Cửa
← Ch.114 | Ch.116 → |
Ngoại trừ ngày đầu tiên của năm mới phải ở nhà bà nội, những thời gian khác Trần Nghiêu đều ở nhà ôn bài.
Hôm nay Lâm Trưng đến để giúp cô học bổ túc, Chử Huệ Thanh và Chu Linh ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Sau hai giờ học, Trần Nghiêu vào bếp lấy trái cây và đồ uống.
Cửa phòng bếp mở một nửa, âm thanh nói chuyện từ phòng khách không lớn nhưng rõ ràng.
"Chị đã bàn bạc với Lâm Ngôn, dù nhà bọn họ đưa cho Tiểu Trưng cái gì cũng không nhận. Tóm lại chị không muốn dính dáng vào..."
"Nhưng chị cũng nghĩ xem, họ đang dùng tiền để giải quyết, không phải vì nhà bọn họ là dòng dõi danh giá nên chướng mắt gia đình bình thường sao? Họ chính là muốn cho Tiểu Trưng biết theo mẹ hay theo nhà họ là tốt hơn! Cho nhà lầu xe hơi như thế, không cần nghĩ cũng đã quá rõ ràng, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho hai người. Bây giờ đứa nhỏ trưởng thành thì nghĩ đến việc hàn gắn, nghĩ thật đẹp! "
Mối tình của Chử Huệ Thanh và Lâm Ngôn năm đó gặp rất nhiều khó khăn, người ta đồn rằng Lâm gia từ lâu đã sớm quyết định đối tượng kết hôn cho Lâm Ngôn, kết quả đứa con cả luôn luôn trầm tĩnh thuận theo lại đem lòng thương một nữ sinh nghèo khổ, trong nhà biết được chuyện này vô cùng phản đối, sau đó hai người lặng lẽ rời Bình Thành, lĩnh chứng rồi sinh con.
Lâm gia ban đầu nhiều lần tìm đến cửa, muốn đưa gia đình ba người trở về, nhưng Lâm Ngôn âm thầm nhìn thấy thái độ của họ đối với Chử Huệ Thanh, cuối cùng cự tuyệt.
"Chẳng qua Tiểu Trưng là con trai nên bọn họ mới vậy thôi, nếu chị sinh bé gái..." Giọng nói và cảm xúc của Chử Huệ Thanh trùng xuống.
Chu Linh an ủi bạn: "Chúng ta làm mẹ, dù con trai hay con gái thì đều là bảo bối, bọn nhỏ cũng vậy!"
"A Linh, thật ra chị rất thích có con gái nhỏ. Em có biết lần đầu tiên chị nhìn thấy Nghiêu Nghiêu, liền nghĩ rằng nếu đây là con gái của mình thì hay biết mấy, ai nha, cô bé thật đáng yêu!"
Trần Nghiêu lấy đồ xong chuẩn bị về phòng, nghe thấy Chử Huệ Thanh nhắc tới mình bèn dừng lại nghe.
"Thật may là con gái em không có cái tính hổ giống em." Chu Linh cười khanh khách.
"Nghiêu Nghiêu nhìn thật mềm mại nhu thuận, lại có tính kiên trì. Nói đến chuyện học hành, có thể thấy hai năm qua con bé đã tiến bộ rất nhiều!"
Nói đến đây, Chu Linh cũng cảm thấy rất tự hào: "Hiện tại em đang mong con bé có thể thi vào trường đại học Giang Thành, không giấu gì chị, em đang nghĩ đến việc mời tiệc để cảm ơn thầy cô..."
Gần ghế sô pha có một bình phong trang trí lớn, Trần Nghiêu lặng lẽ bước đi, không ai chú ý đến cô.
Lâm Trưng vừa ra khỏi toilet, Trần Nghiêu đã bổ nhào lên người anh. Hai tay theo bản năng ôm cô, Lâm Trưng hỏi: "Sao đi lâu vậy?"
Trần Nghiêu ở trong lồng ngực anh lắc đầu, ngẩng mặt chu môi lên: "Muốn hôn..."
Đôi mắt to thuần khiết đen láy, đuôi mắt hơi rủ xuống, mang theo ánh nước đáng thương, Lâm Trưng biết gần đây cô phải chịu rất nhiều áp lực, dù đau lòng nhưng cũng phải giúp cô nâng cao bài kiểm tra.
Con người một khi đã quyết tâm thì không ai có thể lay chuyển được. Thế nên, anh dùng hết toàn bộ sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình cho cô.
Nụ hôn của anh quá kiềm chế và nhẹ nhàng, Trần Nghiêu không hài lòng nhón chân vòng qua cổ anh, chủ động vươn đầu lưỡi vào trong miệng anh quấn quýt. Lâm Trưng bề ngoài lạnh lùng nhưng trong miệng lại ngọt ngào tươi mát, mỗi lần hôn anh đều cảm thấy rất thoải mái, hưởng thụ.
Một thời gian rồi chưa làm, dục vọng gần như trong nháy mắt bị cô thêu đốt lên. Hôn đến thở không ra hơi, môi di chuyển xuống dưới, tay Trần Nghiêu thò vào vạt áo anh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại tinh xảo không ngừng vuốt ve làn da trên eo và bụng dưới của anh.
Con ngươi dần tối sầm lại, bàn tay to nhào nặn bờ mông mềm mại dưới lớp vải mỏng, nhìn cô yêu kiều ậm ừ, hai má ửng hồng.
Bầu không khí trong phòng vô cùng ái muội, hương thơm ngào ngạt của thiếu nữ khiến đại não anh mê mẩn.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cả hai đột ngột dừng lại.
"Nghiêu Nghiêu, mẹ ra ngoài với dì Chử một chuyến, con và anh trai ở nhà học ngoan nhé!"
Vị trí toilet ở gần ngay cửa ra vào, giọng nói của Chu Linh chỉ cách một tầng ván cửa, vô cùng rõ ràng.
Trái tim Trần Nghiêu đập thình thịch, giọng nói mang theo chút run rẩy không dễ nhận ra: "Dạ... Con biết rồi."
"Con và anh trai có muốn mua gì không?" Chu Linh tiếp tục hỏi.
Cô đã khóa cửa khi đi vào, nhận thức này khiến Trần Nghiêu tỉnh táo trở lại, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Trưng, anh trầm mặc thả nhẹ hô hấp. Cô chậm rãi rút một bàn tay ra, đặt lên khối phình ra giữa hai chân anh...
← Ch. 114 | Ch. 116 → |