← Ch.02 | Ch.04 → |
" Thiếu gia, Phú Quý múc nước tới cho ngươi, ngươi mau đứng lên rửa mặt, đừng tham ngủ nữa."Giọng nói vang dội lại non nớt thanh thúy truyền vào trong tai, ho một đêm, trằn trọc không ngủ Âu Dương Linh Ngọc miễn cưỡng mở đôi mắt thâm quầng, đôi mắt đẹp vừa hé, nheo mắt đã thấy nắng sớm chiếu xuyên qua song cửa sổ một hồi.
Ngay sau đó liền rên lên, hắn xoay người kéo chăn che đầu, chỉ lộ ra mái tóc đen mềm mại, trong lòng khẽ rủa tên hỗn trướng nào không có mắt, cư nhiên đem Tiểu trư thiếu đầu óc này đến phòng hắn hầu hạ.
Không lâu sau, chính hắn lập tức nghĩ đến, là hắn, chính hắn là tên hỗn trướng không có mắt kia!
Sớm biết ngàn vàng khó mua, hắn hiện hối hận vô cùng.
Sau khi thấy tướng ăn đến không thấy ai bên cạnh của nha đầu Phú Quý, hắn bảo Trương quản sự điều nàng đến làm thiếp thân nha hoàn cho hắn, bữa tối thấy nàng chảy nước miếng với loại đồ ăn nào hắn liền chọn ăn loại đấy, hắn muốn nếm thử một chút mỹ vị trong miệng nàng. Không ngờ, những biểu hiện này đều là giả, nàng căn bản chính là lớn lên giống như một con heo, sự thật chứng minh trừ bỏ cái bàn, cái ghế gặm không nổi, bánh nướng áp chảo rắn như đá nàng cũng cắn cái két một tiếng, một chút giá trị tham khảo cũng không có.
Hắn bị lừa!
Bị lừa còn chưa tính, mấy ngày nay hắn lại phát hiện một chuyện khắc khiến hắn nổi giân - nha đầu này là khắc tinh trời sanh của hắn.
"Thiếu gia, trời đã sáng rồi! Ngươi còn không muốn rời giường sao? Nhưng mà nước sẽ nguội đó! Ta cũng không muốn phải đi lấy nước một chuyến nữa đâu, vừa xa vừa nặng." Phú Quý che miệng ngáp một cái, còn buồn ngủ dựa vào chậu đồng dáng vẻ lim dim.
Kỳ thật nàng cũng muốn ru rú trong ổ chăn ấm thêm một lúc, có thể chủ tử trước quy định nàng giờ dần (3-5 giờ sáng) phải rời giường, trước vẩy nước quét nhà chuẩn bị thức ăn, chờ chủ tử tỉnh ngủ liền tiến vào thay quần áo giày dép, không để cho chủ tử chờ đợi.
Nhiều năm như vậy, nàng đã thành thói quen, rõ ràng vẫn muốn ngủ đến liên tục ngáp dài, nhưng thân mình như có một loại ý thức, canh giờ vừa tới sẽ lôi kéo nàng rời ổ chăn, so với " bản thân " nàng còn trung thành hầu hạ chủ tử hơn.
" Không muốn? Ngươi có thể nói không muốn sao? " Rốt cuộc ai mới là thiếu gia, cái đầu heo nàng có rõ ràng không?
Phú Quý tự động nhảy qua bộ phận chất vấn của nàng, tự nhiên nói: " Thiếu gia, quản sự bá bá nói thân thể ngươi không tốt, dược thiện buổi sáng nhất định phải ăn, bằng không lại ho không ngừng, kỳ thật quản sự bá bá nói không sai, ngươi ăn nhiều một chút mới không khiến cho người khác ngủ không được." Từ sau khi nàng hầu hạ thiếu gia, mỗi sáng đều bưng đồ ăn cũng dược thiện đến, thiếu gia ngoại trừ bỏ đồ ăn sáng, cũng không thích dược thiện, thường xuyên lấy việc lật bát làm câu trả lời.
" Vài ngày trước nàng cũng không muốn quản hắn, thiếu gia vui vẻ là được rồi, nhưng ngày hôm qua hắn ho thật là dữ dội, hại nàng ngủ không được, hiện giờ buồn ngủ quá đi.
" Ta làm phiền ngươi?" Âm thanh của Âu Dương Linh Ngọc vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng những nha hoàn hầu hạ qua hắn đều biết, đó là dấu hiệu báo trước hắn tức giận, chỉ có, Phú Quý không biết.
" Đúng vậy! thật ồn ào nha! Ngươi cứ ho không ngừng, ta lật tới lật lui cũng chỉ nghe thất tiếng ho của ngươi, trời sáng rõ ta mới có thể ngủ đấy." Nàng lại ngáp một cái, không hề che dấu mở to mồm, nghĩ không có ai nhìn thấy.
" Phú Quý." Hắn khẽ thấp giọng kêu.
" Dạ, thiếu gia." Hắn muốn rời giường sao? Đúng rồi, khăn mặt đâu? Phải vắt khô trước, vắt lên thành chậu cho dễ lấy.
Còn có, quản sự bá bá đã dặn nàng, chậu nước thiếu gia dùng trước phải nhỏ một giọt long tiên hương....... Ách, có điều long tiên hương là cái gì? Nàng không rõ lắm, liền ra sân hái hai đóa hướng dương thả vào trong chậu, ngâm nước ấm cũng thơm, không khác biệt lắm." Phú Quý, ngươi có biết thân phận của mình là gì hay không? " Âu Dương Linh Ngọc không rời khỏi giường, nhưng đã ngồi dậy, trong thanh âm ôn nhuận đã có thêm chút lạnh lẽo.
" Biết nha! là nha hoàn hầu hạ thiếu gia." Phú Quý tựa như nghĩ đến cái gì đó nghiêng nghiêng đầu, hỏi thêm một câu, " Sao tới bây giờ thiếu gia còn không biết ta là nha hoàn? Chẳng lẽ thiếu gia còn ngốc hơn cả ta, chuyện này thật hiếm thấy."
" Ta ngốc hơn cả ngươi? Ta......" Một cúc đờm nghẹn trong cổ họng, hắn ho nặng hai tiếng, không thấy nàng tới đây vỗ lưng, sắc mặt khó coi tới mức khiến người ta tức giận, không biết Phú Quý là cố ý hay là không thấy.
" Nhìn xem! Lại ho rồi! Ai bảo ngươi không sớm rời giường một chút ăn dược thiện, chủ tử trước của là người đọc sách có học vấn, hắn nói một ngày bắt đầu từ sáng sớm, ngủ sớm dậy sớm mới có thể khỏe mạnh."
" Ngươi...... Ngươi là đang trỉ chính ta?! Nếu hiểu được mình là nha hoàn hầu hạ thiếu gia, thân mình bản thiếu gia khó chịu ho suốt cả đêm thì ngươi đang làm cái gì? Nếu có một ngày hắn bị tức chết, hắn cũng tuyệt không ngạc nhiên.
Nàng gãi gãi lỗ tai, cười đến ngượng ngùng, " Ngủ."
Ngủ...... ngủ? Nàng còn dám nói ra miệng, còn tươi cười nữa? Hắn cũng không phải đang khen ngơi nàng!
" Sai."
" Sai?" Nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nàng nhẹ dựa đầu vào cây cột giữ vững tỉnh táo, nhưng vẫn không hiểu rõ lắm sao lại sai, tối hôm qua lúc hắn ho, nàng thật sự thực sự muốn đi ngủ a."
" Ta nói ngươi làm sai rồi, ngươi nên tới đây xem xét tình hình, nhóm nửa nấu thuốc, tới trước giường ta coi chừng một đêm, đên khi ta ngủ an ổn mới thôi." Những nha hoàn trước đây của hắn đều làm như vậy, tuy rằng sau đó đều bị hắn nghiên khắc đuổi đi.
Phú Quý vừa nghe, liền tỉnh táo, liều mạng oa oa kêu to." Dát, vậy không phải ta không thể ngủ sao? "
" Đúng vậy, chủ tử có chuyện, ngươi phải đứng trông suốt đêm, không có ta phân phó, ngươi một bước cũng không được rời đi." Hắn thực hoài nghi tiểu trư tử này thật sự đã từng hầu hạ qua chủ tử khác như trong lời Trương quản sự nói? Nếu không tại sao lại không hiểu quy củ như vậy.
Nghe vậy, nàng làm ra vẻ mặt ủy khuất, " Nhưng ta sẽ rất buồn ngủ, hơn nữa đứng ngủ rất không thoải mái -......"
" Ai cho phép ngươi ngủ? Ai quan tâm ngươi có thoải mái hay không? Chủ tử không chợp mắt, ngươi phải mở to hai mắt chờ đợi cho ta, nào có nha hoàn nào tốt số hơn so với thiếu gia, ngươi là tới đây hưởng phúc sao?"
Nàng chu miệng lên, nhỏ giọng toái niệm, " Đúng là, thiếu gia kia sao không uống nhiều thuốc một chút, buổi tối đừng có ho không phải là tốt rồi sao, ta muốn ngủ cũng không phải là cố ý......"
Đôi mày hắn giương lên, " Ngươi ở đó lẩm bẩm cái gì? Có chuyện nói to lên một chút."
" Không....... Ta là muốn hỏi thiếu gia, ngươi có muốn rời giường không? " Được, không ngủ thì không ngủ, dù sao dân dĩ thực vi thiên (ăn là quan trọng nhất), có chủ mới có đồ ăn, cho nên chủ tử cũng là trời, nàng phải tận lực cố gắng hầu hạ.
Phú Quý trợn to hai mắt, âm thầm ủng hộ chính mình, mà khuôn mặt tròn tròn như là trân châu vừa to vừa sáng, mũi hít thở phì phỏ, hai gò má phồng lên giống như cá nóc đang tức giận, thần sắc của nàng thật sự khiến người ta nhịn không được cười sặc sụa.
Âu Dương Linh Ngọc từ trong màn trướng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài, thấy một màn sống động như vậy, ngiêng dựa vào cây cột thịt, hại những lời mắng chửi của hắn chưa kịp ra khỏi miệng, chỉ có thể nhịn cơn tức xuống, " Phú Quý, bây giờ là giờ nào? "
" Vừa qua khỏi Giờ dần, thiếu gia." Trời vừa sáng, đã nhóm bếp lò....... . Kỳ quái, thiếu gia có phải thật sự ngốc hơn cả nàng, như thế nào mấy ngày nay hôm nào nàng quay về cũng là giờ này, hắn còn muốn hỏi?
Hắn cắn răng, gằn từng chữ một: " Không phải ta đã nói với ngươi chưa tới buổi trưa thì đừng làm phiền ta sao?"
"Di?" Nàng giật mình một cái, thoáng vụt qua trong đầu có phải có chuyện như vậy hay không, " Ân, .... . Hình như, tựa hồ, đại khái, nha, hẳn là có...... có nói qua......"
Âm thanh nàng lí nhí không xác định, cổ co lại chỉ còn một đoạn. Thanh âm hắn lần nữa càng thêm âm trầm, đôi mắt đen mù mịt tối tăm, " Hẳn là?"
" Được rồi, có nói qua, có nói qua." Lần này nàng rốt cuộc nhìn ra sắc mặt hắn không tốt, vội vàng đáp lại, " Thiếu gia, ngươi không thể lại nằm trên giường, Phú Quý giúp ngươi rửa mặt được không? "
Cho rằng mình ngoan ngoãn đáp lại, thiếu gia hẳn đã hài lòng, Phú Quý vắt vắt khăn mặt, đứng ở đầu giường chờ muốn hầu hạ hắn.
Âu Dương Linh Ngọc mặt mũi tối sầm, có cảm giác tự chui đầu vào rọ." Ta là thiếu gia, ta muốn ngủ đến địa lão thiên hoang (mọi vật tiêu điều già cỗi, ý bảo là rất lâu) cũng không cho phép ngươi thúc giục, ngươi rốt cuộc nghe có hiểu không?
Hắn chưa từng gặp qua nha hoàn nào phản ứng trì độn như nagf, mặc dù mấy ngày qua hắn tức giận, hắn rống ta, hắn lấy chén ném người, nhưng nàng chẳng những không có một chút biểu tình sợ hãi nào, ngược lại giúp hắn rót nước, hỏi hắn có muốn ngậm chút hoa phiến cho nhuận hầu không, sau đó yên lặng thu dọn mảnh vỡ, cũng không cáo trạng với Trương quản sự, cứ như vậy ngây ngốc chịu đựng.
Lần đầu tiên, nàng bị một bình hoa đập trúng bị thương ở trên trán, nàng cười cười nói không đau, ngay cả thuốc cũng không bôi tùy ý để máu tươi chảy xuống, từ đó, lúc hắn nổi giận cũng không quẳng đồ vật về phía nàng.
Lần thứ hai, hắn cố ý hất đổ một chén canh gà, nước canh nóng bắn tung tóe lên mu bàn tay trắng non mềm của nàng, nàng cũng không hề kêu một tiếng vẫy vẫy tay, vội vàng đổi lại một chén canh mới, sau đó, hắn có lật đồ vật cũng nhớ lật xa ra một chút. Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm....... . Nhập phủ mới có vài ngày, toàn thân nàng cao thấp cư nhiên nhiều vết thương đến nỗi khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hại hắn hiện tại nhiều lắm chỉ dám mắng ngoài miệng mà thôi. Đột nhiên, hắn có chút bất đắc dĩ, hắn mới là thiếu gia, đối với nha hoàn của mình lại không có biện pháp. (pó tay rồi đấy)
" Ta, ta nghe hiểu, nhưng mà thời gian cừa tới ta sẽ tự động tỉnh lại." Tiếp theo, nàng cố nên xuống tiếng bụng kêu cô cỗ, vẻ mặt giống như muốn khóc, " Hơn nữa, thiếu gia...... Phú Quý vừa tỉnh lại sẽ đói bụng."
" Đói bụng thì đi ăn cơm, việc nhỏ ấy ta cũng phải dạy ngươi sao?" Lại tới nữa, lại xuất ra bộ dạng đáng thương này, làm cho người ta cảm thấy mình đang bắt nạt nàng.
"Ta...... Ta......" vẻ mặt Phú Quý như đưa đám, bộ dạng rất ủy khuất." Nhưng mà quản sự bá bá nói hạ nhân phải đợi chủ nhân dùng cơm xong, không có việc gì dặn dò mới có thể ăn cơm, thiếu gia không rời khỏi giường không cần ăn, Phú Quý tới bao giờ mới được ăn cơm?
Thiếu gia mỗi lần đều rời giường rất trễ, mấy ngày hôm trước mấy ngày hôm trước cũng không để ý sự khuyên bảo của nàng, kì kèo rất lâu mới để cho nàng hầu hạ, hầu hạ xong lại ngã đầu ngủ tiếp, xui xẻo chỉ có nàng, cứ kéo dài thời gian như vậy, sau giờ tị (sau 9 h) thì phòng bếp sẽ không cung cấp đồ ăn cho nô bộc nữa, nàng phải đói bụng.
" Ngươi không cần nói cho ta biết mấy ngày nay ngươi chưa ăn đồ ăn sáng." Lau mặt qua một chút, hắn cũng không ngủ, đi xuống giường. Hắn từ trước tới nay đều không cần ăn sáng, vừa tỉnh lại thì đã lã giữa trưa, quy củ này đầu bếpđều biết đến, cho nên sẽ không chuẩn bị đồ ăn sáng cho phòng hắn, mà hắn cũng mặc kệ hạ nhân tự giải quyết, cho tới giờ cũng chưa từng có ai hỏi hắn vấn đề này. Mà nàng, là ngoại lệ duy nhất từ khi hắn từ trong bụng mẹ sinh ra, cái gì nên nhớ thì không nhớ, cái không nên nhớ lại cứ làm, đem lời của hắn như gió thoảng qua tai, vào tai nọ xọ tai kia, đối với lời của Trương quản sự nói còn nhớ rõ hơn.
" Từ đại nương trước khi đưa ta vào phủ đã cho ta mấy miếng bánh, vốn muốn để ăn khi khẩn cấp, nhưng mà hôm qua đã ăn hết rồi." Bánh tuy hơi cứng một chút, nhưng nhiều cái hương vị vẫn còn ngon, cho nên nàng xung luyến tiếc ăn chúng, ngay cả ngày đó lúc mới vào phủ cũng chưa lấy ra ăn, nhưng mà buổi sáng mấy hôm nay thật sự quá đoú, nàng mới không nhịn được lấy ra ăn.
" Ngươi....... . Ngươi....... ." Âu Dương Linh Ngọc không còn gì để nói, không biết nói cái gì cho phải, lầm đầu thiên có cảm giác vô lực sâu sắc, còn không phải do nàng mà ra.
" Vốn ta cũng muốn thưa dịp tối hôm qua ăn nhiều một chút, bụng được ăn no nê liền sẽ không làm phiền ngươi, nhưng thật sự kỳ quái, bình thương thời điểm ta tới hậu đường dùng bữa, bên trong lại không có một người nào, chỉ còn nửa bát cơm cùng một ít đồ ăn, ta ăn không đủ no." Đồ ăn sáng không ăn, buổi tối lại ăn không đủ no, suy nghĩ tới đó, hốc mắt Phú Quý lại đỏ.
" Cái gì? "Nheo mắt, hắn lập tức biết được chuyện gì xảy ra, nha đầu ngốc này mới vào phủ không lâu, hơn nữa tính tình ngốc nghếch, nhất định bị người khác bắt nạt, nhưng hắn thật không ngờ tới, đám ác nô này dám bắt nạt đến người trong phòng hắn.
"....... Ta chỉ có thể ăn một ít cơm chan nước canh, muốn chờ trời sáng lại ăn cơm còn sót lại của thiếu gia, ta rất dễ nuôi, cái gì cũng đều ăn, thiếu gia mỗi lần ăn thừa lại một đống đều do ta ăn sạch." Nàng kiêu ngạo ưỡn ngực, bày tỏ mình rất hiểu chuyện, không để chủ tử mất thể diện, nhưng chỉ trong chốc lát chân mày lại nhăn lại.
" Cho nên về sau thiếu gia có thể rời giường sớm mộ chút không? Bằng không ta muốn ăn đồ thừa của thiếu gia cũng phải chờ lâu."
" Ngươi nha đầu này, thật sự là....... thật là ngu đến khiến người ta muốn chỉ chết ngươi, ai kêu ngươi ăn cơm thừa? " Từ lúc nào mà hạ nhân hầu hạ hắn lại không có cơm ăn, chiếu theo quy củ thức ăn của bọn họ so với hạ nhân ở viện khác còn thịnh soạn hơn.
Hầu hạ người tính tình cổ quái như hắn là chuyện cực khổ, hơn nữa bất chợt đau ốm liên miên luôn cần người chăm sóc, cho nên phàm là người làm trong Tẩy Vân cư, lương bổng đều cao hơn gấp bội, đồ ăn đều làm từ nguyên liệu tươi mới, lấy đãi ngộ hậu đãi lưu lại hạ nhân.
" Không ăn cơm thừa thì phải ăn cái gì?" Phú Quý vẻ mặt sợ hãi, hoảng hốt trợn to mắt, thiếu gia sẽ không keo kiệt đếm nỗi đồ ăn thừa cũng không cho nàng ăn chứ?
Nàng trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ không có cơm ăn, cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu, đến bây giờ nàng vẫn chưa quên, sở dĩ nàng nghe lời lại nỗ lực, chính là vì không muốn ăn đói mặc rách.
Chuyện khi còn nhỏ nàng nhớ không nhiều, chỉ nhớ rõ nàng vốn là có cha mẹ, bọn họ sáng sớm còn meo meo cười đi đánh cá, khi trở về lại bị khiêng vào nhà, còn nhớ rõ Lý đại thẩm cách vách đỏ mắt nói họ đã chết, đã chết? Nàng khi đó chưa hiểu chuyện, nhưng cũng khóc theo, bởi vì cha sẽ không bao giờ cho nàng ăn vặt nữa, nương sẽ không bao giờ nấu những món đặc biệt cho nàng ăn. Sau đó, một nhà bốn tỷ muội các nàng đem chính mình bán, dần dần, nàng cũng quên đi diện mạo của các tỷ tỷ, chỉ nhớ rõ đại tỷ thật dịu dàng dỗ nàng ngủ, nhị tỷ cùng chơi với nàng, tam tỷ sẽ....... . sẽ...... Nàng đã quên.
Trí nhớ còn lại của nàng đều dùng để nhớ khi đói bụng sẽ có bao nhiêu khó chịu, cho nên nàng rất sợ đói, nếu không cho nàng ăn cơm, nàng khẳng định sẽ khóc tới hai mắt đều mù, gặm tay mình cho đỡ đói.
" Sau này, ta ăn cái gì ngươi theo ăn cái đó, sao ngươi lại sợ thành cái dạng này? " Nàng quả thực ngốc quá thể, nếu không có hắn chăm sóc, khẳng định sẽ tự chết đói.
Há to mồm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra chút kinh ngạc." Thiếu! Thiếu gia, ngươi nói thật sao?"
" Thiếu gia cần lừa cái Tiểu Trư tử như ngươi sao?" Âu Dương Linh Ngọc tiếp lấy khăn mặt, hừ một tiếng lau sạch mặt.
Nghĩ tới đồ ăn nóng hổi, nàng cười híp cả mắt, " Thiếu gia đối với Phú Quý thật tốt."
" Hừ! Ít gây phiền toái cho ta, ta sẽ đối với ngươi tốt hơn." Nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy dậy sớm cũng không có gì không tốt.
Muốn đối xử tốt với nàng? Phú Quý ngọt ngào dương cao khóe miệng, " Thiếu fia đối tốt với Phú Quý như vậy, Phú Quý cả đời đi theo ngươi."
" Cả đời.... ." Hắn thở dài trong lòng, nếu nha đầu ngốc này đi theo hắn cả đời, chỉ sợ sau này hắn sẽ không còn ngày khoái hoạt (sung sướng).
" HI hi hi -...... có cơm ăn, Phú Quý sẽ không phải chịu đói -...." Đột nhiên, mặt tròn biến sắc, vạn phần hoảng sợ đuổi theo chủ tử lại đang muốn trở về nằm ngiêng trên giường." Không được, không được, nếu thiếu gia mỗi ngày đều quá ngọ (giữa trưa) mới rời giường, thì Phú Quý ăn sáng bằng cái gì? Không được, không được, sau này thiếu gia phải dậy sớm mới được!"
Âu Dương Linh Ngọc lại mắng thầm trong lòng cái tên hỗn trướng đã điều Tiểu Trư tử này tới phòng hắn làm việc một hồi.
Phú Quý vào Âu Dương phủ hơn một tháng, cơ hồ tất cả hạ nhân đều biết tới cái nha hoàn mập tham ăn ở tẩy vân cư này, chỉ cần vừa thấy có ăn hai mắt liền sáng lên, thoạt nhìn càng thêm vui mừng. Đoàn người dần dần cũng biết, Trương quản sự đặc biệt yêu thương nha đầu kia, nàng là nha hoàn duy nhất không bị tam thiếu gia đuổi ra khỏi viện, hơn nữa Phú Quý bộ dạng không đẹp, mặt tròn đáng yêu, hai má toàn thịt trắng trẻo hồng hào, thật khiến người ta yêu thích, nói gì làm nấy, cá tính khờ khạo nhưng lại chân thành, lâu ngày, không có ai bắt nạt nàng, cơ hồ người trong nhà vừa thấy nàng liền cười thoải mái, thân thiện như muội muội trong nhà mình vậy. Đương nhiên, trình trạng không có cơm ăn cũng không xảy ra, cũng không thiếu người cho nàng ăn vặt, nàng đương nhiên là vui vẻ nhận lấy, cũng càng lúc càng " phúc khí ".
" Phú Quý" Phe phẩy cây quạt cây quạt Âu Dương Linh Ngọc phong nhã ngồi trong đình thủy tạ phẩm trà, chỉ là đôi mắt đào hoa, nheo mắt đánh giá nha hoàn của mình.
" Dạ, thiếu gia." Phú Quý vừa trả lời vừa vươn tay lấy một miếng quế hoa cao trên bàn, động tác tự nhiên như chính nàng mới là chủ tử.
Ngô, quế hoa cao hôm nay hương vị có hơi chát một chút, là cho không đủ đường sao?
" Ngươi lại mập ra có phải không?" Nha đầu kia thật sự một chút cũng không khách khí, quế hoa cao ở trên bàn, hắn cắn một miếng liền phun ra, nàng lại vô cùng vui vẻ tiếp thu.
Nàng bối rối cười, xoa xoa cái bụng thịt béo." Phú Quý được ăn rất no."
" Cũng quá no rồi đi! Ngươi muốn phá vỡ cửa của bản thiếu gia sao?"
"có sao? Nhưng mà Phú Quý đều là ăn theo thiếu gia mà, thếu gia ăn cái gì, Phú Quý liền theo ăn cái đó."
" Ngươi xem bản thiếu gia có ăn nhiều như ngươi sao?" Nếu nàng dám gật đầu, hắn liền bẻ gãy cổ nàng tại chỗ."Vâng, thiếu gia chỉ ăn có chút xíu thịt, là Phú Quý ăn sạch sẽ chỗ thịt còn lại giúp ngươi." Nàng lập tức nghĩ tới chủ tử nhất định là muốn khên ngợi biểu hiện tốt của nàng mấy ngày nay, nàng cũng thập phần đắc ý vì chủ tử " Phân ưu giải lao ".
Ngẩn người, Âu Dương Linh Ngọc tà mâu trừng lên." Chuyện này cũng muốn trách bản thiếu gia sao? Không có việc gì lại kêu nhà bếp chuẩn bị cả một bàn đồ ăn làm gì, từ hôm nay giảm bớt thành ba đĩa thức ăn và một món canh, quy củ sửa lại sau khi thiếu gia ăn no ngươi mới có thể động đũa."
" Oa! Oa! Thiếu gia, ngươi không cho không cho ta ăn cơm! " Vẻ mặt Phú Quý giống như có người lấy dao cắt thịt nàng vậy, hoảng sợ vạn phần.
" Đừng có ở một bên oa oa kêu to nữa, còn không quạt mát, muốn để bản thiếu gia nóng chết sao?" Nhìn nàng giống như bị hắn ngược đãi, nghĩ lại, hắn chưa bao giờ đối tốt với một nha hoàn nào như vậy.
Đồ ăn bình thường đầu bếp làm cho hắn đã là sa hoa tinh tế, vì nàng, hắn còn dặn riêng đầu bếp thêm đồ ăn, thấy nàng ở một bên đợi nước miếng chảy ròng ròng, dù sao tẩy vân cư của hắn cũng không có người tới, hắn liên để cho nàng cùng ăn cơm với hắn, thực hiện lời hứa lúc trước với nàng - hắn ăn cái gì nàng liền ăn cái đó.
Kết quả nha đầu này không biết cảm ơn, gần đây không còn ai bắt nạt nàng, còn nhét đồ ăn cho nàng, nàng cứ luôn miệng nói người khác tốt, người khác có tốt bằng hắn đối với nàng sao? (hình như có mùi gì chua chua =. =) Khuôn mặt tuấn mĩ mang chút buồn bực, Âu Dương Linh Ngọc đẹp như tranh nằm ngửa ra sau, dựa đầu gối lên cái bụng béo béo, vô cùng hài lòng nghỉ ngơi, cố tình nhắm mắt không nhìn tới khuôn mặt tròn tròn đang nhăn thành một đoàn.
Phe phẩy cái quạt ba tiêu lớn làm bằng lá phơi khô qua lại, vẻ mặt Phú Quý đau khổ thật ủy khuất, thật ủy khuất cong lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ au. : Thiếu gia, ta có thể ăn nhiều hơn một chén cơm không?"
Nàng nghĩ nếu chỉ có ba món đồ ăn một món canh như vậy, thì ăn nhiều cơm một chút cũng no được đi.
Hắn nâng mày, nhìn nàng một cái." Ngươi như thế nào không muốn gầy đi một chút để lập gia đình?"
" Vì sao phải lập gia đình? Ta đã nói là muốn theo thiếu gia cả đời." Ý nghĩ của nàng đơn thuần, cũng không nghĩ ngợi gì thốt lên.
Nàng trước nay không phải người có tâm tư tinh tế, người khác đối với nàng tốt, nàng liền đối tốt với họ, nàng cũng không hiểu làm nha hoàn cho người khác có gì không tốt, chủ tử nói gì làm gì, người làm nha hoàn tốt chính là không cần nghĩ nhiều.
Nói đến vận khí của nàng luôn luôn không tồi, từ khi bắt đầu bán mình, trước sau cũng đã hầu hạ qua rất nhiều chủ tử, các chủ tử đều phát đạt, nàng đi theo cũng có lợi, không có khổ như những nha hoàn bình thường, nàng tới giờ vẫn ăn ngon ngủ ngon, đến khi chủ tử nghèo túng, cũng đều nhớ đến nàng mang may mắn, cho nàng ít bạc đủ để nàng tìm chủ tử mới, không sợ đói bụng, trừ bỏ chủ tử vừa rồi tắt thở hại nàng đói bụng mấy ngày, nàng cũng chưa từng chịu khổ qua. Cho nên nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì ngoài việc làm nha hoàn, về phần lập gia đình càng không cần nói tới. Đôi đẹp của Âu Dương Linh Ngọc lóe lên, " Nha đầu ngươi thật sự muốn làm nha hoàn cả đời?"
" Di, thiếu gia, ngươi nói cái gì? " Thấy bạc môi của hắn mấp máy, nhất định có chuyện cần dặn dò.
Đôi môi giương lên, mặt hắn nổi lên nụ cười mê người, " Phú Quý, ngươi cảm thấy bộ dạng của bản thiếu gia thế nào? " Hắn đột nhiên thấy tò mò về cảm nhận của nàng về hắn.
Trước đây hắn nghĩ nha hoàn muốn đi theo hắn cả đời, dều là vì muốn làm Âu Dương gia tam thiếu phu nhân, còn nàng thì sao? Thật sự có thể không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc? Thật muốn trung thành làm nha hoàn cho hắn cả đời?
Phú Quý không nghĩ ngợi liền đáp, chuyện này cũng đơn giản như hỏi nàng đã đói bụng có muốn ăn cơm hay không thôi, " Rất đẹp mắt."
" Đẹp đến mức nào?" Mắt khép hờ suy nghĩ, nhìn hắn giống như đang hưởng thụ làn gió chầm chậm quạt tới.
" Đẹp hơn lão gia và phu nhân." Chủ tử Âu Dương gia nàng tiếp xúc qua không nhiều lắm, chỉ có mấy người đó.
" Còn ai nữa."
Nghĩ một chút, nàng lại nói: " Đẹp hơn so với đại thiếu gia."
" Đại thiếu gia......" Chỉ đại ca sao? Than nhẹ một hồi, hắn chậm rãi nâng đôi mi dài nữ tử cũng phải ghen tị lên." Còn nhị thiếu gia thì sao, ngươi cho rằng hắn tuấn lãng phiêu dậy hơn ta sao?
" Di, nhị thiếu gia...... Nhị thiếu gia...... Thiếu hia, trong phủ của chúng ta có nhị thiếu gia sao?" Chuyện này xảy ra khi nào, sao quản sự bá bá không báo cho nàng một tiếng?
Nghe vậy, chiết phiến (quạt gấp) mang thủ bút danh gia trong tay Âu Dương Linh Ngọc liền rơi xuống." Phú Quý nha! Phú Quý, trong đầu ngươi đến tột cùng là chứa cái gì?" Ngoại trừ đồ ăn ra không còn cái gì khác sao?
" Gì? " Thiếu gia lại phát bệnh sao? Như thế nào cả cây quạt cũng cầm không chắc.
Theo tính tình thất thường của chủ tử, Phú Quý ít nhất cũng học được một điều, đó là phải nhanh chóng nhặt quạy lên, dùng ống tay áo lau qua bụi trên mặt quạt mới đưa lại cho chủ tử, chủ tử sẽ không nhớ tới nàng nghe không hiểu.
"Không có nhị thiếu gia thì làm sao có tam thiếu gia, ngươi nghĩ trong phủ chỉ có hai vị thiếu gia sao?" Hắn giơ tay lên, vừa vặn cầm lấy cây quạt nàng vừa nhặt lên gõ lên đầu nàng.
" Ta....... Ta làm sao biết được, người ta vẫn chưa thấy qua nhị thiếu gia." nàng cũng không dám xoa chỗ đau, ra sức phe phẩy quạt ba tiêu.
" Cũng đúng, nhị ca thường ngày bận rộn phong hoa tuyết nguyệt, hiếm khi nhìn thấy trong phủ." Dừng một chút, khuôn mặt của hắn bỗng hiện lên một tia hối hận." Đừng quên, gặp hắn thì tránh ra xa một chút, miễn cho hắn đói bụng ăn quàng, đem ngươi vỗ béo ăn luôn."
" A-- nhị thiếu gia lại -....... lại ăn thịt người......" Phú Quý sợ tới mức mặt trắng bệch, nàng tham ăn, nhưng không giống như thiếu gia, cái gì cũng ăn chỉ có không ăn thịt người.
Làm như không thấy hai tay nàng run lên, Âu Dương Linh Ngọc vẫn như không có việc gì nói tiếp: " Nhìn ngươi béo béo non mềm như vậy, sờ từ trên xuống dưới đều là mỡ, hấp lên hẳn là rất ngon miệng, ta thật tò mò khi nào nhị ca sẽ bắt đầu ăn ngươi đây?"
Vừa nghĩ tới nhị ca phong lưu thành tính, có thể một ngụm ăn luôn tiểu trư mập mạp hắn nuôi dưỡng, đôi mắt đẹp của hắn bỗng phủ lên một tầng u ám, giống như bất mãn có ai giành mất vật gì của hắn.
" Thiếu, thiếu gia....... Ta nghĩ về sau ta cẫn nên ăn ít đi một chén cơm, ba món thức ăn một món canh là tốt rồi, ta không mập! Thật sự, ngươi nói giúp ta với nhị thiếu gia." Hu.... . Nàng không muốn bị ăn!
" Vậy ngươi còn giữ bánh trong túi làm gì?" Hắn mất hứng hỏi, hắn biết, đó là do gã sai vặt trông nom chuồng ngựa cho nàng.
" Ta sẽ đói......"
" Ân?"
Một đôi mắt sắc bén thoáng liếc qua, toàn bộ lời nói của nàng vừa ra tới miệng lại nuốt ngược vào trong bụng." Thiếu gia, Phú Quý thật sự chỉ ăn một ít thôi, nhưng bánh này có thể giũ lại dự phòng không?" Có đôi khi nàng không phải cố ý, nhưng chính là bụng không tốt.
" Tùy ngươi, dù sao người bị ăn cũng không phải là bản thiếu gia." Khuôn mặt tròn tròn kia lộ ra sắc xuân hồng hào, thoạt nhìn quả thật ngọn miệng, làm cho người ta muốn cắn một miếng......
Di? Hắn đang nghĩ cái gì, tự nhiên suy nghĩ đến nha đầu béo này, muốn nếm thử gò má mềm mại mọng nước này.
Phát hiện nội tâm có chuyển biến khác thường, Âu Dương Linh Ngọc hoảng hốt dời tầm mắt sang chỗ khác, dùng sức đong đưa cây quạt thổi tan sự khô nóng khó hiểu trên người, không thèm suy nghĩ tới da thịt trắng noãn như tuyết kia có bao nhiêu mê người, no đầy trong suốt như mỹ ngọc.
"...... Thiếu gia, thiếu gia...... người đang ngủ sao? Người đổ mồ hôi nha! Mặt cũng rất hồng, có phải trong người cảm thấy không thoải mái không?" Không tốt, nếu thiếu gia nhiễm phong tà, nàng không chỉ phải nghe quản sự bá bá niệm, buổi tối càng đừng nghĩ đến chuyện ngủ."
Bất chợt hoàn hồn, hắn lạnh mặt bình tĩnh, không muốn nàng phát hiện sự xao động trong lòng, " Ồn ào cái gì, bổn thiếu gia muốn ngủ một chút cũng không được sao?"
" Thiếu gia, ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?" Ánh mắt nàng toát ra sự quan tâm, nhưng không dám hỏi nhiều, sợ chọc thiếu gia không thoái mái.
" Nhìn người ngươi mập mạp như vậy cũng làm bản thiếu gia toát mồ hôi rồi, đứng xa ra một chút, đừng làm ta nóng." Nhất định là do thời thiết quá nóng, hắn mới có thể nhất thời hôn ê, lại thấy có hứng thú với viên thịt này. Cho rằng mình thật mập mới làm thiếu gia nóng, Phú Quý không nói hai lời liền lùi qua bên cạnh, cây quạt lớn trong tay càng cần mẫn, sợ hắn nóng quá sinh bệnh. Nhưng nàng vừa lùi xa, Âu Dương Linh Ngọc lại mất hứng, thiếu hương thơm thản nhiên trên người Phú Quý, hắn lại phiền chán đến tâm hỏa dâng lên, mượn việc nói chuyện lúc nãy điên cuồng la hét một trận.
" Bắt đầu từ ngày mai ăn ít đi một nửa, đem thể hình tiểu trư của ngươi giảm thành khing doang tiểu điểu (chim nhỏ), nếu nửa đêm dám ăn vụng, liền phạt ngươi một ngày không được ăn cơm." Hừ! Hắn không tin nàng gầy lại còn da bọc xương, hắn còn có thể khởi dục niệm đối với thân thể đẫy đà của nàng.
" Cái....... cái gì?" Phú Quý đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững thất thanh kêu lên, quạt ba tiêu trên tay cũng rơi xuống, rớt thẳng xuống đầu chủ tử......
← Ch. 02 | Ch. 04 → |