Vay nóng Tinvay

Truyện:Tổng Giám Đốc Bức Hôn - Chương 39

Tổng Giám Đốc Bức Hôn
Trọn bộ 53 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Lazada


ÁI TÌNH TÊ TÁI

"Thình thịch" cửa phòng vang lên một tiếng bị lực mạnh đẩy ra, Hạ Tử Tìng nhất thời giật mình. Ngồi xuống giường, đón nhận khuôn mặt lãnh khốc như tử thần bóng đêm của Lâm Lập Phong, lưng không khỏi nổi lên cảm giác lạnh lẽo!

Đôi mắt ngăm đen thâm thúy của hắn tràn ngập lửa giận, khuôn mặt kiên nghị cứng ngắc, hắn từng bước tiến tới gần nàng, như tử thần tiếp cận, lòng nàng tưng chút từng chút đông lại, đáy lòng nàng dự đoán một sự không hay.

Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc rằng không phải là chuyện nhỏ!

Bỗng nhiên hắn đem tất cả tức giận hướng nàng, thoáng chốc nàng thấy được rất nhiều ảnh chụp tựa lá cây rơi xuống giường. Nàng cúi đầu nhìn, là ảnh chụp nàng cùng Khắc Just trên giường vào đêm đó trên đảo Hải Nam.

Khuôn mặt của nàng trong chốc lát trắng bệch ra. Là ai chụp? Lòng nàng thoáng tựa hồ sâu lạnh băng! Cả người run lên!

"Nói cho tôi biết! Em cùng hắn bắt đầu từ khi nào _?" Âm thanh bi thương của Lâm Lập Phong từ trên vọng xuống.

Hạ Tử Tình ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thịnh nộ của hắn, nàng không biết nàng làm sao giải thích, không cách nào đem việc này giải thích rõ ràng!

Nàng cúi xuống, không lên tiếng.

Hắn nhìng nàng xấu hổ cúi đầu xuống, một câu cũnng không nói, bất luân không giải thích điều gì. Trong lòng lửa giận càng nóng cháy!

Hắn cầm lấy cánh tay của nàng lực mạnh mà loạng choạng "Em nói a! Em giải thích a! Em cùng hắn có hay không xảy ra chuyện gây rối? Em trả lời tôi đi!"

Nàng nước mắt tủi thân, chăm chú cắn môi mình, nhất định không mở miệng. Nàng không biết nên giải thích với hắn như thế nào? Nói bọn họ không phát sinh chuyện gì sao? Bọn họ trong lúc đó xác thực xảy ra "Tình một đêm" a!

Muốn nàng phải làm sao mở miệng nói với hắn, nàng hối hận, nàng khổ sở chứ?

Nàng chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi lệ.

"Cô không phải yêu tôi sao? Đây là yêu của cô?"

Hạ Tử Tình liều mạng lắc đầu, khàn giọng nói lộ ra sự đau xót "Không phải! Em thật lòng yêu anh! Lập Phong!"

"Câm miệng! Cô nói dối! Cô rốt cuộc muốn lừa gạt tôi tới khi nào? Có phải chờ tới khi hài tử snh ra, cô nói cho tôi biết, đứa trẻ là của Khắc Just, không phải là con của tôi?" Lâm Lập Phong tức giân đỏ mắt hướng nàng rít gào.

Hắn tin tưởng nàng như vậy! Đổi lấy là sự lừa dối của nàng! Hắn yêu thương nàng hơn cả sinh mệnh của mình!

Hạ Tử Tìng cả người cứng đờ! Con mắt mỹ lệ kinh hoảng nhìn hắn, lẽ nào hắn đã biết? Biết hài tử có khả năng không phải là con của hắn?!

Là ai nói cho hắn? Chẳng lẽ là Khắc Just?! Tất cả đều do Khắc Just gây nên? Nam nhân đê tiện này mang tất cả mọi chuyện nói với Lâm Lập Phong?

"Vì sao cô lại đối với tôi như vậy? Cô nói đi! Cô nói đi!" Lâm Lập Phong mạnh mẽ khóa chặt tay nàng nắm bắt lấy nàng, hầu như muốn đem cánh tay nàng bẻ gẫy. Đau đớn truyền đến cánh tay nàng, khiến nàng không khỏi nhíu mày.

"Xin lỗi, Lập Phong." Nàng nghẹn ngào không được thành tiếng.

Sắc mặt Lâm Lập Phong như tro nguội, nàng nói như vậy là thừa nhận có quan hê cùng Khắc Just? Nàng thực sự phản bội hắn! Hài tử trong bụng nàng thậm chí cũng không phải của hắn! Hắn lại toàn tâm toàn ý yêu nàng!

Yêu! Hắn cười bi thương. Đối! Hắn yêu nàng! Hắn yêu nữ nhân miệng đầy lời nói dối này! Trong lòng hắn bi thiết.

Hắn lạnh lùng buông nàng ra, lùi về sau một bước, đôi mắt lãnh liệt chăm chú nhìn nàng, bạc môi vô tình nhả ra từng chữ từng chữ một "Cô làm tôi ác tâm! Hạ Tử Tình! Cô cút đi cho tôi! Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô nữa!"

Nàng che miệng thươnng tâm mà rơi lệ, đôi mắt đã sưng đỏ nhìn hắn, bi thương hỏi "Anh thực sự muốn em đi?"

"Đúng! Cô lập tức, lập tức, cút đi cho tôi!" Lâm Lập Phong nhấn mạnh từng chữ.

Hạ Tử Tình cõi lòng tan nát từ trên giường đứng lên, bờ vai mảnh khảnh run lên, từng bước từng bước một đi ra cửa. Hắn nhìn đôi vai gầy, bóng lưng mảnh khảnh, làm trái tim mình đau đớn. Hắn nắm chặt nắm tay, ức chế ý muốn muốn chạy đến ôm chặt lấy nàng.

Mãi cho đến khi bóng dáng nàng biến mất sau cửa, hắn dùng lực đóng mạnh cánh cửa, đấm mạnh vào vách tường. Lập tức, bụi trên tường tường rớt ra từng mảng. Tay hắn sưng lên ứa máu.

Hắn cảm thấy đau, rất đau! Nội tâm đau nhức! Cảm giác cõi lòng tan nát làm hắn muốn điên lên!

Vì sao hắn yêu chìu nàng như vậy, bảo vệ nàng như vậy, nàng lại muốn phản bội hắn? Lẽ nào tình yêu của hắn chẳng đáng giá? Ba ba vứt bỏ hắn, Dư Tuyết Oánh vứt bỏ hắn, hiện tại ngay cả Hạ Tử Tình cũng phản bội hắn!

Đôi mắt hắn không lời hiện lên ý hận! Nội tâm hắn thống hận khọng càch nào diễn tả được, hắn phải tìm người phát tiết!

Hắn giật mạnh cửa, bước nhanh xuống lầu, đi tới ga ra lái xe rời đi. Hắn phóng xe với tốc độ nhanh, khiến Hạ Tử Tình toát mồ hôi lạnh.

Hạ Tử Tình lo lắng lái xe đi theo phía sau hắn, mãi cho đến nhà trọ của Khắc Just, xe mới dừng lại.

Nguyên lai hắn đến tìm Khắc Just ha! Hạ Tử Tình đem xe khóa kĩ, vội vã đi theo.

Khắc Just nghe được tiếng đập cửa rất mãnh liệt, hắn mở rộng cửa, thì một nắm đấm lao đến trên mặt hắn. Hắn bị văng đến tận sô pha, từ sô pha đứng lên, chạm phải con mắt đỏ như máu của Lâm Lập Phong.

Lâm Lập Phong tay nắm thành quyền thứ hai công kích hắn, Khắc Just nghiêng nhẹ người tránh đòn của Lâm Lập Phong.

Khắc Just xoa khuôn mặt đau nhức của mình, sắc bén nhìn hắn chăm chú "Ngươi đến để đánh nhau sao? Lâm Lập Phong!"

"Ngươi là đồ vô sỉ! Ta muốn đánh chết ngươi!" Lâm Lập Phong hướng Khắc Just đi tới. Khi Hạ Tử Tình đến, Khắc Just cùng Lâm Lập Phong đang đáng nhau.

"Hai người không nên đánh nhau! Không được đánh nhau nữa!" Hạ Tử Tình lo lắng mà la lên.

Khi Khắc Just hướng quyền đến phía Lâm Lập Phong, Hạ Tử Tình lập tức đẩy mạnh Khắc Just ra. Lâm Lập Phong từ trên đất đứng lên, một lần nữa đánh về phía Khắc Just, Hạ Tử Tình kéo tay hắn cầu xin "Không nên đánh! Lập Phong! Không nên đánh nữa!"

"Cô cút ngay cho tôi!" Lâm Lập Phong vung mạnh tay, đem nàng bỏ qua. Nàng bị lực mạnh, đụng phải mặt bàn ngã xuống, thoáng chốc bụng trở nên đau nhức.

Nàng ngã xuống đất, cảm thấy một luồng ấm áp theo đường dưới chảy ra. Nàng ngồi dưới đất, đau đớn không đứng lên được.

"Lâm Lập Phong! Tử Tình ngã xuống kìa!" Khắc Just tức giân mà một quyền đánh Lâm Lập Phong, bước nhanh tới trước Hạ Tử Tình.

"Em không sao chứ? Tử Tình!" Khắc Just lo lắng hỏi.

"Bụng em rất đau." Hạ Tử Tình kéo tay Khắc Just nói.

Lâm Lập Phong chạy đến, thấy hạ thể của Hạ Tử Tình chảy máu, ngực cả kinh! Hắn lập tức đoạt lấy Hạ Tử Tình trên tay Khắc Just, thét lên với hắn "Nhanh lái xe! Đến bệnh viện!"

Hạ Tử Tỉnh nhìn Lâm Lập Phong trong lòng đau nhức, chưa đến bệnh viện đã ngất đi.

Lâm Lập Phong và Khắc Just mặt trắng bệch lo lắng chờ Hạ Tử Tình trước phòng cấp cứu. Từng giây trôi qua, Lâm Lập Phong càng lúc càng nhíu chặt mày.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Lâm Lập Phong và Khắc Just chạy tới.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Tôi là chồng của nàng. Thân thể của nàng thế nào?" Lâm Lập Phong đi tới trước mặt bác sĩ vội vàng hỏi.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ tiếc là hài tử trong bụng nàng không giữ được!"

ĐÓ LÀ HÀI TỬ CỦA NGƯƠI!

Đột nhiên, vẻ mặt Lâm Lập Phong tựa như vừa trải qua một cơn lốc, Khắc Just nắm lấy tay hắn, vẻ mặt lộ ra nụ cười nhạt, trêu tức nói "Thế nào? Rất phẫn nộ sao? Chính tay giết chết hài tử của mình! Thực sự rất đau lòng a!"

"Ngươi là đồ vô lại! Nếu không phải ngươi dây dưa với Tử Tình! Nàng sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy?!" Lâm Lập Phong không chịu được, cả tiếng hét lên.

"Ha hả ...Ngươi đừng quên, là ngươi khéo tay đem nàng đẩy ngã." Đôi mắt sắc bén của Khắc Just quả thực muốn đem Lâm Lập Phong lăng trì.

Tâm Lâm Lập Phong thoáng chốc co rút một trận đau đớn!

"Cút! Ngươi cút đi cho ta! Khắc Just! Vĩnh viễn không trở lại Trung Quốc! Ta muốn cho ngươi không cách nào đặt chân tại Trung Quốc!" Lâm Lập Phong cuồng nộ như ma vương tái thế.

Khắc Just lãnh ngạo cười, bọn họ đích thực là mẫu tử! Mụ mụ hắn Bạch Lệ Như đương niên cũng như thế này mà đuổi hắn cùng mụ mụ rời đi, hiện tại con trai của nàng Lâm Lập Phong muốn dùng cách thức trước đây khiến hắn rời khỏi Trung Quốc!

"Tốt, nếu người ngươi có khả năng, ta sẵn sàng đáp ứng!" hắn kiêu căng ném ra một câu nói, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, hắn lần nữa quay lại, tà mị nói với Lâm Lập Phong "Ta thiếu chút nữa quên nói cho ngươi, ta cùng Tử Tình rất trong sáng. Tuy rằng ta nhiều rất muốn có nàng, nhưng không thành công! Hài tử trong bụng nàng tuyệt đối một trăm phần trăm là của ngươi, hôm nay thấy ngươi chính tay giết chết hài tử của mình, lòng ta thật sảng khoái a!"

Dứt lời, hắn cười ha ha ha rời đi.

Lâm Lập Phong cảm thấy lòng mình đóng băng lan ra toàn thân, cả người băng lãnh cứng ngắc. Hắn chính tay giết chết hài tử của mình? Hài tử bị giết bởi chính mình? Hắn nhìn xuống tay mình, thấy tay đầy máu đỏ, phảng phất khuôn mặt nhỏ nhắn hướng hắn tươi cười ....

Hắn hầu như không thở được! Hắn mong lung ở nơi nào đó rất xa, thật lâu, thật lâu, tinh thần mới hồi phục lại .....

Hạ Tử tỉnh sau hôn mê tỉnh lại, nàng cảm thấy cảm người mình đau nhức, đặc biệt là bụng, còn đang mơ hồ đau. Nàng thử ngồi dậy, Lâm Lập Phong lập tức đem thân nàng áp xuống.

Hạ Tử Tình đón nhận đôi mắt u ám của Lâm Lập Phong, nhu thuận nằm xuống, sau đó lôi kéo tay hắn khẩn trương hỏi "Lập Phong, đứa bé? Con của em thế nào?"

Trước khi nàng hôn mê, bụng của nàng rất đau, nhưng lại chảy máu. Nàng biết chính mình xảy ra chuyện.

Lâm Lập Phong nhìn nàng một lúc lâu, khẽ thở dài nói "Không sao, chúng ta còn có thể có hài tử ...."

Hạ Tử Tình thoáng chốc ngây dại! Nước mắt thương tâm tràn khóe mi.

"Hài tử không còn? Có đúng hay không?" Nàng khàn giọng cố hỏi hắn.

Chỉ thấy hắn không biểu tình gì "Ân" một tiếng. Nàng thương tâm kéo chăn che dấu chính mình, nức nở trong chăn.

Nhìn nàng trong chăn nức nở thương tâm, trong lòng hắn rất đau đớn. Lại không biết nên nói thế nào để an ủi nàng? Chỉ có thể nhìn nàng khóc mà bất lực!

Tất cả đều tại hắn, tại hắn! Là hắn đã phá hư tất cả! Tội của hắn thật to lớn, hắn không nên để hai mắt của mình mù quáng vì đố kị.

Hối hận, không cách nào giải thích tâm tình của hắn lúc này ....

Từ sau khi hài tử mất đi, Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tình vô tình chiến tranh lạnh. Lâm Lập Phong mỗi ngày đều đi từ sáng đến nữa đêm mới về, hơn nữa mang theo người đầy mùi rượu. Mỗi ngày đều uốngg say khướt mới trở về.

Bọn họ lúc này ngủ riêng phòng, bọn họ một người hàng đêm say rượu, một người trốn trong phòng không chịu ra. Hoàn toàn không gặp nhau, không nói chuyện với nhau.

Chị Ngọc Dâu nhìn thấy tình cảnh này của bọn họ trong lòng khỏi lo lắng. Chỉ hy vọng có cơ hội đem bọn họ quay về quỹ đạo ban đầu.

Hừng đông, Lâm Lập Phong lại một lần nữa trên người mang theo đầy mùi rượu trở về nhà. Chị Ngọc Dâu lập tức cho người đi báo với Hạ Tử Tình.

Hạ Tử Tình xuống lầu thấy Lâm Lập Phong một thân say rượu dáng bộ chật vật lòng thấy xót xa, hắn nguyên bản khí phách phong độ như vậy, hắn nguyên bản là lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, hiện tại lại biến thành một kẻ không chút ý chí phấn chấn như vậy?

Tất cả đều do nàng tạo thành! Nàng biết, nàng yêu hắn rất nhiều!

Nàng nâng cánh tay đỡ hắn, đôi mắt hắn sẳng chống lại đôi mắt yếu ớt của nàng, lập tức đem nàng đẩy ra.

"Buông" Hắn mạnh mẽ hất tay nàng.

Hạ Tử Tình bi thương nhìn hắn, thương cảm đau lòng.

Hắn thấy vẻ mặt bi thương kia của nàng, ngực đau xót. Hắn không cách nào diện với chính nàng, tại chính tay hắn đã giết chết hài tử của bọn họ. H8a1n không có mặt mũi nào mà nhìn nàng.

Nàng thương tâm, nàng khổ sở, hắn hết thảy đều nhìn thấy, song song tâm hắn cũng không tốt.

Sở dĩ, hắn hằng đêm lấy rượu tiêu sầu, là không muốn đối mặt với sự chờ đo85i của nàng cùng khuôn mặt bi thương. Biểu tình đó của nàng dày vò tâm can hắn đau đớn!

Hắn không chút lưu tình nào xoay người rời đi, Hạ Tử Tình cảm nhận được cõi lòng mình tan nát. Nàng hoảng hốt đi tới hoa viên, ngăn không cho chính mình trước mặt chị Ngọc Dâu rơi lệ.

Hắn chính là chán ghét nàng! Ngay cả nàng đụng vào cũng không cách nào tiếp nhận! Nàng không biết chính mình còn ở lại nơi đây vì cái gì? Nếu bọn họ còn có thời gian nói chuyện, nàng nhất định sẽ không xem thường buông tha! Thế nhưng hắn hững hờ, đối nàng la mắng khiến nàng khó chịu.

Khuôn mặt kia của hăn lạnh lùng, con mắt kia của hắn băng lãnh, phải tới khi nào mới nguyện ý liếc nhìn nàng một cái chứ?

Nàng đau lòng khó thở, nàng cúi đầu khóc, đây là một tiểu viện nhỏ, đặc biệt có lực xuyên thấu.

Lâm Lập Phong tựa ở cửa sổ lầu hai rõ ràng có thể nghe được âm thanh bi thiết của nàng. Lúc này, tâm hắn cũng rối rắm, ý nghĩ lộn xộn, không cách nào tự hỏi được.

Hắn muốn thoải mái tới bên nàng, thương tiếc ôm nàng vào trong lòng, thế nhưng hắn phát hiện thân thể mình không cách nào cử động được, hắn cứng ngắc, chỉ biết chính mình đau lòng, lại không biết nên nói như thế nào để an ủi nàng?

Bởi vì tâm hắn cũng khó quá được muốn chết!

Yêu cho tới bây giờ thống khổ nhiều hơn vui sướng, nhưng bất đắc dĩ đau đớn lúc này lại dài dằng đặc, bọn họ nên làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại?

Có lẽ trong lúc này tình yêu của bọn họ đã đi đến tận cùng, hắn nên buông tha nàng? Ở lại bên hắn, nàng chỉ nhận thêm đau khổ, có lẽ rời xa hắn, nàng mới sống tốt.

Nhưng mà, làm nàng ra đi, tâm hắn không cách nào làm được.

Một cái khăn mặt ấm áp đến trên vai Hạ Tử Tình, Hạ Tử Tình nhìn chị Ngọc Dâu, nàng hiền lành nhìn nàng "Không nên quá thương tâm, thiếu phu nhân. Hai ngươi còn trẻ, sẽ nhanh chóng lại mang thai. Hiện tại quan trong là phải dưỡng thân thể thật tốt."

"Chị Ngọc Dâu ..." Hạ Tử Tình đến bên chị Ngọc Dâu, thương tâm rơi lệ "Anh ấy ghét tôi, ngay cả khi tôi chạm vào cũng chán ghét.

"Không phải, thiếu gia chỉ nhất thời tức giận, sẽ qua nhanh thôi." Chị Ngọc Dâu thoải mái vỗ vai nàng.

"Tôi đã mất lòng tin vào cuộc hôn nhân này. Tôi rời đi, chắc anh ấy càng cao hứng a."

Lâm Lập Phong trên lầu nghe được, cả người nhịn không được chấn động.

ÁI TÌNH HÈN MỌN.

Hạ Tử Tình ngồi ở nhà hàng trên biển gió thổi thanh lương, nàng ở trong nhà đã tròn một tháng, hôm nay thấy ánh mặt trời ra vùng biển ngoại ô một chút.

Mùa xuân tới, tiết trời ấm áp. Ánh mặt trời ôn hòa chiếu tại trên người nàng thân thể băng lãng của nàng cảm nhận sự ấm áp, khí ấm áp này đã lâu không tại trên người nàng.

Xoay người nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển xanh thẳm cuộn trào mãnh liệt dâng lên, lúc này như tâm tình của nàng. tâm nàng hiện tại không cách nào bình tĩnh được.

Nàng và Lâm Lập Phong hai người không nói với nhau câu nào trong suốt một tháng a? Từ khi có hài tử ... từ khi hắn biết nàng cùng Khắc Just có quan hệ ....

Khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười mỉm tựa như bao phủ một màn sương. Những ngày tươi đẹp trước đây tựa như một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng, chỉ để lại sự đau xót vô tận.

Phải rời đi sao? Phải rời xa hắn sao? Điều này không biết từ khi nào mọc rễ trong ngực nàng?

Nàng không có mặt mũi nào đối mặt với hắn. Hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng, không phải sao?

Nước mắt thương tâm lại một lần nữa chảy xuống khuôn mặt. Thế nhưng, nàng luyến tiếc a! Vì sao hắn không thể thay thứ cho nàng?

Lần say rượu kia chỉ là ngoài ý muốn, nàng phản bội hắn, đều không phải cố ý, hắn không thể tha thứ ch nàng một lần sao?

Bỗng nhiên một đôi giày da sáng tại bên người nàng đừng lại, nàng ngẩng đôi mắt đẫm nước nhìn, vừa vừa tại ánh mắt trời chiếu sáng một mái tóc dài phát quang, mái tóc dài của hắn theo gió lay dộng yêu nghiệt mê người.

Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, trên mặt hiện lên vẻ tiều tịu tái nhợt, yêu thương ngồi xuống bên nàng cầm lấy khăn tay vì nàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Nàng đưa tay đẩy tay hắn, khàn giọng nói "Không nên chạm vào tôi!"

Ánh mắt xanh bích của hắn lưu chuyển, đau xót lộ ra nụ cười nhạt "Vì sao hắn có thể, còn tôi thì không được?"

"Bởi vì anh là ác ma!" nàng thốt lên.

Hắn tang thương cười đau khổ "Tôi là ma quỷ? Hắn là cái gì? là thiên sứ sao?"

"Anh ấy cái gì so với anh cũng tốt hơn!" Hạ Tử Tình không kiềm chế được mà nói.

"Đừng quên là chính tay hắn giết chết hài tử của em! Hắn mới là ác ma!" Khắc Just lên án.

Hạ Tử Tìng cả người sửng sốt! Nước mắt nàng càng chảy ra như mưa, không thể vãn hồi. Khắc Just cuống quýt cầm khăn tay lau lệ cho nàng.

Hạ Tử tình tức giận đẩy tay hắn ra "Nếu như không phải tại anh, sẽ không có hài tử?Tất cả đều do anh gây ra!Anh là đồ vô lại! Anh cút đi cho tôi!"

"Em hận anh như thế này?" Ngực hắn vừ đau vừa giận.

"Đúng! Tôi hận anh muốn chết đi được!"

"Thế nhưng, anh yêu em!" Hắn trước mặt hèn mọn như một người nô lệ.

Hạ Tử Tình cứng đờ cả người, nàng chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng phun ra một câu "Phá vỡ hạnh phúc của tôi, khiến tôi rơi vào địa ngục, đây là tình yêu của anh đối với tôi?"

"Anh làm cái gì? Hạ Tử Tình! Anh chưa từng làm điều gì! Em hãy công bằng một chút! Đêm đó là hắn đến đánh anh, anh chỉ tự vệ mà thôi!" Khắc Just tức giận đứng lên, tình yêu hèn mọn này quả thực đang lăng trì tâm hắn.

Hắn chẳng hiểu vì sao mình phải thấp hèn như thế? Vì yêu nữ nhân vô tình này?

"Nếu như không phải anh đem ảnh chụp chúng ta tại quán rượu giữ cho anh ta, thì anh ta sẽ không phẫn nộ như vậy? Nếu như không phải anh nói cho anh ta, hài tử trong bụng tôi là con của anh, anh ta sẽ không kiềm chế được?" nàng tức giận chất vấn hắn.

Khắc Just sửng sốt, không giải thích được nói "Ảnh chụp cái gì? Anh lúc nào nói hài tử trong bụng em là của anh?Anh chưa từng nói qua?"

"Không phải anh nói! Còn có ai?" Nàng không tin

"Thực sự không phải anh!Hài tử trong bụng em căn bản không phải là của anh! Anh vì sao phải lừa dối hắn?"Khắc Just vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc ai ở sau lưng gây ra việc này?

"Không phải anh nói, anh ấy như thế nào mà biết được?"

"Tôi Khắc Just xin thề! Chuyện này thực sự không phải do tôi làm!" Hắn chăm chú nhìn nàng, dừng một hồi lâu "Kì thực anh cũng mong muốn hài tử trong bụng em là của anh, anh có thể quang minh chính đại đoạt lấy em. Đánh tiếc, hắn không phải."

"Nhưng tại trong bệnh viện, anh không phải nói hài tử là của anh?"Nàng kinh ngạc trừng to mắt.

"Ngày đó, anh biết em mang hài tử của hắn, trong lòng rất khó chịu mà nói ra vậy. Kì thực chúng ta trong lúc ấy rất trong sạch. Đêm đó em uống say, chỉ ngủ một đêm tại nhà của anh. Chúng ta không có phát sinh chuyện gì." Khắc Just cuối cùng khẳng định sự thật.

Hạ Tử Tình cả kinh lùi lại vài bước, sau khi đứng vững, nàng tức giận mà tát Khắc Just một cái.

"Anh đê tiện, đồ vô lại!Tôi hận anh! Anh cút đi! Anh ngay đi cho tôi!"

Khắc Just bưng mặt mìng, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn nàng "Đúng! Anh đê tiện! Anh đê tiện như thế này là để yêu em! Hạ Tử Tình!"

Hắn bỗng nhiên kéo bả vai nàng lại, áp đôi môi băng lãnh lên đôi kiều diễm của nàng, hắn thô bạo hôn nàng, không ôn nhu, hắn chỉ muốn giữ lấy nàng, giữ lấy môi nàng, giữ lấy thân thể nàng.

Hắn thô bạo khiến môi nàng đau nhức, nàng kinh hô ra, càng tảo cơ hội cho đầu lưỡi của hắn tiến vào trong miệng nàng, cùng nàng triền miên.

Nàng trong vòng tay của hắn giãy dụa, nàng đáng vào lưng hắn, nhưng nàng càng giãy dụa càng khiến hắn ôm chặt nàng hơn càng hôn được sâu hơn.

Nàng hầu như cảm nhận được tức khí của hắn, nàng hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra. Nàng vừa được tự do, lập tức đẩy mạnh hắn ra, thở gấp gáp, đôi mắt tràn ngập lửa giận nhìn hắn. Hắn thấy được trong mắt nàng ý hận thật sâu!

Nàng tiện tay cầm ly nước trên bàn hắt vào mặt hắn, hắn đứng ở đó đón nhận sự tức giận từ nàng, không nói được lời nào.

"Tôi hận anh! Tôi chưa từng hận một người nào nhiều như hận anh bây giờ!"nàng lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, hầu như muốn đem hắn giết đi!

"Anh yêu em! anh chưa từng yêu một người sâu đậm như yêu em bây giờ!"Hắn u buồn đón nhận sự lạnh lùng của nàng.

Nàng ngẩn người, chăm chú cắn môi, ném mạnh ly thủy tinh trước mặt hắn, lãnh khốc nói "Tôi với anh tựa như cái ly thủy tinh này, đã vỡ thì viễn vĩnh sẽ không bao giờ lành lại. Anh chết tâm đi! Tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội!"

Nàng quyết tâm mà nói ra những lời này, xoay người rời đi.

Tóc Khắc Just phủ trên trán, nhìn bóng lưng nàng rời xa, lộ ra một đôi mắt đồng dạng tràn ngập ý hận.

Vì sao sao người nàng yêu lại chíng là Lâm Lập Phong mà không phải là hắn?Hắn có điểm nào không bằng Lâm Lập Phong? Những gì Lâm Lập Phong có thể cho nàng, hắn cũng có thể cho nàng! Thậm chí là nhiều hơn!

Hắn yêu nàng như vậy! Nàng ngay cả một cái liếc mắt cũng không liếc nhìn hắn! Hắn có thể chịu được như vậy sao?

Ngày hôn sau, ảnh chụp Hạ Tử Tình cùng Khắc Just hôn môi trên biển bị báo chí trắng trợn đưa tin, trở thành tiêu đề trên mỗi tạp chí.

Lâm Lập Phong nhìn trên bìa báo Hạ Tử Tình cùng Khắc Just nồng nhiệt hôn nhau trên biển, cảm nhận được lòng mình tan nát.

Hắn nhắm mắt! Vì sao là hắn? Vì sao phải là Khắc Just? Lẽ nào cùng hắn thực sự có tư tình sao?

Hắn rất muốn tin tưởng nàng! Thế nhưng, lại một lần nữa lại khiến hắn thất vọng!

Điều lạ nam nhân Khắc Just, hắn là hướng về phía bọn họ sao? Từ sau khi hắn xuất hiện, cuộc sống bình thường của bọn họ bị quấy nhiễu.

Hắn rốt muốn như thế nào? Nếu như hắn còn ở lại Trung Quốc, bọn họ sẽ không có cuộc sống bình yên nữa.

Hắn nên giải quyết vấn đề nan giải này như thế nào? Khóe miệng Lâm Lập phong lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, đem hắn trực tiếp đuổi ra khỏi Trung Quốc? Tìm người đối phó với hắn?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-53)