← Ch.092 | Ch.094 → |
Phó đạo diễn nghe thấy tiếng Phó Quân Nhan gõ kính xe, cả người vẫn khom người tìm chìa khóa cũng hơi dừng lại, cả cơ thể càng run rẩy lợi hại hơn, anh ta nhìn Phó Quân Nhan với ánh mắt kinh ngạc, đột nhiên giống như điên rồi mở miệng hô: "Không có tác dụng đâu. Không có tác dụng đâu. Cát chảy tới rồi, cát chảy tới rồi, năm đó Nhị Bảo trong thôn tôi bị chính cát chảy của nơi này chôn sống đấy. Cho nên tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài."
Sau đó anh ta lại bắt đầu điên cuồng tìm kiếm: "Cái chìa khóa đâu? Chìa khóa xe ở chỗ nào? Chìa khóa xe của tôi ở chỗ nào?" Anh ta càng nói càng hốt hoảng, hai tay giống như chỉ quơ múa lung tung. Anh ta giống như đang rơi vào trạng thái điên cuống khiến tôi hoảng sợ, tôi nghiêng mặt sang bên, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của Phó Quân Nhan nhìn phó đạo diễn, lúc này mặt anh ta đã rơi đầy nước mắt....... Chỉ thấy anh ta tiếp tục điên cuồng kêu khóc: "Tại sao tôi lại có thể quên cơ chứ? ....... Tôi lại quên rằng nơi này có cát chảy nên không thể dừng xe? Trời muốn diệt tôi mà. Trời muốn diệt tôi mà. Ồ không đúng. Chìa khóa xe ở bên ngoài, ở bên ngoài. Tôi tắt máy đi ra ngoài hóng mát, cái chìa khóa rơi bên ngoài rồi. Gõ không được đâu. Gõ không được đâu. Quân Nhan à, tôi rất xin lỗi cậu. Gõ cũng không có tác dụng đâu. Nơi này là sa mạc tử vong, chúng ta không thể đi ra được. Đi bộ không thể ra được.............. anh tôi đang đợi tôi, chờ tôi về cùng nhau uống rượu. Còn nữa, còn cả tiệm ăn, tiệm ăn chưa mở cửa...... Quân Nhan, tôi không muốn chết.......... Quân Nhan."
Tiếng hét thê lương như vậy, giống như có người thắt cổ phó đạo diễn vậy, đôi mắt của anh ta giống như muốn đục thủng của sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm, có cả sự run rẩy, rõ ràng bình thường là một người hòa khí với người khác như vậy, tôi bị dọa sợ đến rùng mình một cái, không tự chủ được nhích lại gần phía Phó Quân Nhan.
"Câm miệng." đây là câu trả lời duy nhất của Phó Quân Nhan với phó đạo diễn, giọng anh rất lạnh lùng, nhẹ mà nghiêm nghị, động tác trên tay cũng không ngừng, trong miệng lại nhẹ nhàng nói với tôi: "Bảo Bối, không cần sợ, chúng ta có thể đi ra ngoài. Bây giờ em cười một cái với phó đạo diễn, nói với anh ấy là không cần lo lắng, sau đó em đưa một chiếc giầy khác đưa cho anh ấy, để cho anh ấy gõ bốn góc cửa giống anh, kiến trì gõ xuống, cửa sổ xe nhất định xẽ vỡ. Tin tưởng anh, chỉ cần cát chảy chưa bao phủ đến cửa sổ xe thì chúng ta có thể leo ra."
Tôi gật đầu một cái, cần thận di chuyển cơ thể lên phía trước, thử đẩy một cái vào người phó đạo diễn vẫn còn đang run rẩy, theo lời Phó Quân Nhan nói cười một cái để trấn an anh ta, nhưng phó đạo diễn cũng không để ý đến tôi, cũng không nhận lấy giày cao gót tôi đưa anh ta, mà bắt đầu ngẩng người, hơn nữa vô cùng quỷ dị, tự mình bóp cổ mình đến ho kịch liệt.
Tôi có chút sợ hãi nhưng vẫn cố gắng cười thử hỏi thăm: "Phó đạo diễn, anh mau tỉnh lại một chút đi, không cần biến thành dáng vẻ này...."
Phó Quân Nhan nghe thấy lời nois của tôi cũng nghiêng đầu sang, ý vị sâu xa nói: "Phó đạo diễn, trời không giúp người mà chỉ có mình tự giúp mình mà thôi, giống như anh năm đó vậy, một lòng muốn ra ngoài là có thể ra ngoài." Nói xong cánh tay vẫn đập mạnh xuống bốn góc của của kính xe. Phó đạo diễn nghe xong lại đột nhiên nhìn thẳng vào Phó Quân Nhan, hoàn toàn yên tĩnh lại. Đột nhiên anh ta lại lắc đầu một cái, từ từ ngồi thẳng người, quay đầu mờ mịt nhìn chúng tôi một cái, liền gục xuống tay lái bất động. Tôi giật mình, tôi biết đây là tư thế buông tha rồi.....
Tôi nhẹ giọng gọi: "Phó đạo diễn?" Nhưng anh ta chỉ nằm im không nhúc nhích.
Quay sang nhìn thấy lưng Phó Quân Nhan vẫn thẳng tắp ngăn trở trước mặt tôi, anh không có chút dao động nào, động tác vẫn rất ổn định, không khí trong xe dần mỏng manh hơn vì xe đang trầm xuống, và bão cát tới. Phó Quân Nhan cũng không hoảng hốt nhắc nhở tôi: "Bảo Bối, nếu thấy choáng đầu thì tự ấn vào huyệt nhân trung- giữa mũi và miệng, cố gắng kiên trì lập tức thể đi ra ngoài. Đầu tôi bắt đầu nặng xuống, lúc này tất cả âm thanh đều trở nên rất rõ ràng, thậm chí có chút đau nhói màng nhĩ. Cuối cùng, khi đang lâm vào tuyệt vọng, ầm một tiếng, cánh cửa thủy tinh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, rất nhiều cát chảy vào, tốc độ xe trầm xuống rõ ràng nhanh hơn nhiều.
Phó Quân Nhan thấy miếng thủy tinh vỡ ra, liền xoay người ôm ta lên trước, anh nói: "Bảo Bối, mau bò ra bên ngoài đi." Sau đó dùng lực đẩy tôi ra ngoài, lúc này không gian sống rất nhỏ, cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh bảo tôi cởi áo bông ra. Sức lực anh quá lớn khiến tôi thấy đau. Không ngừng có cát bay vào miệng tôi, tôi bị sặc đến ho khan, gió thổi thê lương, cả người tôi đều run rẩy, thật ra khi leo ra khỏi xe, một phút kia rất nhanh, tôi cảm thấy như rất lâu rồi. Cuối cùng tôi mơ màng ngã xuống đất, chỉ cố gắng hô hấp từng hơi từng hơi, cuồng phong thổi khiến mặt tôi đau rát nhưng tôi lại không thấy khó chịu.
Tôi chậm chạp một chút, mới nằm trên mặt đất nhìn vào trong xe, tôi chỉ thấy được nửa gương mặt của Phó Quân Nhan. Tôi thấy anh đang tự tay kéo phó đạo diễn ra ngoài, nhưng lại bị đẩy ra. Phó đạo diễn điên cuồng vừa khóc vừa kêu: "Mẹ tôi tới đón tôi, mẹ tôi tới đón tôi...."
Anh ta cười, lại càng ho khan mạnh mẽ hơn, hai tay vẫn như cũ quái dị bóp chặt cổ mình, sau đó trong miệng khạc ra bọt mép, cả người bắt đầu co giật mạnh mẽ.
Tôi thấy ánh mắt Phó Quân Nhan rõ ràng hiện lên sự đau sót, cánh tay lần nữa đưa ra lại dừng lại giữa không trung, lúc này xe trầm xuống càng nhanh, tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ gần như mất không chế gọi tên anh: "Quân Nhan." Phó Quân Nhan nghe thấy tôi gọi thì xoay người, cánh tay đưa về phía phó đạo diễn cũng rụt về, không chút do dự cầm áo bông của tôi ném ra ngoài của sổ, tôi thấy anh lấy hai bình nước ném ra thì hơi ngạc nhiên, sau đó tôi thấy anh kiên quyết bò ra ngoài cửa sổ.
Tốc độ cát chảy quá nhanh, tôi nhanh chóng chạy lại kéo anh, lúc này cả chiếc xe sắp không thấy đỉnh. Cuối cùng Phó Quân Nhan chỉ lộ cánh tay ra ngoài của sổ, bị tôi mạnh mẽ kéo ra, cả cơ thể anh đều bị vùi trong cát.
Tôi bắt đầu hoảng sợ, điên cuồng kéo tay anh, kéo anh ra ngoài, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, tâm tình rất phức tạp. Giây phút kia tôi đã nghĩ, nếu anh không còn tôi cũng không thể sống được..... đến cuối cùng, lúc anh bò ra khỏi cát, anh giống như mất hết sức lực ngã ngồi trên cát không nhúc nhích, cả người ho kịch liệt, trong miệng trong mũi đều là cát.
Tôi mặc kệ không để ý gì ôm chặt lấy anh, đấm vào ngực anh kêu lên: "Phó Quân Nhan anh điên tồi sao? Anh điên rồi sao? Anh cứu người thì thôi đi, anh lại còn lãng phí thời gian ném quần áo ra làm gì? Ném quần áo ra làm gì?"
Anh lại ho khan vài tiếng mới có sức vươn tay ôm tôi... tôi nghe thấy anh bình tĩnh cười với tôi: "cá nóc ngốc nghếch, em sợ lạnh." Tôi nghe xong, cánh tay ôm anh cũng lỏng ra, chỉ cảm thấy ngọt ngào không nói thành lời, nơi mềm mại nhất của trái tim cũng bị người ta đụng đến, rất lâu sau tôi cũng chỉ biết thở dốc.
Tôi chống thân thể mình lên, bàn tay không ngừng dùng khăn quàng cổ lau mặt cho anh, nhưng lau thế nào cũng không sạch, khắp người hai chúng tôi đều là cát, căn bản không có chỗ nào sạch sẽ cả. Cuối cùng Phó Quân Nhan ngăn tay tôi lại, khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói với tôi: "Đứa ngốc, đừng khóc, chúng ta có hai bầu nước rồi." Tôi vô lực nhìn anh, trán tựa vào vai anh.
Chúng tôi kiệt sức nên cứ như vậy ngồi trên đất cát, bốn phía đen như mực, dưới người hình như cát cũng chảy rất dịu dàng mềm mại, không ai có thể tưởng tượng được, trong thời gian ngắn như vậy, nó không tiếng động cắn nuốt một sinh mạng đang sống sờ sờ. Xung quanh những âm thanh lọt vào tai cũng chỉ có tiếng gió và tiếng hít thở. Xung quanh đều lạnh lẽo, ấm áp cũng chỉ có nhiệt độ cơ thể của chúng tôi.
Sau đó Phó Quân Nhan từ từ ngồi dậy rồi đứng thẳng người, đứng dậy nhặt áo bông cách đó không xa, trở lại, ngồi chồm hổm im lặng nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đem áo bông mặc lên người tôi. Sau đó mới đi vài bước đưa lưng về phía tôi khom người nhặt bình nước.
Tâm trạng tôi đang rất hỗn loạn, trong đầu không ngừng hỏi. Phó đạo diễn đâu? Phó đạo diễn đâu? Thật sự đã ra đi sao?
Tôi gần như đờ đẫn nhìn tất cả trước mắt, cả người chỉ cảm thấy run rẩy không ngừng. Một người lớn sống sờ sờ như vậy cứ thế mà không còn. Tôi nằm trên cát, phí công vươn tay đào không ngừng, mặc kệ tôi bỏ bao nhiêu sức, nhưng cuối cùng chỉ có cát chảy qua tay tôi, những thứ khác cũng không có gì cả, đất cát trước mặt cũng không có chút biến hóa nào cả......
← Ch. 092 | Ch. 094 → |