← Ch.127 | Ch.129 → |
Ngay lúc này, mặt hoàng tử sân trường đỏ rực lên.
Thì... Không nói được là cảm giác gì.
Hy vọng mọi người đều có thể quên đi tất cả những chuyện vừa rồi...
"Cậu diễn không tồi đâu." Dáng vẻ vừa tức giận vừa đau lòng vì nữ sinh mình thích kia khiến cho Trần tổng phải run rẩy khen ngợi một tiếng.
"Trở về sẽ cho cậu quay một bộ phim truyền hình thanh xuân học đường, cậu diễn nam chính nhé." Anh ấy cảm thấy mình và Hứa Phi cũng được coi là người cùng chung hoạn nạn, vì thế ánh mắt của anh ấy cũng thân thiết hơn vài phần.
Hứa Phi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
"Tôi, tôi... Là do tôi quá lo lắng thôi." Cậu ta cố gắng giải thích, còn nhịn không được mà len lén liếc nhìn bóng lưng của Tô Trầm Hương.
Không hiểu sao hình ảnh cô gái há miệng nhỏ ngơ ngác, bối rối nhìn dáng vẻ đáng thương của mình luôn thoáng qua trong đầu Hứa Phi.
Cậu ta quá xấu hổ, không thể làm bạn với Tô Trầm Hương được nữa, nhỏ giọng nói: "Tôi không cố ý."
"Không sao, cậu cũng là quan tâm đến Tiểu Hương mà."
Gương mặt đẹp trai của Hứa Phi lộ vẻ một lời khó nói hết.
Cậu ta giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cho dù là muốn cảnh báo, nhưng, nhưng nếu đổi thành một nữ sinh khác, cậu ta sẽ diễn tiết mục tranh đoạt tình nhân này sao?
Nhưng lúc nói với Tô Trầm Hương những lời này, cậu ta lại nói hết sức tự nhiên. -
Trong giây phút đó, ngoại trừ xấu hổ và lúng túng, tận đáy lòng cậu ta còn lặng lẽ dâng lên một tia mong đợi vô hình.
Vừa nghĩ như vậy, Hứa Phi càng xấu hổ hơn.
Nhưng dẫu sao cậu ta cũng là một nghệ sĩ đã hoạt động trong giới giải trí rất nhiều năm, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Trái lại Tô Trầm Hương hoàn toàn không biết sau lưng còn có một anh chàng đẹp trai đang vô cùng xấu hổ, tâm tình cực kì phức tạp.
Cơm ở trước mắt, cô còn để ý đến cậu ta làm gì.
Trai đẹp cũng không thể mài ra ăn được.
Hai mắt cô phát sáng, theo sát người phụ nữ mặc áo bông đi vào trong ngôi làng.
Ngôi làng này nhìn qua rất yên bình, cũng giống như các ngôi làng ở hiện đại.
Đương nhiên, nếu như không có những Tụ Âm trận lờ mờ hiện ra trên vách tường kia thì càng thích hợp hơn.
Đương nhiên, khi Tô Trầm Hương đi vào làng, trước hết đã tìm hiểu sơ qua tình hình kinh doanh ở căng tin mới của mình, phát hiện căng tin này nhiều người nhiều của*, lượng thức ăn dự trữ vô cùng phong phú, lập tức cảm thấy yên tâm rồi.
(*) từ gốc là gia đại nghiệp đại (家大业大): ý nói người đông, sản nghiệp lớn.
Cô cười híp mắt, trước khi cô bước vào làng, cô đã ném một sợi tóc ở rìa thôn.
Nhìn sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống đất, cô nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt thân thiết nhìn những dân làng chậm rãi đi về phía này, giả vờ mỉm cười niềm nở với tất cả bọn họ.
Dân làng phía trước còn miễn cưỡng có hình người.
Nhưng dân làng phía sau có một cái cổ dài hơn hai thước, uốn lượn giữa không trung, cái đầu tái nhợt đặt trên bả vai dân làng phía trước, nhất định muốn xem thử dáng vẻ của người sống.
Nụ cười của bọn họ đều rất lạnh lẽo.
Ánh mắt vừa hưng phấn vừa hung tợn.
Khi ngọn lửa trong thôn đang được thắp sáng, những dân làng vốn mang hình người cũng từ từ thay đổi hình dáng, trở thành nhiều dáng vẻ kỳ lạ hơn.
Tô Trầm Hương hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Cô quay đầu nhìn đám người Tôn Tịnh.
Trần Thiên Bắc đứng trước mặt cô, che chắn cô ở phía sau, cũng ngăn lại tất cả ánh mắt quỷ dị của những dân làng kia, không để cho bọn họ nhìn Tô Trầm Hương thêm một giây phút nào.
Tô Trầm Hương sờ mặt mình một cái, chậm rãi nói với người phụ nữ mặc áo bông đang từ từ mở cái miệng to như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén: "Tôi nhìn thấy cơm rồi. Trông có vẻ rất ngon. Cảm ơn lòng hiếu khách của cô. Nhưng mà vui lòng cho tôi một căn nhà để sưởi ấm."
Cô lại tiếp tục lên án người phụ nữ mặc áo bông: "Mời người ta ăn cơm cũng không thể để cho người ta ăn ngoài trời chứ! Cô nghĩ bây giờ đang là mùa hè sao? Là mùa đông đó, dễ bị cảm lạnh lắm, đánh giá kém!"
Cô cảm thấy rất hoài nghi căng tin này ỷ vào nhiều người nhiều của mà xem thường khách hàng.
Dáng vẻ nhỏ nhắn nũng nịu oán trách khiến cho người phụ nữ mặc áo bông không những không tức giận. Trái lại, bà ta tiếp tục cười khanh khách, hơn nữa còn lắc lư chiếc eo mềm mại, dẫn bọn họ đi vào một căn nhà rất lạnh, nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Tô Trầm Hương dẫn đầu đi vào nhà, ngửi một cái, cảm thấy căn nhà này tạm được, lập tức bảo bọn Tôn Tịnh vào nghỉ chân một lát.
Thấy bọn họ đứng ở trong phòng không dám ngồi xuống ghế, Tô Trầm Hương ghét bỏ nhìn căn nhà đầy bụi, liền hỏi người phụ nữ mặc áo bông: "Tài xế của chúng tôi đâu rồi?"
Trần tổng nói đuổi theo tài xế đến đây, nhưng mà đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng tài xế đâu, Tô Trầm Hương cảm thấy những dân làng này có chút quá đáng.
Cô mang theo mấy phần nũng nịu, thoạt nhìn chính là cô gái lớn lên dưới sự yêu thương cưng chiều, hơn nữa mới vừa rồi còn khiến cho hai nam sinh cao to đẹp trai tranh giành tình cảm, người phụ nữ mặc áo bông chưa từng thấy qua người sống nào như vậy, trong mắt thoáng hiện lên một tia hưng phấn.
Bà ta cũng không nổi giận, xoay người đi ra ngoài, không lâu sau có hai dân làng khô héo gầy đét, vừa đi, lớp tro bụi màu đen trên người vừa lã chã rơi xuống, đỡ một người trẻ tuổi đang hôn mê vào.
"Chúng tôi tìm được anh ta rồi." Bọn họ đặt tài xế trẻ tuổi lên trên bàn.
Trên người của bọn họ bốc lên mùi hương như bị cháy, rất gay mũi.
Tô Trầm Hương không hề nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới vén mí mắt của tài xế trẻ tuổi lên.
Bị tiểu quỷ mê hoặc.
Không có tổn thương gì khác.
Cô thuận tay phất bàn tay trắng như tuyết qua mí mắt đang đóng chặt của tài xế trẻ tuổi, xua đi quỷ khí trên người anh ta, quay đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Đóng cửa, tôi muốn ăn cơm rồi."
Chiều chuộng như vậy thì hương vị của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lộ ra sau này mới có thể thơm ngon hơn.
Mấy người dân làng rời đi với nụ cười quỷ dị trên gương mặt, nhân tiện đóng cửa lại thật chặt.
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại, Trần tổng lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đi ra mở cửa.
Nhưng mở ra được mới lạ.
"Gì thế này?" Trần tổng nóng nảy.
"Khó khăn lắm mới có mấy người sống đi vào, làm sao bọn họ nỡ lòng trực tiếp sát hại được chứ." Tô Trầm Hương đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, hít hà! Trên vách tường ngoài sân, tất cả đều là những cái đầu lạnh lẽo, quỷ dị, ánh mắt tham lam nhìn vào chỗ của bọn họ.
Cô ung dung thong thả nói: "Biết chúng ta không thể nào chạy thoát, dĩ nhiên bọn họ sẽ cho chúng ta thấy chuyện kinh khủng nhất, giống như là mèo vờn chuột vậy..." Rất nhiều lệ quỷ đều để cho người sống cảm nhận được cảm giác kinh khủng nhất trước khi sát hại bọn họ.
Giống như Lý Yên lúc trước, đến biệt thự để bắt gian lại nhìn thấy quỷ vô diện, rõ ràng con quỷ kia rất hung ác nhưng vẫn yên lặng nhìn dáng vẻ cô ấy giãy giụa trong vô vọng.
Đây chính là tật xấu của các lệ quỷ.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Tiểu Hương, có phải ngôi làng này có rất nhiều quỷ không?"
"Chính là do có nhiều lệ quỷ nên mới bảo các người đi vào giúp em." Vừa lúc đó, bên ngoài cửa sổ nơi Tô Trầm Hương đang đứng truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Cô vội mở cửa ra, nhìn người phụ nữ ngoài cửa sổ toàn thân ướt sũng như mới vừa bò ra khỏi giếng nước, mái tóc đen dài che kín mặt, cô cười cười nắm lấy cái cổ lạnh như băng của bà ta rồi kéo vào.
Thuận tay vui vẻ đóng cửa sổ lại, cô vỗ tay một cái, một quả dưa hấu ướp lạnh màu như đỏ máu lăn ra... Trời rất lạnh, dưa hấu ướp lạnh càng khiến cho lệ quỷ lạnh thấu tim.
Cô trừng mắt nhìn quả dưa hấu tỏa ra hương vị thơm mát lăn qua lăn lại trước mặt mình, sau đó lại nhìn Trần Thiên Bắc.
Tô Trầm Hương, tủi thân!
Bôn ba hơn nửa ngày, cô muốn ăn ngay lập tức!
"Cầm về nhà ăn." Trần Thiên Bắc hài lòng nói với cô.
Bây giờ trái cây trái mùa đắt biết bao nhiêu.
Trần thiếu nhân cơ hội thưởng thức một chút dáng vẻ tủi thân của đứa trẻ nghịch ngợm.
Lúc vừa mới bước vào căng tin mới, bộ dáng nhỏ nhắn không thèm quay đầu lại của Tô Trầm Hương thật là khiến cậu tức chết.
Đây đúng là có mới nới cũ.
Hoàn toàn không hề ngoảnh đầu lại.
Bây giờ đã biết Trần Thiên Bắc muốn gì được đó tốt hơn chưa.
"Lát nữa mang đi." Đại khái là vì phát hiện căng tin này tiệm đại khi khách*, vậy nên Tô Trầm Hương đã khá mất kiên nhẫn.
(*) tiệm đại khi khách (店大欺客): ý là ỷ vào cửa hàng lớn mà xem thường khách hàng.
Cô liền mở ra một căn phòng khác trong nhà, đi tự kỷ.
Khi nhìn thấy cô bước vào phòng rồi đóng kín cửa lại, Trần tổng vừa mới nhìn thấy một nữ quỷ ướt sũng bị kéo vào nhà, đang cố không thét chói tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng cửa nhà bị đập liên hồi, không khỏi căng thẳng hỏi: "Tiểu Hương không thoải mái sao?"
"Không cần lo lắng." Trần Thiên Bắc ôm quả dưa hấu mát lạnh đặt sang một bên.
Quả dưa hấu này rất lớn.
Ít nhất phải hai mươi cân.
Vỗ nhẹ một cái, âm thanh chín muồi vang lên, hẳn là ăn rất ngon.
Trần Thiên Bắc nắm chắc trong lòng.
Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh.
Giống như là có gì đó đang nổi giận, muốn xông vào.
Hiển nhiên, nữ quỷ ngoài cửa sổ biến mất làm cho những lệ quỷ này cảm thấy có gì đó không đúng, cũng sinh ra sát ý đối với đám người sống dám phản kháng này.
Trần Thiên Bắc rủ mắt, đứng ở trước mặt mấy người Trần tổng, gương mặt rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này cũng khiến cho tinh thần của mọi người ổn định hơn một chút, thậm chí ngay cả tiếng đập cửa càng ngày càng nặng nề kia, còn có giọng nói "Mở cửa!" sắc nhọn của người phụ nữ mặc áo bông cũng không còn làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi nữa.
Vừa lúc đó, Trần Thiên Bắc nhạy bén cảm giác được Tô Trầm Hương đang nhốt mình ở trong phòng lại bộc phát ra khí tức rợn cả tóc gáy.
Đó là một loại... Khí tức lạnh lẽo tới cùng cực, hơn nữa còn khiến người khác cảm nhận ảo giác kỳ quái, kinh khủng hiện ra trước mắt.
Khí tức này vẫn chưa lan đến trong phòng, giống như là khí thế vô cùng âm u biết uốn lượn tránh né vậy, nó tránh khỏi mấy người sống trong phòng, khí tức ẩn chứa sự tham lam từ trong nhà khuếch tán ra ngoài.
Nếu không phải Trần Thiên Bắc có thể chất đặc biệt, hết sức nhạy cảm đối với âm khí thì ngay cả cậu cũng sẽ không cảm nhận được nỗi sợ hãi và cảm giác ngạt thở mà những âm khí kia mang lại.
Minh chứng là mấy người Trần tổng vẫn đang ngơ ngác đứng chung một chỗ.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu chói tai.
Chỉ có một tiếng.
Sau đó liền yên tĩnh đến mức gần như tĩnh mịch.
Vừa rồi ngôi làng còn có một vài đốm sáng, đột nhiên lại lâm vào bóng tối và yên tĩnh cực độ. Giống như những đống lửa đang cháy, còn có những dân làng náo nhiệt vừa rồi đều là ảo giác vậy.
Trong phòng không có đồ dùng sưởi ấm, cộng thêm một màn tối đen và yên tĩnh ngoài kia, dường như chỉ trong vòng một cái hít thở, tất cả dân làng trong thôn này đều mất đi âm thanh.
Sự im lặng đến ngột ngạt này khiến người khác cảm giác lạnh càng thêm lạnh.
"Sao không có tiếng động gì nữa?" Vừa rồi Trần tổng còn nghe thấy tiếng đập cửa rất mạnh, rất kiêu ngạo.
Nhưng đột nhiên, tất cả âm thanh đều biến mất.
Trần Thiên Bắc không lên tiếng, cúi đầu sửa sang lại quần áo, đi mở cửa nhà.
Thấy cậu dứt khoát mở cửa nhà ra, Trần tổng lập tức lo lắng.
"Tiểu Bắc, em..."
"Ra ngoài nhặt đồ ăn." Trần Thiên Bắc khom người, nhặt hai củ khoai nướng thật to từ trên nền đất trước cửa nhà lên sờ một cái, nóng hổi, miễn cưỡng có thể chữa được một chút trái tim bị tổn thương của Tô Trầm Hương.
Cậu cầm củ khoai nướng nóng hổi mới ra lò đưa cho Tô Trầm Hương chậm rãi từ trong phòng đi ra, đang sửa sang lại chiếc áo bông xốc xếch của mình.
Thấy cô mặt mày hớn hở ôm hai củ khoai nướng sưởi ấm, khóe miệng Trần Thiên Bắc hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục khom người từ dưới đất nhặt lên các loại thức ăn ngon và nguyên liệu nấu ăn khác, nhân tiện trong lòng lặng lẽ oán trách lòng tham không đáy của Tô Trầm Hương.
Toàn bộ thôn dân trong làng, tất cả đều bị đánh thành cơm.
Có thể thấy muốn nuôi được một Hương Hương là chuyện quá khó khăn rồi.
← Ch. 127 | Ch. 129 → |