← Ch.126 | Ch.128 → |
Đôi mắt của Tô Trầm Hương...
Vô cùng đáng sợ.
May mắn bây giờ là buổi tối.
Nếu không, khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cực kỳ tham lam này, ai cũng sẽ bị dọa đến sợ chết khiếp mất.
Người phụ nữ môi đỏ mặc áo khoác bông không để ý đến đôi mắt trong bóng tối của cô.
Ngược lại, khi nhìn thấy người mới xuất hiện, nụ cười trên mặt càng trở nên méo mó hơn.
"Đây cũng là..."
"Tô Trầm Hương!" Hứa Phi lập tức buông tay Trần tổng ra, bước nhanh đi tới trước mặt Tô Trầm Hương.
Nhìn cô bé xinh xắn mảnh khảnh, trong mắt Hứa Phi tràn đầy lo lắng.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng của cậu hiện lên một tia tức giận, còn có sự buồn bực không thể nói ra, cậu ta chỉ vào Trần Thiên Bắc ở phía sau Tô Trầm Hương, lớn tiếng hỏi."Sao cậu có thể đi ra ngoài một mình cùng cậu ta! Tô Trầm Hương, cậu là đồ không có trái tim! Rốt cuộc cậu thích ai hả?"
"Cái gì?"
Tô Trầm Hương đang trìu mến nhìn ngôi làng nhỏ náo nhiệt cách đó không xa, kinh ngạc quay ra nhìn cậu ta.
Hứa Phi đẹp trai và cao lớn, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Tô Trầm Hương với ánh mắt buộc tội.
À cái này...
Trần Thiên Bắc sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tên Hứa Phi kia, có phải cậu ăn nhầm cái gì..."
"Rõ ràng lúc tôi tỏ tình với cậu, cậu không hề từ chối mà. Tại sao cậu vẫn ở cạnh Trần Thiên Bắc? Cậu không biết tôi và cậu ta là kẻ thù không đội trời chung với nhau hay sao?" Cậu ấy rơi nước mắt, thấp giọng nói: "Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau thi vào cùng một trường đại học, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau..."
Cậu ấy không thể bình tĩnh được nữa, lớn tiếng nói với Tô Trầm Hương: "Tôi không cho phép các cậu ở bên cạnh nhau! Tô Trầm Hương, trở về với tôi đi! Cậu phải nói rõ ràng cho tôi biết, cậu thích tôi hay cậu ta?"
Gió lạnh cóng.
Tô Trầm Hương cảm giác được, lúc này ánh mắt Trần Thiên Bắc còn lạnh hơn tủ lạnh trong căng tin.
Cô run rẩy quay lại và nhìn vào đôi mắt trầm tư của anh Bắc.
"Trần Thiên Bắc, chúng ta vẫn chưa xong đâu." Hoàng tử sân trường đang tranh giành tình nhân, nói với Trần Thiên Bắc: "Nếu cậu có dũng khí, ngay bây giờ quay về với tôi. Chúng ta chơi bóng rổ, thi đấu một trận, người chiến thắng mới có thể ở bên cạnh Tô Trầm Hương."
Cậu ta nắm lấy cánh tay của Trần Thiên Bắc, dùng sức nắm thật chặt.
Lúc này, Trần Thiên Bắc nhìn nam sinh đẹp trai đứng trong gió lạnh tranh giành tình nhân, sau đó liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ của Tô Trầm Hương, đột nhiên cười mỉa mai.
"Tôi không đi." Cậu lạnh lùng nói.
Hứa Phi quay lưng về phía người phụ nữ mặc áo khoác bông, liều mạng nháy mắt với Trần Thiên Bắc.
Cậu, cậu đã nhắc nhở đến như vậy, tại sao Trần Thiên Bắc lại không hiểu?
Bây giờ là thời điểm để bướng bỉnh sao?
Khi tấm bùa bình an treo trên cổ mà Tô Trầm Hương đưa cậu nóng lên, Hứa Phi liền biết không hay rồi.
Mặc dù ngôi làng nhìn có vẻ vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, không thấy có gì đáng ngờ, nhưng cái nóng gần như đốt cháy làn da của cậu ta đang nhắc nhở Hứa Phi rằng ngôi làng này chắc chắn có vấn đề.
Nhìn kỹ hơn vào trong làng, Hứa Phi liền đổ mồ hôi lạnh... Rõ ràng đang mùa đông lạnh giá, nhưng trong làng, dân làng đang trò chuyện sôi nổi lại mặc áo ngắn tay?
Rõ ràng là rất lạnh, nhưng dường như họ không cảm thấy gì cả... Không, Hứa Phi cảm nhận thấy được, mặc dù dường như đang tập trung trò chuyện và làm việc, nhưng thỉnh thoảng lại có những ánh mắt mơ hồ khó tả, lưu luyến trên người họ.
Loại ánh mắt lạnh lùng âm u đó khiến Hứa Phi vừa phải diễn cùng Tôn Tịnh đóng giả một người phụ nữ ghen tuông, còn chưa kịp bình tĩnh kéo Trần tổng đi thì hay rồi, Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc tự chui đầu vào lưới!
Đôi mắt của Hứa Phi đỏ hoe.
Tô Trầm Hương đến đây để cứu họ.
Nhưng ngôi làng này có vẻ người đông thế mạnh.
Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc kết hợp lại cũng không thể là đối thủ của họ được.
Vậy chỉ có thể đóng vai một kẻ ghen tuông nữa thôi.
Cậu ta đã cố gắng hết sức để thể hiện tình cảm hỗn loạn giữa hai chàng trai và một cô gái trong khuôn viên trường học.
Sống động như thật.
Diễn xuất vô cùng xuất sắc.
Nhưng Tô Trầm Hương lại sợ hãi.
Hứa Phi giống như bị quỷ nhập vào người.
"Là như vậy sao?" Dưới ánh mắt nhắc nhở của Hứa Phi, Trần Thiên Bắc chỉ nhìn Tô Trầm Hương, chậm rãi hỏi.
Tuy rằng Hứa Phi có vẻ có chút vấn đề về thần kinh, nhưng so với việc ăn uống thì vấn đề của Hứa Phi không là gì cả.
Hai mắt Tô Trầm Hương đột nhiên sáng lên, cô dời ánh mắt nghi ngờ đầy quái dị khỏi người Hứa Phi, quay đầu nhìn Trần Thiên Bắc, hai mắt sáng ngời nói: "Tôi ngửi thấy mùi hương vô cùng thơm!"
"Tiểu Hương, em đói không?"
Mắt Trần tổng sáng lên khi vừa chứng kiến một cuộc tình thiếu niên tay ba.
Nếu kịch tính hơn nữa thì công ty sản xuất phim và điện ảnh Trần Thị có thể sản xuất một bộ phim về nỗi đau tuổi trẻ, anh yêu em, em yêu anh ấy, anh ấy không yêu em. -
Biết đâu lại nổi tiếng.
Khi Tô Trầm Hương xuất hiện, trái tim của Trần tổng đột nhiên trở nên vững vàng và anh ấy bắt đầu nghĩ đến việc kiếm tiền bằng bộ não thông minh của mình.
"Em đói!" Tô Trầm Hương hùng hồn trả lời.
Nhiều cơm như vậy, lệ quỷ sao có thể không đói?
Tất cả đều là của cô ấy!
"Cô bé này đói bụng rồi sao?" Nghe thấy Tô Trầm Hương kêu đói, đôi mắt đói khát nhìn thẳng về phía ngôi làng, rõ ràng rất tùy hứng và dễ lừa, người phụ nữ mặc áo khoác bông đi tới, mang theo nụ cười quái dị.
Đứng ở cuối con đường mờ tối, cô ta nhìn cô bé đang nhìn thẳng vào mình, cái mũi nhỏ nhẹ nhàng hít hà, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Ánh mắt đó... Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ thoáng chút bối rối.
Cô đói đến mức nhìn người giống như nhìn vào thức ăn sao?
Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt này có chút đáng sợ.
Chẳng qua chỉ là một cô bé yếu đuối không có gì đáng sợ, đây chẳng phải là món ngon mà bọn họ yêu thích nhất hay sao?
Cô ta không để bụng, cười khúc khích nói: "Nếu muốn thì em có thể vào trong làng của chúng tôi nghỉ ngơi một lát, ăn bát cơm nóng. Chẳng phải các người còn có người bạn chưa tìm được sao. Vào đi, chúng tôi sẽ giúp các người tìm kiếm."
Cô ta cố gắng hết sức để nở một nụ cười thân thiện và nhiệt tình, đôi mắt Tô Trầm Hương trợn tròn khi nhìn người phụ nữ niềm nở mời họ.
Căng tin này quá nhiệt tình rồi.
Chủ động, chân thành, nhiệt tình... thái độ phục vụ thực sự quá tốt.
"Là cô chủ động mời tôi đó nha." Tô Trầm Hương xác nhận.
"Ừ, các người nhanh vào đi." Người phụ nữ quay người lại, đi đầu dẫn bọn họ đi về phía ngôi làng nhỏ cách đó không xa.
"Tiểu, Tiểu Hương? Chuyện này không được." Tôn Tịnh không ngờ Tô Trầm Hương sẽ đi vào ngôi làng này, nghĩ đến sự bất thường của tấm bùa hộ thân trên người mình, cô ấy vội vàng ngăn cản Tô Trầm Hương.
Người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta bỏng mắt này, tuy là lần đầu tiên gặp Tô Trầm Hương nhưng lại rất lo lắng cho cô, nhỏ giọng nói với Tô Trầm Hương: "Ngôi làng này... Tốt nhất không nên bước vào một ngôi làng xa lạ, không nên đi theo người lạ đâu."
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy sự lo lắng cho Tô Trầm Hương.
"Không sao, chỉ là mấy con lệ quỷ mà thôi." Người phụ nữ kia đã đi xa, Tô Trầm Hương tùy ý bóc trần sự thật.
Cô chạy đến nơi này, liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề.
Ngôi làng là một ngôi làng có thật nhưng dân làng bên trong lại đều là lệ quỷ.
Trong làng này có nhiều lệ quỷ tụ tập như vậy, Tô Trầm Hương làm sao có thể thả bọn họ đi?
Cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện cho quan chủ của Bạch Vân Quan và gọi cả cảnh sát... Trong ngôi làng này có rất nhiều lệ quỷ, không ai trong số bọn họ là người tốt cả, cho dù cô có dọn sạch chúng thì đằng sau cũng có rất nhiều vấn đề rắc rối cần giải quyết.
Hơn nữa, có một ngôi làng tụ tập lệ quỷ, hiển nhiên không thể dễ dàng dọn dẹp được, rốt cuộc sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào, cô cũng không biết trước được.
Cô chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi.
Những vấn đề phức tạp, phiền não như vậy là việc của người lớn.
Cô chỉ ăn cơm mà thôi.
Không bao gồm dịch vụ sau khi bán hàng.
Sau khi gọi điện thoại xong, cô mỉm cười với Tôn Tịnh, người đang tỏ ra ngày càng bất an.
Cô cảm thấy nữ minh tinh nguyện ý đi theo Trần tổng vào chỗ nguy hiểm thật sự rất xinh đẹp.
"Em vạch trần bộ mặt thật của họ như vậy có ổn không?" Tôn Tịnh sợ hãi đến mức không cười nổi.
Vừa rồi, cô ấy nhìn thấy người phụ nữ mặc áo bông kia có gì đó không ổn nhưng lại không dám nói gì.
Có một câu nói rằng, một khi nói toạc ra, chuyện khủng khiếp sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Cô ấy giả vờ như không biết gì cả, làm yên lòng người phụ nữ kia, chính là để tìm cơ hội trốn thoát.
"Bọn họ không nghe thấy đâu. Một đám kẻ yếu không đáng lo." Tô Trầm Hương thản nhiên cất điện thoại, nói với Tôn Tịnh: "Em là thiên sư siêu giỏi, quỷ che mắt... Ý em là lừa gạt cảm giác của mấy con lệ quỷ này rất dễ dàng. Đúng rồi, ngôi làng quỷ này bị em bao vây rồi, không còn nguy hiểm gì nữa, mọi người đều là những người bình thường, muốn quay về xe chờ cũng được, cứ đi bộ trở lại dọc theo con đường này, miễn là không rời khỏi con đường nhỏ, sẽ không có gì ở trên đường cả."
Tôn Tịnh im lặng nhìn cô.
"Trên xe có một vị sư huynh của em đang trông coi ở đó, không cần lo lắng về vấn đề an toàn đâu."
"Em muốn ở lại đây một mình à?"
"Còn có anh Bắc nữa." Tô Trầm Hương đơn giản nói.
Tôn Tịnh do dự hồi lâu.
"Vậy thì chị đi theo em." Cô ấy nhẹ nhàng thở dài, cởi khăn quàng cổ quàng lên người Tô Trầm Hương, che lại khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, nhẹ giọng nói.
"Tất cả, tất cả đều là lệ quỷ sao..." Tuy rằng Tô Trầm Hương đã ở đây, trong lòng Trần tổng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhưng nghe thấy toàn bộ chỗ này đều là lệ quỷ thì có chút chịu không nổi, hai chân bất giác lại nhũn ra.
Ấm áp, mùi nước hoa của nữ tính cùng với hơi ấm bao quanh Tô Trầm Hương, khăn quàng cổ quấn quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong gió rét vô cùng lạnh lẽo.
Tô Trầm Hương trợn to hai mắt, nàng sờ sờ chiếc khăn quàng cổ ấm áp xinh đẹp, ngơ ngác nhìn nữ minh tinh đang đứng trước mặt.
Tôn Tịnh nở nụ cười, lắc đầu nói: "Chị không tốt như em nghĩ đâu. Chẳng qua, em tới đây để cứu bọn chị, bỏ lại em ở chỗ này rồi chạy trốn, nếu thế thì không thể chấp nhận được."
"Thật ra anh chị đang cản trở bọn em." Tô Trầm Hương thành thật nói.
"..." Khóe miệng xinh đẹp của Tôn Tịnh không khỏi giật giật một chút.
Điều này có nghĩa là nếu họ rời đi sẽ dễ dàng hơn cho Tô Trầm Hương.
Đúng vậy, nếu thật sự có nhiều lệ quỷ như vậy, bọn họ ngược lại sẽ trở thành điểm yếu của cô, khiến cô vẫn phải phân tâm bảo vệ bọn họ.
"Nếu đã như vậy."
Cô cân nhắc.
"Em vẫn có thể che chở cho mọi người được, nếu mọi người muốn đi theo thì đi cùng đi. Mọi người vẫn có thể giúp em một số việc." Tô Trầm Hương không hề cảm thấy nếu mấy cái trói buộc đi theo sẽ có thể tạo ra chút phiền não gì đó cho mình, ngược lại, cô nhớ ra... Lệ quỷ ở làng này ăn mặc như con người, số lượng cũng không ít.
Nếu làm thành cơm, đi khắp thôn nhặt đồ ăn, chỉ có cô với Trần Thiên Bắc cũng làm không hết việc này được!
Vừa khéo, cô sẽ sai ba người sống đi nhặt đồ ăn cho cô.
Lệ quỷ tính toán như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
"Chị có thể giúp được em chuyện gì sao? Như vậy thì được rồi." Tôn Tịnh đồng ý ngay lập tức và nhìn thấy Tô Trầm Hương lảo đảo đi về phía ngôi làng, theo sau người phụ nữ mặc áo khoác bông.
Cô ấy quay người lại, đỡ lấy Trần tổng đang dùng đôi chân yếu ớt của mình để lết đi, cố nở một nụ cười nhạt nhưng kiên quyết đi theo Tô Trầm Hương.
Lúc này, nữ minh tinh cũng không có cảm giác quá sợ hãi đến mức không thể di chuyển, hiển nhiên, tố chất tâm lý của cô ấy khá tốt. Còn phía bên cạnh Trần tổng, sắc mặt Hứa Phi đột nhiên nóng bừng.
Cậu ta... Vừa rồi cậu ta đã nói những điều ngu ngốc gì với Tô Trầm Hương vậy?
Muốn tôi hay muốn cậu ta?
← Ch. 126 | Ch. 128 → |