← Ch.02 | Ch.04 → |
Sau sự cản trở lỗ lực của cô bạn Phương Phương, Từ Lỵ Hoan mới từ bỏ ý định mang theo con trai mình chạy trốn trong đêm.
"Cậu có thể trốn đến chỗ nào? Chồng trước của cậu nếu muốn kiện cậu ra tòa án để giành quyền giám hộ, cậu chính là vẫn phải xuất hiện đối mặt với anh ấy, ẫm ĩ đến tận toà án đối với Tiểu Mị mà nói không phải là một điều tốt, phương pháp tốt nhất bây giờ là làm theo lời anh ấy nói, rồi cậu thuyết phục anh ấy từ bỏ ý định dần dần."
"Cậu không nghe thấy mình hỏi anh ta câu hỏi cuối cùng kia sao? Anh ta nói anh ta không bảo đảm, ngộ nhỡ anh ta thật sự muốn cướp Tiểu Mị đi......" Từ Lỵ Hoan cảm thấy trong lòng rối rắm phiền muộn, nhìn con trai mình đang ngồi ở góc phòng chơi xếp hình.
"Anh ta cũng không nói nhất định phải giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Mị, theo như mình thấy là anh ta đang hù dọa cậu để cậu chịu hợp tác với anh ta. Nếu anh ta thật sự muốn giành quyền nuôi con với cậu, hôm nay anh ta nên mang theo luật sư đến đây, dùng hành động vẫn tích cực hơn là việc chỉ nói bằng lời."
"Tốt nhất là như vậy......" Từ Lỵ Hoan nặng nề thở dài."Cậu biết mình tức giận nhất chính là cái gì không? Anh ta chỉ nói đến tiền tiền tiền, tất cả đều là vì tiền, mình biết rõ tài chính của anh ta đang gặp khó khăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cùng con trai mình gặp mặt nhau, anh ta không thể nói điều gì khác được hay sao?"
"Nếu như anh ấy không đề cập đến tiền, anh ấy nói anh ấy muốn bù đắp cho cậu và Tiểu Mị, muốn tham gia vào cuộc sống của hai mẹ con cậu, còn muốn cùng với cậu xây dựng lại gia đình, cậu mong đợi là thế này phải không?"
Từ Lỵ Hoan cứng họng."Cũng không phải là......"
"Không phải vậy là được rồi? Anh ta còn đồng ý phân chia cho cậu một nửa số di sản kia nữa, là 50 triệu đấy! Anh ta chỉ muốn nói đến chuyện tiền bạc với cậu, như vậy không phải tương đối đơn giản sao?" Phương Phương cảm giác thấy phản ứng của bạn tốt không đúng lắm, thử dò xét hỏi: "Cậu vẫn thích anh ấy có phải hay không?"
"Không." Nhưng là, cô có một chút không cầm lòng lại được.
Có thể nào oán trách được cô? Cả ngày đối diện với một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống anh như đúc, muốn cô quên anh như thế nào đây? Đứa con xuất hiện là việc nằm ngoài ý muốn của cô, một phần cũng chính là do số phận đã đem anh cùng với cô hai người trẻ tuổi se duyên lên vợ lên chồng với nhau, giữa bọn họ từng có một tình yêu say đắm nồng nàn, chính vì vậy đã lưu lại trong tâm trí cô rất nhiều những kỷ niệm tinh thuần tốt đẹp. Nhìn con trai mình, cô liền nhớ đến tình yêu giữa anh và cô khi đó, nhớ tới những thứ nhiệt tình cùng quyến luyến kia, toàn bộ đều khiến cô phiền muộn, lưỡng lự hồi lâu.
Con trai là món quà duy nhất anh để lại cho cô sau khi ly hôn. Vì thiên thần nhỏ bé đáng yêu này, cho nên đối với anh, cô vẫn có một phần tình cảm.
Nhưng thời điểm đối mặt với anh, cô sẽ đem những cảm xúc này giấu đi, đối với một người chỉ nghĩ đến tiền như anh mà nói, những thứ cảm xúc này của cô hiển nhiên không có ý nghĩa gì cả.
Cô sẽ làm hết sức mình để ngăn cản việc anh cướp con trai của cô đi, nó là tình yêu, là báu vật của cô, là một phần sinh mạng không thể tách rời cô được, đứa nhỏ đã cho cô sức mạnh tinh thần để cô có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống— cô nheo mắt. Giờ phút này, một phần sinh mạng của cô đang lén lén lút lút sờ tới cạnh tủ bát, ôm ra một hộp sữa milo.
Cô cất giọng."Từ Tiểu Mị! Để sữa milo lại chỗ cũ!"
Tiểu Mị tinh thần chấn động, đem sữa milo giấu sau lưng mình, rồi bày ra một vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Không cần phải dấu, mẹ nhìn thấy được, để lại chỗ cũ."
"Con muốn uống sữa... , một ly thôi cũng được rồi~~" bé trai giương cặp mắt to tròn ngập nước của mình hướng phía mẹ nài nỉ.
Từ Lỵ Hoan dùng thái độ cứng rắn không thương tiếc."Không được, bữa ăn tối con vừa mới uống một ly. Quy tắc điều thứ nhất là cái gì?"
"Một ngày một ly sữa." Bé trai buồn bã, không thể làm gì khác hơn là đem sữa để lại trong ngăn kéo.
Phương Phương cười hì hì."Hai mẹ con các cậu thật là ngiêm túc, uống sữa milo còn phải lập ra quy tắc."
"Cậu đều không biết Tiểu Mị rất giảo hoạt, không dùng đến quy tắc không được, cũng không biết là giống ai nữa." Tính tình cô trung thực thật thà, nhất định thói hư tật xấu được di truyền từ gien của ba nó, hừ.
"Được rồi, cậu thả lỏng tâm tư một chút, để vài hôm nữa còn mang Tiểu Mị đi lên núi chơi ba ngày cho thoải mái, một mặt cậu có thể cho Tiểu Mị gặp ông nội mình, mặt khác cậu sẽ nhận được 50 triệu, làm quỹ nuôi dưỡng cho Tiểu Mị, như vậy không phải rất tốt sao?" Phương Phương trầm ngâm nói: "Chỉ là có chuyện, mình cảm thấy hơi kỳ quái. Theo như lời cậu nói, chồng trước của cậu tung hoành ngang dọc trong giới văn nghệ, bên trái ôm những cô nữ minh tinh xinh đẹp, bên phải thì ôm những cô người mẫu chân dài, ngày ngày đều có đàn bà ở bên cạnh ôm ấp yêu thương, không sai chứ?"
"Đúng vậy."
"Anh ta nếu cần tiền, bên cạnh anh ta hiện giờ đang có một cô người mẫu trẻ tuổi nóng bỏng say đắm anh ta...... Gọi Tịch Na đúng không? Cô ta muốn nhờ cha mình bỏ tiền ra giúp đỡ anh vượt qua cửa ải khó khăn, anh ta sao lại không chấp nhận sự giúp đỡ này?"
"Có lẽ anh ta không muốn làm một tình nhân nhỏ bé được đàn bà bao dưỡng đi?" Lòng tự trọng của anh rất mạnh mẽ, chắc hẳn không thể chấp nhận được điều này.
"Này này, cô bé kia cũng đã công khai tỏ tình với anh ta rồi, còn buông lời nói yêu anh ta khắp nơi, cô ta nói mình tham gia vào giới văn nghệ chỉ là vì anh, là cô ta ngã vào lòng anh ấy mới đúng chứ? Được cả người đẹp và của cải, sao anh ấy lại không tiếp nhận so với việc thuyết phục cậu đi gặp cha anh ấy không phải dễ dàng hơn sao?"
"Có lẽ là bởi vì anh ấy muốn nhiều tiền hơn? Cô bé kia chỉ có thể giúp anh bù được phần nào tiền bạc vào chỗ còn thiếu, không thể bằng số tiền cha anh cho anh nguyên một tỷ được."
"Nhưng là so với việc dễ dàng hưởng thụ diễm phúc, thì việc tìm tới người vợ trước đã giúp anh sinh ra một đứa con không phải là điều khó khăn hơn sao, vợ trước của anh có thể bởi vì biết anh được nhận phần di sản trị giá một tỷ kia mà tìm tới anh đòi tiền nuôi dưỡng, tiếp nhận sự giúp đỡ của cô em trẻ tuổi sẽ tương đối đơn giản hơn đúng chứ? Hơn nữa anh ta còn phải cầu xin mẹ con cậu dùng phương thức trở thành người một nhà với nhau, chẳng lẽ anh ta lại có ý đồ khác? Mục tiêu không phải chỉ riêng mình Tiểu Mị, mà còn tính kế luôn với cậu ——"
"Phương Phương, cậu mới vừa rồi còn muốn mình yên tâm, hiện tại cậu lại đe dọa mình, cậu rốt cuộc muốn mình nghe cái nào?" Từ Lỵ Hoan bị bạn tốt càng nói khiến cô càng khẩn trương.
"ai ui, mình chỉ là muốn giúp cậu phân tích sự việc, để cho cậu tham khảo thôi mà."
"Được rồi, mình đưa Tiểu Mị lên giường ngủ trước, đợi chút nữa mình sẽ tiếp tục hàn huyên với cậu."
Chồng trước của cô không phải là một người tham tiền, cũng không làm chuyện dư thừa, để đạt được mục đích của mình, anh sẽ chọn lựa cho mình một phương pháp nhanh chóng mà hữu hiệu nhất, không lãng phí một chút tinh thần và thể lực nào vào những chỗ không cần thiết, có lúc, anh sẽ đem mục tiêu thực sự của mình giấu ở trong những thủ đoạn mánh khóe, đến khi gặp cơ hội thì ngay lập tức liền nắm bắt mục tiêu vào tay mình không để nó vụt mất.
Anh lợi dụng cô và đứa con để tranh thủ di sản sao?
Hay là anh có mục đích khác? Cô nghĩ không ra, cô cảm thấy nhịp tim của mình đập hơi nhanh, giống như có chút...... Mong đợi?
Đêm đó, thừa dịp có vài cảnh quay phim để trống, Lê Thượng Thần rời khỏi trường quay, nửa giờ sau anh mới quay trở lại giơ lên túi lớn túi nhỏ. Anh vừa vào phòng làm việc, thì trợ lý Tiểu Tưởng lập tức xông ra chào đón.
"Xếp, xếp đi đâu về vậy hả? Tịch Na mới vừa rồi đến tìm xếp, nhưng xếp không có ở đây nên cô ta dặn em khi nào xếp quay về bảo anh mau chóng đến phòng quay hình xốc gặp cô ta." Cha của Tiểu Tưởng là cậu của Lê Thượng Thần, mẹ anh kết hôn với người đàn ông khác, giao anh cho cậu mợ nuôi dưỡng, anh với Tiểu Tưởng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà, vì vậy sau khi tốt nghiệp Tiểu Tưởng liền đảm nhiệm làm trợ lý thân cận của anh.
"Cô ta tìm anh làm cái gì?" Lê Thượng Thần ngồi xuống, đem túi lớn túi nhỏ để ở một bên.
"Cô ấy chưa nói gì với em cả, dù sao cũng chính là vội vã đến tìm anh, em xem cô ấy giống như...... Rất muốn gặp anh." Ở trên giường. Tiểu Tưởng nhỏ giọng hỏi: "Anh không có bị cô ta ăn hết đó chứ?"
"Vấn đề này đã giải quyết xong, ba anh đã đồng ý bỏ tiền ra giúp anh."
"Vậy sao? Thật tốt quá, như vậy anh không cần phải suy bại trở thành đồ chơi của Tịch Na......"
Lê Thượng Thần vẻ mặt cứng ngắt."Tiểu Tưởng ——"
"Thật xin lỗi, anh xem như em chưa nói gì hết." Chuyện này khiến lòng tự tôn của phái nam bị tổn thương nghiêm trọng, là cậu quá nhiều lời.
"Em giúp anh nhìn cái này xem." Lê Thượng Thần lấy từ trong túi ra một cái hộp, đưa cho cậu nhìn.
Tiểu Tưởng nhìn vào chiếc hộp đầy hĩnh vẽ hoa văn ngộ nghĩnh, quai hàm đều rớt cả xuống." Đồ chơi biến hình? Anh mới vừa rồi chính là chạy đi mua cái này?"
"Đúng vậy, anh may mắn mới phát hiện được thứ này, trẻ con hẳn sẽ thích chứ? Còn có cái này với cái này......" Lê Thượng Thần liên tiếp lấy ra hàng loạt những cái hộp khác nhau, nào là đồ chơi người máy, rôbot, xe ô tô điều khiển từ xa, máy bay điều khiển từ xa, một vài con rối lông tơ, tất cả đều là đồ chơi trẻ em.
"Anh mua nhiều đồ chơi như vậy làm gì?"
"Những thứ này đều là dành cho con trai của anh."
"Anh có con trai?!" Tiểu Tưởng kêu to, lại lập tức hạ thấp giọng xuống."Ở đâu ra?!"
*****
"Ba anh nói cho anh biết, anh và vợ trước sau khi li hôn đã sinh ra một đứa con trai." Lê Thượng Thần nói ngắn gọn nội dung cuộc điện thoại ngày hôm qua anh cùng với cha mình đã nói cho Tiểu Tưởng nghe."Buổi chiều hôm nay anh đã đến gặp hai mẹ con bọn họ, con anh được bốn tuổi rồi, tên là Từ Tiểu Mị" Anh đã tra được tên tuổi của con trai mình, khóe miệng anh không khỏi hiện lên nụ cười mỉm."Đứa trẻ đó từ khuôn mặt đến hình dáng đều rất giống anh."
"Chúc mừng anh!" Tiểu Tưởng thật lòng vui mừng thay cho anh họ mình.
"Cuối tuần này, anh muốn dẫn mẹ con họ đi gặp ba anh, cũng coi như là đưa mẹ con họ đi dã ngoại trên núi một chuyến ba ngày hai đêm. Cậu ở lại nơi này coi chừng, có vấn đề gì thì tùy thời liên lạc với anh."
"Không thành vấn đề, anh cứ giao cho em!" Tiểu Tưởng ưỡn ngực lên vỗ phình phịch."Các người thận trọng đi gặp ba anh như thế này, hai người lại có thêm với nhau một đứa con, sau khi trở về hai người sẽ tính đến việc nối lại tình xưa chứ?"
"Không, anh vừa mới nói, đây chỉ là thuận theo yêu cầu của ba anh, diễn trò cho ông ấy xem."
Tiểu Tưởng há hốc miệng."Nhưng anh còn mua nhiều món đồ chơi như vậy, không phải là vì để lấy lòng con trai của anh sao?"
"Anh chỉ làm trách nhiệm của một người cha."
"Không phải là bởi vì anh thương con anh, muốn làm cho con anh vui sao?" Từ trước đến giờ mua đồ chơi cho con là biểu hiện của sự thương yêu, làm sao lại cùng trách nhiệm có quan hệ dính líu với nhau?
"Hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, có thể nói cái gì là có yêu hay không yêu sao?" Lê Thượng Thần cười nhạt, trong tiếng nói có sự xa cách rõ ràng.
"Vậy anh không có ý định cùng chị dâu hợp lại sao?"
"Thế nào, cậu rất thất vọng?"
"Bởi vì trong thời gian một năm anh kết hôn kia, em cảm thấy đó là thời điểm anh vui sướng nhất, nếu thật sự có cơ hội, em đương nhiên hi vọng anh có thể cùng chị dâu tiếp tục quay lại với nhau!"
"Anh hiện tại cũng rất vui sướng không phải sao, cậu mỗi ngày đều nhìn thấy anh, có ngày nào anh không cười ——"
"Cười không có nghĩa là vui vẻ." Tiểu Tưởng phát tiết sự bực bội của mình.
Lê Thượng Thần cười to."Khó có khi thấy được cậu nói ra những lời nói có triết lý như vậy."
"Anh, là em nói thật, hai người cũng đã có con với nhau rồi, hơn nữa chính anh cũng như thế...." Nói còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ của Tiểu Tưởng rất rõ ràng, chính anh cũng là một đứa trẻ bị cha đẻ mình vứt bỏ, sao bây giờ anh lại để cho đứa con máu mủ ruột thịt của mình rơi vào hoàn cảnh giống như anh vậy? "Anh sẽ không phải là bởi vì thái độ của ông nội và ba em, cho nên......" Tiểu Tưởng thật lo lắng cho anh.
"Yên tâm, anh sẽ không chịu ảnh hưởng từ bọn họ." Lê Thượng Thần mỉm cười.
Anh không có cách nào thừa nhận lần đầu tiên khi nhìn thấy con trai mình, liền yêu thương nó sâu đậm được, anh chưa từng mong đợi mình sẽ có một đứa con, thậm chí anh còn cảm thấy sợ hãi việc mình có con, nhưng hôm nay khi anh nhìn thấy nụ cười ngây thơ hồn nhiên hiện lên hai lúm đồng tiền trên má và giọng nói trẻ con trong trẻo mềm mại của cậu bé ấy, ngay lập tức đã chinh phục được trái tim sắt đá của anh.
Mà cô, là vợ trước của anh, là một giấc mộng đẹp và cũng là một loại báu vật quý giá mà anh khát khao muốn có được, anh đã trải qua tình yêu nồng nàn mãnh liệt nhất với cô, anh yêu cô, tham lam yêu cô, càng muốn chiếm giữ lấy tất cả mọi thứ thuộc về cô, khiến trái tim của anh càng ngày càng nhỏ mọn, rốt cuộc biến thành sự hiểu lầm ngu xuẩn. Cô đối với anh có oán giận, có trách móc, anh liền buông tay, để cho cô rời đi.
Hiện tại, cô lại khiến mộng đẹp này càng thêm hoàn mỹ —— đứa con của bọn họ.
Giấc mộng này thật đẹp, làm anh không dám mơ tưởng đến nó. Anh sắp có ba ngày, cùng cô và đứa bé sống chung với nhau, anh có cơ hội làm một người cha, anh có thể ôm đứa con trai đáng yêu của mình vào lòng, có lẽ còn có thể được ôm cô, bộc lộ tình cảm chân thành từ sâu trong trái tim của anh, bọn họ sẽ giống như một gia đình êm ấm hạnh phúc trong thời gian ba ngày ngắn ngủi kia...... Anh đang tưởng tượng, và tràn đầy sự mong đợi, anh có cảm giác mình giống như đang được sống ở trên Thiên đường vậy? Anh không thể chờ đợi thêm được nữa.
Anh cũng từng vô số lần tự hỏi mình, nếu có thể làm lại, ở ngày kỷ niệm kết hôn đêm hôm đó, anh sẽ đưa ra lời đề nghị ly hôn kia sao?
Anh sẽ. Cô nếu lấy giấy thỏa thuận li hôn ra, anh vẫn sẽ ký tên mình vào đó.
Bởi vì anh không xứng đáng có được cô, cô quá xinh đẹp, thông minh và tài giỏi.
Nếu ba anh không nói cho anh biết tin tức về cô và về việc họ đã có chung với nhau một đứa con, anh vĩnh viễn sẽ không đi tìm cô.
Điện thoại di động vang lên, một mặt anh cất đồ chơi vào trong túi, một mặt nhận điện thoại."Xin chào?"
"Cậu, là Lê Thượng Thần phải không?" Đầu dây bên kia là một âm thanh hào phóng xa lạ.
"Đúng vậy, xin hỏi ngài là ——"
"Tôi là ba của Tịch Na!" Tiếng gầm gừ của ông ta khá lớn ngay cả Tiểu Tưởng ngồi ở bên cạnh cũng nghe thấy rất rõ ràng, Lê Thượng Thần cầm điện thoại di động để ra xa.
"Nghe nói cậu đã cự tuyệt lòng tốt của con gái của tôi? Cậu là thứ gì?! Cậu lớn lên mặt mũi lành lặn khỏe mạnh, ngay đến cả tiền của nhà Lâm Bắc tôi cho, cậu cũng không cần?!"
"Tịch tiên sinh, cám ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi đã tìm được kim chủ khác ——"
"Tìm được kim chủ? Kim chủ của cậu là tên nào? Gọi hắn ra ngoài cùng người nhà Lâm Bắc tôi đấu đơn độc xem! Con gái của tôi một tấm chân tình đối với cậu... cậu xem thường chúng tôi sao? Ngại tiền của chúng tôi bẩn sao? Cậu đùa bỡn với con gái tôi, nó đang vui vẻ hoạt bát là thế, sau khi gặp cậu trở về nó khóc rất thương tâm, cậu không biết đã khiến nó đau lòng sao? Tôi hiện tại cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu phải cùng với con gái của tôi quen nhau, tôi sẽ bỏ tiền ra trợ giúp cho cậu hoàn thành bộ phim, nếu cậu không chấp nhận điều kiện của tôi, cậu hãy tự gánh lấy hậu quả, tôi liền OOXX, đem cậu OX¬OX nữa XOXO......"
Kế tiếp anh giới hạn cuộc gọi trong ba phút. Lê Thượng Thần không biết những từ ngữ dùng để mắng người lại có nhiều như vậy, anh để điện thoại trên bàn, chờ đối phương mắng xong.
Tiểu Tưởng trợn mắt há hốc mồm. Xong đời! Chọc tới đại ca xã hội đen, anh về sau khó mà yên ổn?
Ba phút sau, đối phương rốt cục cũng đã ngừng lại, Lê Thượng Thần cầm điện thoại di động lên, bình tĩnh hòa nhã nói: "Tịch tiên sinh, thật vô cùng xin lỗi, Tịch Na thấy tôi gặp khó khăn đã ra tay giúp đỡ, tôi cảm kích tấm lòng lương thiện của cô ấy vô cùng, nhưng tôi không đùa bỡn với cô ấy, chúng tôi chỉ là bạn bè đơn thuần trong sạch, kim chủ mới đã quyết định đầu tư vào chế tác đang gặp khó khăn của tôi, vô cùng cảm ơn ý tốt của ngài, tương lai hi vọng tôi sẽ có cơ hội được hợp tác với ngài, xin lỗi studio của chúng tôi đang bận một số việc, để lần sau có thời gian chúng tôi sẽ hàn huyên với ngài nhiều hơn." Không đợi đối phương kịp nổi trận lôi đình, anh nhanh chóng tắt máy.
"Làm thế nào bây giờ? ba của cô Tịch Na đó không dễ chọc vào đâu." Tiểu Tưởng chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán.
"Mặc kệ ông ta. Anh không nhận tiền của ông ta, ông ta không có quyền nhúng tay vào. Trước mắt cứ tiếp tục quay phim không để bộ phim bị gián đoạn ảnh hưởng đến thời gian dự định công chiếu, anh sẽ đi thăm hỏi mấy người bạn trong giới cảnh sát, Chủ nhật này anh không có ở đây thì nhờ bọn họ giúp đỡ lưu ý một chút, bảo đảm sự an toàn cho mọi người." Nguy hiểm thật, nếu không có cha anh gọi điện thoại tới giải nguy cho anh, thì anh không còn cách nào khác là bị buộc trở thành"Con rể nhà họ Lâm Bắc" rồi.
"Chuyện anh không có ở đây, phải giữ bí mật tuyệt đối, không được để cho bất kỳ người nào biết, nhất là Tịch Na." Lê Thượng Thần trầm giọng nói.
Cuối tuần này, tuyệt không thể để xảy ra nửa điểm không may.
Thứ sáu buổi tối, Từ Lỵ Hoan đem hành lý xắp xong cất đi, rồi cùng con trai giải thích về việc Chủ nhật tuần này sẽ dẫn cậu nhóc ra ngoài. Cậu nhóc nghe nói mình được đi lên núi chơi, thì vô cùng kích động, nhưng mà đối với việc cô dẫn cậu nhóc đi gặp ba và ông nội của mình, cô có chút không biết làm sao để nói cho cậu nhóc hiểu.
"Chúng ta sẽ đi gặp ông nội của con. Ba con sẽ lái xe tới đón chúng ta ở trước cửa."
"Ông nội? Ba?" Từ Tiểu Mị rất mờ mịt, suy nghĩ một chút."Giống như ba của bạn chíp bông ngốc ngếch phải không mẹ?" Chíp bông là bạn thân nhất của cậu nhóc ở vườn trẻ.
"Ách, không giống nhau, ba bạn chíp bông là ba của bạn ấy, còn ba của con là của con. Ba con chính là người mà mấy ngày trước ở trong tiệm của dì Phương Phương, cùng mẹ ngồi uống cà phê, con còn nhớ không?"
Cậu nhóc gật đầu một cái.
"Con có muốn biết chuyện gì về ba con không? Mẹ có thể nói cho con biết."
Cậu nhóc lộ vẻ mặt trầm tư."Trên núi được uống sữa milo không hả mẹ?"
Cô cười."Có thể, mẹ sẽ giúp con mang theo vài hộp sữa milo, ở trên núi vẫn là có thể uống." Con trai cô không để ý đến chuyện liên quan đến ba mình lắm, cô rất muốn cậu nhóc có thể duy trì sự vô tư như vậy, có lẽ cô hơi ích kỷ, nhưng cô thật sự không hy vọng con trai mình cùng với Lê Thượng Thần quá thân thiết, đến cuối cùng con trai cô sẽ chọn ở cùng ba của nó mà không phải là cô.
*****
Thứ bảy, Từ Lỵ Hoan rời giường rất sớm. Hôm nay, thời tiết khá tốt, cô làm bữa sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào con trai mình vừa ăn sáng xong đang đi đánh răng rửa mặt, cô giúp cậu nhóc chải đầu, thay quần áo, nhân tiện cô cũng thay đổi luôn trang phục của mình.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ mới đến bảy giờ đồng hồ. Thời gian bọn họ hẹn nhau là tám giờ. Cô kéo hành lý ra ngồi chờ ở ngoài phòng khách, con trai của cô thì ngồi bên cạnh vẽ tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt cha mình đang rất chuyên chú.
Ba người bọn họ sẽ giống như một gia đình sao? Con trai cùng với anh nhìn một cái cũng biết hai người là cha con, còn cô thì không giống? Bọn họ từng là vợ chồng. Sau khi kết hôn, bọn họ vẫn như cũ giống người yêu hơn là giống với người của một gia đình, thời gian bọn họ sống chung với nhau quá ít, lại đang là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, mãi mới chờ được đến lúc cả hai có thời gian rảnh rỗi, dĩ nhiên mau chóng...... Khụ, muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, mối quan hệ của bọn họ ngày càng lạnh nhạt, nhưng ở phương diện này trước sau vẫn nhiệt tình như lửa, bác sĩ nói cô rất khó có thể mang thai, không ngờ anh "Cố gắng" quá độ vẫn khiến cho cô mang thai được.
Đợi đã nào... ! Anh yêu cầu cô đóng vai một đôi vợ chồng đã ly hôn nhưng vẫn còn tình cảm mặn nồng chưa dứt, vì đứa con nên bây giờ hai người muốn tái hợp lại với nhau, có hay không bao gồm cả việc hai người cùng chung chăn gối?
Cô cố gắng nghĩ lại, hình như không có, nhưng là, không thể thiếu được một số hành động thân mật chứ? Cũng không thể quá xa cách, ban đêm chẳng lẽ phải ngủ chung một giường? Đã có với nhau một đứa con, kiêng dè cái này hình như không cần thiết...... Hai má cô nóng lên, nhưng là, nhưng......
Ách, cô lại có cảm giác nhịp tim của mình đang đập thình thịch rồi.
Lê Thượng Thần cũng không có khác biệt.
Trời mới tờ mờ sáng, anh liền tỉnh.
Tối hôm qua, anh ở trường quay đợi đến rạng sáng, vốn định ngủ thêm nhiều một chút, bởi vì hôm nay phải lái xe lên núi mấy giờ đồng hồ liền, nhưng nghĩ tới Từ Lỵ Hoan cùng với con trai mình, anh không thể nào ngủ được, nên đã dứt khoát rời giường.
Anh không muốn ăn bữa sáng, anh chỉ uống một ly cà phê, rồi đi tắm, anh xử lý bản thân mình tất cả đâu đó đều sạch sẽ, cạo sạch râu ria. Hành lý sớm đã chuẩn bị xong, anh cảm thấy không yên tâm nên mở ra kiểm tra lại, anh nghĩ mình muốn hút một điếu thuốc, bởi vì mỗi khi tâm tình của anh hồi hộp và căng thẳng anh liền muốn hút thuốc, nhưng anh lại không muốn mang một thân toàn mùi thuốc lá đi gặp con trai mình.
Anh uống thêm một ly cà phê, rồi kiểm tra hành lý lại một lần nữa, thời gian vẫn còn rất sớm, anh đặc biệt vì ngày hôm nay mua thêm mấy bộ quần áo mới tinh, đứng ở trước gương to ngắm ngía.
Anh từng là một người mẫu, nên đối với cách ăn mặc quần áo cũng có một chút đánh giá cùng hiểu biết, hôm nay anh đã lựa chọn cho mình một bộ trang phục rất khéo léo và tỉ mỉ, nhìn vào bóng người trong gương, anh cảm thấy mình xem ra vẫn chưa đủ đẹp.
Nhìn anh không biết đã giống với một người cha chưa nhỉ? Âu phục màu xám đậm, sắc khí nhàn nhã như vậy có đủ chững chạc không? Có thể hay không con trai gọi anh một tiếng ba? Vợ trước có hay không nhìn thấu ý đồ của anh, mà từ chối gặp mặt? Có lẽ căn bản cô cũng không muốn sống chung cùng với anh ba ngày đi?
Tâm tình anh thấp thỏm lo lắng không yên, thật vất vả mới đợi được đến bảy giờ rưỡi, anh nhanh chóng chạy ra cửa lái xe rời đi, đúng tám giờ đồng hồ anh có mặt ở trước cửa tòa Cao ốc nơi mẹ con Từ Lỵ Hoan sinh sống.
Anh nhìn thấy cô và con trai mình đang mang theo hành lý, ngồi ở bồn hoa phía trước cửa đợi anh. Cô mặc một bộ váy len màu đỏ sậm dài đến đầu gối, eo nhỏ đeo thêm một chiếc thắt lưng gắn liền với váy, mang một đôi dép lê thấp, nhìn cô kín đáo mà vẫn rất xinh đẹp đoan trang, cô tựa như một người mẹ hoàn hảo được quảng cáo ở trên truyền hình vậy.
Cô nhìn thấy anh, thì khẽ mỉm cười. Chỉ với nụ cười mỉm kia của cô thôi cũng đã khiến cho lồng ngực của anh căng thẳng thêm vài phần, tựa như có chút đắng lại tựa như rất ngọt ngào.
Anh xuống xe, đem hành lý của cô và con trai để ra phía sau buồng xe, hai người trao đổi một số đề tài vụn vặt với nhau, anh hỏi mẹ con cô đã ăn sáng chưa, rồi nói sơ sơ về việc đi đường xe phải mất bao nhiêu thời gian.
Bé trai mặc một bộ quần áo mỏng manh, đang cố sức nhét chiếc áo khoác liền mũ hình con ếch vào balo to phình của mình, bé trai xiết chặt lấy tay rồi nép sát vào người mẹ mình, mắt to đen láy đang nhấp nháy, tò mò quan sát anh. Mỗi lần tầm mắt của anh nhìn lại, bé trai sẽ giả bộ nhìn về nơi khác, có vẻ như đang xấu hổ.
Lê Thượng Thần nói: "Anh đã mua cho Tiểu Mị một ít quà tặng." Anh mở cửa xe, lấy ra từ phía sau chỗ ngồi một túi lớn đều là đồ trơi trẻ em mà mấy ngày trước anh chọn mua.
Từ Tiểu Mị nhìn mấy món đồ chơi, đôi mắt to tròn đáng yêu liền phát sáng, nhưng lại do dự không dám tiến lên đón nhận.
Từ Lỵ Hoan hối thúc con trai."Mẹ đã dạy con, lúc này phải nói gì?"
"Cám ơn." Bé trai khéo léo mở miệng, nhìn về phía cha mình, để lộ ra nụ cười xấu hổ.
Chỉ bằng hai chữ của cậu nhóc, đã khiến trái tim anh xuất hiện một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa bao giờ có giống như một chuỗi những âm thanh kỳ diệu của thiên nhiên vậy.
Anh đang chuẩn bị lên xe thì nghe được con trai mình nói trong xe không có ghế ngồi an toàn dành cho trẻ em, Lê Thượng Thần kinh ngạc.
"Không phải đến bốn tuổi sẽ không cần dùng đến ghế ngồi an toàn cho trẻ nhỏ nữa sao?"
"Không sai, chỉ là Tiểu Mị trọng lượng tương đối nhẹ, vì lý do an toàn, em vẫn tiếp tục để cho con sử dụng."
"Anh điều tra qua tài liệu, cho là Tiểu Mị không cần dùng đến, cho nên đã không chuẩn bị, không phải là anh quên."
Anh cố gắng giải thích, giọng điệu của anh khiến Từ Lỵ Hoan buồn cười."Em không trách anh. Không sao, trong xe em có, em đi lấy mang ra đây để cho anh lắp đặt, lập tức sẽ ổn thôi."
Lắp đặt ghế ngồi an toàn cho trẻ em phía sau xong, Lê Thượng Thần nhìn về phía con trai mình rồi nói: "Xong rồi, lên xe thôi." Anh lộ ra nụ cười dịu dàng thân thiết nhất, đưa tay hướng về phía con trai mình, anh nghĩ muốn tháo balo xuống cho cậu nhóc, để cậu nhóc vào trong xe ngồi dễ dàng hơn.
Không ngờ thằng bé chợt luồn ra sau lưng mẹ mình, cự tuyệt sự đụng chạm với anh.
"Tiểu...... Tiểu Mị?" Anh thử đưa tay ra lần nữa, con trai anh vẫn trốn phía sau mẹ mình, chỉ lộ ra một đôi con ngươi đen phòng bị nhìn anh chằm chằm, giống như anh đang chuẩn bị khi dễ nó vậy.
Lê Thượng Thần cứng tay tại chỗ, vươn tay ra không đúng, rút tay lại cũng không phải. Anh nên làm như thế nào?
"Tiểu Mị sẽ tự mình lên xe." Từ Lỵ Hoan vỗ nhẹ vào người con trai, nhỏ giọng khích lệ.
Từ Tiểu Mị nghe vậy mới giám từ sau lưng mẹ đi ra ngoài, leo lên chỗ ngồi phía sau, cậu không chút do dự đem đống đồ chơi kia đẩy ra, thận trọng cởi chiếc balo xuống đặt nó ở bên người, nịt dây an toàn cho nó, rồi mới ngồi vào ghế ngồi an toàn của mình.
Trong chiếc balo này cất giấu kho báu sao? Lê Thượng Thần không dám cố gắng lại gần giúp một tay, chỉ đứng nhìn Từ Lỵ Hoan giúp con trai mình cài dây nịt an toàn. Nhóc con lúc lên xe còn cố ý tránh anh ra, từ bên cạnh anh lượn quanh một vòng lớn mới lên xe, tất cả đều thu vào trong mắt anh, khiến anh cảm thấy đáy lòng mình có trăm ngàn vết thương. Anh bị con trai ghét.... .
Cuối cùng ba người cũng lên đường.
Lê Thượng Thần nói: "Anh mới vừa rồi gọi cho ba, ba ngày hôm qua đã đến Trang viện rồi, còn em trai anh thì sau giữa trưa mới đến."
"Ừ, cậu ấy chắc hẳn sẽ mang bạn gái đến đây đi?" Từ Lỵ Hoan nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Anh nói "Ba" mà không phải nói là "Ba anh", hiển nhiên anh đã bắt đầu diễn vai người một nhà với cô rồi đi, cô làm như thế nào để gọi một tiếng ba đây?
"Là ba nói như vậy, nhưng anh nghe nói cậu ấy độc thân đã lâu rồi, chỉ là vừa nhận điện thoại của ba, thì sau đó đột nhiên thấy cậu ấy có quen một cô bạn gái, hôm nay sẽ mang đến cho ba anh xem mặt."
"Không có gì hay để tò mò cả, anh cũng vậy thôi, ba anh yêu cầu anh dẫn em tới, không phải anh cũng làm được sao, còn vượt qua cả yêu cầu của ba anh nữa, đó là thuyết phục em với anh diễn cảnh tái hợp. Xem ra hai anh em các người rất hiếu thuận, thỏa mãn mọi nguyện vọng của cha mình."
*****
Cô dùng giọng giễu cợt nói với anh, anh khẽ mỉm cười."Nghe nói em trai anh tính cách khá bướng bỉnh, cũng rất ghét ba anh, có lẽ cậu ấy giống như anh đang rất cần tiền, người bị bức bách đến bước đường cùng như bọn anh, chuyện không nguyện ý cũng sẽ phải làm."
Cô xem anh vững vàng cầm tay lái, trên cổ tay anh đang đeo một chiếc đồng hồ phản chiếu ánh nắng lập lòe. Cô cố ý dùng giọng điệu như đang tán gẫu với anh nói: "Chiếc đồng hồ này xem ra đã khá cũ."
"Mỗi ngày đều mang, nên cũ rất nhanh."
"Anh không có chiếc đồng hồ khác sao? Người chế tác đại danh nổi tiếng như anh, sẽ không chỉ có một chiếc đồng hồ có thể đeo chứ?" Ngày ngày mang theo, anh nghĩ muốn nhắc nhở mình cái gì?
"Anh đương nhiên có rất nhiều đồng hồ, nhưng đây là món quà đặc biệt anh nhận được vào ngày kỷ niệm trước khi chúng ta ly hôn."
"Đúng vậy, quà tặng đặc biệt nhân ngày ly hôn." Cô chua chát, cô tặng chiếc đồng hồ này cho anh là muốn chôn giấu sự nhớ thương cuối cùng của cô đối với anh vào nó, không ngờ ở trong lòng anh nó cũng có ý nghĩa như vậy.
"Không, là quà tặng kỷ niệm ngày kết hôn."
Cô chấn động, Giọng nói chắc chắn của anh mang theo một tình cảm sâu sắc kiên định, làm tiếng lòng của cô khẽ run.
Anh từ kính chiếu hậu liếc về phía con trai, hỏi: "Tại sao gọi nó là Tiểu Mị?"
"Ách, nói đến việc này em liền cực kỳ hối hận, sớm biết vậy em đã không dẫn nó đi đến trang trại yên bình ngoài nội thành rồi, ở đó nhìn nơi nào cũng chỉ thấy toàn là cừu non, nó trở về liền cả ngày muốn em gọi nó là mị mị, gọi tên nó, nó đều không để ý tới, phải gọi nó là Từ Tiểu Mị, thì nó mới chịu đáp lại, nó còn nói nó muốn làm một con dê."
Anh cười."Em không dùng biện pháp gì đối với nó à?"
"Trừ việc giải thích cho nó hiểu, rằng nó không thể nào trở thành một con dê, em đúng thật là hết cách với nó rồi, cũng may là nó không học tiếng dê kêu, đại khái bởi vì Tiểu Mị không có nhiều bạn bè, có lẽ nó rất cô đơn?"
Anh nghe cô nói mà cười không ngừng, thật vất vả mới nhịn cười được, anh Thanh Thanh cổ họng."Thật ra thì...... Lúc anh còn nhỏ cũng nghĩ anh là 1 con vịt."
Cô rất không thục nữ mà há to mồm."Ngốc cũng có di truyền sao?"
Anh cười ra tiếng."Anh thà để mọi người nói đây là biểu hiện của sự tưởng tượng phong phú."
"Vậy sao anh không tưởng tượng ra loài động vật nào đẹp đẽ một chút?"
"Anh muốn làm con vịt là có nguyên nhân, bởi vì con vịt có thể bay, anh thường thường ảo tưởng mình có thể bay, bay xa xa, rời khỏi nhà, vĩnh viễn không trở lại......"
"Nhưng con vịt bay không cao cũng bay không xa nha! Anh phải làm một con chim Ưng, thì mới bay cao, bay xa được ——"
"Chim Ưng chỉ biết bay, con vịt chẳng những có thể bay còn có thể du sơn ngoạn thủy, vừa có thể di chuyển trên cạn vừa có thể bơi lội dưới nước, em không cảm thấy con vịt tương đối lợi hại sao?"
"Logic của anh thật là kỳ quái." Cô không biết nên khóc hay cười."Thì ra thời điểm anh còn là một cậu nhóc đã nghĩ muốn rời nhà trốn đi?" Cô khó có khi được nghe anh nhắc tới tuổi thơ, anh rất ít nói về mình, cũng rất ít nhắc tới những chuyện trong nhà, bọn họ sau khi kết hôn cũng không còn cùng người nhà của anh qua lại, cô đoán anh và những người trong gia đình không có quan hệ thân thiết lắm.
"Ừ, thường thường nghĩ." Anh cười nói."Có một lần, anh tin tưởng anh là một con vịt và anh có thể bay được, anh liền trèo lên giường trên chỗ anh họ anh đang ngủ, rồi nhảy xuống, sau đó ——"
"Sau đó liền từ cửa sổ bay ra ngoài?"
"Sau đó liền hung hăng ngã xuống nền nhà, hơn nữa còn là mặt hướng xuống, chảy máu mũi đầy nền nhà, còn đụng vỡ cả sống mũi, sau lại bị ba anh dạy dỗ một trận. Thật may là bị té như vậy, cuối cùng anh cũng đã thông suốt, hiểu mình không thể nào biến thành con vịt được, cũng không ảo tưởng rời nhà trốn đi nữa. Muốn rời khỏi nhà, chỉ còn cách là chờ anh lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn mới được."
Nơi này nhắc tới ba, chắc hẳn là anh nói đến cậu mình đi? Cô than thở: "Thật may là vì vậy mà khiến anh hết hi vọng, không có ngốc đến mức cho là anh ' cất cánh ' ở độ cao chưa đủ, lại chạy lên đến trên nóc nhà ' bay ' thử một lần nữa."
"Nếu ngốc như vậy, nói không chừng anh đã không có cơ hội cưới em rồi." Anh cười một tiếng, rồi đổi sang đề tài khác nói chuyện. Khi anh hỏi cô về việc dọn nhà sau cùng anh và cô mất liên lạc, cô lúng túng thừa nhận, là mình cố ý không nói cho anh biết phương thức liên lạc.
"Nếu đã ly hôn rồi, em nghĩ cũng không còn điều gì cần thiết để cho anh biết, em không cảm thấy anh sẽ muốn đứa bé, ít nhất em sẽ tự mình chăm sóc thật tốt cục cưng mà không phải nhận sự trợ giúp từ anh."
"Em đúng thật là hiểu anh." Anh không có tức giận, giọng nói nhàn nhạt, khiến người khác khó mà nắm bắt được cảm xúc của anh.
Không khí giữa hai người vẫn hơi gượng gạo và xa cách, nhưng cô nghe ra được trong lời nói của anh có sự quan tâm, anh là thật rất để ý đến cuộc sống của cô sau khi ly hôn có được sung túc đầy đủ hay không, anh chân thành hòa tan sự đề phòng ban đầu của cô, khi anh chọc cười cô, cô đã vui vẻ đến cơ hồ quên mất bọn họ đã ly hôn, cô giống như trở lại thời điểm lúc mới quen biết anh vậy, thời khắc đó cô rất đơn thuần tim của cô đã đập thình thịch vì người đàn ông này.
Cô có chút hi vọng đoạn đường này không có điểm cuối, cứ như vậy cùng anh tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, cô cũng sẽ không ngán.
Lê Thượng Thần tâm tình cũng rất tốt, bên cạnh cô gái nói cười ríu rít, đề tài nói chuyện lại bình thường vụn vặt, trong mấy năm qua thời gian này cũng là khoảnh khắc vui sướng nhất của anh, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, con trai anh thủy chung không để ý tới anh, nhóc con ngồi ở ghế sau tò mò tháo gỡ mấy món đồ chơi, còn ngâm nga vài câu hát, nhưng trừ khi mẹ cậu nói chuyện với cậu, thì cậu mới đáp lời, còn bình thường cậu rất ít mở miệng, dĩ nhiên sẽ không chủ động cùng anh, người ba này nói chuyện.
Không vội, biến mất liền năm năm, vừa thấy mặt thái độ của cô đối với anh còn không tốt nói gì đến con trai, chắc hẳn nhóc con này không có mấy thiện cảm đối với anh, hiện tại cô cũng có thể cười híp mắt ngồi ở bên cạnh anh, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ hòa tan được cậu nhóc này.
Anh tràn ngập sự vui xướng khó mà diễn tả bằng lời đối với hai mẹ con cô, bởi vì bọn họ là những người mà anh yêu nhất.
Lê Thượng Thần mỉm cười, vững vàng cầm tay lái, ánh nắng tươi sáng, tâm tình của anh so với ánh sáng mặt trời còn rạng rỡ hơn.
Bầu không khí đang hài hòa, thì bọn họ cũng đến nơi ——"Phong túc Độ Giả sơn trang".
← Ch. 02 | Ch. 04 → |