Vay nóng Homecredit

Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 06

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 06
Hương thầm lan tỏa
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)

Siêu sale Shopee


Đêm lạnh như nước, Kỷ Dĩ Ninh đứng một mình trong vườn hoa. Long bàn tay vẫn nóng bỏng, xoa nhẹ, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên bỏng rát.

Trong long có chút sợ hãi.

Rất nhiều năm trước đây, cô căn bản không thể tưởng tượng ra bản than mình có thể như thế này, Đường Dịch đã goàn toàn phá tan mọi trói buộc lễ giáo mà cô đã thụ hưởng trong bao năm qua. Anh chưa từng nói lời yêu, tình cảm được thể hiện chỉ với hình thức cực đoan nhất. anh biết rõ anh đang nợ cô điều gì, anh nợ cô một sự thừa nhận công khai, vậy là anh liền thực hiện hình thức cực đoan đó, thử xem cô có đủ dũng khí để đón nhận hay không.

Một đôi bàn tay bỗng nhiên vòng lại, ôm lấy eo cô từ phía sau."Tự thủ tinh thần phi tạc dạ, vị thùy phong lộ lập trung tiêu?"

Kỷ Dĩ Ninh sững người lại sau đó liền bật cười.

Đường Dịch cúi đầu, hôn lên dái tai xinh xắn của cô: "Cười gì vậy?"

"Không có gì."Kỷ Dĩ Ninh cười nói: "Ban nãy còn quá khích như vậy, bây giờ lại đã thành nhà thơ, không biết anh học được ở đâu vậy?!"

Đường Dịch dừng mọi động tác, giọng điệu có phần vô tội: "Đương nhiên là học được ở trường rồi, anh cũng đã từng đi học, được chưa?"

Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên phát hiện ra cô và Đường Dịch chưa từng nói chuyện về chủ đề này.

"Em còn biết anh tốt nghiệp học vị gì nữa cơ."

"Miễn cưỡng lắm mới tốt nghiệp được cấp hai, làm gì có học vị gì chứ."

"..."

Kỷ Dĩ Ninh có chút xấu hổ, hỏi lại một cách bán tính bán nghi: "Thật sao?"

"Thật đấy!" Đường Dịch tỏ vẻ thản nhiên, hiền lành vô hại: "Chỗ của bọn anh đều là đánh lộn này, chém giết này, cần phải học nhiều văn hóa như vậy để làm gì, tốt nghiệp cấp hai đã đủ lắm rồi."

Kỷ Dĩ Ninh nghe mà nóng bừng mặt, thoáng nghĩ một chút, có gì đó không đúng, "Vậy bao nhiêu sách ngoại văn trong thư phòng của anh để làm gì?" Đống sách vở bác học đó, đâu phải chỉ có thể học sinh cấp hai là có thể đọc được.

Đường Dịch lập tức đưa ra một lý do: "À, một học sinh cấp hai nuôi dưỡng bao nhiêu đệ tử như vậy, đương nhiên cần phải giả bộ một chút chứ."

"..."

Đứng trước mặt một người mới chỉ tốt nghiệp cấp hai với bộ mặt thản nhiên như vậy, cô bạn Kỷ Dĩ Ninh người đã tốt nghiệp trường Cambridge danh tiếng của London lại cảm thấy có phần xấu hổ.

Nhưng, dù sao vẫn luôn cảm thấy khó tin...

Đường Dịch cúi đâu, có chút rầu rĩ, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi khiến người ta thương xót: "Mẹ anh mất sớm, bố anh lại không hề để ý đến anh..."Dừng lại một chút, tăng thêm ngữ điệu đau khổ:  "Anh cũng muốn nỗ lực, nhưng không ai dạy anh tầm quan trọng của việc đi học..." Sau đó là bộ dạng của một gười bị hại do bi kịch gia đình...

ồ, nhưng, kiểu nói này lại có tính sát thương vô vùng lớn đối với Kỷ Dĩ Ninh! Đủ để phá tan chút nghi hoặc cuối cùng trong long.

Hoàn toàn không có cảm giác Đường Dịch đang lừa gạt người khác, được thế lấn tới một cách thản nhiên, "Vì vậy, sau này em không nên cứ hơi một chút là đi đọc sách, có một người vợ tốt nghiệp một trường danh tiếng như em, anh phải chịu một áp lực rất lớn, em có biết không?"

Kỷ Dĩ Ninh vội vàng gật đầu.

Cô bạn Kỷ Dĩ Ninh người từ nhỏ đã luôn suy nghixvif người khác lập tức thầm hạ quyết tâm: sau này, nhất địnhphải sửa đổi thói quen xấu hơi một chút là đọc sách triết học ngoại văn của mình, cần phải nghĩ tới trình độ học vấn thấp của Đường Dịch mới được, một người vợ tốt không thể để chồng mình phải chịu đựng cảm  giác bị coi thường...

Hoa viên trong đêm khuya, hương thơm ngòa ngạt. cuộc nói chuyện của đôi tình nhân dường như cũng thấm đẫmhương thơm tinh khiết.

"Mọi người chơi xong rồi ư?"

"Chưa, nghỉ giải lao, Đường Kình và Tiểu Miêu sai quản gia chuẩn bị đồ ăn trong bếp."

Yên lặng.

Kỷ Dĩ Ninh nhớ tới trò chơi mà họ chơi ban nãy, cuối cùng không kiềm chế được, khe khẽ hỏi: "Nếu như hôm nay không phải là em ngồi bên cạnh anh, mà là người khác, liệu anh có dám  đánh cược, dám chịu thua không?"

Nếu như, người bên cạnh anh hôm nay không phải là em, không phải là Kỷ Dĩ Ninh, liệu anh có dẫn theo một cô gái khác cùng nhảy điệu Latin rực rỡ đó không?

Đường Dịch im lặng.

Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy anh bỗng nhiên trở lên vô cùng tĩnh lặng phái sau lưng cô. Khi Đường Dịch yên lặng, thường là triệu chứng của việc sắp nổi giận.

Quả nhiên một giây sau, Đường Dịch xoay tay một cái, khiến cả người cô xoay một trăm tám mươi độ, đứng đối diện với anh. Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy thái độ của anh rất bình thản, khuôn mặt khôi ngô không một nét biểu cảm.

"Nếu không phải vì em, e nghĩ rằng anh sẽ thua ư?"

"..."

Đường Dịch không phải là một người biết kiên nhẫn giải thích, chỉ một câu đó thôi, rồi không có một lời giải thích nào khác nữa. huống hồ this cách này của cô qua thực có khả năng kích thích dục vọng chiếm hữu của Đường Dịch.

Vậy là ba giây sau đó, chỉ nghe thấy giọng nỏi rầu rĩ của Kỷ Dĩ Ninh: "Bây giờ đang ở nhà của người khác, anh giữ chút đạo đức được không..."

"Không được."Một ai đó cố tình không nói chuyện đạo lý: "Xin đừng thử nói chuyện đạo đức với một người đàn ông không có học vấn."

"..."

Cô quả thực chưa từng gặp một người đàn ông nào có trình độ học vấn thấp mà còn tự tin như vậy.

Thiệu Kỳ Hiên hồ hởi nhiệt tình chạy từ trong phòng khách ra vườn hoa để gọi hai người vào ăn đêm.

"Đường..."Chữ" Dịch" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Thiệu Kỳ Hiên vội vàng kìm bước chân lại.

Mặc dù không nhìn rõ cặp đôi Đường Dịch đang làm gì, nhưng trong màn đêm mông lung, hình bóng một đôi đang ôm ấp nhau vẫn khiến anh bạn Thiệu Kỳ Hiên tự hiểu và cảm nhận được, cần phải tác thành cho cặp đôi bên cạnh này một chút, thanh niên có chí hướng sẽ không làm phiền đến hai người có tình cảm.

Thiệu Kỳ Hiên vội vàng quay vào phòng bếp, đi lấy đồ ăn đêm, khi bước tới cửa phòng bếp, lại nghe thấy giọng nói của Đường Kình vọng ra từ bên trong: "Đừng đùa nữa, nếu không, em đừng trách anh đấy...", tiếng cười khúc khích của Tiểu Miêu vọng ran gay sau đó: "Đánh em đi, anh tới đây đánh em đi."

Thiệu Kỳ Hiên: "..."

Các đồng chí, các đồng chí có nghĩ tới cảm nhận của một gười độc thân như tôi không hả?

Anh bạn Thiệu kỳ Hiên nhìn lại bản thân mình, không cha không mẹ, ngay cả một cô vợ cũng không có! Bác sĩ thiệu im lặng ngửa cổ lên nhìn trời, nỗi bi ai bỗng nhiên kéo tới: hỡi tuổi thanh xuân của người đàn ông cô đơn, bao giờ thì em mới tới đây?

Giờ nghỉ giải lao đã kết thúc.

Trong cuộc chơi, Tô Tiểu Miên đâu phải là đối thủ của Đường Dịch. Chọn Đường Dịch là bạn chơi, chẳng khác gì muốn cống nộp tiền.

Đường Dịch ôm Kỷ Dĩ Ninh, điệu bộ quyến rũ đưa ra một lời đê nghị: "Tô Tiểu Miêu, em không nghĩ tới việc kéo Đường Kình tới giúp em một tay hay sao?"

Đường Kình:"..."

Nghe thấy câu nói đó, Tô tiểu Miêu không có phản ứng gì, nhưng Đường Kình người đang đứn bên cạnh cô lại sa sầm mặt lại.

Người đàn ông Đường Dịch này đang có ý gì, Đường kình hiểu, Đường Kình luôn quá hiểu anh. Với sự hiểu biết của anh về Đường Dịch, anh đã hiểu quá rõ người đàn ông này đêm nay chắc chắn là đã có ý với Tô Tiểu Miêu, cho dù là có thua cũng không để cô thua quá nhiều, thỉnh thoảng còn nương tay để cô được hớn hở thắng vái ba ván. Nếu Đường Kình nhập cuộc, sự việc hoàn toàn không thể phát triển theo hướng đó, Đường Dịch luôn coi việc ức hiếp Kỷ Dĩ Ninh, mức độ tệ hại của người đàn ông này quả là không thể chịu đựng nổi.

"Đừng tìm tới em nữa." Nét mặt của Đường Kình không chút biểu cảm, vô cùng nghiêm túc:

"Em đã cai rồi"

Nhìn thái độ căng thẳng như sắp gặp kẻ thù lớn của Đường Kình, Đường Dịch cười lớn, tiếng chuông điện thoại di động vừa hay vang lên, Đường Dịch nhấc Kỷ Dỹ Ninh ra khỏi người, đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.

Vừa thấy Đường Dịch đi ra ngoài, Tô Tiểu Miên lập tức nằm bò ra bàn, ôm đầu ủ ê: "Anh Dịch thật đáng ghé."Hại cô thua nhiều như vậy.

Kỷ Dỹ Ninh nhớ tới cuộc nói chuyện ban nãy với Đường Dịch trong vườn hoa, bỗng nhiên lên tiếng biện hộ cho Đường Dịch: "Thực ra anh ấy cũng có cái khó riêng của mình."Nghĩ một lát Kỷ Dỹ Ninh muốn nói xong lại thôi: "Chị nghĩ anh ấy dù có biểu hiên bất cần hơn nữa, cũng là người đàn ông có lòng tự trọng."

Thứ được coi là học lực, là nỗi đau của anh ấy chăng?

Lúc nãy không chỉ một Tiểu Miên, ngay cả Đường Kình và Thiệu Kỳ cũng đều cảm thấy hiếu kỳ.

Tô Tiểu Miêu: "Chị đang nói gì vậy?" Dù thế nào cô cũng không hiểu gì cả...

Đường Kình, "cái khó ư?" Người đàn ông đó chẳng thiếu thứ gì, có thể có cái khó làm sao được.

Thiệu kỳ Hiêu: "Lòng tự trọng?" Lòng tự trọng của người đàn ông đó không cần thiết phải quá viên mãn mà, từ trước giờ chỉ có cậu ấy coi thường người khác thôi.

Tô Tiểu Miêu, Đường Kình, Thiệu Kỳ Hiêu, một phóng viên với sức tưởng tưởng phong phú, một người đàn ông luôn quen suy nghĩ, một bác sĩ với tư duy linh hoạt, vậy là vừa thấy điệu bộ khó mở lời của Kỷ Dỹ Ninh, ba người đồng loạt nghĩ ngay tới cùng một hướng...

Lẽ nào Đường Dịch có vấn đề về "phương diện đó?"

Đàn ông, " phương diện đó" mà có vấn đề, quả thực là làm tổn thương đến lòng tự trọng nhiều lắm đấy!

Kỷ Dỹ Ninh chết lặng người, mồ hôi lã chã tuôn rơi: "Mọi người đang nghĩ gì vậy hả? Sao có thể, có thể là vấn đề đó chứ." Cái đó của Đường Dịch còn quá mức bình thường đó chứ!

Tô Tiểu Miêu kêu lên: "Là do chị tự nói ra đó chứ, cái gì mà lòng tự trọng này, cái khó nọ.."Kỷ Dỹ Ninh càng cuống lên, nói ra những điều mà cô đang suy nghĩ trong lòng: "Chị đang nói đến học lực của anh ấy mà

"Học lực của anh ấy làm sao tổn thương đến lòng tự trọng?"

"À, theo anh ấy nói thì hơi thấp một chút"

Tiểu Miêu phun ngụm nước đang uống ra ngoài.

Có nhầm không vậy?! Học lực của anh ấy mà thấp, vậy thì Tô Tiểu Miêu cô chẳng phải là kẻ mù chữ sao? Á!

Đường Kình lau mồ hôi hỏi Kỷ Dỹ Ninh: "Em cho rằng học lực của anh ấy thế nào?"

"...chẳng phải là miễn cưỡng mới tốt nghiệp cấp hai sao?"

Đường Kình, Tiểu Miêu, Kỳ Hiên: "..."

"Anh ấy tự nói ra mà..." Cái gì mà mẹ mất sớm, bố không để ý gì tới anh...

Đường kình lập tức hiểu ra.

"Có phải Đường Dịch nói với em rằng, học lực của anh ấy thấp, không có văn hóa, vì vậy đừng thử nói chuyện đạo lý với anh ấy, dù sao anh ấy cũng không được hưởng một nền giáo dục tốt, nếu em dám phản kháng anh ấy cũng chính là coi thường anh ấy

"..."

Gần đúng như vậy...

Học lực của anh ấy thấp ngược lại, lại là một cái cớ để làm những việc minh thích...

Tiểu Miêu thực sự tức giận: "không thấy xấu hổ"

Kỳ Hiêu nêu cao chính nghĩa thât đáng coi thường!

Rốt cuộc người đàn ông không biết xấu hổ, thật đáng coi thường kia vẫn là anh trai của mình, Đường Kình chỉ có thể kho khan một tiếng, cố gắng dung một thái độ dung hoa nói cho cô biết: "Sau này em hãy nhớ rằng, nếu Đường Dịch dùng những điệu bộ hay những lời nói như bị tổn thương hoặc vô tội để nói với em, chắc chắn là anh ấy đang lừa dối em. Anh ấy là người tinh thông tâm lý học, biết dùng thủ đoạn mềm yếu để nói với những người ưa nhẹ, không ưa nặng như em."

"..."Kỷ Dỹ Ninh lập tức có cảm giác như bị lừa: "Vậy điều anh ấy nói đó là?"

Đường Kình nắm tay lại, đưa lên che miệng, cố gắng che giấu biểu hiện co rút của mình, cho cô biết một cách đầy đau khổ: "à, ờ học lực của Đường Dịch không thấp. C hai bằng tiến sĩ về luật quốc tế và kinh tế học, tốt nghiệp từ The Ivy League của Mỹ đấy."

Một đêm thâu

Kỷ Dỹ Ninh cuối cùng cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi dựa vào vòng tay của Đường Dịch, bao quanh cô là mùi hương Gucci Envy mà anh quen dùng, đậm chất phương đông, hội tụ đủ các yếu tố Desire, Trendy, Sexy.

Mùi hương của Đường Dịch là thứ mùi mà cô quen thuộc nhất trong hai năm qua, thấm đẫm cả người cô, mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Vậy là cô cứ ngủ thiếp đi, yên tâm phó thác bản than mình cho anh.

Cho tới tận ngày hôm nay, cô mới biết những lời trước đây mẹ từng nói với cô luôn đúng.

Sau khi đã yêu một người nhất định sẽ yên giấc cả đêm.

Đường Dịch thắng ván bài cuối cùng, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đẫ sắp 3h sáng, Kỷ Dỹ Ninh đang ngủ rất say trong lòng anh, anh bất giác đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.

Cô bị anh làm phiền, hàng lông my khẽ động đậy, khẽ khàng tỉnh giấc.

Đường Dịch vuốt ve khuôn mặt cô, cười về nhà thôi

"... Vâng"

Kỷ Dỹ Ninh dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn một chút sau đó ngồi dậy.

Đường Kình vội vã đứng lên, nói: "Hôm nay ở lại đây đi, muộn thế này rồi lái xe sẽ rất mệt."

"Không cần đâu."Đường Dịch cầm chìa khóa xe ô tô đang để trên bàn, ở một nụ cười rạng rỡ: "Tôi thường có một trở ngại tâm lý nếu ngủ trên giường nhà người khác."

Đường Kình, Tiểu Miêu, Kỳ Hiêu, Dỹ Ninh: "..."

Cuối cũng vẫn là Thiệu Kỳ Hiêu đưa ra kết luận dưới góc độ Y học: "Vận động trước khi ngủ, giấc ngủ sẽ rất sâu!"

Đường Kình, Tiểu Miêu, Dỹ Ninh: "..."

Tô Tiêu Miêu bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, kéo Đường Dịch ra ngoài, đòi anh mở cốp phía sau của chiếc xe thể thao.

Trong phòng chỉ còn lại Đường Kình và Kỷ Dỹ Ninh.

Đường Kình đưa chiếc áo khoắc đang vắt trên sofa cho cô, thái độ vô cùng cởi mở hào phóng.

Kỷ Dỹ Ninh đón lấy chiếc áo khoắc: "Cám ơn." Đối với người đàn ông này, cô vừa rất quý mến vừa rất cảm kích.

Đường Kình nở một nụ cười dụi dàng, vô tình hỏi một câu: "có phải em có thói quen không ngủ được khi lạ giường không."

Cô hơi sững sờ, hiếu kỳ tột độ: "...Anh cũng biết ư?"

Quả thực cô có thói quen đó, thói quen được hình thành từ nhỏ, không thể sửa đổi được. Đây là một chứng bệnh tâm lý do thiếu cảm giác an toàn. Hai năm trước, khi gặp Đường Dịch và bị anh giữ lại bên mình, cô phải mất nửa năm mới quen được môi trường lạ lẫm mà anh mang tới.

Đây là thói quen riêng tư và bí mật nhất của cô, không ngờ Đường Kình lại hiểu rõ.

Đối diện với ánh nhìn đầy kinh ngạc của cô, Đường Kình mỉn cười: "Không phải là anh hiểu em, mà là anh rất hiểu Đường Dịch."

Anh mỉn cười cho cô biết: "Em chưa được chứng kiến Đường Dịch khi còn độc thân, hồi đó, anh ấy rất ham chơi, trường hợp giống như buổi tối hôm  nay, nếu là Đường Dịch của trước đây, nhất định sẽ không ra về. Em không thấy trong buổi tối hôm nay, cuối cùng anh ấy cũng đã tắt điện thoại di động rồi sao? Cho dù cuộc chơi bên nhà anh đã kết thúc rồi, sẽ có người khác gọi điện lôi kéo anh ấy đi tiếp. Đường Dịch biết tất cả mọi thú chơi, chỉ cần anh ấy xuất hiện ở quán bar hay hộp đêm nào đó, về cơ bản không thể bỏ về được."

Kỷ Dỹ Ninh tròn xoa mắt lắng nghe.

"Vậy hôm nay anh ấy...?"

Đường Kình mỉn cười dụi dàng: "Anh ấy chơi được, nhưng em thì không chơi được. Ban nãy, nếu anh ấy lựa chọn nghỉ lại tại đây hoặc tiếp tục đi chơi, em chỉ có thể ngủ tại nhà anh hoặc một phòng nào đó trong khách sạn. Vì vậy anh mới đoán rằng em có thói quen không ngủ được khi lạ giường, Đường Dịch đã vì em nên mới cương quyết về nhà."

Kỷ Dỹ Ninh:"..."

Đường Kình nhớ lại câu nói của Đường Dịch ban nãy, không kiềm chế được xoa cằm bật cười: "Cái gì mà trở ngại tâm lý khi ngủ trên giường nhà người khác chứ, kiểu lý do vớ vẩn đó chỉ có anh ấy mới nghĩ ra được."

*****

Trong vườn hoa, Đường Dịch dựa người vào cửa xe phía trước, ánh mắt uể oải nhìn Tô Tiểu Miêu đang cần mẫn bê từng thùng chuyển vào trong cốp xe như một người công nhân chăm chỉ, biến chiếc xe thể thao thành một chiếc xe máy kéo.

Đường Dịch cuối cùng cũng không kiềm chế được, bước lại gần: "Này, nếu muốn anh chở hàng lậu giúp em thì anh cũng phải kiểm tra hàng rồi thu tiền chứ."

"Không được xem, không được xem! "Tô Tiểu Miêu bảo vệ những thùng hàng như gà mẹ bảo vệ đàn con, không cho phép anh được mở ra, cuối cùng ôm phắt lấy eo của Đường Dịch: "Về nhà mới được mở ra xem!"

Còn chưa đợi Đường Dịch kịp nói điều gì, cổ áo của Tiểu Miêu đã bị người khác nhấc bỗng lên.

Đường Kình túm lấy cô, kéo cô ra khỏi người Đường Dịch một cách không khách khí, hững hờ nói: "Muốn nói gì thì cứ nói thoải mái, không được phép động chân động tay."Cô nàng này ao ước sắc đẹp của Đường Dịch không phải một, hai ngày, chốc chốc lại muốn được sờ nắn một chút, cô gái Tô Tiểu Miêu này, nếu trong thời kỳ cổ đại, chắc chắn sẽ giả danh một người trí thức mang theo sách vở để sàm sỡ con gái nhà lành ngay trong chợ rồi.

Tiểu Miêu: "..." Hình tượng của cô lại phản diện như vậy sao?

Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Đường Kình và vẻ nhiệt tình đưa tiễn của Tô Tiểu Miêu, Đường Dịch đưa Kỷ Dỹ Ninh về nhà. Xe đã lăn bánh được một đoạn, vẫn có thể thấp thoáng thấy Tô Tiểu Miêu vẫn đang đứng vẫy tay một cách rất nhiệt tình.

Chiếc Spyker C8 màu đen êm ái lướt về nhà.

Tắt động cơ, Đường Dịch nghiêng người, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Kỷ Dỹ Ninh, "buồn ngủ không"

"Bình thường" vốn dĩ rất buồn ngủ, nhưng gió đêm thổi tới khiến cô lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Đường Dịch khoắc áo gió lên người cô, "Nếu không buồn ngủ thì xuống xe, còn có một việc nữa phải làm."

Kỷ Dỹ Ninh nhìn anh đang cài khuy áo khoắc cho mình, không kìm nén được, hỏi: "Còn phải làm gì nữa"

Đường Dịch không trả lời, mỉn cười vuốt ve khuôn mặt cô. Sau đó mở cửa, bước xuống xe, mở cốp phía sau.

Nhìn thấy từng thùng hàng lớn xếp đầy trong cốp xe, Đường Dịch lập tức thu lại nụ cười và không buồn nhếch mép, đưa tay gõ gõ vào thâ xe, "Cái cô thôn nữ Tiểu Miêu này mà cũng biết đến sự lãng mạn, Đường Kình đã dạy bảo cô ấy rất tốt đấy chứ."

Kỷ Dỹ Ninh bước lên phía trước, bây giờ mới nhìn rõ món đồ trong xe, tất cả đều là pháo hoa.

Kỷ Dỹ Ninh mỉn cười, hỏi: "Muốn đốt pháo hoa ư?" Đã rất muộn rồi mà.

"Đốt đi." Mặc dù Dịch thiếu gia luôn thờ ơ với những thứ không có chút hàm lượng kỹ thuật gì này, nhưng cũng có những lúc ngoại lệ. Đường Dịch mở rộng cốp xe, xắn tay áo lên, bắt đầu bê pháo hoar a ngoài.

"Ban nãy, cô thôn nữ kia bê nhiều thùng hàng vào xe của anh cũng không dễ dàng gì. Từ sau khi cô ấy lấy Đường kình, ngoài những việc cô ấy tự buộc mình làm ra, Đường Kình chưa từng khiến cô ấy phải làm bất cứ một công việc đòi hỏi tới thể lực nào."Đường dịch rất kiên nhẫn bê từng thùng pháo hoa đặt xuống đất, xếp chúng lại một cách lần lượt: "Vì vậy, tốt xấu gì cũng phải trân trọng thành quả lao động của Tô Tiểu thư của nhà Đường Kình, không được lãng phí thể lực của cô ấy."

Anh khom lưng quỳ xuống, châm lửa vào đầu dây dẫn, sau đó đứng lên, chậm rãi tiến về phía cô.

Pháo hoa lập tức thổi bùng lên, nở rộ sau lưng anh.

Người yêu kiều trước cảnh đêm kiều diễm, vậy là tất cả mọi thứ xung quanh trong chốc lát dường như đều trở lên tuyệt mỹ một cách đầy kinh ngạc.

Anh đứng phái sau lưng cô, ôm trọn vòng eo của cô từ phía sau, ghì chặt cô vào lòng.

Kỷ Dỹ Ninh nhìn lửa hoa rợp trời, cảm giác như đang trong một giấc mơ, có một khoảng khắc nào đó, cô hy vọng thời gian có thể ngừng trôi.

Cuối cùng không kìm nén được những lời nói từ tận đáy lòng.

"Có cảm thấy mâu thuẫn không? Luôn nói chiến tranh vô tình, nhưng chiến tranh thành troy trong một thập kỷ chỉ vì một người phụ nữ, nguyên nhân là do tình cảm..." Cô khẽ khàng cảm than: " Người có tình phải dùng cuộc cạnh tranh vô tình, thậm chí không tiếc khi phải dùng một cuộc chiến tranh đẫm máu, chỉ đổi lấy sự vấn vương quấn quýt cùng nhau trong mười năm, khiến người ta không thể hiểu nổi, tình cảm như vậy là tốt hay không tốt."

Đường Dịch đương nhiên hiểu ý nghĩa trong những lời nói của cô.

Anh nói một cách bình thản: "Em cảm thấy giữa hai chúng ta, ngay cả mười năm cũng không có khả năng được hay sao?"

Cô không trả lời.

Yên lặng hồi lâu, cô khẽ gọi tên anh.

"Đường Dịch."

"ừm?"

"Nghe nói, trước khi anh tròn 10 tuổi, đã nếm đủ mười loại thuốc độc mạnh nhất trên thế giới này rồi, đúng không?"

Yên lặng một lát, Đường Dịch nhìn khuôn mặt bình thản khi nhìn nghiêng cô, biểu hiện có vẻ đùa cượt: "Ai nói cho em biết vậy?"

"Nghe đồn."Ngữ khí của cô chân thành, thẳng thắn, như đang kể lại một truyền thuyết:

"Những tin đồn có liên quan  tới anh quá nhiều, không thể phân biệt được thật giả"

Đường Dịch không phủ nhận, thái độ bất cần, khẽ gật đầu thừa nhận: "Hồi nhỏ chưa hiểu biết gì ham chơi thôi."

Kỷ Dỹ Ninh mỉn cười lắc đầu.

"Anh không giống với kiểu người ham chơi."

Đường Dịch bỗng cảm thấy có hứng thú.

Vậy là anh cúi người xuống, gục đầu vào vai cô, khẽ hôn lên làn da nõ nà mịn màng của cô.

"... Vậy em cảm thấy. Anh làm thế là vì điều gì?"

Kỷ Dỹ Ninh mỉn cười, cũng không ngăn cản động tác đang dần dần nhuốm đầy dục vọng của anh. Đôi môi cô khẽ động đậy, đưa ra đáp án.

"Tự khống chế"

Đường Dịch lập tức bật cười, dừng mọi động tác lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hút hồn.

"... Ồ, vậy sao?"

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt hút hồn của anh, chậm rãi nói:

"Không phải là do anh ham chơi, không phải là do anh không hiểu biết." Ngược lại, anh quá hiểu chuyện, luôn hiểu biết một cách rất sâu sắc."Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đối với anh, có đủ bản lĩnh để dùng thủ đoạn, vì vậy việc biết người không phải là một việc khó. Việc khó hơn chính là hiểu biết về bản thân mình, vì vậy anh cần phải xác định xem giới hạn của anh là ở đâu, anh cần phải biết rõ, trên thế giới này còn có thứ gì đó khiến anh mất khả năng kiểm soát. Tìm ra nó, sau đó nghĩ cách để đối phó với nó."

Cô mỉm cười, trong nụ cười có dấu vết của sự bất lực, giọng điệu giống như một tiếng cảm thán, lại giống như một sự không công nhận.

"Một đứa trẻ mười tuổi mà có ý đồ sâu xa như vậy, quả thực là một việc khiến người ta lo sợ."

Đường Dịch bỗng nhiên dùng lực rất mạnh, kéo cô quay ngược trở lại. Anh cúi người xuống, ánh mắt chăm chú luôn rất lôi cuốn, nhưng những lời nói thốt ra khỏi cửa miệng lại vô cùng sắc nhọn.

"Biết ăn nói như vậy đấy..." Anh nhìn cô, khoảng cách gần như thế, dường như hôn mà không phải hôn, "Em có biết không, từ trước đến giờ không có ai dám nói với anh những lời như vậy."

Kỷ Dỹ Ninh nhìn anh, thấy ánh mắt của anh bắt đầu có sự sắc lạnh, cô tự biện hộ cho mình.

Không phải là em đang thử phân tích mổ xẻ anh, em chẳng qua là chỉ đang tìm một lý do để tồn tại cho bản thân mình."

Đường Dịch siết chặt vòng ro cô, các ngón tay bóp mạnh, không buông tha cô, siết chặt tới nỗi khiến cô đau nhói.

"Kỷ Dỹ Ninh, hãy nói thực rõ mục đích của em đi."

"Em có phải là thứ thuốc độc thứ mười một được anh mang ra để kiểm nghiệm khả năng tự khống chế của bản thân mình không?"

"..."

Cô thừa nhận cô có mục đích là muốn được nghe một câu nói thật lòng của anh. Thứ cô muốn có được ít như vậy, một câu là tốt rồi, đáng tiếc là anh chưa bao giờ nói ra.

"Thích một người luôn có một vài lý do..." Cô cúi đầu xuống, ánh mắt vô cùng đau buồn, "chỉ riêng anh là không như vậy."

Chỉ mơi sgawpj gỡ anh đã muốn có được cô. Không có lý do, cũng không có nguyên nhân, nhưng lại sâu lặng hơn những tình cảm khác, nếu nói là nghiêng nước nghiêng thành nghiêng thiên hạ thì có lẽ là khoa trương, nhưng nhất định là có say người, say mình say tình ở trong đó.

Cô chỉ có thể nghĩ tới một lý do duy nhất đó. Những thứ có thể gây nghiện trên thế giới, anh đều cũng đã dùng thử rồi, ngoại trừ tình cảm.

Cô là loại độc thứ mười một đang được anh dùng làm kiểm nghiệm giới hạn cho mình, sau khi yêu rồi sẽ vứt bỏ.

Đường Dịch đứng thẳng người

Anh không giải thích gì hết, chỉ khẽ khàng mỉn cười, che giấu sắc kiều diễm trong ánh mắt, cả người toát lên một vẻ thuần túy hiếm thấy.

Anh giơ tay lên, vén mớ tóc lòa xòa của cô ra phía sau tai dụi dàng nói.

"Qua tết nếu em muốn đi làm thì cứ làm nhé."

"Hả."

Kỷ Dỹ Ninh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu vẻ kinh ngạc

Từ trước tới giờ anh không cho phép cô ra khỏi cửa, huống hồ là việc để cô đi làm một mình.

Đường Dịch mỉn cười không giải thích nhiều.

"Chỉ có một điều kiện, phải về nhà trước sáu giờ tối, nếu không người của anh lập tức đến bắt em về."Anh vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt toát lên vẻ lung túng: "Đừng vi phạm vào điều kiện, em biết đấy, nếu anh muốn tìm một người, đó không phải là chuyện khó khăn gì."

Kỷ Dỹ Ninh vội vàng giải thích: "Những lời em nói ban nãy, không phải muốn nói rằng anh đối với em không tốt, em chỉ là muốn biết một lý do..."

"Anh cần em"

Pháo hoa nở rộ.

Anh đã khiến cô nhìn thấy một Đường Dịch thực sự giữa đất trời rực rỡ sắc màu.

"Anh cần em, lý do đó đã đủ chưa?"

Pháo hoa lung linh rực rỡ.

Nếu như trước đây cô từng nghĩ rằng cách tưc sduy nhất để tự bảo vệ bản thân mình trong suốt cuộc đời mình là không yêu anh và trên thực tế cô cũng đã từng lỗ lực như vậy, nếu như trước đây cô luôn nhắc đi nhắc lại với bản thân mình rằng tình cảm là thứ vô hình không mùi không vị nhưng lại rất nguy hiểm tuyệt đối không thể chạm vào nó giống như chạm vào lớp bụi mờ, nếu như trước đây cô luôn nghĩ rằng trái tim mình đã chết theo gia đình của mình rồi, từ đó không còn yêu, không còn vui được nữa, thì giây phút này đây cô lại muốn gật đầu đồng ý làm vợ của anh, sự thay đổi này rốt cuộc đã xảy ra từ khi nào.

Gió thổi lồng lộng, cỏ cây nghiêng ngả, khiến Kỷ Dỹ Ninh hiểu rõ cơ duyên gặp gỡ với người đàn ông này đã không thể bỏ qua, một nghìn linh một đêm thuộc về Đường Dịch và Kỷ Dỹ Ninh đã được bắt đầu lật giở từng trang, từng trang rồi.

Anh cần em...

Tình yêu không dở dang đoạn tuyệt, cho dù biển cạn đá mòn, tình cảm cũng sẽ không bao giờ phôi phai.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-25)