Vay nóng Tinvay

Truyện:Phú Quý - Chương 04

Phú Quý
Trọn bộ 12 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


Khinh doanh tiểu điểu (chim nhỏ)? Kiếp sau đi! Âu Dương Linh Ngọc nhàn nhã phe phẩy chiết phiến, lại thoáng nhìn qua gương mặt cười sáng lạn của Phú Quý thở dài, nhìn cái tướng ăn gì đây? Một tay bánh cuộn, một tay kẹo hồ lô, vô luận mặn ngọt, đều nhét cả vào miệng.

Hắn thật không tin nổi, nghĩ nếu nha đầu này muốn đi theo hắn cả đời, hắn liền đau đầu.

" Thiếu gia, ngươi nghĩ chúng ta nên tới chỗ nào dùng cơm trưa?" Nhét nốt vào miệng miếng bánh cuối cùng, hai tay lần nữa khôi phục trạng thái trống rỗng, Phú Quý vui vẻ hỏi thăm vị thiếu gia đang đối với nàng càng ngày càng tốt kia.

Tuy nói nàng vận khí không tệ, các chủ tử cũng đối tốt với nàng, nhưng nàng cảm thấy hắn đối với nàng tốt nhất, quá khứ bất kể các chủ tử dù có thương nàng cách mấy, nàng cuối cùng vẫn chỉ là nha hoàn,

Nhưng thiếu gia đối với nàng không giống như vậy, thậm chí còn có thể sẽ ra mặt giúp nàng.

Giống như lúc này ra đường, là bởi vì quản sự phòng thu chi không có phát lương cho nàng, ban đầu nàng còn tưởng rằng làm tôi tớ ở Âu Dương gia chính là như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, cho đến khi thiếu gia hỏi nàng tại sao lại mặc đi mặc lại mấy kiện xiêm áo cũ kĩ này, trên tóc cả một cây trâm cài cũng không có, nàng mới mờ mịt lấy ra hà bao bên trong chỉ còn một đồng tiền. Hắn vừa nhìn thấy, liền có vẻ tức giận còn làm nàng cho rằng mình vừa làm sai điều gì, đầu cúi thật thấp xin lỗi, không ngờ, thiếu gia không nói hai lời tìm tới quản sự phòng thu chi, giúp nàng đòi lại lương bổng ngoài ra, còn đặc biệt dẫn nàng ra ngoài, nói muốn để cho nàng mua chút vải vóc may bộ đồ mới, mua chút đồ ăn vặt cho đỡ thèm.

Chỉ là từ bước ra khỏi Âu Dương phủ đến giờ, nàng còn chưa có móc qua hà bao của mình, chi tiêu đều là bạc của thiếu gia, cả bộ y phục tinh tế mềm mại trên người lúc này cũng không biết là loại y phục gì, đều là thiếu gia kiên trì mua, nàng còn nhớ rõ lúc ấy mặt chưởng quỹ của cửa hiệu đó có bao nhiêu quái lạ.

" Ngươi không phải vừa ăn xong sao?" Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, từ lúc ra khỏi cửa tới giờ, những thứ vào miệng nàng hắn đã muốn đếm không nổi nữa rồi, nàng còn muốn ăn?

Nhưng hắn cũng không thể không nói, mắng nàng béo thật đúng là ủy khuất nàng, nhìn cách nàng ăn, thân mình cũng chỉ hơi tròn hơn so với cô nương bình thường, hơn nữa cũng chỉ có mặt tròn và bụng nhiều thịt thôi, thực cũng khó thay đổi.

Huống hồ, hắn cũng chỉ là nói ngoài miệng, muốn thật sự không cho nàng ăn cũng không được, hai ngày trước vốn muốn để nàng đói mấy bữa, lại thấy nàng nước mắt ròng ròng kêu đói lại mềm lòng, đặc biệt bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn cho nàng, từ khi lọt lòng tới giờ đây là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, từ sau khi Phú Quý làm nha hoàn cho hắn, hắn vì thích ứng với cách thức sinh hoạt của nha hoàn, cho nên hắn đã luyện thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, bởi vì không được làm phiền đến giấc ngủ của nha hoàn của hắn, cho nên hắn ngoan ngoãn uống thuốc, không để bản thân ho khan, bởi vì hắn sợ nha hoàn này đói bụng tới choáng váng, cho nên lúc hắn ăn cơm còn phải gọi nàng.

Không ngờ, hắn - tam thiếu gia được chiều chuộng nhất của Âu Dương gia, lại " phục vụ " nha hoàn của hắn như vậy, nha hoàn này thật người cũng như tên - Phú Quý.

Nhưng mà điều này cũng có điểm tốt, hắn nghỉ ngơi sớm hơn bình thường, những ngày gần đây cũng ít phát bệnh, , giờ hợi (9-11h tối) lên giường, giờ thìn (7-9h sáng) rời giường, bữa sáng nhất định sẽ ăn, cũng uống thuốc bổ, thàn sắc so với trước đây nhẹ nhàng khoan khoái hơn vài phần.

Ở bên cạnh cái nha đầu mập tham ăn này, hắn tự nhiên cũng ăn nhiều hơn, tuy không nhất định hợp khẩu vị, nhưng ít nhiều ăn một chút, đối với tình trạng thân thể cũng không thể không có chút lợi ích, ngay cả đại ca, nhị ca đều thập phần kinh ngạc khi thấy hắn sắc mặt không chút bệnh tật ra khỏi tẩy vân cư.

Nếu là như trước kia, hắn cho dù mười ngày nửa tháng không ra khỏi tẩy vân cư cũng là bình thường, mà ra khỏi đại môn Âu Dương gia lại càng ít hơn, một năm nếu có hai ba lần ra ngoài, thì có nghĩa là hắn suốt một tháng không có bệnh quấn thân.

lần này hắn ra ngoài, còn dọa ngốc luôn người gác cổng nhà mình." Dùng bữa? Không a, mới buổi trưa mà thôi, huống chi thiếu gia chưa có dùng bữa, Phú Quý sao có thể dùng bữa trước được? Quy của này Phú Quý vẫn hiểu." Nàng chẳng qua mới vừa lấp đầy cái bao tử trước khi dùng bữa thôi, tránh cho cái bụng sôi ùng ục, ở giữa đường dẽ làm thiếu gia mất mặt.

" Ngươi còn chưa ăn no à? Phú Quý, nếu không phải bản thiếu gia có chút của cải, thật đúng là không nuôi nổi nha hoàn Phú Quý ngươi....... Không, là thiên kim." Vừa thở dài, vừa thấp giọng niệm hai câu, Âu Dương vẫn là mở to mắt, giúp nha hoàn của hắn tìm chỗ ăn cơm.

Trên đường cái kẻ tới người đi, cô luận nam nữ đều quay đầu nhìn hắn vài lần, trọng mắt là yêu thích, ái mộ, đố kỵ cũng đều có, nếu không phải hắn có một đôi mắt lạnh lẽo, không dễ chọc, sợ rằng những người đó đã muốn đổ xô về phía hắn chen lấn rồi, hắn rốt cuộc xác định cũng nên tìm một chỗ nghỉ tạm, trốn tránh những ánh mắt đáng ghét kia.

Vừa hay nhìn thấy đầu phố có tấm bảng hiệu dễ thấy " Trân cận ngọc thiện " (*), xem ra khẩu khí của khách điếm này thật lớn, rất đúng khẩu vị của hắn, chẳng qua ngoại trừ hắn chân muốn bước lên phía trước, còn phải một tay kéo nha đầu Phú Quý đang nhăn mũi hít ngửi mùi bánh hấp.

" Thiếu gia, ta có thể ăn được hay không.... ." Thơm quá nha, lại trắng mũm mĩm, hình dạng mềm mại, khẳng định ăn vào thơm ngon, mới nghĩ, nước miếng nàng đã nhỏ đầy, thiếu gia cố tình nắm chặt tay nàng...... tay?

" Kia, chuyện này.... . Thiếu gia, Phú Quý tự mình đi được, ngươi đừng lôi kéo tay ta." Thấy nàng vội vã muốn bỏ tay hắn ra, sắc mặt Âu Dương Linh Ngọc trầm xuống vài phần, " Không được, ta không bỏ, xem bộ dạng thèm ăn của ngươi xem, nói không chừng đợi lát nữa ta lại phải đến sạp ăn chuộc người, bản thiếu gia không làm chuyện dọa người như vậy."

" Mới không phải, ta hiện tại có lương bổng, ta có thể tự mình mua đồ ăn vặt."

" Phải không? Vậy bản thiếu gia mặc kệ ngươi, ngươi thích ăn bánh hấp, bánh nướng tùy ngươi, về phần vịt nướng giòn, mật trấp phượng sí (**), sủi cảo phỉ thúy (**) đều để ta tự ăn." Hắn làm bộ muốn bỏ tay nàng ra, vừa nghe hắn nói như vậy, nha đầu tham ăn quả nhiên trúng kế, vội vàng đuối theo cho kịp bước chân hắn, còn tự động nắm cánh tay hắn, mà hắn cũng thuận thế cầm lấy bàn tay nhỏ bé còn mềm mại hơn cả bánh hấp kia.

Phú Quý vừa nghe có đồ ăn ngon, trước kia tỷ tỷ thẩm thẩm làm việc cùng nàng, cứ ở bên tai lải nhải mãi câu " nam nưc thụ thụ bất thân, thật đương nhiên bị nàng ném qua sau đầu.

" Thiếu gia, ngươi cái gì vịt cái gì sủi cảo bán ở chỗ nào? " Không xong, nàng có hay không chảy nước miếng ra a? Nếu không sao thiếu gia lại nhìn nàng cười?

" Nói với ngươi ngươi sẽ biết đường sao? theo sát ta." Nhìn trên mặt nàng dưới ánh mặt trời toát từng giọt mồ hôi trong suốt, nhất thời trên mặt hắn hiện lên một cỗ ý thương tiếc, không nghĩ nhiều mở quạt ra ngay trên đường, giúp nàng quạt mát. Hai người cùng nhau vào khách điếm, điếm tiểu nhị đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hai người một hôig, không nghĩ hai lần, lập tức xoay người xua tay hô: " Hai vị lão gia phu nhân mời, lầu hai của bổn điếm có một nhã tọa, tiểu nhân dẫn đường cho hai vị." Phú Quý sửng sốt, vội vàng thốt lên, " Ta không phải --"

Chỉ là nàng còn chưa nói xong, đã bị Âu Dương Linh Ngọc ngắt lời, " Phiền tiểu nhị dẫn đường rồi."

Nghiêng đầu nhìn bộ dạng không muốn giải thích của thiếu gia, nàng cũng không dám xen mồm, đành phải mặt đỏ hồng mặc hắn lôi kéo đi.

Điếm tiểu nhị cùng biết nhiều người, có lẽ là nhìn thấy " tài vận " trên người hai người, dọc đường đi không ngừng khom lưng cúi đầu, một hồi khen ngợi lão gia tuấn dật hơn người, một hồi tán dương phu nhân xem ra là người nhiều phúc nhiều thọ, lên lầu hai, còn chọn riêng một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt gần cửa sổ cho hai người, ngoài miệng thao thao bất tuyệt giới thiệu những món chiêu bài trong điếm, nghe được tiếng Phú Quý nuốt nước miếng.

Xem như tiểu nhị này thức thời, Âu Dương Linh Ngọc ra tay cũng rộng rãi, mặc dù một thứ cũng có giá bằng chi tiêu hơn một tháng của gia đình bình thường cũng không chớp mắt lấy một lần, không nói đến chuyện khác phàm là tên đồ ăn khiến tiểu nha đầu cười híp mắt, hắn đều không hề keo kiệt, một bàn tràn đầy mỹ thực tinh xảo này, làm cho cả nha đầu tham ăn cùng tiểu nhị chân chó (nịnh hót) đều cười thoải mái.

Cuối cùng, tay tiểu nhị vừa duỗi ra thu lại, trong cổ tay áo đã cảm thấy nặng trịch khiến hắn biết rõ, lần này là nhìn đúng người rồi, chụp đúng phân ngựa rồi * (nguyên văn a =_=). Sau khi điếm tiểu nhị đi rồi, Phú Quý đã có thói quen ngồi cùng bàn với chủ tử cũng không khách khí, chiếc đũa nhắc lên, liền vui vui vẻ vẻ bắt đầu ăn, trái lại Âu Dương Linh Ngọc vẫn không nhanh không chậm, nhàn nhã thong dòng ngồi ăn cơm. Đây là hai người dần dần dưỡng thành ăn ý.

Ước chừng hai khắc chung (~30 phút) qua đi, hắn ngừng đũa, khóe miệng hàm chúa ý cười, hắn đang đợi, chờ tiểu nha đầu mở miệng.

" Thiếu gia, chân ngỗng kia ngươi mới ăn có một miếng đúng không? không ăn rất lãng phí đấy " Đồ trên bàn cũng gần như bị nàng biến thành hư không rồi, hiện tại chỉ có thể chăm chăm nhìn " chân " trong bát hắn, vẻ mặt thèm thuồng.

Quả nhiên mở miệng." Ân ", Hắn đem bát nhe nhàng đẩy về phía trước, nàng liền hiểu ý, tuyệt không lo lắng nhận lấy chén của hắn.

Nàng thích ăn nhất là chân gà vịt ngan ngỗng, may mà chủ tử khoogn thích, thường suyên đều là vào bụng nàng, hắn ngẫu nhiên nếm thử cũng chỉ cắn một miếng, chung quy người ăn vào bụng vẫn là nàng.

Tuy nói chủ tử trước kia đối với nàng cũng tốt, nhưng cho nàng ăn bánh nướng bánh bao đã là tốt lắm, làm sao có thể sờ tay tới chân ngỗng này? Đừng nói tới món này thiếu gia căn bản ăn không vô, chính là chuẩn bị cho nàng.

Răng cắn một miếng, miếng thịt trượt ra, Phú Quý hốc mắt hơi phiếm hồng.

" Làm sao vậy?" Chỉ cho nàng ăn chân ngỗng cũng có thể khiến nàng cảm động thành như vậy? vậy sau này đều bảo đầu bếp chuẩn bị món này.

" Không....... không có chuyện gì...... Phú Quý nhớ, nhớ tới các tỷ tỷ --....... thiếu gia đối xử với ta cũng tốt như các tỷ tỷ vậy......." Không quên lại cắn miếng thịt, nàng có chút hàm hồ hứa hẹn, " Phú Quý nói thật.......... Phú Quý cả đời đều đi theo thiếu gia."

Thấy nàng hốc mắt hồng, khóe miệng đầy mỡ, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn vẫn không buông cái ăn, Âu Dương Linh Ngọc bật cười, nhưng cũng có một dòng nước ấm dâng lên trong lòng.

" Ngươi không phải nói các tỷ tỷ đối với ngươi tốt lắm sao, như thế nào ngươi lại không nhớ quê hương chớ người thân? Nếu thực cả đời đi theo ta, một năm cùng lắm cũng chỉ có thể xin hơn mười ngày thăm người thân, ngươi không có vấn đề gì sao?"

Phú Quý vốn đang ngây ngô mút ngón tay, sắc mặt trầm xuống, khịt khịt mũi, " Không sao cả, các tỷ tỷ của Phú Quý đều thất lạc, không cần thăm viếng."

Hắn nhướng mày, " Thất lạc?"

Kỳ thật những người làm nô bộc cho nhà giàu, phần lớn gia cảnh không tốt, cũng đều từng trải qua khó khắn, hắn từ trước đến nay không có hứng thú cũng không hỏi nhiều, bộ dạng buồn bã hiếm có của tiểu nha đầu, làm trong lòng hắn có một loại khó chịu giống như bị cắn một phát.

" Ân, năm đó nhà chúng ta nghèo đến nỗi không nuôi nổi chính mình đều phải bán mình...... Khi đó ta còn nhỏ, các tỷ tỷ được bán đến đâu cũng không nhớ rõ." Nàng thậm chí cũng không chắc chắn nếu gặp lại các tỷ tỷ có thể nhận ra các nàng. May mà, tỷ tỷ nàng có lưu tín vật cho nàng.

" Nha đầu ngốc, ngươi không nhớ rõ, luôn có người nhớ rõ." Nàng tuổi còn nhở không có nghĩa tất cả mọi người đều nhỏ tuổi, có lẽ hàng xóm của các nàng vẫn còn nhớ rõ đi.

" Thiếu gia, người khác nhớ rõ thì có quan hệ gì đến ta?" Phú Quý gãi gãi tai, không hiểu rõ.

Có điều nàng vốn là người lạc quan, điếm tiểu nhị vừa đưa tới món bánh ngọt điểm tâm, vẻ u sầu đã bị nàng quăng ra sau đầu, hai tay duỗi ra, nhanh chóng cầm một miếng bánh ngọt, một miếng mai tử cao (**).

Âu Dương Linh Ngọc duỗi tay ra, cán quạt chắc chắn đánh vào cái tay nhỏ của nàng, vừa nghe được tiểu nha đầu kêu rên, " Lại cố ăn, bản thiếu gia ta còn nghĩ làm sao để giúp ngươi tìm các tỷ tỷ."

" Thật sự?" Mắt to sáng ngời, miệng vốn đang chu lên lập tức nở nụ cười, đương nhiên, vẫn không quên cắn một miếng bánh ngọt, tiếp tục hàm hồ nói chuyện, " Có điều thiếu gia muốn giúp ta thế nào? Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, Phú Quý cũng không nhớ rõ."

Nàng quả nhiên không có nhìn lầm, thiếu gia đối với nàng thật sự khác so với những chue tử trước đây, lúc này còn muốn giúp nàng tìm các tỷ tỷ!

" Ta dám trông cậy vào ngươi sao?" Nhìn vẻ mặt nàng vẫn khờ khạo ngây ngốc, trong lòng hắn ngược lại có chủ ý, có lẽ có thể cùng làm chuyện hắn muốn làm lúc trước." Quên đi, có nói với ngươi, ngươi ăn cái gì vào đầu mà hiểu được chứ? Bản thiếu gia đều có chủ ý."

" Nha, nhưng thiếu gia....... ."

" Lại làm sao vậy?"

" Thiếu gia, ta rõ ràng ăn bằng miệng, vì sao thiếu gia lại nhìn thấy ta dùng đầu ăn?

Mắt thiếu gia có phải cũng có vấn đề hay không? Hỏng bét, nàng nếu không khiến người khỏi bệnh nhanh, khẳng định sẽ bị quản sựa bá bá mắng.

Nhất thời, mặt Âu Dương Linh Ngọc tối sầm, " Ta thấy ngươi toàn thân cao thấp đều đang ăn."

Toàn thân cao thấp? Phú Quý rùng mình một cái, nàng chết chắc rồi, người tốt thật bị nàng làm cho có vấn đề rồi, nhưng nàng không muốn đối chủ tử a! " Thiếu gia ngươi......"

Đột nhiên, đường cái vốn ồn ào tiếng người nói chuyện, truyền đến hơn mười người đang vây quanh cái gì đó, trái một câu phải một câu, khiến cho Phú Quý chú ý, nàng vươn đầu ra ngoài cửa dổ, cúi đầu thì thấy trên đường cái, có một nữ tử mặc đồ trắng cúi đầu, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy chút tiếng khóc bị thương, Phú Quý từ trên nhìn xuống không thấy rõ mặt nữ tử, nhưng bốn chữ " Bán mình chôn cha " ở trên tường, lại thấy thật rõ ràng.

Bán mình chôn cha......

Nàng tự như nhớ tới điều gì đó, vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt trông ngóng, hỏi: " Thiếu gia, có phải chỉ cần là lương bổng của Phú Quý, Phú Quý muốn dùng như thế nào thì dùng như thế?"

Âu Dương Linh Ngọc thoáng chốc dâng lên một cỗ bất an, cảm thấy lời nói của tiểu trư tử này không đơn thuần, nhưng nàng nói lại không sai......" Ân, ngươi muốn mua cái gì thì mua cái đó."

Gật gật đầu, tay nàng chỉ một cái về phía đường, " Thiếu gia, ta muốn mua nàng."

Cạch một tiếng, cây quạt rơi trên mặt đất.

Trên đường cái, hơn mười người quây thành nửa vòng tròn? Đều nghị luận về việc bán mình chôn cha, cũng có không ít người đánh giá thiếu nữ áo trắng, nhưng còn chưa có người nào ra tay, thẳng tới khi có một nam tử ăn không ngồi rồi, cằm sắp chạm tới bụng (ý bảo béo quá a =_=), dẫn theo nô bộc cứng rắn gạt đám đông ra thành một con đường. Hắn híp mắt quan sát, cao thấp ngắm thiếu nữ một lát, ánh mắt kia tựa như đem lột trần y phục của thiếu nữ tại chỗ, tiếp theo lộ ra vẻ hài lòng cười dâm đãng, nháy mắt một cái, liền có người ném mười lượng bạc xuống trước mặt thiếu nữ, thiếu nữ lặng đi một chút, ngẩng đầu liếc nhìn, lập tức cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nhặt ngân lượng lên.

" Thế nào? Còn không mau nhặt ngân lượng lên đi cùng bổn đại gia? Hôm nay nha đầu ngươi có thể gặp được ta coi như may mắn, đại gia cho nàng làm thứ mười.... mười mấy nhỉ?" Nam tử quay đầu, một nam tử xấy xí đan gầy khác lập tức tiến lên, ghé lỗ tai hắn nói cái gì đó, hắn nở nụ cười, " Đúng rồi, chính là mười chín, ai nha, nha đầu ngươi thật là tốt số, có thể làm thiếp thứ mười chín của Trương Kim Vinh ta, cả đời vinh hoa phúa quý a."

Ngồi trên mặt đất, Tiểu Kiều một thân tang phục đơn giản co rúm lại một chút, lắc đầu, nhẹ nhàng ôn nhu mở miệng, " Không được tiểu nữ đa tạ Trương đại gia, nhưng Tiểu Kiều là bán mình làm nha hoàn, không phải làm thiếp người ta."

Trương Kim Vinh nhướng mày, nam tử đen gầy lập tức tiến lên, vẻ mặt khinh thường giáo huấn nàng, " Nha đầu kia đừng không biết phần biệt phải trái, thiếu gia nhà ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi làm nha hoàn một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền? Không giống như làm tiểu thiếp cho thiếu gia nhà ta, ra vào có kiệu phu nâng, nha hoàn hầu hạ, trên người đeo đủ thứ trân châu mã não, ngươi không muốn hưởng phúc sao?"

" Dạ, đa tạ ân điển của đại gia, nhưng Tiểu Kiều mệnh tiện, không nhận nổi phúc khí của đại gia." Vì không muốn đắc tội người, Giản Tiểu Kiều cung kính qoay người đáp tạ, đem ngân lượng đẩy về phía trước, không nghe theo." Ngươi nha đầu chết tiệt này, còn không biết Trương Kim Cinh ta là loại người nào, ta nói cho ngươi, ta _"

Chỉ là hắn còn chưa nói dứt lời, đã bị một tiếng nói ảo não ngắt lời.

" Ai nha, hình như không đủ nha." Phú Quý ngồi xổm trước tấm bảng bán mình chôn cha kia, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một nắm, tay phải nắm, là kẹo mạch nha thiếu gia vừa mua cho nàng, tay trái mở ra. bên trên là năm lượng bạc, nàng lắc đầu, " Sớm biết vậy sẽ không mua kẹo mạch nha trước, người này ra giá cao hơn so với ta nha, làm sao bây giờ?"

Ai bảo nàng vừa ra khỏi khách sạn lại thấy kẹo mạch nha, ánh sáng vàng vàng óng ánh kia với nàng mà nói, có thể sánh ngang với thứ vàng vừa cứng vừa không thể ăn được, bước chân nàng xoay tròn, tự động tiến về phía quán buôn nhỏ, ai ngờ nàng vừa quay đầu lại, người khác đã ra giá trước.

Vậy phải làm sao bây giờ? Năm lượng bạc này đã là toàn bộ tài sản của nàng, nàng không cầm theo nhiều bạc...... Rất tự nhiên, nàng nhớ tới một người, đầu vừa nhấc, nàng nhìn chằm chằm " người kia " cười ngây ngô.

Âu Dương Linh Ngọc thích ý phe phẩy cây quạt, cũng chưa có dáp lại nụ cười của nàng, cũng không có ý hỗ trợ.

" Thiếu gia, Phú Quý có thể chi trước hai tháng lương bổng hay không?" Người còn đang ngồi, đầu nâng cao cười trừ, nàng chỉ kém không vươn đầu lưỡi ra, bắt chước tiểu cẩu cầu xin thương xót.

" Không được." Ăn nói liền mạch lưu loát, hắn vừa thu quạt lại, chuôi quạt dùng sức gõ lên đầu nàng một cái, nàng đau đến mức mặt mũi đều nhăn lại." Âu Dương gia không có quy củ này, đã có người giúp nàng, ngươi liền thu hồi thiện tâm dư thừa kia đi, cũng đã muộn rồi, chúng ta hồi phủ."

Nha đầu kia rốt cuộc có nhớ rõ thân phận của mình hay không, có chuyện nha hoàn mua nha hoàn sao? Huống hồ nàng mang năm lượng này táng cha cho người ta, sau này lấy cái gì mà nuôi người ta? Bản thân cũng là Nê bồ tát qua sông (ko hiểu lắm), tự bản thân còn chưa lo nổi, sao còn nhàn rỗi cứu tế người khác?

" Nhưng mà......"

" Nhưng mà cái gì, nha đầu kia là bán mình chôn cha, phải vào làm nha hoàn cho tiểu thư nhà giàu người ta, ngươi là thân phận gì mà cũng nhà vô giúp vui? Ngươi có từng thấy qua ben người nha hoàn lại có nha hoàn chưa? " Hắn chợt cảm thấy bất đắc dĩ, nàng chính là không có người giải thích rõ cho thì không hiểu, đầu không hoạt động.

" GÌ? Nha hoàn không thể mua nha hoàn a." nàng thất vọng thở dài.

" Hừ, ta còn tưởng kẻ nào không hiểu quy cử dám cướp người của ta, nguyên lại cùng lắm là một nha hoàn a." Trương Kim Vinh vốn bị ngắt lời đã hông vui vẻ gì, tuy rằng thấy lạ khi thấy Phú Quý một thân cẩm y ngộc phucjm lại là nha hoàn, nhưng biết thân phận nàng, thanh âm lại dương cao, " Đi đi đi, không có tiền cũng đừng giành người của đại gia. Tiểu Phúc, mang nha đầu kia về phủ."

" Không, không cần!" Giản Tiểu Kiều kinh hoảng lắc đầ, vội vàng né tránh cánh tay đang vươn đến của hạ nhân tên Tiến Phúc, " Ta không đáp ứng bán cho ngươi, các ngươi sao có thể cướp người?"

" Ha ha - đại gia ta ra bạc mua ngươi đã là cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng không hỏi xem đây là địa bàn của ai, trong thành này, dù ta có cướp đoạt, cũng chưa từng có người nào dám có ý kiến." Trương Kim Vinh cười như trộm, một thân thịt béo theo đó mà rung rung.

Tiểu Phúc cũng hiểu được năng lực của chủ tử nhà mình, bàn tay tho ráp nắm cổ tay của Giản Tiểu Kiều, muốn mang người đi, những người vây xem tựa hồ cũng biết Trương Kim Vinh, đoàn người xì xào bàn tán những không dám tiến lên cứu người, Phú Quý đứng lên dùng ánh mắt cầu xôn chủ tử, nhưng Âu Dương Linh Ngọc vẫn chỉ lắc đầu, nàng cũng không có biện pháp.

Đột nhiên, cánh tay của Phú Quý bị một cánh tay mảnh khảnh nắm lấy, " Tiểu, tiểu thư....... cứu ta, mặc kệ ngày ra mấy lượng, Tiểu Kiều đều đi theo ngài...... Cứu ta......" Giản Tiểu Kiều hai mắt đẫm lệ nhìn nàng chằm chằm.

Nàng không muốn bị Trương Kim Vinh vẻ mặt bỉ ổi này mang đi, nhìn dã biết, tương lai của nàng sẽ có nhiều khổ sở, nàng vừa mới nghe thấy cong tử cầm quạt nói cô nương trước mặt là nha hoàn, nhưng nàng thà làm nha hoàn của nha hoàn, cũng không muốn làm thiếp thứ mười chín của Trương Kim Vinh.

" Nhưng mà....... Ta không nuôi nổi ngươi nha." Phú Quý trên mặt lộ vẻ khó xử, thiếu gia nói nàng nuôi không nổi người ta thì đừng làm hại người ta, nàng muốn giúp người không muốn hại người.

Giản Tiểu Kiều liều mạng bỏ bàn tay mĩm mĩm kia ra, đổi thành cả hai tay lôi kéo Phú Quý, " Không sao cả, tiểu thư có một chén cơm, tiểu -.... Tiểu Kiều cũng chỉ xin một miếng cơm...... Năm lượng là đủ cho cha ta hạ táng, tiểu, tiểu thư ---...... Ngài mua ta đi...... Tiểu Kiều cầu ngài......"

" Khâm, thật sự năm lượng bạc là được? Tốt lắm, ngươi......" Hai mắt sáng ngời, Phú Quý vốn hưng phấn muốn kéo người đi, lập tức nghĩ lại thấy không đúng, ánh mắt lại u ám, " Nhưng ta là......"

Vừa nãy thiếu gia nói với nàng, chính nàng cũng là người hầu hạ thiếu gia, sao có thể mua người khác về?

Nàng vốn nghĩ dùng chính lương bổng của mình, có thể giúp cô gái tên Tiểu Kiều này làm tang sự là tốt rồi, ngẫm lại thiếu gia lo lắng cũng không sai, Tiểu Kiều là một cô gái ở bên ngoài kiếm sống không dễ dàng, có thể có một chủ tử đi theo là chuyện tốt a, nàng lại không nuôi nổi người ta, hiện tại cho Tiểu Kiều tiền hạ táng, vạn nhất ngày mai Tiểu Kiều liền đói chết đầu đường, vậy còn không bằng cho đại thúc trung niên kia đem về.

Tuy rằng người tự xưng là đại gia kia bộ dạng thật đáng ghét, nhưng nói không chừng Tiểu Kiều vận khí tốt giống nàng, gặp gỡ người miệng dao găm tâm đậu hũ (độc mồm nhưng tốt bụng a), giống như thiếu gia, phải không?

" Làm, làm ơn.... ." Giản Tiểu Kiều nhìn ra Phú Quý do dự, hai chân liền quỳ xuống. Chỉ là cái quỳ này, khiến Trương Kim Vinh mất hết mặt mũi, lập tức tức giận mắng ra tiếng, : Ngươi nha đầu không biết phải trái, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, làm tiểu thiếp của ta chẳng nhẽ lại không bằng làm nha hoàn cho nha hoàn sao? Ngươi đây không phải làm khó ta sao? Quay về ngươi sẽ biết thế nào là đau khổ. Tiến Phúc, còn không mau hành động! "

Tiến Phúc vừa thấy chủ tử không nhẫn nại, động tác càng thêm thô lỗ, hắn cũng không muốn bị ăn roi.

Thấy Giản Tiểu Kiều lôi kéo cánh tay Phú Quý, hắn cũng không khách khí, tay phải chế trụ Giản Tiểu Kiều, tay trái còn lại nắm vào tay Phú Quý, dùng sức bóp chặt tay hai người, muốn tách hai nàng ra.

Bỗng nhiến " ối: lên một tiếng, Tiến Phúc lập tức buông tay hai người ra, tay phải vỗ vỗ cánh tay trái của mình, phát hiện trên mu bàn tay rõ ràng có một dấu sưng đỏ, giống hệt như cán chuôi quạt trên tay vị công tử kia.

Phiến quạt vừa mở, gió mát từ từ thổi tới trên mặt, Âu Dương Linh Ngọc cầm cánh tay vừa bị người ta nắm của Phú Quý, trên mặt hiện lên nét giận dữ, " Đi thôi." Thật không thức thời, cư nhiên có người dám động thủ trên đầu thái tuế, bắt nạt người của hắn.

" Nhưng còn Tiểu Kiều......" Sắc mặt Phú Quý chần chờ, nàng thật sự không đành lòng nhìn bộ dạng thương tâm đến chết kia của Tiểu Kiều, huống hồ nắm tay nàng vẫn còn run run.

" Ngươi là nha hoàn của ta, ta bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, về phần.... ." Hắn liếc mắt nhìn qua Giản Tiểu Kiều đang khóc đến sưng mắt một cái, "Nha hoàn của ngươi ngươi muốn xử lý thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi nữa?"

Nha hoàn của mình? Nói vậy là....... . Thiếu gia đông ý rồi! Khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn sáng ngời, Phú Quý vội vàng kéo người bên cạnh, " Tiểu Kiều, thiếu gia đáp ứng rồi, ngươi đi theo chúng ta đi."

Nàng cũng biết thiếu gia nhà mình miệng cứng lòng mềm, trên thục tế là người tốt, mặc dù ngoài miệng rầy nàng, mắng nàng cái gì, kết quả vẫn là sẽ giúp nàng.

Nghe vậy, Giản Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lau nước mắt, ngay cả chiếu, mộc bảng cũng không thu lại. vội vội vàng vàng đi theo Phú Quý.

Không ngờ, mới tiến lên trước được nửa bước, ba người liền bị nô bộc của Trương Kim Vinh bao vây.

" Đợi chút." Trương Kim Vinh khí thế bừng bừng kiếc ba người, khẩu khí hung ác, đôi mắt còn liều mạng nhìn chằm chằm Âu Dương Linh Ngọc đang muốn dẫn người rời đi, " Ngươi là ai? Người của ta cũng dám tranh, có nghe qua danh hào của ta không?

Âu Dương Linh Ngọc dương quạt che khuất miệng mũi, vẻ mặt chán ghét, " Danh hào của ngươi? Là rác rưởi sao? Ta nghĩ cũng đúng, dù sao ngươi cũng thật thối a." Người này há miệng là ác khẩu, hun chết người.

" Ngươi, ngươi....... Ngươi cũng dám mắng ta, ngươi khẳng định còn chưa rõ ta là ai, ta là - "

" Trương Kim VInh, đại nhi tử cảu Trương huyện thừa, chuyện này có người nào throng thành không biết, " Ba tầng cằm kia của hắn chính là cái bảng hiệu sống (béo thế hai cằm thôi đã kinh rồi còn ba tầng ="=lll), hơn nữa hành vi của Trương Dương, hắn không ra ngoài cũng biết chuyện mấy kẻ này đã làm.

" Đã biết ngươi còn......"

" Ta thế nào? Nha hoàn nhà ta muốn mua người chăm sóc nàng, mắc mớ gì đến ngươi? Hai bên đã thỏa thuận xong, chẳng lẽ còn còn phải gọi lão đầu của ngươi mở đường thầm vấn chúng ta? " Muốn thẩm vấn cũng là thẩn vấn tên sắc phôi này trước!

Ngôn ngữ bất kính của đối phương làm cho Trương Kim Vinh tức điên, hơn nữa quần chúng vây xem bên cạnh, hắn bị người ta nhục nhã như vậy, lại thật mất mặt, một bàn tay run run chỉ vào Âu Dương Linh Ngọc, " Một cái nha hoàn dựa vào cái gì mà mua người, hơn nữa tiểu tử ngươi dám gọi cha ta là lão, lão......"

" Lão đầu, Ta cao hứng gọi hắn lão đầu ngươi quản được sao? Nha hoàn của Âu Dương gia ta còn tôn quý hơn ngươi, ta cao hứng cho nàng tìm người hầu hạ nàng, ngươi có ý kiến sao? " Cùng lắm là nhi tử của huyện thừa thì có cái gì mà kiêu ngạo, hắn cao hứng bắt lão nhân của hắn ta xách giày cho nha hoàn của hắn cũng được....... . Ân, chủ ý này không sai (loạn "hắn ")

" Người đâu, giúp ta đánh chết ---"

Hôm nay Trương Kim Vinh gặp hạn, mỗi khi nói được một nửa đều bị người ta ngắt lời.

" Đại thiếu gia chờ chút, chờ chút a." Nam tử đen gầy vẫn đi bên cạnh Trương Kim Vinh vội vàng lên tiếng, từng bước nhảy tới trước mặt Âu Dương Linh Ngọc, ánh mắt liều lĩnh giống chủ tử lúc trước cũng thay đối, khom lưng trước Âu Dương Linh Ngọc một cái, ấp úng hỏi: " Xin hỏi công tử có phải là tam công tử của Âu Dương ở thành đông, Linh Ngọc công tử?"

" Rốt cục cũng có kẻ có mắt, vậy các ngươi còn dám ngăn cản ta?" hắn thấy người này có chút quen mắt, nghĩ lại hình như đã từng gặp qua một lần, hình sự sư gia của Trương huyện thừa - Lý Lâm.

Nghe vậy, Lý Lâm âm thầm kêu khổ, hắn nên sớm nghĩ tới, họ Âu Dương trong thành maf có thể có khí độ này thất nhiên là Âu Dương gia ở thành đông.

Nói đếm thành đông Âu Dương gia, trong thương giới không ai không biết, tuy nói Âu Dương gia lấy buôn bán làm việc chính, nhưng vì lợi ích cùng vấn đề thông lộ, cũng có giao tình với rất nhiều quan lại trong kinh thành, mà Âu Dương gia cũng có không ít thân thích ở trong kinh làm quan, lần trước sơ suất cảu huyện thừa cũng là nhờ Âu Dương gia hỗ trợ giải quyết, thiếu gia nhà mình há có thể đắc tội với Âu Dương gia tam công tử a?

Ai, đều do hắn không sớm nhân ra một chút, hơn nữa Âu Dương gia tam thiếu gia từ trước đến nay ít khi lộ diện, hắn cũng không thể lập tức liên tưởng tới, hiện chỉ có thể hi vọng chạy nhanh cho người ta đi, chớ nên chọc tới phiền toái.

Suy nghĩ tới đây, Lý Lâm vội vàng ghé vào tai Trương Kim VInh nói vài câu, lập tứ sắc mặt Trương Kim VInh cũng thay đôi, Nghe Lý Lâm nói vài câu xong, hắn tự hồ rất không cam tâm, tay vung lên không muốn nghe khuyên bảo. Vẻ mặt Lý Lâm đầu tiên là sốt rột, tiếp theo dường như là nhớ tới cái gì đó, lại thì thầm bên tai Trương Kim Vinh, chốc lát sau, Trương Kim Vinh mới gật đầu.

" Hóa ra ngươi chính là Âu Dương Linh Ngọc, kia thật là ta có mắt không thấy thái sơn rồi." Mở đầu trước tiên phải nói trước những lời này, đây là Lý Lâm dạy.

" Ân." Âu Dương Linh Ngọc không thèm để ý, hắn vừa thấy đã biết người này không có hảo tâm.

" Kỳ thật, ta vốn cũng không muốn làm khó người của Âu Dương gia, nhưng mà......". Trương Kim Vinh cố ý nhìn chung quanh một vòng mới nói tiếp, " Nơi này nhiều ngườidđều nhìnth ấy ta đưa ngân lượng mua người trước, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy mang người đi? nói gì thì nói cũng nên cạnh tranh công bằng."

Nói đùa sao, nhiều người ở đây như vậy, sao có thể để thể diện của hắn hạ thấp như vậy, cùng lắm chỉ là một thương nhân thôi, nào có nghiêm trọng như tên nhát gan Lý Lâm nói.

"Ta không có...." Giản Tiểu Kiều vội vã tự biện giải, nàng căn bản không muốn bán cho Trương Kim Vinh, nhưng cây quạt của Âu Dương Linh Ngọc đã ra hiệu cho nàng ngậm miệng, nàng nghĩ, thiếu gia của " tiểu thư " nhà nàng sẽ có biện pháp giúp nàng.

" Cho nên, ngươi muốn so tài với ta thế nào?>" Hắn cũng muốn thấy tên tiểu nhân đáng khinh này muốn chơi đùa ra sao.

Trương Kim Vinh cười đến giảo hoạt, " Không, nếu như là hai chúng ta thì có ý nghĩa gì đâu, nói gì thì ta cũng nể ngươi là Âu Dương gia tam thiếu gia, không dám xuất toàn lực, sao có thể gọi là công bằng được?"

" Nha? Không bằng chúng ta mỗi người phái một người ra tỷ thí ngươi thấy thế nào? " Hắn cố ý nói theo lời đối phương, quả nhiên thấy Trương Kim VInh điên cuồng gật đầu...... A, núi cao còn có núi cao hơn, tên gia hỏa này vừa khéo pha trò vui cho hắn." Nhưng chúng ta có ba người, trừ bỏ ta chỉ có hai thiếu nữ, nói công bằng cũng gượng ép -.... Đã vậy, ngươi chỉ định người, ta quyết định so tài cái gì."

" Không thành vấn đề." Trương Kim Vinh nghĩ rằng, đấu với nữ nhân, dù là so tài cáo gì hắn cũng khó có khả năng thất bại, " Chỗ này ta liền phái...... Tráng đinh ngươi đi so, về phần các ngươi, ta chỉ định nha đầu mập kia."

Thấy bộ dạng nha đầu kia ngây ngô ngốc nghếch, khẳng định dù có đấu cài gì cũng không thắng, không giống như tráng đinh của hắn, tráng đinh người cũng như tên, cái đầu cao tráng lại có võ công ẩn tàng, trọng điểm là còn có vài năm đọc sách, xem Âu Dương Linh Ngọc như thế nào ra chiêu, hắn đều không cần sợ.

Bị Trương Kin Vinh điểm dang cả khuôn măt Phú Quý đều nhăn lại, thoạt nhìn bộ dạng thật khổ sở.

" Thiếu, Thiếu gia....... Làm sao bây giờ?" nàng ngoan ngoãn im lặng ăn kẹo mạch nha cũng không được a? Như thế nào cuộc so tài phiền phức này lại đổ lên đầu nàng, các này không thể được, nàng không biết nhiều chuyện lắm, chỉ là tham ăn hơn so với người khác thôi. Âu Dương Linh Ngọc bị vẻ mặt của nàng chọc cười, tự nhiên sờ sờ đầu trấn an nàng, " Nha đầu ngốc ngươi sợ cái gì? Lần so tài này là sở trường của ngươi a."

" Thiếu gia, đừng nói giỡn, ta làm gì có sở trường?"

Nghe vậy, hắn lắc đầu quyết định tạm giữ bí mật, xoay người, thâm ý nói với Trương Kin Vinh: " Được, cứ quyết định như vậy, địa điểm so tài là ngay tại khách điếm trân tiễn ngọc thiện, hạng mục tranh tài là......."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-12)