← Ch.091 | Ch.093 → |
Từ Kashi đến Tây Ninh cần đi qua con đường 315, khi diễn phim này tôi cũng đã đi qua con đường này mấy lần, cảm thấy cũng không có gì cả. Nhưng truyền thuyết nó rất nguy hiểm, bởi vì tài nguyên nước rất khan hiếm, lại có khoảng hai phần ba quãng đường đi qua sa mạc Takla Makan. Dân bản sứ luôn nói những người đi đường đi qua đây tương đương với tự sát. Nhưng khi chúng tôi quay phim cũng có những cảnh quay ở trong sa mạc, tới tới lui luic cũng thành thói quen nên trong lòng cũng không có cảm giác gì là sợ hãi.
Khi phó đạo diễn vừa lái xe tới đây, điện thoại của anh ta cũng vang lên, tôi thấy anh ta vừa nhận đã hô lên, anh ơi, vẻ mặt rất vui vẻ. Tôi nhún nhún vai, tiến tới nhỏ giọng nói với anh ta tôi đi tìm Phó Quân Nhan nói cho anh biết tôi đi đâu. Anh ta cười rất ranh mãnh, nhìn thấy tôi tháo trang sức ra và đeo chiếc nhẫn của tôi lên ngón tay, phất phát tay với tôi.
Phần diễn của Phó Quân Nhan mấy ngày nay rất nặng, bởi vì dì Lão Hi Cốt Lâm đóng vai mẫu thân của anh vừa đến tổ diễn đã không thích ứng được với thời tiết chỗ này. Thân thể phản ứng không thoải mái cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, dì ấy lại có bệnh trong người, mọi người trong tổ diễn đều rất khẩn trương. Tính cách của dì Khả Lâm cũng rất cẩn thận, bình thường khi nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ tinh tế, giống như một đóa hoa mảnh mai. Hơn nữa trên hợp đồng kí với diễn viên cũng có viết rõ ràng rằng chỉ làm việc ban ngày và thời gian làm việc không quá mười giờ, Hoài An cũng không dám nếm mùi thất bại đi nói tới điều kiện tuyển dụng, đóng phim. Nhưng diễn viên khác mặc dì có hỏi han ân cần trên mặt nhưng cũng thực chất tỏ ra thái độ.
Cuối cũng vẫn là Phó Quân Nhan mở lời trước, có một hôm anh nhìn thấy dì Lâm ngồi gục xuống ghế, sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy đột nhiên buông kịch bản trong tay đi tới, đưa cho dì Lâm một cốc nước ấm, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Dì ơi, dì có thể kiên trì tiếp không? Chúng ta có thể cố gắng diễn xong cảnh của dì trong mấy ngày nay, sau đó để dì về nhà đến gặp bác sĩ xem sao rồi nghỉ ngơi cho khỏe được không?" Cũng bởi vì anh đã tạo bước đi trước như vậy nên những đồng nghiệp khác cũng không có lấy cớ qua loa tắc trách gì cả.
Chỉ khổ Phó Quân Nhan, thật ra thì người diễn cùng dì Lâm nhiều nhất là anh, cũng bởi vì cường độ cao như vậy nên mỗi ngày anh chỉ được ngủ khoảng hai ba tiếng đồng hồ mà thôi, khiến tôi đau lòng muốn chết. Bạn nói anh trong veo mà lạnh lùng, thực sự có trong veo mà lạnh lùng, diệnnn đaaaaann lê quuuyy đônnn, mọi người nịnh bợ anh, anh sẽ xinh đẹp chắc chắn đáp trả về, người ta không thể không nhận lại. Bạn nói anh trong veo mà lạnh lùng nhưng anh cũng không lạnh, anh luôn có thể ôn hòa vuốt ve miệng vết thương của bạn, khiến cho bạn bớt đau, cũng sưởi ấm trái tim bạn.
Đợi một hồi khi đạo diễn hô tạm dừng anh lập tức bước về phía tôi, mắt ẩm ướt, đáy mắt tràn đầy mệt mỏi, anh dịu dàng sờ sờ tóc tôi hỏi: "Hôm nay em muốn ăn cái gì?"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay sờ sờ anh mắt của anh nói: "Hôm nay Bảo Bối phải đến Tây Ninh quay lại mấy cảnh. Sau khi anh diễn xong thì về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, đã rõ chưa?"
Anh khẽ nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn phó đạp diễn ngồi ở ghế lái nói chuyện điện thoại cách đó không xa, anh hơi dừng một chút mới vỗ vỗ vai tôi nói: "Bảo Bối, bảo phó đạo diễn đợi một chút, anh đi xin nghỉ xong sẽ đi cùng với em."
"Anh xin nghỉ làm gì." Tôi cau mày, giữ chặt cánh tay anh lắc đầu một cái: "Hôm nay anh chỉ phải diễn một cảnh này nữa thôi, diễn xong thì trở về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày hôm này rồi anh chưa ngủ ngon đó Phó Quân Nhan."
"Ngoan, ở bên cạnh em mới có hương để ngủ....." anh đưa tay lên sờ sờ mặt tôi, an ủi vỗ vỗ vào bản tay tôi đang nắm tay anh, sau đó anh lại nhanh chóng quay người đi về phía phòng thay quần áo tổ diễn tạm dựng lên. Tôi nhìn bóng lưng của anh khe khẽ thở dài, nói thầm trong lòng, trong xe cũng thấy xóc nẩy sao có thể ngủ ngon được cơ chứ, Phó Quân Nhan ngốc nghếch....
Chúng tôi cũng nhau lên xe, phó đạo diễn nhìn thấy Phó Quân Nhan cũng không có gì ngoài ý muốn, lại nói tiếp mấy câu với anh trai sau đó tắt điện thoại, quay đầu oán trách Phó Quân Nhan: "Quân Nhan, cậu nói xem, hôm nay anh tôi mới đến hầm rượu cầm một bình rượu ngon về chờ tôi uống. Vậy mà bây giờ lại không được uống. Thật là không còn sức lực gì cả. Cậu không biết đâu, đừng nhìn anh tôi đàng hoàng như vậy mà nhầm, anh ấy uống rượu cũng rất lợi hại."
Phó Quân Nhan mệt mỏi đè trán của mình, hòa nhã cười một cái với phó đạo diễn nói: "Không sao đâu, đợi xong việc trở về rồi uống."
Phó đạo diễn gật đầu một cái, trong miệng còn khen: "Vẫn là tiểu tử cậu thông minh."
Trong đầu tôi buồn bực cười, ồn ào nói: "Phó đạo diễn, mọi người đều biết đạo lí hôm nay không uống thì để hôm khác uống cũng được mà. Thế sao có thể gọi là thông minh chứ. Đây chỉ là anh thiên vị thôi."
"Tiểu Ái, đây là em không đúng rồi, em là nàng dâu của Quân Nhan, sao có thể trả đũa như vậy chứ?" Tôi vừa nghe xong đã thấy quẫn, đây là hoàn toàn không có sức phản bác, sao nhảy một phát lại trải qua n vấn đề như vậy....
Phó Quân Nhan ngồi một bên nghe chúng tôi nói chuyện cũng chỉ nở nự cười yếu ớt, anh cúi đầu lôi kéo ngón tay của tôi chơi đùa. Ánh mắt của anh có phần mông lung mơ hồ vì mệt mỏi, quay đầu nhìn trời ngoài của xe, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trong điện thoại, cuối cùng mới ngẩng lên nói với phó đạo diễn: "Phó đạo diễn, tôi ngủ một chút, lát nữa khi mệt mỏi thì anh gọi tôi dậy, hai người chúng ta thayphiên." Phó đạo diễn gào lên một tiếng, nở nụ cười ha ha.
Phó Quân Nhan âm thầm cười một cái, siết chặt bàn tay tôi, nghiêng người dựa vào ghế tựa. Tôi nhìn động tác của anh thì không vui, đưa tay kéo cổ tay anh, chỉ chỉ vào vai mình. Anh lắc đầu một cái, híp mắt dịu dàng nói: "Cá nóc ngốc nghếch, sẽ mỏi lắm..."
Tôi bĩu bĩu môi, nhún nhún vai, lần nữa chỉ chỉ và bắp đùi mình, im lặng nhìn anh.
Giằng co một lúc anh thật sự bất đắc dĩ, đưa tay điểm điểm lên chóp mũi tôi, khom người nằm gối lên đùi tôi, xê dịch thân thể kéo tay tôi nói: "Tê chân phải gọi anh dậy...."
Tôi cúi đầu nhìn anh, không trả lời. Thấy tôi không trả lời anh cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi bắt đắc dĩ không thể làm gì khác là ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu hôn một cái lên trán anh. Khóe môi anh hơi nhếch lên, nói một tiếng: "Ngoan." Lúc này mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh Phó Quân Nhan đã ngủ thiếp đi, có lẽ bởi thực sự quá mệt mỏi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ rất đáng yêu, giống như một chú động vật nhỏ, đứt quãng, rất non nớt. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nghĩ tới sau khi bộ phim này hơ khô thẻ tre chúng tôi phải nghỉ ngơi thật tốt.
Sắc trời dần dần tối, xe đã bắt đầu lái vào sa mạc Takla Makan, hôm nay bão cát rất lớn, những hạt cát bị cuốn lên thổi ào ào ở ngoài của kính xe. Dần dần phó đạo diễn lái xe càng chậm lại, trong sa mạc không có đèn đường, con đường phía trước chỉ có thể dựa vào đèn xe của mình mà thôi.
Lúc Phó Quân Nhan gọi tôi dậy, trong xe tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả, tiếng nói của phó đạo diễn rất vang, Phó Quân Nhan lấy điện thoại ra bật đèn chiếu sáng trong xe, đột nhiên anh nói: "Bảo Bối, em cởi áo bông ra, dùng khăn quàng cổ buộc chặt lại." Giọng nói của anh rất nghiêm túc, tôi ồ một tiếng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn cởi áo bông vừa dầy vừa nặng ra.
Anh gật đầu với tôi, nhanh chóng nhô người lên gọi phó đạo diễn, phó đạo diễn ngơ ngác quay đầu lại gọi: "Quân Nhan."
Phó Quân Nhan không trả lời mà mím môi hỏi: "Phó đạo diễn, chìa khóa xe đâu? Mau cho xe chạy, mở của sổ tự động ra."
"Không thể mở được, bão cát bên ngoài quá lớn...." Phó đạo diễn còn chưa nói hết câu, Phó Quân Nhan đã duỗi cánh tay dài ra, theo điện thoại di động của anh, ánh sáng yếu ớt chiếu lên kính chắn gió, đúng lúc tôi lại nhìn theo. Chỉ một cái liếc mắt nhưng tôi lại bị dọa sợ đến mức hét lên, cả đầu xe đều bị vùi vào bão cát, tôi kinh ngạc hô lên: "Cát chảy." Theo bản năng đưa tay mở của xe, nhưng làm sao cũng không thể mở được, của xe đã bị khóa từ trong ra ngoài. Phó Quân Nhan thấy động tác của tôi thì nhanh chóng kéo tôi lại, lắc đầu với tôi, tôi thấy khẩu hình trên miệng anh: "Tỉnh táo."
Phó đạo diễn cũng luống cuống, đầu tiên anh ta nhìn chằm chằm ra ngoài của sổ ngẩn người, sau đó chợt cúi đầu, tay run rẩy đưa vào túi áo ngực móc, lúc lâu sau cũng không tìm thấy chìa khóa xe. Sau đó thân thể to lớn của anh ta cũng cong lưng xuống, tìm xung quanh, tôi nhìn thấy cơ thể anh ta bắt đầu run rẩy theo bản năng, cả người đều thở hổn hển. Phó Quân Nhan muốn giúp anh ta tìm, nhưng phó đạo diễn lại ngăn cản, hô về phía Phó Quân Nhan: "Gọi điện thoại đi, gọi người đến."
"Nơi này không có tín hiệu." Phó Quân Nhan nhàn nhạt nói, nhìn phó đọa diễn đang hoảng hốt đến tán loạn, ánh mắt của anh rất trầm tĩnh, vẻ mệt mỏi trên mặt còn chưa tản đi, ánh mắt lạnh lẽo.
Có lẽ bởi vì quá yên tĩnh, dần dần tôi có thể cảm thấy âm thanh xe chậm rãi trầm xuống, ngoài của sổ gió vẫn thổi gào thét, bốn bề đều là cuồng phong, soàn soạt soàn soạt. Sự sợ hãi trong âm thầm đang dần bao phủ tôi, không gian xung quanh đều đen kịt, chỉ có điện thoại trong tay Phó Quân Nhan chiếu ra ánh sáng yếu ớt, tất cả mọi thứ, trừ quỷ dị thì vẫn là quỷ dị. Lúc này cát chảy đã che mất một nửa thân xe, bởi vì lực cản khổng lồ nên không thể mở được cửa xe, cát chảy dần dần khiến người ta sợ hãi.
Cho dù tôi ngu dốt cũng hiểu được, hiện tại nếu không tìm được chìa khóa xe, không nổ được máy để mở cửa sổ tự động leo ra ngoài thì chúng tôi chỉ có hai kết cục, chết ngạt trong xe hoặc là bị vùi trong cát đến chết.
Thân thể tôi co rúc lại, luống cuống nhìn Phó Quân Nhan, anh chìm vào lặng lẽ, tay khoác lên ghế tựa phía trước, dáng vẻ thâm trầm, hơi thở trên người lại vững vàng lạnh nhạt. Nếu bình thường tôi sẽ gọi anh, sẽ tiếng lại ôm anh. Nhưng bây giờ tôi lại không dám, tôi sợ làm ảnh hưởng đến anh nghĩ biện pháp. Sau đó, quả nhiên anh giương mắt nhìn, vẻ mặt trấn định an nhiên, hình như anh cũng hiểu sự sỡ hãi của tôi, theo thói quen vươn tay an ủi tôi, chỉ là một động tác đơn giản nhưng cũng khiến hô hấp của tôi thoải mái hơn, chỉ cảm thấy có anh ở đây thì dù trời sập xuống cũng không sợ.
Phó Quân Nhan yên lặng nhìn một vòng quanh xe, cuối cùng nghiêng mặt sang nhìn tôi, ánh mắt yên tĩnh rơi trên người tôi. Tôi thấy anh khẽ cười lắc đầu một cái, vỗ vỗ trán mình, giống như đang tự cười nhạo chính mình. Sau đó, anh kiên định nói với tôi: "Bảo Bối, em cởi giầy cao gót ra."
Tôi có chút sững sờ, lại nghe lời vội vàng cởi giầy cao gót xuống. sau đó, anh ngoắc ngoác tay với tôi, nhanh chóng đổi vị trí với tôi, cả người anh đưa lưng về phía tôi, cầm giầy cao gót của tôi đập xuống bốn góc của kính.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |