Vay nóng Tima

Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 109

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 109
Miệt mài
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Hai bóng người đang giao triền bị ánh đèn mờ nhạt hắt lên tường, động tác nhấp nhô khiến da thịt đánh vào nhau phát ra âm thanh, cùng với tiếng thở hổn hển liên tục bị kìm nén.

Hai tay Trần Nghiêu vịn lên song cửa sổ. Mông vểnh lên nghênh hợp động tác đóng cọc từ phía sau, miệng huyệt bởi vì tốc độ cắm rút cực nhanh mà trở nên lầy lội, nước bắn tung tóe.

Đại não bị vây trong trạng thái trống rỗng, mơ hồ không biết mình đang ở đâu, giác quan duy nhất còn tồn tại là giữa hai chân, cái lỗ nhỏ bị dương vật to lớn hung hăng đâm vào. Tầng tầng lớp lớp khoái cảm tràn ngập trái tim, cao trào mãnh liệt đánh tới, huyệt thái dương cũng bắt đầu nổi gân lên.

"Ha... ha...."

Cô sắp không được rồi.

Lâm Trưng mím môi, bấu chặt bờ mông va chạm tới tấp, ngón tay hãm lên nộn thịt tuyết trắng rịn ra một tầng mồ hôi. Eo và bụng dưới đong đưa cực nhanh, quy đầu bỗng chốc đâm đến chỗ sâu nhất, một đôi mắt đen nhánh sáng kinh người giữa dục vọng buông thả.

Toàn thân Trần Nghiêu bắt đầu run lên —— Lâm Trưng quá dữ tợn, động tác vô cùng thô bạo. Lỗ huyệt nhỏ bé bị côn thịt to lớn như vậy ra vào quá nhiều lần, miệng huyệt đã muốn không còn cảm giác. Trần Nghiêu khóc lóc cầu xin tha thứ: "Anh ơi... ô ô... Không cần... Nghiêu Nghiêu sẽ hỏng mất... ô ô..."

Cô thò tay ra phía sau đẩy anh, nước triều dâng cao làm âm đạo run rẩy phun nước, không cho phép anh đối xử mạnh bạo như vậy.

Lâm Trưng cầm bàn tay nhỏ bé đang chống cự, đan ngón tay vào nhau, nhấp môi khàn giọng nói: "Lập tức..."

Huyệt nhỏ đau đớn tê dại lại bị thọc thêm mấy chục lần, Trần Nghiêu che miệng khóc thét lên, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.

Sau khi bắn ra hết, Lâm Trưng ôm cô vào lòng an ủi, nhưng nước mắt của cô lại ào ào như đê vỡ, khóc thút thít không ngừng.

"Tốt rồi, Nghiêu Nghiêu ngoan, đừng khóc... Không thoải mái sao?"

Trần Nghiêu vừa khóc vừa ghé vào lồng ngực anh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hôn. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những gì mẹ cô đã nói, cô cần cảm giác an toàn liên tục từ Lâm Trưng.

"Em còn muốn..." Hốc mắt và chóp mũi đỏ bừng vì khóc, cổ họng có chút khàn khàn, Trần Nghiêu lại bắt đầu ý nghỉ muốn tiếp tục.

Đêm nay thật sự có phần hơi thô bạo, Lâm Trưng sờ sờ đầu an ủi cô: "Đừng làm nữa, được không? Đến giờ nghỉ ngơi rồi."

"Cầu xin anh." bàn tay nhỏ ôm anh lắc lư, xuất chiêu làm nũng, "Còn muốn, một lần cuối cùng nữa..."

"Sẽ rất mệt mỏi......"

Lâm Trưng còn chưa kịp nói xong, Trần Nghiêu đã duỗi một tay xuống cầm dương vật cứng ngắc lại: "Rõ ràng là anh không mệt, anh không thích em như thế này sao..." Nói xong cô lại dẩu môi muốn khóc.

Không biết đến tột cùng là cô đã xảy ra chuyện gì, Lâm Trưng dỗ trái dỗ phải mãi không được, ngoại trừ nói "tiếp tục".

Chủ động giúp anh đeo bao cao su mới vào, Trần Nghiêu cầm gậy thịt nhắm ngay miệng huyệt rồi đút vào bên trong. Cảm thấy hơi căng, thắt lưng vẫn còn đau, ngồi cả nữa ngày vẫn cảm thấy khó chịu. Nhìn thấy Lâm Trưng chỉ đang giữ thân thể của cô mà không hề có ý giúp đỡ, Trần Nghiêu đột nhiên mất kiên nhẫn, tăng thêm sức lực ngồi xuống.

Đau đớn ngay lập tức truyền đến, Lâm Trưng không thể không đầu hàng, ôm cô vỗ về như một đứa trẻ sau đó từ từ đút vào rồi để cô tùy ý di chuyển.

Hai tay Trần Nghiêu đặt ở trên vai anh, nâng mông lên xuống, chỉ một lúc sau đã không còn sức lực, "Đồ đại cẩu thối, em ghét anh..."

Bị cô tủi thân lên án, Lâm Trưng cảm thấy buồn cười, rốt cục bắt đầu ưỡn eo chạy nước rút.

Miệt mài đến khi trời tờ mờ sáng, thừa dịp mọi người chưa dậy, Lâm Trưng dọn dẹp xong lặng lẽ bế Trần Nghiêu đang vô cùng mệt mỏi trở về phòng.

Hứa Phong sáng sớm dậy đi duỗi cơ trong sân, nhìn thấy Lâm Trưng, Đại Âm và Triệu Chi lục tục đi ra, anh đề nghị cùng nhau đi ra phía sau núi vận động.

"Có cần gọi Nghiêu Nghiêu dậy không ạ?" Đại Âm hỏi.

Hứa Phong ngẩng đầu nhìn lên căn phòng lầu ba đã kéo rèm cửa, thản nhiên nói: "Không cần, để em ấy ngủ đi."

"Trần Nghiêu nhà chúng ta ngủ rất giỏi." Anh nói xong nhìn Lâm Trưng bên cạnh, "Em là anh trai hẳn là cũng biết đi?"

Lâm Trưng đón ánh mắt của anh: "Đúng vậy, ngày nghỉ cô ấy thường ngủ nguyên một ngày."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-132)