Hiệp nghị
← Ch.18 | Ch.20 → |
Ta được tam ca ôm một mạch về phòng giao cho Tiểu Bích, Tiểu Nguyệt, nhưng quần hắn ướt bó sát vào hai chân, vì thế Tiểu Nguyệt dẫn hắn đi lấy quần áo thay, ta trầm ngâm một chút, lại phân phó người đem đến cho Mộng Chi một bộ. Tiểu Bích hầu hạ tam ca lau tóc, ta cởi áo ướt vứt xuống đất rồi chui tọt vào chăn, a~~ Tiểu Nguyệt thực đáng yêu đi ~~ trong chăn đã chuẩn bị sẵn ấm lô, nóng hầm hập thật thích. Không khỏi nhớ tới hành vi vừa rồi của Bạch Mộng Chi, trên mặt nóng lên, người này cư nhiên trước mặt Tam ca dám hôn ta, lá gan cũng quá lớn đi, kỳ quái chính là Tam ca không phản ứng gì....
Ta tự hỏi chính mình đối với Bạch Mộng Chi là cảm giác gì? Chán ghét? Trước đây có chút chán ghét, tời điểm hắn 10 tuổi chính là một tên lưu manh, chính là lần này trở về ta lại không rõ mình còn chán ghét hắn không, chẳng lẽ vì hắn tuấn mĩ nên ta không thấy ghét? Hay là do có đôi lúc ánh mắt hắn ôn nhu hướng ta? Ta quả nhiên vẫn chưa hiểu rõ hắn....
Chui ra khỏi chăn nhìn Tam ca lấy hăn lau người cừa tham quan bảo giám, Tiểu Bích mặt không đổi sắc đứng một bên hầu hạ, này nếu là Tiểu Nguyệt đã sớm đỏ mặt giống quả cà chua a... . ta không khỏi cười ra tiếng, hoàn hảo sáng suốt phái Tiểu Nguyệt đi ra ngoài lấy quần áo.
Tam ca nghe được tiếng cười liền quay đầu lại nhìn ta "Tiểu muội, gian phòng của ngươi thật xinh đẹp, như ngươi vậy "
"Đó là tất nhiên a, đợi cho Tam ca về sau thành thân, ta cũng hỗ trợ dọn dẹp, bố trí phòng cho huynh, thế nào." Kiêu ngạo a.. Vườn lâu của ta đâu đâu cũng xinh đẹp, ta quả là có khiếu thẩm mĩ đi.
"Tam ca thành thân ư..." Tam ca biểu tình mê hoặc "Sao, không chờ được ta thành thân sao" Tam ca nheo mắt lại, biểu tình thật đáng yêu aaa...
"Khụ.. đâu có, đại ca còn chưa cùng tẩu tử tương lai thành thân đâu "
"Không vội. Cuối năm phụ thân sẽ lên kinh thành, có thể ý người muốn đem đại ca về cử hành hôn lễ đi "
Tam ca vừa nói vừa đi gần đến bên giường cùng ta nói chuyện phiếm. Hắn.... Chân còn để trần, hoàn hảo trong phòng trải thảm ấm nên không lo, hắn.... . Phần trên thế nào vẫn còn để trần, cũng hoàn hảo phòng trong phòng để vài chậu than đỏ, cũng không đến mức rất lạnh...
Chính là, người này vào trong phòng khuê nữ ít nhất cũng phải mặc ngoại bào chứ?
"Như vậy đại ca có thể trở về nhà thành thân rồi, khuê nữ nhà người ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lại chờ đợi mấy năm nay, cũng nên cấp người ta câu trả lời thuyết phục."
Ngọn đèn trong phòng mờ nhạt chiếu vào trên mặt hắn, phá lệ thấy được vẻ mặt nam tính góc cạnh, đôi môi không biết là bởi vì rét lạnh hay vẫn vốn là như thế, đỏ tươi ướt át... Thanh âm trầm ấp lại dễ nghe....".... . Tiểu muội? Tiểu muội?"
"A? Tam ca?"
Hắn ngồi sát cạnh ta, hắn dựa trán tại trán ta, hai tay nắm sờ hai má ta. Ta cứng ngắc không dám mảy may nhúc nhích... Hắn hắn hắn....
"Ồ... Đang cùng nói chuyện bỗng thấy ngươi không lên tiếng trả lời, ta còn tươn ngươi vì lạnh mà phát sốt đâu" hắn vỗ vỗ khuôn mặt ta, hắn cười ôn nhu, đúng là một vị ca ca tốt... Thực mất mặt a, cư nhiên bị chính ca ca mình mê hoặc, ta vùi đầu mặt trong chăn kiểu như đà điểu!Tiếng cươi ha ha từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"Biểu muội nhanh như vậy đã ngủ rồi?"
Thanh âm kia là của yêu tinh Bạch Mộng Chi truyền đến, ta xốc chăn lên trừng hắn. Hắn khoác ngoại bào lộ khuôn ngực rắn chắc cùng tiết khố ướt đẫm, ống quần còn có bọt nước nhỏ xuống, mắt ta giật giật.... Bạch Mộng Chi đem áo choàng được cấp mặc vào, lấy khăn trên tay Tam ca mà lau tóc. Ta thấy A Tình đứứng ngoài cửa vẻ mặt rầu rĩ, giống như Bạch Mộng Chi thiếu hắn bạc vậy.
Tiểu Bích chạy đến phòng A Tình lấy quần áo cho hắn, ta kêu A Tình cởi quần áo ướt ra, lấy khăn khô đầu giường đè đầu hắn mà lau, Tam ca kéo cái ghế ngồi bên cạnh. Ta vừa bận bịu lau tóc vừa hỏi A Tình
"Bạch Mộng Chi khi dễ ngươi?"
Hắn lắc đầu, Bạch Mộng Chi cười nhạo một tiếng nói
"Đương nhiên không phải ta khi dễ hắn..."
Dứt lời còn liếc Tam ca một cái. Ta hồ nghi nhìn về phía Tam ca, không thể nào, thiếu niên ôn nhu như ngọc này sao có thể khi dễ người được. Ta nâng cằm A Tình lên hỏi, chỉ thấy m mắt hắn rủ xuống (Phong: "Rủ mắt" nghe kiểu nàng dâu bị mẹ chồng bắt nàng ý nhỉ =. =)"Là Tam ca?" A Tình không được tự nhiên quay đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Đây là tình huống gì, A Tình nhà ta bị khinh bạc sao!
Tâm ta nổi lên lòng gà mẹ chở che gà con
"Này, nhị vị trưởng thành, A Tình nhỏ hơn các ngươi 4 tuổi, các ngươi như thế nào khi dễ hắn, có biết xấu hổ hay không?"
Ta một bên lau khô tóc hắn, một bên kéo hắn, nói "Leo lên giường" ( Phong: Khiếp, chị mạnh mẽ thế, kêu người ta lên giường luôn:v V: Bá vương ngạnh thượng cung à =]). A Tình không động, ánh mắt uỷ khuất nâng lên nhìn ta, khuôn mặt vô cùng mịn màng giờ bốc lên đỏ ửng một mảng, "Nghĩ gì đấy? Gọi ngươi leo lên đây ấm áp một chút, cũng không bảo ngươi ngủ cùng ta!" Hắn ngượng ngùng cúi đầu mặt càng đỏ hơn.... .
Tiểu hài tử này tư tưởng cực kì không thuần khiết! (Phong: Đúng dồi, suýt ăn chị còn thuần khiết nỗi gì, ảnh giả nai đó =])
"Ai nha, biểu muội bất công, biểu ca ta cũng rất lạnh... Biểu ca cũng muốn lên trên giường...." Nói đến đây yêu tinh nhìn chằm chằm A Tình cùng ta trong chăn không có hảo ý....
"Tiểu muội, Tam ca cũng thực lạnh, có phải hay không cũng có thể đi qua."
Tam ca buồn cười nhìn ta, không phải câu nghi vấn hay là câu trần thuật, thái độ cứ như điều hăn nói là đương nhiên vậy. Tam ca đúng là bên ngoài như tiên nhân bên trong lại là ác ma.
"Hảo a, A Tình lại gần đây"
ta đem A Tình kéo lên lấy chăn gói kỹ lại, rồi hướng bọn họ nói "Hai người các ngươi thích như vậy, tốt lắm. Tiểu Bích, chuẩn bị đồ tắm cho chúng ta, chút nữa chúng ta đi qua."
Ta xoay người xuống giường. Lấy lược gỗ, quay đầu lại nói
"Chốc nữa Tiểu Nguyệt đến trả quần áo cho các ngươi, Tốt lắm hai ngươi có thể trở về. Tam ca cùng biểu ca ngần ấy năm mới về nhà cũng nên làm cho phụ thân cùng tam thúc hưởng thụ con cháu sum vầy mới đúng, cũng không phải là nháo ở chỗ này."
Nói xong ta tiêu sái xoay người ra cửa.
Bạch Mộng Chi cởi quần ném sang một bên, dùng áo choàng vắt trên lưng, tuỳ tiện nằm lên giường, chăn vén lên trên đùi. Bạch An Dương cũng làm theo. Chẳng qua cẩn thận đem chậu than dịch sang chỗ khác. Ba cái thiếu niên ở trên giường đối diện nhìn nhau... Đỉnh đầu ghép thành tam giác đều ***
"Tiểu A Tình, sư phó của ngươi dạy ngươi như thế nào? Dễ dàng như vậy bị trúng chiêu? Hay do ảnh vệ Bạch gia chúng ta quá kém?"
Bạch Mộng Chi buồn cười nhìn A Tình tựa đầu vào đầu giường, bọc chăn chỉ lộ khuôn mặt xinh đẹp. Nam hài này thân thể không cao bằằng mình, thể trạng so được với mình, xem ra phản ứng thua một bậc.
"Ta đây về sau chọn ảnh, hẳn là còn phải đi sau bảo hộ hắn sao?"
"Muốn so thử một chút sao?"
A Tình xốc chăn lên mắt phừng phừng nhìn chằm chằm Mộng Chi, trong chăn hai tay đã nắm chặt.
"Không nên kích động"
Bạch An Dương vẫn là ôn nhu ra tiếng
"A Tình, lấy tu vi hiện tại của ngươi, sao có thể đánh thắng Mộng Chi. Bất quá chắc có thể thắng ta. Ngươi trúng ám khí của ta không phải do ngươi kém, mà là ngươi đối với ta căn bản không có phòng bị. Mặt khác...."
Bạch An Dương ngừng lại một chút, còn nhẹ nhàng cười rộ lên, mười phần khiêu khích
"Mặt khác ta chọn chính là khi ngươi kích động mà xuống tay. Phải biết động không bằng tĩnh, ngươi muốn ra tay liền nhất định thân hình phải di chuyển, thân hình vừa động liền xuất hiện sơ hở, hơn nữa ngươi đối với ta lại không có phòng bị, ta có thể ám toán được ngươi, điều này là đương nhiên."
"Hừ, vẫn là hay thuyết giáo như vậy"
Bạch Mộng Chi không cho là đúng bĩu môi,
"Tóm lại hiện tại công phu của ngươi còn chưa được, tiểu công chúa giao cho ngươi khiến ta lo lắng!"
Câu nói cuối cùng Bạch Mộng Chi chằm chằm nhìn A Tình, , A Tình cũng không chịu thua kém. Mắt hai ngờời có dấu hiệu toé lửa đến nơi, Bạch An Dương nói
"Hôm nay chúng ta không nên đấu trọi nhau, dù sao cũng là ngờời nhà cả. Sau lễ trưởn thành của tiểu muội, sẽ rất nhiều người tìm đến cửa cầu than, thời điểm kia nếu nàng gặp nguy hiểm.... Hoặc là bị ngươi ta khinh bạc... Hoặc là bị kẻ thù của Bạch gia uy hiếp.. Đối với điều Mộng Chi lo lắng cũng không phải không có căn cứ, dù sao mười hai canh giờ chỉ có ngươi là bồi bên cạnh nàng."
Bạch An Dương thấy mắt A Tình khẽ động, mỉm cười trấn an một chút rồi tiếp tục "Cũng không cần quá mức sợ hãi, giống như tiểu muội nói, ngươi so với chúng ta tuổi còn quá nhỏ, công phu đã được như vậy. Ngươi đây tốt lắm, tiểu Mộng có thể có cái tâm tình này không phải là khó hiểu, bình tĩnh là được rồi, chẳng qua hắn tại thời điểm này không đủ bình tĩnh....
" An Dương đang nói thì bị người nào đó vô lý đánh gãy...
"Gần đây hai chúng ta cũng không có xích mích gì, ngươi lại đi giúp người ngoài đề cao hắn...."
Bạch Mộng Chi tươi cười quỷ dị... Giống như vừa mới nhặt được bao tải tiền lớn
"An Dương hắn tuy rằng công phu không sắc bén bằng chúng ta, nhưng có người cũng biết chiếm tiện nghi nhân nhi. Người này cũng không vừa.... . Ha, ngươi cả ngày đề phòng ta, sợ ta cướp người của ngươi sao, thật sự là nhìn lầm đối tượng rồi, hắn so với ta cũng không thuần khiết hơn là mâý đâu~"
Bạch Mộng Chi cười cười, liếc mắt nhìn A Tình cơ hồ cười ra tiếng. Bạch An Dương vẫn là một bên mỉm cười giống như người kẻ kia phỉ báng là người khác.
"Không biết tam thiếu Mộng thiếu là muốn chỉ điểm Tình công phu, hay là muốn ra vào khuê phòng chủ tử, mượn cơ hội tiếp cận nàng?"
A Tình cúi đầu, lông mi che khuất ánh mắt, thấy không rõ ánh mắt cùng biểu tình.
"Ách.... . A Tình a, ngươi suy nghĩ nhiều quá.... Chỉ điểm ngươi cũng chính là bảo hộ biểu muội a" Bạch Mộng Chi nằm xuống giường, nắm lên góc chăn dùng sức một ngửi, cảm thán "Aa.. Thơm quá"khoé mắt A Tình run rẩy.
"Ha ha, ta đương nhiên lo lắng, Bạch Nhã Nhã là muội muội ruột ta a"
Bạch An Dương cười tủm tỉm, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không sinh khí.
"Chủ tử là muội muội các ngươi... A"
Ba người đối diện nhau cùng một tâm tình.... Cơ hồ đã đạt thành hiệp nghị.
Sau khi tắm rửa trở về, Bạch Mộng Chi cùng Tam ca đã đi rồi, chỉ có A Tình an tĩnh ngồi ở mép giường. Ta đi qua, vuốt ve tóc hắn kiểu tóc này là ta tự mình chỉ điểm cắt cho hắn, khi đó vẽ trên giấy là kiểu tóc ngang lưng, thích hợp với hắn!
"A Tình, nghĩ gì đó?"
Ta vân vê khuôn mặt trắng nộn của hắn, xúc cảm thật tốt a ~
"Chủ tử.... ."
"Ân?"
"Ngươi yên tâm!"
"Sao cơ?" Ánh mắt bảo bối kiên định nhìn ta, đã xảy ra chuyện gì?
"Mộng thiếu cùng tam thiếu gia tính toán chỉ điểm võ nghệ cho ta, ta... Không có hỏi chủ tử liền đồng ý "hắn cúi đầu, giống như làm điều gì đại nghịch bất đạo.
"Này tốt lắm a, võ công của ngươi giống Bạch Mộng Chi bọn họ nhất định sẽ cao cường, liền không sợ bọn họ khi dễ ngươi tuổi còn nhỏ yếu" ta vì hắn mà cao hứng còn không kịp đâu, võ công của hắn tốt, liền đại biểu ta sẽ an toàn nha.
"Ân! Chủ tử, ngươi yên tâm." Hắn nhìn ta ánh mắt tỏa sáng.
"Ta có một chút lo lắng, ngươi cùng bọn họ thường xuyên tiếp xúc, kia hai thất lang thấy A Tình nhà ta quốc sắc thiên hương như vậy...." Ta bắt lấy hai bàn tay hắn "Bảo bối, ngươi hảo nguy hiểm a...."
"Ngươi nhớ mọi thời khắc đều bảo vệ tốt chính mình, đừng cho bọn họ lợi dụng cơ hội mà đoạt đất a.... nếu không được phải nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi!"
"....... ."
".... . Muốn hay không lấy điểm thuốc mỡ trơn đem theo?thời điểm phản kháng không được cũng có thể làm trong nhẹ nhàng một chút..."
"Chủ tử..."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |