Vay nóng Tinvay

Truyện:Xuyên Qua Thành Hoa Tranh - Chương 083

Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Trọn bộ 117 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Lazada


Không biết có phải bởi vì trước khi ngủ nhắc rất nhiều tới chuyện khi còn ở thảo nguyên hay không, buổi tối hôm đó, ta cư nhiên mơ thấy một chuyện nhỏ từ rất lâu về trước... Ách... Thật sự là một chuyện rất nhỏ, cho nên ta cũng không biết vì sao lại mơ thấy chuyện đó nữa...

Lúc ấy ta vừa có được tiểu bạch điêu không lâu, tiểu hồng mã cũng mới thuộc về Quách đại hiệp không lâu, Đà Lôi, Quách đại hiệp cùng ta mang ba chúng nó đi bộ trên thảo nguyên.

Tiểu hồng mã là con ngựa chứng hiếu động, chúng ta ngồi trên cỏ nói chuyện phiếm, nó ở bên cạnh lấy chân cào cho bụi đất bay mù mịt... Ta không thể nhịn được nữa, đạp Quách đại hiệp một cước, sau đó Quách đại hiệp đi lên cho nó một cái tát, nó liền thành thật rồi.

Vì thế, ta vừa cười nhạo hành vi chỉ biết dựa vào bạo lực để thuần phục tiểu hồng mã của Quách đại hiệp, vừa tràn đầy tin tưởng huýt sáo định triệu tiểu bạch điêu tới để khoe khoang một chút... Kết quả đợi thật lâu thật lâu, mới nhìn thấy thân ảnh chúng nó lắc lư đi tới.

Đúng vậy, hai con bạch điêu này không hề có tự giác bản thân là loài chim, lại dùng phương thức 'đi' để tới gặp ta.

Ta tức giận đến nỗi lập tức đuổi đánh Đà Lôi một trận —— căn cứ vào sự phân công chúng ta đã xác định từ sớm, hắn phụ trách cho bạch điêu ăn, thuần dưỡng, dạy dỗ, cùng tất cả những việc khác.

Ta? Ta chỉ phụ trách khoe khoang mà thôi... Khụ khụ...

Bởi vậy nghĩ là biết tiểu bạch điêu sẽ thân cận với ai hơn. Cho nên lúc nhìn thấy ta đánh Đà Lôi tơi bời, hai chúng nó liền dang cánh bay lại ngăn cản ta, miệng kêu 'quác quác' a, người không biết nghe được, có khi còn tưởng ta làm chuyện gì cực kì thê thảm ấy chứ.

...

...

...

"Quác!"

"Hai đứa các ngươi thật phiền..." Ta mơ mơ màng màng xoay người, "Đã không đánh nữa rồi, không cần phải kêu nữa..."

"Quác!"

Có để yên hay không, không định cho người ta ngủ a...

"Hí hí!"

Làm sao mà ngay cả tiểu hồng mã cũng ầm ĩ theo vậy, còn không im đi coi chừng ta ném cả ba các ngươi vào nồi ninh nha...

"Quác!"

"Hí hí!"

...

...

...

Không, không đúng, có chỗ nào không đúng!

Trong đầu bỗng nhiên giống như có một đạo sét rạch ngang trời, cắt qua màn sương mù giữa cảnh trong mộng và hiện thực, trong nháy mắt kia, ta rành mạch nghe được từ không trung truyền đến tiếng kêu của bạch điêu, cùng hậu viện vang lên tiếng ngựa hí hô ứng.

Trung Nguyên không có điêu, cho dù có cũng không thể có sự ăn ý với tiểu hồng mã như vậy... Nhưng mà khi ta rời khỏi thảo nguyên, rõ ràng hai chúng nó vẫn còn đi theo bên người Đà Lôi, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, lại còn kêu lên thê lương như vậy?

Trừ phi là... Đà Lôi đã xảy ra chuyện!

Trong nháy mắt ý thức được điểm này, đầu óc ta 'ông' một tiếng nổ tung.

Trái tim đập kinh hoàng trước nay chưa từng có, giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, tay chân lại vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn không thể khống chế được, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là —— ta muốn đi tìm Đà Lôi, ta muốn đi tìm Đà Lôi... Cho dù thế nào đi chăng nữa, ta nhất định phải đi tìm hắn...

Bả vai bỗng nhiên bị người nào đó ở phía sau nắm lấy, giọng nói quen thuộc lo lắng mà vội vàng, không ngừng lặp lại cùng một từ nào đó bên tai, một lần lại một lần... Rốt cục sau khi có thể liên hệ được thanh âm, ngôn ngữ cùng hàm nghĩa kia, ta mới hiểu được câu nói kia là —— "Cô làm sao vậy?"

"Điêu nhi đang kêu, Đà Lôi đã xảy ra chuyện, ta muốn đi tìm hắn..."

"Được, ta đi cùng cô." Hắn đáp không có nửa phần do dự, ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói, "Ta vẫn nghe động tĩnh bên ngoài... Từ khi chim kêu tới giờ, cũng mới chỉ vài giây, tứ ca cô hẳn ở gần đây, cho dù thực sự có chuyện gì, cũng tuyệt không đến mức không thể cứu vãn được. Cô lo lắng thành như vậy, nếu đi một mình cũng không giúp được gì..."

Hắn nói đúng, hiện tại chân tay ta đều không ngừng phát run, cho dù tìm được tới chỗ Đà Lôi cũng không thể làm gì được.

Một luồng khí thanh lương từ phía hậu tâm đột nhiên truyền vào thân thể, chuyển một vòng dọc theo ngũ kinh bát mạch, "Hiện tại... dễ chịu hơn chưa?"

Ta gật gật đầu, lúc này hắn mới thu chưởng, lại nói: "Ta đi thông tri cho Quách huynh cùng Hoàng cô nương, cô mặc quần áo vào trước, sau đó... hãy ra..."

"Ừm."

Ta mờ mịt gật gật đầu, vừa khoác thêm áo, vừa cố gắng nhớ lại tình tiết truyện.

Đà Lôi quả thật sẽ tới Trung Nguyên một chuyến.

Dựa theo thời gian ở trong nguyên tác mà nói, đó hẳn là chuyện rất lâu nữa mới xảy ra, hơn nữa kết quả là hữu kinh vô hiểm, cho nên ta cũng không để trong lòng lắm.

[hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không nguy hiểm]

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới này đã càng ngày càng phát triển theo hướng mà ta không biết rồi —— sau khi gặp được vị Hồng Thất Công kia, cảm giác này càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Cho nên, theo sử sách, Đà Lôi vốn dĩ phải tới năm bốn mươi tuổi mới vì Oa Khát Đài mà chết, có khi nào hiện tại sẽ...

Nghĩ tới khả năng đó, trái tim lại như nhảy ra khỏi lồng ngực, ta chụp lấy túi da, nhét vào trong áo, chạy ra ngoài.

Âu Dương Khắc đang đứng ngoài cửa, thấy ta, không biết vì sao lại ngẩn ra, mới nói: "Cô sao lại..."

Lúc này ta đang vô cùng lo lắng, thật sự không có lòng dạ nào nghe hắn nói lời vô nghĩa lập tức túm lấy vạt áo hắn thúc giục: "Đi mau, đi mau!"

Hắn hơi chần chờ, liền không nói nữa, chỉ gật gật đầu.

Đêm dài đã qua, sắc trời lại vẫn không nhìn rõ.

Tiếng vó ngựa dồn dập phía dưới, hai bên đường, cây cối lui lại phía sau với tốc độ cực nhanh, gió đêm vẫn mang theo mấy phần hàn ý từ phía trước quất tới, hai má bị gió quất vào cũng hơi hơi sinh đau.

Người phía sau dường như nói gì đó, bên tai vang lên tiếng gió 'vù vù' mãnh liệt, ta không thể nghe được rõ ràng, vội vàng xoay tay lại trực tiếp cho hắn một cùi chỏ.

Bàn tay đang nắm dây cương ở phía trước rõ ràng cứng đờ lại, lập tức thanh âm người nào đó liền vang lên sát lỗ tai.

"Ta là nói... Vừa rồi điêu nhi xoay quanh một nơi trên không trung, nói vậy tứ ca cô nhất định là ở chỗ đó. Lấy cước lực của tiểu hồng mã mà nói, Quách huynh cùng Hoàng cô nương lúc này hơn phân nửa đã đuổi tới, nếu tình hình không thuận lợi cũng đã có thể giải quyết rồi. Huống hồ ta sớm điều tra rõ, phụ cận trấn này cũng không có cao thủ..."

"Duyệt Lai khách sạn thì sao?" Ta thốt ra.

"Bọn họ..." Âu Dương Khắc ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Bọn họ chỉ muốn tính mạng ta, tứ ca cô lúc này không có liên quan gì tới ta, nhất định sẽ không đến mức liên lụy tới hắn..."

Ta vô cùng nóng nảy lại cho hắn một thúc, hắn lại nở nụ cười, vung dây cương, con bạch mã hí dài một tiếng, lại lần nữa tăng tốc chạy như điên.

Nơi bạch điêu xoay quanh cũng cách khách sạn vài dặm, con bạch mã của Âu Dương Khắc tuy rằng không so được với tiểu hồng mã cước lực vô song, nhưng cũng có chút thần tuấn, cho nên chỉ trong chốc lát đã đuổi tới nơi.

Xa xa đã có thể nhìn thấy bóng người chớp động trong rừng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng binh khí giao nhau cùng tiếng rống giận, ta cố gắng lắng nghe mấy tiếng người đứt quãng đó, nhưng nghe thế nào cũng không thể xác định được Đà Lôi có ở trong đó hay không.

Bạch mã dần dần tới gần, trong rừng bỗng dưng truyền ra một tiếng hô to, "Quách Tĩnh, ngươi đưa tứ vương tử đi mau, ta đến ngăn trở truy binh!", đúng là tiếng Mông Cổ, thanh âm nghe qua lại cực kỳ quen tai, nhất định là một tướng lãnh quan trọng dưới trướng Thành Cát Tư Hãn.

Tình hình lại khẩn cấp tới mức cần đại tướng phải đứng ra ngăn cản truy binh? Đà Lôi hắn rốt cuộc làm sao vậy?

Ta gấp đến phát khóc, căn bản không biết phải nói gì mới được, chỉ liên tiếp kéo tay áo Âu Dương Khắc hướng về phía kia.

"Được rồi, được rồi, ta hiểu. Tứ ca cô ở bên kia?"

Ta dùng sức gật đầu.

"Ừ, ngựa đi quá chậm, ta mang cô qua đó..."

Hắn vươn tay vòng qua hông ta, mũi chân điểm xuống bàn đạp một chút, sau đó liền mang theo ta bay ra khỏi lưng ngựa...

Trong rừng, cành lá sum xuê thỉnh thoảng lại phất qua mặt, ta mở to hai mắt cố gắng nhìn qua khe hở của tán lá, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, đột nhiên vài bóng người mặc áo bào Mông Cổ thoáng hiện ra...

Ta không nhịn được giật tay người nào đó kêu to: "Nơi đó, nơi đó!"

"... Được rồi."

Lúc thiếu chủ đại nhân mang theo ta từ trên không lướt xuống, Quách đại hiệp chính đang dùng một chiêu 'Thần Long Bãi Vĩ' đánh cho một tên đánh lén nào đó bay ra ngoài, kêu lên thảm thiết, người đang cau mày ngồi phía sau hắn đúng là Đà Lôi.

"Đà Lôi!" Chân vừa chạm đất, ta vội vàng vọt về phía Đà Lôi, "Huynh bị thương phải không?"

Nếu không bị thương, lấy tính cách Đà Lôi mà nói, tuyệt đối sẽ không chịu tránh phía sau Quách đại hiệp.

Quả nhiên... Phía trên cánh tay phải của hắn có một vết máu lớn đỏ sậm, chậm rãi mở rộng thành hai đạo kéo xuống tận vạt áo bào...

"Hoa Tranh, sao muội lại ở đây?" Đà Lôi nhìn lướt qua bốn phía, rất nhanh lại bổ sung một câu, "Nơi này nguy hiểm, muội đi mau!"

Thẳng thắn mà nói... Nhìn thấy Đà Lôi vẫn còn sống, hơn nữa thoạt nhìn tứ chi đầy đủ, thần trí thanh tỉnh, trái tim ta vốn vẫn treo tận cổ họng, nháy mắt đã nhảy về nằm trong lồng ngực rồi. Có Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương hai vị nam nữ nhân vật chính quan trọng nhất ở hiện trường, hơn nữa còn có Âu Dương thiếu chủ miễn cưỡng cũng xem như rắn chúa trong vùng, kế tiếp tuyệt đối sẽ không có gì nguy hiểm nữa.

Một khi đã không phải lo lắng tới việc an nguy của Đà Lôi nữa, cảm xúc tiếp theo dâng lên chính là nỗi tức giận không át được —— ta thiên sơn vạn thủy chạy tới tìm hắn, câu đầu tiên hắn nói cư nhiên là bảo ta đi.

Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đà Lôi, hắn... hắn cư nhiên lại còn đẩy ta, "Đi mau!"

Đi... đi cái đầu ngươi ấy!

Vốn đang muốn nhẹ chân nhẹ tay coi xem trên vết thương liệu có độc hay không, lúc này ta tức giận đến mức trực tiếp giật mảnh vải đang quấn quanh cánh tay hắn xuống, cho dù là Đà Lôi cũng không nhịn được đau hừ một tiếng.

"Hoa Tranh, muội..."

Ta thuận tay vo mảnh vải vừa giật xuống thành một đống, trực tiếp ấn vào miệng hắn, nhe răng cảnh cáo: "Đà Lôi, huynh dám chọc ta tức giận tiếp xem!"

Sau đó... Lười ngẩng đầu tiếp, cúi xuống kiểm tra vết thương

Đây là... Trúng tên. Lúc trước ở đại mạc ta đã từng thấy vết thương như vậy.

Cũng may nhìn màu sắc của máu thì hẳn là trên mũi tên không có tẩm độc, chút lo lắng cuối cùng của ta rốt cuộc cũng đã tan thành mây khói rồi.

Bất quá vết thương sâu tới tận xương như vậy, hơn phân nửa là do thần tiễn thủ hoặc những kẻ có võ công như Quách đại hiệp bắn... Kẻ có võ công? Ta bất chợt rùng mình, sẽ là loại người nào?

Là 'Hoàng Hà tứ quỷ' ... Tuy rằng ta không nhớ tên, nhưng tuyệt đối là một kẻ trong bọn chúng!

Bốn tên kia chỉ là tiểu nhân vật không đáng kể, với võ công của Quách đại hiệp hiện giờ, cho dù một chọi bốn cũng không có vấn đề gì. Nhưng theo Kim lão gia tử tự tay viết phê bình chú giải, võ công của sư phụ bọn họ 'Quỷ Môn thấp kém thỉnh tác phẩm cắt bỏ' Sa Thông Thiên lại ngang ngửa với Âu Dương thiếu chủ.

Huống chi Sa Thông Thiên người này tựa hồ am hiểu đạo lý quần ẩu, mỗi lần xuất trướng động khẩu thậm chí động thủ, bên cạnh vĩnh viễn mang theo hai người 'bạn tốt cường hãn + sư đệ nóng nảy' để hò hét trợ uy kiêm làm chỗ dựa, vì thế thường xuyên từ đơn độc đả đấu biến thành quần ẩu —— về điểm này, y cũng có đôi nét giống với Giang Nam thất quái a...

Nếu chỉ là ân oán linh tinh trong võ lâm thì cũng dễ hiểu, chỉ là chuyện 'Hoàng Hà tứ quỷ' mang quân Kim đuổi giết Đà Lôi nhìn thế nào cũng cảm thấy không phải chuyện đơn giản.

Nếu việc này là do mưu kế của Hoàn Nhan Hồng Liệt, như vậy hẳn là Triệu vương phủ sẽ dốc toàn bộ lực lượng cao thủ...

Ta không nhịn được rùng mình một cái.

Đang muốn quay lại thương lượng cùng Âu Dương thiếu chủ, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió rít.

Có người dùng sức đẩy mạnh trên vai ta, lực đạo kia thật lớn, khiến ta không tự chủ được ngã về phía sau. Cơ hồ cùng lúc đó, Đà Lôi trợn trừng hai mắt, vẻ mặt giận dữ vung đao chém về phía sau ta... Trong nháy mắt, một suy nghĩ nào đó lóe qua trong đầu, khiến ta kinh hãi kêu to:

"Đà Lôi, dừng tay!"

Lời còn chưa dứt, 'Keng' một tiếng, binh khí chạm nhau, tia lửa văng khắp nơi...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-117)