Hợp nhất
← Ch.107 | Ch.109 → |
Dòng điện theo quy đầu mẫn cảm dồn dập đến trung tâm não bộ, 🎋·í·↪️·𝐡 𝖙·h·íc·h 🎋-𝒽-oá-1 ⓒ-ả-〽️ khiến da đầu run lên.
Ngửa đầu nhắm mắt lại, Lâm Trưng không nhịn được phát ra tiếng 𝖙𝐡●ở ԁ●ố●↪️.
"Đủ... Đủ rồi..." Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh nhịn không được sẽ làm ra những việc quá đáng.
Rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ nhìn thấy anh mất tự chủ, vậy mà trái tim cô cũng thích ý tràn ra 🌜●ả●𝖒 🌀●❗á●𝖈 𝖙●ê 🅓ạ●𝒾, hai chân Trần Nghiêu cưỡi lên một bên bắp chân anh, không nhịn được đong đưa thắt lưng, cách một lớp quần ngủ cọ sát chân tâm ngứa ngáy đang 𝐜*♓ả*🍸 ⓝướ*ⓒ, đè thấp đầu đem ԁư-ơ𝐧-𝐠 ✌️ậ-𝖙 hưng phấn ⓡ⛎_n ⓡẩ_y ngậm vào sâu hơn.
Xúc cảm bên trong khoang miệng cùng với huyệt nhỏ có phần tương tự cũng có phần khác biệt, thị giác bị κí𝖈.h т.♓.í↪️.h trần trụi gợi tình hơn, cơ hồ khiến cho Lâm Trưng xúc động muốn h·цn·ℊ 𝒽ă𝓃·ɢ 𝐜ắ·Ⓜ️ 𝖛à·0 trong cái miệng nhỏ nhắn nóng ẩm, cắm đến khi cô nước mắt lưng tròng, đáng thương cầu xin anh...
Tưởng tượng đến cảnh sắc tình như vậy, trái tim như đang treo trên sợi tơ, 𝖐_𝒽_𝑜á_𝒾 ⓒ_ả_ɱ từng bước ép sát, toàn thân kéo căng đến cực điểm.
Ảo giác do đại não chế tạo ra quá mức cám dỗ, thắt lưng vô thức cử động, Trần Nghiêu không kịp phòng bị, bất ngờ bị thọc đến hàm trên, lập tức ho khan 𝐭𝖍-ở h-ổ-𝐧 ♓ể-п.
"Được rồi, mau đứng lên." Lý trí kéo ra khỏi giấc mộng, Lâm Trưng vươn tay muốn kéo cô, nhưng cô ngoan cố không chịu đứng dậy, chậm chạp giảm bớt cảm giác khó chịu trong miệng rồi tiếp tục dùng miệng 🅱·ú Ⓜ️ú·𝖙.
"Ưm——" Nước miếng của cô không kìm được chảy xuống từ khóe môi, theo cây gậy nhỏ giọt xuống túi tinh, Lâm Trưng rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm Trần Nghiêu để cô dừng lại: "Được rồi, ngoan."
'Tách' một tiếng phun ra gậy thịt lớn, Trần Nghiêu 𝐥ïế*𝖒 ⓛ·1ế·〽️ khóe miệng mỏi nhừ: "Anh trai có thoải mái không?"
"Ừm." Lâm Trưng ôm cô vào lòng, cau mày nói: "Lần sau không được như vậy."
↪️*ắ*ռ 𝖒*ô*ℹ️ nở nụ cười, Trần Nghiêu ghé vào 𝐡ô.𝐧 anh: "Không!"
〽️_ô_𝖓_𝐠 bị vỗ một cái, bàn tay to dừng ở đó nhào nặn."Học ở đâu vậy? Hả?" Còn biết cách thu răng để ⅼ*❗ế*𝐦, suýt nữa hút sạch 𝖙●ℹ️●п●♓ ◗ị●🌜●𝖍.
Trần Nghiêu xoay người, không chịu trả lời câu hỏi của anh: "Anh... anh tiến vào đi..."
Cô lấy ra vài khối vuông nhỏ từ túi áo ngủ, hiển nhiên là Trần Nghiêu đã chuẩn bị trước khi đến, không chàng trai nào có thể cưỡng lại sự khiêu khích của cô gái mình thích, hầu kết lăn lộn thật mạnh vài lần, ngón ta hạ xuống 𝐜ở*❗ զ*⛎ầ*п ngủ của cô.
Đem quần áo lót xuống phía dưới т●♓â●𝐧 𝐭●𝒽●ể, Lâm Trưng quỳ gối giữa hai chân cô thẳng lưng cắm rút, cúi người dùng đầu lưỡi 𝒽ô.ռ lên, động tác càng ngày càng tăng, giường cũng lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Dưới lầu còn có người nhà, Trần Nghiêu khẩn trương 𝐜ắ●п 〽️●ô●ℹ️, ôm chặt anh: "A... Anh trai... Chúng ta xuống đất đi..."
Lâm Trưng dừng lại động tác, 🌴𝐡·ở 🅓ố·🌜 một hồi, một tay ôm eo cô xuống giường, hai chân đứng vững ở bên giường, anh trực tiếp ôm lấy Trần Nghiêu tiếp tục thao lộng.
Bởi vì động tắc thẳng eo của Lâm Trưng mà cặp Ⓜ️ôn.ⓖ bị đâ-m đến xóc nảy, để đảm bảo an toàn cô chỉ có thể gắt gao quấn chặt lấy cơ thể anh. Huyệt nhỏ ⓒ𝐡ả·🍸 ⓝư·ớ·↪️ bị ⓒắ*m 𝐯à*🅾️ ⓡú_𝖙 ⓡ_ⓐ liên tục, 🅓●ư●ơп●g νậ●† 𝐫●ú●🌴 r●a mang theo huyệt thịt phấn nộn, 𝖒_ú_† chặt đến mức lưu luyến không muốn rời.
"A... a...." Trần Nghiêu không dám kêu quá lớn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng chôn ở cần cổ ẩm ướt mồ hôi của anh.
Tiếng nước ọp ẹp vang lên, còn có âm thanh tí tách rơi xuống đất, nước từ trong lỗ huyệt nhạy cảm không ngừng phun ra, 𝖐í𝖈_𝐡 🌴_𝖍í𝒸_h vì vụng trộm làm chuyện xấu, vui ş_ướп_ℊ vì phản ứng mãnh liệt của anh.
Hạ thân va chạm kịch liệt, quai hàm Lâm Trưng ş●1ế●т ↪️𝐡ặ●ⓣ, thở hồng hộc như trâu, không khống chế được lực đạo, thô bạo đ_â_𝐦 lút cán 𝖉ươп.🌀 ✌️.ậ.†, giã mạnh vào hoa tâm không ngừng co rút.
Rất κíⓒ-♓ 𝖙-ⓗí𝒸-♓, rất thoải mái.
Đầu ngón tay Trần Nghiêu không khỏi dùng sức bấu mạnh, cào cấu lên cơ lưng căng cứng của anh đến phát đau.
Nửa thân trên bị đâ.ⓜ nâng lên hạ xuống, sau hàng trăm lần, eo cùng với bụng dưới và huyệt nhỏ đều trở nên tê dại.
Không có biện pháp nào dừng lại và cũng không muốn dừng lại.
Khóe mắt Trần Nghiêu chua xót, nước mắt rưng rưng, thời khắc này ⓣ𝖍â●𝖓 𝖙●h●ể không khống chế được, cảm giác an toàn trước nay chưa từng có được thỏa mãn.
Cô và Lâm Trưng dường như hòa làm một.
Giống như thế này họ sẽ không phải tách rời nhau.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |