Truyện:Tướng Quân Lấy Chồng (Cầu Mộng) - Chương 16

Tướng Quân Lấy Chồng (Cầu Mộng)
Trọn bộ 22 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lý Dật Phong có miệng mà không thể trả lời, đối diện với việc thê tử trong nháy mắt bộc phát lửa giận chỉ có thể cam chịu thừa nhận. Hắn vừa uống thuốc xong cả người liền vô lực, mặc người bài bố, nếu không phải ngại va chạm đến vết thương của hắn, nha đầu kia chỉ sợ liền trực tiếp thô bạo "cưỡng bức" hắn thành việc đã rồi.

Chỉ là, tình huống xấu hổ như vậy cũng đủ khiến hắn bối rối xấu hổ.

Hạnh nhi rõ ràng nghe được mười đốt ngón tay chủ tử vì cố sức nắm lại mà phát ra tiếng kêu răng rắc. Tiểu thư cực kì tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nha! Nàng len lén hướng tới cửa phòng bỏ trốn, ai tạo nghiệt người đó gánh chịu a, nàng chỉ là người qua đường vô tội, bảo vệ cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn!

"Rất — hảo –" Ôn Nhược Thủy từng bước một đến gần giường, thẳng tắp một đường mà nhìn chằm chằm vào nha đầu xinh đẹp kia. Thật có lỗi, cho tới hôm nay nàng cũng không thể nhớ kỹ tên của nha đầu mẹ chồng thưởng cho, cũng không có ý định nhớ.

Nàng vung tay lên, dễ dàng đem đối phương từ trên giường xách ra, tiện tay ném tới trên mặt đất, lại chụp lấy trượng phu cũng ném tới một bên nhuyễn tháp, lạnh như băng mở miệng, "Người đâu!"

Ngoài phòng người hầu lên tiếng trả lời đi vào, mắt thấy đại a đầu người trần truồng nằm trên mặt đất cuộn mình co rúm, lại nhìn đến Vương gia chỉ phủ mỗi một lớp ngoại y nằm trên nhuyễn tháp, thức thời chớ hề lên tiếng.

"Đem Vương gia các ngươi khiêng đi ra ngoài, từ hôm nay trở đi không cho phép bước vào trong phòng này nửa bước." Nói vừa xong, xoay người từ trên tường rút ra bội kiếm.

"Vương phi –" mấy người hầu không hẹn mà cùng kinh hô ra.

Nháy mắt đã thấy nàng huy kiếm hung hăng hướng giường chém tới, chỉ vài đường, chiếc giường bằng gỗ tử đàn hoa lệ mà kiên cố chạm trổ hoa văn xinh đẹp trong nháy mắt sụp đổ, trở thành một đống gỗ vụn.

Ôn Nhược Thủy tiện tay phóng một phát, trường kiếm đâm sâu vào tường ba tấc có thừa, ống tay áo vung lên liền xuất môn.

Lo lắng vạn phần nhưng khổ nỗi vô pháp mở miệng, Lý Dật Phong tức giận công tâm, chỉ cảm thấy yết hầu có vị ngòn ngọt, một ngụm huyết nhất thời phun tới.

"Vương gia, Vương gia?!" Mấy người hầu sắc mặt đại biến.

Nghe được bọn họ kinh hoàng kêu to, Ôn Nhược Thủy trong lòng run lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt huyết sắc không còn.

"Lý Dật Phong –" nàng phóng như bay tới bên người hắn.

Lý Dật Phong thân thủ gắt gao nắm cánh tay của nàng, huyết không ngừng từ trong miệng phun ra, nhưng vẫn như cũ vô lực không nói được gì.

Ôn Nhược Thủy rốt cục nhận thấy được hắn có điểm không thích hợp, ánh mắt sắc bén, hướng đại a đầu trên mặt đất nhìn lại, lạnh lùng nói: "Ngươi cho hắn ăn cái gì?"

"Hồi bẩm... hồi bẩm Vương phi... là dược làm cho người trong hai canh giờ tứ chi vô lực... nói... nói... nói không ra lời..."

"Hảo thủ đoạn!"

Nha đầu nọ nhất thời co rúm lại một chỗ.

"Hạnh nhi."

"Nô tỳ ở đây." Hạnh nhi chạy vội tiến đến, đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Thay nàng ta tìm mảnh vải che thân, một hồi ta sẽ truy hỏi."

"Vâng." Hạnh nhi nhìn khắp bốn phía, sau đó từ trên giường đã bị đổ sụp xé ra một mảnh màn trướng phi trên người đại a đầu.

"Tìm thái y đến."

"Vâng." Hạnh nhi vội vã chạy ra ngoài. (tội nghiệp, đang định chuồn mà bị sai như cu ly ==)

Đợi được thái y đến, sau một hồi thi châm dùng dược, Lý Dật Phong rốt cục có thể nói được vài chữ, tuy vậy nguyên khí cũng đã bị đả thương trầm trọng, đã thương – càng thêm thương, người thiếu chút nữa đi chầu diêm vương!

Mà đương Ôn Nhược Thủy hỏi rõ động cơ của đại a đầu nọ thì, nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.

Nguyên lai, vừa nghe nói phu phụ bọn họ sẽ nhân lúc Yến quốc công chúa cùng thái tử thành hôn xong ly kinh đi xa, biết chính mình thời gian không còn nhiều lắm, liền thừa dịp chủ tớ các nàng ly phủ khẩn cấp tiến hành kế hoạch, thậm chí bất chấp Lý Dật Phong có thương tích trong người, quyết định "gạo nấu thành cơm" trước, ép hắn phải nạp nàng.

Ôn Nhược Thủy không biết nên bội phục dũng khí đáng khen ngợi của nàng, hay nên mắng nàng ngu xuẩn vô tri.

"Chính ngươi xem đi." Nàng quyết định để người nào đó tự mình đi giải quyết.

Lý Dật Phong túm trụ tay nàng, ngăn cản nàng ly khai, mặt không biểu tình nhìn người phục trên mặt đất đang lạnh run, "Ngươi nếu đã dám làm chuyện như vậy, Bình vương phủ không thể chứa chấp ngươi. Cũng may chuyện sai chưa thành, bằng không ngươi chỉ có một con đường chết. Hiện tại ngươi mau chóng thu dọn một chút rời khỏi phủ, từ nay về sau cùng vương phủ không liên quan."

Không nên trách hắn độc ác, nếu hôm nay sự đã rồi, chỉ sợ dùng cả đời này, hắn cũng vô pháp vãn hồi tâm thê tử.

Nhược Thủy tính tình cương liệt, so với tên của nàng thật sự là hoàn toàn tương phản, không giận thì thôi, một khi phẫn nộ liền sóng thét gió gào, xoay chuyển trời đất.

"Vương gia... nô tỳ sai rồi... tha nô tỳ đi... Vương gia..."

"Lôi đi ra ngoài." Lý Dật Phong lạnh lùng phân phó.

Bọn hạ nhân không dám nhiều lời, lập tức đem đại a đầu tha đi ra ngoài.

Ôn Nhược Thủy há mồm muốn nói, nhưng chung quy không thốt ra nửa lời. Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nha đầu kia chính là gieo gió gặt bão.

"Nhược Thủy –" hắn tràn đầy hổ thẹn gọi nàng.

"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi." Nàng quyết tâm rút tay về, cũng không quay đầu lại ly khai phòng ngủ. Giờ này khắc này, vô luận như thế nào, nàng cũng không có biện pháp cùng hắn làm như không có việc gì tiếp tục ở cùng một chỗ.

*****

Hoàng mệnh quả thực có lúc rất quỷ dị.

Hiện tại, Ôn Nhược Thủy đương lần thứ hai có loại cảm giác này.

Ngay lúc vấn đề giữa nàng cùng trượng phu còn chưa giải quyết xong, Hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ không thể tưởng tượng nổi — mệnh nàng tống đoàn sứ giả hòa thân xuất quan.

Mà khi biết được đây là do Vân Yến công chúa thỉnh cầu thì, nàng liền bình thường trở lại.

Nguyên bản Lý Dật Phong thương thế vừa có phần khởi sắc, sau lần "bắt gian" đó lại trở ngược nặng thêm, vừa nghe tin tức thê tử phụng chỉ tống đoàn sứ giả xuất quan sau, liền thổ huyết.

"Tiểu thư, người thực sự nhẫn tâm như thế?" Hạnh nhi nhìn chủ tử thu thập hành lý, chần chờ mở miệng. Cô gia mấy ngày nay thực hảo thảm, trong phủ mặc cho ai thấy cũng đau lòng, hết lần này tới lần khác tiểu thư lại cố gắng ép mình không quan tâm tới.

"Ta cũng muốn đem một màn nọ ở trong đầu quét sạch, thế nhưng, ta làm không được." Ôn Nhược Thủy nhắm mắt, cười khổ.

Hạnh nhi trầm mặc. Tràng cảnh đó xác thực quá... Tiểu thư trước giờ trong mắt không dung được dù chỉ là hạt cát nhỏ, này là nàng hiểu.

"Cho nên, như bây giờ cũng tốt." Chí ít tạm thời không cần đối mặt, nàng đột nhiên rất muốn làm đà điểu."Ngươi theo ta cùng đi thôi."

"Nô tỳ đương nhiên phải theo tiểu thư, tiểu thư ở đâu, nô tỳ theo đó." Hạnh nhi kiên định trả lời.

Ôn Nhược Thủy nở nụ cười, sờ sờ tay nàng, cảm xúc thâm hậu nói: "May mắn ta còn có ngươi."

"Tiểu thư còn có lão gia a."

"Đúng...ta còn có cha." Tống đoàn sứ giả xuất quan xong, liền đi vòng vể quê hương nhìn phụ thân, từ nay về sau phụ tử sống nương tựa lẫn nhau cũng tốt.

"Tiểu thư, ngày mai xuất phát, người thực sự không tới gặp cô gia, nói lời từ biệt?"

"Càng thêm thương cảm mà thôi, không đi cũng được." Ôn Nhược Thủy thần tình buồn bã.

Hạnh nhi không dám nhắc lại, trong lòng sự thay tiểu thư cảm thấy không đáng, cũng vì cô gia mà ấm ức.

Muốn trách chỉ có thể trách quý phi nương nương không có việc gì làm nên gây chuyện, lẽ nào nàng chưa từng nghe qua "con cháu tự có con cháu phúc" sao? Khiến cho hai người vốn đang cảnh đẹp ý vui nay lại lâm vào cục diện bế tắc.

"Ngày mai cùng sứ giả đi, sớm một chút nghỉ ngơi." Nàng đem hành lý chuẩn bị đầy đủ phóng tới một bên, bắt đầu cởi áo ra chuẩn bị lên giường ngủ.

Từ phát sinh sự kiện nọ sau, mấy ngày nay nàng vẫn cùng Hạnh nhi ngủ chung một chỗ, giường lớn trong phòng ngủ đã hủy, mà nàng cũng không muốn hồi tưởng lại tất cả, không tái đặt chân vào nửa bước.

Chủ tớ hai người thổi đèn đi ngủ, một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, đương khi hai người mang theo tay nải dự định lặng lẽ ly phủ thì, liền thấy Lý Dật Phong sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình gầy yếu chắp tay đứng trước cửa phủ, lẳng lặng nhìn các nàng.

"Thân thể không khỏe, liền trở về phòng nghỉ ngơi, không cần tiễn đưa chúng ta." Ôn Nhược Thủy đem ánh mắt dời về phía chỗ hắn, ngữ khí đạm mạc nói.

"Cứ như vậy mà đi sao?" Hắn hỏi, thanh âm suy yếu mà vô lực, thỉnh thoảng nương theo một hai tiếng ho khan.

"Thánh mệnh khó từ." Nàng biện giải.

"Ôn Nhược Thủy." Hắn cúi đầu gọi tên của nàng.

Ôn Nhược Thủy vốn muốn leo lên yên ngựa liền dừng lại, mắt cụp xuống, cũng nhẹ giọng nói: "Ngươi còn có chuyện gì muốn dặn dò ta sao?"

"Nàng thật vô tình." Hắn không phải chỉ trích, mà là trần thuật sự thực.

"Có thể." Nàng không phủ nhận.

Hắn đi tới bên người nàng, cầm tay của nàng, thanh âm mang theo thống khổ, "Nhưng vì sao nàng vô tình như vậy, ta vẫn là không buông tay được?"

"Ngươi quá đa tình." Nàng muốn rút tay về, thế nhưng hắn nắm quá chặt, "Buông ra, ta còn phải cùng đoàn sứ giả hội hợp."

"Thật vô tình..." Hắn đầu hơi nghiêng, một búng máu phun trên tảng đá, đỏ thẫm một màu, nhìn thấy mà giật mình.

"Ngươi..." Nàng quay đầu lại, "Tội tình gì?" Bức nàng như vậy để được gì? Hiện tại nàng thực sự không có biện pháp tâm bình khí hòa cùng hắn ở chung.

"Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (*)" Hắn nhẹ nhàng mà kiên định nói.

(* đại loại là nắm tay cùng nhau sống đến bạc đầu ==)

"Ngươi cần tĩnh dưỡng." Nàng không đáp lại.

Lý Dật Phong yết hầu cảm thấy ngọt, lại phun ra một búng máu.

Hạnh nhi ở một bên chịu không nổi, "Tiểu thư, người coi như lừa gạt cô gia cũng tốt, hắn còn cứ thổ huyết như vậy, người chưa ra kinh thành liền thành tân quả phụ a."

"Có việc gì chờ ta trở lại tính sau." Ôn Nhược Thủy đem khăn tay đưa cho hắn.

Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, "Nàng còn có thể trở về sao?"

Nam nhân này thực sự là rất hiểu nàng. Ôn Nhược Thủy bất đắc dĩ lần thứ hai tách ra khỏi tầm nhìn của hắn, "Đương nhiên."

"Ta không tin."

"Thời gian thực sự sắp trễ rồi, Vương gia ngươi cũng cần phải tĩnh dưỡng, chúng ta sẽ không thể ở đây dây dưa."

"Ta với nàng cùng đi."

"Không được." Nàng kiên quyết cự tuyệt. Hắn hiện tại thân thể đâu chịu nổi lặn lội đường xa?

"Nàng có thể xem bản vương có hay không làm được." Hắn không chút nào nhân nhượng.

"Hà tất phải như vậy?" Giọng nói của nàng mềm nhũn.

Hắn đem nàng kéo lại gần, từng chữ từng chữ một nói: "Vậy nàng tại sao nhất định phải vì sai lầm của người khác mà nghiêm phạt ta?"

"Đừng ép ta." Nàng sắc mặt khẽ biến, "Ta chỉ là không có biện pháp miễn cưỡng chính mình."

"Đồng dạng, " hắn nhìn chằm chằm mắt của nàng, "ta cũng không có biện pháp miễn cưỡng chính mình quên nàng."

"Tiểu thư, rốt cuộc đi hay không đi?" Hạnh nhi ở bên cạnh thổi lửa.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Ôn Nhược Thủy hỏa đại quay đầu hướng nàng rống lên một tiếng, sau đó nhìn sang trượng phu, "Thời gian khởi hành lập tức sẽ tới rồi, đoàn sứ giả không có khả năng chờ đợi ngươi."

"Người đâu!"

Ôn Nhược Thủy kinh ngạc nhìn từ bên cạnh hiện ra một chiếc xe ngựa.

Lý Dật Phong cười cười, "Ta sẽ không để cho bọn họ chờ." Phụ hoàng để Nhược Thủy tống Gia Luật Phi Hùng đoàn người xuất quan, này là biểu thị bọn họ sẽ sớm chiều ở chung một đoạn thời gian, mà điều này làm cho hắn rất không yên tâm.

Cho dù nàng cái gì cũng chưa từng nói, nhưng hắn chính từ thần tình của nàng đoán ra, nàng đã sáng tỏ tâm tư của Gia Luật Phi Hùng.

Mà sự tình phát sinh tại lúc phu thê bọn họ đang chiến tranh lạnh càng thêm không ổn, hắn nói gì cũng không có khả năng ngồi xem mặc kệ.

"Tùy ngươi." Nàng buông tha cùng hắn tranh chấp, nam nhân này một khi đã bướng bỉnh thì không thể nói lý.

"Theo ta ngồi xe đi." Hắn lôi kéo nàng hướng xe ngựa đi đến.

Ôn Nhược Thủy không phải tránh không ra, nhưng là nàng lo lắng nếu dùng sức quá mạnh lại làm bị thương hắn, cuối đúng là bị hắn kiềm chế, đành leo lên xe ngựa.

Hạnh nhi ở phía sau len lén nở nụ cười. Tiểu thư rốt cuộc vẫn là luyến tiếc cô gia!

Crypto.com Exchange

Chương (1-22)