← Ch.004 | Ch.006 → |
Hôm đó Ninh Vi Nhàn không thể xuống giường được.
Hãy nhìn Nhan Duệ mà xem, tinh thần anh ta vẫn sảng khoái vẫn như cũ, thậm chí tinh thần còn sáng láng chuẩn bị ra cửa đua xe, nhưng anh vẫn dịu dàng, không chỉ giúp cô tắm rửa, thay quần áo cho cô, lại sai người giúp việc mang thức ăn lên, nhìn cô từng miếng từng miếng ăn xong. Sau đó dặn cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt chờ anh về.
Chính là sự dịu dàng đó khiến Ninh Vi Nhàn càng về sau càng lún sâu vào mê hồn trận, càng lún càng sâu, đến cuối cùng không thể thoát ra được.
Ai có thể từ chối một người đàn ông như vậy? Đẹp trai, đa tình đa tình, săn sóc, dịu dàng, cho dù biết rằng một giây sau của sự dịu dàng đó chính là thuốc độc, nhưng lại không thể không nuốt vào, chỉ vì anh đang dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn bạn? Nhưng người đàn ông như vậy, làm sao chỉ thuộc về một người phụ nữ?
Đối với Ninh Vi Nhàn mà nói cô rất khát vọng tình yêu, có lẽ chồng cô là ai cũng không quan trọng, cô đều sẽ khiến mình yêu anh ta, nhưng mà... nếu là người khác, thì chắc sau này cô sẽ không khổ sở, nhưng bây giờ, chồng của cô Nhan Duệ, là "lãng tử vô tình "Nhan Duệ!
Cô phải làm sao để không thích anh, cũng như phải làm sao để anh yêu cô.
Suy nghĩ rồi suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, vì vậy Ninh Vi Nhàn chống cái thân thể đau nhức đứng dậy, kéo chăn bao quanh cơ thể trần trụi của mình, đi đến phòng thay quần áo.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, đã chín giờ sáng, đây là ngày thứ hai họ kết hôn, ngày đầu tiên ngoại trừ giường ra hình như bọn họ không hề đi đâu khác, hai người đều điên cuồng dây dưa, triền miên miên, hôm nay thì không được, không chỉ Nhan Duệ có trận đua, mà cô cũng có việc phải làm.
Vuốt vuốt thắt lưng cực kỳ đau nhức, Ninh Vi Nhàn phát hiện mình đi hơi gù, hai chân phát run, thậm chí đi thẳng cũng cảm thấy lung lay, bởi vì là tân hôn, cho nên người giúp việc đều đến giờ mới đến dọn dẹp và nấu cơm, đây cũng là do mẹ chồng cô đặc biết chú ý đến tân hôn của họ.
Đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, rau củ quả, thịt cá mọi thứ đều có đủ, buổi sáng lúc Nhan Duệ ra ngoài có bảo người giúp việc làm bữa sáng cho cô, nhưng lúc này cô lại cảm thấy đói bụng.
Sức ăn của cô không lớn, thậm chí ăn rất ít.
Tìm được quả táo, sau khi gọt vỏ bỏ vào máy ép trái cây thì lại phát hiện trong tủ lạnh có một hộp bánh ngọt, vì thế cô liền lấy ra.
Vừa ăn xong, chuông cửa liền vang lên.
Mặc dù là đồ mặc ở nhà, nhưng không loại bỏ khả năng đột nhiên có người đến nhà, cho nên cô luôn bị giáo dục bất kỳ khi nào quần áo cũng phải tinh tế, không có một hạt bụi. Quần áo mặc ở nhà gì gì đó hình như đều không mỏng, cho nên cũng không cần thay quần áo có thể ra mở cửa.
Quả nhiên là người đưa hoa.
Cô hướng dẫn họ đưa hoa đến nhà ấm trồng hoa, thật may mắn vì trước khi cưới mẹ chồng của cô vô cùng nhiệt tình lôi kéo cô đến thăm nhà mới, nếu không đừng nói đến nhà ấm trồng hoa, chỉ sợ là ngay cả cửa lớn cô cũng không tìm thấy.
Lấy nụ cười lạnh nhạt nhưng hợp lễ nghĩa tiễn những người công nhân đi, Ninh Vi Nhàn cũng không thay quần áo, mặc tạp dề vào, tìm một đôi bao tay mang vào, buộc tóc lên, bắt đầu sắp xếp hoa.
Cô thích nhất là hoa quỳnh, nó nhanh nở cũng nhanh tàn, nhưng lại khiến người khác không rời mắt được. Nhưng chậu chồng hoa quỳnh quá lớn, cô không dời nó đi được, đành phải để nó ở cửa của nhà ấm, ... mới vừa rồi cô nên để những người công nhân kia giúp đỡ dời nó vào.
Bận rộn đã lâu, rốt cuộc cũng xử lý xong tất cả các chậu hoa nhỏ, ngẩng đầu nhìn thời gian, mặt trời đã lên đến đỉnh.
Đúng lúc này, bụng cô bắt đầu "thì thầm" kêu lên.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!" Có người gõ cửa kính của nhà ấm.
Ninh Vi Nhàn quay đầu nhìn ra, thì ra là má Tề - người giúp việc của nhà họ Nhan. Cô cởi bao tay ra, môi hồng cười nhẹ: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Cũng hơn mười hai giờ rồi, thiếu phu nhân, cô đã bận rộn lâu rồi, nên ăn chút gì đi, tôi đã nấu xong cơm trưa rồi, do không biết cô thích ăn gì nên cũng không dám nấu nhiều...."
Cô cười cắt ngang: "Không sao đâu má Tề." Cởi tạp dề rồi đi ra ngoài, đột nhiên hình như là nghĩ đến gì đó, ngừng lại hỏi: "Đúng rồi, má Tề thiếu gia về chưa ạ?"
Sắc mặt má Tề thay đổi, thận trọng nhìn cô, mãi cho đến khi xác định thần sắc cô bình thường, mới lựa lời nói: "Thiếu phu nhân, tôi làm người giúp việc ở nhà họ Nhan đã mấy chục năm, nhưng chưa bao giờ thấy thiếu gia về nhà vào buổi trưa."
Nghe vậy, Ninh Vi Nhàn hơi ngẩn ra, khuôn mặt mỹ lệ hơi trầm xuống, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười dịu dàng: "Má Tề, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ai, ai... Má Tề vừa đồng ý, vừa thở dài trong lòng.
Bà nhìn thiếu gia lớn lên, tính anh thế nào bà không biết sao? Anh giống như gió, muốn đến chỗ nào liền đến, không ai quản được anh, anh trời sinh đã nhiệt tình theo đuổi tự do, không có gì quan trọng hơn tự do của anh.
Đây cũng là lý do khiến anh chậm chạp không chịu tiếp nhận công ty của gia đình, cũng là nguyên nhân làm anh không chịu lập gia đình. Anh cũng biết có một ngày những trách nhiệm này sẽ đổ lên người anh, cho nên khi ông chủ còn có thể xử lý công việc, anh muốn tha hồ phóng túng, cho đến ngày anh gánh những trách nhiệm đó.
Chỉ là đáng tiếc, thiếu phu nhân là một cô gái tốt như vậy.
Thân là phụ nữ, mong muốn nho nhỏ là một gia đình hạnh phúc, một lòng yêu thương chồng, đây là giấc mộng của tất cả phụ nữ, hơn nữa thiếu phu nhân lại xuất thân danh môn, dịu dàng xinh đẹp. Cô gái như vậy, cho dù mặt ngoài tỏ ra tao nhã và cao quý như thế nào đi nữa thì trong lòng vẫn luôn khao khát tình yêu.... nhưng người cô lấy không phải ai khác, mà lại chính là Nhan Duệ! Anh là thiên chi kiêu tử, làm sao có thể vì một cô gái mà không đuổi theo tự do của mình.
Nhìn nụ cười nụ xinh đẹp trong sáng trên mặt Ninh Vi Nhàn, đáy lòng má Tề lại thở dài lần nữa.
Đi đến phòng khách, lễ phép nói lời cám ơn với mà Tề, sau khi thấy bà rời đi, Ninh Vi Nhàn mới hít sâu một hơi, ngồi vào bàn ăn, cánh môi màu hồng nhạt mím lại thành đường thẳng.
Nếu mẹ cô ở đây, nhất định sẽ trách mắng cô một phen. Người có địa vị cao lại nói chuyện với một người giúp việc, đây không phải dáng vẻ mà tiểu thư khuê các nên có? Huống chi cô còn nói cám ơn, nếu như bị mẹ nghe thấy, không thể không bị dạy dỗ một trận.
Đó cũng là nguyên nhân khi ở nhà không có một người giúp việc nào quan tâm đến cô, ai lại đi quan tâm đến một cô chủ lạnh như băng chứ.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |