← Ch.39 | Ch.41 → |
HẮN LÀ EM TRAI CỦA NGƯƠI
Tại trại an dưỡng thanh u, Lâm Thế Hiên ngây ngốc nhì cảnh sắc bất biến ngoài cửa sổ, 20 năm như một, hắn nghĩ chính mình là một cái xác không hồn. Không biết chính mình còn sống tại thế giới này vì cái gì?
Tịch mịch như vậy, cô quạnh như vậy, hắn sắp không thể chịu được. Vì sao chính mình còn không chết? Hắn đã chẳng hỏi qua chính mình nhiếu lần như vậy? Ngày nào cũng như vậy, hắn còn chịu đựng được bao lâu?
Tiếng bước chân bình ổn tiến đến, từ xa tới gần, Lâm Thế Hiên ngẩng đầu nhìn, phát hiện không khí qua đây đều chậm rãi ngưng kết, cả người hắn xơ xác thiếu khí, bất luận kẻ nào ở quanh đây đều cảm thấy run.
"Hắc .... Hổ ...." Lâm Thế hiên trứ thanh kêu lên. Là ngọn gió nào, đem hắc đạo bang chủ Hắc Hổ tiếng tăm lừng lẫy thổi hắn tới đây?Bọn họ đã nhiều năm qua không gặp.
"Thế Hiên đại ca, biệt lai vô dạng ha?" Khóe miệng Hắc Hổ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh đạm.
"Vẫn không chết được" Lâm Thế Hiên khàn giọng âm thanh tiết lộ ít nhiều tâm tư "Là, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?"
"Hắc, hắc, hắc, là con trai ngươi Lâm Lập Phong đem ta thổi tới." Hắc Hổ cợt nhả nói.
"Lập Phong." Lâm Thế Hiên ngực cả kinh! Lập Phong tìm Hắc Hổ làm gì?Lẽ nào hắn muốn làm việc trái pháp luật sao? "Mau đem mọi nói rõ."
"Con trai ngươi muốn ta giải quyết tên Khắc Just gì đó, ta nghĩ khiến hắn tàn phế? Chính đem hắm "răng rắc" thì xong!" Hắc Hổ làm một thế tử.
Lâm Thế Hiên một thoáng run cả người!Lâm Lập Phong dĩ nhiên tìm Hắc Hổ để đối phó với Khắc Just! Nhưng lại muốn giết chết Khắc Just!
Hắn nghĩ đến đây, cả môi cũng phát run.
"Hắn cho ngươi bao nhiêu?"
"Một nghìn vạn."
"Ta cho ngươi giá gấp hai! Không được đáp ứng hắn!"
Hắc Hổ cười lạnh lùng "Được rồi, đó là việc của phụ tử các ngươi. Ta đến nói cho ngươi, là vì nghĩ đến tình giao hữu của chúng ta trên nhiều năm!"
"Cảm tạ ngươi, Hắc Hổ." Lâm Thế Hiên ánh mắt lộ ra vẻ biểu ting cảm kích.
"Không cần, giơ tay làm phúc." Nói song hắn phiên nhiên rời khỏi. Lưu lại một chút lãnh hàn nhẹ nhẹ trong tâm hắc.
Hắn không khỏi rùng mình một cái! Lập Phong dĩ nhiên muốn giết Khắc Just! Rốt cuộc là việc gì đã khiến hai người con trai tới mức độ này?
Hắn phải ngăn cản! bọn chúng đều la con của hắn! Ai, bị thương, hiện tại không trọng, Quan trẫm là bình an vô sự.
Buổi tối khi Lâm Lập Phong về đến nhà, hắn kinh ngạc khi thấy ba ba ngồi trong đại sảnh, ngồi bên cạnh là Hạ Tử Tình.
Hai người họ xem ra rất hài lòng. Chẳng biết nói chuyện gì? Khi thấy hắn trở về, bọn họ lập tức ngừng nói.
"Lập Phong, ta có lời muốn nói vói con." Lâm Thế Hiên nhìn nhi tử, trầm thấp nói.
"Tốt." Lâm lập Phong gật đầu "Chúng ta đến thư phòng nói."
Hắn đẩy xe ba ba đến thư phòng, trước khi rời khi, hắn thâm ý liếc mắt Hạ Tử Tình. Gần đây sắc mặt nàng đều rất tái nhợt. Nàng như thế nào không trự chiếu cố tốt cho mình.
Tới thư phòng, Lâm Thế Hiên hít một hơi sâu, giọng già nua khàn khàn hỏi Lâm Lập Phong "Vì sao con đi tìm Hắc Hổ để đối phó với Khắc Just?"
Lâm Lập Phong hừ lạnh "Tôi đối phó với người nào, phải trưng cầu ý kiến của Ông sao?"
Lâm Thế Hiên trong lòng cứng lại, thở dốc "Ta muốn biết nguyện nhân!"
"Tôi xem hắn không vừa mắt!" Lâm Lập Phong ngắn gọn tàn khốc nói.
"Thì như thế này? Con tìm Hắc Hổ giết Khắc Just sao?" Lâm Thế Hiên không thể tin được chính nhi tử của mình lại lãnh máu như vậy.
Hạ Tử Tình ngoài cửa cầm cà phê không khỏi giật mình, ly cà phê nhất thời rơi mất. Lâm Lập Phong muốn giết Khắc Just?! Lẽ nào tất cả đều vì nàng?
"Đúng! Như thế thì sao?"
"Ba" một tiếng, một cái tát trầm trọng hằn vếtb trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Lập Phong. Lâm Lập Phong tức giận bưng khuôn mắt đau nhức của mình nhìn chăm chú phụ thân. Lâm Thế Hiên chậm rãi đỡ xe đẩy đứng lên, đồng hồ đeo tay tăng lên, hắn thể hiện sự tức giận phi thường.
Ngay sau đó là âm thanh Lâm Thế Hiên ngã trên mặt đất. Hạ Tử TÌnh nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Lâm Thế Hiên, lập tức đẩy cửa đi vào.
Nàng thấy Lâm Thế Hiên thống khổ trên mặt đất, mà Lâm Lập Phong chỉ tức giận chăm chú nìn hắn, không nâng ông dậy.
Hạ Tử Tình rất tức giận! Nàng nâng Lâm Thế Hiên từ trên mặt đất đứng dậy ngồi vào xe đẩy, quan tâm hỏi "Ba ba, người không sao chứ?"
"Ta không sao." Lâm Thế Hiên khó thở nói.
Hạ tử tình lập tức giúp hắn vỗ nhẹ phía sau lưng, nhằm giúp hắn thở dễ dàng hơn.
"Ông dựa vào cái gì mà đánh tôi!" Trong đêm tối hai con mắt cuồng nộ của Lâm Lập Phong như muốn giết người.
"Ta chính là muốn đánh ngươi! Ngươi là đồ vô liêm sỉ! Ngươi như thế nào có thể đi tìm Hắc Hổ để đối phó với Khắc Just." Lâm Thế hiên đau lòng chỉ trích hắn.
"Tôi tìm người đối phó với hắn có quan hệ gì với ông đâu?" Lâm Lập Phonh nghiến răng nghiến lợi.
"Chuyện của hắn cũng là chuyện của ta! Bởi vì hắn là con ta! Là em trai cùng cha khác mẹ với ngươi!" Từng lời Lâm Thế Hiên nói như một quả bom nổ bên tai bọn họ.
Lâm Lập Phong cả người cứng đờ! Hạ Tử Tình ngây dại!
Có khả năng sao? Khắc Just là em cùng cha khác mẹ với Lâm Lập Phong? Hạ Tử Tình kinh ngạc chăm chú nhìn Lâm Lập Phong, biểu tình trên mặt hắn u ám, khiến nàng không đoán ra được lúc này trong lòng hăn nghĩ điều gì?
Lâm Lập Phong không biểu tình gì bước nhanh ra khỏi phòng. Hạ Tử Tình nhìn hắn rời đi, không biết nên nói gì với hắn?Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn rời đi.
Ngực nàng cũng không chịu nổi! Bỗng nhiên Khắc Just lại trở thành em chồng nàng chính nàng không cách nào tiếp nhận được a! Huống chi là Lâm Lập Phong, buộc hắn phải chấp nhận một người em trai, lại là người hắn hận thấu xương.
Với hắn mà nói, hẳn là rất bất ngờ a? Giờ khắc này, nàng dĩ nhiên không biết nên đi an ủi hắn như thế nào? Để hắn chính mình bình tĩnh một chút.
"Ta biết, là ta làm sai! Vì sao không đem tất cả những báo ứng lên người ta chứ?" Lâm Thế Hiên vùi mặt mình vào hai bàn tay, thống khổ kêu lên.
Hạ Tử Tình nhìn Lâm Thế Hiên thống khổ, trong lònh mình cũng tồn tại không ít khổ sở.
Vì sao mọi việc lại biến thành như vậy?
"Khắc Just biết Lập Phong là anh trai hắn sao?"Hạ Tử Tình nghi hoặc hỏi Lâm Thế Hiên.
Lâm Thế Hiên gật đầu "Hắn biết"
Hạ Tử Tình lúc này càng kinh ngạc. Nếu như Khắc Just biết Lâm Lập Phong là anh cùng cha khác mẹ với hắn, vì sao lại đối đãi với nàng như vậy? Bọn họ rốt cuộc có ân oán gì chứ?
"Khắc Just biết Lập Phong là anh trai hắn, vì sao còn ở đây tạo phiền phức cho chúng ta chứ?"
"Bởi vì hắn hận ta! Hận Lập Phong! Sở dĩ hắn cố ý từ nước Mỹ trở về là báo thù!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Tử Tình không giải thích được hỏi.
"Đương niên là ta đã vứt bỏ Khắc Just, muốn cùng hắc không phải với Lập Phong. Hắn ghi hận, nhiều năm sau, từ Mỹ trở về hắn tiến hành trả thù chúng ta!"
Hạ Tử Tình rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, ân oán của bọn họ từ 20 năm trước đã tồn tại.
MẤT ĐI KÍ ỨC
Khắc Just là em cùng cha khác mẹ của ngươi! Khắc Just là em cùng cha khác mẹ của ngươi! Lời cha nói tựa như xiềng xích vô hình vờn quanh bên tai Lâm Lập Phong, thật lâu không cách nào thoát ra.
Hắn cảm thấy khó thở, không cách nào hô hấp được.
Hắn cầm chặt vô lăng, nhấn chân ga chậm rãi gia tăng tốc độ. Phòng xa giống như chạy chốn trong đêm tối. Hắn không nhìn thấy mục đíach, trước mắt là màn đêm đen tối, xung quanh là lời nói bi thiết của phụ thân.
Vì sao? Vì sao tên Khắc Just ghê tởm kia lại là em trai của hắn? Vì sao không phải hắn? Hắn khổ sở lộ ra nụ cười nhạt, Khắc Just đáng trách! Ba ba đáng trách!
Dĩ nhiên, ba ba vì Khắc Just ghê tởm này mà vứt bỏ hắn và mụ mụ! Hiện tại Khắc Just cùng hắn là địch nhân!
Xem ra trời sinh bọn họ không thể cùng tồn tại! Có hắn Lâm Lập Phong thì không có Khắc Just, có Khắc Just hắn thì không có Lâm Lập Phong!
Nhưng mà, việc cho tới bây giờ, hắn còn muốn Hắc Hổ đem hành động đang tiến hành đừng lại sao?
Lâm lập Phong hừ lạnh! Trong lòng hắn hận là không không thể ngay lập tức giết chết Khắc Just kia! Hậu quả, tuyệt đối sẽ khiến ba ba của hắn bức điên!
Hắn chậm rải nhắm mắt, móc điện thoại ra, nhấn số gọi Hắc Hổ.
"Hắc, Lâm Lập Phong, thế nào? Muốn bắt đầu hành động sao?" bên kia đầu dây truyền đến âm thanh không kiềm chế được của Hắc Hổ.
"Dừng hành động." Lâm Lập Phong lạnh lùng nói.
"Nga! Như vậy, tốt! Ngươi hẳn đã rõ tác phong làm việc của chúng ta?"
"Ta biết rõ. Một ngàn kia ta sẽ không lấy lại." Âm thanh của hắn vẫn băng lãnh như cũ.
"Tốt. Cảm tạ."
Lâm Lập Phong nhìn điện thoại. Không hiểu sao ngực cảm thấy đau đớn! Hắn tức giân nhất thời ném mạnh điện thoại, nhưng cái điện thoại di động đụng vào thàng sô pha bật ngược đập mạnh vào trán hắn, hắn nhất thời nhíu mày.
Lúc này, một bóng người chợt băng qua, hắn thấy một tiểu hài tử chạy ngang qua đường lớn, tay lái của hắn mạnh lực tránh qua một bên, cuống quýt phanh lại, thế nhưng tốc độ xe quá nhanh, lúc này thắng lại không kịp ....
"Thịch" một tiếng vang lên! Đầu xe của hắn đâm mạnh vào cột đèn bên đường, đầu hắn đập mạnh vào tay lái, thoáng chốc trước mắt tối sầm ....
Tại bệnh viện, Lâm gia lại một lần nữa tập trung tại một chỗ. Lâm Lập Phong bị tai nạn xe đang tiến hành cấp cứu tại phòng cấp cứu.
Bạch Lệ Như sắc mặt tái nhợt ngồi ở một bên, nội trong hai tháng con trai bị tai nạn hai lần, khiến lòng nàng lo lắng không nguôi. Rốt cuộc đã tạo nên nghiệp gì? Nên ông trời lại đối đãi với nàng như vậy? Đó là con trai duy nhất của nàng, là chỗ dựa duy nhất của nàng!
Nếu nhi tử có chuyện gì, nàng làm sao mà sống? Nàng cái gì cũng không có! Mất đi chồng, tính mệnh nhi tử đang gặp nguy hiểm, nàng khóc không ra nước mắt. Tất cả đều nghe theo mệnh trời!
Hạ Tử Tìng an vị ngồi bên người bà bà, cả người lạnh lẽo run lên, nàng biết tâm tình hắn bất ổn, nàng phải nên đi cùng hắn, không nên để hắn một mình đi ra ngoài.
Nàng rất hối hận! Nhưng tất cả đã quá muộn! Nàng sốt ruột nhìn cửa phòng cấp cứu, ngực lo lắng dày vò.
Sau đó, nàng phát hiện mọi người đều nhìn nàng bằng con mắt quái dị. Nàng cúi đầu xuống, hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của mọi người nghĩ gì?
"Lệ Như, chúng ta đều đã nói mệnh nàng không tốt! Ngươi xem, cưới nàng mấy tháng nay, Lâm gia chúng ta liên tục gặp tai họa. Lập Phong cũng liên tục hai lần xảy ra chuyện. Mỗi lần đều là họa nguy hiểm đến tính mệnh!" Con mắt lợi hại của một thẩm thẩm nhìm nàng, mang theo lưu tình không tốt nói với Bạch Lệ.
Tâm Hạ Tử Tình rơi vào biển băng lạnh lẽo! Nàng phản phất nghe được một trận gió lạnh thổi qua bên người. Cả người băng lãnh đến cực điểm!
Nàng biết rõ tất cả mọi người không thích nàng! Đặc biệt từ lúc cưới nàng đến nay, Lâm gia liên tiếp gặp chuyện không may, Lập Phong cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng biết thời gian có thể ở Lâm gia không còn nhiều. Nàng chỉ hy vọng Lập Phong có thể bình an vô sự, còn chuyện khác, nàng không để tâm.
Nếu như lần này Lập Phong có thể bình an vượt qua nguy hiểm, muốn nàng rời khỏi Lâm gia, muốn nàng làm gì, nàng đều nguyện ý.
Cánh cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên đẩy ra, đẩy Lập Phong ra, mọi người lập tức vây quanh.
"Bác sĩ, thế nào? Lập Phong thế nào?" Tất cả mọi người sốt ruột hỏi bác sĩ.
"Bệnh nhân không có trở ngại gì. Chỉ có điểm não bị chấn động."
"Thực sự?"
"Chúng tôi còn chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại kiểm tra xác định lại lần nữa."
Hạ Tử Tình nghe bác sĩ nói vậy, lập tức thở dài một tiếng. Vừa mới! Hắn vừa rồi không có việc gì! Nàng quá vui mừng bật khóc, hai tay che mặt, ngăn không cho nước mắt của mình chảy xuống.
Hạ Tử Tình ngồi đợi ngoài phòng bệnh của Lâm Lập Phong một ngày một đêm, nghe được từ bên trong, hắn đã tỉnh. Nàng chạy vào, Lâm Lập Phong mở to con mắt mơ hồ yếu ớt nhìn mọi người.
Hạ Tử Tình tiến đến trước mặt Lâm Lập Phong nắm tay hắn, hài lòng nói "Lập Phong, anh không việc gì? Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Lâm Lập Phong mơ hồ nhìn Hạ Tử Tình, đến nữa ngày mới phun ra nột câu "Cô là ai?"
Tất cả mọi người ngừng thở! Hạ tử tình cả người run lên. Hắn làm sao vậy? Như thế nào lại không nhận ra nàng? Nàng săc mặt trắng nhợt.
"Lập Phong, em là Tử Tình." Nàng sốt ruột nói.
"Tôi không biết cô." Lâm Lập Phong bỏ tay nàng ra, lạnh lùng nói.
Mọi người lúc này đều mở to mắt kinh ngạc. Lẽ nào sau tai nạn xe Lâm Lập Phong đã mất đi kí ức? Hạ Tử Tình cả người hoảng sợ lùi lại. Hắn, hắn dĩ nhiên không nhớ ra nàng?
"Em là Tử Tình, Lập Phong. Em là vợ của anh!" Nàng không thể nào tin được mà nắm tay hắn.
"Vợ của tôi?" Lâm Lập Phong nghi hoặc nhìn nàng "Tôi kết hôn lúc nào?Hiện tại tôi còn đang học đại học a."
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người! Lẽ nào kí ức của hắn đừng lại lúc hắn còn đang học đại học?
"Ta cùng Dương Vũ. Tuyết Oánh lúc ra trực thăng bụng dưới đau quặn. Dương Vũ đâu? Tuyết Oánh đâu?" hắn khẩn trương hỏi người thân bên cạnh.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng biết rõ hắn xảy ra chuyện gì? Hồi ức của hắn trở lại thời học đại học lúc ra phi cơ trực thăng bụng dưới đau quặn.
Đó là giai đoạn hắn cùng Tuyết Oánh yêu nhau nồng đậm ....
"Bác sĩ, nhanh tìm bác sĩ." Bạch Lệ Như sắc mặt trắng nhợt nói với mọi người xung quanh.
Mọi người khẩn trương chạy đi tìm bác sĩ. Hạ Tử Tình cảm thấy cà người vô lực, đầu óc trống rỗng, lỗ tai lùng bùng, mắt nàng không nhìn rõ, không thấy bất luận cái gì xung quanh, cũng không nghe được âm thanh gì.
"Ai...nhanh! Mau đỡ nàng! Nàng ngất xỉu!"
Một tiếng hô kinh hoảng Hạ Tử Tình ngất đi. Mọi người cuống quýt đỡ thân thể nàng ngã xuống.
Nếu như có thể nàng nguyện cả đời không tỉnh dậy ....
NGƯỜI TÌNH CŨ TRỞ VỀ
Khi Hạ Tử Tình lần thứ hai tỉnh dậy, nàng phát hiện chính mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện. Nàng giật giật, không cẩn thận chạm vào cây kim ở trên tay, nàng đau đến nhăn mặt.
Dương Huệ Lan ở bên lập tức đi tới giữ chặt tay con gái "Tử Tình, con cẩn thận, không nên cử động."
Hạ Tử Tình ánh mắt nhìn mụ mụ, lòng thương tâm, nước mắt lập tức tràn bờ mi "Mụ ...."
"Con làm sao vậy?" Nàng nhìn nữ nhi, viền mắt dần đỏ lên, ngực cũng rất khó chịu.
Con rể khi tỉnh lại thì đã quên nàng! Tim nàng nhất định rất khó chịu.
"Con phải kiên trì. Bệnh Lập Phong nhất định sẽ tốt lên."
"Mụ ...." Nước mắt Hạ Tử Tình rốt cục không kiềm chế được chảy xuống. Nàng trong lòng rất khổ, không ai thấu hiểu được.
Nguyên bản quan hệ giữa nàng cùng Lâm Lập Phong đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, hiện tại hắn lại mất đi kí ức. Người nhà Lâm gia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này mà bức nàng rời xa Lâm Lập Phong.
Lẽ nào duyên phận giữa nàng và Lâm Lập Phong chỉ đến vậy?
"Lập Phong hiện tại thế nào? Mụ mụ." Hạ Tử Tình thấp giọng hỏi mụ mụ. Tại giờ khắc này, nàng rất nhớ hắn.
"Thân thể hắn không có gì. Chỉ là mất đi một phần kí ức. Vừa vặn là, vừa vặn là ..." là đoạn kí ức về cuộc hôn nhân của bọn họ. Nàng phải nói thế nào với nữ nhi, nàng phải nói như thế nào để giảm bớt thương tổn cho nữ nhi?
"Người nhà của anh ấy đều nhớ sao?"
"Người thân của hắn, căn bản hắn đều nhớ."
"Lẽ nào anh ấy chỉ quên mình con?" Hạ Tử Tình bi thương hỏi mụ mụ.
"Ân ...."Dương Tuệ Lan nhẹ nhàng đáp.
Hạ Tử Tình thoáng chốc cảm nhận cõi lòng mình tan nát. Lẽ nào đã đến lúc chia ly? Duyên bọn họ đến lúc đã tận?
Mặt nàng trắng bệch buồn rầu cười khổ, nước mắt tuôn ra không ngừng.
Dương Tuệ Lan vội vã cầm lấy khăn lau đi nước mắt liên tục chảy ra trên mặt nữ nhi, nàng nhìn bộ dạng thương tâm của nữ nhi, trong lòng cũng tràn ngập bi ai.
"Sẽ tốt. Hắn sẽ tốt. Con phải tự tin lên."
Hạ Tử Tình nắm góc chăn, không nói gì, chỉ yên lặng mặc lệ chảy ra.
"Con không nên khổ sở. Hai người dù sao cũng là phu thê. Mụ mụ tin tưởng hai người sau này sẽ tốt lên. Trước tiên phải dưỡng thân thể thật tốt, vì hắn sinh một hài tử. Các con cứ như vậy rất nhanh sẽ sống với như suốt đời."
Hạ Tử Tình nhắm mắt, thấp giọng "Suốt đời? Suốt đời sao mà xa vời quá!"
"Không phải. Kì thực suốt đời rất gần trong tay! Chỉ chớp mắt là quá khứ! Con phải tự tin, hai người có thể sống cùng nhau trọn đời."
Có lẽ mụ mụ nói đúng, nàng phải dưỡng thân thể thật tốt, sau đó chăm sóc tốt cho Lâm Lập Phong. Nàng tin tưởng, dù Lâm Lập Phong mất đi kí ức, hắn cũng sẽ không đối với nàng vô tình. Chỉ cần nàng kiên trì, bọn họ sẽ lại thành vợ chồng như trước. Nàng phải tự tin vào chính mình!
Nhưng mà Hạ Tử Tình lại một lần nữa đi vào phòng bệnh của Lâm Lập Phong, thì đứng bên hắn là một nữ nhân thân hình quyến rũ phát ra khí chất cao quý. Bọn họ cử chỉ thân mật, Lâm Lập Phong ôn nhu nhìn nàng, nữ nhân xinh đẹp kia đang giúp hắn ăn canh.
Nét mặt Hạ Tử Tình cứng đờ. Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Nàng cảm thấy mùi vị của sự nguy hiểm.
"Cô là ai?" Hạ Tử Tình mắt lạnh liếc nhìn nữ nhân kia, lạnh lùnh nói.
Nữ nhân đó cười quyến rũ "Tôi là Dư Tuyết Oánh. Lần đầu gặp mặt, Hạ tiểu thư."
Tâm tính lương thiện của Hạ Tử Tình như bị xe tăng cán nát qua. Nữ nhân xinh đẹp động lòng người này là Dư Tuyết Oánh? Nữ nhân Lâm Lập Phong yêu nhất?
Nàng cảm thấy thân thể chính mình lay động một chút. Thoáng chốc cả người thấu lạnh. Nàng cảm thấy chính mình chưa bao giờ cảm thất áp lực như vậy.
Nàng trong lòng vô cùng khổ sở. Hắn đã quên nàng, nhưng vẫn nhớ rõ Dư Tuyết Oánh. Nói rõ trong lòng hắn, Dư Tuyết Oánh so với nàng quan trong hơn.
Nàng bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bi ai. Nỗi buồn vô tận biệt ly trỗi dậy trong lòng nàng.
"Thật tốt, Dư tiểu thư." khóe môi nàng nhếch lên bình thản cười, đi tới trước mặt Lâm Lập Phong "Lập Phong, anh cảm thấy thế nào? Có khỏe không?"
"Tôi tốt." Hắn nhìn nàng, đôi mắt trở nên lạnh lùng.
Hạ Tử Tình lộ ra tia bi thương "Anh không có việc gì thì tốt."
"Thân thể tôi tốt. Không có việc gì, cô có thể đi." hắn lạnh lùng nói từng lời như kim châm cắm vào lòng của nàng.
Nàng cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập, hắn lạnh lùng nói từng lời làm đau lòng nàng. Lẽ nào hắn đối với nàng một chút ấn tượng cũng không có sao? Thật như vậy sao?
Nàng cảm thấy khóe mi của mình dần dần ươn ướt.
Nhưng nàng biết rõ, nàng không thể bỏ cuộc! Nếu như nàng trước mặt Dư Tuyết Oánh thể hiện sự yếu đuối, bỏ cuộc, Lập Phong sẽ hoàn toàn thuộc về Dư Oánh Tuyết.
"Tôi nghĩ Dư tiểu thư hẳn có việc quan trọng phải làm đúng không? Dư tiểu thư." Hạ Tử Tình điều chỉnh tâm lý dũng cảm đón nhận khuôn mặt tươi cười của Dư Tuyế Oánh.
Dư Tuyết Oánh xếch khóe miệng "Không sao, ngày hôm nay tôi không rãnh!"
"Thì ra không rãnh, cũng có việc so với việc chăm sóc chồng của người khác quan trọng hơn a." Hạ Tử Tình quả thực là nghiến răng nghiến lợi.
Dư Tuyết oánh không khỏi đỏ mặt.
"Không có ý gì, Hạ tiểu thư ...."
"Là Lâm phu nhân, Dư tiểu thư." Hạ Tử Tình cắt ngang lời nàng. Tận lực mang ba chữ "Lâm phu nhân" nhấn mạnh, cho Dư Tuyết Oánh biết rõ thân phận của mình.
Dư Tuyết Oánh sắc mặt trắng nhợt. Hạ Tử Tình nói vừa lúc trong lòng nàng muốn hại! Nàng hối hận a! Nàng đương niên một thời yêu mù quáng cái tiền đồ rạng rỡ kia, cùng hắn bỏ trốn, làm tổn thương Lập Phong, cũng tổn thương chính người nhà của mình.
Bây giờ còn bị hắn vứt bỏ! Nàng trong lòng vừa giận vừa hận! Từ nước Mỹ trở về, nàng thầm nghĩ người thân có thể tha thứ cho nàng. Vừa nghe nói Lập Phong bị tai nạn xe, nàng tới thăm hắn.
Nhưng phát hiện hắn đã mất đi kí ức trước đây, đã quên đi phần kí ức nàng phản bội hắn, nhưng lại nhất thời đôi mắt đầy ẩn tình nhìn nàng.
Hắn tuy mất đi kí ức, nhưng hắn lại lưu giữ toàn bộ kí ức đẹp đẽ giữa nàng và hắn, minh chứng rằng vị trí của nàng trong lòng hắn thật sâu đậm.
Nàng phải nắm bắt cơ hội này cùng hắn một lần nữa bắt đầu lại! Dù hắn đã có vợ!Trong lòng nàng lúc này cũng không có nhiều đạo đức quan hệ xã hội! Chỉ có yêu và không yêu!
Nàng sẽ không đơn giản buông tha Lâm Lập Phong! Rốt cuộc nàng muốn cùng nữ nhân trước mặt này đấu một trận!
Lời nói của Hạ Tử Tình khơi dậy ý chí ngoan cường chiến đấu của Dư Tuyết Oánh, nàng dũng cảm đón nhận đôi mắt băng lãnh của Hạ Tử Tình, khinh miệt nói "Lâm phu nhân? Anh ấy có thể nhớ kĩ cô? Anh ấy hình như chỉ nhớ rõ mình tôi nga?"
Hạ Tử Tình sắc mặt tối sầm, ánh mắt lưu chuyển trở nên hung ác nham hiểm kiêu căng! Nữ nhân không biết xấu hổ này! Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Lẽ nào nàng trở về là muốn cùng mình giành lại Lâm Lập Phong?
Đương niên không phải nàng cùng nam nhân khác chạy trốn vứt bỏ Lập Phong sao? Hiện tại còn có mặt mũi quay trở về? nàng rốt cuộc có biết hay không cảm thấy thẹn?
Hạ Tử Tình phẫn nộ chăm chú nhìn Dư Tuyết Oánh, muốn từ tay nàng cướng đi Lâm Lập Phong? Không có cửa!
← Ch. 39 | Ch. 41 → |