← Ch.01 | Ch.03 → |
Lê Thượng Thần và vợ mình ly hôn chỉ chớp mắt đã trôi qua năm năm.
Năm năm, Lê Thượng Thần đã khiến công ty chế tác của mình phát triển vượt trội, sự nghiệp suôn sẻ thuận lợi thăng tiến không ngừng, những chế tác của anh rất ăn khách được khán giả trầm trồ khen ngợi.
Anh giao du ngày càng rộng rãi, biết vô số nam nữ, đi xã giao vô số bữa tiệc, uống vô số rượu.
Nhưng, tối nay anh mới chỉ uống duy nhất một ly, còn chưa say đến mức sinh ra ảo giác chứ?
Tối nay anh đến cũng là để xã giao, nhà hàng này không khí cũng khá cao nhã, có trình diễn Piano, nên anh chuyên tâm hơn một chút, dù sao bữa cơm này cũng liên quan đến tình hình sống chết của anh, thế nhưng anh lại liêntiếp mất hồn. Ánh đèn là nguyên nhân làm anh mất tập chung sao? Người nghệ sĩ ngồi trước đàn dương cầm chơi đàn ở trong phòng ăn, cho anh cảm giác rất giống đêm ly hôn hôm đó....
"Anh Lê, anh làm sao lại không ăn gì vậy?" Giọng nói mềm mại xuất phát từ cô gái trẻ tuổi ngồi phía đối diện với anh, cô tên là Tịch Na năm nay hai mươi tuổi, cô là một ngôi sao nữ mới nổi tiếng gần đây, gương mặt trang điểm đậm, nhìn rất xinh đẹp mỹ lệ.
Cô nhìn anh với ánh mắt rất nhiệt tình, giống như cô gái trẻ nhìn thấy thần tượng trong mộng của mình, hoặc là một người đói bụng mười ngày nhìn thấy một bữa tiệc đầy đủ các loại đồ ăn thức uống vậy.
Ánh mắt kia hại dạ dày của Lê Thượng Thần co lại chỉ còn cỡ một quả bóngbàn. Anh lễ phép mỉm cười."Có thể do thời tiết nóng nực, nên anh không có khẩu vị." Khi mình bị coi như một món ăn ngon thì người nào có thể ăn được đây?
"Anh cảm thấy nóng à? Có lẽ máy điều hòa nhiệt độ không đủ mạnh, để em gọi phục vụ điều chỉnh lại nhiệt độ."
"Không, không cần. Do gần đây, công việc của anh gặp nhiều vấn đề, anh cảm thấy rất áp lực, nên không muốn ăn."
"Em hiểu rõ, cho nên mới hẹn anh tới đây để ăn cơm, muốn cho anh được vui vẻ. Ai, đều tại những người đó làm hại, bộ phim do anh chế tác rất tốt, tất cả mọi người đều muốn có cơ hội giành được vai nam chính, không giành được thì chính mình chịu thua đi, tại sao lại có thể dùng thủ đoạn lén lút để trả thù anh? Đầu tư được một nửa đột nhiên lại rút vốn ra, rất không biết điều!"
Anh cười khổ."Ai, anh cũng rất bất đắc dĩ." Một số bạn học sinh nữ nói giới văn nghệ gần đây rất huyên náo, sóng gió xôn xao.
Bộ phim anh chế tác luôn đảm bảo tương đương với tỉ lệ người xem TV, rất nhiều người muốn có được một vai diễn trong chế tác của anh.
Trong bộ phim mới nhất do anh chế tác gần đây, vai nam chính có hai người được đề cử tranh đoạt, thứ nhất là con trai độc nhất của một lập ủy nào đó, một người khác là cháu ngoại của vị trưởng bối từng dìu dắt anh tiến vào giới văn nghệ, hai người tranh chấp không ai dành được vai chính, cuối cùng lập ủy vận dụng quan hệ của mình để tạo áp lực, dồn ép bức lui đối thủ, để cho con trai độc nhất của ông ta được làm nhân vật diễn xuất chính của bộ phim.
Anh vì thế mà phải liên tục nói xin lỗi vị trưởng bối kia, đối phương tỏ vẻ không để ý, vẫn sẽ xuất vốn hợp tác cùng anh trong tác phẩm mới, nào có thể đoán được ông ta đầu tư được một nửa, rồi đột nhiên nói muốn rút lại vốn đầu tư để cho công ty anh tự quay vòng. Kỳ lạ là, anh nhờ giúp đỡ bạn bè, mọi người trăm miệng một lời nói tình hình kinh tế căng thẳng, họ rất muốn giúp đỡ nhưng lại không thể giúp được gì.
Anh đắc tội với người không nên đắc tội, chỉ có thể chấp nhận. Nhưng, bộ phim đã hoàn thành được một nửa, còn vượt qua dự trù của anh, anh đã sớm đầu tư toàn bộ số tiền mà anh có, bây giờ trong tay anh không còn dư đồng nào, nếu không có đủ số tiền lấy thừa bù thiếu, trong vòng nửa tháng, việc quay phim sẽ bị ngừng lại.
May mắn, trời không tuyệt đường người, anh bất ngờ tìm được kim chủ —— đó là cha của Tịch Na. Nghe nói cha Tịch đã từng qua lại với xã hội đen, làm đại ca xã hội đen chính là có sự khác biệt, lập ủy cũng phải nể ông ta ba phần, dĩ nhiên ông ta cũng không để một trưởng bối nho nhỏ trong giới văn nghệ vào mắt. Tịch Na nói, ba em nghe nói đến hoàn cảnh khó khăn của anh, nên ông đã đồng ý ra tay giúp đỡ anh.
Nhưng, nếu anh muốn nhận được sự trợ giúp từ ba em phải chấp nhận một cái giá khá cao.
"Xã hội thật là đáng sợ, chuyện lục đục đấu đá lẫn nhau rất nhiều, giống như ba em nói, làm việc ở trong xã hội, ba phần dựa vào thực lực, bảy phần còn lại là phải biết dựa vào các mối quan hệ." con mắt Tịch Na lóe sáng."Rất tốt a, anh gặp được em, nếu anh biết em sớm một chút, bây giờ cũng sẽ không phiền toái như vậy!"
Biết cô phiền toái của anh mới bắt đầu càng nhiều hơn."Đúng vậy, chúng ta bây giờ có thể bàn đến vấn đề tiền đầu tư rồi chứ——"
"Em vẫn rất thích anh, em đã theo dõi tin tức của anh từ lúc anh mới bước chân vào giới văn nghệ, khi đó anh chỉ là một ngôi sao nam rất cuốn hút, em đã thu thập tất cả những bài báo viết, áp-phích về anh——"
"Đó là chuyện thật lâu trước đây." Đôi mắt của Tịch Na bỗng nhiên lóe sáng, Lê Thượng Thần xem ra rất cần tiền, dùng tiền đổi lấy mạng sống của anh có khi anh cũng chấp nhận.
"Đối với em mà nói mỗi một ngày trôi qua là một ngày em nghĩ đến anh! Anh rất cuốn hút khiến em không có lúc nào dừng si mê anh, không ngờ đến em sẽ tiến vào giới văn nghệ, còn được tham gia vào bộ phim do anh chế tác, mặc dù chỉ là một vai diễn phụ, em vẫn cảm thấy rất vui mừng, rất vui mừng, rất vui mừng đó!"
"Nếu như anh đồng ý làm bạn trai của em, dù em chết ngay cũng không còn tiếc nuối!"
Lê Thượng Thần cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, anh cười khổ."Em vẫn còn nhỏ tuổi, không nên nghĩ như vậy, tương lai em còn có thể gặp được rất nhiều người đàn ông tốt hơn anh ——"
"Anh chính là tốt nhất! " Tịch Na nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái và ái mộ."Một lát chúng ta đến Par¬ty có được hay không? Tối nay, bạn em tổ chức Par¬ty sinh nhật, em đã nhận lời đến dự, anh đi cùng em có được không?"
"Chỉ sợ anh quá già rồi, không thích hợp với những nơi đó." Anh thầm than, tại sao cơ hội sống duy nhất của anh lại nằm trong tay của cô bé này? "Chúng ta vẫn nên nói đến vấn đề tiền đầu tư, bộ phim này cũng là lần đầu tiên em tham gia diễn xuất, em không hy vọng chuyện này mau chóng đượcgiải quyết sao?"
Tịch Na cong cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn, nói: "Em nói rồi mà... , chuyện tiền đầu tư anh không cần phải lo lắng, ba em thương em nhất, em chỉ cần nói một tiếng, bao nhiêu tiền ông ấy cũng sẽ cho."
"Như vậy, anh sẽ tìm thời gian thích hợp để đến thăm hỏi ba em, ngày mai có được không?"
"Ai, anh nghe không hiểu ý của em rồi, anh không cần phải đi thăm hỏi ba em, bởi vì, dù sao anh cũng chỉ là người chế tác trong bộ phim mà em đóng, không phải là gì của em cả, ba em sẽ không giúp anh. Nhưng, nếu như anh là bạn trai của em, ba em nhất định sẽ bỏ tiền ra giúp anh, giống như lúc trước ông ấy giúp người bạn trai cũ của em mở một cửa tiệm vậy, ông ấy sẽ coi anh như người nhà mà quan tâm, chăm sóc."
Nói cách khác, nếu không trở thành bạn trai của cô bé này, cho dù anh có điđến nhà họ Tịch biểu diễn nuốt kiếm và nhảy qua vòng lửa cũng không lấy được một xu.
"Em nói là bạn trai trước của em từng bắt cá hai tay sao?" Anh từng xem bài phỏng vấn Tịch Na trên báo, cô ta từng nói đến tình hình của mình, anh nhớkết quả của người đàn ông kia là ——
Tịch Na cười quyến rũ."Đúng vậy, lúc đó biết hắn ta bắt cá hai tay em thật đau lòng, em liền bảo với ba lấy lại số tiền đã bỏ ra giúp hắn ta, ba em nói, tiền đã dùng để mở tiệm, lấy lại thế nào được? Nói là nói như vậy, kết quả ông đã phái người đi đập nát cửa tiệm rồi đánh cho tên đầu heo bắt cá hai tay đó một trận nhừ tử, anh xem, ba em có oai phong không?"
Quá khủng khiếp chứ? "Cho nên, nếu anh và em giao du qua lại với nhau rồi lại chia tay, ba em chắc cũng sẽ đến đập studio của anh, thuận tiện cắt đứt luôn gân chân của anh, phải không?"
"Không có, nếu anh đồng ý quen với em, em cũng không nỡ chia tay với anh đâu!"
Lê Thượng Thần cười khổ."Tịch Na, chúng ta chênh lệch nhau quá nhiều tuổi, anh cảm thấy làm như vậy không được, ba em sẽ đồng ý chứ?"
"Ba em sẽ không quản lý việc em quen bạn trai, ông ấy nói chỉ cần đối phương thương yêu em là tốt rồi. Ai da, anh rốt cuộc đang do dự cái gì? Em không đủ xinh đẹp sao? Anh quen với em, em sẽ bỏ tiền giúp anh quay phim, hay là anh sợ ba em? Hay là chúng ta trước tiên chưa cần làm người yêu vội, dù sao bạn bè cũng có thể làm rất nhiều chuyện, em bảo đảm, chỉ cần anh ở cùng em một đêm, anh sẽ muốn làm bạn trai của em ngay lập tức. Anh đừng sợ, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm." Cô nói như vậy đã ám hiệu cho anh quá rõ ràng... , còn thiếu điều chưa nói là cô thuê một căn hộ cách nơi này không xa lắm, chỉ cần đi xe mười phút là tới.
*****
Lê Thượng Thần uống một ly rượu đỏ, anh dựa vào việc này để tránh né ánh mắt của cô nhóc kia, anh có chút không chống đỡ được. Bây giờ, những cô gái trẻ tuổi cũng to gan như vậy sao?
Thực ra, Tịch Na cũng khá xinh đẹp, là một người hoạt bát lại hay nói, thuộc mẫu người mà anh thích, nhưng anh hơn cô những 10 tuổi, hai người thật sự chênh lệch nhau quá nhiều, khuynh hướng của anh là lựa chọn một người có số tuổi gần bằng mình, có kinh nghiệm cuộc sống dày dặn, có chung với nhau thật nhiều đề tài...... Mấy năm trước, anh từng biết một người con gái hoàn mĩ như vậy, cô ấy đã khiến anh yêu đến chết mê chết mệt, đang trong lúc nhiệt huyết sôi trào dưới sự xung động mãnh liệt anh đã cầu hôn cô, nhưng sau lại chứng minh một điều, nhiệt huyết nhất thời trong lúc đó không đáng tin cậy một chút nào cả, chỉ khiến người ta đánh mất đi lý trí và sự phán đoán...... Anh cười khổ, bây giờ không phải là thời gian xem xét lại mình.
Anh đầu tư một khoản tiền lớn cùng với tâm huyết của mình vào bộ phim này, nếu thất bại, sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại, công ty chế tác cũng chịu tổn thất nặng nề. Nên anh không cho phép mình thất bại, không bởi vì bị người khác ngấm ngầm ra tay hãm hại, mà anh không muốn khuất phục trước những thế lực ngầm muốn thao túng, phá hủy công ty của anh, bằng cách làm cho anh không có khả năng tự lập, nhân cơ hội này anh muốn để cho mọi người biết công ty chế tác của anh không phải là một công ty kém cỏi không có năng lực và dễ sụp đổ, nếu không sau này anh khó có thể yên ổn mà tiếp tục phát triển sự nghiệp.
Chỉ cần anh lên giường với Tịch Na, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết nhanh chóng và dễ dàng.
Cô ta yêu cầu anh làm bạn trai của cô ta, nhưng anh căn bản không yêu cô ta, cũng không muốn miễn cưỡng lừa gạt một cô gái mới lớn, cô ta cũng rất hào phóng còn giảm bớt điều kiện của mình xuống, chỉ cần anh lên giường với cô ta ngay lập tức cô ta sẽ bỏ tiền ra giúp anh mà không cần so đo tính toán điều gì nữa, anh vẫn không muốn. Khi còn trẻ anh đã quá phóng đãng, nhưng vì hôn nhân anh dần bớt phóng túng lại, "cậu nhỏ" của anh cũng đã bị cô vợ trước thuần phục luôn rồi.
Anh cảm thấy rất thỏa mãn với hôn nhân, nên anh không còn hứng thú với bất kì người nào khác ngoài vợ trước của mình nữa, nhưng như vậy anh chấp nhận để cho tâm huyết của mình bị hủy diệt sao?
Bây giờ, anh chỉ có hai lựa chọn: hoặc là khiến bộ phim của anh xong đời, bằng không chỉ còn cách anh phải bán mình.
Anh hít sâu một hơi, nhìn về người ngồi đối diện đang mong đợi câu trả lời từ anh."Tịch Na, anh——"
Chợt, điện thoại di động của anh vang lên.
"Xin lỗi, anh nghe điện thoại một chút."
Anh liếc mắt một cái nhìn người gọi điện tới, khiến cho anh rất kinh ngạc, anh khôi phục lại tinh thần và ấn nút nghe.
"Ba? "Anh có hai người cha, hiện tại người gọi điện tới cho anh là cha ruột của anh, công ty của gia đình họ Lê do ông quản lý rất phát triển, nhưng người vợ cả của ông không cho phép ông thừa nhận người con là anh, ông ngoại và bà ngoại của anh cũng căm ghét cha anh đến tận xương tuỷ.
"Thượng Thần? Con không có ở nhà sao? "
"Con đi cùng bạn đến nhà hàng ăn tối."
"Ba có việc muốn nói với con. Bây giờ, con có rảnh hay không? "
"Vâng, ba có chuyện gì muốn nói với con? "Có lẽ anh nên nhờ ba anh giúp đỡ?
Bởi vì, bên phía dòng họ của mẹ anh phản đối, cũng bởi vì người vợ cả của cha anh gạt bỏ không muốn thừa nhận anh, nên anh né tránh không liên lạc với cha anh, hơn nữa anh cũng chưa từng nhờ cha anh trợ giúp việc gì về mặt kinh tế, hiện tại muốn anh mở miệng xin tiền cha mình, anh cảm thấy khó có thể mở miệng.
"Là như vậy, ba muốn cho con một phần di sản."
"Di —— sản? " Có việc trùng hợp như vậy sao, vào thời điểm anh đi đến bước đường cùng, thì đúng lúc kỳ tích lại xuất hiện?
Lê Thượng Thần cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, thấy Tịch Na tò mò nhìn anh nói chuyện điện thoại, anh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ chỗ không có người.
Cha Tằng nói tiếp: "ba tuổi cũng đã cao, sức khỏe càng ngày càng yếu, tương lai chẳng may ba có qua đời, trong gia đình mấy đứa con của vợ cả chúng đều có quyền phân chia tài sản do ba để lại, bọn chúng dĩ nhiên sẽ không chia gia sản cho con và Quan Lữ, nhân lúc ba vẫn còn sống, ba muốn cho hai anh em các con bao nhiêu tiền, ít nhất vẫn là do ba có thể tự mình quyết định được. Ý định của ba là cho các con mỗi người một tỷ, con xem như vậy có đủ hay không?"
Lê Thượng Thần che giấu giọng điệu vui mừng của mình nói."Đủ, rất đủ." Âu Quan Lữ là em trai cùng cha khác mẹ với anh, nhưng hai người vẫn chưa từng gặp mặt nhau.
Thật tốt quá! Có số tiền kia, anh không cần phải hướng Tịch Na cúi đầu nữa.
"Nhưng mà ba có một điều kiện. Con biết rồi đấy khi còn trẻ ba rất phóng đãng, kết hôn rồi mà vẫn còn ra bên ngoài ngoại tình, nên mới sinh ra con và Quan Lữ, hại hai người các con trở thành những đứa trẻ không có cha, bị mọi người chê cười là con riêng, ba hi vọng các con sẽ không dẫm lên vết xe đổ của ba, giống như ba vậy làm người phụ nữ của mình phải đau lòng, cho nên, ba mong muốn con có thể mang người con gái mà con yêu thật lòng và có ý định muốn kết hôn đến gặp ba, đây là điều kiện duy nhất để ba trao di sản cho con."
"Ba, hiện tại con vẫn sống độc thân." Lê Thượng Thần lúc này thấy rất bối rối, anh nghĩ lại."Ba có phải ba thấy tin tức gây xôn xao gần đây hay không, nói con cùng một nữ người mẫu tên là Tịch Na rất thân mật? Ba hiểu lầm rồi con và cô ta không phải thuộc quan hệ kia." Anh cho là cha mình thấy báo viết, nên hiểu lầm anh và Tịch Na đang quen nhau, mới nói ra những lời này.
"Thật ra thì ba hi vọng ứng cử viên không phải là cô bé đó, mà là vợ trước của con."
"Vậy thì càng không thể được. Chúng con đã rất lâu không có liên lạc rồi, con căn bản không biết cô ấy hiện giờ đang ở nơi nào. Có lẽ cô ấy cũng không muốn gặp con." Sau khi ly hôn, mới đầu hai người vẫn còn liên lạc với nhau, vài tháng sau cô dọn nhà, tất cả mã số cô đều thay đổi, anh cũng không tìm được cô nữa. Anh nghĩ, có lẽ là cô muốn đoạn tuyệt tất cả mọi quan hệ với anh, bắt đầu một cuộc sống mới, đã như vậy, anh chắc chắn cũng thức thời không nên đi quấy rầy cô nữa.
"Có thể làm vợ chồng chính là duyên phận, ban đầu các con kết hôn, ba không thể đến tham dự đám cưới của hai đứa được, con cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, chỉ có duy nhất người phụ nữ này khiến cho con từng có ý niệm muốn kết hôn và thành lập một gia đình, ba rất muốn được gặp mặt cô ấy, cô gái ấy tên gọi...... Từ Lỵ Hoan phải không?"
"Vâng" mặc dù đã trôi qua năm năm, nhưng khi nghe thấy tên của cô, vẫn có thể khiến cho tiếng lòng của anh xé ra, cảm giác tựa như đau, tựa như rất chua chát.
"Ba hi vọng con mang cô gái đó đến gặp ba, còn có một lý do quan trọng hơn, đó là ngày hôm qua ba nhận được một tin tức......"
*****
Tịch Na một mặt cắt miếng thịt bò bít tết, một mặt nhìn Lê Thượng Thần bên cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại di động, chợt thấy cả người anh cứng đờ, đôi mắt sâu đen láy khiếp sợ mở to, gương mặt đẹp trai thoáng chốc hoàn toàn trắng bệch, anh làm sao vậy? Giống như nghe được tin dữ của người nào đó.
"Ba chắc chắn chứ?" Lê Thượng Thần thật vất vả nặn ra một câu, tin tức mà cha anh truyền đến quá kinh người, anh kích động đến khẽ run, trước mắt thế giới mơ hồ, anh cảm thấy hơi chóng mặt.
Cha Tằng nói: "Rất đáng tin, ba đã xác nhận đến hai lần. Chỉ bằng nguyên nhân này, con nên đi tìm cô ấy."
Tịch Na nhìn Lê Thượng Thần, thấy anh nói thêm mấy câu rồi cúp máy, trở lại chỗ ngồi.
Cô hỏi: "Là ba anh gọi điện thoại tới sao?"
Anh gật đầu, từ chối cho ý kiến, rồi cầm dao nĩa lên một lần nữa, so với vừa nãy anh có vẻ càng thêm không yên lòng, lông mi của anh hơi nhíu lại, vẻ mặt tựa như khổ sở, tựa như sầu lo, tựa như mờ mịt, tựa như chắc chắn, vừa tựa như không biết phải làm sao.
"Ba anh nói gì vậy? Anh đột nhiên thật giống như tâm tình không tốt."
"Ba anh nói, ông ấy muốn cho anh một khoản tiền, số tiền không nhỏ, có thể bù vào số tiền còn thiếu để bộ phim của anh tiếp tục được quay."
Tịch Na vừa nghe song, không có phản ứng gì mà nói: "Tốt, vậy rất tốt, chúc mừng anh." Đáng ghét! Chỉ kém một chút nữa là anh sẽ thuộc về cô như ý nguyện. Nhưng mà, chuyện này với anh mà nói là chuyện tốt đi, sao trông anh lại như người mất hồn vậy?
Cho dù vô luận cô có hỏi khéo léo như thế nào, anh cũng không chịu kể chi tiết việc anh với cha mình nói chuyện gì cho cô nghe. Bọn họ tiếp tục dùng bữa, sau khi ăn xong, Lê Thượng Thần lái xe đưa cô trở về.
Bọn họ không hề hay biết đội phóng viên núp trong bóng tối, rắc rắc rắc rắc, lén đem hình ảnh bọn họ cùng nhau đi ăn tối, cùng nhau lên xe rời đi, tất cả đều chụp lại hết.
*
Những hình ảnh đó hai ngày sau được đăng lên làm ảnh bìa của nhật báo tuần san.
Sau giờ nghỉ trưa, Từ Lỵ Hoan đến quán cà phê do bạn tốt Phương Phương của cô kinh doanh. Cô đứng sau quầy hàng cùng bạn tốt của mình nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cô giúp bạn mình một tay chào hỏi khách hàng vào quán.
Phương Phương mới bổ sung thêm một vài loại đồ uống vào menu dành cho khách, để khách hàng có nhiều sự lựa chọn về loại đồ uống mà mình ưa thích, Từ Lỵ Hoan giúp đỡ bạn mình sắp xếp lại thực đơn, một mặt xem báo chí, cho đến khi cô lơ đãng liếc về phía góc bàn bên kia chợt nhìn thấy trang bìa của tờ tuần san, bìa mặt của nó làm rung động, hấp dẫn sự chú ý của của cô.
Trên trang bìa là một cô gái mới lớn? Như vậy mà anh ta cũng xuống tay được? Chậc, anh đương nhiên xuống tay được, đàn ông chỉ thích những cô gái trẻ tuổi, trước hôn nhân anh phong lưu đã thành thói quen, sau ly hôn anh càng thêm không cố kỵ gì, mấy năm này chắc hẳn anh cũng chẳng có chút cô đơn tịch mịch nào, rõ là......
"Muốn nhìn thì nhìn thôi." Bạn tốt Phương Phương thình lình ném tới một câu.
Từ Lỵ Hoan phẫn nộ đem tầm mắt từ bìa mặt tờ tuần san rời đi."Mình không muốn xem."
"Thật không vậy. Đôi mắt trợn to của cậu muốn dính vào bìa mặt của tờ tạp chí rồi kìa." Không muốn xem mới là lạ.
"Mình không muốn nhìn. Tựa đề này thật là phản cảm." Tựa đề được đặt rất mùi mẫn và ướt át, ám chỉ Lê Thượng Thần dựa vào việc hợp tác làm ăn nhân cơ hội thuận lợi liền gặm luôn cỏ non, ngoài nội dung này ra thì không có nhiều nội dung khác để nghĩ về việc này.
"Ôi trời, cậu cũng biết đấy hiện tại truyền thông càng ngày càng biến chất, viết bài càng hay càng mùi mẫn thì mới có nhiều độc giả xem khi đó bọn họ mới thu được nhiều lợi nhuận, ai biết sự tình là như thế nào."
"Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như không tin anh ta là người làm những việc như báo chí đã đăng?"
"Chẳng lẽ cậu tin tưởng?" Phương Phương hỏi ngược lại."Được rồi, cậu và anh ấy đã từng cùng chung chăn gối với nhau, có tài liệu đây cậu trực tiếp nhìn xem, độ chính xác của tin tức này là bao nhiêu?"
"Mặc dù không đúng như báo chí đưa tin, nhưng cũng không khác nhau là bao nhiêu." Từ Lỵ Hoan bĩu môi.
"Coi như sự thật không giống với báo đài đưa tin đi, như vậy giữa hai người họ hoàn toàn chỉ là quan hệ làm ăn, nhưng chẳng lẽ bọn họ hợp tác làm ăn với nhau nhiều đến mức đi đâu cũng phải gắn liền với nhau không rời nhau sao kòn đưa đón nhau về đến tận phòng? Chỉ là, đối phương nhỏ hơn anh ta khoảng chừng 10 tuổi, anh ta cũng xuống tay được đi?"
"Anh ta cầm tinh con thỏ, là một loài động vật yếu đuối làm gì cũng muốn có đôi có cặp mới cảm thấy an toàn đi."
"Khó trách anh ấy không ứng phó được con cọp mẹ như cậu." Phương Phương cười ha ha, nheo mắt nhìn bạn tốt."Giọng nói của cậu rất chua đó, có phải là ghen hay không?"
"Mình chưa ăn dấm, là mình cảm thấy không công bằng. Trước khi kết hôn đến sau khi ly hôn, anh ta thay đổi bạn gái không ngừng, còn mình? Cho đến bây giờ vẫn chưa quen với người đàn ông nào khác ngoài anh ta."
"Nhưng mà, chính là do cậu không muốn quen bạn trai mới, tiêu chuẩn của cậu quá cao, chọn tới chọn lui đều không vừa ý."
Từ Lỵ Hoan hừ một tiếng."Dù sao cũng đều là lỗi của anh ta!"
"Được rồi, đều là lỗi của anh ấy, quá uất ức cho cậu rồi." Phương Phương ôm đầu vai của cô bạn tốt, hai người trò chuyện hăng say, cũng không chú ý đến cửa tiệm đang từ từ mở ra, có người đang đi tới gần chỗ hai người bọn họ."Có khi nào, cậu hối hận vì đã rời bỏ anh ta không?"
"Không hối hận một chút nào cả." Thật ra thì, nhớ tới anh trong lòng cô cũng cảm thấy có một chút phiền muộn, nhưng cô làm bộ như không có loại cảm giác này, cũng không muốn suy tư ngĩ ngợi nhiều về việc vì sao lại có loại cảm giác đó."Nhìn anh ta xem, xì căng đan chưa từng lắng xuống, càng chứng minh bản tính phong lưu của anh ta, thích trêu trọc đùa bỡn với những cô gái khác, như vậy càng khẳng định quyết định ly hôn của mình là phán đoán chính xác."
"Nhưng lúc đó anh ấy cũng rất nghiêm túc mà, ví dụ như năm đó anh ấy cùng cậu kết hôn ——" Phương Phương nhìn thấy vị khách đang đi tới, cô há to miệng, liều chết hướng Từ Lỵ Hoan nháy mắt.
*****
Từ Lỵ Hoan đang chìm ngập trong những hồi ức về quá khứ nên không để ý đến hành động của cô bạn thân, cô tiếp tục phân tích."Vậy không tính là gì, đàn ông khi đến một số tuổi nhất định đều muốn xây dựng gia đình, bản tính phong lưu cùng suy nghĩ muốn có một mái ấm gia đình của bọn họ không liên quan đến nhau khi họ đã lập gia đình thì họ sẽ dần sửa đổi bản tính của mình. Nhưng anh căn bản không thích hợp với gia đình, nhìn anh xem sau khi ly hôn, đúng là như cá gặp nước, thường xuyên cùng những người đàn bà khác ra ngoài hò hẹn......" Phương Phương cầm lấy quyển Menu trọc trọc vào người cô, cô cau mày."Cậu làm sao thế?"
Phương Phương nhìn ra phía bên ngoài quầy bĩu môi, Từ Lỵ Hoan quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì té từ trên ghế xuống.
"Chào, gần đây em vẫn tốt chứ?." Lê Thượng Thần nhẹ giọng chào hỏi, anh ăn mặc rất đơn giản, bên ngoài mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng làm từ vải ka-ki kết hợp với quần dài, trên sống mũi đeo một đôi kính, gọng kính có viền bạc, nhìn anh trông rất phong độ không giống với một người nổi tiếng phong lưu trong giới văn nghệ, anh giống như là những người học giả trẻ tuổi vậy.
Năm năm, thế nhưng anh một chút thay đổi cũng không có, Từ Lỵ Hoan có chút oán hận mà nghĩ, khóe mắt cô cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Anh tới đây làm gì? Anh sao lại biết cô ở chỗ này? anh không phải đã nghe thấy những gì cô và Phương Phương nói chứ? Nhưng vẻ mặt anh nhìn rất trầm tĩnh, không có một chút gợn sóng nào, như một cái hộp thần bí mở không ra mà nhìn cũng không thấu bên trong.
Cô hốt hoảng, cố giữ vững bình tĩnh, cô nhìn thấy trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ có vẻ hơi cũ kỹ, đây là quà mà cô tặng anh nhân kỷ niệm ngày kết hôn của hai người họ nhưng cũng trong ngày ấy bọn họ đã quyết định ly hôn, một sự rung động nhỏ khiến lòng của cô nhộn nhạo lên.
Vô luận trước đó anh đã làm rất nhiều điều để cố gắng chuẩn bị tâm tư thật tốt, nhưng lúc thật sự nhìn thấy cô, vẫn khiến trái tim Lê Thượng Thần rung động mãnh liệt. Cô vẫn như cũ duyên dáng xinh đẹp, bộ váy liền thân màu đỏ vừa vặn ôm sát người tôn lên sự xinh đẹp động lòng người của cô, thần sắc của cô rất tốt —— ít nhất là hiện tại anh nhìn thấy cô ở trước mặt anh đang rất vui vẻ. Cô vốn là cùng bạn mình vừa nói vừa cười, nhưng vừa nhìn thấy anh, nụ cười của cô biến mất, vẻ mặt từ khiếp sợ, kinh ngạc, trốn tránh, cuối cùng biến thành phòng bị. Anh gần như có thể nhìn thấy trong nháy mắt cô khoác lên mình một tầng bảo vệ.
Hiển nhiên cô rất không vui khi nhìn thấy anh. Vẻ mặt của anh vì vậy càng lộ ra sự lạnh nhạt.
Từ Lỵ Hoan liếm liếm môi, cố nặn ra một nụ cười."Thật đúng lúc. Không ngờ lại gặp anh ở chỗ này."
"Không phải trùng hợp. Là anh điều tra qua tình hình gần đây của em, nên biết được em thường tới nơi này."
Anh điều tra tin tức của cô. Cả người cô run lên, chẳng lẽ anh cũng biết ——
"Anh có việc muốn nói với em, mình nói chuyện với nhau một chút có được không?"
Cô gật đầu."Chúng ta qua chỗ góc bên kia ngồi nói chuyện." Tỉnh táo, tỉnh táo, có lẽ là anh không biết.
Chờ anh xoay người rời đi, cô nhỏ giọng nói: "Phương Phương, bất kể là như thế nào, không được để Tiểu Mị ra ngoài."
Phương Phương vội vã cuống cuồng gật đầu.
Từ Lỵ Hoan rót hai ly cà phê, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề chính liền hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì?" Bất luận anh đến đây với mục đích gì, cô cũng sẽ trả lời nhanh chóng và ngắn gọn, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ liền đuổi anh đi, cô sẽ nghiêm khắc quản tốt miệng của mình, tuyệt đối không để lộ cho anh biết được chuyện gì.
"Lâu rồi không gặp nhau, trước tiên chúng ta không phải nên ôn lại kỷ niệm xưa một chút, để hiểu rõ lẫn nhau trong thời gian năm năm trôi qua như thế nào sao?"
"Không cần thiết." Phát hiện giọng điệu của mình có chút gấp gáp, cô nói chậm lại."Em biết rất rõ tình trạng gần đây của anh, báo đài đều có đưa tin, anh gần đây đang quay một bộ phim, hợp tác cùng với mấy cô minh tinh, người mẫu nào đó, tỉ lệ người xem TV nhiều hay ít, em đều biết."
"Nhưng, anh lại không biết gì về em cả."
"Anh vừa mới nói anh điều tra qua thông tin của em, làm sao lại không biết gì về em hết?" Anh biết những chuyện gì về cô? Từ Lỵ Hoan trong lòng âm thầm nôn nóng.
Anh chỉ là hy vọng tạo ấn tượng tốt với cô bằng một lời dạo đầu thân thiện, nếu cô không muốn khách sáo, cũng được, anh nhún nhún vai, đi thẳng vào chủ đề chính."Được rồi, anh sẽ nói thẳng, ngày hôm qua anh nhận được điện thoại của cha ruột anh, ông ấy muốn cho anh phần di sản trị giá một tỷ, nhưng với một điều kiện, anh phải dẫn một trong những người bạn gái mà anh quen đến gặp ông, tốt nhất là người mà anh thật sự yêu và muốn bàn đến chuyện hôn nhân —— ông ấy nói, ông ấy muốn gặp em."
"Em? Tại sao? Chúng ta đã ly hôn rồi mà?!" Cô kinh ngạc, cô cũng không rõ tình trạng gia đình của anh lắm, cô chỉ biết cha ruột của anh là người đã có gia đình, anh là con riêng của cha anh, mẹ ruột của anh lại không có cách nào nuôi dưỡng và dạy dỗ anh, nên bà đã đem anh giao cho anh trai và chị dâu của mình chăm sóc, anh là do một tay cậu mợ nuôi lớn, lúc bọn họ kết hôn, chỉ có mợ của anh tham dự hôn lễ của hai người.
"Lúc chúng ta kết hôn, ba anh không thể tới tham dự hôn lễ của chúng ta được, ông ấy rất tiếc nuối vì chưa từng được nhìn thấy em, nên bây giờ ông muốn gặp mặt em một lần."
"Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi! Em với anh không có quan hệ qua lại với nhau, bàn đến hôn nhân cũng là chuyện đã qua ——"
"Ba anh chính là muốn gặp em. Ông hi vọng hai chúng ta có thể lên trên núi ở cùng ông ấy ba ngày tại nhà họ Sơn, thuận tiện ông ấy có thể gặp được em, vừa có thể nghỉ ngơi ở đó, ba ngày sau, ông ấy sẽ đưa cho anh phần di sản kia, anh sẽ phân chia một nửa cho em. Hi vọng em có thể phối hợp giúp anh, anh rất cần số tiền kia."
"Cho nên hôm nay anh tới tìm em, là vì để lấy được số tiền đó, muốn em cùng anh đi gặp ba anh?" Cô xem qua tin tức trên báo biết được anh đắc tội với một vị tiền bối trong giới văn nghệ, hiện giờ vấn đề cấp bách của anh là cần gấp một khoản tiền. Cho nên...... anh tới tìm cô hóa ra, chỉ là vì tiền? Cô thở phào nhẹ nhõm.
"Em không đi. Em căn bản không phù hợp với điều kiện của ba anh, chúng ta đã sớm ly hôn, cũng không còn có quan hệ gì với nhau, nếu ông ấy muốn nhìn thấy em, anh có thể đem tấm ảnh của em đến cho ông ấy xem. Anh về nói cho ba anh biết anh không liên lạc được với em, sau đó anh dẫn người phụ nữ anh đang quen chân chính đến gặp ông ấy."
"Ba anh đã sớm xem qua hình của em, ông ấy kiên quyết muốn gặp người thật, hơn nữa anh cũng không có quen với ai."
"Xin lỗi, em không muốn đi." Từ Lỵ Hoan nâng ly cà phê lên, uống một ngụm. "Nếu hôm nay chúng ta còn là vợ chồng, có thể em sẽ phối hợp giúp anh, nhưng chúng ta không phải."
Anh đưa mắt nhìn cô."Ba anh muốn gặp không chỉ một mình em, mà còn có cả cháu trai của ông nữa."
Tay cô run lên, thiếu chút nữa làm nước cà phê bắn ra ngoài, nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh làm dáng vẻ vô tội chớp chớp mắt đẹp nói."Cháu trai của ông ấy? Ách đúng vậy, ông ấy có rất đông con cái, vậy chắc cũng có mấy đứa cháu trai cháu gái rồi đi, ông ấy đã sớm lên chức ông nội rồi chứ?"
"Ba anh muốn thấy em vì em đã thay anh sinh cho ông ấy một đứa cháu trai, đó là con của chúng ta." Anh vững vàng khóa chặt lại ánh mắt đang lóe lên của cô, không cho cô trốn tránh
"Con của em? em sinh con lúc nào vậy? Anh xem vóc người của em giống như đã sinh ra một đứa trẻ sao?" Cô ưỡn ngực, một tay chống nạnh, cường điệu mình vẫn như cũ dáng người cao gầy eo thon không giống với một người đã từng sinh con.
Ánh mắt đánh giá của anh quét qua người cô."Nghe nói người phụ nữ đã sinh con vòng trên khá đầy đặn, căn cứ vào ấn tượng của anh về em năm năm trước, trừ phi tuổi này em còn có thể phát triển, nếu không chính là em mặc áo nịt ngực."
Cô sửng sốt, hai má nóng lên. Ai muốn anh nhìn nơi đó?! "Em mặc cái gì không cần phải nói cho anh biết! Tóm lại là em không có mang thai và sinh ra đứa trẻ nào cả, em không biết anh nghe từ đâu tin tức hoang đường như vậy, em chỉ có thể nói cho anh biết, anh, bị, lừa gạt, rồi!"
Hai người giống như đang cãi nhau? Phương Phương núp ở sau quầy kéo dài lỗ tai ra để nghe lén, nhưng khoảng cách khá xa nên cô không nghe thấy rõ ràng lắm hai người đang nói chuyện gì, cô quay đầu lại sau lưng nhìn một cái, chỉ thấy cánh cửa phía trong mở rộng ra, người ngồi trước cái bàn nhỏ —— không thấy đâu!
Cô kinh sợ."Tiểu Mị?!" Cô vọt nhanh vào bên trong tìm."Tiểu Mị? Tiểu Mị? Con đang ở đâu?"
*****
Bên kia, Lê Thượng Thần trầm giọng hỏi: "Em mang thai tại sao không nói cho anh biết?"
"Em không có mang thai." Từ Lỵ Hoan kiên quyết chết không chịu thừa nhận. "Cho dù có, cũng là chuyện chúng ta sau khi ly hôn em mới biết mình mang thai, không có liên quan gì đến anh."
"Chỉ cần đứa bé là con của anh, anh liền có quan hệ."
"Em nói không có đứa bé nào cả, anh lầm rồi." Đáng ghét, anh tại sao kiên trì đối với đứa bé như vậy? Không phải là anh không coi trọng gia đình sao?
"Em khẳng định chưa bao giờ mang thai sao?"
"Không có!"
"Thật không có?"
"Không có chính là không có, anh muốn em phải nói lại mấy lần ——"
Đột nhiên, một bé trai từ bên cạnh nhào tới, ôm lấy hông của Từ Lỵ Hoan, cắt ngang lời của cô.
"Mẹ, con muốn uống sữa milo......" Cậu bé mở miệng nói bi bô, giọng nói trẻ con êm dịu rất ngọt ngào, khiến người có tâm địa sắt đá nghe cũng sẽ mỉm cười. Cậu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu, đôi con ngươi mắt màu đen ngây thơ trong sáng, đang nhấp nháy lên xuống, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, hai má phúng phính hướng trên người mẹ nhóc cọ cọ, khiến cả người Từ Lỵ Hoan mềm nhũn tê dại.
Lê Thượng Thần ngơ ngác nhìn đứa bé trai trước mắt, gương mặt này tuấn tú, miệng mũi tinh tế tỉ mỉ rất giống anh, màu da trắng nõn cùng anh tuyệt đối đúc ra từ một khuôn, cậu bé này quả thực giống như phiên bản thứ hai của anh vậy! bé trai cười một tiếng, làm anh cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh bỗng dưng phát sáng.
Bé trai nhìn anh một cái, vẻ mặt không biểu lộ bất cứ hứng thú gì, tựa như nhìn thấy một người xa lạ, nhóc con quấn lấy mẹ mình tiếp tục làm nũng."Mẹ, con muốn uống sữa milo!"
"Không cho phép uống." Từ Lỵ Hoan nhức đầu muốn chết rồi, ánh mắt quét về phía quầy, Phương Phương mặt lúng túng, không tiếng động mấp máy môi nói với cô: thật xin lỗi, mình không lưu ý có một chút thôi, Tiểu Mị đã không thấy tăm hơi đâu rồi ——
Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: "Nếu em đã kiên trì nói không có sinh ra đứa bé nào cả, chắc là em ở bờ sông nhặt được một quả đào, mở quả đào ra mới phát hiện bên trong có một đứa trẻ rất giống anh, liền thuận tay đem về nuôi lớn đến như vậy?"
Từ Lỵ Hoan xấu hổ, phẫn nộ ôm lấy con trai mình."Sau khi ly hôn, em mới phát hiện mình mang thai cục cưng, lúc chúng ta kết hôn, đã thảo luận qua với nhau hai người đều không muốn có con, em đoán chừng anh sẽ không muốn đứa nhỏ này, nên em không nói cho anh biết." Kỳ sinh lý của cô chưa từng chính xác lần nào, cá tính vừa thô cạch lại vừa không dịu dàng hiền thục của cô, hại cô trong bụng có cục cưng được bốn tháng thì mới phát hiện mình mang thai, tính ra thì có lẽ là trước khi ly hôn cô đã có thai rồi.
"Anh hỏi em nhiều lần, tại sao em vẫn kiên trì không chịu thừa nhận, thậm chí còn nói dối?"
"Bởi vì em không muốn đem Tiểu Mị giao cho anh. Em không cảm thấy anh sẽ là một người ba tốt." Không quan tâm đến con cái, công việc lúc nào cũng bề bộn, luôn không có ở nhà, con trai đi theo anh, sẽ không được lớn lên trong môi trường bình thường và được chăm sóc giáo dục với điều kiện tốt nhất.
Mắt của anh khẽ khép lại, giọng nói càng lạnh hơn vài lần."Mặc kệ anh sẽ là một người ba như thế nào, nó là con của anh, chỉ cần có thể chứng minh là trong lúc chúng ta chưa ly hôn em đã mang thai con của anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể mang nó đi."
"Anh không thể cướp Tiểu Mị của em đi!" Từ Lỵ Hoan khẩn trương, anh muốn có con trai?
"Như vậy em liền dẫn con của chúng ta đi gặp ba anh, ba ngày là tốt rồi, giúp anh lấy được khoản tiền kia."
Cô hồ đồ rồi."Anh...... Anh chính là muốn có số di sản kia?"
"Anh không phải vừa mới nói rất rõ ràng rồi sao?"
Cô lo lắng, cho nên không phải là anh cần đứa con của mình? Anh cố tình gây sự, truy hỏi tới cùng, mục tiêu thủy chung là di sản?
Nhìn anh nhìn chằm chằm con trai mình, giống như đang nhìn sinh vật cổ quái khó hiểu nào đó, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt không có sự hứng thú nào với đưa nhỏ so với nhiệt độ của ly cà phê trên bàn còn lạnh hơn mấy phần, hơn nữa anh căn bản không nhìn cô mấy lần.
Đáy lòng cô lạnh lẽo, đây chính là người đàn ông mà cô yêu sao? Anh rất ích kỉ, chỉ vì mình mà suy nghĩ, anh nhấn mạnh quyền lợi làm cha của mình, chỉ vì muốn giành được số tiền đó, nếu không phải bởi vì ba anh ra điều kiện cổ quái kia, chỉ sợ anh cả đời cũng sẽ không tìm tới mẹ con bọn họ đi?
Cô tuyệt đối không thể đem con trai mình giao cho anh.
"Được rồi. Em có thể dẫn Tiểu Mị đến gặp ba anh." Chỉ cần anh không cướp con trai của cô mang đi, cô chấp nhận thỏa hiệp.
Lê Thượng Thần gật đầu."Đến lúc đó em trai anh cũng có mặt, anh chưa từng gặp qua cậu ấy, nghe nói cậu ấy đang đảm nhiệm chức vụ kỹ sư cho một công ty trò chơi điện tử. Hi vọng chúng ta có thể biểu hiện thân mật một chút với cậu ấy, giống như người một nhà vậy, ý định của anh là nói cho ba anh biết, chúng ta vì...... Vì......" Anh nhìn con trai mình một cái, không biết xưng hô với đứa bé như thế nào.
"Từ Tiểu Mị." Cô cố ý không nói tên tuổi của anh cho con trai biết, bây giờ cô có loại cảm giác đạt được thắng lợi.
Anh trừng mắt với cô."Vì...... Tiểu Mị nên thường xuyên qua lại với nhau để tiện việc chăm sóc và giáo dục cho con, hơn nữa để cho Tiểu Mị có một gia đình hoàn chỉnh vì thế chúng ta quyết định hợp lại."
Lông mày cô chau lại nửa ngày."Người nào với anh hợp lại? Em đã có bạn trai!"
"Đương nhiên là giả. Ba anh sẽ đưa ra loại điều kiện này, bởi vì lúc ba anh còn trẻ tuổi đã phụ lòng quá nhiều người phụ nữ, Ông hi vọng con trai của ông không dẫm lên vết xe đổ, thật lòng cùng phụ nữ qua lại, Ông tuổi cũng đã cao, lại nói chúng ta ở cùng ông liền ba ngày, anh muốn tận lực cố gắng để cho ông cảm thấy vui vẻ."
"Làm cho ông ấy cực kỳ vui mừng, thay đổi ý định đưa cho anh một tỷ thành hai tỷ sao?" Cô giễu cợt.
Lê Thượng Thần nhếch môi, lộ ra nụ cười như có như không."Có lẽ vậy... ! ." Anh rút danh thiếp ra, ở sau lưng viết xuống mấy dòng chữ, đưa cho cô."Đây là thời gian địa điểm, thứ sáu vào buổi sáng, anh sẽ đến đón em."
"Em cần chuẩn bị cái gì? Muốn em ăn mặc đặc biệt sao?"
"Không cần, em như vậy cũng rất đẹp." Anh đứng dậy."Cứ như vậy, anh đi trước."
"Đợi một chút... ! Ba ngày sau, anh sẽ không cùng em giành quyền giám hộ Tiểu Mị, nữa đúng không?" Cô cần một bảo đảm.
Anh quay lại nhìn cô. Mùa hè nóng nực mặt trời chiếu vào khiến trong phòng ngoài phòng một mảnh sáng trưng, con ngươi mắt của anh đen sâu thẳm như giăng một từng sương mù khiến cho cô cảm thấy rất nặng nề, ý nghĩa lời nói sâu xa."Cái này, anh không thể bảo đảm."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |