← Ch.02 | Ch.04 → |
Đặng Hạo Nhiên thực sự nói được làm được, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cậu đeo lên lưng một cây thước không biết mượn từ đâu, vừa chạy trên sân điền kinh vừa dõng dạc hô to "Rất xin lỗi Từ Thấm――"
Từ Thấm ôm bụng cười ngặt nghẽo, Lâm Gia Minh vừa cười vừa lấy điện thoại ra quay video nhưng lại bị Đặng Hạo Nhiên phát hiện được giật lấy.
Có thể là do câu trả lời của Mạnh Diễn, tuy chỉ là "Tôi sẽ suy nghĩ về điều này." nhưng nó cũng khiến cho Cố Ninh nhen nhóm hy vọng, thế nên tâm trạng cô rất tốt nhìn bọn họ đùa giỡn.
Cũng may trời đã tối nên sân điền kinh cũng chỉ có vài học sinh chạy đêm, mấy người họ nô đùa ầm ĩ một hồi cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Ngày càng có ít học sinh ở lại trường, Đặng Hạo Nhiên ngỏ ý mời mọi người đi uống trà sữa, Cố Ninh sợ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng nên định lên tiếng từ chối, nhưng không muốn làm mọi người mất vui nên cô quyết định vào quán trà sữa cùng bọn họ.
Uống trà sữa sẽ tăng cân, hơn nữa lại còn đang buổi tối nên Cố Ninh chỉ gọi một ly nước chanh. Cô cầm ly nước chanh đã được đóng gói ra khỏi quán trà sữa, trước khi đi cũng không quên quay sang nói với mấy bạn mình một câu, nói xong thì đi đến trạm xe buýt.
"Nhà của cậu ở đâu, để mình đưa cậu về." Lâm Gia Minh móc một chùm chìa khóa từ trong túi quần ra, "Mình chạy xe rất ổn nên đảm bảo sẽ đưa cậu về nhà an toàn."
"Không cần đâu." Cố Ninh theo bản năng từ chối, chỉ vào trạm xe buýt công cộng cách đó không xa."Mình bắt xe buýt về là được rồi, ngồi xíu là tới nhà hà."
"Cậu là con gái, buổi tối đi đường không an toàn đâu." Đặng Hạo Nhiên nháy mắt ra hiệu với Lâm Gia Minh, "Để Tiểu Minh đưa cậu về đi, không tiện đường cũng không sao đâu." Vừa nói cậu chàng vừa quay sang kéo Từ Thấm đi, "Nhà hai đứa mình ở gần nhau, tụi mình về trước nha."
"Đi thôi." Lâm Gia Minh lại gần mời, Cố Ninh không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý.
Không ngờ mới vừa đi được hai bước đã đụng phải Mạnh Diễn đang đi tới.
Mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt nhàn nhạt quét qua bàn tay đang nắm lấy tay áo của Cố Ninh, chỉ liếc mắt một cái đã dời tầm mắt đi nơi khác.
Trực giác mách bảo Cố Ninh rằng Mạnh Diễn hiểu lầm rồi, cô mở miệng định giải thích nhưng bỗng nhận ra có lẽ chỉ là do mình tự mình đa tình mà thôi, rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là bị cáo vừa khai báo với thẩm phán.
Lâm Gia Minh cũng không nhận ra điều gì bất thường, trong khi Cố Ninh đang suy nghĩ miên man thì Mạnh Diễn đã đi xa.
Chìa khóa cắm vào lỗ khóa nhẹ nhàng xoay nhẹ, Mạnh Diễn mở cửa ra, đập vào mắt vẫn là bàn ghế vật dụng qua hàng nghìn năm không hề thay đổi.
Ngồi trên sô pha, căn nhà không bật đèn tối đen u ám, hắn châm một điếu thuốc, những tia lửa đỏ thấp thoáng dập dờn trong căn phòng tối tăm.
Cha mẹ ly hôn khi hắn mới 15 tuổi, tòa án phán giao hắn cho cha. Mẹ tái hôn, bố không quan tâm không thèm hỏi tới, suốt một năm trời hắn đã quen dùng nicotin và cồn để làm tê liệt thần kinh mình.
Nicotin
Nicotine vừa là thuốc an thần, vừa là chất kích thích. Khi tiếp xúc với nicotine, cơ thể sẽ trải qua một "cú kích". Điều này một phần là do nicotine kích thích tuyến thượng thận, dẫn đến việc giải phóng adrenaline. Adrenaline kích thích cơ thể giải phóng glucose ngay lập tức; làm tăng nhịp tim, hoạt động hô hấp và huyết áp. Nicotine cũng làm cho tuyến tụy sản xuất ít insulin hơn, làm tăng nhẹ lượng đường trong máu hoặc glucose. Nicotine là dạng hóa chất chứa nitơ có trong một vài loại thực vật thuộc họ cà như cây thuốc lá. Không chỉ dùng để hút, nicotine còn được sử dụng làm chất diệt côn trùng. Nicotine không phải là một chất gây ung thư nhưng lại là chất gây nghiện cực mạnh, khiến bạn lệ thuộc vào thuốc lá và gây ra những tác hại nguy hiểm đối với cơ thể. Nicotine là một chất lỏng trong trạng thái nguyên bản, là chất không màu, chuyển thành màu nâu khi cháy và có mùi thuốc khi tiếp xúc với không khí. Được tạo ra từ thuốc lá đang cháy và được vận chuyển trên các giọt hắc in. Được hấp thụ qua da, miệng và niêm mạc mũi hoặc hít vào phổi, người hút thuốc trung bình đưa vào cơ thể 1 đến 2 mg nicotin mỗi điếu thuốc hút, đưa nicotine một cách nhanh chóng đến não, trong vòng 7-10 giây sau khi hít vào. Chỉ có nicotine không (không bị pronton hóa) có thể qua được màng lọc sinh học, khi hít vào: Nồng độ đỉnh động mạch x 2-4 lần nồng độ tĩnh mạch, thời gian bán hủy là 120 phút. Nicotin là chất gây nghiện mạnh và khiến mọi người phải chịu những tác động cực kỳ có hại do phụ thuộc thuốc lá. Nicotine gây ra tăng nhịp tim, mức hô hấp, huyết áp, kích thích khu vực khoái cảm của não làm tăng cảm giác hưng phấn. Nicotine gián tiếp làm giải phóng dopamine trong các khu vực khoái cảm và hoạt động nhiều của não. Tác dụng tương tự xảy ra khi dùng heroin hoặc cocaine. Trong thời gian sử dụng thuốc, người dùng cảm giác dễ chịu. Nicotine là một hóa chất có chứa nitơ, có trong thành phần của một số loại thực vật, bao gồm cả cây thuốc lá. Nicotine cũng được sản xuất tổng hợp.
Từ khi nào bắt đầu để ý đến nữ sinh tên Cố Ninh kia?
Lúc đầu nghe mấy đứa con trai trong lớp lén nghị luận bàn tán, nói gì mà lớp bên cạnh có một nữ sinh da trắng xinh đẹp dáng người cũng rất tuyệt, thành tích cũng siêu tốt, phải, người mà mấy đứa con trai đó nghị luận chính là người ngồi bên cửa sổ, tên Cố Ninh.
Mạnh Diễn không hề bị lay động, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp tỏ tình với hắn nhưng hắn không có cảm giác, đã từng phân biệt đẹp xấu rất nhiều lần những vẫn không thể phân biệt được đâu là đẹp đâu là xấu.
Một lần vào năm ngoái khi chủ nhiệm bảo đi lên văn phòng lấy phiếu điểm, hắn nghe các giáo viên kể rằng lớp 11A2 có một nữ sinh tên là Cố Ninh thành tích cuối kỳ tăng rất nhanh, tiến bộ gấp một trăm lần, trông cũng ngoan ngoãn. Kể từ đó hắn đã có hơi tò mò về cô gái tên Cố Ninh này.
Buổi tối khi lên văn phòng giao bài tập, lúc đi ngang qua lớp A2 hắn đã vội vàng liếc mắt nhìn nhanh vào, ồ, trông cũng không tệ chút nào.
Sau đó, khi các lớp trưởng khác nhờ Mạnh Diễn giao bài tập lên văn phòng thì hắn cũng không từ chối, đi qua hành lang đó, thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng cô đi vào nhà vệ sinh, mái tóc đuôi ngựa đằng sau đầu lủng lẳng tạo thành một hình vòng cung đẹp mắt.
Bạn ngồi cùng bàn cho hắn xem những bức ảnh của Cố Ninh do người khác chụp lén, trong hình cô đang ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt tập trung, đường cong sườn mặt dịu dàng. Bạn ngồi cùng bàn hỏi hắn có đẹp không, nhưng hắn chẳng ừ hử gì, trong lòng thầm nghĩ ảnh còn không chụp được một nửa thần thái của người thật.
Chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ dành tình cảm cho cô gái này, cho đến ngày hôm đó trên sân thượng khu nhà dạy học khi cô hỏi liệu cô có thể làm bạn gái của hắn hay không, lúc đó đột nhiên Mạnh Diễn cảm thấy trái tim cô đơn lẻ loi của mình xao động kì lạ, cứ như được ai đó rót đầy những dòng nước của sự sống vào vậy.
Hắn không đồng ý vội vì hắn vẫn chưa xác định được tình cảm của mình dành cho cô. Lúc nhìn thấy cô thân mật với một nam sinh khác, lúc đó Mạnh Diễn chỉ cảm thấy cảnh tượng này chói mắt vô cùng.
Nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Mạnh Diễn nhắm mắt lại để cho nước xối ướt cơ thể mình.
Nhiều ngày trôi qua, Mạnh Diễn từ đầu đến cuối vẫn chưa trả lời Cố Ninh, số lần hắn xuất hiện bên cửa sổ cũng ít hơn. Đôi khi hắn cầm sách bài tập đi ngang qua, Cố Ninh chưa kịp ngăn hắn lại thì hắn đã đi xa mất rồi.
Là đàn ông thì phải cho một lời xác nhận chứ, Cố Ninh khó chịu, vô cùng hối hận vì ngày đó ở trên sân thượng quên mất hỏi số WeChat của Mạnh Diễn.
Cuối cùng cũng đến thứ sáu, tiết học cuối cùng là tiết thể dục, sau đó đến hai ngày nghỉ cuối tuần.
Giáo viên dạy thể dục là một ông chú trung niên cao cao khỏe mạnh, mặc áo sơ mi polo đi giày thể thao, tuy rằng thể trạng thoạt nhìn có hơi không dễ chọc nhưng đối đãi với học sinh rất dịu dàng.
Giáo viên thể dục sắp xếp các hoạt động tự do cho học sinh, Cố Ninh hơi không hứng thú lắm, định quay về lớp học nghỉ ngơi thì bị Từ Thấm ngăn cản.
"Cố Ninh, từ từ đã." Từ Thấm kích động kéo Cố Ninh đi về phía sân bóng rổ, "Đợi lát nữa các bạn nam trong lớp chúng ta sẽ thi đấu bóng rổ với các bạn nam lớp 11A1 đó."
11A1, bóng rổ, Cố Ninh đã nắm bắt được thông tin quan trọng.
Mạnh Diễn cũng tham gia chứ? Cô đứng bên ngoài nhìn xung quanh, Mạnh Diễn có tham gia, hắn đang đứng cùng một nhóm nam sinh thực hiện các hoạt động khởi động, trái tim cô lại bắt đầu đập thình thịch kịch liệt.
Giống như các nam sinh trên sân, hắn không mặc đồng phục mà mặc đồ thể thao, để lộ cánh tay gầy nhưng rắn chắc, đường cong cánh tay mượt mà và bắp chân thon khỏe mạnh. Đồ thể thao của A1 là màu đỏ, của A2 là màu xanh lam. Giữa một nhóm nam sinh, dáng người của hắn cao thẳng vô cùng, mặc áo màu đỏ càng lộ vẻ phấn chấn đầy khí thế, thỉnh thoảng nhìn về phía khán giả bằng con mắt vô cảm nhưng cũng khiến cho các nữ sinh phấn khích thét chói tai không ngừng.
Trọng tài ném quả bóng rổ lên không trung, trận đấu chính thức bắt đầu. Chỉ thấy Mạnh Diễn chuẩn xác tiếp được bóng từ đồng đội của mình, bình tĩnh đánh hai lần, nghiêng người sang dễ dàng né tránh đối thủ đang cố gắng chặn lại, đôi chân dài nhảy lên ôm bóng ném thẳng về rổ, bóng rổ không nghiêng không lệch vừa khớp rơi vào khung thành, ― một cú ném thẳng vào rổ 3 điểm hoàn mỹ.
Bầu không khí tại khán đài nhanh chóng bùng cháy, các nữ sinh trên khán đài, dù là A1 hay A2 đều hò hét chói tai: "Mạnh Diễn! Cố lên!"
Thực ra Cố Ninh không biết nhiều về bóng rổ, cô chỉ thấy động tác di chuyển của Mạnh Diễn rất lưu loát tự nhiên, khi sắp đến đích thì nháy mắt bùng nổ lên, không gì ngăn cản, giống như một ngọn lửa đỏ đang nhảy múa vậy.
Trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, đã đến lúc tạm nghỉ. Mạnh Diễn dừng lại, đứng tại chỗ vén áo lên lau mồ hôi trên trán, khoe ra vòng eo thon và cơ bụng sáu múi của mình, vì mồ hôi chảy ròng ròng nên cơ bụng như được mạ lên, phản chiếu những giọt nước gợi cảm, các nữ sinh đến xem trông thấy thế lại lần nữa thét chói tai lên không ngừng.
Chỉ nửa hiệp nhưng A1 đã dẫn đầu rất nhiều, tinh thần của A2 giảm sút đáng kể. Mạnh Diễn chỉ đánh nửa trận đầu, hiện tại đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Lúc này, có một vài nữ sinh bước tới cùng lúc đưa nước và khăn lông cho hắn, trái tim của Cố Ninh cũng vì thế mà căng thẳng lên.
Từ Thấm ở bên cạnh hét đến khản cả cổ, chua chua lẩm bẩm: "Tại sao tụi mình không nghĩ đến việc đi mua nước nhỉ."
Mạnh Diễn mặc kệ họ, không cầm nước và khăn lông trong tay bọn họ mà lướt thẳng qua. Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mạnh Diễn rời sân bóng rổ đi đến phòng trang bị thay quần áo nghỉ ngơi, cô lén lút đi theo.
Hắn biết Cố Ninh theo đuôi mình rời khỏi sân bóng rổ nhưng lại giả vờ như chưa biết gì, hắn bước vào phòng thay đồ cố ý không đóng chặt cửa, để lộ ra một khe hở nhỏ.
Cố Ninh vẫn không hề hay biết nhìn qua khe cửa, cô thấy Mạnh Diễn đưa lưng về phía cửa cởi áo thun ra, rồi tùy ý lấy nó lau mồ hôi, sau đó tròng áo phông đen của mình vào.
Không lẽ cậu ấy muốn thay quần luôn à? Ngoài cửa, hai lỗ tai của Cố Ninh đã đỏ bừng bừng, chột dạ đến mức hai chân mềm nhũn, cô do dự suy nghĩ không biết có nên rời đi hay không, cảm thấy mình chẳng khác hái hoa tặc bỉ ổi là bao.
"Cậu còn muốn nhìn đến khi nào?"
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Mạnh Diễn mở cánh cửa đang khép hờ ra, Cố Ninh trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, cảm giác trên đầu mình có con quạ bay qua.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |