Vay nóng Homecredit

Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 05

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 05
Trò chơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)

Siêu sale Shopee


Tuyết trong mùa đông, nói rơi là rơi luôn.

Từng bông, từng bông tuyết lớn rơi xuống bao phủ khắp mặt đất, nối thế giới thành một dải mộng ảo, sạch sẽ.

Từ bên trong siêu thị với hệ thống điều hòa trung tâm ấm áp bước ra, ngay lập tức cảm nhận được sự giá lạnh khi nhiệt độ giảm đột ngột. Kỷ Dĩ Ninh nhìn một màu tuyết trắng bao la, không kìm nén được, hà hơi vào giữa lòng bàn tay. Làn hơi nước màu trắng tuôn ra từ khóe môi, vô cùng êm dịu.

Một tấm áo khoác gió màu đen của nam giới bỗng nhiên được khoác lên người cô.

"...?"

Cô ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn thấy Đường Dịch.

Trên khuôn mặt khôi ngô của anh không có quá nhiều nét biểu cảm, thậm chí ngay cả giọng nói cũng mang màu sắc nhàn nhạt, không hề gợn sóng.

"Mặc vào đi." Đường Dịch cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, đưa tay giúp cô cài khuy áo ngực của chiếc áo khoác gió, động tác vừa dịu dàng vừa dứt khoát: "Sức khỏe của em không tốt, không thể chịu lạnh được."

Cô nhìn anh, biết rằng không thể phản đối, chỉ có thể lo lắng nói một câu: "Nhưng anh sẽ bị lạnh."

Phong cách ăn mặc của anh không giống với những người bình thường, dù mùa đông lạnh như thế nào cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác. Dường như anh không cảm thấy lạnh, ít nhất là cô chưa từng thấy anh bị ốm.

Giờ anh cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, khiến cô cảm thấy anh sẽ bị lạnh, hơi lạnh trào dâng từ trong tim, thậm chí cô muốn ôm chầm lấy anh, ôm lấy nhiệt độ cơ thể anh.

Đường Dịch lập tức mỉm cười.

"Anh đi lấy xe, em cứ đứng ở đây chờ anh."

Cô muốn gọi anh lại: "Này!"

Đường Dịch gí tay lên trán cô, ánh mắt hấp háy vẻ đùa cợt.

"Kỳ Hiên chưa nói cho em biết sao?" Anh cười nói: "Máu của anh tương đối lạnh, phù hợp với kiểu thời tiết này."

Ngón tay anh lướt trên khuôn mặt cô, hơi ấm từ đầu ngón tay xuyên sâu vào trái tim cô qua làn da mỏng manh, anh không biết rằng, anh thể hiện những cử chỉ ấm áp tình cảm với cô một cách dễ dàng như vậy lại khiến người ta không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Sẽ luôn như vậy, cứ từng bước, từng bước tiếp diễn, không thể nói lời phản kháng, vận mệnh muốn cô phải yêu Đường Dịch, cô không dám không nghe theo. Còn việc tình cảm cuối cùng sẽ khiến người ta trở nên như thế nào, một người thông minh như cô cũng hiểu rõ, tình cảm sẽ khiến người ta khi phải chịu tổn thương thì ngay cả sức lực để đau buồn cũng không có, ngay cả hơi sức để tạm biệt cũng không có. Nảy sinh tình cảm với một người, quả thực là đặt mình vào thế nguy hiểm nhất trên thế gian này.

Nhưng giây phút này, Kỷ Dĩ Ninh mân mê tấm áo khoác ngoài mà anh khoác lên người cô, nhớ lại cử chỉ yêu thương của anh dành cho cô ban nãy, lờ mờ có trực giác về tương lai, cho dù trong tương lai, tình cảm mờ mịt này không thắng nổi sự tàn sát của thời gian, cô nghĩ cô cũng đã có khoảng hồi ức cần phải có rồi, mặc dù không nhiều, nhưng cuối cùng cũng đã có được.

Suy cho cùng, hồi ức trong cuộc đời rốt cuộc có thể có được bao nhiêu đây, dù chỉ một chút thì cô cũng cần phải làm, đó là biết thỏa mãn với cái mình đang có.

Khi xe của Đường Dịch chậm rãi đỗ ở vườn hoa của nhà Đường Kình, Tô Tiểu Miêu đang đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ ở tầng hai, cười hì hì nhìn hai người vừa bước ra từ trong chiếc xe thể thao giữa vườn hoa.

"Sexy! Desire! Trendy."

Anh chàng này còn có hứng tuôn ra một tràng ngoại ngữ một cách hiếm hoi, Đường Kình vốn còn định cười đùa với cô một chút, quay lại thấy thái độ trầm tư của Tô Tiểu Miêu, anh liền hiểu ngay là cô đang rất nghiêm túc, bèn không cười đùa nữa.

Trong vườn hoa, Đường Dịch vừa bước xuống, tiện tay đóng sập cửa xe lại, ngay cả một động tác thừa thãi cũng không có. Khi anh khoác vai Kỷ Dĩ Ninh, dìu cô cùng đi vào trong nhà, dưới ánh trăng sáng tỏ, rõ ràng là ngay cả đôi mắt anh cũng chứa chan tình cảm.

Một mình Kỷ Dĩ Ninh đã khiến Đường Dịch trở thành một con người khác.

Tô Tiểu Miêu nhếch môi một cách đầy hiếu kỳ: "Một người đàn ông khác lạ như vậy, khôi ngô tuấn tú, dày dạn kinh nghiệm như vậy, sao có thể tự đặt mình vào trong tay của Kỷ Dĩ Ninh nhỉ?"

Đường Kình ôm cô từ phía sau, mỉm cười hỏi lại.

"Con gái các em chẳng phải đều rất tin vào tiếng sét ái tình hay sao? Có thể anh ấy cũng vậy."

"Không, anh ấy không thể." Tô Tiểu Miêu không chớp mắt nhìn theo bóng hai người ở dưới tầng: "Mặc dù em không hiểu anh ấy, nhưng ít nhất cũng nhận ra, anh ấy không phải là người đàn ông sống dựa vào tình cảm."

Tiếng sét ái tình? Có thể, nhưng tuyệt đối không thể đặt vào Đường Dịch.

Từ trước tới giờ, Đường Dịch không phải là "thiện nam tín nữ".

Dùng mưu kế, giở thủ đoạn, tất cả những điều này đã trở thành bản năng của anh. Tất cả đều chỉ phục vụ cho kết quả cuối cùng, còn về việc trong quá trình tiến hành, thủ đoạn có quang minh lỗi lạc hay không, có xứng đáng hay không, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh. Một người đàn ông như vậy, nếu chỉ thuần túy trên phương diện kinh doanh, đã đủ khiến người ta lo sợ, đằng này anh không chỉ dừng lại ở đó. Một thế lực xã hội đen hùng mạnh ở phía sau, khi ra tay là khiến người ta rơi vào bước đường cùng.

Anh có thể giết, cũng có thể chơi. Khi Đường Dịch còn độc thân, đến buổi tối, khi thật sự đã muốn chơi, thì đều chơi rất thoải mái. Khi giết người, trong mắt không lộ chút cảm xúc, khi yêu thương, trong mắt lại đầy ắp tình cảm, không thể phân biệt được đâu mới là con người thật của anh.

Nhưng hôm nay, anh lại luôn giữ cô gái mang tên Kỷ Dĩ Ninh đó bên người, không chịu rời xa.

Một người là Đông cung thiếu gia, sau lưng là thế lực xã hội đen, một người là thiếu nữ con nhà thế gia lương thiện... Ồ, điều này quả thực rất kích động tới sợi dây thần kinh buôn chuyện trong đầu của tiểu thư Tô Tiểu Miêu, chẳng mấy chốc, Tô Tiểu Miêu đã tự động cắm thêm vào đó đôi cánh của sự tưởng tượng, mơ tưởng về một kịch bản ướt át với tình cảm sâu đậm.

"Ôi, anh trai của anh chắc không phải đang chơi bời với Kỷ Dĩ Ninh đấy chứ?"

Đường Kình gõ vào trán cô: "Ăn nói lung tung."

Tiểu Miêu ôm đầu kêu la: "Em hiếu kỳ thôi mà."

Đường Kình tặc lưỡi, "Sức lực dư thừa quá nhiều, đúng không? Thật là lắm chuyện."

Tiểu Miêu ôm đầu, càng tỏ vẻ ấm ức: "Em là phóng viên mà!" Cô đã từng làm phóng viên của chuyên mục giải trí, buôn chuyện đã trở thành phản ứng bản năng...

Đường Kình mỉm cười lắc đầu, ôm cô từ phía sau, dịu dàng thì thầm bên tai cô.

"Có một số chuyện, anh không thể nói cho em biết được."

Nét mặt Tiểu Miêu khe khẽ cử động. Chuyện gì mà ngay cả cô cũng không thể nói được.

Đường Kình nhìn xuống, cười với cô.

"Chuyện đã từ rất lâu rồi, không nhắc tới cũng tốt. Anh chỉ có thể nói với em, Đường Dịch có một vết thương lòng, chỉ có thể tiếp nhận một người. Anh ấy đã đặt Kỷ Dĩ Ninh vào trong đó, người khác không thể vào được, ngược lại, cô ấy cũng không thể ra được."

Khi Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh về đến nhà Đường Kình, đám bạn đi cùng Thiệu Kỳ Hiên cũng đều đã tới. Tô Tiểu Miêu là người yêu thích sự náo nhiệt, khoa trương và thực tế luôn song hành, chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại, một đám các cô gái, chàng trai đều được cô gọi tới hết cả.

Vậy là, bữa tối hôm đó được tổ chức một cách rầm rộ, ồn ào náo nhiệt.

Nơi nào có Tô Tiểu Miêu, nơi đó luôn không thiếu đề tài, cô thậm chí còn tận dụng lúc đám đàn ông nâng ly trò chuyện, một mình truyền thụ cho Kỷ Dĩ Ninh vài mẹo vặt, điệu bộ giống như một "thiếu phụ chuyên nghiệp thành công" vậy.

"Ninh Ninh, có phải chị rất sợ mỗi khi nhìn thấy anh Đường Dịch không?"

Kỷ Dĩ Ninh sững người lại, ngượng nghịu gật đầu: "Có một chút..."

Tiểu Miêu vỗ vào vai cô, điệu bộ như một giang hồ nhi nữ: "Ôi chao, anh Dịch chỉ là một con hổ giấy! Chủ tịch Mao đã từng dạy rằng, con nào xông tới đánh luôn con đó, hai con cùng đến thì giơ hai nắm tay cùng đánh một lúc, không phải sợ đâu."

Này này, tùy tiện phỉ báng danh ngôn của chủ tịch là phạm pháp đấy nhé...

Kỷ Dĩ Ninh cúi đầu, "Lúc anh ấy tức giận, chị không biết phải làm như thế nào." Giống như lần đó của hai năm về trước, anh nổi giận, suýt nữa đã hại chết cô.

"Điều này ư? Dễ thôi!" Tiểu Miêu tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Chị chỉ cần nhớ rằng, khi anh ấy giáo huấn chị, chị nhất định không được cãi lại, chỉ cần tỏ vẻ rất đau khổ là được, bao nhiêu năm qua em đã ứng phó với Đường Kình như vậy, trăm trận trăm thắng."

Kỷ Dĩ Ninh: "..."

"Điều quan trọng ở đây là da mặt phải dày một chút!" Tiểu Miêu tỏ vẻ dạy bảo cặn kẽ: "Da mặt phải dày, chị hiểu chứ?"

Kỷ Dĩ Ninh: "..."

Tô Tiểu Miêu: "..."

Thôi được, cứ nhìn biểu hiện lơ mơ này của Kỷ Dĩ Ninh là biết ngay đó là người không hiểu rõ lý lẽ.

Kỷ Dĩ Ninh cúi xuống, không kìm nén được lòng ngưỡng mộ Tiểu Miêu. Đường Kình rất dung túng cô ấy, vì vậy mới để mặc cô tự ý hành động như vậy chăng? Trên thế gian này, để làm một con người vui vẻ hay không, quả đúng là gian truân, không phải tất cả mọi người đều có thể học được.

"Cảm ơn em, Tiểu Miêu." Cho dù biện pháp của cô ấy hoàn toàn vô dụng đối với cô, cô vẫn rất yêu mến cô ấy: "Cảm ơn em đã ở bên chị, đáng tiếc là..."

Ngay cả tâm hồn thật của Đường Dịch, cô còn không hiểu.

Anh chưa bao giờ nói lời yêu thương, những câu nói với cô cũng rất ít, nhưng thi thoảng nói những lời tình cảm thì lại vô cùng ngọt ngào, khiến người ta hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Anh làm chủ cô, chiếm hữu cô, nhưng chưa từng đưa cô xuất hiện trước mặt đám đông, che giấu cô, làm cô tan biến, chẳng phải thế sao, đó cũng được coi là ý tứ không muốn công khai thừa nhận cô chứ nhỉ...?

Anh cho cô thân phận bà Đường, nhưng lại không cho cô một nguyên nhân, một cuộc sống phong phú. Nếu không phải là cô đã sớm quen với việc phục tùng vận mệnh, tự tìm niềm vui trong trạng thái cô đơn, e rằng sớm đã mất đi lòng tin vào sự tồn tại rồi.

Nhưng giờ nghĩ lại, cô càng do dự. Tại sao lại muốn tìm kiếm niềm vui chứ? Cô cứ tìm kiếm như vậy, thứ tìm thấy được là sự lôi cuốn duy nhất, đó chính là tình cảm đối với anh. Thật tồi tệ, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời, lại là nảy sinh tình cảm với anh.

Còn anh lại ẩn giấu một cách thật sâu kín, khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Hy Lạp cổ đại có nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite của thành Troy, từ trên cao nhìn xuống, vô cùng tuyệt mỹ; Đường Dịch đối với Kỷ Dĩ Ninh, sao lại không như vậy được?! Thế nên, tình cảm của cô dành cho anh lại biến thành con thiêu thân tự lao mình vào ngọn lửa.

Tô Tiểu Miêu đã hiểu rồi.

Cô dường như đã bị rung động bởi Kỷ Dĩ Ninh. Một cô gái ngoan hiền như vậy, cam chịu, sống một cách nhẫn nhịn như thế cũng không phải dễ.

Tô Tiểu Miêu thầm nghĩ: Nếu Đường Kình dám đối xử với cô như vậy, bản thân cô nhất định sẽ tạo phản đánh chết anh ấy nhỉ...?

Tư duy một chút, tư tưởng tà đạo lại được dịp trỗi dậy.

Cả nhóm người cùng ăn tối, Tô Tiểu Miêu nhất định không chịu bỏ qua cho Đường Dịch, quyết tâm muốn đánh bại anh trong suốt buổi tối đó. Còn nhớ, vào một buổi tối nào đó của mấy năm trước, Tô Tiểu Miêu giấu Đường Kình, lén đến một sòng bạc để chơi. Trên chiếu bạc, cô đã bị Đường Dịch truy sát đến nỗi khuynh gia bại sản, nghèo đến độ suýt nữa thì phải đến cửa hàng tạp hóa làm tạp vụ. Lần đó, cô đã khiến Đường Kình vô cùng tức giận. Hồi đó, Tô Tiểu Miêu còn trẻ, chưa hiểu chuyện, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hào hoa của Đường Dịch, cứ nghĩ rằng anh là một người đàn ông đơn giản, vậy nên mới bị thua một cách thảm hại.

Đây mới là sự thật: tính hiếu kỳ đã hại chết một chú mèo.

Đường Dịch tươi cười hất cằm: "Muốn chơi với anh cũng được thôi, xem em có bản lĩnh đưa ra được một mức giá khiến anh cảm thấy hứng thú hay không."

Tô Tiểu Miêu mỉm cười giảo hoạt: "Dùng tiền thì chẳng có ý nghĩa gì cả, thẻ số của chúng ta hôm nay không dùng tiền."

Đường Dịch cảm thấy thích thú: "Nói đi, hôm nay em định chơi gì?" Giơ tay gõ gõ lên bàn nhắc nhở cô: "Em không thắng nổi anh đâu, vì vậy anh sẽ không hứng thú với tiền đặt cửa thông thường đâu."

Tô Tiểu Miêu giơ một ngón tay lên, nhếch miệng cười một cách không mấy tốt đẹp.

"Quy tắc cũ mà trước đây chúng ta từng chơi."

Những người đàn ông có mặt ở đó ngay lập tức biến đổi sắc mặt. Anh chàng này rất phóng khoáng, đương nhiên là dám chơi.

Rõ ràng là một phóng viên nổi tiếng có phong cách trong giới truyền thông, ngoài đời, Tô Tiểu Miêu lại mang đậm khí chất của giang hồ nữ nhi, khi nói chuyện rất có khí thế bang phái: "Các vị ở đây đều rất hứng khởi, như vậy là tốt rồi, nếu tôi thua, sẽ cùng với Đường Kình cho quý vị được thấy sự tiến bộ của chúng tôi ngay tại đây, đừng vội cười nhé, mọi người đều biết tôi vô cùng tồi trong kỹ thuật đó mà."

Đường Kình đưa tay lên ôm trán, đau khổ bổ sung: "Thật sự là vô cùng, vô cùng tồi tệ." Tô Tiểu Miêu khi khiêu vũ giống hệt một chú ếch xanh, coi vũ trường như một cái đầm, cứ liên tục loạn xạ nhảy tới nhảy lui...

Tô Tiểu Miêu toát mồ hôi, nhưng may mà Tô tiểu thư của chúng ta rất có bản lĩnh, da mặt rất dày, cô ấy chưa từng sợ bị mất mặt, hắng giọng một tiếng, vẫn hiên ngang lẫm liệt nói: "Tết mà, phải vui vẻ chứ. Mọi người đều nể mặt tôi mà tới đây chơi rồi, cũng nên phối hợp một chút chứ."

Đường Dịch hào phóng gật đầu: "Được."

Tô Tiểu Miêu cười hì hì: "Hay quá, anh Dịch, vậy nếu anh thua, anh phải chơi giống như lần trước khi chúng ta chơi trong sòng bạc đấy."

Nhảy một điệu nhảy.

Điều quan trọng nhất là, lần này, anh phải dẫn Kỷ Dĩ Ninh cùng nhảy.

*****

Tô Tiểu Miêu vừa dứt lời, khoan không nói tới phản ứng của Đường Dịch như thế nào, riêng Đường Kình ở bên cạnh thì thật sự sa sầm nét mặt.

Túm lấy cổ áo phía sau của cô như túm một chú gà, Đường Kình chăm chú nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.

"Tô Tiểu Miêu, em lại trốn tới sòng bạc để chơi đấy à?!"

Đối với Đường Kình, ỷ thế người khác một cách hợp thời mới là thượng sách!

"Ai, ai tới sòng bạc chơi chứ!" Kiên quyết với thái độ dù đánh chết cũng không chịu thừa nhận, cô oán giận liếc nhìn anh: "Người ta trước khi lấy anh vốn là một cô gái xinh đẹp luôn giữ tròn bổn phận đấy nhé."

Khoan đã, trọng tâm không phải là điều đó chứ nhỉ...?

Nhưng hễ nhắc tới những mẹo vặt của Tô Tiểu Miêu, đầu óc của Đường Kình cũng bắt đầu rối loạn, không còn nắm vững được trọng tâm câu chuyện nữa: "Vậy sau khi lấy anh rồi thì sao?"

"Hì, tối nào em chẳng được anh kiểm tra một lượt, anh không biết sao?"

"..."

Đường Kình nhất thời không biết nói gì nữa. Cô thỏ con láu lỉnh này, về mặt giảo hoạt thì không ai bằng.

"Tóm lại, trước đây anh đã từng nói em không được phép tới sòng bạc." Đường Kình rầu rĩ, anh cũng biết rất ít người có thể quản lý được con người của Tô Tiểu Miêu, nhưng nếu anh không quản nữa, cô ấy sẽ thật sự chẳng coi trời đất ra gì: "Em nghe cho rõ đây, cho dù Đường Dịch nhường em, em cũng không thắng nổi anh ấy đâu."

"Yên tâm đi, yên tâm đi." Tô Tiểu Miêu xua xua tay, giơ tấm séc còn để trống lên: "Chỉ chơi một lần này trong ngày hôm nay thôi, ăn Tết vui vẻ mà, sau này nhất định không chơi nữa, tuyệt đối không chơi!"

"Thế nào hả, anh Dịch?"

Thuyết phục được Đường Kình, điệu bộ đắc ý cáo mượn oai hùm của Tô Tiểu Miêu lại được khôi phục. Nhưng Đường Dịch không dễ đối phó như Đường Kình, cô phải tập trung hỏa lực mới được.

Đường Dịch dường như không cần phải động não suy nghĩ, xòe tay ra, giọng nói uể oải: "Được."

Tô Tiểu Miêu lập tức trở nên vui sướng: "Không được hối hận đâu đấy!"

Đường Dịch bật cười.

Cho dù cô ấy có giở hết công phu của một chú mèo ba chân, cho dù Đường Kình có lòng ngấm ngầm giúp đỡ cô, thì cô cũng không phải là đối thủ của anh.

Đường Dịch chơi với cô như chơi với một đứa trẻ nhỏ: "Bắt đầu đi, quy tắc cuộc chơi."

Tiểu Miêu hắng giọng, bắt đầu nói về quy tắc.

"Hôm nay sẽ chơi Chemin de fer, Baccarat[1], chơi năm ván, thắng ba ván sẽ về nhất, nhà cái được quyết định bằng cách rút thăm, có vấn đề gì không?"

"Không..." Một giọng nói vô cùng uể oải.

Với chút trình độ này của cô, Đường Dịch căn bản không cần phải động não suy nghĩ.

Thiệu Kỳ Hiên ghé sát vào tai Đường Dịch, thì thầm một cách đầy hiếu kỳ: "Hôm nay tính kiên nhẫn của cậu tốt nhỉ?"

"Ừm." Dịch thiếu gia của chúng ta uể oải trả lời: "Ba ván là hạ gục cô ấy. Nhảy Latin chứ, để xem Đường Kình đã giúp cô ấy thu dọn cái đống thối nát đó như thế nào."

"..." Thiệu Kỳ Hiên lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, dường như đã nhìn thấy toàn bộ tâm hồn đen tối của anh: "Sao lại có kiểu anh trai như cậu nhỉ, vô cùng hứng thú nhìn em trai và em dâu thân mật trước mặt mọi người."

Đường Dịch quay đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ đùa giỡn, "Cậu có cảm thấy Đường Kình giống kiểu người có thể thân mật với người khác ngay trước mặt mọi người không?"

"Tuyệt đối... không giống."

"Vậy là đúng rồi." Đường Dịch xoa xoa cằm, câu nói thể hiện rõ ý đồ đen tối: "Cuối cùng Đường Kình nhất định sẽ đem tiền ra để giải quyết, sao có thể bỏ qua cơ hội đày đọa Đường Kình được."

Thiệu Kỳ Hiên: "..."

Vậy là, cuộc chơi bắt đầu.

Nhìn thấy đồng chí Tô Tiểu Miêu cứ anh dũng mà hy sinh một cách lẫm liệt, Đường Kình đưa tay lên ôm trán, không thể tiếp tục theo dõi được nữa...

[1] Baccarat: Được coi là một cách đánh bài đầy trí tuệ và tinh tế, ngay từ khi ra đời, Baccarat đã được mặc định như một trò chơi đặc quyền của giới thượng lưu. Ở thế kỷ XIX, thậm chí các sòng bài còn đặt những phòng riêng biệt cho người chơi môn đánh bài này. Với giới thượng lưu của châu Âu, nếu thường xuyên đánh bài Baccarat thì có thể được hiểu là người giàu và nổi tiếng. Chemin de fer là một trong hai hệ thống chơi bài Baccarat.

*****

Có một điểm mà Kỷ Dĩ Ninh đáng được biểu dương, đó là không bám riết lấy người khác, chỉ cần đưa cô một quyển sách, cô có thể yên lặng suốt cả ngày.

Đường Dịch đã từng đưa cô đến tham dự một bữa tiệc nhỏ, nhưng chiếc váy dạ hội hở lưng hôm đó của Kỷ Dĩ Ninh không biết đã chạm phải sợi dây thần kinh nào của Dịch thiếu gia, giữa đường anh lại thay đổi ý định, không cho phép cô tham dự nữa. Anh thuê một phòng trong khách sạn, bảo cô ở đó đợi anh, còn nổi hứng không cho phép cô được ngủ. Kết quả là đến bốn giờ sáng, khi Đường Dịch quay lại, phát hiện ra Kỷ Dĩ Ninh vẫn một mình ngồi đợi anh suốt sáu tiếng đồng hồ, cả đêm ngồi đọc cuốn Tân Hoa tự điển trên tay.

Tối nay, Kỷ Dĩ Ninh cũng cầm một quyển sách lên đọc như vậy.

Hãy xem tiêu đề của cuốn sách nhé: Hệ thống của xã hội. Lại xem tên tác giả: Paul-Henri Thiry Nam tước D'Holbach.

Chính vào lúc Kỷ Dĩ Ninh đang cúi đầu đọc hết trang thứ 102, giơ tay chuẩn bị lật sang trang tiếp theo, bỗng nhiên một bóng đen to lớn trước mặt ôm trọn lấy người cô.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng.

Còn chưa kịp nhìn rõ, cô không kịp đề phòng, đã bị người ta vòng tay ôm ngang eo.

"... Ơ?"

Quyển sách rơi từ trên tay xuống đất, Kỷ Dĩ Ninh bối rối níu cánh tay của người mới đến. Chiếc áo sơ mi bằng chất liệu thượng hạng, mang đậm nét đặc trưng của Đường Dịch.

"Lại đây với anh."

Một giọng điệu không cho phép người ta phản kháng.

"Thôi..." Cô có chút áy náy: "Em không hiểu mấy thứ đó, qua đấy cũng chỉ làm anh mất hứng mà thôi."

Kiểu từ chối này căn bản là không có tác dụng đối với một người luôn coi chủ ý của mình là quyết sách như Đường Dịch.

Anh ôm cô, quay người bước đi.

"Mất hứng hay không mất hứng, anh đã nói là được."

Khi Đường Dịch ôm Kỷ Dĩ Ninh đi tới, phía Tô Tiểu Miêu dường như đang muốn sôi trào. Ban nãy Đường Dịch đã sát hại cô liền hai ván, sát hại đến nỗi hai mắt của Tiểu Miêu đỏ như mắt thỏ.

Mặc kệ những ánh mắt đỏ rực xung quanh, Đường Dịch vẫn tỏ thái độ như đang đùa mà không phải đùa, không buồn để ý tới những câu hiệu triệu của Tiểu Miêu, uể oải kéo Kỷ Dĩ Ninh ngồi lên đùi mình.

Một giây sau, Đường Dịch cầm lấy một quân Át cơ đặt vào lòng bàn tay của Kỷ Dĩ Ninh, ngón tay vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô, động tác như trêu chọc.

"Chơi giúp anh hai ván."

Câu nói ấy vừa thốt ra, thái độ của mọi người có mặt tại đó rất khác nhau.

Tô Tiểu Miêu thì kinh ngạc mừng rỡ, Đường Kình thì trầm ngâm suy nghĩ, còn những người khác lại tương đối hiếu kỳ.

Kỷ Dĩ Ninh trợn tròn mắt, "Anh biết là em không biết chơi mà."

Đường Dịch vờ như không nghe thấy, ghé sát vào môi cô, cười nói: "Anh sẽ dạy em."

"Không được, không được đâu." Kỷ Dĩ Ninh không hy vọng Đường Dịch sẽ buông tha cho cô, vậy là cô quay người sang nói với Tiểu Miêu: "Chị thật sự chưa từng chơi bao giờ."

Tiểu Miêu thấy hiếu kỳ: "Vậy hồi còn đi học, chị chơi cái gì?" Nhớ lại hồi cô còn học đại học, thức thâu đêm chơi trò Địa chủ là chuyện bình thường mà.

Kỷ Dĩ Ninh không nói gì.

Tiểu Miêu càng hiếu kỳ: "Nói đi, nói đi, chị lớn bằng ngần này rồi còn không biết chơi bài, không biết chơi thì chơi những trò gì chứ?"

Trong tình huống bức cung, Kỷ Dĩ Ninh không thể không cúi đầu khai nhận.

"Đọc một vài quyển sách triết học và vẽ tranh..."

Tiểu Miêu, Đường Kình, Đường Dịch, Kỳ Hiên: "..."

Tiểu Miêu ôm chầm lấy eo của Đường Kình, đau khổ nói: "Đường Kình, em có lỗi với anh, Đường Dịch đã lấy được một thục nữ, còn anh lại lấy được một lưu manh."

Đường Kình, Dĩ Ninh, Đường Dịch, Kỳ Hiên: "..."

Thay người khác, thắng thua thật khó dự liệu.

Cho dù có Đường Dịch ở bên cạnh hỗ trợ, một người như tờ giấy trắng – Kỷ Dĩ Ninh không thể là đối thủ của Tô Tiểu Miêu, người cứ một vài ngày lại lượn qua các sòng bạc một lần.

Hai đều, hòa.

Không biết sợi dây thần kinh nào của Tô Tiểu Miêu đã bị kích động, cô chống nạnh cười ha hả. Cô càng cười, Kỷ Dĩ Ninh càng cảm thấy bản thân mình vô dụng, một người da mặt vốn mỏng, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng của cô lúc này như thế nào.

Đường Kình véo một cái vào eo của cô, khe khẽ cảnh cáo: "Em vừa phải một chút cho anh." Cô nàng này đã bị Đường Dịch áp bức lâu rồi, không bắt nạt được Đường Dịch thì quay sang bắt nạt vợ của anh, một kiểu mềm nắn rắn buông điển hình. Cô cũng không thử nghĩ xem Đường Dịch là người như thế nào, con người Đường Dịch này có thù ắt phải báo thù, chọc giận anh rồi sau này chắc chắn sẽ gặp hạn.

Tô Tiểu Miêu đang trong lúc hưng phấn, đâu để lọt tai những lời nói đó, cứ luôn miệng hét lên đòi truy sát ván đấu cuối cùng.

Đường Dịch không nói gì, ung dung chơi một quân bài trong tay, không thể nhận ra trong lòng anh đang nghĩ gì, bình thản lấy bài, thần thái thoải mái tiếp nhận ván bài cuối cùng.

Người hầu bài quay mặt về phía Đường Dịch, kính cẩn nói: "Nhà cái, mời lật bài."

Đường Dịch không nhúc nhích, đầu ngón tay khẽ nâng một góc quân bài lên, nhưng không hề lật. Ngón tay thon dài của Đường Dịch gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt bình thản.

Kỷ Dĩ Ninh – người đang ngồi trên đùi anh đã nhắm mắt lại.

Ở vị trí của cô, có thể nhìn một cách rất rõ ràng các quân bài của anh. Trong tay anh có quân Át cơ cuối cùng, là vốn liếng quyết định ván bài đó thắng hay thua.

Kỷ Dĩ Ninh cúi đầu.

Anh ra tay là thắng, khi cô chơi lại thua một cách khác thường.

Kỷ Dĩ Ninh lúc này rõ hơn bao giờ hết, cô không thuộc về thế giới của anh.

Những thứ anh biết, cô đều không hiểu, vậy là cô bỗng nhiên nhận ra, hóa ra anh và cô cách nhau xa như vậy.

Đường Dịch khẽ ngước mắt lên, liếc nhìn, khuôn mặt nhìn nghiêng tĩnh lặng như nước của Kỷ Dĩ Ninh có chút dấu tích của sự bi thương vừa lướt qua.

Phía bên kia, Tô Tiểu Miêu đập bàn hò hét: "Thời gian chính là sinh mệnh! Lật bài, lật bài đi!"

Đường Dịch chớp mắt một cái, một thần sắc không rõ ràng sáng lên trong mắt anh, lật ngón tay, lộ rõ quân bài cuối cùng.

Một khoảng lặng.

Sau đó, chỉ thấy mông của Tô Tiểu Miêu bật tung lên, ôm chặt lấy Đường Kình hét vang thất thanh: "Ông... đây... thắng... rồi!"

Đường Kình cũng vô cùng kinh ngạc, ôm chầm lấy cô, nói: "Ừm, em quả thực đã thắng rồi."

Thiệu Kỳ Hiên chăm chú nhìn lên bàn chơi, rồi lại quay sang nhìn Đường Dịch, cuối cùng liếc nhìn Tiểu Miêu, thốt lên một câu giống hệt câu nói của Đường Kình: "Tiểu Miêu thắng rồi."

Kỷ Dĩ Ninh vô cùng kinh ngạc trước những tiếng kêu của họ, cô mở mắt nhìn về phía bàn chơi.

Quân bài phía dưới cùng, đâu thấy bóng dáng của quân Át cơ.

Trên bàn là một quân K tép im lìm nằm đó, tuyên bố rằng Đường Dịch đã thua cuộc.

Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc, quay người nhìn về phía anh: "Ban nãy rõ ràng anh..." Cô rõ ràng là đã nhìn thấy trong tay anh sở hữu quân Át cơ, quân bài quyết định phần thắng thua mà.

"Ban nãy sao cơ?" Đường Dịch làm ra vẻ như hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, vuốt ve khuôn mặt cô, cười: "Chết thật, làm thế nào bây giờ, anh thua rồi."

Tô Tiểu Miêu sướng tới phát cuồng, chỉ tay về phía Đường Dịch cười lớn: "Có gan đánh cược thì phải chịu thua đi!" Âm thanh hưởng ứng đồng loạt vang lên.

Đường Dịch mỉm cười, không nói gì.

Anh bỗng nhiên nhìn Kỷ Dĩ Ninh, đưa tay luồn sâu vào mái tóc cô, từng chút, từng chút một, động tác mang theo một sự ám thị không rõ ràng.

Kỷ Dĩ Ninh bị anh vuốt ve đến nỗi toàn thân run rẩy: "Anh... anh muốn làm gì vậy?"

Đường Dịch hỏi một cách tùy hứng: "Em biết khiêu vũ chứ?"

"Biết một chút, ví dụ như điệu Waltz."

Đường Dịch mỉm cười day day huyệt thái dương. Anh đã đoán đúng, thứ mà cô biết, quả nhiên là một loạt những quy tắc cần thiết của một thiên kim tiểu thư, những thứ khác, e rằng ngay cả xem cô cũng chưa từng xem qua.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn biểu hiện của anh, bỗng nhiên có một dự cảm không lành. Đường Dịch, cùng người nhà, bạn bè của anh, so với con người cô trước đây, hoàn toàn không cùng một thế giới, vì vậy, tạm thời cô vẫn có cảm giác e sợ với họ. Kỷ Dĩ Ninh bắt đầu có chút lo sợ, không kìm nén được ý muốn rút lui."Em đi đọc sách đây, quyển sách ban nãy em còn chưa đọc xong..."

Đường Dịch bỗng nhiên nắm chặt bàn tay phải của cô.

"Nhảy một điệu rồi hãy đi."

Kỷ Dĩ Ninh muốn từ chối: "Em... em không có sở trường về những thứ đó."

Đường Dịch bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh chậm rãi đưa tay lên, cởi ba khuy áo bằng thủy tinh phía trên cùng của áo sơ mi. Cô nhìn ngón tay anh lướt qua lớp da trong làn áo sơ mi, từng chiếc khuy áo bằng thủy tinh được ngón tay cong cong của anh cởi tung, sau đó, anh cởi cúc áo ở cổ tay, xắn lên ngang bắp tay, động tác đầy mê hoặc, rung động lòng người. Kỷ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mặt trong dáng vẻ này, chỉ cảm thấy ngay cả nhịp tim cũng trở nên không bình thường nữa rồi, từng chút, từng chút một khiến cô bối rối không biết phải làm sao.

Anh khiến cô ghi nhớ thật kỹ người đàn ông trước mắt này, không phải ai khác, mà là Đường Dịch.

Nét nho nhã được trút bỏ, sự gợi cảm lại quay về.

"Nhảy với anh một điệu."

Vừa dứt lời, Đường Dịch bỗng nhiên bế bổng Kỷ Dĩ Ninh lên, bất chấp sự kinh ngạc của cô, tiến về phía trung tâm sàn nhảy, xung quanh, ngoài Tô Tiểu Miêu và một vài người biết rõ sự tình ra, những người khác đều không hiểu rõ nguyên do, bất giác ồn ào, bàn tán sôi nổi.

Thái độ của đám người quen thân với Đường Dịch rất khác nhau.

Thiệu Kỳ Hiên xoa cằm, hiểu ra, "Đường Dịch... muốn nhảy điệu đó ư?"

Tô Tiểu Miêu cười hì hì: "Đương nhiên rồi, nếu không, việc em liều mạng chơi với anh ấy chẳng phải là đã chịu thiệt sao?!"

Thiệu Kỳ Hiên nói một cách đầy hiếu kỳ: "Trước đây, trong quán bar hay trong hộp đêm, Đường Dịch chỉ cần đứng giữa sàn nhảy, ngẫu hứng nhún nhảy vài nhịp, các cô gái phía dưới ai nấy đều bị hút hồn đoạt vía. Ôi, anh nghĩ, đám con gái các em thật sự thích chút tài lẻ đó của cậu ấy đến vậy sao?"

Tiểu thư Tô Tiểu Miêu của chúng ta quả đúng là một cô gái ngoan ngoãn thành thực, vừa chuyển động vừa gật đầu: "Ôi chao, mỹ nam mà, ai lại không thích ngắm chứ, cái đó gọi là hứng thú thẩm mỹ, hiểu không?"

Đường Kình bỗng cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù biết rõ Tô Tiểu Miêu chỉ nói chơi thôi, cô ấy đôi khi cũng chẳng buồn để ý xem mình đang nói gì, nhưng, chỉ cần người chồng nghe thấy vợ của mình công khai bày tỏ sự thích thú với người đàn ông đẹp trai hào hoa khác, cho dù cô ấy nói thật hay nói đùa, thì ai cũng có phản ứng giống Đường Kình.

Tô Tiểu Miêu là một người vô cùng nhanh nhạy, vội vàng xoa dịu Đường Kình, ôm chầm lấy cổ anh, cả người cô nằm rạp lên lưng anh, cắn vào tai anh, mỉm cười thì thầm: "Tuy nhiên, dù có đẹp đến mấy cũng không bằng Đường Kình của em."

"..."

Ai muốn so sánh điều này với người đàn ông khác cơ chứ!

Đường Kình lập tức bật cười, gí tay vào trán cô: "Cảm ơn lời khẳng định nhé!"

"Hì hì, đừng khách sáo!" Lại đã đón nhận rồi. Quả nhiên, về độ dày của da mặt, không ai có thể sánh được với Tô Tiểu Miêu. Đường Kình nhìn điệu bộ che miệng cười vụng trộm khi thấy anh tỏ ra ghen tức của cô, không kìm nén được, giữ chặt phía sau gáy cô, ban cho cô một nụ hôn mang tính trừng phạt.

Chính vào lúc đám đông đang xúi giục, cười nói, Đường Dịch bế Kỷ Dĩ Ninh tiến vào giữa sàn nhảy, búng tay ra lệnh cho người phụ trách âm nhạc tại hiện trường.

"Latin."

Xung quanh lập tức vang lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc.

Một Kỷ Dĩ Ninh luôn dịu dàng ngoan ngoãn, sao có thể quen với trường hợp này, cô rất hoảng sợ, khẽ run rẩy: "Đường Dịch."

Đường Dịch dịu dàng ôm cô từ phía sau, khẽ khàng nói: "Em đã từng hỏi anh, con người thật của anh như thế nào. Giờ đây, anh sẽ cho em chứng kiến một chút..."

"Ầm!" Một tiếng động hệt như bom nổ, âm thanh mạnh mẽ chát chúa bao trùm cả căn phòng.

"Kỷ Dĩ Ninh." Gọi tên cô, người đàn ông uốn cong môi dưới, tư thế đầy lôi cuốn, thể hiện điệu mời chào đầy mê hoặc với cô: "Chào mừng em đã đến với thế giới của anh."

*****

Đường Dịch kéo mạng cô lại, vòng tay ôm quanh eo cô, hoà nhịp với bước nhảy.

Hệ thống loa trong ngôi biệt thự thuộc vào hạng thượng hạng, ầm thanh vòm ba trăm sau mươi độ, thêm vào tiết tấu mạnh mẻ sôi động riêng của điệu Latin, mỗi nhịp đều gây chấn động tâm can, dường như đang tác động vào mỗi trái tim.

Khi tinh táo, Đường Dịch nhảy điệu Latin đã đủ hút hồn đoạt vía, hôm nay anh cố ý thả lỏng, không hề kiêng nể điều gì. Kỷ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy cả người anh vô cùng mềm mại, cô luôn ghi nhớ cảm giác này, cảm giác diêm dúa mà chỉ có người đàn ông trước mắt này mới diểm tả nổi.

"Người em cứng quá!" Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn đục: "Hãy thả lỏng bản thân ra, anh sẽ dẫn."

Trong suốt quãng đời hai mươi năm qua của Kỷ Dĩ Ninh, cô chưa từng thả lỏng bản thân như ngày hôm nay, nhìn điệu bộ của cô sắp phát khóc: "Đường, Đường Dịch..."

"Đừng sợ". Anh cắn vào dái tai cô, nói: "Anh sẽ dẫn em."

"Dĩ Ninh, Dĩ Ninh"

Giọng nói trong trẻo lánh lót của Tô Tiểu Miêu vang lên từ phía xa xa, Kỷ Dĩ Ninh quay đầu nhìn, chỉ thấy Tô Tiểu Miêu đang vẫy tay về phía cô cười lớn, đồng thời hét vang lên: "Thử một lần đi, thử đi, không cần phải sợ mất mặt đâu! Những lúc em bị mất mặt còn nhiều hơn ấy chứ, người trong nhà mà, sợ gì! Còn nữa, em nói cho chị biết nhé, thiếu gia Đường Dịch của chúng ta chưa từng dẫn bạn gái nhảy điệu Latin đâu đấy, ha ha, mau nắm lấy cơ hội này đi!"

Nắm lấy cơ hội? Cơ hội là gì?

Đầu óc cô rối tung lên, trong lúc chán nản, cô nhìn thấy Đường Kình và Thiếu Kỳ Hiên đang đứng bê ngoài đám đông, đều mỉm cười gật đầu với cô biểu thị sự khích lệ.

Đường Kình mỉm cười dịu dàng nhìn cô, gật đầu nói: "Đường Dịch quả thực chưa từng dẫn bạn gái khiêu vũ, em là người đầu tiên."

Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng củng hiểu được hàm ý sâu xa trong đó, trong phút chốc cảm thấy có chút rung động trong lồng ngực.

Đường Dịch luôn hiểu làm cách nào để đối xử tốt nhất với một người phự nữ trên thế gian này, tức là đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất, đẹp nhất mà anh có, trao vào trong tay cô. Cho dù, trong những lần giao nhận này, anh có thể mất đi rất nhiều, anh cũng không bàn bạc với bất kỳ người nào khác, cũng không cân bất kỳ ai nhận lời, chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm. Kỷ Dĩ Ninh hiểu rỏ, trong quá trình anh dồn tình cảm cho cô, xét từ góc độ người ngoài cuộc, đều khiêu khích nhất, là kiểu ngông cuồng "tôi đã quyết định là Kỷ Dĩ Ninh, ai dám phản đối tôi nào" của anh.

Nghĩ đến đó, cô thở phào một hơi, trận trọng đặt tay vào lòng tay anh.

"Chỉ thứ một chút thôi nhé!" Cô ngước mắt nhìn anh, khoé môi nở một nụ cười: "Đợi một chút, anh không được chơi một cách thoải mái quá đâu đấy."

Đường Dịch lập tức mỉm cười.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mắt, giống như trong một giấc mơ, anh như đang đứng giữa thế giới giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng tối đều giằng co anh, anh của trước đây rất lạnh lùng, mất nhân tính, thầm lặng, nhưng chỉ quay người một cái, lại có thể nhảy múa duyên dáng trong thế giới của mình. Giữa động và tĩnh là một Đường Dịch hoàn toàn đối lập.

Bầu không khí mờ ảo nhưng ấm áp. Giữa tia sáng trắng và đen, Đường Dịch đắm đuối nhìn cô, đưa tay vén mấy sợi tóc vương trên trán cô phía sau tai, động tác dịu dàng và mềm mại.

"Nắm chặt tay anh!"

Anh hướng dẫn cô từng chữ, từng chữ một, dẫn cô bước từng động tác một.

Bao nhiêu người nhìn theo, cô bổng nhiên vô cùng trầm tỉnh. Con người ai cũng vậy, đã bước một bước, không thể bước tiếp, sẽ trở nê dũng cảm, sẽ học được cách không né tránh. Anh dùng bước nhảy để nói chuyện với cô, khoảng cách gần gũi như vậy, những thứ có được lại quá nhiều: ánh mắt của hai người, tình cảm rung động, hơi thở khàn đục, sự bí hiểm không thể dự đoán của anh và sự cở mở thẳng thắn của cô, đã rất nhiều lời đồn đoán quan trọng cùng cuộc hôn nhân tồn tại trong hai năm qua. Trong tiết tấu dồn dập, anh tiến một bước, cô lùi một bước, cô tiến một bước, anh lùi một bước, giống như cách chung sống hai năm qua giữa anh và cô, căng thẳng có, thoải mái có, tốt có xấu củng có, đến phút cuối cùng mới phát hiện ra rằng, hoá ra họ không thể rời xa nhau được nửa.

Cô có chút thấp thỏm: "Em nhảy sai rồi, liệu có xấu lắm không?"

Anh đưa tay gở tung búi tóc của cô, mái tóc đen nhánh thẳng mượt xoã xuống, anh nâng một túi tóc lên, khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.

Cô tinh thong về lịch sử văn học như vậy, nhất định là đã hiểu. Người đàn ông khi hôn vào tóc, điều đó thể hiện tình cảm dành cho cô như hang vạn sợi tóc xanh nối dài liên miên vô tận. Anh chưa bao giờ nói lời yêu, chỉ có người hiểu mới biết rỏ rằng, mỗi động tác của anh, thực chất mang ý nghĩa sâu xa.

Giây phút này, Kỷ Dĩnh Ninh bổng nhiên cảm thấy cuộc đời của cô được chia thành hai phần: quảng đời đã qua và quảng đời hiện tại. Đường Dịch mang tới cho cô một thời gian khác, một không gian khác, hơn nữa lại không bị khống chế hay ảnh hưởng bởi bất cứ ai, bất cứ sự vật nào, chụi sự khống chế riêng của một mình anh.

Cuối cùng, khi âm nhạc tới đoạn cao trào, anh bổng nhiên thắt chặt vòng eo, kéo cô về phía mình, ghé sát vào môi cô nói một câu: "Anh chỉ muốn được vui vẻ khi ở bên anh."

Vài chữ ngắn ngủi, sức mạnh lại sâu nặng vô biên. Trống ngực của Kỷ Dĩnh Ninh đập rộn rang, cần biết rằng, thứ được gọi là lời nói yêu thương, nếu không có sự chân thành, có nói nhiều đến mấy củng trở nên vô ích. Lúc này, cô đã bị anh đê mê, chỉ cảm thấy có lẻ mình đã thích người đàn ông này, chỉ có điều chưa khăng định được rốt cuộc mình đã thích đến mức độ nào, liệu đã đến mức gọi là "yêu" hay chưa.

Trong tiếng nhạc rộn rang, đôi mắt Kỷ Dĩnh Ninh ươn ướt. Phức tạp, sâu sắc, thiên biến vạn hoá, cô chưa từng nghỉ, người mà cô gửi gắm cuộc đời này lại khiến người ta giật mình lo sợ như vậy.

Một nhóm người đã đứng sẵn xung quanh, tất cả đều không thể bỏ qua cho Đường Dịch, tiếng ồn ào huyên náo liên miên như những đợt thuỷ triều, hoà nhập thành một khối.

Đường Kình cảm thấy có chút ân hận, quay về phía Thiếu Kỳ Hiền mấp máy môi: "Tôi có nên ngăn anh ấy dừng lại hay không?"

Đường Kinh một lòng muốn kéo Tô Tiểu Miêu ra xa, cô nàng kia thi lại cứ xông lên tới tận hàng trên cùng, Đường Kinh có chút thiểu não: "Tôi thực sự không muốn cố ấy chứng kiến cảnh tượng này..."

"Ừm." Kỳ Hiên xoa xoa cằm nhớ lại: "Trước đây, ở Lan Quế Phường, Đường Dịch củng chơi rất cởi mở, lần đó không dẫn theo người phụ nữ nào, nhưng vẫn khiến cả hội trường vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu ấy nhảy xong thì không sao, nhưng những người đứng đều phải say đắm, như bị đánh thuốc mê vậy."

Đùa giỡn tình cảm, đùa giỡn dục vọng, đùa giỡn cả trái tim con người.

Đó chính là Đường Dịch.

Một điệu nhảy kết thúc.

Tiểu Miêu bừng tỉnh, lau mô hôi ướt đẫm trên trán, ra sức phẩy phẩy tay để làm quạt.

Rỏ ràng là Đường Dịch không làm chuyện gì đặc biệt, nhưng tiểu thư Tô Tiểu Miêu vẫn cảm thấy có một đốm lửa đang le lói trong tim. Đường Kình cầm cốc nước tới, khẽ chạm vào mặt cô, Tiểu Miêu lập tức người ta giẫm vào đuôi, nhảy dựng lên, kiêu la ầm ĩ.

"Anh không được chạm vào em!"

"Á?"

Đường Kinh không biết cô bị kích động đến mức độ nào, nhìn khuôn mặt nóng bừng đến nổi đỏ lựng của cô, anh liên đưa cốc nước trên tay cho Tiểu Miêu.

"Sao lại nóng đến mức độ này?"

Ông anh, anh vừa xem xong một màn khiêu vũ kiều diễm như vậy, không cảm thấy nóng hay sao?

Tiểu Miêu không thèm để ý tới Đường Kính, cầm cốc nước trên tay anh, ngửa cổ uống ừng ực.

Đường Kính nhìn cô, dần dần hiểu ra. Anh mỉn cười, chậm rã hỏi: "...Chắc không phải là do em đã xem một cách quá nhập tâm, lại nghĩ tới những việc không nên nghĩ tới rồi chứ?"

Tiểu Miêu đang uống nước lập tức bị sặc.

Đường Kính bật cười, vội vàng rút khăn tay ra giúp cô lau mặt, "phản ứng dữ dội như vậy sao?" Anh không kìm nén được nụ cười: "Tô Tiêu Miêu người trưởng thành khi quá nhập tâm lại nghĩ tới những cảnh tượng loạn xạ đó cũng là điều bình thường mà."

Tiểu Miêu tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt: "Vậy thì anh cười cái gì chứ"

"Được rồi, được rồi, anh không cười nữa" Đường Kính vỗ về cô, nhưng vẫn không ngăn nổi người cười trên khoé môi.

Tiểu Miêu không chịu được nữa.

Hừ, cười đi cười đi, bà đây phản ứng thì sao nào, điều này chỉ có thể chứng minh được rằng sức khoẻ của bà đây rất tốt! người dám cười cô đều là những người không có tri thức! lại còn hơn một chút là cường điệu hoá hết cả lên!

Tiểu Miêu hằn học giậm mạnh lên chân của Đường Kính một cái quay người chốn vào trong bếp.

Đường Kình đi theo sau cô vừa cười vừa hỏi: "Ồ, em vào phòng bếp làm gì vậy?"

Tô Tiểu Miêu hét lên, không buồn quay đầu lại nhìn: "Đun nước pha trà!"

Đường Kình lập tức không kìm nén được nữa, chụm tay lại thành nắm đấm, che nụ cười trên môi.

Tô Tiểu Miêu cá tính thích sĩ diện của em thật là đáng yêu...

Ngay cả Tô Tiểu Miêu còn phải trốn vào phòng bếp thì Kỷ Dĩnh Ninh càng không cần phải nói đến nữa, Đường Kình trêu chọc Tiểu Miêu xong quay trở về phòng khách liền phát hiện ra, ở đó chỉ còn lại vài người đàn ông, nhân vật nổi trội nhất- Đường Dịch đang ung dung ngồi uống nước.

Sắc môi nhàn nhạt, còn ươn ướt nước, dáng vẻ quyến vũ cả người anh dường như đang đắm chìm trong một tầm ánh sáng và bóng tối. Đường Kình bỗng nhớ tới lời bình phẩm của Tô Tiểu Miêu và Đường Dịch: "mỹ nam". Quả thực hai từ mỹ nam vô cùng phù hợp.

Đương Kình bước vào không nói gì, đưa tay ra thọc sâu vào trong túi quần Đường Dịch.

Cách một làn vải, ngón tay của anh cảm nhận được hơi ấm của Đường Dịch. Động tác này rất mang tính khiêu khích, nếu không phải là do Đường Kình làm, nhất định sẽ khiến cho người ta liên tưởng đến những chuyện khác.

Đường Dịch cũng không ngăn cản, chỉ tỏ thái độ trêu đùa: "này, anh không có hứng thú với em đâu đấy."

"Thần kinh." Đương Kình phớt lờ, ai có hứng thú với anh chứ.

Đường Kình trậm rãi thu tay về quả nhiên đã lấy được một thứ cần lấy. Một con Át cơ đỏ rực, chính là quân bài cuối cùng trong ván đấu ban nãy của Đường Dịch, Đường Kình nhíu mày:

"Á?"

Đường Dịch mỉn cười xua xua tay: "À..."

"Biết ngay ban nãy anh lại dở trò mà, "Đường Kình cầm quân Át cơ bầy trên mặt bàn, đôi môi động đậy: "Tốc độ đổi bài nhanh thế, ngay cả em cũng không nhìn rõ anh rút khi nào." Đường Dịch mỉm cười, không phủ nhận.

"Chẳng có cách nào khác, người nhà em kỹ thuật quá kém, muốn để cô ấy thắng anh cũng đâu quá dễ."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-25)