Say mê
← Ch.19 | Ch.21 → |
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tết càng ngày càng gần. Bọn hạ nhân mỗi ngày đều vội bận rộn lục đục chuẩn bị hàng tết cùng quần áo mới. Bảo bối A Tình mỗi ngày vẫn quần áo mỏng manh như vậy, quần áo đều là màu tối. Tuy rằng hai ca ca kia cũng không mặc nhiều lắm, nhưng bọn hắn còn có áo choàng bên ngoài thật dày là dày~~
Tuy rằng người luyện võ luôn có nội công không sợ rét lạnh, nhưng vẫn phải nói dù sao A Tình nhà chúng ta vẫn còn là đứa nhỏ qua năm nay mới 13 tuổi, vậy mà đãi ngộ lại kém so với hai người kia? Càng nghĩ trong lòng ta càng khó chịu, cũng nên kêu nhân gia cấp may cho A Tình vài bộ quần áo mới, cổ áo nạm rộng... thêm lông xù nhất định càng đáng yêu...
"Tiểu công chúa?"
"A? Phụ thân"
ân, ta thế nào lại mơ màng đi vào cõi thần tiên rồi, quên bây giờ mình đang ngồi tại thư phòng, phụ thân bồi lão nhân gia cùng ông ta nói chuyện phiếm.
"Tiểu muội đang nghĩ gì chuyên chú vậy? Ngay cả phụ thân gọi ngươi vài tiếng đều không nghe thấy".
" Ách..."
ta quên Tam ca hắn cũng ở đây. Nhớ ngày đó tiệc tối thưởng trăng, thời điểm hai tên này tham dự, bọn hắn đều ăn diện chỉnh chỉnh tề, anh tuấn tiêu sái, một chút cũng nhìn không ra là hai kẻ gợi cảm trong phòng ta trước đó, mà không, là đức hạnh bại hoại. Khiến mọi người cùng phụ thân tỏ ra vô cùng thích ý gật gù tán thưởng, đương nhiên nếu loại bỏ ánh mắt phiêu tại trên người ta quá thường xuyên thì coi như hoàn hảo. Ánh mắt Bạch Mộng Chi ái muội đáng khinh.
Tam ca cư nhiên còn đối ta tươi cười diễm lệ, hơn khi ta xuất môn trong nhà còn có tiểu bảo bối A Tình cùng hai tên kia... Hay là, khi ta không có mặt.. Ba tên này đã.... ?? Trong phòng có sẵn gì a? Giường a *** còn rất lớn a *** là ai bị ai đẩy ngã? Sau đó ai gia nhập cùng ai OOXX?Boy love 3P???? Ảo não a.... Có khả năng ta bỏ lỡ cảnh hay rồi!!
"Sao lại nhíu mày rồi?"
Phụ thân ôn nhu giúp ta lau đi nước miếng bên khoé miệng... (vì cái gì mà chảy nước miếng!!! Ngươi cái đồ hủ nữ!!!)
"Phụ thân vừa rồi nói cùng ngươi có nghe thấy không? Cao hứng đến choáng váng?"
Ân? Không chú ý a, người nói gì?
"Công lực thất thần của muội muội thật đúng là đỉnh cao rồi"
Tam ca cầm lấy tay ta xoa xoa, a~~ ấm hơn cả lò sưởi rồi, hắn nói.
"Phụ thân mới vừa nói, chờ cuối năm nay phụ thân đem chúng ta lên kinh thành thăm đại ca. Tiểu muội từ sinh ra chưa đi xa nhà, lần này xuất đi xa nhà, cũng có thể thấy kinh thành dưới chân thiên tử phồn hoa như thế nào."
Dứt lời hắn thản nhiên mỉm cười nhìn chăm chú vào ta, lại gỡ xuống một mảnh cục bông nhỏ mắc tại đầu ta, thật là hảo hảo ca ca điển hình khến người ta ngưỡng mộ a (Phong: Rồi đến khi bị ăn mới biết là "hảo ca ca" nha =])...
"Thật vậy chăng phụ thân? Vì cái gì không đợi thời tiết ấm áp chút mới đi a...."
Ta sợ nhất là trời lạnh.
"Ha ha, công chúa nhà chúng ta thật không hiểu biết sao"
phụ thân giễu cợt nhìn ta
"Nhà chúng ta ở phái Bắc, đi tới hướng nam sẽ càng ngày càng ấm, mùa đông ở phía nam cũng không kéo dài."
Phụ thân lại tiếp nhận trà nóng tam ca dâng, hướng hắn gật gật đầu,
"Mặt khác, đại ca ngươi xuất môn cũng đã hơn ba năm, lễ mừng năm mới này hắn cũng đã mười chín, đã đến độ tuổi thích hợp để thành hôn.
Nha đầu Lam gia kia không tồi, lễ mừng năm mới cũng mười tám rồi, tuổi như vậy vốn đã sớm xất giá, chỉ vì đã định với nhà chúng ta, bị Hạo Lỗi trì hoãn kéo dài, mấy năm trước ta còn đi xem lễ mừng nàng thành niên, đã trổ mã thanh tú rồi."
Nói đến con dâu cả, phụ thân cư nhiên có cảm giác an lòng, không khỏi nhớ tới
"Phụ thân, Nhã Nhã có một chuyện vẫn luôn không rõ, muốn hỏi phụ thân một chút..."
Tay ta nắm chặt lại...
"Ồ? Chuyện gì?"
"Cái kia... Phụ thân năm nay bao nhiêu tuổi a..."
Chợt hai tầm mắt bắn tại người ta, không khí trong phòng bỗng kì lạ, hay là tuổi nam tử trung niên là bí mật? Ta không nên hỏi sao?
"Khụ... Tiểu muội a, phụ thân sinh năm 55 Lưu Dã (chắc tên triều đại á), Nhị thúc là lưu dã năm 57, tam thúc là lưu dã năm 58... , phụ thân hiểu rõ ngươi nhất, ngươi lại ngay cả tuổi phụ thân cũng không biêt, ngươi nên để phụ thân phạt thế nào a?"
Nói ra thật xấu hổ, thời điểm trước khi xuyên qua ta cũng chỉ biết ba, mẹ cầm tinh còn gì, cũng không rõ cha mẹ sinh năm bao nhiêu. Mấy năm liên tục đều dùng tuổi mình tính toán, tỷ như mẹ và ta cùng cầm tinh một con, ta 10 tuổi liền cộng thêm 24 tuổi suy ra mẹ ta 34 tuổi, mà ba cùng bác gái hơn mẹ hai tuổi, kia ba ba chính là 36 tuổi.... Con gái bất hiếu a, xin hãy tha thứ cho đứa con này ~~
Ở trong lòng tính toán về niên đại này, Lưu Dã 55 năm phụ thân sinh ra, Lưu Dã đế hưởng thọ 76 tuổi, trị vì Lưu Dã 60 năm; sau đó Nhị hoàng tử lên ngôi, niên hiệu Lưu Diệu, Lưu Diệu đế trị vì 12 năm, hưởng thọ 62 tuổi, năm ấy vừa vặn đại ca Bạch Hạo Lỗi ra đời, tiếp theo là đương nhiệm hoàng đế Lưu An, Lưu An trải qua 6 năm thì ta được sinh ra, bây giờ là Lưu An năm thứ 19, như vậy nói đúng ra là, phụ thân hiện nay 36 tuổi.... 36 tuổi mà đã có tận 5 đứa con ~
"Chắc không phải chứ, phụ thân nhìn trẻ tuổi như vậy, cũng không giống có đứa nhỏ lớn như ta a, Nhã Nhã tò mò a ~~"
ta nhỏ giọng kháng nghị, kỳ thật là chột dạ. Lại bị Tam ca bắn hạ.
"Này cũng không gấp, ta cũng quả thật chưa nói cho Nhã nhi ta sinh tại năm nào, phu tử trong nhà cũng không có dạy cái này. Ha ha, nàng nên nhớ rõ chính mình là tốt rồi, nhớ khi nào đến tuổi hôn phối."
Phụ thân từ ái sờ sờ đầu ta, nhanh như vậy đã muốn đem ta đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài sao? Ta biêt rõ nữ hài tử thời này, hơn mười tuổi thì đã có thể lập gia đình, 17, 18 tuổi xuất giá đều được coi hơi nhiều tuổi, nếu đến 20 thì người ta coi đó là gái lỡ thì...
"Phụ thân như vậy là muốn nhanh chóng gả Nhã Nhã ra ngoài sao? Ở nhà lâu thêm vài năm cũng được mà"
ta chu miệng, ta không cần sớm như vậy đã lập gia đình a, sinh thiệt nhiều đứa nhỏ biến thành heo mẹ sao, trời ạ!! thanh xuân ta còn chưa đến đã thành hoa héo tàn sao?
Ta cái gì cũng chưa có làm... Chưa được ăn nằm với mĩ nam... Chưa có bước chân vào giang hồ... Chưa đi dạo qua thanh lâu.... Chưa có ăn mứt quả trên đường.... Chưa có mặc nam trang.... Chưa được gặp hoàng đế.... Chưa có kinh doanh thương nghiệp.... . Còn chưa ngâm thơ vẽ tranh khoe khoang thứ mới học được...... Dù sao là người xuyên qua mà ta so với các cô nương bình thường kém thiệt nhiều....
"Tiểu muội thích luôn được ở nhà sao?"
"Kia đương nhiên, ai thích đi ở gia đình nhà người khác rồi bị khinh bỉ a, đầu năm nay lưu hành kiểu thê thiếp thành đàn a... (Phong: Rồi, đến lượt chị đổi thành" Phu thiếp thành đàn ")
"Ha ha...... Đúng rồi, ở nhà chúng ta đều thương ngươi, ngươi là tiểu công chúa của chúng ta"
Phụ thân nhìn Tam ca liếc mắt một cái, vị kia tự động xem nhẹ ý hàm ý, hướng phụ thân ôn hòa cười nói
"Tiểu muội ở lại bồi phụ thân ngồi một chút, ta đi xem Mộng Chi đang làm gì"
dứt lời cúi người chào phụ thân, xoay người vén mành đi.
"Nhã Nhã a, "
phụ thân đem ta ôm đặt trên đùi, ta cảm giác như hồi còn bé. Nhưng là giờ hắn thực ít khi gọi ta là Nhã Nhã.
"Ân? Phụ thân nói "
"Nhã nhã thích Mộng Chi biểu ca sao?"
"Mộng Chi biểu ca ư, khi còn bé hắn khi dễ ta, khi đó ta thực chán ghét hắn. Hiện tại thì... Nếu không nói lời nào ngả ngớn, thì vẫn được coi người gặp người thích đi, bởi vì bộ dáng Mộng Chi ca ca thực mỹ a ~"
phụ thân mỉm cười.
"Kia Nhã Nhã thích Tam ca sao?"
thanh âm phụ thân bình thản, nghe không ra cảm xúc dao động.
"Tam ca cùng Nhã Nhã gặp gỡ có thời gian ngắn ngủi, nhưng là Tam ca đối ta tốt lắm, còn thực ôn nhu, là hảo ca ca, chẳng qua..."
Ta hoang mang một chút.
"Chẳng qua?"
"Ân.... . Đại đa số thời điểm đều là như vậy, nhưng là, có đôi khi có chút bất đồng." Không giống, ta cảm thấy hắn vốn không không phải ôn nhu như vậy... Có thể nói là giảo hoạt... Có lẽ còn có chút gì đó khác nữa.
"Bất đồng như thế nào?"
"Không thể nói rõ được, chính là cảm giác, phụ thân để Nhã Nhã nêu ví dụ, thật đúng là nhất thời nửa khắc nghĩ không ra đâu" đó là cái gì a?
"Ha ha, phụ thân hiểu, tiểu công chúa không cần tốn khí lực để đoán hắn." Phụ thân hạ tay khẽ xoa đầu ta, ánh mắt xa xăm...
"Ý tứ An Dương hôm nay, ta đã hiểu một chút."
"Sao ạ?"
Tam ca không có nói gì đi....
"Đi thôi, phụ thân cùng ngươi đi dạo "
"Vâng "
Dạo ở trong hoa viên, Tiểu Bích đi theo phía sau, ta từ từ tỉnh táo lại, phụ thân hôm nay rất kỳ quái nha, hay là có liên quan tới Bạch Mộng Chi cùng Tam ca? Còn nói ý tứ Tam ca hôm nay? Hôm nay hắn nói cái gì? Tựa hồ câu nào cũng không liên quan mới đúng.
"Chủ tử..." Tiểu Bích trầm ngâm mở miệng
"Ân?"
"Ta đoán khả năng lão gia sẽ đem ngươi gả cho Mộng thiếu gia "
"A? Ta cùng Bạch Mộng Chi trừ bỏ ngày đó nghênh đón hắn có điểm tương đối quỷ dị, mặt khác cũng không có ấn đề gì đi, chỉ bằng dựa vào mấy ngày nay ở chung mà đã bị định ước rồi sao?"
"Chủ tử nha, tam lão gia vốn luôn hi vọng ngươi gả cho con hắn, gả cho một trong hai đứa con trai, hiện tại Mộng thiếu chủ động kì thực là rất tốt. Hơn nữa hôm nay lời nói tam thiếu gia kỳ quái, lão gia lại hỏi kỳ quái, Tiểu Bích ngược lại cảm thấy rất có khả năng."
"Tam ca kì quái chỗ nào?" Tiểu Bích băng tuyết thông minh nhìn ra sao?
"Tam thiếu gia hỏi chủ tử ngươi luôn thích ở nhà sao "
"Kì quái chỗ nào?" Từ từ, Tam ca nói, vẫn luôn, vẫn luôn? Nào có cô nương nào không ra gả? Luôn luôn ở nhà, nói đúng là gả trong nhà sao? Ta biểu tình bất định, quả nhiên Tam ca quỷ dị a.
"Chủ tử đoán được rồi?" Tiểu Bích nhìn vẻ mặt phát ta rốt cuộc đã nghĩ thông, "Xem ra, tam lão gia cùng tam thiếu gia đều nhìn ra tâm tình Mộng thiếu..."
"Tam ca lại dám ám chỉ cho phụ thân... Hảo a, đám người này nhân lúc ta bất tri bất giác mà đem bán?" Có trưng cầu thông qua sự đồng ý của ta sao?
"Ha ha, chủ tử a, "
Tiểu Bích săn sóc vì ta phủi đi tuyết trên đầu
"Tiểu Bích ngược lại cảm thấy Mộng thiếu không tồi a đối với tiểu thư lại săn sóc, diện mạo tuấn mĩ còn không muố chủ tử bị gả ra ngoài, lúc nào có thể ở nhà chúng ta, thân càng thêm thân, lão gia bọn họ đều sẽ là chỗ dựa cho ngươi, Mộng thiếu cũng là chỗ dựa a."
".... . Ngươi lại tưởng tượng ra viễn cảnh gì đó"Mí mắt ta giật tới giật lui, xem ra không phải điều tốt.
"Mộng thiếu ngày đó ôm chủ tử trở về, thật cẩn thận, nhất định sẽ yêu chủ tử như trân bảo. Còn có mấy ngày gia yến này, còn tận tình chỉ dạy võ công cho A Tình a.. Mộng thiếu nhìn chủ tử ánh mắt đều là đưa tình đâu.." Là như hổ rình mồi đi. Dứt lời, Tiểu Bích còn che miệng cười khanh khách đứng lên.
"Tiểu Bích ngươi đã khỏe đi, tiểu nha đầu có phải hay không xuân tâm động a *** đối với loại sự tình này quan sát cẩn thận như vậy "
"Chủ tử, người ta vì ngươi mới suy nghĩ như vậy, còn giễu cợt Tiểu Bích "
.......
Ngày đó ta cùng Tiểu Bích chỉ đoán như vậy, vậy mà đoán đúng. Kỳ thật sau lại phát hiện trong lời nói của tam ca còn nhiều ám chỉ, câu nói kia cơ hồ ám chỉ vận mệnh chúng ta.
"Tiểu muội thích luôn luôn ở nhà sao?"
"Ở nhà chúng ta đều thương ngươi, ngươi là tiểu công chúa của chúng ta."
Một câu mấu chốt từ là "Vẫn luôn", ha ha một câu khác là "Chúng ta" a.... . (Phong: Rồi, nhiều phu, np, và thịt =])
Chẳng qua, Tam ca cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn nói "Chúng ta" cư nhiên bao quát người nhiều như vậy... Vậy cũng là ngoài dự liệu của hắn sao.
Mà phụ thân đã đoán đúng bao nhiêu? Đương nhiên đều nên nói sau đi.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |