← Ch.16 | Ch.18 → |
Đoàn người một đường thẳng hướng biên quan phía tây mà đi.
Bởi vì có Lý Dật Phong mang trọng thương gia nhập vào đội ngũ khiến hành trình bị ảnh hưởng không ít, cũng may song phương đều vẫn duy trì im lặng không nói.
Ôn Nhược Thủy không chỉ một lần khuyên hắn ở lại chờ vết thương khỏi hẳn lại tiếp tục, nhưng đều có kết quả giống nhau – cùng lọt vào vòng cự tuyệt của Lý Dật Phong.
Cuối cùng, nàng cũng lười hơn thua với hắn.
Tuy rằng Ôn Nhược Thủy đối với hắn vẫn có khúc mắc, nhưng bọn họ dù sao cũng là phu thê, trước mặt người khác chung quy vẫn cần duy trì biểu hiện hoà thuận vui vẻ giả dối, cho nên mỗi ngày lúc tìm nơi ngủ trọ hoặc hạ trại, hai người không thể tránh khỏi cùng ở chung một phòng.
Chỉ là, mỗi khi Lý Dật Phong muốn ôm nàng thì, nàng luôn luôn không tự chủ được hồi tưởng lại một màn không thể chịu nổi trong phòng ngủ ngày đó, từ trong tâm lý đều cảm thấy bài xích hắn gần gũi mà tránh thoát.
Điều này làm cho Lý Dật Phong bất đắc dĩ càng thêm thống khổ.
Ngọn đèn ở trên bàn chập chờn tranh sáng tranh tối, trong sương phòng vắng vẻ thỉnh thoảng chỉ có âm thanh của ngọn đèn dầu lép bép cùng với tiếng hít thở hai người.
Lý Dật Phong si ngốc mà nhìn khuôn mặt say ngủ của thê tử, lòng không khỏi tràn đầy phiền muộn.
Trong lúc sơ suất không kịp thời đem nha đầu mà mẫu phi ban cho xử lý triệt để, liền gây nên tai họa lần này. Mà Nhược Thủy tạm thời không có biện pháp trừ tận gốc bóng ma trong lòng cũng là có nguyên do, hắn chỉ hy vọng thời gian sẽ không lâu lắm, bằng không hắn thực khổ sở.
"Đêm đã khuya, còn không ngủ?" Đương ngủ trên chăn đệm trải dưới đất Ôn Nhược Thủy mở miệng, sau đó trở mình, đem bóng lưng lưu lại cho hắn.
Lý Dật Phong không tiếng động cười cười. Nguyên lai nàng cũng không ngủ được.
Ôn Nhược Thủy hơi cau mày, mím chặt môi. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nàng như vậy, nàng cũng không phải người chết, thế nào lại không có cảm giác?
"Nhược Thủy, ta khát nước."
Ôn Nhược Thủy ở trong lòng nguyền rủa một tiếng. Đêm mai nhất định phải để Hạnh nhi nha đầu chết tiệt kia qua ngủ chung để "phục vụ" hắn vậy.
Đứng dậy giúp hắn ngã chén trà, nàng xem hắn uống xong, sau đó đương nàng tiếp lấy cái chén thì, hắn cầm tay nàng.
"Nhược Thủy, muốn tha thứ cho ta thực sự khó khăn như vậy sao?"
Nàng đôi mắt buông xuống, "Ta nói rồi, cần có thời gian." Nàng sớm biết hắn theo tới chỉ để đảo loạn lòng của nàng, nhân lúc nàng không đề phòng sẽ xuất ra một màn chịu không thấu như vầy kích thích nàng.
"Theo ta ngồi một chút được không?" Hắn dè dặt hỏi.
Nàng rút tay ra, cầm lấy cái chén, xoay người, "Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường sớm."
Lý Dật Phong trong lòng thầm than. Nàng lại tránh né hắn a.
Mà lúc này, Ôn Nhược Thủy cũng không có tâm trạng ngủ, liền dứt khoát mở cửa sổ nhà trọ, đưa mắt trông về phía xa.
Lòng nàng lúc này rối loạn tựa như những ngôi sao nhỏ đầy trời kia không ngừng di động lấp lánh, hết lần này tới lần khác tên "bị cáo" kia lại không chịu cho nàng một chút không gian yên tĩnh, kiên quyết muốn bắt đầu lại.
Khóe miệng nàng xả ra một nụ cười khổ. Ban đầu hắn chẳng phải cũng cứng rắn như vậy sao? Tính cách này thực sự là làm cho người ta không chịu được mà...
Nghe được phía sau có tiếng động, nàng không quay đầu lại, cũng không nghĩ sẽ quay đầu lại.
Đương lúc một kiện áo choàng phủ lên vai thì, nàng ở trong lòng thở dài, xoay người.
Quả nhiên, hắn cũng chỉ mặc một kiện trung y, nhưng lại đem áo choàng phủ thêm cho nàng, đây là ý định muốn hại nàng xót hắn sao?
Thay hắn đem áo choàng buộc lại, Ôn Nhược Thủy thanh âm dẫn theo tia khẩn cầu, "Ngươi để ta một người yên lặng một lúc đi."
"Đang suy nghĩ cái gì?" Hắn luôn nghĩ cảnh tượng nàng nhìn về phía xa xa luôn cho hắn một loại cảm giác rất phiêu hốt, phảng phất như sau một khắc nàng sẽ tự hắn bên người vĩnh viễn biến mất, điều này làm cho hắn rất không an lòng, không khỏi nghĩ đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.
"Không nghĩ cái gì, chỉ là đột nhiên có chút cảm khái mà thôi."
"Cảm khái thế sự vô thường?"
Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười, "Ta hình như là ở chỗ này gặp nàng lần đầu tiên."
Nàng nét mặt ửng đỏ, không mở mắt.
Là nha, hắn là ngay tại Thanh Châu thành này chính thức quấn quít lấy nàng, từ đó về sau liền đem vận mệnh hai người gắt gao buộc cùng một chỗ, muốn gỡ cũng gỡ không xong.
"Ngày mai ra khỏi thành hẳn là còn có thể đi ngang qua trà lâu nơi chúng ta sơ ngộ, cùng đi uống chén trà được không?"
"Ngủ đi." Nàng đóng cửa sổ, hướng chăn đệm dưới đất đi đến.
Hồi ức tốt đẹp luôn luôn dễ dàng trôi qua, huống hồ lần bọn họ sơ ngộ, thật đúng là cùng với hai chữ "tốt đẹp" hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
"Có lúc, ta thật nghĩ nàng rất tàn nhẫn."
Ôn Nhược Thủy mím môi, không nhẹ không nặng trả lại một câu, "Kỳ thực, ngươi cũng rất tàn nhẫn."
"Nhược Thủy –" hắn không hiểu.
"Là ngươi khiến ta trở nên tàn nhẫn như vậy." Nàng nhẹ nhàng mà nói.
Lý Dật Phong nhất thời á khẩu không trả lời được....
*****
Nào biết đâu người còn cảnh mất!
Trà lâu cư nhiên đã không còn tồn tại, đoàn người lặng lẽ từ trên quan đạo đi ngang qua, xe ngựa lộc cộc.
Lý Dật Phong bỗng nhiên mơ hồ có chút thương cảm, ở trong lòng hắn nơi gặp nàng lần đầu đẹp đẽ là thế nay chỉ còn lại trong hồi ức!
Cả ngày hôm nay, nàng không ngồi trên xe cùng hắn, mà là cưỡi con ngựa đỏ thẫm của nàng, thong thả theo sát cạnh xe.
Hai bên đường cây cối cao to rợp bóng mát, mỗi khi cơn gió nhẹ thổi qua lại phát ra âm thanh "rào rào", thậm chí lâu lâu sẽ có một hai phiến lá cây úa vàng chậm rãi chao nghiêng.
Trời đã vào thu, phía Bắc Trường thành lúc này đương lúc mã tráng thú phì, chính là mùa săn bắn.
"Tiểu thư, chim kìa." Hạnh nhi hưng phấn kêu to.
Chỉ thấy thân ảnh của nàng mạnh mẽ từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên, giữa không trung uyển chuyển xoay người, lại hạ xuống trên lưng ngựa, trong tay là một chú chim nhỏ lông trắng bạc điểm vài đốm đen.
"Con chim thật xinh đẹp!" Hạnh nhi cẩn thận tiếp nhận, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó khẽ buông tay, chim non một lần nữa tung cánh bay vào khoảng trời mênh mông.
"Nếu thích vì sao lại buông tay?" Phía trước Gia Luật Phi Hùng quay đầu lại nhìn Hạnh nhi cười hỏi.
Hạnh nhi vẻ mặt chăm chú: "Là bởi vì thích mới buông tay a."
"Nga?" Gia Luật Phi Hùng vẻ mặt thỉnh giáo.
"Chim non ly khai bầu trời tựa như cá lìa xa nước, ta tình nguyện nhìn nó an nhàn tự tại bay trên bầu trời, cũng không muốn nhìn nó tại trong lồng vùng vẫy điêu linh."
Vốn là lời nói vô tâm, rơi vào tai "hữu tâm nhân" bỗng trong lòng giật mình.
Hai nam nhân ánh mắt không tự chủ được rơi vào thân ảnh một người, mà nàng lại đang nhìn phương hương chim bay mất kia thất vọng mất mát.
Lý Dật Phong nhãn thần hơi trầm xuống. Có hay không nàng cũng vì hắn mà mất đi đôi cánh bay lượn trên bầu trời? Cho nên nàng mới buồn bã như thế? Muốn chạy trốn hắn như thế?
Gia Luật Phi Hùng cũng thở dài trong lòng. Đúng vậy, hôm nay Ôn Nhược Thủy tuy rằng dịu dàng xinh đẹp, nhưng vô tình lại mất đi loại quang mang lóa mắt tại trên chiến trường.
Ôn Nhược Thủy bỗng dưng nở nụ cười, nhẹ hô một tiếng, "Nga, Hạnh nhi, chúng ta so tài xem, ai tới lối rẽ kia trước."
"Tiểu thư, người lại muốn..." Hạnh nhi thúc ngựa đuổi theo.
Tiếng cười chủ tớ hai người như chuông bạc bay bổng tại không trung.
Lý Dật Phong nhìn thân ảnh các nàng chạy đi, có chút suy nghĩ, hắn tựa hồ rất lâu chưa từng thấy nàng nhiệt tình như vậy.
"Vương gia."
Lý Dật Phong thấy Gia Luật Phi Hùng giục ngựa đi tới bên cạnh xe, lễ phép cười đáp, "Gia luật tướng quân, có việc sao?"
"Vương gia có cảm tưởng gì?" Gia Luật Phi Hùng thẳng thắn hỏi.
Dân chúng phía bắc Trường thành quả nhiên là rất dũng mãnh a. Lý Dật Phong trong lòng không khỏi mỉm cười, "Tướng quân thì sao?" Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.
Gia Luật Phi Hùng nhìn hắn ý vị thâm trường nói: "Tựa hồ mỗi người đều có một mảnh bầu trời thích hợp với họ nhất."
Lý Dật Phong bình tĩnh nói: "Ngươi ta đều không phải là người kia, có vẻ thiếu cơ sở lập trường để xem xét điều thích hợp nhất đó."
Hai nam nhân nhìn nhau mỉm cười nhưng ai cũng nặng trĩu tâm tư.
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, đợi đến lúc bọn họ thấy chủ tớ Ôn Nhược Thủy, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Tại ngã ba đường gió có vẻ lớn, thổi phần phật lay động tay áo người trên ngựa, cũng thổi loạn lọn tóc dài vương bên gò má nàng. Ánh dương quang vàng rực rơi trên y phục nhàn nhạt vàng của nàng, nhất thời chói mắt đến khiến kẻ khác không thể nhìn gần.
Mà ở trước ngựa của nàng, bừa bộn ngổn ngang mười mấy tên bịt mặt, đao kiếm rải rác khắp nơi đủ để nói rõ bọn họ là những người nào.
"Cảm tạ nữ hiệp." Bên cạnh là một đám người lữ hành vẫn đang kinh hoàng chưa dứt.
"Tiểu thư, Vương gia bọn họ tới." Hạnh nhi hướng chủ tử thông báo.
Lý Dật Phong từ trên xe xuống tới, cau chặt mày kiếm, "Bọn họ là ai?"
"Một đám thổ phỉ lâu la không có mắt." Hạnh nhi cười hì hì trả lời.
Gia Luật Phi Hùng nghe vậy cười ha ha, "Đừng nói là mấy tên tiểu mao tặc, cho dù là thiên quân vạn mã, Ôn tướng quân cũng chưa từng e ngại."
"Gia luật tướng quân quá khen rồi." Ôn Nhược Thủy thu lại vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Mọi người đột nhiên phát hiện, khí thế đường hoàng sắc bén vừa rồi của nàng trong nháy mắt đã tiêu thất như chưa từng tồn tại, phảng phất tất cả bất quá chỉ là bọn hắn gặp ảo giác.
Người của nàng tựa như một hồ nước, không gió thì bình tĩnh vô ba, nếu gặp cuồng phong, nhất định sóng to gió lớn cuộn trào mãnh liệt, khí thế kinh người.
Gia Luật Phi Hùng ánh mắt không khỏi thâm trầm.
"Khụ khụ..." Lý Dật Phong đưa tay vuốt ngực, mặt hiện vẻ đau đớn.
Ôn Nhược Thủy lập tức nhảy xuống, thân thủ đỡ lấy hắn, trách cứ nói: "Bên ngoài gió lớn, ngươi đi ra làm gì?"
"Nàng không sao chứ?"
"Có việc chính là bọn người nằm trên mặt đất a." Hạnh nhi tại một bên xen vào.
"Quay về trên xe." Ôn Nhược Thủy khẩu khí nửa mang theo mệnh lệnh.
"Được rồi." Hắn gật đầu.
Ôn Nhược Thủy quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn thổ phỉ trên mặt đất còn đang rên la thống khổ, hướng về phía tướng lĩnh của mình đang hộ tống đoàn sứ giả căn dặn, "Mang một đội nhân mã đem những tên này tống đến Thanh Châu phủ, sau đó đuổi theo đội ngũ."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
"Đi thôi." Nàng không hề xem những người đó, đỡ trượng phu trở về xe ngựa.
Phía sau Gia Luật Phi Hùng vẻ mặt buồn bã. Có lẽ, chỉ cần nàng nguyện ý, đâu cũng có thể là bầu trời cho nàng bay lượn....
← Ch. 16 | Ch. 18 → |