nàng vào cửa, làm Thái tử phi của ta."

Ta thật sự sợ đến nhảy dựng, Thái tử phi của Ly Quang chẳng phải chính là nương tử của hắn sao? Mặc dù ta thích hắn, nhưng cũng không khác việc thích Cửu Ly là mấy. Nếu nói Cửu Ly là ấu đệ, thì Ly Quang chính là huynh trưởng. Cùng huynh trưởng thành thân, hình như không thỏa đáng cho lắm.

Ta đương muốn mở miệng nói rõ thì đã nghe thấy từ xa truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp, Ly Quang vừa đúng lúc tiến lên, đem ta ôm vào trong ngực, cúi đầu nói bên tai ta: "Nàng ở trong cung Thái tử điện hạ cố gắng nhẫn nhịn vài ngày, đợi ta thuyết phục được phụ vương liền nghĩ cách tiến đến hỏi cưới nàng. Đêm đã khuya, nàng nhanh trở về đi." Nói rồi thả tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo để nơi sống mũi ta một lát, ta vẫn chưa kịp hiểu rõ, hắn đã xoay người nhẹ nhàng nhảy vào trong nước.

Tiếng nói chuyện từ đằng xa dần dần lại gần, ta tìm một núi đá làm bình phong,  giấu người đi, tiếng bước chân chớp mắt đã ở trước mặt, là hai tiên nga đầu cài song hoàn, đứng ở bên hồ quan sát một hồi, lắc lắc đầu, lại thảo luận về vị Thái tử phi nương nương mới tới rồi dần đi xa.

Ta đứng nguyên tại chỗ, cảm giác mát lạnh nơi chóp mũi rất lâu vẫn không tản đi.

Đêm đó ta đi tới đi lui đến giờ tý mới mò về lại Tín Phương Viện, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ liền một mạch. Ngày thứ hai bị cung nga mới tới kéo dậy, mang cái bụng trống rỗng bồi Thái tử điện hạ ở Tước La Điện xử lý công vụ.

Chức chưởng lại, nói dễ nghe một chút thì cũng có thể coi là một chức tiên quan nho nhỏ, nói khó nghe một chút thì quả thực chẳng khác là mấy so với cung nga quét tước, nhưng khi bắt đầu làm việc, thì càng vặt vãnh nhàm chán hơn nhiều so với cung nga dọn dẹp.

Thí dụ như lúc Thái tử điện hạ xem công văn liền kêu ta mài mực, lúc truyền tiên quan nghị luận chính sự thì hắn liền bảo ta làm tùy thị đứng kế bên. Chẳng bằng đi hậu hoa viên xách chổi quét dọn, quét mệt liền leo lên cây, ở nơi hoa thơm lá biếc làm một giấc, thảnh thơi biết bao nhiêu, vui vẻ biết bao nhiêu.

Ta vừa thầm chỉ trích trong lòng, vừa bất đắc dĩ đứng bên người hắn. Đến buổi chiều, trước án thư đồ sộ của hắn đứng nghiêm trang bốn vị lão tiên quan râu bạc, tất cả đều là bộ dạng khúm na khúm núm, trong đó có một vị tiên quan, mỗi lần nói chuyện râu bạc lại vểnh vểnh lên, nhìn cực kỳ thú vị. Hôm nay việc mà ông ta trịnh trọng bi thống nói chính là mấy ngày gần đây ở Trung Dung Quốc phát sinh một sự việc bi thảm. Nói là thần thú1 của núi Cô Phùng không biết vì sao lại lưu lạc tới Trung Dung Quốc, khiến Trung Dung Quốc phát sinh đại hạn trăm năm khó gặp, nhất thời dân chúng lầm than, người chết đói kéo dài vạn dặm.

Từ "Thần thú" này là do mình dịch thoát, nguyên văn tiếng Trung là獙獙, về mặt ngữ nghĩa có nhiều cách giải thích như sau:

1. 獙獙 bính âm theo tiếng phổ thông là bìbì. Theo Khang Hy từ điển, nó được đọc như chữ 毙 (tệ: chết, toi), cho nên chữ này đọc theo âm Hán Việt cũng giống như 毙 (tệ).

2. Ngoài ra, đây là dạng chữ hình thanh, lấy "犭" định bậc ý, lấy "敝" định bậc thanh; mà trong âm Hán Việt, 敝được đọc là "tệ". Vì thế, chữ này có nhiều khả năng sẽ đọc là "tệ".

3. Lưu ý thêm, ngoài 獙獙 là một con thú trong truyền thuyết có hình dáng như con cáo có cánh ra, thì còn có một loài thú trong truyền thuyết khác có hình dạng như con hổ, rất dũng mãnh là con 狴犴 (bệ ngạn), có tên khác là憲章 (hiến chương). Đây là hai loài khác nhau hoàn toàn, tuy rằng 狴 cũng được bính âm là "bì" nhưng âm Hán Việt của nó là "bệ" chứ không phải là "tệ".

(đoạn này xin chân thành cảm ơn giải thích rất cặn kẽ của anh rể NV)

Nghe nói thần thú núi Cô Phùng thân mình giống cáo, nhưng lại có một đôi cánh dài đến lạ kỳ, tiếng kêu giống như chim nhạn, những nơi đi qua, thiên hạ đại hạn.

Lúc ta với Ly Quang và Nhạc Kha cùng nhau du ngoạn đã nhìn thấy không ít quái thú nhưng thần thú này trước giờ lại chưa từng có cơ duyên trông thấy. Đương lúc nghe đến thập phần hào hứng, bỗng nhiên cảm giác được một luồng ánh mắt bức người ập đến, tìm kiếm xung quanh, chính là Thái tử điện hạ ánh mắt nghiêm nghị nhìn ta, lão tiên quan râu bạc dưới điện đang nói đến đoạn kịch liệt, như thể chứng kiến tận mắt thảm cảnh ở Trung Dung Quốc, thiếu điều khiến ông ta rơi vài giọt nước mắt mờ đục hiếm hoi của tuổi già. Thừa dịp nghị luận trên điện đang dữ dội, ta hung hăng quay lại trừng hắn: thấy ta nghe đến hào hứng liền muốn đuổi ta đi? Tên Thái tử điện hạ này lòng dạ không khỏi có chút hẹp hòi rồi!

Hắn bị ta trừng lại đến sững cả người, rất nhanh khóe môi lại giương lên ý cười nhàn nhạt. Ta len lén giương mắt nhìn, bên dưới điện, lão tiên quan thấy thảm cảnh của Trung Dung Quốc không những không khiến Thái tử điện hạ đồng tình, lại còn giống như là trò tiêu khiển của hắn, cơ hồ khiến hắn mỉm cười, gương mặt đã đeo lên biểu tình bi phẫn, trong mắt chậm rãi trượt xuống hai giọt lệ mờ đục.

Thái tử vô lại này thế nhưng lại chọc cho lão tiên quan tức đến phát khóc, xem thử Thiên đế làm thế nào trừng trị hắn!

Trong lòng ta vui sướng khi người gặp họa, âm thầm vui vẻ một hồi.

Nghe nói Thiên đế nhân hậu, một thế hệ tiên quan phần lớn vẫn là lớp trọng thần của Thiên đế, đến bây giờ tất cả cũng đã tóc bạc da mồi, chỉ ngoại trừ một vài vị võ tướng trẻ tuổi. Việc này giúp mấy vị lão thần cậy già lên mặt, phàm là Thiên đế hành sự có chút không hợp với cốt cách đế vương, tất cả đều ở nghị sự điện mà khóc, nước mắt tuổi già phát huy tác dụng, thực sự là thúc ép đến độ Thiên đế phải nhượng bộ.

Thái tử điện hạ chính là chủ của Thiên giới tương lai, hôm nay xem ra hắn lại không bị chiêu này ảnh hưởng, lão tiên quan rơi hai giọt nước mắt, hắn lại giả bộ như không thấy. Lão tiên quan tự cảm thấy mất hứng, ta cứ tưởng ông ta đang suy tính định đi đến chỗ Thiên đế cáo trạng, thế nhưng ông ta lại kéo ống tay áo tự lau nước mắt, bắt đầu thương thảo đối sách.

Ta đứng bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ nghe thấy bên tai một tiếng ho khan nặng nề, vội vàng quay đầu nhìn, Thái tử điện hạ gương mặt mịt mờ, hết lần này đến lần khác cầm ly trà trên tay lên lại đặt xuống.

A, bây giờ ta mới hiểu, biểu tình này ý là Thái tử điện hạ khát rồi. Hắn trước đó nhìn ta, nhất định không phải do không có việc muốn kiếm chuyện, chẳng qua là muốn ta rót cho tách trà.

Trong lòng ta tức giận, chưởng lại nói nghe êm tai một chút chính là thư lại của một điện, là tiểu tiên quan chưởng quản văn thư tới đi của Thái tử điện hạ, nói khó nghe thì đấy bất quá là một a đầu sai vặt. Tiến lên cầm tách trà đi ngâm Vân hương phong lộ, lão tiên quan run lên hai cái,  gương mặt già nua sung huyết đỏ ửng lên, vành mắt hồng hồng, nhưng lại run giọng xin cáo lui.

Hai tiên quan còn lại cũng theo ông ta mà đi.

Ta cầm ly trà đứng ở trong điện một hồi mới lấy lại được cảm giác. Lão tiên quan đại khái tưởng rằng Thái tử điện hạ dằn ly trà xuống bàn như vậy là do nổi giận với ông ta, không muốn thấy ông ta nữa, vì vậy mới đỏ mắt cáo lui. Nói không chừng bây giờ đã phi như bay đến tẩm điện của Thiên đế cáo trạng rồi.

Ta lại thong thả bước đến án thư, đem tách trà đưa cho Thái tử điện hạ, hắn hớp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên khen ngợi: "Vẫn là vân hương phong lộ Thanh nhi ngâm uống ngon. Trà mà mọi khi tiên nga ngâm chung quy không toát ra được hương vị thanh thuần như vậy."

Ta nghe nói lúc ngâm trà có nguyên tắc trước tiên là tráng trà, nhưng ta trước giờ thô lỗ đã quen, có thể có nước suối uống cũng không thèm so bì làm chi, bây giờ thay Thái tử điện hạ tôn quý ngâm một tách trà, sớm đã đem mớ lý thuyết ngâm trà quẳng ra sau đầu, trực tiếp nhúm một nhúm lá trà, đổ nước nóng vào, hương thơm thanh thuần một chút cũng là đương nhiên.

Ta thành thành thật thật nói: "Bình thường các tiên nga tỷ tỷ ngâm trà nhất định là phải đem lá trà rửa sạch rồi mới rót nước a? Chẳng qua là ta thấy trà đã tráng qua rồi đổ nước, sắc xanh cũng nhạt hơn, ngửi thấy hương thơm nồng đậm, có chút lãng phí, liền không có tráng trước, trực tiếp chế nước luôn!"

Hắn nghe thấy lời ta nói, nhíu mày đem ngụm trà trong miệng nguyên dạng nhổ ra, nhìn ta không vui. Ta lắc đầu than: "Thái tử điện hạ, vân phong hương lộ này ba trăm năm mới được mười lạng trà, người lãng phí thế này cũng không sợ ông trời khiển trách a?"

Hắn trừng mắt với ta: "Ta chính là trời!"

Ta thở dài: "Được rồi, Thái tử điện hạ chính là ông trời của Tước La Điện!"

Buổi trưa ngày thứ hai, Thái tử điện hạ nghị sự xong quay về, gương mặt nghiêm nghị đến khó hiểu, cơm trưa cũng không dùng liền ru rú trong thư phòng.

Ta vừa vặn mới ăn xong một bát cháo hoa và một mâm nem rán để lót bụng, cẩn thận đứng ở cửa quan sát, nhưng thấy có chút không ổn, lập tức chạy trốn vẫn còn kịp. Người ta thường bảo: cửa thành bốc cháy, lúc làm hại đến đám cá trong hồ cũng không có ai hỏi qua liệu bọn chúng có phải oan uổng hay không, dù gì cũng đâu có ai bảo lúc đó chúng lại bơi đến dòng sông đào bảo vệ cổng thành cơ chứ?

Lưu Niên cẩn thận từng ly từng tý nhích đến cửa, vẻ mặt như đưa đám nói: "Thái tử điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa a."

Việc này ta đương nhiên biết, hai mâm thức ăn nhà bếp lúc chiều mang lên vẫn không hề xê dịch, ta từ vị trí bàn ăn mà thái tử điện hạ nhìn không thấy len lén nhón lấy hai trái anh đào trên đĩa cho vào bụng. Món ăn này không biết là món gì, hai trái anh đào đỏ mọng chính là mắt của nó. Thái tử điện hạ công việc bận rộn, chắc chắn sẽ không bận tâm đến hai trái anh đào làm mắt biến mất. Ta xoa xoa bụng, cúi người nói bên tai Lưu Niên: "Ngươi tiến vào thỉnh Thái tử điện hạ dùng cơm, hắn nhất định sẽ vặt đầu ngươi xuống."

Mặt mày hắn trắng bệch sờ cái gáy của mình, ta lại nhỏ giọng nói: "Lúc ta ở núi Nữ Sàng đánh nhau với con ác thú đã nhìn thấy rồi, Thái tử điện hạ sức lực lớn mạnh vô cùng. Ngày thường có vẻ nho nhã, nhấc tay một chưởng liền đem một cánh tay của con ác thú ném xuống, con ác thú đó da dày thịt béo, ta xem ngươi.... chậc chậc, da trắng thịt mềm..."

Hai mắt Lưu Niên đã lộ ra nét hoảng sợ, nghe nói hắn mới tới hầu hạ Thái tử điện hạ chưa lâu, cũng không rõ tính tình Thái tử điện hạ cho lắm. Đương nhiên cũng đã nghe qua quan hệ dựa dẫm của ta với Thái tử điện hạ như thế nào, thăng lên Thiên đình làm tiên nga quét dọn. Nhưng lòng trung thành của hắn rất đáng khen, mặc dù mặt mày trắng bệch, chính là không sợ chết nói: "Nhưng mà Thái tử điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa."

Ta bị hắn dây dưa không nhịn nổi, một tay vỗ nhẹ cái bụng hắn, lông mày nhướng lên, nhẹ giọng bực mình nói: "Đây là bụng ai?"

Hắn có chút khó hiểu đáp: "Đương nhiên là bụng ta."

Ta len lén chỉ vào bên trong, nói: "Bụng Thái tử cũng không ở trên người ngươi, hắn không truyền thiện, chắc chắn cũng là vì không đói. Ngươi chỉ quản cái bụng mình no là được rồi."

Trong mắt hắn đọng hai giọt lệ, như hiểu như không gật gật đầu. Trong bụng ta thầm cười, chỉ mong để Thái tử điện hạ đói nhiều hơn chút, mới hợp ý ta. Còn chưa cười xong, đã nghe thấy người bên trong phòng thản nhiên nói: "Truyền thiện."

Gương mặt Lưu Niên trở nên vui mừng, vội vã đi vào. Ta hướng phía hắn đi hung hăng trừng mắt một cái, mới sửa sang lại y phục tiến vào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-116)