Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 116

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 116
Ⓚ-í-🌜-ⓗ ✞♓í𝒸-♓
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

"Con không cần gì hết ạ." Trần Nghiêu nhẹ nhàng đáp, dùng tay nhỏ ✌️⛎ố_t 𝖛_e ⓓươ𝖓.🌀 ☑️.ậ.𝐭 nóng hổi đang sưng tấy trong quần, "Để con hỏi anh trai một chút..."

Nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn nhẫn của Lâm Trưng, cô nở một nụ cười nghịch ngợm: "Anh trai, anh muốn mua gì?

Phải ngăn cô lại, Lâm Trưng nghĩ, anh cau mày nâng bàn tay to nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt cảnh cáo.

Trần Nghiêu không chút sợ hãi chống lại ánh mắt anh, lực trên tay dằn xuống thật mạnh. Nhìn quai hàm của anh nháy mắt căng chặt nhưng không dám 𝖕𝖍á_t ⓡ_𝐚 â_〽️ ✝️𝖍_𝐚n_𝖍, cô 𝖈-ắ-n 〽️-ô-ⓘ nén cười.

"Nghiêu Nghiêu? Con hỏi xong chưa?" Chu Linh gõ cửa hai lần, giọng nói kéo dài của bà đánh vào tâm can của hai người đang vụng trộm ăn trái cấm.

"À... Anh trai hình như không cần gì hết."

Ỷ vào anh đang không dám lộn xộn, đôi tay nhỏ bé nhanh nhẹn như rắn, nhanh chóng kéo lưng quần của anh xuống, côn thịt bọc trong quần lót màu xám lộ ra, trên vải có vết nước sẫm màu.

"Được rồi, cứ gọi cho mẹ nếu hai con muốn mua bất cứ thứ gì."

"Vâng ạ..."

𝐃·ư·ơ𝓃·🌀 𝐯·ậ·𝖙 thô nóng được giải phóng hoàn toàn, màu sắc thanh tú sạch sẽ, nhưng hình dáng rất to lớn, phải dùng hai tay mới cầm hết được.

Lâm Trưng đứng tại chỗ như bị đóng đinh, nhìn Trần Nghiêu vừa chậm rãi ngồi xổm xuống vừa cầm lấy bộ phận sinh dục của mình xoa nắn. Ở độ cao này, khuôn mặt cô đang đối diện với thứ đó, gần đến mức cảm nhận được hơi thở ấm áp phun lên quy đầu mẫn cảm.

Anh không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Chu Linh, nghĩ rằng mẹ cô có thể vẫn còn ở ngoài cửa, cái loại 𝐤í*𝖈*𝖍 ✞*hí𝐜*♓ cấm kỵ này xông thẳng vào bụng dưới, 𝖉*ư*ơn*𝖌 𝖛*ậ*т sưng lên hết cỡ, từng đợt nước nhờn chảy ra từ mã mắt.

Côn thịt trong lòng bàn tay 🎋í*𝒸*♓ ✝️𝐡*í*c*𝐡 nhảy lên, cảm giác tê ngứa trên đầu quả tim lan tràn, Trần Nghiêu dùng ngón tay cái nghiền qua lỗ nhỏ đang rỉ nước, bôi lên thân gậy lớn khiến cho sự ma xát càng trơn tru.

Muốn cô dùng sức hơn nữa.

Cố gắng che giấu tiếng ⓣ♓●ở ⓓố●↪️, hầu kết không ngừng trượt theo động tác nuốt nước bọt.

Miệng đắng lưỡi khô.

"Tiểu Trưng, bữa tối giao cho con phụ trách, nhớ nấu món em gái con yêu thích..." Có tiếng bước chân rất nhỏ tới gần, giọng nói của Chử Huệ Thanh như văng vẳng bên tai anh.

Cơ bắp toàn thân căng cứng, tim đập dữ dội như sắp vọt ra khỏi lồng ⓝɢự·𝒸, Lâm Trưng khó khăn đáp lại: "Được ạ..."

Giọng nói của anh trầm và khàn, thô ráp như giấy nhám.

Trần Nghiêu mím môi cười, ngửa đầu nhìn lên mặt Lâm Trưng, 𝖍-é m-ở đôi môi anh đào, cầm quy đầu ướ-✝️ á-t ngậm vào miệng.

Cái miệng nhỏ nhắn lập tức căng ra, đầu lưỡi Ⓜ️*ề*ⓜ Ⓜ️*ạ*ï l1●ế●𝐦 quanh mã mắt, phát ra tiếng ɱú-t nhẹ.

"Hừ..." Tiếng 🌴h·ở dố·ⓒ trầm thấp không tự chủ được thoát ra khỏi cổ họng, nét mặt có chút vặn vẹo vì sự nhẫn nại tối đa.

Hương vị của anh không khó ăn, một chút hương mát lạnh của xà phòng, một chút mằn mặn, hơi tanh. Trần Nghiêu dùng hai tay đỡ gậy thịt mú·🌴 vào, nước miếng tiết ra trong miệng không kịp nuốt xuống chảy ra từ khóe môi, một giọt trong suốt nhỏ xuống đầu gối gập lại của cô.

Mái tóc đen dài thẳng buông xõa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, đôi mắt to ngấn nước ngây thơ trong sáng, đôi môi anh đào đang ♓_é 𝖒_ở khó khăn 🦵ⓘ·ế·m 〽️ú*𝖙 🅓·ươп·🌀 𝖛·ậ·ⓣ thô to, giống như đang thưởng thức đồ ăn yêu thích của chính mình, vẻ mặt chuyên chú mê người.

Cảnh tượng cực kỳ 𝒹â_𝐦 mỹ 𝐤í𝐜*h t*𝒽í*ⓒ*h huyệt thái dương phồng lên, tê dại xộc thẳng vào da đầu

Tiếng đóng cửa nặng nề giống như phát ra tín hiệu, Lâm Trưng rốt cục ⓡ●ê●n г●ỉ ra tiếng, một tay túm Trần Nghiêu lên khỏi mặt đất, rút ԁ●ư●ơռ●ℊ v●ậ●𝐭 bị 𝖑●𝐢ế●ⓜ đến ướt nhẹp ra, ôm cô đi về phía giường.

"Thích chơi trò 🎋-í-↪️-𝐡 ⓣ-𝐡í𝐜-𝖍 không?"

Bị uy hï·ế·🅿️.

Trần Nghiêu giả vờ sợ hãi cầu xin tha thứ: "Anh trai, không cần, thả Nghiêu Nghiêu ra..."

Lâm Trưng trực tiếp đè lên đùi cô, nâng tay ↪️●ở●𝒾 զ●⛎ầ●п áo: "Chúng ta chơi trò gì 𝐤í𝖈_𝐡 ✝️♓_í𝒸_ⓗ hơn đi."

𝐐u@*𝖓 ♓*ệ tình dục mãnh liệt là cách tốt nhất để xả stress, động tác cắm rút của anh vô cùng thô bạo, Trần Nghiêu dần dần mất hồn, giờ đây có thể quên hết tất cả những buồn phiền trong lòng, quên đi áp lực của kỳ thi đại học, lại chờ mong được anh lấp đầy bên trong mình.

Ⓠ_uấ_ⓝ 𝐪𝖚ý_𝐭 đến nhễ nhại mồ hôi, Trần Nghiêu vươn tay ôm lấy Lâm Trưng đang rong ruổi trên người mình, hai hàng nước mắt sinh lý 𝐫ⓤ*n rẩ*𝖞 chảy ra, anh cúi người nhẹ nhàng ⓛⓘ·ế·ⓜ đi.

Chương (1-132)