Truyện:Tướng Quân Lấy Chồng (Cầu Mộng) - Chương 15

Tướng Quân Lấy Chồng (Cầu Mộng)
Trọn bộ 22 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kinh qua sự kiện ngày đi săn bắn đó, Vân Yến công chúa rốt cục không còn gây khó dễ nữa, sảng khoái đồng ý gả cho thái tử, đến đây việc hòa thân giữa hai nước xem như kết thúc viên mãn.

Đại hôn được ấn định nửa tháng sau cử hành, Hoàng thượng hạ chiếu thông cáo cho toàn dân thiên hạ.

Mà Bình vương, nhân vật nổi bật của sự kiện hiện rất ngoan ngoãn ở tại trong phủ dưỡng thương, mỗi ngày đều cùng Vương phi uống trà, chơi cờ giết thời gian.

Ôn Nhược Thủy hầu như nhất định ngày nào cũng phải tại hoa viên vũ thương lộng đao một phen, mà khán giả ngoại trừ thiếp thân nha hoàn của nàng, hiện tại lại nhiều thêm một vị trượng phu nhàn rỗi.

Chỉ là nhìn nàng thân ảnh di chuyển thoăn thoắt múa kiếm, Lý Dật Phong tâm tình thập phần yên ổn bình tĩnh. Cứ như vậy cùng nàng làm bạn đến già có lẽ là một chuyện phi thường hạnh phúc.

Đem trường thương cắm vào giá đao, Ôn Nhược Thủy cẩm lấy khăn Hạnh nhi đưa đến, một bên chà lau mồ hôi trên mặt, một bên hướng trượng phu đang nằm nghỉ tại nhuyễn tháp trên hành lang mà đi đến.

"Nghe Hạnh nhi nói nàng hôm nay muốn xuất môn?" Hắn hỏi, cố ra vẻ không để ý.

Nàng liếc mắt thiếp thân nha hoàn, gật đầu.

"Nàng đi làm chi vậy?"

"Vương gia thân thể còn chưa khang phục không cần di chuyển nhiều, ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng là được." Nàng đạm mạc nói.

Lý Dật Phong thầm nghĩ...mình bị bỏ rơi...

Hạnh nhi đứng một bên hé miệng cười trộm. Tiểu thư đã nói rõ không muốn để cô gia nhúng tay mà.

"Hạnh nhi, giúp ta chuẩn bị một bộ nam trang."

"Muốn nô tỳ cùng đi sao?"

"Không cần."

Cái này, Lý Dật Phong nghĩ không thể bảo trì trầm mặc nữa, "Hay là để nàng đi theo đi."

"Không cần."

"Nhược Thủy — "

"Có một số việc càng ít người biết càng tốt."

Nàng nói như vậy, hắn lại càng lo lắng, "Ta đi theo nàng."

"Vương gia có thương tích trong người." Nàng rất nhẹ nhàng, đơn giản mà phản bác hắn.

Cuối cùng, Bình vương chỉ có thể tức giận bất bình nhìn thê tử tiêu sái ly khai hoa viên.

Đợi được Hạnh nhi lần thứ hai trở về hầu hạ thì, Lý Dật Phong nhịn không được dò hỏi, "Tiểu thư nhà ngươi trước đây cũng thường như vậy sao?"

Hạnh nhi thành thật khai báo: "Chỉ cần không vượt quá chừng mực tiểu thư, nàng sẽ không trở mặt, nhưng nô tỳ cũng chỉ phụ trách ẩm thực cùng sinh hoạt hàng ngày của tiểu thư, chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, tiểu thư chưa bao giờ để nô tỳ biết được."

Nói cách khác, nàng cùng Gia Luật Phi Hùng ân oán chỉ có chính nàng rõ ràng nhất, cho dù Hạnh nhi là thiếp thân nha hoàn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lý Dật Phong trong lòng tràn ngập phiền muộn, vốn tưởng sẽ hỏi thăm Hạnh nhi được một chút tin tức.

Hạnh nhi con ngươi đảo quanh, hạ giọng nói: "Cô gia, kỳ thực ngài không cần lo lắng, tiểu thư cùng Gia luật tướng quân kia nghe nói là tử địch."

"Sao lại nói như thế?"

"Nô tỳ lúc ở biên quan thì nghe một tướng quân khác tiết lộ, tiểu thư có một lần thiếu chút nữa chết dưới tiễn của Gia Luật Phi Hùng, mà Gia Luật Phi Hùng cũng nhiều lần bị tiểu thư đánh đến mặt xám như tro tàn, tính mệnh suýt nữa khó giữ được."

Lý Dật Phong cau mày có chút suy tư. Gia Luật Phi Hùng chắc là tại cùng Nhược Thủy nhiều năm giằng co chiến đấu nên đối với nàng nảy sinh tâm tư khác.

Chỉ là, thoáng trong đó, hắn cảm giác được thê tử đối Gia Luật Phi Hùng có một loại hận ý, khiến hắn bất giác liên tưởng đến đêm đó nàng say rượu đã thất thần đề cập đến chuyện cũ.

Có thể là người chết cùng Gia Luật Phi Hùng có liên quan?

—————–

Tướng Quốc Tự bầu trời quanh năm hương khói lượn lờ, tiếng chuông cổ không dứt bên tai.

Hậu viện, tán đại thụ che trời, phi thường yên tĩnh.

Gia Luật Phi Hùng đi vào hậu viện thì, thấy một thân ảnh màu lam đang chắp tay đứng trầm ngâm dưới một gốc đại thụ, tựa hồ đang ở thưởng thức phong cảnh cổ tự (*chùa cổ) nơi đây.

"Quả nhiên là ngươi muốn gặp ta."

"Tướng quân là một người thông minh." Người nọ chậm rãi xoay người lại, không phải Ôn Nhược Thủy còn có thể là ai?

Cho dù thiếu đi nón sắt hay giáp trụ trên người, nàng vẫn như thế: dung mạo ngời sáng, thần thái tung bay đoạt hồn phách người khác. Gia Luật Phi Hùng tâm thần lay động, phải mạnh mẽ bức mình đem ánh mắt dời sang chỗ khác mới đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng biết ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?"

"Thẳng thắn lắm! Đã như vậy, ta đây cũng sẽ không vòng vo." Nàng trực tiếp hỏi, "Vân Yến công chúa là không phải tự nguyện hòa thân đúng không?"

Hắn ngẩn ra.

"Nói một cách khác, nàng cũng không hy vọng lưỡng quốc lui binh?" Nàng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương.

Gia Luật Phi Hùng không khỏi cười cười, "Vấn đề của ngươi thật sắc bén."

"Là do các ngươi làm chuyện khiến người ta không thể ôn hòa mà chống đỡ."

Hắn do dự một chút, sau đó nghênh đón ánh mắt của nàng, khẳng định nói: "Đó chỉ là ngoài ý muốn."

"Ngươi cho rằng ta sẽ chấp nhận lí do thoái thác này sao?" Nàng mày nhướng cao, mắt phượng ẩn hiện hàn mang.

"Từ xưa đến nay lại có nữ nhân nào là thật lòng tự nguyện đi hòa thân?"

Ôn Nhược Thủy gật đầu, "Chuyện này thực ta cũng không phủ nhận, thế nhưng, nàng hôm nay hành động cũng rất dễ phá đi hòa bình của hai nước."

"Thế nên, hoàng đế quý quốc cũng lựa chọn ẩn nhẫn không phải sao?"

"Điều ngươi muốn hỏi đã rất rõ ràng minh bạch." Nàng không cho hắn lảng tránh.

"Vì sao?"

"Bởi vì nàng vừa gặp liền trực tiếp nhằm vào ta, chuyện này, thực ta nghĩ tướng quân sẽ không, cũng không thể phủ nhận nga?"

Gia Luật Phi Hùng cười khổ, "Cái này ta căn bản vô pháp phủ nhận." Chuyện đã xảy ra trước mắt bao người, mặc cho ai cũng đều thấy mười mươi.

"Nguyên nhân?"

"Ngươi vì sao cho rằng ta nhất định sẽ nói cho ngươi?" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Trực giác."

"Bởi vì ta."

Đáp án này thực sự là rất bất ngờ, Ôn Nhược Thủy trong chốc lát tim đập loạn nhịp, "Ta bây giờ hiểu rõ vì sao là ngươi hộ tống công chúa đến đây hòa thân." (1) Ly biệt cố hương, xa giá (*gả) hòa thân, phụ hãn của công chúa cũng chỉ có thể dành cho nàng tối hậu một niềm an ủi như vậy.

"Là tại hạ liên lụy Ôn tướng quân."

"Ngươi ta vốn không hận, công chúa đối ta có oán khí cá nhân ngược lại xác thực có chút trầm trọng." Nàng hờ hững nói.

Gia Luật Phi Hùng thoáng xấu hổ nhắm mắt lại, hắn không có dũng khí thẳng thắn thừa nhận là bởi vì công chúa nhìn ra hắn tương tư nàng, thẹn quá thành giận mới làm ra cử chỉ không thoả đáng như vậy.

"Gia luật tướng quân nên khuyên công chúa một chút thì tốt hơn, nếu đã quyết định hi sinh chính mình thì không nên rước lấy sóng gió không cần thiết." Nàng nói không hề khách khí.

Gia Luật Phi Hùng lý giải tâm tình của nàng. Nếu mũi tên đó lệch đi vài phân, nói không chừng lại châm ngòi một hồi chiến tranh, đó cũng không phải là kết quả song phương muốn đạt đến.

Thấy nàng xoay người phải đi, hắn không khỏi lên tiếng, "Ngươi... phải đi sao?"

"Ngươi cùng ta thân phận đặc thù, vốn là không nên lén gặp mặt." Nàng nhắc nhở hắn.

"Này cũng là nguyên nhân ngươi lần nữa lảng tránh ta?"

"Có thể nói như vậy." Nàng không phủ nhận.

"Vậy thì ta hiểu được."

"Cáo từ, mong rằng trong thời gian tới, công chúa sẽ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn."

"Ta cũng hi vọng như thế."

Cuối cùng, hắn chỉ có thể yên lặng dõi theo nàng đi xa nhưng cái gì cũng không thể nói.

Gặp lại không bằng cứ hoài niệm, sớm biết tình hình là như vậy, hắn sẽ không đồng ý làm sứ giả hộ giá hòa thân. Chỉ là, tất cả đã không thể quay đầu lại rồi....

*****

Trở lại Bình vương phủ, Ôn Nhược Thủy rất trầm mặc, điều này làm cho Lý Dật Phong cảm thấy càng thêm buồn phiền.

Người của nàng ở bên hắn mà hồn lại không biết phiêu du đến tận nơi nào.

"Nương tử." Hắn gọi nàng.

Từ trong trầm tư giật mình bừng tỉnh, thần tình của nàng có chút không tự nhiên, "Vương gia có việc gì ư?"

"Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Vân Yến công chúa."

Hắn thở dài, "Nàng ta thì có cái gì để nghĩ?"

"Vô duyên vô cớ bị nàng ta hận, chung quy là cảm giác có chút khó chịu."

"Nguyên lai ta đây là bị vạ lây a." Hắn cảm thán.

"Ta cũng như ngươi, rất vô tội." Nàng nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Nàng suy nghĩ lâu như vậy, nghĩ ra điểm gì chưa?"

"Không có."

Trả lời quá nhanh trái lại biểu hiện nàng đang nói dối, Lý Dật Phong cũng không vạch trần nàng.

"Chờ đến sau khi công chúa đại hôn, chúng ta liền ly kinh chu du thiên hạ, được không?"

"Hảo." Nàng không hề dị nghị. Kinh thành dù gì vẫn lắm thị phi.

"Vậy mấy ngày tới, nàng tranh thủ thu thập hành lý đi."

"Ta biết."

"Nhược Thủy..."

"Ân?"

"Không có việc gì." Nàng không muốn nói, hắn sao phải nhất định ép nàng nói ra đây.

Ôn Nhược Thủy suy nghĩ một chút nhìn hắn, "Thời gian không còn sớm, Vương gia sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Nàng muốn làm gì?"

"Ta đến hoa viên đi dạo."

"Có tâm sự sao?"

"Ân." Nàng cũng không phủ nhận, hiện tại tâm tình nàng rất rối loạn.

"Đêm khuya nặng sương, nàng nhớ phủ thêm y phục." Điều hắn có thể làm cũng chỉ có như thế mà thôi.

"Được."

Mở cửa ra, ngoài phòng đêm lạnh như nước, bầu trời ánh sao thưa thớt, trăng bạc treo cao.

Lững thững đi tới hậu hoa viên, Ôn Nhược Thủy từ giá rút ra trường đao, dưới ánh trăng vũ động.

Hạnh nhi vừa tới liền thấy tiểu thư nhà mình luyện đao dưới trăng, phảng phất như phải đem hết thảy chuyện không vui theo thế đao mà phát tiết bằng sạch.

Ôn Nhược Thủy buông trường đao thì, Hạnh nhi đưa khăn tới.

"Ngươi sao lại còn chưa ngủ?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Tiểu thư, cô gia rất lo lắng cho người." Hạnh nhi chần chờ một chút, vẫn là nói ra.

Ôn Nhược Thủy mí mắt nhẹ buông, "Là hắn kêu ngươi tới?"

Hạnh nhi im lặng.

"Ta không sao, chỉ là có chút tâm phiền ý loạn mà thôi."

Này mà coi như không có việc gì ư? Hạnh nhi không nói gì nhìn chủ tử.

"Không cần nhìn ta như vậy, ta thực sự không có việc gì." Sau đó, nàng không khỏi thở dài, "Được rồi, ta có việc, nhưng việc này không phải là chuyện ngươi có thể giúp đỡ, cho nên, ngươi chính mình đi ngủ đi."

"Cô gia rất lo lắng." Hạnh nhi nhịn không được lần thứ hai nhắc nhở.

Nàng nhu nhu cái trán, có chút bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi, ta trở về phòng, ngươi giúp ta chuẩn bị nước tắm." Luyện đao là ra một thân đầy mồ hôi, không tẩy rửa là không có biện pháp ngủ.

"Nô tỳ đi ngay." Hạnh nhi xoay người ly khai.

Nàng quay hướng hoa viên bốn bề vắng lặng thở dài. Gặp Gia Luật Phi Hùng trở về, nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng đã thông suốt ẩn ý hắn không nói rõ ra, lúc này nàng trăm vị hỗn tạp, không biết nên có cảm tưởng gì.

Trong quân sinh hoạt nhiều năm, lâu đến mức nàng hầu như quên mình là một nữ nhân. Thế nhưng, hiển nhiên rất nhiều người vẫn không quên điểm này.

Nàng trở lại phòng ngủ thì, hắn quả nhiên còn không có ngủ, đang tựa ở đầu giường đọc sách.

"Trên người có thương tích, sao còn không ngủ?" Khẩu khí của nàng mang theo một tia trách cứ.

Lý Dật Phong nhìn nàng cười cười, "Nàng không ở, ta luôn luôn ngủ không được."

"Biết rồi, ta tắm xong sẽ ngủ."

"Ta chờ nàng."

————–

Khí trời u ám vài ngày sau, rốt cuộc trong xanh trở lại.

Chủ tớ Ôn Nhược Thủy nhân lúc tâm tình tốt ra phủ đi dạo phố. Từ khi trở lại kinh thành, các nàng vẫn không có dịp hảo hảo dạo chơi, khó có được cơ hội này, dĩ nhiên là nắm chặt.

Chỉ là đi tới nửa đường, các nàng mới phát hiện một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ — quên mang tiền!

"Ngươi thế nào lại quên mang ngân lượng xuất môn?" Ôn Nhược Thủy đau đầu nhìn nha hoàn.

Hạnh nhi vẻ mặt vô tội, "Nô tỳ nghĩ tiểu thư có mang theo."

"Vậy thì chúng ta không thể làm gì khác hơn là quay lại lấy rồi."

"Để nô tỳ trở lại, tiểu thư ở đây chờ đi." Hạnh nhi đề nghị.

"Quên đi, cùng nhau trở về." Không phải nàng chịu khó, mà là vừa dư quang nơi khóe mắt vừa quét tới một người, khiến nàng quyết định nên tránh đi thì tốt hơn.

Sứ giả hòa thân thật là quá nhàn rỗi, nếu không sao có thể chạy loạn khắp đường cái thế kia?

Hạnh nhi tuy rằng có chút kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vô cùng cao hứng theo sát chủ tử trở về.

Nếu đã trở về, Ôn Nhược Thủy hẳn là thuận tiện đi xem trượng phu có đúng hạn uống thuốc hay không. Hắn thập phần sợ đắng, cho nên nếu uống thuốc mà không ai giám thị, hắn thường thường có thể đổ liển đổ.

Đi tới bên ngoài phòng ngủ, phát hiện người hầu hai bên tựa hồ có chút né tránh ánh mắt của nàng.

Trong lòng hồ nghi, nàng đẩy ra cửa phòng, bước vào.

"Vương gia –" hết thảy lời đang muốn nói tại lúc nhìn đến một màn trên giường thì lủi hết vào trong bụng, đôi mắt xếch sắc bén nheo lại.

Trên giường, thân thể trần truồng đang cùng trượng phu của mình ôm ấp quấn quít cùng một chỗ kia há chẳng phải là nàng đại a đầu mà quý phi bà bà thưởng cho Lý Dật Phong sao?

"Cô gia!" Hạnh nhi theo sau vào phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hai tay bụm miệng lại, vẻ mặt không dám tin.

Ôn Nhược Thủy tâm tình cũng không có bao nhiêu hảo, hiện tại, càng thêm phần phẫn nộ ngập trời!

Crypto.com Exchange

Chương (1-22)