Thiết Sơn Ấn
← Ch.130 | Ch.132 → |
"Hồ Thánh đại nhân!"
Trong mắt Hồ Thánh giả lộ ra vẻ say mê, gã hận không thể lập tức quỳ xuống dập đầu.
La Thuần biết Hồ Thánh sắp xuất đầu lộ diện, nhưng gã Hồ Thánh giả này đã hại Diệp Lâm Dung trúng bùa chú mất mạng. Mối thù này anh không thể không báo, anh hét lớn lên một tiếng, điên cuồng điều động chân khí trêи toàn cơ thể, hai tay kết ấn, một luồng uy lực khủng khϊế͙p͙ không thể chế ngự giáng xuống đầu của Hồ Thánh giả.
"Thiết Sơn Ấn!"
Lồng năng lượng lập tức vỡ tan, Hồ Thánh giả chưa hầm hừ được tiếng nào đã bị nghiền nát thành thịt vụn ngay tại chỗ.
Thi triển Thiết Sơn Ấn sẽ làm hao tổn rất nhiều chân khí, La Thuần cảm thấy chân khí trong đan điền như đã bị rút cạn. Đúng lúc này, mặt hồ vốn yên ả chợt cuộn trào, một luồng khí thế khủng khϊế͙p͙ lan ra, bao chùm cả bờ hồ.
Tô Kỳ vừa đến đã cảm thấy tim mình đập liên hồn, cô ta lẩm bẩm: "Chính là cảm giác này, Hồ Thánh, Hồ Thánh sắp đến rồi!"
Các con sóng cuộn trào trêи mặt hồ ngày một mãnh liệt hơn, một bóng người màu đen cao lớn ngoi từ dưới nước lên, hệt như tử thần đi từ địa ngục tới. Tô Kỳ thở dốc quỳ sụp xuống đất, đau đớn ôm ngực, cô ta dần nhớ lại cảnh tượng từng gặp Hồ Thánh một lần đó.
"Là kẻ nào đã giết con của ta?"
Giọng nói khàn đục mơ hồ truyền từ giữa hồ tới. La Thuần thấy toàn thân lão ta được bao phủ trong một lớp áo bào đen, nhưng đôi mắt xuyên thấu của anh lại không nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, anh kinh ngạc lên tiếng: "Sức mạnh này của ông có phần tà môn, tôi thấy ông để tên là Hồ Yêu thì hợp hơn đấy."
"Tự tìm chết!"
Bóng người đó đột ngột biến mất, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt La Thuần, lão giơ bàn tay cháy khô ra chộp tới đỉnh đầu anh.
La Thuần suýt nữa không phản ứng kịp, anh vô thức giơ tay lên đánh trả, hai người đối một quyền, một luồng chân khí âm tà hung hãn xuyên vào cơ thể La Thuần, anh liên lục lùi lại, mất hơn hai thở mới điều hòa chân khí lại được. Anh thầm thấy kinh ngạc, nghĩ Hồ Thánh này quả nhiên là danh bất hư truyền, thực lực của lão mạnh hơn so với tưởng tượng của anh, có lẽ anh không phải là đối thủ của lão.
"Hử?"
Hồ Thánh cũng thấy rất ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: "Trêи đời này lại có cường giả mạnh như cậu sao?"
La Thuần cười đáp: "Xem ra ông ở dưới nước lâu quá, nên tin tức không nhanh nhạy rồi. Trêи đời này còn nhiều người mạnh hơn tôi lắm, tôi chẳng qua chỉ là kẻ yếu nhất trong số đó thôi."
"Kẻ nào tự ý xông vào cấm địa của tôi thì chỉ có một con đường chết!" Hồ Thánh vung tay xuất chiêu, một thanh đoản kiếm toàn thân đen kịt lập tức bay từ dưới hồ nước lên.
La Thuần cảm thấy vô cùng quen thuộc với chất liệu của thanh kiếm này, nó rất giống cục sắt đen mà anh lấy được từ dưới Lop Nur lên.
Hồ Thánh cầm lấy thanh đoản kiếm, tùy ý vung lên, một luồng kiếm khí mãnh liệt cắt ngang qua, toàn bộ cấy cối trong phạm vi một trăm mét ở xung quanh đều bị chặt đứt. La Thuần lật tay lấy Dẫn Lôi Kiếm từ trong hồ lô ra, chém lên phía trước, triệt tiêu kiếm khí của đối phương, nhưng bàn tay anh đã bị chấn động đến mức tê dại.
"Kiếm hay đấy!"
Trong giọng nói của Hồ Thánh mang vẻ phấn khích, đột nhiên toàn thân lão biến mất, trong đầu La Thuần dấy lên cảm giác nguy hiểm, toàn thân anh nhanh chóng được bao phủ bởi long giáp, ngay sau đó lưng anh đau đớn kịch liệt, anh đã bị một sức mạnh khổng lồ đánh cho bay ra ngoài.
La Thuần thầm thấy hoảng sợ, tốc độ của Hồ Thánh này còn nhanh hơn cả Đồ Long.
"Cậu có không ít bảo bối nhỉ, để lại đây hết đi!"
Thoáng cái, Hồ Thánh lại xuất hiện trước mặt La Thuần, thanh đoản kiếm của lão lóe lên tia sáng nóng rực. Lão chém một kiếm xuống, La Thuần tung người nhảy ra, đáp xuống một ngọn cây, chỗ đất anh vừa đứng bị chém lật tung, xuất hiện một rãnh sâu hàng trăm mét.
Mây đen trêи trời đột nhiên ùn ùn kéo tới, La Thuần đã dẫn dụ sấm sét thành công, một tia sét hình con rồng khổng lồ tấn công Hồ Thánh, lão vung thanh đoản kiếm lên, lập tức trừ khử tia sét đó thành vô hình.
"Cái quỷ gì vậy!"
La Thuần hơi biến sắc mặt, cứ thế này thì không cần đánh nữa, anh chỉ còn cách chạy thoát thân thôi.
"Ở địa bàn của tôi thì tôi là vô địch!" Hồ Thánh bật cười điên cuồng, tiếp tục chém một kiếm ra.
Một kiếm này có uy lực còn mạnh hơn lúc trước, trong đầu La Thuần nhớ đến một chiêu Tàn Kiếm Thức của Phá Thương Kiếm Phái. Anh giơ một tay ra, một tay khác như giương cung bắn tên, nắm lấy Dẫn Lôi Kiếm chậm rãi kéo ra phía sau. Tô Kỳ thấy thanh kiếm này phải nặng đến hàng ngàn cân, mỗi khi La Thuần kéo ra thêm một phân nào đều có vẻ tốn sức lạ thường.
Nhưng cùng với kiếm thế tích góp, năng lực giữa trời đất điên cuồng tập trung trêи mũi kiếm, đến Hồ Thành còn cảm thấy có một tia nguy hiểm. Lão lập tức ra tay trước, muốn đánh bại kiếm chiêu của La Thuần.
La Thuần nhanh chóng xuất chiêu, như mũi tên rời cung, lại như sao băng rơi, thoáng cái đã đến trước mặt Hồ Thánh, anh đâm thanh kiếm mang uy lực không thể chống trả ra.
Chiêu "Thương Sơn Nhất Điểm" này là bí pháp trấn phái của Phá Thương Kiếm Phái, xuất phát từ Thái Cổ Tàn Kiếm Thức, đến Hải Lão Thanh cũng chỉ lấy cắp được một chiêu này mà thôi.
Nghe nói khi luyện "Thương Sơn Nhất Điểm" đến cảnh giới cao nhất, có thể dùng một kiếm đâm thủng tinh quang nhật nguyệt, uy lực cực kỳ lớn.
Trong lòng Hồ Thánh dâng lên cảm giác nguy hiểm lớn, đây là lần đầu tiên lão có suy nghĩ mình không đỡ được một chiêu nào đó. Lão xếp hai tay trước ngực, cố đỡ lấy một kiếm này.
Dẫn Lôi Kiếm xuyên qua bàn tay, sau đó đâm vào lồng ngực lão.
Hồ Thánh bay lùi lại, thoáng cái đã quay lại giữa hồ, các con sóng cuộn trào dữ dội trêи mặt hồ, dưới chân Hồ Thánh bất chợt xuất hiện một cái đầu khổng lồ, kèm theo tiếng gào thét thê lương. Lại có một con thuồng luồng đen toàn thân đen kịt ngoi từ dưới hồ lên, nó há cái miệng to như cái chậu máu ra, ngửa mặt lên trời gào thét.
Nhưng toàn thân nó móc sợi xích sắt đen kịt, những sợi xích này lờ mờ tản ra sương mù màu đen nhàn nhạt, thì ra là một bộ pháp khí.
Hắc khí men theo cơ thể Hồ Thánh chui vào, chẳng mấy chốc vết thương trêи bàn tay cháy khô vừa bị La Thuần xuyên thủng đã khép miệng, hồi phục lại nguyên vẹn.
Cuối cùng thì La Thuần đã biết tại sao Hồ Thánh lại là vô dịch trong phạm vi mười dặm. Xem chừng con thuồng luồng đen này đã bị lão giam cầm và trở thành nguồn năng lượng để lão hấp thu.
Con thuồng luồng đen gào lên một tiếng, xông về phía Tô Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Tô Kỳ sợ đến tái mặt, quay người bỏ chạy, nhưng con thuồng luồng đen thoáng cái đã đuổi kịp, chẳng mấy chốc đã đuổi đến phía sau cô.
La Thuần vung tay bắn mười mấy cây phi đao ra, nhưng toàn bộ số phi đao này đều biến thành bột mịn trước mặt Hồ Thánh. Dưới tình huống bất đắc dĩ, anh chỉ có thể dùng Dẫn Lôi Kiếm để bắn thay phi đao.
Một âm thanh bén nhọn gào thét bay tới, con thuồng luồng đen như biết được sự lợi hại của Dẫn Lôi Kiếm, nó lập tức quay lại chui xuống hồ nước, ngay sau đó ngoi lên ở một chỗ khác, há miệng nuốt một người vào.
Vị trí đó vang lên một tiếng thét chói tai, La Thuần nhớ đến những nhân viên của đoàn phim đến quay phim đó, anh lập tức nhấc Dẫn Lôi Kiếm lên xông qua.
Hạ Ni là một cô gái rất coi trọng sự nghiệp, thấy đoàn làm phim bị đuổi, cô đã đề nghị với đạo diễn tìm địa điểm khác để quay. Đạo diễn cũng không muốn lãng phí một ngày, nên dẫn quay phim và hai diễn viên chính lén tìm một khe núi hẻo lánh khác để bắt đầu quay.
Nhưng khi bọn họ vừa bắt đầu quay, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, ngay sau đó một cái đầu to lớn thò ra, há miệng ăn mất quay phim.
Đạo diễn sợ đến mức hai chân run rẩy, ngã sấp ngã ngửa định bỏ chạy, nhưng con thuồng luồng đen lại há mồm đớp lấy ông ta như ăn một miếng sủi cảo.
Diễn viên nam căn bản không thể đế ý đến người khác, cật lực bỏ chạy ra xa.
Hạ Ni bị dọa cho sợ hãi ngồi co quắp tại chỗ, cô chỉ muốn quay phim, trở thành một người phụ nữ thành công. Nhưng cô không thể nào ngờ rằng lại gặp phải chuyện ly kỳ thế này, thì ra rồng thật sự có tồn tại trêи đời này!
Thấy con thuồng luồng đen lại thò cái đầu ngoạm tới, Hạ Ni nhắm mắt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |