Vay nóng Homecredit

Truyện:Theo Đuổi Chim Loan - Chương 090

Theo Đuổi Chim Loan
Trọn bộ 120 chương
Chương 090
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

Siêu sale Lazada


Hôm sau, trước khi vào cung điểm danh.

Lệ Từ Ân cẩn thận đặt một con mèo con trắng như tuyết vào tay Lệ Tri.

"Đa tạ muội. Để có con mèo này, chắc hẳn muội đã phí rất nhiều tâm tư." Lệ Tri ôm con mèo trắng, thật tâm cảm tạ.

Huấn luyện một con chó đã không dễ, huống chi là huấn luyện một con mèo.

Lệ Từ Ân nở nụ cười sáng lạn nói: "Có thể giúp được tỷ tỷ, muội rất vui, huống chi đây chỉ là huấn luyện một con mèo?"

Lệ Tri bế con mèo đến đại môn Lệ Trạch, Lệ Từ Ân đi cùng để tiễn nàng.

"Năm sau muội mười lăm tuổi rồi, " Lệ Tri trêu ghẹo nói, "Nếu có thích công tử nào, liền lặng lẽ nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ sẽ an bài cho muội."

"Tỷ tỷ muốn gả muội sớm như vậy?" Lệ Từ Ân giả bộ tức giận, trợn to hai mắt nói: "Nếu muốn gả muội đi, vậy cũng phải đợi tỷ tỷ gả trước, sau đó là tới ca ca lấy vợ, muội là cuối cùng mới đúng!"

"Tỷ tỷ không thúc giục muội, hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa, hiện tại Lệ Gia không có người lớn, "Lệ Tri tự động không để ý tới Lão phu nhân ở chính viện."Chỉ cần là người trong sạch, tỷ tỷ đều có thể cho muội và Tượng Thăng tự làm chủ."

Đã đến đại môn, Lệ Từ Ân đẩy Lệ Tri ra khỏi nhà.

"Tỷ tỷ lo lắng cho muội và ca ca, tại sao không lo lắng cho bản thân mình?" Đứng sau ngưỡng cửa, Lệ Từ Ân trừng mắt với Lệ Tri.

Lệ Tri không nhịn được cười, vẫy tay với Lệ Từ Ân rồi bước lên xe ngựa.

Phu xe từ trong xe lấy ra một cái lồng sắt, Lệ Tri đem mèo con trắng nhốt vào trong đó.

Mèo con thích nghi tốt trong lồng, vòng hai vòng, đôi mắt như ngọc lục bảo tò mò đánh giá xung quanh.

Lệ Tri lên xe ngựa và đi về phía Hoàng Cung.

Trước Thụy An Môn, nàng cầm theo chiếc lồng xuống xe, đi bộ đến quan thự.

Lúc này, tất cả quan viên đều đang chầu chực ở Kim Loan điện, trên đường chỉ có cung nhân vội vàng đi qua, nhìn thấy Lệ Tri liền vội vàng hành lễ vấn an.

Lệ Tri mỉm cười đáp lại.

Khi đến trước Trường Thu Điện, Lệ Tri đưa cái lồng nhốt mèo cho Xuân Mai, Xuân Mai nhìn thấy con mèo trắng xinh đẹp, ngạc nhiên nói: "Tại sao Cung Chính lại mang một con mèo đến đây?"

"Đưa cho Chiêu Nghi giải sầu." Lệ Tri cười nói.

Trong cung không có Hoàng Hậu, thái hậu cũng mất sớm, Tần phi không có quy định thỉnh an sớm tối. Lộc Yểu mới vừa dậy, dụi mắt liền thấy Lệ Tri, nghe nói nàng mang theo một con mèo đến, Lộc Yểu liền hưng phấn mà mở to hai mắt.

"Mau cho ta gặp mèo!"

Lệ Tri bảo Xuân Mai mang lồng mèo vào, Lộc Yểu vội vàng mang giày thêu, sau đó chạy nhanh đến nhìn xung quanh lồng.

"Nó có cắn không?" Nàng muốn sờ, nhưng lại có chút sợ hãi, khẩn trương hỏi Lệ Tri.

"Không cắn, con mèo này ngoan ngoãn hoạt bát, Chiêu Nghi có thể sờ nó." Lệ Tri khích lệ.

Lúc này Lộc Yểu mới thận trọng vươn ngón tay về phía con mèo, xuyên qua khoảng trống trong lồng sắt chạm vào con mèo trắng, nó cúi đầu xuống, dùng cái đầu mềm mại của mình đè lên những ngón tay của Lộc Yểu.

Lộc Yểu kinh hỉ một tiếng liền kêu lên: "Thả nó ra!"

Chỉ chốc lát, Lộc Yểu đã ôm mèo trắng trong lòng, không nỡ buông tay.

"Chiêu Nghi có thể suy nghĩ đặt tên cho nó." Lệ Tri cười nói.

"Trẫm cũng tới giúp ngươi suy nghĩ một chút!"

Một giọng nói vang dội phá vỡ sự an bình trong điện.

Lộc Yểu, Lệ Tri và những người khác vội vàng hành lễ với Hoàng Đế đang sải bước vào chính điện, Cao Thiện mặt không cảm xúc cúi đầu đi theo phía sau. Mèo con nhảy ra khỏi vòng tay của Lộc Yểu, từ từ đi đến chỗ vạt áo của Hoàng Đế.

"Tất cả đứng lên!" Hoàng đế phất phất tay, cúi người ôm lấy mèo trắng.

Lộc Yểu và Lệ Tri liếc nhau một cái.

"Nô tì xin lui trước."

Hoàng đế tùy ý để Lệ Tri lui, sau đó xoay người đi vào chính điện. Đợi trong đại điện chỉ còn lại hắn và Lộc Yểu, Tạ Thận Tòng giống như vô tình nói:

"Cảm tình của các ngươi thật tốt."

"Đương nhiên rồi, nếu không phải có Lệ tỷ tỷ, ta cũng sẽ không gặp được Hoàng thượng." Lộc Yểu ôm cánh tay không ôm mèo của Tạ Thận Tòng, thiên chân vô tà nói.

"Ngươi ở trong cung vui vẻ là tốt rồi." Tạ Thận Tòng nói xong liền thả mèo trắng ra, ngồi xuống bên bàn trà.

Lộc Yểu đi tới sau lưng Tạ Thận Tòng, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.

Tạ Thận Tòng từ từ nhắm hai mắt cảm thụ, một lúc sau mới mở miệng nói:

"Tay nghề này rất tốt."

"Đương nhiên, ta là tiểu áo bông của cha mẹ đấy." Lộc Yểu nói, "Nhưng bây giờ ta là tiểu áo bông của hoàng thượng. Khi Hoàng Thượng bị đau vai thì đến gặp ta, ta sẽ xoa bóp cho Hoàng Thượng."

"Cái miệng của ngươi ngọt như mật vậy." Tạ Thận Tòng cuối cùng cũng nở nụ cười.

Lộc Yểu từ trên vai hắn thò đầu ra, đùa giỡn nói: "Không phải là do ta thấy hoàng thượng không vui nên mới tìm mọi cách để chọc Hoàng Thượng cười sao?"

"Ngươi nhìn ra?"

"Hoàng thượng vừa vào cửa liền sụ mặt, cười cũng không cười, ai mà nhìn không ra!" Lộc Yểu vừa bóp vai hắn, vừa như vô tình nói: "Người nào không có mắt chọc Hoàng Thượng nổi giận vậy?"

Tạ Thận Tòng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hung quang: "Thật là một đám người không có mắt, trẫm còn chưa nhập vào hoàng thổ, mà bọn chúng đã không thể chờ được mà muốn lập tân quân rồi!"

"Hoàng thượng hà tất phải tức giận bọn họ? Nếu chọc tức thân thể cũng không đáng." Lộc Yểu dựa vào vai Hoàng Thượng, ôn nhu nói: "Ta ngày ngày làm bạn bên người hoàng thượng, ta biết rõ nhất hoàng thượng khỏe mạnh cường tráng, ta còn muốn sinh ra một tiểu hoàng tử cho Hoàng Thượng, để Hoàng thượng nhìn nó lớn lên!"

"Chỉ có ngươi là thật lòng mong trẫm bình an!" Tạ Thận Tòng nói: "Bọn hắn đều hận không thể bắt trẫm hôm nay lập thái tử, ngày mai truyền ngôi tân vương!"

"Ta không muốn hoàng thượng làm thái thượng hoàng sớm như vậy đâu, " Lộc Yểu kiều mị nói, "Nếu như tân hoàng không thích ta hoặc hài tử của ta, vậy chẳng phải ta sẽ bị ức hiếp đến chết sao!"

"Trong cung này, chỉ có ngươi là dám nói thật, cũng chỉ có ngươi là người duy nhất toàn tâm toàn ý nghĩ đến trẫm." Tạ Thận Tòng thở dài một tiếng, "Di Quý Phi tuy rằng yêu trẫm, nhưng nàng cũng âm thầm khuyên ta sớm ngày lập Phượng Vương thành thái tử, để dẹp an xã tắc... Trẫm không có bệnh, không có già, cái gì mà an xã tắc?"

"Bọn hắn chẳng qua là không yên lòng mà thôi!" Lộc Yểu châm ngòi thổi gió, "Ta chỉ muốn hoàng thượng vui vẻ, ta mặc kệ lập ai làm thái tử, dù sao hoàng thượng cũng thông minh hơn ta, Hoàng Thượng quyết định là tốt nhất."

Không hề báo trước, Tạ Thận Tòng đột ngột hỏi:

"Hay là trẫm lập Lang Gia quận vương làm thái tử?"

Tim Lộc Yểu đập thình thịch, ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Mối quan hệ giữa nàng và Lệ Tri không hề che giấu, Hoàng Đế nếu như biết rõ nàng có quan hệ thân thiết với Lệ Tri, và cũng biết rõ Lệ Tri có quan hệ thân thiết với Lang Gia Quận Vương, thì câu hỏi này thực chất là một sự thăm dò trá hình về thái độ của Lang Gia Quận Vương đối với vị trí thái tử.

"Bệ hạ nhiều nhi tử như vậy, vì sao lại muốn lập nhi tử của nhi tử?" Lộc Yểu nói: "Muốn lập Lang Gia Quận Vương, vậy sao không lập con của chúng ta sau này?"

Những câu nói của Lộc Yểu đã khiến Tạ Thận Tòng cảm thấy thoải mái về thể xác lẫn tinh thần, đồng thời cũng khiến hắn tạm thời kìm nén sự nghi ngờ của mình, sự tức giận mà hắn tích tụ trên Kim Loan điện đều tiêu tan.

"Con mèo này, cứ đặt tên là Kiến Hỉ đi. Tựa như trẫm nhìn thấy ngươi liền rất vui vậy!" Tạ Thận Tòng cười to nói.

Được ban tên tương đương với trở thành ngự miêu rồi, các phi tần thấp khi nhìn thấy nó liền phải nhường đường.

Ban ân này, Lộc Yểu không thể không kiều mị làm nũng một chút.

Chiều đó, tin tức hoàng đế ban tên cho mèo con của Lộc Chiêu Nghi truyền khắp hậu cung, nghe nói trong Dao Hoa Cung đã đập phá rất nhiều đồ đạc. Đây đã là chuyện bình thường, không chỉ cung nhân Dao Hoa Cung nhìn quen, mà tất cả những người khác trong cung cũng đã nhìn quen.

Ngoài ra, còn có một tin tức quan trọng khác đủ để khuynh đảo thế lực triều đình truyền khắp kinh đô.

Vào khoảng giờ thân, hoàng đế đã triệu Lang Gia Quận Vương vào cung để thương nghị chính sự, sau mật đàm, Lang Gia Quận Vương từ Đại Lý Tự khanh thăng chức thành Thượng Thư Tả Phó Xạ, quan nhất phẩm, chỉ dưới quyền Trung Thư Lệnh.

Về phần người tiên phong thúc giục Hoàng Thượng lập thái tử, gián nghị đại phu Trần Hữu, đã tạm thời bị cách chức điều tra.

Quyết định điều động của hoàng đế giống như một chậu nước lạnh thấu xương, nhằm vào đầu đảng Phượng Vương mà dội xuống.

Trong đó, người đặc biệt tức giận không phải đương sự, mà là mẫu thân của đương sự.

Trong vòng một ngày Dao Hoa Cung đã mất rất nhiều bảo vật giá trị liên thành, Di Quý Phi tức giận đến mức bẻ gãy cả móng tay dài mà nàng đã chăm sóc cẩn thận.

"Ma ma, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?" Bây giờ nhi tử không ở bên cạnh, Di Quý Phi cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi nữa, nàng nằm trên đùi ma ma, khóc đến nước mắt giàn giụa, " Lúc trước hoàng thượng đã nói rõ là muốn Phượng Nhi làm thái tử, bây giờ không chỉ có đẩy tới đẩy lui, còn sủng ái con hồ ly họ Lộc kia! Bây giờ cả hậu cung đều đang chê cười ta, chẳng lẽ ta cứ ngồi chờ chết như vậy ư?"

Ma ma vỗ lưng nàng, giống như đang an ủi một tiểu hài tử nói: "Nương nương thiện tâm, luôn xem thường thủ đoạn trong hậu cung, nhưng nơi này là nơi ăn thịt người, nếu nương nương không phải sói thì cũng chỉ có thể làm thỏ. Ngày xưa hoàng thượng sủng ái nương nương, bây giờ nương nương mới chân chính trải qua ấm lạnh chốn hậu cung."

"Ma ma, ta già rồi sao? Vì sao Hoàng thượng không đến chỗ của ta nữa?" Di Quý Phi hai mắt đẫm lệ đáng thương hỏi.

"Ai cũng sẽ già đi, nhưng không phải ai cũng có nhi tử được hoàng thượng sủng ái." Ma ma tận tình khuyên bảo, "Phượng Vương là người mà nương nương có thể thực sự dựa vào, nương nương nhất định phải vì Phượng Vương mà kiên cường. Người là hậu thuẫn lớn nhất của hắn. Theo cách nhìn của lão nô, sự quan tâm của Hoàng đế đối với Lộc Chiêu Nghi chỉ là tạm thời, sự mới lạ này có thể là đối với Lộc Chiêu Nghi, cũng có thể đối với người khác."

"Phượng Vương đã lớn rồi, sao nương nương không lấy cớ tuyển phi cho Phượng Vương, thuyết phục hoàng thượng ba năm một lần tổng tuyển cử?"

"Làm như vậy, một là phản ánh tấm lòng bao dung và hảo ý của nương nương đối với hoàng thượng, hai là có thể phá hủy danh tiếng của Lộc Chiêu Nghi, ba là để cho các phi tần khác trong cung biết hậu cung này cũng chỉ có lời nói của nương nương là đã động được hoàng thượng!"

Di Quý Phi lấy lại tinh thần, ngồi dậy lau nước mắt.

"Ma ma nói đúng! Ta chính là muốn Hoàng Thượng về tay người khác, cũng không muốn họ Lộc kia tiếp tục uy phong! Ta sẽ thuyết phục hoàng thượng tổ chức tổng tuyển cử..."

Di Quý Phi nói liền làm, nàng lau nước mắt, rồi vội vàng đến Tử Vi cung.

Hoàng đế vừa mới tận hưởng sự ngọt ngào từ chỗ Lộc Chiêu Nghi thì nghe thấy Di Quý Phi luôn ghen tị yêu cầu mở tuyển tú, đây chính là một chuyện vui ngoài ý muốn, Hoàng Đế rất là hài lòng, liền khoa trương khen nàng hiểu chuyện. Trong đêm liền lật thẻ bài của nàng.

Nội cung to lớn.

Sự tình một việc tiếp một việc, mắt thường có thể thấy được Tạ Lan Tư đang từng bước tiếp cận mục tiêu của mình.

Kế hoạch của Lệ Tri cũng đang tiến triển đều đặn.

Hậu vị và bảo tàng tiền triều, hai cái nàng đều muốn nắm được, hai tay đều phải cứng rắn.

Để tránh sự sỉ nhục của Tạ Thận Tòng, đại hoàng đế tiền triều đã giết các phi tần và người thừa kế, chỉ có công chúa Ngụy Uyển Nghi được cứu.

E rằng đây cũng không phải là ngẫu nhiên.

Nếu như Đại Hoàng Đế không cam lòng chịu chết, ông ấy chắc chắn sẽ để lại vài lời về bảo tàng, hy vọng hậu nhân có thể mở bảo tàng khôi phục lại Đại Thôi.

Hết thảy lại trở về Đông cung.

Nàng phải vào Đông cung bị bỏ hoang kia để có cơ hội tìm kiếm bí mật của bảo tàng.

Đông Cung đã bị phong ấn nhiều năm, không có lý do chính đáng thì rất khó mở Đông Cung, nàng phải tìm mọi cách che giấu bóng dáng của mình trong chuyện này, để không khiến Tạ Lan Tư nghi ngờ.

Nàng vắt óc suy nghĩ.

Cũng may, có những việc người không làm được, nhưng mèo thì có thể.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-120)