Hồ Thánh thật
← Ch.129 | Ch.131 → |
La Thuần liên tục phóng phi đao ra, nhưng Hồ Thánh giả đã biến mất phía sau bức tường nặng nề.
Hơn mười tên tông sư Thiên Cảnh vây tới, bọn họ không biết gì về thực lực của La Thuần, tự tin cho dù không địch lại cũng có thể chạy trốn, kết quả La Thuần rất thong dong hững hờ, mỗi lần trêи tay mân mê một thanh phi đao, chắc chắn sẽ có một người bỏ mạng.
Chỉ mới một lúc, đã có mười tên tông sư Thiên Cảnh mất mạng, những người kia chưa từng thấy loại phi đao nào kinh khủng thế này, thật sự hoàn toàn không có khả năng ngăn cản, chỉ có thể chờ chết. Bọn chúng hoảng hốt, vội vàng bỏ chạy tứ tán, có kẻ chạy chậm còn bị đâm thủng cổ họng.
Trong chớp mắt, hang ổ của Hồ Thánh đã trống rỗng, La Thuần lục sùng một loạt, sau đó mới dẫn Tô Kỳ rời đi.
Cảnh sắc ở hồ Hồ Kanas rất đẹp, hai người vừa xuống xe đã thấy được phong cảnh non nước đẹp như tranh vẽ. Tô Kỳ đã từng tới nơi này, dẫn La Thuần đi dọc theo bờ sông tiến sâu vào trong.
Bây giờ là mùa đông, trước đó vài ngày còn có tuyết rơi, khắp không gian đều trắng xóa, trêи những tán cây tùng cao vút đọng đầy tuyết, trêи trời dưới đất đều trong veo sạch sẽ, chỉ có nước sông chậm rãi chảy xuôi dòng, giống như tiên cảnh giữa nhân gian.
Hai người đi không bao xa, phía trước bỗng xuất hiện rất nhiều xe cộ, lại là đoàn làm phim mà bọn họ gặp phải ngày hôm qua.
"Này này, ở đây đang quay phim, mau đi chỗ khác đi!"
"Sao lại là hai người nữa vậy?"
Nhân viên nhìn thấy hai người thì lập tức bước tới, không ngừng xua tay nói: "Đi mau đi, nơi này đã được phong tỏa để quay phim rồi. Tôi xin các người đấy, có muốn bám đuôi người nổi tiếng cũng đừng điên cuồng như thế, nếu xảy ra chuyện thì ai cũng bị ảnh hưởng, có đúng không nào?"
La Thuần dõi mắt nhìn về phía xa, thấy bên hồ nước cách đó ba cây số, cái tên Hồ Thánh giả đang bò dưới đất không biết làm gì, trong lòng anh loáng thoáng xuất hiện dự cảm xấu, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ở đây có nguy hiểm, mau dẫn đoàn làm phim rời khỏi đây đi." Nói xong anh đi thẳng về phía hồ nước.
"Này, anh đứng lại đó!" Hai nhân viên duỗi tay muốn cản La Thuần, Tô Kỳ ở phía sau lắc mình lao tới, túm cổ áo hai người ném ra, hai người kia bay xa hơn mười mét, rơi phầm phập xuống hố tuyết sâu vài mét.
Tô Kỳ lạnh lùng nhìn hai người kia nói: "Hội trường của chúng tôi nói có nguy hiểm, thì chắc chắn là nguy hiểm thật, muốn sống thì nhanh rời khỏi đây đi."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy được bóng dáng Hạ Ni. Cô ta mặc đồ cổ trang, khung cảnh tuyết phủ trắng xóa càng làm nổi bật sự xinh đẹp của cô ta. Đứng đối diện là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, cũng mặc đồ cổ trang, trông có vẻ như hai người đang đáp diễn.
"Chuyện gì vậy chứ! Hai người này ở đâu ra vậy? Nhân viên chết hết rồi hả?" Cách đó không xa truyền đến tiếng đạo diễn quát tháo giận dữ, "Nhanh đuổi hai người kia ra ngoài!"
Người đại diện Lưu Lan đã chạy tới mắng: "Các người bị thần kinh à? Mất não hả? Bám đuôi thần tượng còn bám đến tận đoàn làm phim, lập tức cút khỏi đây nhanh! Có biết ai đang quay phim ở đây không hả?"
La Thuần liếc nhìn tên Hồ Thánh giả ở phía xa, nói: "Nơi này có nguy hiểm, mọi người phải nhanh chóng rời đi!"
Lưu Lan lạnh lùng cười hỏi: "Nguy hiểm á? Tôi thấy anh mới nguy hiểm! Đừng có ra vẻ trước mặt tôi, loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, muốn Ni Ni để ý chứ gì? Tôi nói cho mà biết, không có chuyện đó đâu. Ni Ni là trăng sáng trêи trời, loại người như anh có nằm mơ cũng không thể tới gần!"
Hạ Ni đứng ở gần đó cau mày nói: "Chị Lan, chị không cần nói nhiều thế đâu, mau bảo họ rời khỏi đây đi, Cảnh quay này đã NG rất nhiều lần, không thể chậm trễ nữa."
Lưu Lan lên tiếng đe dọa: "Các người đã nghe thấy chưa, mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi người đến xử lý đấy!"
La Thuần lắc đầu, khoát tay bảo: "Đưa họ ra ngoài hết đi."
"Anh mới cần phải ra ngoài đấy!" Lưu Lan duỗi tay muốn túm cổ áo La Thuần, Tô Kỳ tay mắt lanh lẹ, lập tức túm tay cô ta vặn ngược. Lưu Lan kêu đau, mắng to: "Cô dám động vào tôi hả? Mọi người đâu cả rồi, mau đuổi hai kẻ tâm thần này đi cho tôi!"
Tức thì có mất tên đàn ông cao to ở bên cạnh xông đến, phẫn nộ quát: "Thả tay ra nhanh, nếu không chúng tôi sẽ ra tay đấy!"
Tô Kỳ hất Lưu Lan ra xa hơn mười mét, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, muốn đi thì đi nhanh, nếu không muốn đi, tôi cũng không ngại giúp các người đâu!"
Đạo diễn đứng đằng xa quát lên: "Làm cái gì thế, nhanh bắt họ đi đi!"
Những người này bị đạo diễn thúc giục, không dám chậm trễ nữa, bước về phía trước muốn bắt Tô Kỳ, nhưng những người bình thường này sao có thể là đối thủ của Tô Kỳ, còn chưa tới gần đã bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, cả đoàn làm phim đều rơi vào hỗn loạn.
Hạ Ni vội kêu lên: "Mọi người đừng đánh nữa!" Cô ta đi tới đứng ở trước mặt La Thuần nói: "Anh bảo cô ta dừng tay đi, muốn ký tên chứ gì? Tôi ký cho anh là được rồi chứ?" Cô ta tiện tay nhặt một quyển vở, ký tên mình lên rồi đưa cho La Thuần bảo: "Bây giờ có thể dừng tay rồi chứ?"
Cô ta cho rằng La Thuần bất chấp khó khăn vất vả đuổi tới chỗ này chỉ vì bám đuôi thần tượng, nếu không sẽ chẳng có ai bám xa như thế.
Thấy La Thuần thờ ơ, cô ta không nhịn được bèn hỏi: "Anh muốn chụp ảnh chung hả? Được!" Cô ta lấy điện thoại di động ra, đứng ở bên cạnh La Thuần chụp một bức rồi nói: "Bây giờ được rồi chứ? Anh bảo vệ sĩ của mình dừng tay đi, tôi sẽ gửi ảnh cho anh."
La Thuần nhìn cô ta như nhìn kẻ ngu, xoay người rời khỏi, vừa đi vừa nói: "Mau giải quyết đi."
Bóng lưng anh phóng khoáng, đạp nhẹ mũi chân, chớp mắt một cái đã bay xa hơn trăm mét, chỉ để lại dấu chân nhàn nhạt trêи nền tuyết.
Trong đôi mắt đẹp của Hạ Ni tràn đầy vẻ khϊế͙p͙ sợ, sững sờ nhìn theo.
Tên diễn viên nam đứng bên cạnh lại càng hoảng hồn, lắp bắp nói: "Đây... Đây mới thực sự là bay trêи nền tuyết, anh ta buộc dây thép trêи người à?"
Hai người nhìn kỹ, vẫn không thấy dây thép đâu, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Cuối cùng Tô Kỳ đánh cho cả đoàn làm phim chật vật bỏ trốn, cuống quít thoát khỏi nơi này. Nhưng bọn họ vừa chạy được một đoạn thì dừng lại, đứng phía xa đánh giá Tô Kỳ và La Thuần, như là vẫn còn muốn trở lại quay chụp tiếp.
Tô Kỳ lắc đầu, xoay người đuổi theo La Thuần, những người này cứ muốn tìm cái chết thì cô ta cũng không ngăn được.
La Thuần nhanh chóng vọt tới chỗ tên Hồ Thánh giả kia. Trước khi chạy đến nơi, tên Hồ Thánh giả cười ha ha, đứng lên bảo: "Mày tới chậm rồi, Hồ Thánh đại nhân sắp xuất hiện, mày chờ chết đi! Trong phạm vi mười dặm, ông ta là vô địch!"
"Thế thì ông chết trước đi!" La Thuần bật người lao lên, tung Toái Tinh Quyền về phía tên Hồ Thánh giả kia.
Sắc mặt Hồ Thánh giả thay đổi rất lớn, lão không ngờ đều là cường giả Không Cảnh, mà uy lực từ một quyền của La Thuần lại kinh khủng như vậy, ngay cả không khí cũng bị sức đánh khiến cho bắt đầu vặn vẹo.
"Hồ Thánh đại nhân cứu tôi!" Hồ Thánh giả không kịp tránh né, chỉ có thể tung đấm cố chống đỡ.
"Phập" một tiếng, cả cánh tay phải của đối phương bị kình khí mãnh liệt đánh cho phát nổ. Thì ra là ở thời khắc mấu chốt, Hồ Thánh giả tự chặt cánh tay phải, đánh tan tất cả sức mạnh, tuy lão bị mất một cánh tay, nhưng tốt xấu gì vẫn bảo vệ được một mạng.
"Mày trốn không thoát đâu!"
La Thuần liên tục phóng ra năm thanh phi đao, thực lực của tên Hồ Thánh giả sụt giảm nghiêm trọng, không thể không xoay người lại đánh trả. La Thuần chạy tới từ phía sau, tung chưởng vào đầu lão.
Bỗng nhiên một luồng uy thế khủng khϊế͙p͙ bùng lên từ đáy hồ, một chưởng của La Thuần như đánh vào một cái lồng năng lượng trong suốt, tên Hồ Thánh giả vẫn bình yên vô sự.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |