← Ch.003 | Ch.005 → |
"Em, em nghĩ muốn thử xem." Giọng của Ninh Vi Nhàn rất nhỏ, cũng rất kiên định.
Nhan Duệ hơi phiền não, anh rời khỏi cơ thể cô, ngồi dậy, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào gò má anh, khiến anh càng nộ vẻ tuấn lãng.
Người đàn ông này đẹp đến nỗi khiến người khác phải oán trách, có người phụ nữ nào có thể chống đỡ được sức quyến rũ của anh? Nếu như anh cố ý khuyến rũ, như vậy thì cho dù là địa ngục cũng sẽ không có người từ chối anh.
Người đàn ông tuyệt thế như vậy, chỉ thích hợp đứng từ xa để nhìn, nếu yêu, thì nhất định sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ. Người muốn trở thành vợ anh chắc có thể cuốn được vài vòng trái đất, nhưng các cô ấy đều không thành công, cũng không phải không có người muốn "mẹ sang nhờ con", nhưng hai vợ chồng nhà họ Nhan tuyệt đối không cho loại người như vậy bước vào cửa. Họ cũng không phải là người cổ hủ, chỉ là không có cách tiếp nhận người phụ nữ mà con mình chơi đùa bên ngoài trở thành con dâu nhà họ Nhan.
Mà cô, chẳng qua là chỉ dựa vào gia thế tốt, nếu không, vị trí con dâu nhà họ Nhan này làm sao lại đến lượt cô.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Nhan Duệ quay đầu nhìn cô, nói lâu như vậy, nhưng lại không thể khiến cô bỏ đi ý tưởng, anh cũng hơi bực, "Anh không thể nào cho em cái thứ bỏ đi mà gọi là "tình yêu"!" Đều là nhà giàu cả, chẳng lẽ cô không hiểu đạo lỹ không có tình yêu này!
Ninh Vi Nhàn cũng ngồi dậy, đưa tay cầm áo ngủ trên đầu giường, khoác lên cơ thể xinh đẹp, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, đôi tay đang run rẩy nắm chặt cô áo.
"Em chỉ muốn thử một lần, anh cho cũng được, không cho cũng được, em chỉ là, chỉ là..." Cô cắn chặt cánh môi mềm mại, thật sự không biết nói gì nữa, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nói rõ ràng trước mặt người khác như vậy, nhưng bây giờ, cô không còn một mình nữa, cô có chồng, mà vợ chồng cũng đã quan hệ xác thịt, cho nên, cho dù khó mở miệng như thế nào, cô cũng sẽ cố gắng hết sức thẳn tanh nói rõ.
Đôi mắt đào hoa híp lại, quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy ánh nắng sáng sớm chiếu vào dung nhan tuyệt mỹ kia, ngũ quan như tranh vẽ, da thịt mềm mại trắng noãn như sữa tươi, tóc thật dài đổ xuống như thác nước.
Anh không thích cô, hiện tại không thích, về sau cũng không thích, nhưng mà... anh thích phụ nữ đẹp. Mà cô vợ mới cưới của anh, chính là đẹp không ai sánh bằng.
Thân thể mềm mại kia, dung nhan tinh xảo, còn có hơi thở như hương hoa lan, anh đều mười phần hưởng thụ.
Vì thế anh cũng không khách khí nữa, dù sao cô cũng là vợ anh đúng không? Làm vợ thì phải thỏa mãn nhu cầu của chồng mọi lúc, cô là người anh cưới hỏi về, anh muốn cô, cần gì phải đắn đo suy nghĩ?
Bàn tay to không chút khách khí đánh úp cái áo ngủ cực kỳ chướng mắt kia, thuần thục lột sạch quần áo cô, da thịt trắng như tuyết lóng lánh sáng bóng mê người kia khiến anh không dời mắt được.
Anh có quá nhiều hoa cỏ, trong đó không thiếu phụ nữ có dung mạo tuyệt sắc, nhưng mà toàn thân trắng noãn như cô thật sự là không có mấy người, bình thường phụ nữ đều đẹp, nhưng lại không có khả năng khiến toàn thân mình không tỳ vết, trừ khi là trời sinh tuyệt sắc giai nhân. Nhưng xã hội bây giờ đâu còn phụ nữ đẹp tự nhiên, từng người từng người không biết đã dùng bao nhiêu dao kéo trên người của mình, đây cũng là nguyên nhân khiến anh nhanh chóng cảm thấy chán, không cùng một người phụ nữ nào duy trì quan hệ được một tháng.
Búp bê rất hoàn mỹ, nhưng mà toàn thân đều là nhân tạo, cho nên nếu chơi đùa hơn nữa sẽ giống như ăn quá nhiều chất bảo quản thực vật, không tươi mới thì thôi, có khi còn bị ngộ độc thức ăn.
Cho nên cứ cách một thời gian anh lại đổi khẩu vị, như vậy sẽ tốt hơn.
Ninh Vi Nhàn theo bản năng muốn che cơ thể mình lại, nhưng lại không địch nổi tốc độ của anh, đôi tay nhỏ be mềm mại không xương bị anh đặt trên đầu, cặp mắt đào hoa câu hồn mở lớn thưởng thức cảnh xuân tuyệt mỹ trước mặt.
Cô khó chịu nhắm mắt lại, thật sự không có dũng khí thừa nhận ánh mắt nóng hừng hực của anh, nhưng cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng cháy đó vẫn chăm chú ngắm nhìn cơ thể cô, khiến cô hồi hộp đến nỗi toàn thân phát run.
"Ngoan." Nhan Duệ cúi đầu xuống gặm cái miệng nhỏ trắng nõn nà, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, liếm hàm răng trắng như tuyết của cô rồi bắt đầu công thành đoạt đất trong miệng cô, cho đến khi giết cô không còn mảnh giáp."Mở mắt ra, anh muốn nhìn em."
Anh làm cho cô trở nên ngoan....
Cố nén cảm giác mắc cỡ, Ninh Vi Nhàn ngoan ngoãn mở mắt ra, chỉ nhìn thấy ánh mắt nóng cháy của anh đang nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại trắng như ngọc của mình, ánh mắt kia, giống như muốn ăn thịt người.
Lại vội vàng nhắm mắt lại.
Bất giác Nhan Duệ cảm thấy buồn cười, cúi đầu dời trận địa, bắt đầu gặm cắn cái cổ của cô.
Anh rất ít khi đụng đến xử nữ, bởi vì phiền toái, không chỉ phải lo chuyện về sau, quan trọng là, phụ nữ không có kinh nghiệm chơi không đủ, mà anh cũng không phải người đặc biệt háo sắc hay thích xử nữ, ngược lại anh càng hy vọng bạn giường của mình nhiệt tình như lửa, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa biết tiến biết lùi, tuyệt đối sẽ không cuốn lấy anh.
Khụ khụ, mặc dù có rất ít người làm được điều cuối cùng, hoặc phải nói là hình như không có. Bởi vì nếu là phụ nữ đã có quan hệ với anh, đều không quên được anh, thậm chí còn chờ anh hồi tâm chuyển ý.
Nhưng mà, ngựa không quay đầu ăn cỏ, anh chưa bao giờ quay đầu nhìn lại những người đã bị anh vứt bỏ.
Lúc anh ở đây chỉ cặp với một người duy nhất, một khi đã qua, không còn hứng thú, cũng không cần thiết phải liên lạc.
Hiện tại anh chỉ muốn người phụ nữ trước mặt, vợ của anh phải chuyên tâm. Đêm qua bận tâm cô là xử nữ, anh đã xuống tay lưu tình, nếu không sáng sớm hôm nay làm sao cô có thể dậy nổi? Hiện tại, nghỉ ngơi cả đêm, nên có thể chịu đựng anh một lần nữa chứ?
Hết hôn rồi lại liến bộ ngực tuyết trắng của cô, đặc biệt là mùi hương của da thịt, Nhan Duệ ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cặp mi của cô kịch liệt lay động như chiếc quạt nhỏ, má phấn đỏ bừng, hàm răng cắm chặt cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt.
Dùng sức như vậy... không đau sao?
Ma xui quỷ khiến, anh đến gần phía trước, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, không để cô có cơ hội ngược đãi mình nữa.
Lông mi Ninh Vi Nhàn run rẩy, chậm rãi mở to mắt, chỉ nhìn thấy người đàn ông nằm trên mình, cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách kia tràn đầy thương tiếc, cho đến bây giờ cũng chưa có ai dùng ánh mắt đó để nhìn cô, cho dù biết anh chỉ thể hiện vì tình dục, nhưng cô vẫn trầm luân trong thời khắc dịu dàng này.
Muốn lấy được tâm ý của một người phụ nữ rất dễ dàng, chỉ cần cho cô ấy một chút ấm áp, một chút dịu dàng, thậm chí chỉ cần một nụ cười thân thiện; nhưng muốn lấy được tâm của một người đàn ông lại không dễ dàng như vậy, coi như bạn có vượt qua thiên sơn vạn thủy, leo lên núi cao, vượt mọi chông gai, anh ta cũng sẽ không yêu bạn.
Một sự ngu dại, một người vô tình, lại vướng vào một chỗ với nhau cả đời, yêu trước thua trước, yêu sâu bị thương lại càng nặng, đây là chân lý từ xưa đến nay không bao giờ thay đổi được.
Bàn tay nóng như lửa kia giống như có ma lực chạy khắp cơ thể cô, đốt lên nhiệt tình mà cô không muốn người khác biết.
Trong nháy mắt khi anh tiến vào trong cơ thể cô, khóe mắt Ninh Vi Nhàn có nước mắt chảy xuống. Để cô điên cuồng trầm luân bây giờ đi, cuối cùng kết cục dù có ra sao, thì vào giờ khắc này, cô rõ ràng biết được một sự thật.
Nhan Duệ, chính là kiếp nạn lớn nhất đời cô.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |