Vay nóng Tinvay

Truyện:Phú Quý - Chương 02

Phú Quý
Trọn bộ 12 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Oa! Cửa son thật rộng, trực tiếp kéo xe đi vào cũng còn dư chỗ, tân chủ tử thật sự rất có tiền a! Ngay cả vòng đồng trên cửa cũng còn lớn hơn cả đầu nàng, thật là uy phong nha!

A! Bậc thang thật cao, cao như vậy làm sao đi lên được Cố ý muốn ức hiếp những người chân ngắn đây mà!

Nói đến chân ngắn.... . Đợi chút, có thể đừng đi nhanh như vậy hay không? Nàng không muốn bị bỏ lại....... Xoạt! Đây là sư tử đá sao? Cảm giác giống như đang lườm người, chúng nó sẽ không lập tức sống lại, cắn nàng một miếng đi!

Đúng rồi, phải nhanh chóng giấu kì cánh tay nhỏ nhỏ trắng mềm đi, không thể để lúc ẩn lúc hiện, Từ đại nương nói gia quy của ông chủ mới rất nghiêm, hạ nhân không hiểu quy củ không chỉ bị đánh, bị bỏ đói hai, ba bữa là chuyện bình thường.

Chuyện nàng không chịu được nhất chính là đói bụng, một bữa không ăn đầu óc liền choáng váng, mắt hoa hoa không nhớ được gì, nói không chừng sẽ quên quy củ, đắc tội chủ tử, cái này không thể được, nàng rất thích chỗ này.

Nhìn một cái...... Oa! Oa! Oa! Hoa đẹp quá, cây thật cao, phòng......... phòng ở thật lớn....... . Di tảng đá màu trắng, thật là kì lạ, hòn đá đẹp như vậy, trải trên mặt đất để người ta đạp lên không phải sẽ bẩn sao?

" Nha đầu kia ngươi còn đứng đó ngơ ngác cái gì? Mau cùng đi lên! " Từ đại nương quay đầu gọi, bà thật có chút lo lắng, nha đầu kia ngốc nghếch, không phải dạng khôn khéo, không biết có thể khiến Trương quản sự vừa long hay không?

Không nghe ra lo lắng của Từ đại nương, thân mình nho nhỏ đã sớm ngồi xổm, chuyên chú lấy cổ tay áo lau mặt đá trắng, " Tảng đá kia hơi bẩn, ta lau cho sạch sẽ chút." Làm cho mặt đá trắng đầy bụi thật khó coi, vẫn là sáng bóng mới đẹp.

" Bẩn?" Từ đại nương nhìn gương mặt tròn tròn mũm mĩm của tiểu nha đầu nhếch lên cái mông nhỏ tròn trịa quỳ rạp trên mặt đất, toàn tâm toàn ý lau vết vằn trên phiến đá vũ hoa, thật không biết nên thở dài hay giận sữ, " Ai nha nha! Trong đầu óc ngươi chứa cái gì vậy? Đường lát đá vốn là để cho người đạp lên, ngươi lau làm cái gì? Còn không mau đứng lên! "

" Nhưng mà rất bẩn......" Trắng trắng nhìn rất đẹp, giống như sẽ tỏa sáng còn hơn trứng gà...... Nghĩ vậy nàng đột nhiên rất muốn ăn trứng gà nha, rất muốn rất muốn....... Nàng đã đói bụng tới mức bụng không còn sức mà kêu, nếu lau xong tảng đá kia có thể ăn, thì tật tốt.

" Đây không phải là bẩn, đó là vân ban trên đá, lại nói, bẩn cũng không liên quan đến ngươi, Trương quản sự đang ở bên kia chờ ngươi, ngươi cứ chậm chạp, đến lúc đó bị roi quất cũng đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi." Nhìn bộ dạng khờ dại muốn chảy nước miếng, nha đầu kia sẽ không lại lấy tay bà làm cánh gà đi? Nghĩ tới đây, Từ đại nương vẫn cảm thấy run lên một chút.

Thôi, thôi, nhanh chóng đưa người tới cũng coi như xong việc, việc gì phải trông nom nha đầu ngốc ngếch này, trách thầm trong bụng, năm lượng bạc vào túi rồi liền không quan hệ gì đến nàng nữa.

Lúc này phải kéo giá của nàng lên cao chút, dù sao trên tay bà cũng bị nha đầu kia lưu lại một dấu răng rõ ràng, cũng làm túi tiền của bà co lại không ít, không hồi vốn không được.

Lại nói làm mẹ mìn mưu sự thay người cũng không đơn giản, không chỉ cần nhanh tay lẹ mắt, vừa thấy nhà đầu nào lanh lợi bán chạy phải nhanh chóng xuống tay, không thể để cho người cùng nghề giành trước.

Lại càng phải biết nhìn mặt nói chuyện, giao thiệp rộng rãi, xem lão gia phu nhân nhà ai thiếu người sai sử, trước tiên phải đến hỏi xem muốn nha hoàn no bộc thế nào, lên núi xuống biển cũng phải tìm tới.

Bà cũng đã ở trong nghề gần ba mươi năm, đến nay cũng chưa từng khiến đối phương thất vọng bao giờ, cũng có chút danh tiếng ở đây, bà tính làm thêm mười, hai mươi năm nữa, cho đến khi không cử động được mới thôi.

Nhưng gặp phải nha đầu ngây ngô có thừa, thông tuệ không đủ này, bà nghi ngờ khối kim tự chiêu bài (bảng hiệu) của mình sẽ bị đạp bể, rõ ràng bát tự cũng hợp, phúc thái cũng đúng, nhưng lại không đủ khôn khéo.

Tốt nhất là đừng cho nàng gây chuyện lớn, bằng không người ta sẽ nghi ngờ uy tín của bà, làm xong sinh ý (công việc làm ăn) này bà nên đổi chỗ ở thì hơn.

Nghĩ tới đây, chân Từ đại nương bước càng nhanh hơn, chỉ chốc lát, đã bước vào một gian phòng tráng lệ, chờ tiểu nha đầu thở hổn hển vào tới thì bà đã bàn bạc xong xuôi một lúc rồi.

" Bà nói đến nha đầu kia?" Giọng nói dương cao, có chút nghi ngờ.

Một trung niên hán tử hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn có vẻ lao lực quá mức nhíu mày nhìn, đánh giá tiểu nha đầu vừa vào phòng, giống như chọn đồ sứ tốt xấu đánh giá tiểu cô nương đang vái chào trước mặt.

" Đúng vậy! Trương quản sự, nàng tên Phú Quý, năm nay vừa tròn mười lăm, tay chân nhanh nhẹn lại chăm chỉ, quét dọn lau chùi lại càng chịu khó, tuyệt đối là người giúp việc tốt cho quý phủ, nếu ngài không dùng nàng thì thật đáng tiếc." Từ đại nương lưỡi sán hoa sen " Đẩy mạnh tiêu thụ ", không để người mua nói một tiếng không.

Trương quản sự lưng hơi gù khẽ gật đầu." Thoạt nhìn đúng là phúc phúc khí khí, bộ dạng khá thu hút, vốn là lo động tác nàng không đủ lưu loát, nhưng ngươi đã nói như vậy, ta sẽ tin người một lần."

" Không thành vấn đề, nàng từ nhỏ đã làm việc này, sẽ không gây phiền toái cho ngài." Từ đại nương trong lòng thấy hơi thiếu, nhưng vẫn phải nói là đủ.

"Ân." Trương quản sự lại đánh giá tiểu nha đầu một hồi, tiếp đó hạ giọng hỏi bên tai Từ đại nương: " Có nhớ lời ta nói với ngươi, đi tìm người xem qua bát tự hay không?"

" Ngài yên tâm, Phú Quý của ta người cũng như tên, mạng cách vựng chúa hưng gia, có thể làm cho nhà chủ tử nhiều phúc, nhiều thọ, tài nguyên cuồn cuộn, thầy tướng số nào xem qua Phú Quý đều nói nàng trời sinh tốt tướng, cả đời an an thuận thuận, còn có thể khiến người bên cạnh hưởng phúc tăng thọ, Trương quản gia sứ lấy bát tự của Phú Quý đi hỏi, Từ đại nương ta không gạt người."

"Ân? Mếu thực sự hưng chủ như vậy, tại sao chủ cũ của nàng lại thả người? " Hắn cũng không tin có người sẽ đem được phúc thọ tới.

Sắc mặt Từ đại nương cứng lại một chút, lập tức giả vờ thở dài, " Chủ trước của Phú Quý có phu nhân ghen tị, trong nhà không cần cô nương quá mười lăm tuổi, nếu không ai lại đem nha hoàn như Phú Quý đuổi ra ngoài? Ngài không biết là ta tin tức đủ linh thông, động tác nhanh nhẹn, bằng không người muốn nhận Phú Quý có thể sắp hàng tới tận kinh thành."

Kim Phú Quý gãi gãi lỗ tai, trong mắt tràn đầy hoài nghi nhưng cũng không dám xen vào.

Có sao? Chủ trước của nàng rõ ràng là phá sản, một cầm dây thừng nước mắt nước mũi đầy mặt nói muốn thắt cổ, mấy người ngăn cản cũng không được, đông lạp tây xả chết không thành...... tuy sau đó vẫn là đã chết.

Nhưng đó cũng không phải sai lầm của nàng! Hắn vốn muốn tìm cái chết, chẳng qua vừa đúng lúc nàng đói bụng, đầu óc choáng váng đứng không cững, không cẩn thận trượt chân, ai ngờ phía sau lão gia là miệng giếng, ùm một tiếng liền rơi xuống, mọi người ba chân bốn cẳng vớt lên thì hắn đã tuyệt khí, trán vỡ một miếng lớn, máu chảy đầy mặt.

Cho nên đã bảo hắn, không nên để nàng đói bụng a!

Lão gia vừa chết, mội người nháy mắt liền chạy sạch, còn một mình nàng ngồi trông xác, làm hàng xóm láng giềng lại nói nàng trung thành lại lương thiện, không chỉ không giống những người khác không lương tâm, giết chủ xong vứt xác chạy trốn, còn xả thân bán mình giúp chủ tử hạ táng.

Xả thân bán mình? Không có a, nàng là đói đến không tìm được đại trạch, may mắn Từ đại nương tới tìm nàng, bàng không còn không biết đói tới khi nào.

" Được, ta biết ngươi thực vất vả." Trương quản sự không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cắt ngangTừ đại nương đang thao thao bất tuyệt." Đúng rồi, nha đầu kia của ngươi có bệnh hay không? Tay chân có sạch sẽ hay không? Cũng đừng có tật xấu gì."

Sạch sẽ hay không? Kim Phú Quý vụng trộm giấu tay ra sau, vừa mới lau tảng đá làm bẩn tay, nàng nhất định phải giấu đi không thể để người ta thấy, phát hiện nàng "tay chân không sạch sẽ ", bằng không lại đói bụng.

(chị này hiểu nhầm là sạch sẽ theo nghĩa đen:D)

Ngày thường nàng không có ham mê gì, chỉ là có chút tham ăn, cũng tại gia cảnh trước đây không tốt, thường không được ăn no, mới có thể dưỡng thành thói quen chạy theo đồ ăn sau này, thấy đồ ăn hai mắt liền tỏa sáng, ước gì có thể nhét toàn bộ vào trong miệng.

Dần dần sức ăn ngày càng lớn, một ngày ba bữa còn chưa đủ, năm lần bảy lượt chạy tới phòng bếp, chủ tử ăn thừa cơm canh cũng giúp nàng được ăn đồ ăn ngon, ăn sạch sành sanh một mảnh vụn cũng không còn, khiếm đầu bếp đại thẩm xem mà choáng váng.

May mắn nàng trời sinh khiến người khác thích, mọi người đều thích dáng vẻ tròn tròn ngây ngốc của nàng, mặc kệ là chủ tử nàng hầu hạ, hay đầu bếp trưởng, đều yêu quý nàng, có ý đem nàng nuôi thành béo trắng, nói nàng thích hợp như vậy.

Có điều giữa lúc tiền nhiệm chủ tử đến khi tìm được tân chủ tử, nàng đã khoảng nửa tháng không được ăn ngon, bởi vậy nên có gầy.... . một chút......

" Ngài cứ yên tâm đu, sở trường lớn nhất của nhà đầu Phú Quý kia chính là trùng thành a, bảo nàng làm cái gì nàng làm cái đó, còn lại nàng không dám nghĩ nhiều." Từ đại nương thừa lúc Trương quản sự không chú ý đẩy Phú Quý một cái, muốn nàng phụ họa.

Trương quản sự thấy tiểu nha đầu gật đầy như giã tỏi, rối cuộc mở miệng, " Được rồi, ta tin ngươi một lần, mười hai lượng bạc đủ không?"

Đầy tớ thông tuệ linh hoạt cũng không bằng trung thành hộ chủ, nói thực hắn càng nhìn càng thấy vừa mắt nha đầu này, không rầy rà lấy ngân lượng ra khỏi túi đưa cho Từ đại nương.

Từ đại nương vừa thấy chỗ bạc loang loáng, khóe miệng nhanh chóng cười toét tới tận mang tai, " Tham tài, làm việc với ngài thật là sảng khoái, lần sau có thiếu người đừng quên tới tìm ta, bảo đảm ngài vừa long."

"Đi đi, đi đi." Trương quản sự phất tay, ý bảo hạ nhân mang Từ đại nương ra ngoài, buôn bán xong, hắn cũng không muốn thấy bộ dạng mắt thấy tiền là sáng lên của bà.

Đương nhiên, Từ đại nương ngoài mặt khom lưng đáp tạ, nói mấy lời khách sáo, nhưng trong bụng cũng muốn đi gấp, kỳ thật trừ bỏ việc Phú Quý này ngốc ngếch, bà còn sợ người ta nói giới thiệu cái nha đầu gây rắc rối, có vài chuyện bà cũng chưa nói rõ.

Ai ~ Cũng không hiểu bát tự của Phú Quý này có gì kì quái, bà không lừa Trương quản sự, Phú Quý xác thực có thể mang mang phúc ấm chủ, thầy bói nào cũng nói như vậy, sau còn cố tình nói, mỗi chủ tử cũ của Phú Quý này đều phát đạt, có điều phát đạt không bao lâu sẽ đổ nát, liên tiếp gặp chuyện không may, không có kết cục tốt, mọi người không phân được nàng là phúc tinh hay là tai tinh.

Thời điểm nàng mang Phú Quý vào thành, còn cố ý xem một thầy bói rất có tiếng, hắn nói Phú Quý mang phúc, nhưng mạng chủ tử của nàng phải tốt mới có thể nhận được phúc khí của nàng, bằng không......

Bà nghĩ, Âu Dương gia là nhà giàu số một Dương Châu, trời ban phúc, hẳn là nhận được đi.

Dù sao vụ làm ăn này lợi nhuận nhiều, hơn nữa nàng ứng cho người ta rất tốt, không làm hỏng thanh danh, cố tình trong lúc đặc biệt khó tìm người, Âu Dương hia muốn tìm một nha hoàn phúc khí đủ lớn, nàng mới phát hiện mình thật ngu ngốc, nếu như mạng tốt như vậy sao lại phải làm nha hoàn cho người ta? Cho nên hơn một tháng mới tìm được một Kim Phú Quý bát tự kì quái, cũng chỉ có thể lập tức đưa tới.

Bỗng dưng, Từ đại nương rùng mình một cái, lập tức cảm thấy bất an, vạn nhất lần này lại.... . Phi! Phi! Phi! Chuyện xấu đi, chuyện tốt đến, Âu Dương gia không có việc gì.......... . Hi vọng! Có điều tốt nhất bà vẫn nên chuyển nhà trước.

Sau khi vội vàng cáo lui, Từ đại nương vui mừng cầm bạc ngồi trên xe ngựa, cũng không dám quay đầu lại, mà ở trong phòng Phú Quý vẫn mang vẻ mặt ngây ngốc.

" Ngươi là Phú Quý? " ánh mắt tinh tường của Trương quản sự nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, bất giác cảm thấy mềm lòng.

Phú Quý ngây thơ gật đầu, bởi vì Từ đại nương dặn đi dặn lại nói, muốn nàng ít mở miệng, miễn nói sai khiến người ta không cần nàng, cho nên nàng không dám hé răng.

" Thật tròn mười lắm?" Hắn lại quay đầu đánh giá Phú Quý một lần nữa.

Khuôn mặt vẫn còn chút trẻ con, thân mình trừ bỏ hơi mập mạp, cái đầu cũng không cao, hắn sợ Từ đại nương vì kiếm tiền lừa hắn, tuy nói trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng cũng ít chuyện có thể làm, huống gì chuyện này....... không thích hợp cho hài tử quá nhỏ.

Thấy nàng nhu thuận gật đầu, Trương quản sự yên tâm, đi thẳng ra khỏi thính đường, " Đi theo ta, ta mang ngươi tới gặp các chủ tử. Nhớ kỹ, Âu Dương gia có một lão gia, hai phu nhân, ba vị thiếu gia, bình thường đều dễ hầu hạ, chỉ cần không phạm vào kiêng kị của bọn họ sẽ không bị phạt, có hiểu không?"

Kiêng kị? Phú Quý chỗ hiểu chỗ không vẫn gật đầu, cố gắng mở rộng đôi chận nhỏ mập mạp đuổi theo bước chân Trương quản gia.

" Đại hộ nhân gia chúng ta nhiều quy củ, có một số việc cũng không phải ngươi có thể hỏi tới, ngươi thông minh một chút, làm nhiều nói ít, chủ tử nói cái gì thì làm cái đó, ngươi chỉ có thể thuận theo, không thể cự tuyệt, nghe có hiểu không?" Nơi nàng muốn tới, cần nàng phải nghe lời.

Trương quản sự đi thẳng ở phía trước, cũng không nhìn xem người phía sau có theo kịp hay không, có nói chuyện hay không, cứ như bình thường bước tới, phân phó bọn hạ nhân nên hiểu rõ thân phận, không thể phạm thượng.

Thẳng tới lúc qua cầu cửu khúc ở hồ sen quay lại, khóe mắt thoáng nhìn tới mấy cái lồng đèn treo hơi lệch, mới phát hiện không thấy nha đầu đi phía sau, hắn lập tức hổn hển trở lại, lẩm bẩm muốn mắng một chút.

Nhưng nhìn thấy nha đầu kia giống như tiểu cẩu ở ngoài phong bếp hít hít ngửi ngửi, bộ dạng đói bụng đã lâu thèm nhỏ dãi, hắn lại mềm lòng, vừa buồn cười vừa tức giận.

" Còn chưa tới thời gian dùng bữa, ngươi gấp gáp cái gì." Một miệng toàn nước miếng, thật là một quỷ thèm ăn.

Mùi Thịt viên chưng từng đợt bay tới, Phú Quý mím môi vẻ mặt không thể chờ đợi liều mạng nhìn chằm chằm vào những món ngon làm người ta muốn bưng ra càng xa.

" Nhớ kỹ một điều, chủ tử ăn xong, hạ nhân mới có thể ăn cơm, không thể cùng ngồi ăn chung bàn với chủ tử, ngươi ở bên hầu hạ, ngươi...... ngươi lại đang nhìn cái gì? Chú y một chút, nghe ta nói này." Nhìn không được gõ đầu nàng một cái, hắn thúc nàng vội vã rời đi, sợ nàng lại đi vào phòng bếp.

Nha đầu kia còn không tập trung hơn so với hắn tưởng tượng, hai mắt vô thần giống như du hồn, đi ba bước ngừng hai bước, đi đường vòng thiếu chút nữa ngã vào trong hồ nước, làm người ta vì nàng mà toát mồ hôi lạnh, khó trách mới rồi Từ đại nương muốn thao thao bất tuyệt lời hay nói một đống, xem ra hắn phải chú ý nàng nhiều hơn.

" Các chủ tử là trời, các hạ nhân là đất, mặc kệ chủ tử nói thể nào, chúng ta đều phải nhẫn nhục chịu đựng, ngươi là do người ta mua về, phải nhận mệnh......." Thấy Phú Quý chỉ để ý gật đầu, từ lúc gặp mặt chưa hề phát ra âm thanh, trong lòng Trương quản sự nảy lên một cái, có chút hoàn nghi hỏi:

" Ngươi không phải là người câm đi."

Từ đầu tới cuối không nghe nàng phát ra một chút âm thanh nào, không hiểu là do thật nhu thuận hay là không nói được, nếu mua cái nha đầu câm về, sẽ làm đại thiếu gia trách tội.

Kim Phú Quý ngơ ngác giệt mình một cái, nhẹ nhàng chậm rãi lắ đầu, động tác chậm chạp.

" Kia nói thử một câu coi."

"Đói " (phát âm là ngạ)

"Nga?" Nga cái gì?

" Đã đói bụng." Nàng dừng bước, thoạt nhìn hữu khí vô lực, thân mình hư nhuyễn dựa vào cây cột bên hành lang gấp khúc, bày ra bộ dạng sắp té xỉu.

Trương quản sự kinh ngạc, " Di " một tiếng." Từ đại nương chưa cho ngươi ăn cơm sao?"

" Còn đói." Nàng thật đáng thương, buổi trưa mới ăn ba cái bánh bao Đông sơn lớn (= = lll vậy mà còn đói), hiện tại bụng trống rỗng.

Kỳ thật Từ đại nương đối đãi với nàng rất tốt, ban đầu cho nàng ăn rau cải thịt cá với cơm trắng, sau vài bữa Từ đại nương nói thẳng ra là không chịu nổi, từ đó đổi thành bánh nướng hoặc bánh bao, nhưng nhà chủ trước của nàng, nàng trước giờ một ngày ăn đến năm sáu bữa cơm, hiện đổi thành một ngày ba bữa, bụng của nàng không có lúc nào không kêu đói.

" Như vậy a, sau khi gặp lão gia phu nhân xong, ta dẫn ngươi ra hậu đường ăn cơm." Trương quản sự miệng trấn an tiểu nha đầu, trong lòng thầm mắng Từ đại nương làm người không thành thật, vì tiết kiệm bạc để tiểu nha đầu đói bụng, thật quá đáng.

"Nha." Phú Quý vẫn nhu thuận đáp lại, đôi mắt to cố tình chớp chớp lông mi, nước mắt như muốn lăn xuống, ủy khuất đáng thương nhìn Trương quản sự.

Vừa thấy vẻ mặt như tiểu cẩu (chó con) khiến người khác yêu thương, Trương quản sự trước giờ nổi danh nghiêm khắc cũng không nhẫn tâm, lập tức rút từ trong tay áo ra một gói giấy dầu đưa cho nàng."Trong này có chứa mấy viên đường vụn."

Phú Quý nhận lấy giấy dầu, vừa mở ra, mấy viên đường vụn trắng như tuyết khiến ánh mắt nàng sáng lên, "Oa! Có đường —" nàng lập tức ngậm một viên, rất ngọt! Nàng chỉ được nhìn qua, chưa bao giờ được ăn mùi vị này, có thể khiến đầu lưỡi cũng biến ngọt rồi.

Không bao lâu, khuôn mặt nàng tươi cười nhẹ nhàng, tràn đầy sức dống, không giống bộ dạng suy sụp mới rồi.

Nhìn nàng cười đến giống như nhặt được vàng vậy, Trương quản sự cũng cười, không nhịn được sờ sờ mái tóc đen như tơ của nàng, rõ ràng đã là tiểu cô nương mười lăm tuổi, nhưng nụ cười ngọt ngào má lún đông tiền này bộ dạng cũng đáng yêu như nữ nhi bảy tuổi của hắn vậy.

Mới biết không lâu, đối với nàng, trong lòng Trương quản sự nhiều hơn một phần sủng ái, mới cho nàng chỗ đường vốn định tặng cho cháu gái.

Chỉ là hai người mới đi về phía trước không bao lâu, tiếng kêu bén nhọn của một cô gái vang lên, thanh âm hắn vừa nghe là từ viện củaTam thiếu gia, đột nhiên biến sắc.

"Làm sao vậy? Cãi nhau còn ra thể thống gì? Nếu quấy rầy đến lão gia phu nhân, thì không ai đảm đương nổi đâu......"

Trương quản sự chân trước vừa bước vào viện của Tam thiếu gia Âu Dương gia, một nha hoàn dung mạo có chút vẻ thùy mị liền che nửa bên mặt, hoảng loạn lúng tùng từ trong nhà chạy ra, hai hàng nước mắt trong suốt rào rào rơi xuống đất, trông thật đáng thương.

Vẻ mặt nàng kinh hãi, giống như bị ác quỷ đuổi theo, mà bên mặt bị che, theo khe hở còn không ngừng thấm ra tơ máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt nhuộm đỏ quần áo thu hương sắc mới trên người nàng, nhìn thật là dọa người.

Trương quản sự vừa đi gần, nàng đã vội vã run rẩy tránh ra phía sau người hắn, nắm chặt tay áo của hắn liều chết lắc đầu."Quản sự đại gia ngài cứu cứu Oanh nhi, ta không muốn đi vào đó, Tam thiếu gia hắn...... Hắn......"

"Oanh nhi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, lại chọc Tam thiếu gia không vui?" đã dặn dò ngàn vạn lần phải cẩn thận hầu hạ, không thể có bất kỳ si tâm vọng tưởng, dựa theo tính tình của Tam thiếu gia, nếu không phạm hắn, hắn cũng không phiền hà đến hạ nhân.

"Ta...... Ta không... không...... không có làm gì......" Nàng ấp úng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.

Nhìn bộ dạng chột dạ của nàng, Trương quản sự lập tức hiểu ra, Oanh nhi này thật sự có chút ý định, mới có thể chọc giận Tam thiếu gia.

"Hừ! trong lòng ngươi nghĩ cái gì ta còn không hiểu sao? Thân phận ngươi là gì nha! Cũng muốn trèo cao, nếu Tam thiếu gia vì vậy mà phát hỏa lại phát bệnh, ngươi nghĩ đại thiếu gia có buông tha cho ngươi không!" Lúc này hắn không nể mặt, một tay hất nàng ra.

"...... Không, không cần nói với đại thiếu gia, quản sự đại gia, ngài cứu Oanh nhi, đừng nói với đại thiếu gia cũng đừng để bảo ta quay lại chỗ Tam thiếu gia, Oanh nhi nguyện trâu làm ngựa cho ngài!" Nàng vừa dập đầu vừa khóc, ôm bắp đùi của hắn cầu xin hắn giúp một tay.

"Chuyện này ta có thể quyết định sao?" Trương quản sự lườm nàng một cái, lập tức rút chân ra, "Chỗ của tam thiếu gia ngươi có muốn trở về cũng không được, về phần đại thiếu gia kia, chuyện ngươi đã làm sai, còn phạm vào kiêng kỵ của Tam thiếu gia......"

"Quản sự đại gia, xin ngài nói giúp Oanh Nhi." đôi mắt to tràn đầy nước mắt, cùng vết máu trên mặt, oanh nhi vô cùng hối hận tìm kiếm sự đồng tình.

Trương quản sự nhướng mày, rõ ràng cùng là đôi mắt to ngập nước, thế nhưng hắn lại cảm thấy bộ dạng của nha đầu khiến người ta yêu mến hơn, nói đến đây, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên, nha đầu ngốc chính là nha đầu ngốc.

Phú Quý không hề bị bộ dạng của Oanh Nhi hù dọa, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, càng không muốn tò mò dò xét điều gì, chẳng qua là thận trọng, thừa lúc hắn bân rộn, chuẩn bị lấy thêm một viên đường vụn từ trong giấy dầu ra, thỏa mãn ném vào trong miệng.

Hắn yên tâm hơn, chính là như vậy, không hỏi nhiều không dò xét, mới có thể sinh tồn trong gia đình giàu có.

Quay đầu lại, "Oanh nhi, ngươi không làm rộn lên nữa, trở về phòng thu thập đi." Không để ý tới Oanh Nhi đang khóc tới thương tâm nữa, hắn ba bước thành hai bước đi vào phòng tam thiếu gia.

Hắn tự thấy mình là một quản sự hiểu lý lẽ, chỉ cần an phận làm hạ nhân, hắn sẽ không cố ý làm khó, nha hoàn nào cố tình ỷ vào vài phần tư sắc, suốt ngày mơ mộng viển vông, muốn tìm cơ hội leo lên giường của các thiếu gia, coi như không phải chánh thất, ít nhất cũng là thiếp, nghĩ làm phu nhân tốt hơn làm một nha hoàn.

Đáng tiếc bọn họ đều quá ngây thơ rồi, cho dù là Nhị thiếu gia phong lưu thành tính, nhiều lắm chỉ chọn vài nha đầu dung mạo xinh đẹp làm ấm giường, sau vài lần hứng thú qua đi liền vứt bỏ như giày cũ, đừng nói thu làm thiếp, nữ nhân ba ngày trước nằm trên giường là ai hắn cũng không nhớ rõ.

Những thứ nha hoàn hỏng danh tiết, cả đời chỉ có làm nha hoàn bị chánh thất bắt nạt, vội vã muốn gả cho hán tử thô lỗ bán rau đốn củi, cả đời không ngốc đầu lên được, cũng không được ai đồng tình, bởi vì đó là do họ tự chọn lấy.

"Y nha" một tiếng của phong Tam thiếu gia mở ra, Trương quản sự không nói một lời, một mảnh Ngọc Như Ý liền bay tới trước mặt, biết vật kia quý giá hắn nhanh không nhanh, luống cuống tay chân vội vàng tiếp được, liền lên tiếng trấn an -

"Tam thiếu gia, nô tài nhận lỗi với ngài, ngài bớt giận, ngàn vạn lần đừng bị chọc tức."

"Bớt giận? Ta thấy các ngươi ước gì ta chết sớm một chút, đỡ phải nửa chết nửa sống nương nhờ Âu Dương gia, phiền toái mấy cây gậy tre các ngươi phải chăm sóc cái ấm sắc thuốc như ta." Từ trong nội thất truyền tới một giọng nam âm trầm mà u ám, nói được vài câu, liền truyền tới tiếng thở dốc thô trầm, kèm theo tiếng ho khan.

Nghe vậy, Trương quản sự vô cùng sợ hãi, "Làm sao có thể chứ? Tam thiếu gia đừng nói như vậy, chúng nô tài không dám."

"Hừ, nếu không các ngươi cả ngày khiến ta tức giận là vì sao? Không phải là muốn ta sớm phát hỏa, sớm tức chết sao?" Âm thanh giận dữ trách cứ lại truyền tới từ sau màn.

"Ai nha, ta Tam thiếu gia ngàn vạn đừng nói như vậy, ngài là tâm can bảo bối trên tay lão gia các phu nhân, lại là tam đệ đáng giá ngàn vàng của hai vị thiếu gia, nô tài có gan trời cũng không dám trái lời ngài a." cai lưng gù của Trương quản sự sắp dán xuống đất rồi, tuy nói đây là Âu Dương gia Tam thiếu gia, nhưng ở Âu Dương gia, địa vị có thể sánh ngang hoàng thượng ngồi trên long ý trong triều a.

"Luôn mồn nói không dám, không dám, chẳng lẽ nữ nhân vô liêm sỉ kia không phải ngươi tìm đến hay sao?" Hạ nhân không biết xấu hổ kia, còn muốn thừa dịp cho hắn uống thuốc đụng vào hắn, khiến cho hắn buồn nôn, nàng chỉ mặc trên người một kiện trung y, hại hắn sáng sớm đã không nhịn được lật bàn ném mâm, không có khẩu vị ăn sáng.

Mộ bàn tay trắng noãn như tay nữ tử vén màn trướng lên, quần áo không phải là xiêm y hoa mỹ chân dài chậm rãi đặt xuống đất, trong trướng lộ ra khuôn mặt một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ vô trù, mặt như quan ngọc, lông mày tựa như phi kiếm trong vỏ, da thịt mịn màng còn hơn nữ tử đến ba phần.

Âu Dương Linh ngọc mỹ thừa kế vẻ đẹp của thiên hạ tuyệt sắc mẫu thân Nguyên Sương Sương, tuy chỉ có bảy phần giống, nhưng lại nhiều thêm ba phần anh khí, mắt trong sáng như trăng, môi mỏng, tóc đen như mực, phong thái hơn người, cũng không như mềm mại như nữ tử, không trạc không yêu, thanh nhã khéo léo, làm cho người ta bất tri bất giác ngộ nhân hắn không phải nam nhi.

Chỉ là quanh năm ốm đau, huyết sắc ngày càng mờ nhạt, ít thấy khí sắc nhuận hồng, gương mặt trắng hơn tuyết luôn mang theo một tia bệnh hoạn.

"Là lỗi của nô tài, không phân biệt được tốt xấu, cho rằng Oanh Nhi là cô nương thân thiết khéo léo, không ngờ nàng cũng là tục vật chưa trải sự đời." Trương quản sự trước nhân sai, hi vọng chủ tử đừng tức giận.

Thật ra thì hắn cũng biết Oanh nhi không trụ được bao lâu, cơ hồ cứ hai ba tháng hắn lại phải giúp tam thiếu gia đổi thiếp thân nha hoàn một lần, dù sao người có thể không bị dáng vẻ của Âu Dương Linh ngọc mê hoặc quả thật quá ít, cả nam tử trong phủ cũng có thể nhìn tới choáng váng, huống chi là tiểu nha đầu không hiểu thế sự.

Chỉ cần những nha hoàn này vừa có tư tâm sẽ chọc cho Tam thiếu gia khó chịu, cộng thêm bệnh lâu dưỡng thành tính xấu, bình thường Âu Dương Linh Ngọc không để ý tới ai, một khi nóng giận càng thêm lục thân bất nhận *, thường xuyên thấy máu.

(lục thân bao gồm bố mẹ anh em vợ con đều không nhân)

"Một câu không ngờ tới là xong chuyện sao? Chẳng lẽ muốn ta tiếp tục tức giận các ngươi, tiếp tục thu lũ đỉa các ngươi quăng tới?"

"Nô tài lại đi tìm, nhất định sẽ tìm được nha hoàn khiến Tam thiếu gia hài lòng." Trương quản sự lần nữa cúi người thấp kém trấn an, hắn tin tưởng lần này có thể phải chịu đưng lâu một chút, dù sao toàn bộ đều theo dặn dò của đại thiếu gia, "Chuyện này để nô tài lo là được rồi, Tam thiếu gia ngài phải bảo trọng thân thể nhiều hơn......"

Lời nói cung kính mới ra một nửa, Âu Dương Linh ngọc liền làm động tác chớ có lên tiếng, Trương quản sự lập tức ngậm miệng.

"Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" âm thanh két két quái lạ, hơn nữa...... HÌnh như ở rất gần.

"Thiếu gia nói là......" Hắn dương lỗ tai, nghe tạp âm truyền tới từ bốn phía.

"Hình như là âm thanh gặm xương." Hơn nữa còn có thể nghe được âm thanh cố sức mút tủy.

"Sao lại có người gặm xương gà trong phòngTam thiếu gia, Tam thiếu gia nhất định là nghe lầm......" Trương quản sự bật cười nói, khóe miệng vừa giờ lên liền ngưng lại, hắn đột nhiên nhớ tới một tiểu nha đầu...... Quả nhiên, hắn vừa thoáng nhìn xuống phía dưới, liền thấy thân mình tròn tròn kia ngồi xổm bên cạnh ghế dựa.

Theo ánh mắt của hắn, sắc mặt Âu Dương Linh Ngọc càng trầm hơn."không có người, vậy nàng là quỷ sao?"

"Ách, cái này...... Ha ha...... Nàng là hạ nhân vừa vào phủ, còn chưa có dạy quy củ cho nàng, Tam thiếu gia đừng trách móc." Trương quản sự liên tục gượng cười, muốn tiểu nha đầu đang đưa lưng về phía hắn chút khôn ngoan.

Cố tình, tiểu nha đầu tư thế bất nhã mở rộng hai chân ngồi chồm hổm, tay cầm một đùi gà không còn thịt nào mà gặm liên tục.

Nha! Lúc trước nó còn mập thịt, nhưng sau khi nàng cắn xé vài miếng, rất nhanh cũng chỉ còn dư lại xương mà thôi, nàng còn chưa hết thèm mút lấy nước tủy, không buông tha nửa điểm mỹ vị, vừa lau vừa bôi khóe miệng bóng nhẫy, khiến ý phục cũ kĩ của nàng càng thêm dơ bẩn, giống như tên ăn xin ba ngày chưa ăn gì.

Tiểu nha đầu loại này dùng phương pháp " Thà giết lầm còn hơn bỏ sót " mà thưởng thức, làm sao có thể nghe thấy ám hiệu của Trương quản sự, đương nhiên là tự nhiên tiếp tục "nhận thức " đùi gà.

"Ăn ngon không?" Âu Dương Linh ngọc cố ý giương cao giọng nói.

Không để ý đến bộ dạng nóng lòng của Trương quản sự, hắn xuống giường, chậm rãi đi về phía Tiểu Trư tử không thèm liếc nhìn hắn một cái.

"Ngô! Ngô!" Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật, thịt khẽ cắn đã trượt ra rồi, non mềm trong miệng, bởi vì ăn quá ngon, mặc dù nàng nghe được câu hỏi, miệng cũng không ngừng lại.

"Thực sự ăn ngon như vậy?" Cũng chỉ là đùi gà đầy dầu mỡ, hắn nhìn không đã cảm thấy không có khẩu vị, sao nàng có thể nuốt trôi được?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-12)