Vay nóng Tinvay

Truyện:Xuyên Qua Thành Hoa Tranh - Chương 082

Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Trọn bộ 117 chương
Chương 082
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Lazada


Ánh mắt bỗng nhiên có điểm mờ đi...

Không muốn bị loại cảm xúc không quen thuộc này gây rối loạn, ta thầm hít một hơi thật sâu, muốn tập trung toàn bộ tinh thần vào vấn đề 'xoa bóp' này.

Ít nhất cũng phải năm, sáu năm không nhích tay rồi, nói thật, ta cũng không dám chắc mình còn có thể thao tác thuần thục hay không nữa.

Cho nên ta vừa cố gắng nhớ lại thủ pháp, vừa chỉ huy Âu Dương thiếu chủ làm công tác chuẩn bị: "Ngươi cởi quần áo ra, sau đó nằm lên giường chờ ta..."

Hắn tròn mắt, hữu thần nhìn ta một lúc lâu, mới lấy một vẻ nhịn cười phi thường vất vả hỏi ta: "Cô... xác định?"

Ta cư nhiên còn thực khẳng định gật gật đầu.

Một giây sau...

Ta quả thực muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống! Chỉ tiếc sàn của gian phòng này được thợ xây dựng làm một cách hoàn mỹ, đừng nói có hố, ngay cả một khe nứt nhỏ cũng không tìm thấy. Mắt thấy che mặt trốn chạy cũng vô vọng, ta chỉ đành kiên trì lắp bắp giải thích với hắn:

"Ách... Ta không phải ý kia... Ta là nói... cởi ngoại bào ra... thả lỏng, còn có... nếu ngồi...ta không..."

Thiếu chủ đại nhân tỏ vẻ rất nhẫn nại nghe ta bừa bãi giải thích, không nói một tiếng.

Hắn... nếu hắn dám nói nửa câu cười nhạo, ta tuyệt đối sẽ bất kể hậu quả đá bay hắn, tuyệt đối! Ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ... Cho dù xét về thực lực mà nói, không đá bay được hắn, kia... ta còn không tự đá bay mình đi được chắc!

Bà nó chứ!

...

...

...

Đang hung tợn giả tưởng đá bay người nào đó, thanh âm thản nhiên mang theo ý trấn an lại vang lên.

"... Ta hiểu được."

Ta ngẩn ra.

Vừa nhấc đầu đã thấy Âu Dương thiếu chủ đã bắt đầu gỡ quan phát, cởi áo, tháo thắt lưng rồi, dáng vẻ bình thản tự đắc này... vừa thấy đã biết là đã sớm quen với chuyện cởi y phục trước mặt người khác rồi, quả nhiên là hoàn toàn không biết tiết tháo a...

Ngầm trừng mắt, lười để ý đến hắn, ta đi thẳng tới chỗ để chậu nước rửa tay.

Cho dù làm gì, giữ vệ sinh cũng vẫn rất quan trọng.

Lúc quay trở lại, Âu Dương thiếu chủ đã yên ổn nằm trên giường, lại khá là tự giác nhắm mắt lại rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy... Ách... Nói như thế nào đây... dáng vẻ để mặc người ta xâm lược... thật đúng là rất muốn cười a...

Suy nghĩ tới vấn đề giữ mặt mũi cho thiếu chủ đại nhân, ta cố gắng chịu đựng không cười ra tiếng, nâng tay thử độ cao một chút, tựa hồ không có vấn đề gì, phần eo cùng tay đều có thể lấy tư thế chính xác dùng lực.

Như vậy...kì thật có thể bắt đầu khởi công rồi.

Nhưng ta vẫn chần chờ một hồi lâu... Mới thử nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn, do do dự dự không dám sử lực...

Đó là vị trí huyệt Bách Hội, nơi được gọi là 'trăm mạch giao nhau'.

Lúc nhị sư phụ dạy ta thuật xoa bóp đã từng thận trọng cảnh cáo: kinh mạch đều là xuất phát từ Bạch Hội tỏa khắp toàn thân, cho nên đó là yếu huyệt của con người, một khi bị đại lực đánh trúng sẽ khiến ngất xỉu, thậm chí có thể chết, cho nên không thể dễ dàng thử trên đầu người khác.

"... Con nhóc vô liêm sỉ ngươi sử dụng thủ pháp này với Đà Lôi cũng không tính. Ta thấy ngươi xuống tay không nhẹ không nặng, hắn cũng có thể chịu được, tuyệt không đến mức có chuyện gì, nhưng nếu ngày nào đó ngươi dám lấy Tĩnh Nhi ra để thử... Hừ hừ!"

Chu Thông vừa nói vừa hừ lạnh uy hiếp, lúc ấy trong lòng ta thầm nguyền rủa y không lấy được lão bà, chỉ có thể đi theo Kha lão đại cả đời, hiện tại xem ra có vẻ ứng nghiệm thật...

"Sang trái ba phân..."

Bên dưới chợt vang lên tiếng nói khiến ta sợ nhảy dựng.

"Sang trái ba phân mới là vị trí huyệt Bách Hội. Thủ pháp nhận huyệt của cô thật sự là..." Âu Dương thiếu chủ khẽ thở dài một tiếng, lông mày khóe mắt lại đều là ý cười, "Hiện tại ta cảm thấy cô chưa từng tập võ, thực là chuyện may mắn a."

Thật sự là rất muốn trực tiếp giáng một khuỷu tay xuống huyệt Bách Hội của hắn, cho hắn hôn mê luôn. Bất quá... suy nghĩ một chút tới hậu quả, ta vẫn quyết định nhịn đi.

Chiếu theo lời hắn nói, di tay sang bên trái ba phân, đầu ngón tay nhẹ ấn xuống, có cảm giác lõm, quả đúng vậy.

Chỉ là nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phục, không nhịn được lên tiếng biện hộ:

"Ta chưa từng học thủ pháp nhận huyệt..."

Đây tuyệt đối là lời nói thật.

Thật ra nhị sư phụ cũng định dạy ta, bất quá khi đó ta học vội muốn chết, cho nên không có thời gian nghe y chậm rãi dạy cái gì mà "Ngang tấc pháp" "Thủ huyệt chi đạo" ... chỉ bám lấy y không buông, muốn y có thể dạy ta thuật xoa bóp trong vòng ba ngày.

Cho nên, cuối cùng y không thể chịu nổi nữa, trực tiếp túm Đà Lôi tới làm châm cứu đồng nhân: trực tiếp lấy thuốc màu đặc thù không dễ phai đánh dấu hết toàn bộ huyệt vị trên đầu Đà Lôi.

[châm cứu đồng nhân: mô hình người bằng đồng, có khắc các huyệt vị để học châm cứu]

Áp lực học tập của ta nhờ vậy mà giảm đi rất nhiều, chỉ phải nhớ kĩ trình tự cùng thủ pháp là được.

Bất quá trong hơn một tháng đó, cho dù Đà Lôi đi đến đâu cũng đều thân bất do kỉ trở thành tiêu điểm chú ý —— dù sao trên thảo nguyên cũng rất hiếm gặp được người nào mà trên đỉnh đầu bôi đủ các loại màu sắc.

Đương nhiên, căn cứ nguyên tắc trao đổi đồng giá, muốn có được điều gì đó, nhất định sẽ phải trả một cái giá tương xứng.

Cái giá để ta có thể dùng tốc độ nhanh như vậy học được thủ pháp xoa bóp chính là... bị Thiết Mộc Chân dùng tội danh 'trêu đùa huynh trưởng' đánh ba mươi roi trước mặt mọi người.

Duy nhất đáng được ăn mừng là, lúc ấy ta chỉ có bảy tuổi, cho dù bị đánh tróc da bong thịt cũng không quá mất mặt.

Về phần những lời đồn đại nổi lên sau đó, ví dụ như con gái Thiết Mộc Chân được sủng sinh kiêu, khi dễ huynh trưởng... Đà Lôi nghe được sẽ thực tức giận, ta lại cảm thấy không sao cả.

Âu Dương thiếu chủ trầm ngâm một lát, thình lình hỏi ta một câu:

"Kia... Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Ách?" Ta không nhịn được có điểm chột dạ.

"Thuật xoa bóp phải tiếp xúc da thịt, lại cực kì hao tâm tổn sức, cho dù là y sư có chút danh tiếng cũng sẽ tự trọng thân phận không chịu làm. Cô thân là con gái của đại hãn lại cố ý học thuật này, tất nhiên là có nguyên nhân rồi..." Hắn dừng một chút, "Ừm... có liên quan tới tứ ca của cô?"

Tay không nhịn được run lên.

Khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, không đợi ta trả lời, lại tiếp tục nói:

"Huynh muội cô từ nhỏ đã thân thiết, cả thảo nguyên đều biết. Nếu quả thật cô là người 'được sủng sinh kiêu', 'khi dễ huynh trưởng', tứ ca cô cho dù nhịn được nhất thời cũng không thể nhịn được cả đời. Huống hồ hiện nay hắn nắm binh quyền trong tay, sớm không cần phải như thế, việc năm đó tất có ẩn tình... Ta nói đúng không?"

Ngay cả Thiết Mộc Chân cũng không nhận thấy có gì bất thường, ngay cả nhị sư phụ cũng chỉ là đoán được đại khái... Người này không khỏi quá mức sâu sắc đi?

Ta thở dài, có điểm chán nản suy sụp hạ bả vai.

"Đúng vậy..."

Quả thật là có ẩn tình, hơn nữa là ẩn tình chỉ có ta cùng Đà Lôi, hai người biết.

Trong sử sách ghi lại "Đà Lôi từ khi còn nhỏ đã cùng Thành Cát Tư Hãn đánh đông dẹp tây", cũng ghi lại "Thành Cát Tư Hãn phân chức vị cho bốn người con trai, Truật Xích chủ săn bắn, Sát Hợp Đài quản lý pháp lệnh, Oa Khát Đài lo việc triều chính, chỉ có Đà Lôi thống lĩnh binh mã."

Nhưng sử sách không ghi lại là... Đà Lôi lần đầu tiên ra chiến trường mới chỉ mười một tuổi. Tuy rằng không giết địch, nhưng dưới lệnh của Thiết Mộc Chân, ở trước mặt chúng tướng, đã tự tay chém chết hai tù binh cướp được... lấy máu ăn mừng.

Ta không biết Đà Lôi rốt cuộc là tài năng quân sự cỡ nào, ta cũng không biết tương lai hắn sẽ trở thành dạng thống soái như thế nào, tàn bạo cũng được, thị huyết cũng được, vô liêm sỉ cũng được... Nhưng chuyện đó ta thực sự không muốn biết!

Ta chỉ biết là ngày đó khi Đà Lôi trở về, tuy vẫn ngẩng cao đầu, vẫn hành xử như bình thường, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đáng sợ.

Sau đó ban đêm hắn thường gặp ác mộng... mồ hôi như tắm, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ, tay phải không ngừng lặp lại hai động tác "nắm chặt" cùng "buông ra", lực đạo lớn đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi... Buổi tối đầu tiên ta nhìn thấy hắn như vậy, cánh tay bị hắn bóp chặt tới bầm tím một khoảng.

Ta đoán Đà Lôi biết mình gặp ác mộng, nếu không hắn sẽ không đuổi toàn bộ kẻ hầu hạ ngoài trướng đi, cũng sẽ không trong lúc vô thức gắt gao cắn môi dưới, không chịu phát ra nửa điểm thanh âm. Cho nên cho dù đau ta cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố gắng lay hắn tỉnh lại.

...

...

...

Cho dù đã qua nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn nhớ rõ ràng ánh mắt trống rỗng của Đà Lôi khi tỉnh lại, hắn ôm ta, thân thể hơi hơi run, cùng với trên vai dần dần bị thấm ướt một khoảng.

Hắn là con trai của Thiết Mộc Chân, là người sẽ kế thừa bộ lạc Khất Nhan trong tương lai, cho nên nhất định phải thiết huyết vô tình, nhất định phải gan dạ sáng suốt hơn người, nhất định phải có thể coi mạng người như chuyện vặt... Không thể có nửa điểm yếu đuối, cho dù có cũng không thể để người khác nhìn thấy, tránh làm mất uy danh phụ hãn cùng tổ phụ hắn...

Tất cả mọi người đều nói với hắn như vậy, cho nên hắn cũng nhận định như vậy rồi.

...

...

...

Có ai nghĩ khi đó hắn chỉ mới mười một tuổi!

Cho tới giờ ta vẫn chỉ là một kẻ vô dụng, không có năng lực gì, cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì.

Nhưng khi đó, ta muốn... Ít nhất cũng có thể thử xem có biện pháp gì để có thể giúp Đà Lôi ngủ yên hay không...

Ngày hôm sau trong tiệc luận công khen thưởng, ở trong hãn trướng, trước mặt Thiết Mộc Chân cùng các tướng lãnh, ta lăn lộn đầy đất, khóc lóc om sòm nói gần đây ta luôn gặp ác mộng nên muốn ngủ cùng tứ ca, ai dám ngăn cản ta, ta liền ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà y, cộng thêm thành quỷ cũng không buông tha y...

Với mấy chuyện râu ria vụn vặt đó, mức độ chiều chuộng của Thiết Mộc Chân đối với ta luôn luôn rất cao, cho nên đương nhiên cười đồng ý, còn cố ý dặn Đà Lôi ban đêm đuổi hết những 'người không liên quan' đi, để tránh phiền tới ta, vân vân.

"Cô mạnh mẽ muốn ở cùng tứ ca, là vì muốn che dấu thay hắn?"

Âu Dương thiếu chủ cười đến có chút cổ quái, ta lại sửng sốt vài giây, mới gật gật đầu. Quả nhiên không thể qua được mắt người này, điểm này ngay cả bản thân Đà Lôi cũng không hiểu rõ.

Khi đó nghĩ là... Dù sao thanh âm trẻ con cũng rất khó phân biệt nam nữ, ta lại thông báo khắp nơi là mình bị ác mộng, cho dù có ai đi ngang qua nghe được một hai câu nói mê hoặc là kinh hô, cũng sẽ chỉ nghĩ đó là ta, tuyệt sẽ không cho là Đà Lôi.

Không biết người nào đó nghĩ tới cái gì, có chút suy nghĩ gật gật đầu.

Ngừng lại một lúc lâu, mới lại hỏi: "Sau đó... Lại như thế nào?"

Sau đó? Sau đó ta bắt đầu ép buộc nhị sư phụ rồi.

Đầu tiên là khóc lóc kể lể với mẫu thân của Quách Tĩnh nỗi khổ của nhi đồng bị mất ngủ để tranh thủ sự đồng tình, sau đó bắt đầu theo tần suất một ngày ba bữa kèm bữa ăn khuya chạy tới lều bạt của Giang Nam Thất Quái biểu diễn khóc lóc kêu trời kêu đất, lăn lộn giãy giụa... Mục đích là bức nhị sư phụ phải nghĩ biện pháp giúp ta, huống chi còn có Quách đại nương trượng nghĩa sẽ thường thường đến nói giúp...

Thế cho nên, cuối cùng Kha lão đại đen mặt không thể nhịn được nữa đá Chu Thông ra ngoài, còn nói mặc kệ y dùng cách gì, nếu không giải quyết xong thì đừng có trở về.

Thân là người hiệp nghĩa, nhị sư phụ đương nhiên không thể dùng những 'phương pháp giải quyết thuận tiện nhất' để đối phó với một con nhóc bảy tuổi như ta, vì thế đành phải thống khổ lựa chọn 'Phương pháp giải quyết phiền toái nhất' ...

"Có một vị cao đồ như vậy..." Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, ngữ khí cảm khái ngàn vạn bình luận: "... Chu Nhị hiệp thật đúng là vất vả a."

Ta đầy đồng cảm gật gật đầu. Đâu chỉ là vất vả, nhị sư phụ khi đó quả thực tức sắp phát điên, bất quá chuyện làm cho y tức đến hộc máu cũng không phải chỉ có như vậy...

"Ồ?" Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, khá là có hứng thú truy vấn: "Cô... Còn làm gì nữa?"

Ta thoáng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, kỳ thật cũng chỉ là...

Nhị sư phụ mất ba ngày suy nghĩ hết lòng, tự nghĩ ra một thuật xoa bóp bao gồm ba mươi sáu loại thủ pháp nghe nói có thể đả thông kinh mạch toàn thân, đồng thời khu trục bách bệnh, ta chỉ học một thuật đơn giản nhất trong đó là 'Giúp ngủ yên giấc', nhưng lại khoa tay múa chân, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trách y nghĩ ra quá nhiều thứ không cần dùng tới, cho nên mới mất tới ba ngày như vậy...

Hiện tại hồi tưởng lại, lúc đó đại khái chắc nhị sư phụ đã nổi sát tâm muốn bóp chết ta rồi, nếu không phải y dừng cương trước bờ vực nghĩ tới chuyện mình là "Giang Nam thất hiệp" mà không phải "Hắc Phong Song Sát", rất khó nói ta còn có thể sống tới bây giờ hay không.

Bất quá, lấy n năm kế tiếp ta bị chỉnh gào khóc thảm thiết mà nói, cá nhân ta cảm thấy nhị sư phụ kỳ thật đã sớm thu lại toàn bộ lợi ích rồi...

"Có cô ở cùng..." Âu Dương thiếu chủ ngừng lại, mới cười nói: "... Nói vậy sẽ không gặp ác mộng nữa rồi."

Mới là lạ! Ta cũng không phải thú chuyên ăn mộng yểm trong truyền thuyết.

Mấy đêm đầu, tuy rằng Đà Lôi không gặp ác mộng liên tục như trước nữa, nhưng vẫn thường toát mồ hôi lạnh giật mình tỉnh lại. Hơn nữa bởi vì trong lúc vô thức kia, hắn hoàn toàn không thể khống chế được sức lực của mình, cho nên cánh tay ta bị hắn bóp tới bầm tím hết, cho dù trời nóng bức cũng không dám xắn tay áo lên...

Sau đó, không biết là do liên tục xoa bóp phát huy tác dụng, hay là do nguyên nhân gì khác, dần dần thời gian Đà Lôi có thể ngủ say càng ngày càng dài... Đến mùa thu, hắn đã không cần ta ở cùng cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ rồi.

Nhưng lần thứ hai Đà Lôi theo Thiết Mộc Chân xuất chinh trở về, lại một lần nữa lâm vào ác mộng. Hắn không chịu nói cho ta biết rốt cuộc hắn nhìn thấy cái gì, ta cũng không muốn hỏi, duy nhất có thể làm cũng chỉ là lại ở cùng hắn. Duy nhất đáng được ăn mừng là lần này thời gian hắn bị tra tấn ngắn hơn rất nhiều so với lần trước...

Sau đó, tất cả mọi người đều quen với việc mỗi lần Đà Lôi xuất chinh trở về, ta đều chạy tới trướng của hắn ngủ rồi.

Tình trạng đó cứ kéo dài cho tới năm Đà Lôi mười bốn tuổi, hắn cho rằng tự mình đã có thẻ đối mặt với mộng yểm rồi... Sau đó quả thật hắn không còn gặp ác mộng nữa.

Ta đoán này là vì bản thân Đà Lôi cũng luôn cố gắng điều chỉnh tâm tính của mình.

Cho nên...

Ngủ không tốt, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do tâm lý a, ví dụ như thiếu chủ đại nhân có tật xấu luôn luôn ngủ rất ít, tuyệt đối là vì suy nghĩ quá nhiều a.

"Uy... Ngươi rốt cuộc có nghe hay không..."

Trả lời ta là tiếng hít thở rất nhỏ mà đều đều.

Người này cuối cùng cũng ngủ... Thật sự là mệt chết ta... Hơn nữa...

Khó khăn chịu đựng tới lúc rửa mặt xong, ta ngay cả mắt cũng không mở ra được, ngáp liên tục chui vào trong chăn.

Mơ hồ nhớ rõ dường như ta còn mồm miệng không rõ than thở vài câu như là "Thêm một cái giường sẽ chết a" linh tinh, sau đó liền ngủ không biết gì rồi...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-117)